( Quyển 2) Chương 27:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 27:

“Chú Day, cháu đã ăn hết bít tết rồi.” cậu bé quay lại nói với Day sau khi ăn hết đồ ăn.

“Vậy con có thể gọi một miếng bánh để ăn, nhưng chú chỉ cho phép con ăn một miếng thôi. Nếu ăn nhiều sẽ bị đau bụng đấy.” Day kiên quyết nói khiến Salmon cười tươi.

"Con được ăn bánh. Chú It có ăn được bánh không?" Salmon vội quay sang hỏi It.

“Ừ, chú cũng đang ăn bánh. Day, gọi bánh cho tao nữa nhé." It nói với người yêu. Sau đó Day gọi Nam ra nhận lệnh. Sau khi bánh được dọn ra bàn, It ăn chiếc bánh của chính mình. Salmon ngay lập tức cầm lấy một chiếc thìa và bắt đầu xúc vào chiếc bánh của mình.

“Salmon, bánh của con trông ngon quá.” lt nói sau khi nhìn thấy bánh của Salmon.

“Đừng nghĩ đến chuyện trộm bánh của cháu trai để ăn nữa. Tao quá lười khi phải an ủi thằng bé." Day nói với giọng u ám.

"Đừng lo lắng về điều đó. Tao chỉ hỏi vì tao muốn gọi thêm một miếng nữa để ăn thôi." It đáp lại.

"Không cần đâu. Hãy ăn hết miếng trước mặt nhé?" Day nói, không hề coi trọng cậu.

“Vậy tao có thể mua bánh về ăn ở chung cư được không?” It thờ ở cãi lại. Day thở dài một hơi.

"Được rồi, mày có thể gọi thêm một miếng nữa để mang về. Ăn bánh nhanh đi rồi quay lại làm việc thôi." Day miễn cưỡng nói. Sau đó It mỉm cười rạng rỡ trước khi gọi món bánh cậu muốn ăn. Cậu gọi món đi để cậu mang về căn hộ ăn. Sau khi It và Salmon ăn xong, Day đưa họ trở lại quán. Lúc đầu, It định để Salmon ở với mẹ cho đến khi cậu làm xong nhưng hóa ra mẹ cậu đã ra ngoài làm một số việc vặt với ba cậu.

"Day." It bước tới mở cửa và cùng Salmon bước vào văn phòng của Day.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Day hỏi lại.

"Ba mẹ không có ở đây. Ai sẽ chăm sóc Salmon trong khi hai chúng ta làm việc?" It hỏi.

"Ý mày là gì? Mày có thể trông thằng bé mà." Day hỏi lại.

“Tao phải làm việc." It đáp lại, không lớn lắm.

"Mày không cần phải làm việc. Chúng ta có rất nhiều thợ máy có thể theo kịp những chiếc xe đang tới. Hiện tại nó đang chạy chậm. Mày có thể đi xử lý Salmon trước đã." Day nói. It đứng đó và suy nghĩ một lúc.

"Được thôi, nhưng tao có thể ở trong phòng làm việc của mày với thằng bé được không? Tao lười đi bộ về nhà lắm. Trời nóng quá." It hỏi. Day suy nghĩ một lúc.

"Như mày muốn." Day trả lời trước khi tiếp tục làm việc. Sau đó It quay sang Salmon.

“Salmon, chúng ta vào phòng này ngồi chơi nhé.” It nói. Salmon mỉm cười.
một lúc.

“Ừm." cậu bé trả lời. Cậu bé đi kiểm tra bên trong chiếc túi để lại ở văn phòng vào sáng sớm. Salmon lấy từ túi trước ra một hộp Lego. Sau đó, cậu bé nhìn vào khuôn mặt của Day một chút. Day cũng nhìn Salmon như muốn nói, cậu bé sẽ làm gì đây?

"Chú Day... con có thể mang đồ chơi của con vào đây chơi được không?" Salmon nhẹ nhàng hỏi Day vì cậu bé muốn chơi Lego của mình.

"Con có thể ra sofa chơi. Đừng chơi giữa sàn văn phòng vì nếu có người vào nói chuyện với chú thì như vậy sẽ không gây cản trở." Day nói. Salmon lấy đồ chơi của mình và ngồi xuống sàn cạnh ghế sofa nơi It đang ngồi. Sau khi đổ đồ chơi xuống sàn, Salmon ngồi im chơi. Day ngay lập tức tiếp tục làm việc.

Đinh...

Cảnh báo tin nhắn dòng của It đã tắt. It đang ngồi chơi game trên điện thoại có chút giật mình. Cậu nhấn mở thông báo. Day liếc nhìn một chút, nhưng anh không nói gì. Anh tiếp tục làm việc.

Nick_N: ' Mày đang ở đâu?'

Sau khi nhìn thấy tin nhắn từ người bạn thân nhất của mình, It nhanh chóng nhấn nút trả lời. Sau khi tin nhắn của cậu được gửi lại cho Nick, cảnh báo tin nhắn lại vang lên. Sau đó It tắt âm lượng điện thoại của mình để nó không gây ra tiếng động nữa. Cậu không muốn làm phiền Day làm việc.
It nhắn tin qua lại với Nick trên Line. Cậu hỏi về cuộc cãi vã của Nick và Neil. Salmon, người đang ngồi trên sàn chơi đồ chơi của mình, ngày càng gây ra nhiều tiếng ồn hơn. It tiếp tục trò chuyện trên Line nên không để ý nhiều đến Salmon. Điều này khiến Day, người đang ngồi làm việc, ngước nhìn hai người họ.

"Bùm... Thả bom vào nhà." Salmon nói khi bay quanh chiếc máy bay Lego của mình. Cậu bé đang giả vờ thả những quả bom Lego mà cậu bé đã xây lên ngôi nhà mà cậu bé đã làm từ Lego. Cậu bws đã ném chúng xuống và khiến ngôi nhà đang xây bị sập, vỡ vụn. Tiếng Lego rơi xuống khá lớn.

"Hehe." It ngồi trò chuyện trên Line trong khi cười rất nhiều với bạn mình. Tuy nhiên, cậu không quá ồn ào. Day cau mày. Anh ngồi xuống và tựa lưng vào ghế. Anh khoanh tay và lần lượt nhìn Salmon và It. Tuy nhiên, đôi mắt của anh chủ yếu tập trung vào It.

“lt.” Day gọi It bằng một giọng êm ái nhưng It lại quá tập trung vào việc trò chuyện qua Line. Vậy là cậu không nghe thấy Day gọi mình.

“It." Day gọi lại, nhưng It vẫn như cũ. Vẫn không biết Day gọi tên mình.

"It!!" Day gọi to hơn trước rất nhiều. Điều này khiến cả Salmon và It giật mình một chút.

"Cái... cái... cái gì?" It hỏi lại ngay lập tức.

“Đưa điện thoại cho tao.” Day nói gay gắt.

"Tại sao mày lại lấy nó?" It hỏi lại. Lúc này, Salmon đang ngồi cạnh It. Cậu bé sợ Day cũng sẽ mắng anh.

“Tao đã bảo mày đưa nó đến đây, vậy hãy đưa nó cho tao." Day kiên quyết nói.

"Mày có thể nói nhưng mày không thấy Salmon đang sợ hãi sao?" It nói với giọng nghèn nghẹt.

"Đừng bắt tao phải lặp lại, tao đã theo dõi mày rất lâu rồi. Mày đang trò chuyện trên Line với ai..." Day cau mày hỏi.

"Tao đang nói chuyện với Ai'Nick. Tại sao mày lại muốn biết... Mày có nghĩ tao sẽ nói chuyện với ai khác không?" It nói lại nhưng cậu không đứng dậy
để tới chỗ Day. Cuối cùng Day cũng đứng dậy và bước tới chỗ It.

Đột nhiên!

Chiếc điện thoại trên tay It bị Day giật lấy để xem It có nói thật hay không. Anh nhìn vào mặt It rồi hết nhìn cậu lại nhìn chiếc điện thoại.

“ Mày nói chuyện với Ai'Nick thì không sao, nhưng nếu tao phát hiện ra mày đang bí mật nói chuyện với người khác, tao chắc chắn sẽ xử lý mày." Day đe dọa cậu, nhưng không quá lớn tiếng.

“Trước mặt cháu trai tao mà mày còn dám uy hiếp tao nữa." It mỉa mai nói.

"Đưa Salmon vào nhà chơi trước khi chúng ta chuẩn bị rời đi. Khi nào tao chuẩn bị về chung cư, tao sẽ gọi cho mày." Day nói vì không thể tập trung vào công việc dù chỉ một chút.

"Được rồi, được thôi... nhưng hãy trả lại điện thoại cho tao đi." It vừa trả lời vừa đưa tay ra yêu cầu Day trả lại điện thoại cho mình.

"Tao vẫn chưa muốn trả lại cho mày. Mày vừa nói chuyện với Nick. Mày thậm chí còn không để ý đến việc
Salmon đang làm." Day mắng It. It hơi cau mày sau khi bị phàn nàn.

"Hừm... Salmon, cháu có thể vào nhà lớn chơi với chú." It nói với cháu trai mình. Cậu đứng dậy và nắm tay Salmon để họ cùng nhau bước ra khỏi văn phòng để vào nhà ba mẹ cậu.

"Đợi đã!!" Day gọi hai người họ trước khi It và Salmon rời đi.

"Mày có muốn gì khác không?" It trả lời với giọng khó chịu. Day nhìn Salmon.

"Đồ chơi bị đổ xuống sàn và chất thành đống. Ai đã làm đổ chúng?" Day hỏi với giọng nhẹ nhàng.

“Là con.” Cậu bé thấp giọng đáp.

"Salmon, con đã lấy chúng ra khỏi hộp, vậy tại sao con không đặt chúng trở lại nơi con đã lấy?" Day hỏi.

"Đợi một chút. Tao sẽ đón chúng, sau đó chúng ta có thể quay lại." It nói, nhảy vào chuẩn bị dọn dẹp.

"Không... Salmon sẽ dọn chúng ngay bây giờ. Chính thằng bé là người đã lấy chúng ra và rải chúng xuống sàn. Thằng bé sẽ phải là người tự mình nhặt chúng lên." Day nói trước It, nói chuyện với Salmon tiếp theo. Salmon nhìn It như muốn hỏi ý kiến.

"Con có thể đi nhặt chúng lên. Chú sẽ giúp con." It mệt mỏi nói trước khi đến giúp Salmon cất đồ chơi vào hộp Lego. Day ngồi và quan sát họ suốt thời gian qua. Sau khi cất đồ chơi xong, It và Salmon liền đi vào nhà ba mẹ It. Day, tiếp tục làm việc.

Day ngồi và làm việc cho đến khi đủ thời gian trôi qua. Bây giờ đã là buổi tối và cửa hàng sắp đóng cửa. Day hôm nay sẽ phải đưa Salmon về căn hộ cùng.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa văn phòng của Day trước khi ba của lt ra mở cửa.

"Day, đi giết hai tên đó đi. Mẹ con sắp lên cơn đau tim mà chết mất rồi." Ba It bước vào và nói với vẻ mặt khó xử. Day cau mày.

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi ngay.

“Hãy tự mình đi xem.” ba It nói. Điều này khiến Day phải nhanh chóng đứng dậy và bước ra khỏi văn phòng và vào nhà ba mẹ It ngay lập tức. Khi đi vào tìm thấy Day, Salmon đang ngồi khóc với mẹ It. Mẹ của It đang bôi thứ gì đó lên cánh tay của đứa trẻ. Về phần It, người ngồi cạnh mẹ cậu là khuôn mặt tái nhợt.

"Da... Day." lt gọi người yêu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Day lo lắng hỏi trước khi nhìn về phía bếp. Người giúp việc lúc này đang bước vào bếp trong khi tay cầm một cây lau nhà và một cái xô. Day đi theo người giúp việc đến xem. Cảnh tượng trước mắt khiến Day có vẻ mặt dữ tợn và choáng váng. Nhà bếp là một thảm họa hoàn toàn. Vỏ trứng và cơm vương vãi khắp sàn bếp, cùng với vết dầu và nước sốt.

"It! Tao đã bảo mày không được tự mình vào bếp mà... Mày đang nghĩ gì vậy? Tại sao mày không nói cho tao biết? Mày thậm chí còn có thể nói với người giúp việc mà." Day quay lại và hét vào mặt It ngay lập tức.

"Sao mày lại mắng tao? Tao và Salmon đều bị thương." It càu nhàu đáp lại. Thay vì lo lắng, người yêu của cậu lại đến mắng cậu. Day ngay lập tức quay lại nhìn Salmon.

"Có chuyện gì với Salmon vậy?" Day liền hỏi mẹ lt. Trong đầu anh đã có thể đoán được nguyên nhân gây ra vết đỏ trên cánh tay của Salmon.

"It bị dầu bắn vào. It cũng bị dính dầu. Mẹ bực lắm. Mẹ vào nhà và nghe thấy tiếng Salmon kêu. Sau đó, trong bếp có tiếng hỗn loạn." mẹ It kể lại khi bước vào nhà, ngôi nhà ngay sau khi sự việc xảy ra. Day quay lại nhìn It một cách dữ tợn khi nghe thấy điều này. It ngay lập tức giấu cánh tay bị bỏng dầu của mình ra sau lưng.

"Tao để mày rời khỏi tầm mắt của tao, kết quả luôn là như thế này! Hãy học cách suy nghĩ một lần đi... mày chăm sóc Salmon chưa đầy một ngày mà thằng bé đã bị thương rồi... nếu mày chăm sóc chăm sóc thằng bé thêm vài ngày thì mọi chuyện sẽ thế nào đây?” Day nói với It bằng một chuỗi câu. It cảm thấy rất tổn thương trong lòng.

"Chà, mày có nên hỏi tao chuyện gì đã xảy ra trước không? Tao đã làm gì? Và tại sao tao lại làm vậy? Dù sao thì mày cũng chỉ mắng tao, mặc dù tao cũng đang bị thương ở đây." It hét lên. Điều này khiến Salmon càng thêm giật mình. Cậu bé bắt đầu khóc dữ dội hơn. Mẹ của It đã phải ôm và an ủi cậu bé.

“It, đừng ồn ào thế.” mẹ It nói.

"Sao mẹ cũng không nói với Day như vậy? Anh ấy cũng ồn ào quá." It đáp lại.

"Nói cho tao biết, mày đã làm gì khiến căn bếp trông như thế này? Và tại sao cả hai người đều bị thương?" Day hỏi với giọng nghiêm nghi.

"Salmon kêu đói. Tao chỉ muốn chiên vài quả trứng cho thằng bé ăn thôi. Tao chỉ muốn chiên trứng thôi. Tao không muốn nhờ ai làm việc đó cho thằng bé trong khi tao có thể tự làm được." It nói.

"Mày có thể làm điều đó?" Day hỏi lại.

“À, Salmon muốn xem tao chiên trứng. Tao mang một chiếc ghế lại gần để Salmon đứng xem. Sau đó, tao đi rửa thìa và đi chiên trứng." It tiếp tục.

“Đừng nói với tao là mày không làm khô thìa trước rồi cho vào dầu nóng nhé.” Day hỏi. It im lặng một lúc trước khi gật đầu.

“Ồ, tai không hề biết rằng nó sẽ khiến dầu bắn tung tóe như vậy. Tao và Salmon đều bị bỏng. Tao rất sốc. Thế là tao tắt ga nhưng vẫn tiếp tục bị bỏng bởi chảo rán. Khi làm vậy, thằng bé đã bị chai nước tương rơi trúng người." It kể lại.

“Ngày nào cũng tạo ra vấn đề." Day lại phàn nàn trong khi thở dài mệt mỏi.

"Ồ! Tao chỉ tạo ra rắc rối thôi. Ai sẽ chỉ nghĩ tốt như mày chứ?" Nói xong, It lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ cũ của mình. Day bị bỏ lại với vẻ mặt căng thẳng, nhưng anh không cân nhắc việc đi theo để kiểm tra It. Hiện tại, vẫn còn một đứa bé nữa mà Day cần phải chăm sóc và nói chuyện
cùng.

"Đau ở đâu? Salmon, đến chỉ cho chú xem nó đau ở đâu." Day quay sang nói với Salmon nhưng cậu bé vẫn còn sợ hãi. Cậu bé sợ Day nên không dám tiến về phía anh.

“Salmon, con để chú Day xem nhé.” mẹ It nói khiến Salmon từ từ rời khỏi lồng ngực. Cậu bé từ từ quay lại nhìn Day.

"Chú Day... đau quá." cậu bé nức nở. Sau đó Day giơ tay lên vuốt nhẹ đầu Salmon.

"Uống thuốc đi, cơn đau sẽ sớm biến mất, để chú xem xem, con bị đau ở đâu?" Day hỏi. Salmon di chuyển về phía Day. Sau khi thấy Day nói chuyện với mình với giọng nhẹ nhàng hơn, Salmon đã đưa tay về phía Day. Cậu bé cho anh nhìn thấy những vết dầu trên cánh tay mình. Chỉ có vài chỗ thôi
nhưng trông như bị sưng tấy. Đối với một đứa trẻ nhỏ, chuyện như thế này hẳn là rất đau đớn. Đặc biệt đối với một người như Salmon, người có làn da rất nhạy cảm. Day nhẹ nhàng lật cánh tay của Salmon để kiểm tra nó.

“ Chú sẽ sớm đưa con đến bác sĩ... để cơn đau sẽ sớm thuyên giảm.” Day nói lại. Salmon ngước nhìn Day với đôi mắt ngấn lệ.

"Chú Day... đưa chú It đến đó luôn... Chú Day... Chú It bị thương." Salmon nức nở nói.

"Ừ, chú sẽ lên xem It. Mẹ trông Salmon một lát nhé. Để con lên kiểm tra It. Cậu ấy đau quá nên con chắc chắn cậu ấy đã phá nát phòng rồi." Day nói đùa. Sau khi mẹ It nghe được lời của Day, Day lập tức đứng dậy và đi lên phòng ngủ của It. Day bước vào nhưng không thấy người yêu mình ở bên trong. Anh nghe thấy tiếng vòi nước chảy trong phòng tắm. Day lập tức đi vào nhìn vào trong phòng tắm. Khi cửa mở, anh thấy It đã mở vòi nước. Cậu để nó đổ lên vết phồng rộp đỏ trên cánh tay trái để giảm bớt cảm giác bỏng rát.

"Đủ rồi. Tao sẽ đưa mày đi khám bác sĩ." Day nói khiến It hơi cứng người. Cậu nhìn Day qua gương.

“Tao không đi." It trả lời ngắn gọn.

"Nếu mày không đi, vết bỏng sẽ không biến mất. Mày không muốn cơn đau dừng lại sao? Lúc này đừng bướng bỉnh nữa, It." Day nói. It tắt vòi trước
khi chuyển sang Day.

"Ừ, có người không thích đến bệnh viện. Mày biết đấy! Cứ để tao như thế này đi." It mỉa mai nói. Cậu bước qua vai Day khi rời khỏi phòng tắm. Day nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Anh quay lại đối mặt với It một lần nữa. Vẻ mặt It ủ rũ ngồi xuống chân giường, môi mím chặt. Day bước tới
chỗ cậu nhưng It đã đẩy chân anh ra xa. Day cau mày nhìn cậu nghi ngờ.

Đột nhiên!

"Ưm... Mày định làm gì tao vậy, Day? Buông tao ra...Ôi!" It hét lên khi Day bất ngờ nắm lấy chân trái của cậu và đặt lên đùi anh. Anh xắn ống quần của It lên cho đến khi nhìn thấy một vết bỏng đỏ trên chân.

"Tao biết rồi. Sao mày lại thay quần? Mày bị dầu bắn vào chân, sao không nói cho tao biết?!" Day giận dữ hét lên khi biết It đang cố giấu vết thương ở chân để mình không nhìn thấy.

"Vừa thấy nó tao liền biết mày sẽ cứ mắng tao như vậy, cho nên tao không muốn nói cho mày biết! Buông ra, đừng can thiệp!" It đẩy ngực Day trong khi di chuyển chân cậu ra khỏi lòng Day.

Đột nhiên!

"Ôi... đau quá... thả tao ra!!" It hét lên khi Day đưa tay lên vết phồng rộp màu đỏ trên chân It và nắm lấy nó. Dù anh chỉ bóp nhẹ nhưng cũng đủ làm It đau. It ngay lập tức ngước nhìn người yêu của mình. Day nhìn It bằng ánh mắt dữ tợn.

"Có đau không?...vậy tại sao mày lại bướng bỉnh như vậy?!" Day gắt lên với giọng nghiêm nghị. lt cố gắng gỡ tay Day ra.

"Day... đau... đau quá." It nói với giọng run rẩy.

“Vậy mày có định đi khám bác sĩ không? Salmon đang đợi để đi cùng cậu đấy It?” Day lại nói.

"Tao sẽ đi... Tao sẽ đi." It nói với giọng run run. Cậu đau lắm nhưng cậu vẫn cố không khóc. Sau khi nghe câu trả lời của It, Day thả cậu ra. Anh lập tức đứng dậy và bế It lên.

"Mày cứ khiến bản thân bị tổn thương hết lần này đến lần khác. Khi nào mày mới mất đi sự bướng bỉnh của mình?" Day càu nhàu trước khi bế It ra khỏi phòng ngủ và đi xuống cầu thang xuống tầng trệt của ngôi nhà. It rúc vào ngực Day và cắn xuyên qua lớp vải. Day giữ mình lại. Anh biết It chỉ làm điều này để đáp lại anh, bóp chặt vết thương cho anh.

"Cứ cắn tao đi. Tao sẽ cắn lại nếu mày không buông ra." Day nói với giọng nghiêm khắc. It từ từ thả Day ra khỏi miệng cậu. Sau đó, cậu giấu mặt vào ngực Day, không chịu nhìn Day.

"Day... It ổn chứ? Tại sao con lại bế It xuống?" Mẹ It giật mình hỏi.

"Chú It... Chú It bị sao vậy?" cậu bé cuối cùng đã ngừng khóc một chút hỏi.

“ Cậu ấy giấu vết thương ở chân mẹ ạ. Nếu con không nhìn thấy, cậu ấy sẽ không nói cho con biết." Day liền phàn nàn với mẹ lt.

"Thật sao? Tại sao con lại làm vậy, It? Day, tốt nhất con nên đưa thằng bé và Salmon đến bác sĩ. Chúng sẽ có sẹo đấy." mẹ It nói.

"Vâng ... Salmon, con có thể mang túi xách và theo chú ra xe không? Chú sẽ đưa cả hai đến bác sĩ. Sau đó chú sẽ đưa tất cả chúng ta trở lại căn hộ." Day nói với Salmon. Thằng bé lập tức gật đầu. Salmon tự xách túi của mình. Còn chiếc túi còn lại thì mẹ It giúp xách ra xe. Bà mở cửa cho Day. Anh đặt It xuống ghế. Sau khi được đặt vào chỗ của mình, It vẫn ngồi yên. Day quay lại và đặt túi của Salmon vào sau xe. Sau đó, anh bế Salmon ngồi ở hàng ghế sau. Anh đóng cửa lại rồi quay lại chào tạm biệt mẹ It để đưa It và Salmon đến bệnh viện khám. Day chở cả ba người đến bệnh viện gần đó.

"Mày có thể đi bộ được không?" Day hỏi It sau khi đưa cậu ra khỏi xe. It gật đầu, nhưng cậu không nói gì đáp lại. Sau đó Day đến nắm tay Salmon. Họ cùng nhau bước vào bên trong tòa nhà để đợi It và Salmon được nhìn thấy. Day đến báo tên cho họ để xếp hàng chờ bác sĩ khám.

"Chú It, chú có đi cùng cháu không?" cậu bé hỏi It với giọng cầu xin.

"Ừm... chúng ta có thể vào cùng nhau." It đáp lại. Không lâu sau, It nghe thấy có tiếng gọi tên mình. Sau đó, Day mang theo Salmon. Khi gặp bác sĩ, Day đã bế Salmon và đặt cậu bé vào lòng. Anh ngồi trên ghế, cạnh It. Sau khi bác sĩ khám xong It, ông bắt đầu khám cho Salmon. Cậu bé dùng tay nắm chặt áo Day khi bác sĩ hướng dẫn cô y tá trẻ bôi thuốc vào cánh tay của Salmon. Bác sĩ đã bôi thuốc cho It. Cậu bé hơi rùng mình và vùi mình vào ngực Day.

“ Chú Day... đau quá... chú Day... đau quá." cậu bé liền kêu lên với Day.

"Y tá. Cô có thể bôi nhẹ nhàng hơn một chút được không. Nếu cô cứ bôi như vậy, sẽ chỉ khiến thằng bé đau hơn mà thôi." It bước ra nói. Cậu khó chịu khi thấy cô y tá trẻ cứ nhìn chằm chằm vào Day. Cô ấy thậm chí còn không chú ý đến cách mình bôi thuốc cho Salmon.

"Bác sĩ, chân của vợ tôi không phải là vỏ trứng, anh không cần phải nhẹ nhàng như vậy, nếu không thì đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ tự bôi." Day bình tĩnh nói.

Anh nhận thấy rằng kể từ khi họ bước vào để kiểm tra, bác sĩ trẻ cứ nhìn chằm chằm vào It. Hơn nữa, khi bôi thuốc, anh ấy đã phải mất thời gian.

"Ừm... của... vợ của anh?" bác sĩ trẻ ngập ngừng hỏi. Anh cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Day đang nhìn mình. Về phần cô y tá trẻ, cô cũng choáng váng khi nghe Day nói như vậy.

"Ừm." It trả lời. Cơn giận của cậu với Day khiến cậu bị tổn thương lập tức biến mất.

"Ừm... Vết thương của Salmon không nghiêm trọng. Có thể là do thằng bé không bị dầu nóng trực tiếp bắn vào, hoặc có thể là nước lạnh đã rửa sạch vết thương ngay lập tức. Tuy nhiên, chỗ chân bị va chạm có thể sẽ bị viêm. Tôi sẽ lấy cho cậu một ít thuốc mỡ và thuốc uống. Cậu có thể ra đợi thuốc trước hiệu thuốc." bác sĩ nói.

“Cảm ơn.” Day bình tĩnh nói trước khi bế Salmon ra ngoài chờ lấy thuốc cùng It.

"Thấy chưa, làm sao có thể ở lại với tao đây... Nhìn mày kìa. Mày đang làm cháu tao tổn thương nhiều hơn đấy." It phàn nàn khi lật cánh tay của Salmon lại để nhìn. Cậu thổi nhẹ vào vết thương.

"Không phải em đang im lặng sao? Vừa rồi mày rất im lặng." Day cố gắng hỏi. It đóng băng một chút.

“Lúc đó tao lười nói chuyện quá.” It cãi lại. Day mỉm cười một chút.

"Chú It, chú có bị thương không?" Salmon hỏi It với giọng nhẹ nhàng.

"Không đau đâu. Chỉ hơi đau một chút thôi." It nói với cháu trai.

"Điều đó có đúng không? Nếu đó là sự thật, tại sao ngay từ đầu mày lại khóc?" Day hỏi.

" Day, cậu có thể ngừng làm phiền tao được không?" It nói với người yêu nhưng không quá nghiêm túc. Sau đó Day chồm tới thì thầm vào tai It.

' Đừng nghĩ rằng chỉ vì Salmon ở bên chúng ta mà tao không thể làm gì được mày, It. Còn khéo miệng nữa, sẽ bị đánh nặng nề đấy.' Day nói xong, mặt It lập tức đỏ bừng.

"Chú Day đã nói gì với chú It thế? ...nói cho cháu biết... chú Day đã nói gì với chú..." Cậu bé lập tức tò mò hỏi.

" Vấn đề của người lớn." Day trả lời với một nụ cười.

" Vấn đề của người lớn? Đó là gì vậy?" Cậu bé tiếp tục tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro