Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 1:

"Nong Fang, hôm nay những người mới sẽ đến, tôi sẽ giao cho cậu phụ trách một trong số họ để cậu có thể dạy cậu ta nhé." Điều phối viên khách hàng nói, điều này khiến Fang đồng ý.

"Vâng, Phi Mew." Fang trả lời với một nụ cười trước khi quay lại tiếp tục công việc của mình. Không lâu sau, một thực tập sinh bước vào. Trưởng phòng giới thiệu những chàng trai trẻ mới trước khi để một trong những chàng trai trẻ đẹp trai đến gần bàn của Fang.

"Xin chào ạ." Chàng trai chào hỏi khiến Fang quay lại và nở một nụ cười nhẹ. Bên kia bất cẩn nhìn Fang.

"Xin chào, ngồi xuống đi. Tôi sẽ chỉ cho cậu công việc." Fang nói với chàng trai trẻ một cách ân cần.

"Ừ.... ừ... Tên em là Case, còn anh tên gì?" người kia hỏi.

"Tôi tên là Fang, nhưng cậu là con lai hả?" Fang hỏi khi thấy rằng người kia không có ngoại hình hoàn toàn là người châu Á.

"Vâng, ba em là con lai Thái Mỹ. Còn mẹ em thì bà là con lai Thái Hàn." Case trả lời khiến Fang hơi mỉm cười.

" Ừm Phi Fang, em có thể hỏi được không? Cho em hỏi anh bao nhiêu tuổi?" Case tò mò hỏi.

"Phi 26 tuổi, sao vậy?" Fang hỏi. Mắt Case hơi mở to.

"Thật sao? Em nói thật với anh, đây là lần đầu tiên gặp mà ban đầu em còn tưởng anh là thực tập sinh." Case kinh ngạc nói vì Fang trông còn rất trẻ. Fang mỉm cười một chút xấu hổ.

"Cảm ơn, chúng ta bắt đầu làm việc thôi." Fang nói với nụ cười có thể khiến nhiều người mê mẩn.
.
.
.
"Cùng ăn trưa đi." Fang mời Case khi đã đến giờ ăn trưa.

"Được ạ, nhưng em có thể đưa những tài liệu này cho bộ phận nhân sự trước được không?" Case trả lời. Fang gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi cùng nhau đi. Bạn anh cũng làm việc trong bộ phận đó và chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau." Fang nói.

"Phi Fang dễ thương và giỏi quá." Chàng trai nói. Fang cảm ơn trước khi để Case chuẩn bị tài liệu.

...Soạt...

Giấy tờ đại học của Case rơi xuống sàn. Fang cúi xuống để giúp nhặt chúng lên và ngay lúc đó họ tên đầy đủ của Case đập vào mắt cậu.

"À, cảm ơn Phi Fang." Case quay lại và cảm ơn Fang đã giúp.

"Em đã sẵn sàng chưa? Đi thôi." Fang thúc giục khi nghĩ ra điều gì đó.

"Ừm.... Case, cậu có anh chị em nào không?" Fang hỏi với giọng điệu bình thường, giống như một cuộc trò chuyện bình thường.

"Vâng, em có một người anh trai, anh ấy tên là Ken." Case nói với một nụ cười khiến Fang gần như dừng bước.

"Thật tốt, tôi là con một. Đôi khi tôi cũng muốn có anh trai hoặc em gái." Fang trả lời. Case mỉm cười và đồng ý trước khi đi đến bộ phận nhân sự.

"Mày đến trễ.... aa... Áu thực tập sinh?" Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên khi cậu nhìn thấy Fang bước vào bộ phận hành chính.

''Chà, tao chỉ mang theo Nong để giao một số tài liệu. Case, em có thể đưa chúng cho Prup." Fang nói với chàng trai trẻ. Case sau đó đã chuyển tài liệu cho người bạn thân nhất của Fang, Prup. Prup nhận lấy và đặt lên bàn làm việc của mình.

" Prup, đây là Case, cậu ấy là thực tập sinh. Case, đây là Prup, bạn thân của tôi." Fang giới thiệu cho 2 người gặp nhau. Case giơ tay để bày tỏ sự kính trọng với anh chàng cao hơn Fang nhưng thấp hơn Case.

"Ừm, đi ăn đi, tao đói rồi." Prup nói. Ba người họ đi ăn ở phía trước công ty.

"Nong Fang, cậu có muốn ngồi với chúng tôi không?" Những người lớn tuổi của công ty hét lên.

Fang quay lại trao cho họ một nụ cười dịu dàng.

"Được rồi, Phi Sing. Tôi đã mang theo thực tập sinh của mình." Fang trả lời.

"Vậy cậu muốn ăn cái gì thì gọi đi. Tôi sẽ lo liệu, coi như là chào đón người mới đi." Người kia nói.

"Tôi nghĩ anh đang tán tỉnh cậu ấy đấy, P'Sing." Prup trêu chọc khiến những người bạn của Sing chế nhạo.

"Tôi sợ." Fang nói.

"Cậu không cần sợ tôi." Tiền bối nói.

"Cảm ơn rất nhiều." Fang nói với một nụ cười trước khi mời Prup và Case ngồi sang một bàn khác và gọi đồ ăn của họ.

"Phi Fang thực sự tốt." Case nói.

"Không có gì haha." Fang trả lời với một nụ cười trước khi ngồi xuống ăn bữa trưa cho đến khi họ no nê. Các tiền bối trong công ty cuối cùng vẫn trả tiền cho bàn của Fang. Sau khi rời đi, cả ba đến chỗ 7-Seven để mua bánh mì.

...Reng...Reng...Reng...

Điện thoại của Case đổ chuông, vì vậy cậu bước ra xa để bắt máy.

"Này có chuyện gì vậy?" Prup khẽ thì thầm với Fang khi cậu nhìn Case.

" Prup, Case là em trai của Phi Ken." Fang thì thầm với bạn mình. Đôi mắt của Prup hơi mở to.

"Thật sao? Làm sao mày biết?" Prup hỏi ngược lại.

"Tao nhớ họ của Ken. Trước đó, tao quyết định hỏi Case xem cậu ấy có anh em nào không và cậu ấy nói có, anh ấy tên là Ken. Tao vẫn không chắc nhưng tao nghĩ đó là anh ấy." Fang nói .

"Mày có còn thích anh ấy không? Chúng ta đã không gặp anh ấy nhiều năm rồi. Đến bây giờ, anh ấy chắc đã có gia đình, có một con trai và một người vợ." Prup nói. Hai người đã là bạn từ thời đại học.

"Tao không thể dừng lại." Fang lặng lẽ trả lời. Một lúc sau, Case mỉm cười đến.

"Phi Fang, Phi Prup, hai người về công ty trước đi. Em phải đợi anh trai em, anh ấy nói sẽ ghé qua để đưa cho em một số thứ." Case nói khiến Prup và Fang lập tức nhìn nhau.

" PTốt hơn là tôi nên đợi Case, vì vậy chúng ta có thể cùng nhau lên lầu.” Fang trả lời, mỉm cười nhẹ với Case. Ba người họ bước đến đứng ở mép vỉa hè.

Fang và Prup giữ khoảng cách với Case một chút nhưng không quá xa.

"Mày muốn xem anh trai của Case là ai phải không?" Prup khẽ hỏi.

"Phải." Fang đáp. Lúc này tim cậu đập nhanh hơn, câuk không thể tin rằng mình sẽ gặp lại anh sau một thời gian dài.

"Mày điên à? Anh ta chưa từng gặp mày mà mày vẫn yêu anh ta, bao nhiêu năm rồi mày vẫn thích anh ta sao?" Prup nói.

"Đó là cuộc sống của tao." Fang trả lời và không nói trong một thời gian dài. Rất nhanh, một chiếc ô tô sang trọng lao tới, cửa kính xe bên tài xế hạ xuống. Prup nhìn lên và huých Fang.

"Là anh ta." Prup nói.
.
.
.

"Mặc quần áo xong chưa?"' Prup hỏi người bạn thân nhất của mình vào ban đêm. Sau khi làm việc, cả hai đến căn hộ của Fang vì họ sẽ uống rượu vào ban đêm.

“Bình tĩnh nào.” Fang đáp lại bạn mình. Prup nhìn người bạn đang xịt nước hoa lên nhiều nơi trên cơ thể mình. Nếu mọi người trong công ty nhìn thấy Fang trong bộ dạng đó, họ sẽ khá ngạc nhiên vì Fang mà mọi người biết là một người gọn gàng và ngây thơ. Vì là người trong công ty nên Fang mới hành động như vậy, nhưng tính cách thực sự của cậu là kẻ đang chuẩn bị lộ diện.

"Tối nay mày định ngủ với ai?" Prup hỏi, đó là điều bình thường đối với cả hai người.

"Tao đã hẹn với Phi Niti rồi." Fang nói về bạn tình của mình.

"Này, mày muốn bao nhiêu cho đên nay? Mười nghìn baht?" Prup hỏi. Fang khẽ nhún vai.

"Tùy anh ấy." Fang trả lời với một nụ cười.

...Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Fang reo nên cậu cầm lên xem trước khi thở dài.

"Ai gọi?" Prup hỏi.

"Mẹ." Fang nói ngắn gọn, rồi nhấn nút để trả lời cuộc gọi của mẹ mình.

" Vâng mẹ." Fang trả lời cuộc gọi với chút khó chịu.

" Còn bao nhiêu nữa hả mẹ? Con vừa gửi cho mẹ 20.000 baht cách đây hai ngày, mẹ đã làm gì với số tiền này?” Fang thất vọng kêu lên. Prup cũng nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia.

" Con đưa tiền cho mẹ để trả tiền nhà, không phải để mẹ đưa cho chồng của mẹ! Tại sao mẹ phải xin con?" Fang hét lên, tay nắm chặt điện thoại. Prup nắm lấy tay Fang để giúp cậu bình tĩnh lại một chút. Fang quay sang nhìn cậu bạn với vẻ mặt căng thẳng, mắt bắt đầu ngấn lệ.

"Được rồi, mẹ đừng la nữa. Con sẽ kiếm tiền và gửi cho mẹ, tạm biệt." Nói xong, Fang cúp máy trước khi ngồi xuống cuối giường với Prup bên cạnh.

"Mẹ mày lại đòi tiền à?" Prup lo lắng hỏi. Fang gật đầu.

"Tao kiếm được bao nhiêu tiền đây Prup? Khi nào mới đủ cho mẹ tao và chồng bà chứ?" Fang phàn nàn với giọng hơi run.

"Mày không cần phải gửi tiền cho bà ấy nữa, Fang." Prup nói.

"Tao không gửi thì mẹ cứ gọi nói tao là thằng hư, đáng lẽ tao không nên sinh ra. Tao có làm gì sai đâu mà thằng khốn đó nói gì với mẹ tao là bà ấy chịu hết. Tao có còn là con nít đâu chứ?" Fang lẩm bẩm với bạn mình khi nghĩ về mẹ mình và người chồng mới của bà.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều. Hãy tiệc tùng. Hãy xả stress bằng âm nhạc và rượu." Prup động viên bạn mình cố gắng giải khuây và không suy nghĩ nhiều về chuyện gia đình. Fang cười nhẹ trước khi đứng dậy chuẩn bị cho xong.

Không lâu sau, hai người bạn thân đến một quán bar đồng tính nổi tiếng ở khu vực Ratchada. Dù Prup và Fang là gay nhưng cả hai đều biết điều đó từ thời trung học.

"Mày đã gọi cho Tom và Yong chưa?" Fang hỏi về hai người bạn khác của mình.

"Họ đang đợi bên trong. Họ đang đợi, từ từ thôi Fang." Prup trả lời.

"Ồ, đợi một chút, để tao hút hết điếu thuốc trước đã." Fang trả lời trước khi hút thêm một lúc nữa cho đến khi cậu dùng giày nghiền nát điếu thuốc. Sau đó cậu đi bộ vào quán rượu để giải trí.
.
.
.

" Phi Fang, anh bị ốm à? Hôm nay trông anh nhợt nhạt quá." Case hỏi vào sáng sớm khi cậu gặp Fang ở đầu công ty. Fang quay sang cười dịu dàng với Nong của mình.

"Tối qua tôi ngủ hơi muộn." Fang trả lời. Đêm qua khi cậu trở về căn hộ thì đã gần 3 giờ sáng vì cậu có hẹn với bạn tình của mình. Người này muốn tiếp tục nhưng Fang từ chối vì phải đi làm nên họ hoãn lại đến tối thứ sáu.

"Anh uống cà phê không? Em đi mua cho anh một ly." Case đề nghị mua.

"Được rồi." Fang trả lời với vẻ mặt mệt mỏi khiến tim chàng trai trẻ đập nhanh hơn.

"Em nghĩ tốt hơn là anh nên ngồi đây đợi em. Em sẽ đi mua một chút, chúng ta vẫn chưa làm việc." Case nói trước khi đỡ Fang lên chiếc ghế dài gần khu vực PR để họ có thể vội vã đi mua cà phê.

Fang lắc đầu với một nụ cười nhẹ.

“Thằng nhóc.” Fang khẽ thì thầm trước khi nhìn người bạn thân bước vào với tình trạng không khác gì mình.

"Mày đang làm gì ở đây thế?" Prup tò mò hỏi.

"Cậu ấy sợ tao ngất nên bảo tao ngồi đây đợi cậu ấy. Cậu ấy chạy ra ngoài mua cà phê rồi." Fang đáp, không lớn lắm.

"Ai? Ai? Nong Case?" Prup hỏi và được trả lời bằng cách ghi nhớ. Fang gật đầu trước khi Prup ngồi xuống cạnh cậu.

"Mày định chơi với cậu ấy sao?" Prup hỏi đùa.

"Thật vui." Fang nói.

"Nhưng cậu ấy là em trai của Ken, mày thực sự sẽ chơi sao?" Prup tò mò hỏi. Fang do dự một chút.

"Ở với Case thì liệu tao có cơ hội thân thiết với Phi Ken hơn không?" Fang quay sang hỏi cậu bạn thân. Prup nhìn bạn mình không đồng tình.

"Mày sẽ chơi như thế này sao Fang?" Prup hỏi chỉ để chắc chắn. Fang khẽ thở dài.

"Đó là cuộc sống của tao, tao còn có thể mất gì nữa? Tao đã mất tất cả rồi. Ít nhất hãy để tao gần anh ấy hơn một chút." Fang nói.

" Tao biết đó là cuộc sống của mày Fang. Hãy cẩn thận đừng để xảy ra sai sót nào. Mày có thể sẽ hối hận về những gì mình sắp làm sau này." Prup cảnh báo bạn mình với thiện ý.

"Tao đã quen với việc đau đớn rồi." Fang nói với bạn mình với một nụ cười gượng gạo.

"Vậy Phi Niti đã cho mày bao nhiêu tối qua?" Prup hỏi về đêm qua.

"Hai mươi nghìn, tao nói với anh ấy rằng tao phải dùng nó để trả tiền đồng phục học sinh và phí ký túc xá." Fang nói với giọng điệu bình thường.

"Hừ, khuôn mặt của mày trông giống như một đứa trẻ ngây thơ. Mày giả vờ là một sinh viên đại học và anh ấy tin mày." Prup cười nói. Bạn tình của Fang là Niti tin rằng Fang đang đi học vì Niti làm việc ở tỉnh lẻ nên anh không bao giờ biết Fang bao nhiêu tuổi. Fang cũng không đưa anh về căn hộ của mình vì cậu muốn giữ thế giới riêng tư của mình. Một thế giới mà cậu không cần phải giả vờ là bất kỳ ai khác, giống như cậu đang làm bây giờ.

"À, cậu bé của mày đây rồi." Prup hất đầu về phía cửa trước, nơi cậu thấy Case bước vào với một cốc cà phê đá.

"Em quên hỏi anh uống loại cà phê nào nên em đã gọi một ty latte. Ồ, chào Phi Prup." Case đưa cà phê cho Fang rồi quay lại chào và bày tỏ sự kính trọng với Prup. Prup gật đầu.

"Tôi uống cà phê cappuccino nhưng tôi vẫn có thể uống latte. Cảm ơn, Case cậu mua mất bao nhiều tiền?" Fang hỏi. Case xua tay từ chối.

" Phi Fang, anh không cần trả tiền cho em đâu. Em mua cho anh, coi như là cảm ơn vì đã giúp em thực tập đi." Case cười đáp.

"Cảm ơn." Fang đáp lại với một nụ cười trước khi mời họ lên công ty.
.
.
.
"Sau khi làm việc, Phi Fang sẽ đi đâu?" Case hỏi khi đang thu dọn đồ đạc để về nhà.

"Không đầu cả." Fang đáp. Case đỏ mặt vì điều đó. Thiếu niên sắc mặt có chút đỏ bừng. Fang nghiêng đầu, nhăn mặt ngạc nhiên.

"Tại sao cậu lại mời tôi? Cậu không có bất kỳ người bạn nào để đi cùng sao?" Fang hỏi, nghĩ rằng mình nên tìm cách đến gần Case hơn để có thể gần Ken hơn.

"Vâng, em có nhưng tất cả họ đều đang thực tập." Case trả lời với một cái nhìn thuyết phục về phía Fang. Fang cười nhẹ trước khi gật đầu.

"Được rồi, đã lâu tôi không đi xem phim, tôi chỉ suốt ngày làm việc mỗi ngày thôi." Fang trả lời. Case mỉm cười tươi rói.

“Vậy thì lên xe của em đi." Case hối thúc. Fang gật đầu trước khi gọi điện nói với Prup rằng cậu sẽ đi xem phim với Case. Hai người đi về phía bãi đậu xe, Fang nhìn chiếc xe của Case mà không khỏi nghĩ đến số tiền mà gia đình Case có. Khi ở độ tuổi của Case, cậu phải sử dụng xe buýt đông đúc để đến trường và sau đó làm việc bán thời gian để trả học phí. Case có xe hơi đi lại thoải mái, không thiếu tiền tiêu xài cũng không phải cực nhọc mệt mỏi. Fang ngồi trong xe của Case để đến rạp chiếu phim. Đến địa điểm, Case thực sự đã trả tiền mua vé và giả vờ rằng cậu chỉ lấy chúng ở quầy. Fang
nhìn thấy tất cả những điều đó nhưng không nói gì.

"Em có vé rồi. Phi Fang, anh có muốn ăn bỏng ngô không? Em đi mua cho anh." Case lại xung phong ra ngoài mua.

"Nong, tôi nên mua chúng để đổi lấy vé xem phim. Thật không công bằng khi cậu trả tiền cho mọi thứ." Fang nói.

"Nhưng..." Case phản đối.

"Không, nếu không tôi sẽ cảm thấy khó chịu." Fang khẽ nói khiến Case chậm rãi gật đầu.

“Được rồi, nhưng sau khi chúng ta rời khỏi rạp chiếu phim, em muốn đãi Phi Fang một bữa." Case lại đề nghị. Cậu muốn lấy lòng Fang vì cậu đã thích Fang ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Fang.

"Hãy chia hóa đơn." Fang thương lượng. Case mỉm cười.

"Được. Phi Fang cứng đầu quá." Case cười nói.

" Nong Case cũng cứng đầu." Fang phồng má, Case cho rằng rất dễ thương. Fang đi mua bỏng ngô và nước sau đó vào rạp. Bộ phim họ đang xem không phải là phong cách của Fang, vì vậy cậu không chú ý nhiều đến nó. Fang nhìn Case và thấy đối phương đang tập trung, Fang quyết định nghiêng đầu sang một bên rồi nằm lên bờ vai chắc khỏe của Case. Fang biết Case đã cúi xuống nhìn cậu nhưng Case không đẩy cậu mà để cậu nằm xuống. Fang nhắm mắt một lúc cho đến khi cậu thực sự chìm vào giấc ngủ, bởi vì cậu đã rất mệt mỏi từ đêm qua.

"Phi Fang.... Phi Fang." Một giọng nói vang lên khiến Fang mở to mắt và nhận ra rằng mình thực sự đã ngủ quên trên vai Case.

"À, tôi ngủ quên sao? Xin lỗi Case." Fang nói khẽ. Bây giờ mọi người đang dần rời khỏi rạp chiếu phim.

"Kệ đi, em quên mất là anh đã mệt rồi." Case nói. Fang biết rằng Case khá hài lòng khi cậu ngủ trên vai vì khuôn mặt của Case đã cho Fang biết Case đang bắt đầu gục ngã như thế nào.

"Ra ngoài thôi." Fang thúc giục và rời khỏi rạp chiếu phim. Sau khi ghé vào phòng vệ sinh một lát, cả hai đi thẳng đến một nhà hàng ở đầu trung tâm thương mại.

"Chúng ta đi nhà hàng khác được không?" Fang lặng lẽ nói với Case.

"Sao vậy ạ?" Case hỏi khi Fang dừng lại bên ngoài nơi này vì giá khá cao.

"Đắt." Fang khẽ đáp. Case khẽ mỉm cười.

"Em có thể đãi anh không? Em đưa anh đến nhà hàng này vì em thực sự muốn anh thử món bít tết ở đây. Đó là nơi thường xuyên của em với anh trai em." Case nói khiến Fang dừng lại một lúc khi Case nhắc đến anh trai mình.

"Đi nào, anh có em mà." Case nhân cơ hội kéo tay Fang về phía nhà hàng. Fang cho phép Case nắm tay cậu cho đến khi cậu đến bàn. Hai người ngồi đối diện nhau. Fang ngập ngừng nhìn thực đơn trước mặt.

"Phi Fang, anh có gì ăn không được sao?" Casr hỏi.

"Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì." Fang trả lời.

"Được rồi, em có thể gọi món cho anh được không? Em muốn anh thử thực đơn yêu thích của em." Case nói ngay. Fang muốn hỏi về thực đơn yêu thích của Ken nhưng cậu chỉ im lặng và gật đầu, vì vậy Case đã gọi đồ ăn cho Fang. Trong khi họ đợi thức ăn, Fang bắt đầu nảy ra ý tưởng để hỏi Case về Ken.

" Nong Case và anh trai của cậu chênh nhau bao nhiêu tuổi?" Fang hỏi một cách bình thường.

“Bảy tuổi ạ." Case đáp. Fang gật đầu vì cậu thực sự đã biết sự thật đó.

" Ừm, anh của cậu 29 tuổi." Fang cười
nói.

"Vâng " Case trả lời nhìn Fang. Fang tránh ánh mắt của Case, ngượng ngùng nhăn mặt mặc dù cậu không cảm thấy như vậy.

"Anh của cậu hiện tại hẳn là có gia đình rồi, còn em trai này thì vẫn là độc thân." Fang cười nhạt nói. Cậu nói như thể đó là chuyện bình thường.

"Anh trai em vẫn còn độc thân nhưng anh ấy lại cặp kè với bất kỳ người phụ nữ nào. Anh ấy làm việc cả ngày cho đến khi mẹ rm phàn nàn về việc muốn có cháu nội càng sớm càng tốt." Case cười nói khi nói về anh trai mình trước khi mở mắt.

"Ôi anh trai em kìa. Phi Ken, Phi Ken." Case giơ tay gọi người vừa bước vào cửa hàng khiến cơ thể Fang đông cứng lại. Cậu không ngờ lại gặp Ken ở đây. Fang đứng chôn chân không dám nhìn lại phía sau. Fang đang ngồi quay lưng lại lối vào cửa hàng.

"Kết thúc ngày thực tập rồi sao em không về nhà?" Một giọng trầm vang lên gần đó khiến Fang nghiêng đầu. Tim cậu đập rất mạnh cho đến khi cậu cảm thấy đau nhói ở ngực trái.

"Em cần cho não nghỉ ngơi một chút. Vậy anh làm gì ở đây? Ngồi xuống trước đi." Case mời anh trai. Quay sang Ken đang đứng, anh thấy bóng lưng gầy guộc của người đi cùng em trai mình. Vì vậy, anh gật đầu và hỏi em trai mình trước khi ngồi xuống bên cạnh em trai mình.

"Phi Ken, đây là Phi Fang, anh ấy là người hướng dẫn em. Phi Fang, đây là Phi Ken, anh ấy là anh trai của em." Case giới thiệu hai người họ gặp nhau. Fang từ từ ngẩng đầu lên. Ken khẽ nhíu mày, cảm thấy bóng dáng nhỏ bé trước mặt rất quen thuộc nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu.

"Xin chào." Fang chào Ken.

"Vâng, cảm ơn vì đã chăm sóc em trai tôi." Ken nói với giọng điệu bình tĩnh và trang trọng.

"Vâng." Fang trả lời ngắn gọn khi cậu lén nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Ken.

"Anh còn chưa nói với em, anh tới đây làm gì?" Case hỏi lại anh trai mình.

"Anh vừa đi họp xong. Anh muốn ăn bít tết nên đã đến đây ăn. Không ngờ lại gặp em." Ken nói với em trai và tháo cà vạt. Fang tiếp tục nhìn xung quanh.

"Vậy thì ngồi với bọn em đi, Phi. Chà, nếu Phi Fang không phiền." Case quay lại và hỏi Fang khi nhớ ra.

"Tôi không phiền." Fang vội vàng trả lời.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro