Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 2:

''Vậy chúng ta ngồi cùng nhau đi." Ken nói khi Fang trả lời rằng cậu không khó chịu nên Ken đã gọi đồ ăn cho mình, và Fang thầm nhớ Ken thích ăn gì. Món ăn mà Case và Fang đã gọi đã được phục vụ trước.

"Cậu có thể ăn trước." Ken kính cẩn nói. Anh không muốn họ ngồi đợi anh, Case và Fang ngồi xuống và ăn chậm rãi. Fang đã hạ quyết tâm ăn từ từ, muốn ngồi đây thật lâu. Khi món ăn Ken gọi được dọn lên, Fang lén nhìn Ken hồi lâu, tự hỏi Case đã hỏi anh trai mình điều gì. Fang chờ đợi câu trả lời của Ken.

"Cậu bao nhiều tuổi?" Ken hỏi to hơn khiến Fang lập tức nhìn sang đối phương.

"Tôi?" Fang vội hỏi vì tưởng Ken đang nói chuyện với em trai mình. Ken gật đầu làm Fang thấy tim đập thình thịch.

"26." Fang trả lời, ngay lập tức.

"À... Đúng rồi, tôi tưởng cậu chỉ lớn hơn Case một hai tuổi." Ken trả lời, và Fang thầm cười nhẹ. Vì cậu coi đó là một lời khen, giống như Ken khen cậu có khuôn mặt trẻ hơn tuổi vậy.

"Phi Fang, ăn hành chiên đi." Case nói, giúp đỡ đặt một ít hành tây chiên vào đĩa cho Fang.

Fang mỉm cười dịu dàng. Về phần Ken, anh luân phiên nhìn giữa Fang và em trai mình trước khi ngồi xuống ăn một cách bình tĩnh và lặng lẽ, chủ yếu là vì Case đã mời Fang nói chuyện. Fang đôi khi trả lời ngắn gọn, đôi khi câu trả lời dài, tùy thuộc vào câu hỏi của Case. Nhưng đôi mắt của Fang luôn hướng về Ken. Cậu thực sự muốn trả một nửa bữa tối với Case. Cậu không muốn Case mời cậu như vậy. Nhưng giọng trầm của Ken đã vang lên trước.

"Không cần, tôi sẽ tự trả. Tôi nghĩ rằng cậu đang giúp em trai tôi. Vì vậy, hãy coi đó là lời cảm ơn vì cậu đã giúp em ấy." Ken nói, Case gật đầu với Fang.

"Nhưng tôi..." Fang định phản đối. Nếu là người khác, cậu sẽ không phản đối nhưng với Ken, Fang không muốn lừa dối và sử dụng tiền của anh hay để đối phương cung cấp thức ăn cho mình. Nhưng Ken dường như không nghe. Anh đưa cho nhân viên thẻ tín dụng của mình và Fang chỉ biết ngồi im lặng.

"Em như vậy trở về luôn hả?" Ken hỏi em trai mình.

"Em sẽ đưa Phi Fang về nhà." Case trả lời.

"Ừm, không cần đâu Case. Tôi sẽ bắt xe buýt về, sẽ không lâu đâu." Fang vội vàng nói, vì cậu không muốn ai biết nơi cậu sống.

"Anh chắc chứ? Em cũng là người mời anh đi xem phim mà. Trời tối như vậy, anh về một mình có ổn không?" Case quan tâm hỏi.

"Cậu có thể về trước, tôi tự về được." Fang trả lời, Case ngồi dậy và suy nghĩ trước khi gật đầu. Khi Ken trả tiền, cả ba rời khỏi cửa hàng. Fang quay lại tạm biệt hai người.

"Case, hẹn gặp lại vào ngày mai. Ừm, cảm ơn vì bữa ăn." Fang nói chuyện với Case xong thì quay sang chào tạm biệt Ken đang đứng cạnh em trai mình. Ken gật đầu

"Em có đưa anh đến chỗ bắt xe được không?" Case hỏi một lần nữa. Fang lắc đầu.

" Hai anh em lên xe đi. Đừng lãng phí thời gian nữa. Cảm ơn vì buổi xem phim hôm nay. Tôi đi... Ờ... tôi đi trước." Fang nói xong tạm biệt Case và Ken. Cậu lập tức đi về phía cổng của trung tâm thương mại. Case nhìn vào lưng Fang và mỉm cười trước khi quay lại để nhìn thấy đôi mắt anh trai đang ngước nhìn mình.

"Có chuyện gì vậy P'Ken?" Trường hợp hỏi anh trai mình.

"Em quan tâm đến cậu ta đúng không? Đó là một người đàn ông như em đấy." Ken hỏi thẳng em trai mình.

" Còn Phi Ken thì sao? Điều đó không quan trọng, với cả P'Fang rất dễ thương. Không sao hết." Case lặng lẽ nói.

"Em tò mò muốn thử một cái gì đó khác biệt ấy hả?" Ken nói

"Không phải vậy, P'Ken. Không phải vì em chưa từng ở với một người đàn ông nào. Nếu em muốn biết và muốn thử, có lẽ em đã thử rồi. Nhưng khi
Em gặp Phi Fang, anh ấy khiến em dễ dàng hứng thú. Anh ấy không cần phải có nhiều kiểu cách, anh ấy sạch sẽ và rất thân thiện." Case nói lại.

"Này, em mới đi thực tập hai ngày mà đã biết rõ tính cách của cậu ta rồi sao?" Ken nói một cách mệt mỏi vì thói quen dễ dàng thích những người như vậy của em trai mình.

"Em nghĩ rằng em không sai khi đánh giá anh ấy đâu Phi Ken." Case nói một cách tự tin.

"Ồ, để xem lâu không nhé. Nếu em hẹn hò với một người đàn ông, đó là việc của em. Nhưng đừng làm điều gì sai trái." Ken cảnh cáo em trai lần nữa, Case đồng ý trước khi hai anh em bước ra bãi đậu xe.

Về phần Fang, khi cậu bị tách khỏi Ken và Case. Cậu đi bộ đến nhà ga xe lửa. Fang đi với nụ cười trên suốt quãng đường, cậu chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ ăn tối với Ken như thế này, mặc dù họ không nói chuyện nhiều. Nhưng chỉ điều này đối với Fang đã là rất tốt rồi.
.
.
.

Sau khi gặp Ken ngày hôm đó tại trung tâm mua sắm, Fang đã có cơ hội gặp Ken thêm một số lần. Bởi vì hầu như ngày nào cậu cũng đi ăn tối với Case. Cậu thậm chí còn biết Ken thích đi đâu. Anh thích quán cà phê nào. Fang sẽ nhẹ nhàng hành động như thể đó là một tai nạn. Fang luôn tốt với Case. Vì một phần là vì Case cũng là em trai của Ken, và Fang cũng cưng Case như điếu đổ.

"Em mệt rồi, Phi Fang." Case bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh Fang, còn kiên trì tựa đầu vào vai Fang. Đã như vậy được gần 1 tháng rồi, Case có phần thân thiết với Fang hơn những người khác. Và Fang cũng không nói gì.

"Hôm nay có rất nhiều việc." Fang nhẹ nhàng vuốt tay lên mặt Case để động viên Case khi họ thì thầm với nhau. Case vẫn dựa vào vai Fang.

"Khụ!" Một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau. Làm Case cựa mình ngồi dậy rồi quay lại nhìn thì thấy Prup đang cười.

"Có chuyện gì vậy, Prup?" Fang hỏi người bạn của mình.

"Tao mang theo giấy tờ." Prup nói, đưa chúng cho bạn mình. Fang cầm lên xem rồi gật đầu.

"Tối nay mày sẽ về với tao chứ?" Prup hỏi. Nếu họ ở trước mặt người khác thì Fang và Prup sẽ không nói như vậy.

" Phi Fang nói là sẽ đi ăn bánh với em." Case vội vàng nói với một nụ cười. Prup nhướn mày và nhìn Fang, người đã gật đầu.

"Được rồi, tốt hơn là tao nên quay lại căn hộ trước." Prup nói, mỉm cười và bước đi. Fang và Case tiếp tục ngồi làm việc cho đến khi tan sở. Hai người họ cùng nhau đi bộ ra xe của Case để đến thẳng tiệm bánh mì mà Case gợi ý vì nó rất ngon, vì Casr hay đi ăn cùng bạn bè.

“Cửa hàng này Phi Ken cũng là cộng sự." Case nói với một nụ cười. Case đã làm cho Fang biết thêm một chút về việc của Ken. Ở bên cạnh và nói chuyện với Case khiến Fang lưu trữ một lượng lớn dữ liệu về Ken. Khi họ bước vào cửa hàng, những nhân viên biết Case đến chào họ và dẫn họ đến một chiếc bàn. Fang thực sự thích cách trang trí của cửa hàng. Từ lâu cậu đã mơ ước sở hữu một nhà hàng nhỏ và cửa hàng tráng miệng. Nhưng cho dù cậu kiếm được bao nhiêu tiền, nó không bao giờ là đủ. Vì cậu phải gửi nó cho mẹ câuk. Fang bí mật tiết kiệm một ít tiền. Nhưng cậu không biết khi nào cậu mới có đủ tiền để mở một nhà hàng nhỏ của riêng mình. Fang gọi một món ăn trước, Case cũng vậy.

"Anh có thích ở đây không?" Case hỏi, Fang gật đầu và mỉm cười.

"Em sẽ đưa anh đến đây thường xuyên." Case nói, nhìn thẳng vào Fang đủ lâu để cậu quay lại nhìn quanh cửa hàng. Điều đó khiến Case nghĩ rằng Fang đang xấu hổ. Đồ ăn đã sớm được phục vụ. Cả hai ngồi ăn và nói chuyện gọi món tráng miệng khác cùng nhau.

"Ừm, rất ngon." Fang nói với một nụ cười khi nếm thử chiếc bánh cam từ cửa hàng, khiến Case nhếch mép rằng Fang thích hương vị của chiếc bánh.

"Anh có muốn thử bánh hạnh nhần của em không?" Case đưa ra, và Fang gật đầu. Case lấy một miếng bánh hạnh nhân đưa lại gần Fang, người đang mở miệng và mỉm cười.

"Ngon." Fang nói sau khi thưởng thức miếng bánh hạnh nhân.

''Chào Case, em đến đây khi nào vậy?" Cô chủ cửa hàng xinh đẹp chào hỏi khiến Case phải giơ tay tỏ ý kính trọng.

"Xin chào, Phi Kaew. Em đã trở lại rồi ạ." Case nói với một nụ cười. Kaew cũng cười đáp lại khi nhìn Fang.

"Ừm, Phi Fang, đây là Phi Kaew, chủ cửa hàng này. Chị ấy là bạn thân của Phi Ken. Họ cùng nhau mở cửa hàng này, Phi Kaew đây là Phi Fang." Case giới thiệu nhưng không nói quan hẹ với Fang là thế nào, như thể để muốn Kaew tự mình tìm ra điều đó. Nhưng người phụ nữ bên kia dường khiến Fang hơi buồn ngủ, vì cậu nhớ đến cô. Khi còn học đại học, Kaew từng có mối tình với Ken nhưng họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp. Cả hai vẫn xem nhau như bạn bè, nhưng việc cùng nhau chia sẻ và cùng nhau mở một cửa hàng như thế này khiến Fang không khỏi nghĩ rằng hai người lại quay về bên nhau.

"Xin chào." Fang chào. Kaew mỉm cười dịu dàng.

"Trông cậu quen quen, chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Kaew chào cậu vì trông cậu rất quen.

" Phi Kaew, làm ơn đừng chơi trò này với P'Fang." Case ngay lập tức phản đối.

Kaew quay sang cười với Case.

"Chị không có ý tán tỉnh Fang một chút nào cả. Chị có người của riêng mình và em biết điều đó." Kaew nói khiến Fang chết lặng, vì cậu nghĩ chắc chắn người của Kaew sẽ là Ken.

"Này Fang, cậu có phải là người mà Ken đã nói với tôi không?" Kaew nói khiến Fang lập tức nhìn thẳng vào mặt Kaew.

"Người mà Case đang tán tỉnh?" Kaew lại trêu chọc khiến Fang thót tim vì tưởng Ken nói sang chuyện khác.

" Phi Kaew. Giờ Phi Fang sợ em rồi." Case nói, có một chút xấu hổ. Fang trao cho Case một nụ cười ngượng nghịu.

"Chị không làm phiền em nữa. Yên tâm đi. Em có muốn chị dồn nó vào tài khoản của Ken không? Chị có thể nói với Ken không?" Kaew hỏi.

"Không cần đâu ạ. Em thà tự mình trả tiền còn hơn." Case nói với một cái nhìn nhẹ. Kaew có thể thấy rằng Case có lẽ không muốn Fang nghĩ rằng Case đã dùng tiền của anh trai mình để đãi Fang một bữa ăn như thế này. Kaew gật đầu trước khi bỏ đi.

"Phi Kaew, chị ấy cứ giễu cợt em như vậy đấy." Case nói vì không muốn Fang cảm thấy khó chịu. Fang cười mà không nói gì, khi ăn Case là người hỏi tính tiền. Fang đồng ý trả tiền. Cả hai đi bộ đến xe của Case để khởi động xe. Để điều hòa làm mát xe một lúc.

"Em nên chở anh đến đâu?" Case hỏi, trông rất hy vọng rằng Fang sẽ để Case đưa về. Nhưng Fang không bao giờ để ai đến đó dù chỉ một lần.

"Chúng ta hãy đi thẳng đến điểm dừng gần đây đi." Fang trả lời, Case quay sang nhìn Fang trước khi cười.

"Có chuyện gì vậy?" Fang hỏi, Case đưa tay sờ tóc Fang.

"Em đã tự hỏi khi em băng qua cổng vòm. Những bồng hoa khô rơi trên tóc của Phi Fang." Case vừa nói vừa đưa tay nhặt chúng ra khiến lòng bàn tay mạnh mẽ chạm vào đôi má trắng trẻo của Fang, người có khuôn mặt giống Ken. Cậu chỉ có thể nghĩ về bản thân mình, vì chắc chắn sẽ không có cơ hội đến gần Ken. Case cũng nhìn chằm chằm vào Fang. Bàn tay Case chuyển sang vuốt ve má Fang. Fang đứng hình, vì đang nghĩ về Ken. Điều đó khiến Case nghĩ rằng Fang phải có tình cảm với mình. Rồi Case từ từ ghé mặt vào Fang và áp môi mình vào môi Fang. Và điều đó đã khiến Fang sực tỉnh vì người trước mặt cậu không phải là Ken. Ngay khi Case có thể sử dụng chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập của mình, Fang đã thoát ra và đẩy vào thân hình săn chắc của Case.

“Không... Case." Fang lặng lẽ nói. Một
cảm giác tội lỗi nảy sinh. Chàng trai trẻ trước mặt cậu là một cậu bé rất tốt. Tốt đến mức Fang nghĩ rằng bên kia giống như một người anh em thực sự.

"Sao vậy?" Case khẽ hỏi. Ánh mắt của Case đã nói lên tình cảm của Case dành cho Fang và cậu thậm chí có thể cảm nhận được điều đó.

Fang không biết phải trả lời như thế nào.

"Phi Fang, em thích anh, em biết anh cũng nhìn ra, anh thấy em thế nào?" Case thành thật hỏi.

"Nó... Nong..." Fang hơi xấu hổ khi nghe lời thú nhận của Case. Thực ra Fang hiểu rất rõ tình cảm của Case dành cho mình, bởi một phần Fang cũng có ý gieo cho Case hy vọng, để cậu có cơ hội tiếp cận và điều tra Ken, anh trai của Case. Nhưng khi nghe lời thú nhận, Fang cảm thấy một khối u trong lồng ngực hơn bao giờ hết.

"Phi Fang, anh chưa cần phải cho em câu trả lời. Nhưng anh có thể cho em một cơ hội được không? Em biết anh có thể ngạc nhiên khi em nói điều này..." Case nói khi nhìn thấy biểu hiện của Fang. Nhưng Case chắc chắn rằng Fang cũng phải thích nó. Nếu không, Fang có lẽ sẽ không đi chơi với Case như thế này trong hầu hết thời gian. Bởi vì Case nhận thấy rằng với những người khác tại nơi làm việc, Fang chưa bao giờ đi đâu hoặc thân thiết với Case như vậy. Ngoại trừ với Prup, Case thấy họ chỉ là bạn.

"Ư...ừm." Fang trả lời trước. Cậu chưa một lần cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cậu luôn có thể giải quyết mọi việc, ngay cả khi cậu lừa dối ai đó, cậu vẫn xáo trộn và giải quyết vấn đề một cách suôn sẻ và không có nhiều cảm giác tội lỗi như bây giờ.

"Cảm ơn, sau đó em sẽ đưa anh đến bến xe buýt." Case nói với một nụ cười. Câu trả lời của Fang như vậy khiến Case phải vắt óc suy nghĩ. Nhưng trên đường đi, Case lái xe đưa Fang đến nhà ga, Fang ngồi im lặng suốt thời gian đó. Nhưng Case nghĩ Fang đang xấu hổ.

"Ừm, Phi Fang, ngày mai anh có rảnh không?" Case hỏi khi nhớ lại.

''Chà...tôi rảnh. Sao vậy?" Fang trả lời vì ngày mai là ngày nghỉ. Fang không có kế hoạch đi đâu cả.

''Chỉ là P'Ken mời em đến sân tập lái. Vì vậy, em muốn mời anh đi cùng em." Case nói và khi nghe thấy tên Ken, Fang hơi sững sờ.

"Vậy nếu cậu đưa tôi đi cùng, liệu anh ấy có thấy phiền phức không?" Fang rụt rè hỏi. Nhưng thật lòng, cậu cũng
muốn đi.

"Được. Phi Ken đã hẹn với một người bạn của anh ấy rồi, nhưng anh ấy ép em phải đi. Nếu Phi Fang đi với em thì em sẽ có một người bạn để nói chuyện." Case đáp lại bằng một nụ cười, muốn đưa Fang đến gặp gia đình và những người xung quanh càng nhiều càng tốt.

"Được, mấy giờ cậu đi?" Fang hỏi. Trong thâm tâm, cậu đã quên đi lời tỏ tình trước đây. Cậu chỉ nghĩ về Ken.
.
.
.
''... Haizz... sao mệt thế nhỉ?" Fang lẩm bẩm một mình khi trở về căn hộ. Sau khi đồng ý đi đến cuộc hẹn và thống nhất địa điểm, thời gian Case sẽ đón cậu. Fang bắt xe buýt trở về căn hộ của mình. Chàng trai đi thẳng vào bếp rót nước cho mình uống.

...Reng...Reng...Reng...

Điện thoại di động của Fang vang lên. Chàng trai trẻ giơ nó lên nhìn, rồi mỉm cười nhẹ và nhấn chấp nhận.

"Vâng, Phi Niti." Fang trả Lời cuộc gọi của đối tác của mình.

" À, Fang mới tan học... em nhớ anh. Nhưng dạo này Fang học hành chăm chỉ lắm... Tối nay không được sao? Vì ngày mai Fang có hẹn dạy kèm với một người bạn... ừ... Hẹn gặp lại sau." Fang nói với đối tác của mình. Khi bên kia nói rằng đã trở lại Bangkok và sẽ hẹn gặp cậu và mời cậu ở lại. Nhưng Fang lại hủy bỏ nó vì cậu có hẹn với Case vào ngày mai.

...Reng...Reng...Reng...

Điện thoại di động của Fang lại reo. Fang nhìn anh trước khi mỉm cười.

"Ôi điện thoại của mình nóng quá." Fang lẩm bẩm một mình trước khi trả lời cuộc gọi của người bạn thân.

"Có chuyện gì... Tối nay P'Niti hẹn tao. À, mai tao đi với Case... tao xin lỗi. Chủ nhật tao đi... đừng lo về chuyện đó."  Fang vừa nói vừa cười. Khi Prup gọi để phàn nàn một chút về việc Fang không tiệc tùng với bạn bè tối nay.

"Hãy nói với họ rằng tao có kế hoạch vào Chủ nhật... Được rồi...Tạm biệt." Fang nói chuyện với bạn xong rồi cúp máy trước khi đi tắm và chờ đến giờ gặp đối tác.
.
.
.
"Hừ, em vội trở về làm gì? Sáng mai em có thể quay về sau, anh đưa em về." Thanh niên cao với một chiếc khăn tắm quấn quanh mông nói. Vừa đi vừa ôm eo thon đang đứng trước gương lớn trong phòng ngủ.

" Fang muốn về nhà ngủ, nếu ngủ ở đây thì có lẽ Fang sẽ không ngủ được mất." Chàng trai quay sang người đối tác của mình và nở một nụ cười ngọt ngào. Niti ôm lấy vòng eo thon gọn của Fang và vuốt ve nhẹ nhàng.

"Em ăn thật ngon. Làm sao có thể để anh chịu đựng như vậy được chứ?" Bóng dáng cao lớn nói. Cả hai vừa kết thúc việc yêu đương được một lúc nên Fang đứng dậy tắm rửa chuẩn bị về.

" Fang không phải là thức ăn." Nó khiến Niti mỉm cười mỗi khi ở gần hình dáng nhỏ bé này.

"Nhưng anh muốn ăn cả xác." Niti nói xong lại nhẹ nhàng hôn Fang. Một bàn tay mạnh mẽ di chuyển để siết chặt mông của cơ thể nhỏ bé trước khi Fang là người thoát ra.

"Phi Niti không cần phải làm gì cả. Fang sẽ trở lại." Người thanh niên nói trước khi bắt anh. Niti cười khẽ trong cổ họng trước khi buông cơ thể bé nhỏ ra để cậu bé mặc quần áo.

"Em còn đủ tiền không?" Niti hỏi, rằng nó sẽ như thế này mỗi khi họ gặp mặt trực tiếp.

"Được rồi ... em có đủ rồi." Fang khẽ đáp. Đây là một cách hay để thu hút sự chú ý của người khác.

"Đủ hay chưa đủ? Hãy nói thật với anh." Niti hỏi lại. Fanh im lặng. Niti khẽ thở dài trước khi móc ví lấy ra một số tiền và đưa cho Fang nhưng cậu không nhận.

"Cầm đi, nếu không còn thì bảo anh. Không phải cần phải đi làm thêm đâu." Niti trầm giọng nói.

"Nhưng anh đã cho Fang rất nhiều rồi." Fang lại nói. Nhưng Niti đã xoay sở để đưa tiền vào tay cậu cho đến khi Fang có thể nhìn thấy và số tiền đó sẽ vào khoảng 20.000 baht.

"Anh phải đi miền nam gần một tháng, em đi trước đi, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho anh, hiểu chưa?" Niti lại nói. Fang chậm rãi gật đầu trước khi ôm Niti.

" Cảm ơn rất nhiều, Phi Niti." Fang nói.

"Được, chờ anh thay quần áo xong, anh xuống đưa em về." Niti trả lời, người chưa bao giờ thực sự đến chỗ ở của Fang. Đôi khi Niti muốn đưa Fang về nhưng Fang đã đưa anh đến ký túc xá cũ nơi cậu từng ở trong trường và nói với Niti rằng chủ sở hữu sẽ không cho phép người lạ vào. Do đó, Niti không
bao giờ đi lên. Khi Niti trở về, Fang sẽ bắt xe buýt về căn hộ của mình. Nếu không, thì sẽ để Prup đón Nhưng hầu hết thời gian, Fang trở về một mình.

Khi Niti mặc quần áo xong, anh từ căn hộ của mình đi xuống để cùng Fang bắt taxi trở về phòng ngủ.

"Quay lại và gọi cho anh để anh biết em đã về an toàn." Niti đáp lại, Fang gật đầu trước khi hơi nheo mắt lại. Khi một chiếc ô tô rời khỏi căn hộ của Niti, ánh sáng chiếu vào mắt cậu cho đến khi Fang phải đưa tay lên che mắt. Sau khi Niti gọi một chiếc taxi. Fang ngồi xuống và nói lời tạm biệt trước khi lên xe taxi.
.
.
.
"Sao nhìn quen quen?" Ken lẩm bẩm, anh vừa rời khỏi căn hộ của bạn mình thì thấy một người quen lên taxi. Một thanh niên cao lớn khác bước tới nhưng không nghĩ gì về điều đó, bởi vì tất cả họ đều làm như vậy.

Về phần Fang, khi lên taxi, cậu đã nói cho tài xế biết điểm đến trong khi nghĩ đến Niti.

' Xin lỗi.' Fang nói trong lòng. Niti rất tốt với cậu. Nhưng Fang không yêu anh. Có thể cậu coi Niti như một người anh em, nhưng là một người anh em mà quan hệ thể xác chỉ vì lợi ích của cậu. Fang đưa tay lên nắm chặt số tiền trong túi khi nghĩ về việc mình sẽ phải làm việc này trong bao lâu. Cậu còn phải lừa bao nhiêu người nữa để làm hài lòng mẹ cậu đây? Người mẹ là người thân duy nhất còn sống của cậu vì cậu không có gia đình ở đâu khác ngoài mẹ của mình. Đó là lý do tại sao cậu luôn chịu đựng mẹ mình. Mặc dù mẹ cậu không thích cậu lắm.
.
.
.
"Đợi lâu chưa ạ?" Case hỏi khi đến đón Fang ở tượng đài. Bởi vì Fang nói rằng sẽ đợi ở đây.

"Không." Fang đáp lại với một nụ cười. Case nhìn Fang và cười nhẹ. Vì hôm nay Fang ăn mặc rất dễ thương trong mắt Case. Cứ như thể Fang thậm chí còn là một học sinh trung học.

"Tại sao cậu cười?" Fang hỏi.

"Hôm nay giống như em đang đưa một học sinh trung học đi du lịch vậy." Case trả lời, khiến Fang phải nhìn lại chính mình. Trên thực tế, Fang đã cố gắng tìm những bộ quần áo trông thật dễ thương để Ken có thể quay lại và nhìn cậu.

"Chết tiệt, học sinh cấp ba đâu chứ?" Fang nói đùa.

"Nhân tiện, em đã gọi cho anh tối qua. Nhưng điện thoại của anh đã tắt." Case nói khiến Fang im lặng một lúc.

"Tôi ngủ sớm. Tối qua tôi hơi lảo đảo. Nên tôi đi ngủ sớm." Fang đáp. Case dùng mu bàn tay ấn vào trán Fang.

"Anh có bị bệnh không?" Case quan tâm hỏi. Fang trao cho Case một nụ cười dịu dàng.

"Tôi không sao, tôi không sao." Fang trả lời, sợ rằng Case sẽ thay đổi ý định đưa cậu đến gặp Ken.

Không lâu sau, hai người đã đến sân tập.

"Còn anh trai của Case thì sao?" Fang hỏi về Ken.

"Đáng lẽ anh ấy đã đến rồi. Hãy vào trong đi ạ." Case vừa nói vừa mở cốp để lấy túi gậy đánh gôn. Case cho Fang biết rằng bên kia chắc chắn chơi gôn. Fang đi theo Case vào trong. Đôi mắt của Fang luôn tìm kiếm Ken trước khi nhìn thấy bên kia vẫy tay gọi em trai mình. Bên cạnh Ken là một thanh niên khác mà Fang nhớ là bạn đại học của Ken. Case quay sang Fang khi nhìn thấy anh trai mình, Case nắm lấy tay Fang khi họ cùng nhau đi về phía anh trai mình. Bước về phía Ken, Fang bí mật nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi tay Case trước khi giơ lên để tỏ lòng kính trọng với người bạn của Ken.

"Xin chào." Fang chào hai người họ.

"Chào Case, tại sao em không nói với anh rằng em cũng đã mời cậu ấy?" Ken hỏi với giọng bình thường khi quay sang nhìn em trai mình.

" Chà, tối qua em đã mời Phi Fang. Và tối qua, P'Ken không về nhà thì sao em nói với anh được?" Case vừa nói vừa chuyển ghế cho Fang ngồi. Fang ngồi lặng thinh. Nhưng đôi mắt cậu luôn bí mật hướng về Ken.

"Đó là ai?" Bạn của Ken hỏi.

"Nhân viên cấp cao của Kesman tên là Fang và đây là bạn của tôi Tea." Ken giới thiệu họ. Fang trao cho anh một nụ cười. Nhưng Tea nhìn vào khuôn mặt của Fang với một cái cau mày.

"Cậu ấy có thực sự là tiền bối của Case sao?" Tea quay sang hỏi Ken, người đã gật đầu. Vì gương mặt baby nên nhiều người hiểu lầm rằng cậu còn trẻ.

"Nhưng khuôn mặt của cậu ấy rất quen thuộc với tao." Tea lại nói làm Fang đứng hình một lúc.

"Nong Fang, cậu học tại Đại học VV phải không?" Tea hỏi.

"Vâng." Fang phải trả lời vì cậu nghĩ rằng bên kia có thể nhận ra mình.

"Hừm, cậu học cùng trường đại học với chúng tôi à?" Ken nói, và chính Case mới phát hiện ra. Nhưng Fang cảm thấy hơi tổn thương vì Ken không
biết gì, nhưng đó là vì Fang không đặc biệt thân thiết với Ken. Khi còn đi học, Ken không thực sự quan tâm đến ai ở
khác ngoài những người bạn cùng nhóm của mình. Anh khá lạnh lùng ngay cả đối với những người khác.

"Thật sao, Phi Fang?" Case ngạc nhiên hỏi. Famg gật đầu.

"Chờ một chút, cậu là trợ giảng của bọn tôi sao?" Tea hỏi, và Fang gật đầu.

"Chết tiệt, đồ khốn." Ken nói về chàng trai trẻ mà anh thân thiết. Vì khi Fang vào năm nhất thì Ken đã học năm tư rồi.

"Tôi không nghĩ mình gặp một trợ giảng thế này. Cậu một gương mặt quen thuộc đấy." Tea vui vẻ nói. Fang chỉ cười nhưng cũng lén nhìn vào mặt
Ken.

"Phi Fang, anh muốn uống gì? Em đi mua cho anh." Case hào hứng hỏi.

"Tôi uống trà sữa." Fang đáp.

"Chào Case, anh đi mua cà phê với em. Mày muốn gì, Ken?" Tea hỏi người bạn của mình.

"Cà phê." Ken trả lời.

"Phi Fang, chờ một chút nhé." Case nói, và Fang gật đầu. Chỉ còn lại Fang và Ken ở bàn. Tim Fang đập thình thịch. Cúi đầu không dám nhìn vào mặt Ken, bởi vì cậu cảm thấy hơi phấn khích khi ở bên Ken như thế này.

"Tôi thấy khuôn mặt của câụ rất quen. Tôi không nghĩ cậu là sinh viên năm ba đại học." Ken nói để làm dịu đi bầu không khí êm đềm giữa anh và Fang.

" Chà, tôi không phải là người nổi tiếng. Bởi vì khi tôi vào năm nhất, anh đã học năm tư rồi." Fang lặng lẽ nói.

"Gọi tôi là Phi Ken, giống như Case gọi tôi." Ken trả lời khiến Fang muốn ngồi dậy và vặn vẹo.

"Vâng." Fang khẽ đáp. Cậu không ngờ Ken lại cho phép cậu gọi anh là Phi Ken. Vì nó đã làm khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn một chút.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro