( Quyển 2) Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 26:

“Con đã ăn sáng chưa, It?” Mẹ It hỏi khi sáng hôm sau thấy con trai cùng Day vào nhà.

"Con ăn sáng rồi mẹ. Day đã đánh thức con dậy để làm bữa sáng." It mỉm cười nói.

“Vợ không phải là người dậy chuẩn bị bữa sáng cho chồng ăn sao? Sao có thể để chồng đi nấu cơm cho hai người được?” ba It nói đùa với con trai khiến mặt It đỏ bừng.

"Ba! Ba đang nói cái gì vậy? Chồng nào? Vợ nào? Ối!" It hét lên để che đậy sự bối rối của mình.

“Day, thằng bé bị sao vậy?” ba It mỉm cười hỏi.

Day nói với giọng bình tĩnh khiến It nhăn nhó khó chịu nhìn Day.

"Thật ra thì cũng dễ thôi. Hãy thử để thằng bé làm món gì đó đơn giản cho con ăn trong bữa sáng xem." mẹ It gợi ý. It có vẻ hơi bối rối.

"Hừm, tốt nhất là It nên tiết kiệm năng lượng. Nó sẽ cắt giảm thời gian ngủ của cậu ấy." Day nói.

“ Mày biết tao rất rõ." It nói lại với người yêu. Day mỉm cười đáp lại cậu.

"Tốt nhất con nên đi trông cửa hàng. Không biết hôm nay lịch trình thế nào." It nói. Cậu không muốn bị trêu chọc nữa nên tìm lý do để thoát khỏi tình huống này. Cậu lập tức đi kiểm tra cửa hàng.

"Hừm, con có vẻ hơi mệt, Day... con trai ba còn làm gì để giúp đỡ ngoài việc sửa chữa ô tô không?" Ba It mỉm cười hỏi Day.

"Không, cậu ấy không sao. Con sẵn sàng tự mình làm mọi thứ vì It. Về nấu ăn, cậu ấy đã cố gắng học nấu ăn nhưng không thành công." Day nói đùa và nhớ lại lúc It nhờ Night dạy cho cậu nấu ăn tại nhà. Mẹ It thở dài.

"...mẹ không thể không tự hỏi điều gì có thể xảy ra nếu It không gặp Day. Cuối cùng thì thằng bé sẽ chọn kiểu người nào để trở thành bạn đời của mình đây?" Mẹ It đã thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

"Ồ, ba và mẹ, ba mẹ không muốn có cháu sao?" Day tò mò hỏi.

“Ngày xưa ba cũng muốn có cháu. Bây giờ thì ba sợ cháu ba sẽ giống It hơn." Ba It trêu. Day chỉ có thể mỉm cười một chút trước khi ra ngoài xem cửa hàng. Day đi tìm It. Anh thấy cậu đã mặc đồng phục làm việc. It đứng trước mặt các nhân viên và nói chuyện với họ.

“ Mày đang buôn chuyện gì thế?” It hỏi người yêu khi Day đến gần họ.

"Nói chuyện phiếm? Mày đang nói về cái gì vậy?" Day lặng lẽ trả lời. It nhăn mũi một chút trước khi Day bước vào văn phòng. It tiếp tục giúp đỡ các nhân viên bên trong cửa hàng. Sau một thời gian trôi qua, đã gần đến buổi trưa.

Đột nhiên!

It gần như ngã về phía trước khi cảm thấy có thứ gì đó đập vào lưng mình. Sau đó, cậu cảm thấy có ai đó vòng tay qua cổ mình. Cậu đã cúi xuống cạnh xe của một khách hàng để giúp thợ cơ khí chính thay lốp. Khách hàng đến hôm nay cần bánh xe mới từ cửa hàng của họ.

"Ai-?" It quay lại hỏi một cách giận dữ vì đã mất cảnh giác.

"Chú It... cháu ở đây." cậu bé nói với nụ cười tươi. It ngay lập tức đóng băng.

"Này... Salmon. Làm sao con đến được đây? Để chú đi tắm rửa một chút. Chú bẩn quá." It nói. Cảm giác tức giận trước đây của cậu lập tức biến mất sau khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của cháu trai mình.

Salmon bỏ tay ra khỏi cổ It.

“Con đến với ba mẹ mà.” Salmon chỉ về phía nhà ba mẹ It. It gật đầu xác nhận.

"Sao con biết chú ở ngoài này?" It vẫn cúi người xuống hỏi lại cháu trai mình.

“Dì Saw nói với con.” Salmon trả lời.

"Ở đây rất nóng, chú nghĩ tốt nhất con nên đến văn phòng gặp chú Day. Hãy cho chú vài phút để hoàn thành công việc này, chú sẽ theo con vào trong sau." It mỉm cười nói nhưng Salmon lắc đầu.

“Chú It, đi với cháu nhé." cậu bé lắc lắc cánh tay It. It hơi cau mày trước khi mỉm cười.

“ Con có sợ chú Day không?” It hỏi. Salmon lập tức gật đầu.

“Chú Day không hung dữ, chú Day rất thích con." It vui vẻ nói.

“Chú Day sẽ mắng con mất.” Salmon nói với giọng khàn khàn trong khi dùng hai ngón trỏ kéo khóe mắt xuống. Biểu cảm này khiến It bật cười.

“Chú Day là vậy, nhưng chú ấy thực sự không hung dữ đến thế đâu.” It nói với cháu trai nhưng Salmon vẫn lắc đầu.

“Chú It, chú không sợ chú Day à?” Salmon hỏi với vẻ tò mò của trẻ con.

“Nếu chú không làm gì sai thì chú không cần phải sợ." It nói lại.

"Ồ, nếu chú làm sai điều gì thì sao, chú It?" Salmon hỏi câu này, It sững người một chút.

"Haha... Chú cũng sợ... nhưng chú không làm gì sai nên không cần phải sợ." It nói đùa với cháu trai trước khi nhìn thấy đôi má nhợt nhạt của Salmon bắt đầu đỏ lên, màu đỏ do nhiệt độ nóng. Cậu bắt đầu cảm thấy hơi thương cháu mình.

"Nào. Chú sẽ đưa con vào gặp chú Day." It nói khi dắt tay cháu trai đến văn phòng của Day. It mở cửa mà không gõ cửa. Điều này khiến Day, người đang ngồi kiểm tra danh sách sản phẩm ngẩng đầu lên. Anh nhìn thấy Salmon đang trốn đẳng sau It, nhưng cậu bé đang cố gắng tiến lại xung quanh để nhìn thấy Day.

"Làm thế nào Salmon đến được đây?" Day hỏi It.

"Tao nghi ngờ thằng bé đi cùng Jay Pim và P'Frank. Chắc chắn họ đã đưa thằng bé đến nhà và thằng bé chạy đến gặp tao trong gara." It nói. Day nhìn It một lúc trước khi nhìn cậu bé.

“ Mày đã rửa tay chưa?” Day hỏi với giọng bình tĩnh.

"Vẫn chưa. Tao quên làm rồi." It trầm ngâm nói.

"Vậy thì dẫn cháu trai của mày đi rửa tay rồi quay lại đây. Hãy chắc chắn rằng Salmon cũng rửa tay trong phòng tắm trước khi quay lại. Tay thằng bé bẩn quá." Day nói với giọng gay gắt khiến Salmon không hài lòng trốn đằng sau It nhiều hơn trước.

"Day, đừng nói thế. Salmon sợ mày đấy." It hét vào mặt người yêu. Tuy nhiên, cậu không làm điều này quá lớn vì sợ cháu trai mình sẽ sợ hãi.

“Dẫn thằng bed đi rửa tay ngay.” Day nói. It nhanh chóng dẫn Salmon vào phòng tắm bên trong văn phòng của Day.

"Chú It... Con có làm gì sai không? ...Chú Day giận con phải không?" Salmon hỏi với vẻ mặt buồn bã khi It đang rửa tay, cậu cũng đang rửa tay cho Salmon.

"Không, chú sai rồi. Chú đã cầm tay con mà không rửa tay trước. Con không thấy à, Salmon? Tay chú dính đầy dầu và bụi bẩn. Chú Day chỉ sợ con cũng sẽ bị bẩn thôi." It nhanh chóng giải thích với Salmon. Cháu trai không hề hay biết người yêu đang tựa lưng vào bức tường ngoài phòng tắm, nghe hết lời It nói với nụ cười trên môi.

“ Cháu không làm gì sai cả, phải không?” Cậu bé tiếp tục hỏi.

"Không, con không làm gì sai cả." It khẳng định lại. Điều này khiến Salmon cười tươi khi được It rửa tay. Khi xong việc, cậu đưa Salmon ra khỏi phòng tắm. Cậu dừng lại khi nhìn thấy Day đang đứng ở cửa tay cầm một chiếc khăn tắm nhỏ.

“Lau khô tay đi.” Day nói lại. It lập tức lấy khăn lau khô tay cho cậu và Salmon. Sau đó cậu đưa Salmon đến ngồi trên ghế sofa. Day ngồi xuống chiếc ghế văn phòng của mình. Mắt anh vẫn dán vào Salmon. Salmon gần như bị ẩn đằng sau lt. Cậu bé ngồi xuống vùi mình vào vòng tay của lt, người đang ngồi cạnh cậu bé. Cậu bé nhìn Day với vẻ mặt căng thẳng.

“Salmon.” Day gọi Salmon.

"Dạ... Vâng, thưa chú?" Salmon đáp lại một cách sợ hãi.

"Con đã quên điều gì đó?" Day nhẹ nhàng hỏi, nhưng ánh mắt anh lại đang nhìn cậu bé đầy dịu dàng. Điều này khiến Salmon bối rối. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn It đang ngồi cạnh mình với vẻ nghi ngờ. Cậu bé đang tự hỏi mình đã quên điều gì. It cũng bối rối nhìn Salmon.

"Chú It, cháu quên cái gì thế?" cậu bé hỏi một cách ngơ ngác.

"Ồ đúng rồi. Day, Salmon đã quên gì thế?" It hỏi lại người yêu.

"Khi gặp người lớn, con phải làm gì?" Day hỏi lại khiến Salmon có vẻ như đã ngộ ra.

"Chào buổi sáng ạ." Salmon chào.

"Tại sao con lại chào chú như vậy ở Thái Lan?" Day hỏi lại.

" Cháu trai của tao đã chào đón mày rồi. Mày đang muốn làm gì vậy, Day?" It nói để bảo vệ cháu trai mình. Sau đó Day nhìn Ittl một lúc.

" Thằng bé cần phải chào tao lần nữa. Salmon đang ở Thái Lan. Con phải chào người lớn như thế nào đây vậy, Salmon? Ba mẹ con không nói với con à?" Day hỏi lại. Salmon lần lượt nhìn It và Day trước khi từ từ giơ tay tỏ lòng kính trọng với Day.

"Xin chào chú Day. Xin chào chú It." Salmon giơ tay tỏ vẻ kính trọng với cả Day và It khi nhận ra rằng mình đã không hành động như vậy khi gặp một trong hai người chú của mình. Nghe xong, Day khẽ mỉm cười.

"Rất tốt." Day nói lại khiến Salmon thư giãn một chút. It kéo cháu mình vòng tay qua bờ vai nhỏ nhắn của cậu.

"Chết tiệt. Mày đã gây áp lực như vậy ngay cả với một đứa trẻ." It càu nhàu.

“Nếu mày không dạy thằng bé làm điều này ngay bây giờ, thằng bé sẽ lớn lên giống như mày đấy." Day nói lại, khiến It lập tức bĩu môi.

"Tại sao? Tao không biết điều gì à? Tao chưa đủ tốt à?" It hỏi với giọng khó chịu.

"Nói chuyện tử tế trước mặt Salmon đi. Mày có muốn cháu trai mình tiếp thu những thói quen xấu của mình không?" Day nói với giọng bình tĩnh.

"Chú It, chú giận cháu phải không?" Cậu bé đột nhiên hỏi.

"Không... chú không... chú giận chú Day. Chú ấy thích trêu chú như vậy." It trêu chọc cháu trai. Có tiếng gõ cửa văn phòng trước khi nó mở ra.

"Xin chào, Jay Pim. Xin chào, P'Frank." Day giơ tay thể hiện sự kính trọng với ba mẹ của Salmon. It cũng giơ tay để thể hiện sự tôn trọng với họ.

"Này Salmon, con đang làm phiền chú It và chú Day à?" Pim mỉm cười hỏi con trai.

"Salmon không gây rắc rối gì cả. Em e rằng Day là người duy nhất làm điều đó." It nói.

"Hehe. Nếu như vậy thì con có còn dũng cảm để ở lại với chú Day và chú It không, Salmon?" Pim hỏi con trai. It lần lượt nhìn Salmon và Pim.

"Thằng bé sẽ ở lại với em sao?" It nghi ngờ hỏi.

Pim nhìn mặt chồng, khẽ mỉm cười.

"Salmon... Tối qua con đã nói gì với mẹ? Con có nhớ không?" Pim hỏi con trai.

“ Con nhớ, vâng... Con đã nói... con muốn ở lại với chú It.” Salmon nói ngay. It có vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

"Salmon, con có muốn ở lại với chú không?" It liền hỏi cháu trai mình. Salmon gật đầu.

"Ừ... Con muốn ở cùng chú It. Con không muốn ở cùng chú Wa... Chú Wa thích trêu chọc con... Dì Ploy cũng thích trộm đồ ăn vặt của con. Chú It, chú sẽ không trêu chọc con hay ăn trộm đồ ăn nhẹ của con, phải không?" cậu bé hỏi với giọng cầu xin. It nhìn Day với nụ cười ngượng ngùng vì hôm qua cậu đã nói với Day rằng cậu không nghĩ mình có thể chăm sóc một đứa trẻ. Cậu có thể chơi với thằng bé một lúc thôi. Tuy nhiên, khi phải cho thằng bé ăn trong nhiều ngày thì cậu không biết mình có thể chăm sóc được hay không. Day nở một nụ cười có chút hài lòng.

"Sao vậy? Cháu trai của mày đã hỏi một câu. Hãy trả lời thằng bé đi." Day nói.

"Ừm... Đừng lo lắng. Chú sẽ không trêu chọc con đâu." It nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy điều đó có nghĩa là em sẽ đồng ý chăm sóc thằng bé phải không It? Đúng không?" Pim mỉm cười hỏi.

"Hừm... Salmon, con không sợ chú Day phải không? Bởi vì chú Day sống với chú." It cố gắng hỏi cháu trai mình, đề phòng cậu bé có thể thay đổi ý định. Salmon sững người một chút trước khi quay lại nhìn Day.

"Chú It sẽ ở lại với con chứ?" Salmon hỏi với giọng cầu xin. It gật đầu gần như ngay lập tức.

“Vậy thì con sẽ ở lại.” cậu bé trả lời. It không nói nên lời.

"Tốt, vậy bây giờ chị sẽ để Salmon lại cho Day và It. Chị hy vọng thằng bé sẽ không làm phiền em và Day, hay là thằng bé sẽ làm vậy nhỉ?" Pim hỏi lại.

"Thằng bss không làm phiền em. Điều đó cũng tốt. It sẽ không bị phân tâm khi cậu ấy ở một mình trong khi em đang làm việc." Day nói lại.

“Tao không hề bị phân tâm chút nào.” It nói lại ngay.

" Vậy Frank và chị muốn để Salmon lại cho hai đứa. Nếu Salmon bướng bỉnh, em có thể hung dữ. Em thậm chí có thể đánh đòn thằng bé. Chị không bận tâm đâu. Chị đã chuẩn bị mọi thứ của thằng bé cho em. Nó ở nhà mẹ em. Ồ... Salmon bị dị ứng với mọi thứ liên quan đến ong. Cái gì có mật ong thì thằng bss không ăn được." Pim nói, giao Salmon cho It và Day. It lắng nghe và cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngay lập tức.

“Vậy khi nào chị sẽ rời đi?” It hỏi Pim.

Pim nói: “Sáng mai bọn chị sẽ khởi hành. Vì vậy, hôm nay chị sẽ để thằng bé ở lại với em và Day."

“ Ừm.” Day trả lời. Pim bước tới và ngồi cạnh con trai mình.

"Sal, trong thời gian con ở với chú Day và chú It, đừng bướng bỉnh. Mẹ sẽ đi xa vài ngày rồi sẽ quay lại. Mẹ sẽ mua cho cháu một thứ gì đó làm kỷ niệm." Pim nói với con trai cô.

“Ừ, mang cho con thật nhiều đồ ăn nhẹ nhé." cậu bé nói với mẹ mình. Frank đến và dặn dò con trai mình phải cư xử đúng mực trước khi rời văn phòng của Day.

"Cái gì... Chị đang... bỏ Salmon ở đây bây giờ à?" It nhanh chóng hỏi.

"Tất nhiên rồi. Frank và chị có rất nhiều thứ phải chuẩn bị nên bọn chị sẽ rời đi luôn. Hơn nữa, ngày mai bọn chị phải rời đi sớm. Ai có thời gian để mang Salmon đến đây chứ?" Pim đáp lại khiến It không thể phản đối.

"Ồ... Ừm... vậy mua cái gì cho tao đi." It nói lại bằng giọng nhẹ nhàng trước khi Pim và chồng bước ra ngoài, để lại Salmon cùng Day và It.

"Gì bây giờ?" Day thử hỏi người yêu. It nhìn Salmon, người đang nhìn It với vẻ mặt ngây thơ.

"Đáng lẽ tao phải là người hỏi mày phải làm gì tiếp theo. Tao hoàn toàn bối rối. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Tao đã quad vội vàng đồng ý làm điều này cho Jay Pim." It phàn nàn nhưng cậu không quá nghiêm túc.

“ Cháu đói.” Day chưa kịp nói gì thì Salmon đã lên tiếng trước.

"Hừm... Bây giờ gần như không còn việc nữa. Chúng ta có nên dẫn Salmon đi ăn gì đó trước không?" Day đề xuất. It im lặng một lúc. Cậu suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

“Chúng ta có thể đến tiệm bánh của P'Nam... Salmon chắc sẽ thích lắm. Có rất nhiều loại bánh để lựa chọn." It gợi ý. Day khẽ mỉm cười.

“ Mày muốn đưa thằng bé đến đó vì mày là người muốn ăn bánh nhất." Day cố ý nói. It ngay lập tức nhăn mũi với Day.

“Salmom, con cũng muốn ăn bánh phải không?” It quay sang hỏi cháu trai mình.

"Ừ, ăn bánh đi. Ăn bánh đi." Salmon mỉm cười nói trong khi đứng dậy và nhảy xung quanh.

"Thấy chưa. Tao không phải là người duy nhất muốn ăn bánh. Salmon cũng muốn ăn bánh." It mỉm cười nói khi có người khác ở bên.
.
.
.

“Chào mừng.” người chủ tiệm bánh nói với giọng rõ ràng ngay khi nghe thấy cửa tiệm bánh mở ra.

"Xin chào P'Nam." It chào chủ tiệm bánh. Nam nhìn qua và mỉm cười rạng rỡ.

"Xin chào Nong It. Xin chào P'Day." cô gái trả lời It trong khi giơ tay thể hiện sự tôn trọng với Day và It. Cô ngạc nhiên nhìn cậu bé đang đứng nắm tay
lt.

"Ồ, con của ai thế? Dễ thương quá." Nam hào hứng hỏi.

"Salmon... gặp người lớn phải làm gì?" Day hỏi.

Salmon liền giơ tay tỏ vẻ kính trọng với Nam.

“Xin chào ạ." Salmon lịch sự nói. Nam nhanh chóng bước từ phía sau quầy tính tiền ra để nhìn cậu bé.

"Tên con là gì?" Nam mỉm cười hỏi.

“Tên cháu là Salmon... cháu năm tuổi.” cậu bé lịch sự trả lời trong khi giơ năm ngón tay lên.

"Wow, đó là tên của loài cá ngon nhất. P'Day và It bắt đầu lén nhả con từ khi nào vậy? Em chưa từng gặp cậu bé bao giờ. Hãy kể cho em nghe mọi chuyện đi." Nam trêu chọc.

"Đừng nói nhảm nữa. It, đi tìm bàn cho chúng ta ngồi đi." Day nói rồi đẩy It ra sau để tìm chỗ ngồi. Nam bước tới, cầm thực đơn rồi mỉm cười đi theo. It bế Salmon lên và đặt cậu bé vào ghế hàng bên cạnh. Day kéo ghế và ngồi xuống phía bên kia của Salmon.

“Anh có thể cho em biết cậu bé là con của ai không?” Cô gái tiếp tục hỏi.

“Đó là con trai của chị gái It.” Day trả lời trước khi đưa thực đơn cho Salmon.

“Tìm xem con muốn ăn gì.” Day nói với giọng bình tĩnh. Salmon trân trọng nhận thực đơn.

“Thực đơn của tao thế nào?” It hỏi người yêu.

“Chia sẻ thực đơn với Salmon." Day nói lại trước khi gọi đồ ăn và đồ uống cho riêng mình.

"Con muốn ăn bánh... cái này." Salmon quay sang nhìn It đồng thời chỉ vào hình ảnh một chiếc bánh trên thực đơn. Day liếc nhìn Salmon và It. Điều này đủ để cậu biết lý do tại sao Day lại nhìn cậu.

"Chúng ta ăn chút đồ ăn trước đã. Con có thể ăn bánh sau." It nhanh chóng nói trước khi Day kịp mắng Salmon. Cậu sợ Salmon sẽ sợ hãi lần nữa.

"Nhưng..." cậu bé nói khi nhìn thấy chiếc bánh nhưng không được phép ăn.

' Chờ đợi. Chú Day không thích điều đó... Con có thể ăn đồ ăn trước, sau đó có thể ăn bánh sau.' It nhanh chóng thì thầm với Salmon. Cậu bé quay lại nhìn Day. Day không quay lại nhìn cậu bé vì không muốn cậu bé trở nên căng thẳng hơn.

' Chú Day có cho con ăn bánh không?' Salmon thì thầm lại với It vì sợ Day nghe thấy.

“Salmon, con có thể tự mình hỏi chú Day." It nói.

Salmon lắc đầu. Cậu bé nhanh chóng ôm lấy It và giấu mặt đi.

“Salmon.” Day gọi Salmon bằng giọng nhẹ nhàng hơn trước.

"Salmon, chú Day đang gọi con... đi nói chuyện với chú Day. Nhanh lên." It nói sau một lúc. Salmon từ từ rời khỏi ngực It và quay về phía Day.

"Sao con không muốn hỏi chú điều gì đó... Hừm..." Day hỏi.

“Con sợ chú sẽ mắng con." cậu bé nói với giọng yếu ớt và đáng thương.

“Nếu con không làm gì sai thì tại sao con lại nghĩ chú sẽ mắng con?” Day tiếp tục hỏi.

"Sao con không hỏi chú điều con muốn hỏi?" Day hỏi lại.

"Nếu con ăn đồ ăn của mình thì chú có cho con ăn bánh không?" Salmon hỏi, nhìn Day cầu xin.

"Nếu con ăn hết đồ ăn thì con có thể ăn bánh khi ăn xong." Day vừa nói vừa cười thật tươi với Salmon.

“Ừ... Chú Day nói cháu được ăn bánh mà chú It." Cậu bé rất vui khi nhận được thứ mình muốn. Cậu bé quên hết nỗi sợ hãi trước đó mà quay sang nói với It một cách vui vẻ.

"Hehe, hình như Salmon sợ anh đấy, P'Day... à, P'Day, anh phải tử tế hơn với trẻ con. Anh nên học cách đừng hung dữ như vậy nhé." Nam cười trêu chọc.

“Ừ, P'Nam... Day thích nhìn Salmon như thế." It phàn nàn nhưng không quá nghiêm túc.

"Em đã biết anh thế nào rồi. Em muốn anh làm gì đây, Nam? Anh muốn nói là chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Hãy gọi đồ ăn ngay bây giờ. Hãy gọi bất cứ thứ gì mày muốn ăn." Day nói với Nam trước khi quay sang lt. It và Salmon cùng nhau xem thực đơn trước khi chọn món mình muốn ăn.

"Đối với Salmon, thằng bé muốn có Fish Steak. Đối với tao, tao sẽ ăn món thông thường của mình." It mỉm cười nói. Điều này khiến Day lập tức quay lại nhìn mặt It.

"Mày vừa trở thành kiểu người bảo Salmon làm một việc trong khi mày tự làm việc khác." giọng của Day vang lên. It bối rối nhìn vào mặt Day.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" It hỏi lại.

"Mày đã bảo Salmon ăn đồ ăn của thằng bé trước, sau đó thằng bé mới có thể ăn bánh. Vậy tại sao mày lại gọi bánh ăn trước. Mày cũng nên đồng ý làm như những gì mày đã nói với Salmon, phải không?" Day nói vì anh biết rằng nếu It gọi món giống như cậu thường làm thì đó sẽ là một chiếc bánh crepe với sinh tố trà xanh.

"Chà, tao vẫn chưa đói." It nói với giọng khàn khàn khi nhìn vào khuôn mặt của Salmon.

"Không đói cũng phải ăn, đã trưa rồi, có muốn đau bụng không?" Day nói một cách gay gắt.

"Được rồi tao sẽ ăn. Em sẽ ăn spaghetti sốt nấm, P'Nam." It đành miễn cưỡng đồng ý gọi một ít đồ ăn để ăn.

“ Chú có bị mắng không, chú It?” Salmon lo lắng hỏi It. It nở một nụ cười ngốc nghếch.

“Không." It trả lời cháu trai mình. Day lắc đầu miễn cưỡng. Sau khi thấy It giúp dạy Salmon cách gọi món, anh cảm thấy rất vui. Anh không cần phải tự mình dạy cậu bé điều này. Không lâu sau, đồ ăn dần dần được mang ra. Salmon nhìn miếng cá bít tết của mình với vẻ hài lòng vì những miếng thịt rất to. Day từ từ cắt cá thành từng miếng vừa ăn cho Salmon. Cậu bé ngồi nhìn Day.

"Được rồi, bây giờ con có thể ăn rồi. Con muốn nước sốt gì, Salmon?" Day hỏi cậu bé. Sau khi đồ ăn họ yêu cầu được mang ra, lt - người ban đầu nói rằng mình không đói, gần như ngay lập tức quên mất Salmon. Cậu ngồi và ăn món spaghetti ngon lành của mình.

“Làm ơn cho sốt cà chua ạ." Salmon nói. Sau khi nhìn thấy sự chú ý mà cậu bé nhận được từ Day, Salmon bắt đầu thư giãn một chút khi ở bên Day. Day cầm một chai nhựa chứa đầy sốt cà chua. Anh đặt nó gần tay Salmon.

"Con có thể tự mình lấy nó lên đĩa của mình được không?" Day hỏi lại.

"Dạ." Salmon trả lời. Cậu bé chộp lấy chai nước sốt cà chua và ép nó lên miếng bít tết của mình. Sau đó, cậu bé dùng rĩa chọc vào con cá rồi nhét vào miệng. Khi Day thấy Salmon có thể tự ăn được, Day bắt đầu tự ăn thức ăn của mình. Ba người cùng nhau ngồi ăn. It, người đã nhận ra rằng mình đã bỏ bê cháu trai mình, sẽ định kỳ quay lại lau miệng cho Salmon bằng khăn ăn.

"Hừm, mày biết lau miệng cháu trai sao? Càng lau càng bẩn." Day trêu chọc nói.

“Ồ, sau khi tao lau xong thì Salmon thích liếm môi. Nó dính nước sốt vào mặt và lại làm hỏng nó." It nói lại. Sau khi ăn xong, Day đứng dậy hút thuốc trước tiệm bánh vài phút.

Đột nhiên...

Áo của Day bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại. Cánh tay của Day cũng bị It đưa ra và tóm lấy. Điều này khiến Day quay lại ngạc nhiên.

“ Chú đi đâu thế, chú Day?”

"Chú/ Mày đi đâu?" Salmon và It đồng thanh hỏi. Điều này khiến Nam, người đang nhận tiền từ khách hàng, tự cười một mình.

“Hút thuốc." Day trả lời. It nhìn Salmon rồi cúi xuống thì thầm điều gì đó. Salmon gật đầu xác nhận trước khi quay sang Day.

“Thuốc lá không tốt... Chú Day, chú biết điều đó phải không?” Cậu bé hỏi với ánh mắt tò mò.

“Làm sao con biết là không tốt?” Day cố gắng hỏi lại.

“Chú It kể cho cháu nghe." cậu bé nói với giọng lịch sự khiến It mỉm cười.

“ Cháu nghĩ nó cũng có mùi hôi.” Lần này cậu bé nói ra cảm giác của mình khiến Day có chút thay đổi.

"Thấy chưa, cháu trai tao không thích, mày không nên hút thuốc đâu." It nhanh chóng nói.

“ Mày cũng từng hút thuốc.” Day cãi lại.

“Tao không làm điều đó thường xuyên như mày." It nói lại.

“Tao chỉ ra ngoài hút thuốc một lát thôi.” Day lại nói. Khuôn mặt của It chuyển từ mỉm cười sang cau mày.

"Trong khi Salmon ở với chúng ta, tao muốn mày giảm hút thuốc. Mày có thể làm điều đó được không?" It hỏi một cách nghiêm túc. Cậu chưa bao giờ hỏi Day điều gì một cách nghiêm túc như vậy trước đây.

“Làm ơn đi, chú Day.” cậu bé giơ tay lên và mỉm cười nói. Day thở dài một hơi.

"Ừm... Tao sẽ cố gắng. Bây giờ, tao sẽ ngừng hút thuốc." Day nói trước khi ngồi xuống cạnh Salmon như trước.

"Hehe. Lúc đầu em còn tưởng Salmon và It sẽ thua P'Day, nhưng bây giờ em cũng chẳng chắc chắn gì nữa. Salmon và It hợp lực từ khi nào vậy. Thậm chí em còn khiến P'Day đồng ý nữa." Nam trêu chọc. với một nụ cười. Day chỉ lắc đầu trước lời nói của Nam.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro