( Niti x Case) Chương 3: [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 3: [R18+]

"Có vấn đề gì với Khun Niti à, Khun Case?" Amorn hỏi khi anh lái xe đưa Case về khách sạn.

"Không có gì nhiều, chỉ là quan điểm của chúng tôi không trùng nhau thôi." Case không nói thật. Rằng có vấn đề với Niti.

"Khun Niti rất coi trọng công việc của mình. Cậu ấy không bao giờ làm sai. Tôi muốn Khun Case kiên nhẫn với cậu ấy. Ngoài ra, hãy cân nhắc việc học cách làm việc với cậu ấy." Amorn nói.

" Ừm." Case trả lời ngắn gọn. Bởi vì cậu thực sự không gặp vấn đề gì khi làm việc với Niti nên đây là vấn đề cá nhân hơn. Khi đến khách sạn, Case quay trở lại phòng. Cậu gọi đồ ăn về phòng ăn, cậu không muốn đi đâu vì còn xem xét giấy tờ công việc. Cậu không muốn Niti nói rằng cạu chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì.

Reng...reng...

Điện thoại di động của Case đổ chuông. Cậu cầm nó lên để xem xét nó trước khi trả lời cuộc gọi.

" Ồ, có chuyện gì thế, Ai Harn?" Case trả lời cuộc gọi của một người bạn.

[Mày đang ở đâu?] Bạn thân nhất của Case hỏi.

"Ở Krabi, tao đến xem dự án thay P'Ken." Case trả lời.

[Vậy là ngay từ đầu mày đã không hoàn thành khóa thực tập của mình phải không?] Bạn cậu hỏi.

" Phi Ken bảo tao về thực tập tại công ty. Tao cũng sẽ có thể giúp đỡ anh ấy trong công việc." Case trả lời vì mỗi người bạn của cậu đã phân tán đi thực tập ở những nơi khác nhau. Một số đi đào tạo ở các tỉnh khác.

[ Tao nghe nói xe của mày đâm vảo cột điện, mày có khỏe không?] Harn hỏi lại.

"Tao ổn. Không có gì quá nghiêm trọng hết. Vậy tại sao mày lại hỏi tao đang ở đâu? Mày có phải đã quay lại Bangkok rồi không?" Case hỏi.

[ Đúng, nhưng trong bốn ngày nữa. Để đến đó rồi tao tìm mày. Mày định ở Krabi bao nhiêu ngày?] Harn hỏi.

"Một tuần. Tao vừa đến vào hôm qua." Case trả lời.

[ Này, tao có nên đi gặp mày ở Krabi không nhỉ? Tao được nghỉ một tuần.] Harn trả lời

" Ồ, tốt thôi. Thế thì quay lại Bangkok với tao đi. Tao ở một mình, buồn chán quá. Hãy đến vào ngày làm việc cuối cùng, chắc tao sẽ không có nhiều việc đâu. Vậy nên chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch ở Krabi." Case vui vẻ nói vì đã lâu lắm rồi cậu mới cùng bạn bè đi du lịch các tỉnh khác.

[ Được rồi, hôm nào tao đi tao sẽ kể lại cho mày nghe.] Harn trả lời, và hai người tiếp tục nói đủ thứ chuyện. Trước khi Case cúp máy và tiếp tục công việc cá nhân của mình.
.
.
.
...Ngày hôm sau...

Case vào phòng tắm thay đồ rồi xuống khách sạn ăn sáng thì gặp Amorn đúng lúc.

"Khun Case, chúng ta ngồi cùng nhau nào." Amorn nói và mời Case ngồi vào bàn. Niti và Marut đang ngồi đó. Case vẫn đang nhìn Niti. Nếu từ chối, cậu sợ mất lễ phép trước mặt Amorn.

"Cảm ơn." Case trả lời trước khi ngồi vào chỗ trống cạnh Niti. Bởi vì Amorn đã ngồi cạnh Marut còn Niti ngồi ăn trong im lặng, làm như không nhìn thấy Case. Case cũng không quan tâm. Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng trò chuyện trong công việc của Amorn và Marut.

"À, Khun Case có thể đi cùng Khun Niti. Bởi vì họ phải cùng nhau đến Sở Tài chính." Amorn nói và nhớ lại việc khiến cả Niti và Case đều đơ người một chút.

"Tôi giao cho bạn trách nhiệm với Khun Case, Khun Niti." Amorn quay sang nói với Niti.

" Ừm." Niti trả lời với giọng bình tĩnh. Mặc dù trong thâm tâm anh không muốn đi cùng Case. Nhưng anh không thể từ chối vì đó là công việc. Ăn xong, Case xin phép lên phòng lấy túi rồi lại đi xuống. Niti ngồi đợi một mình ở sảnh khách sạn. Case bước đi và đứng gần Niti mà không nói gì. Niti nhìn lên trước khi đứng dậy và bước đi. Case nhăn mặt khó chịu với Niti từ phía sau.

Sau đó cậu theo Niti ra xe. Niti lên xe mà không gọi cho Case. Case thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi. Cậu mở cửa và ngồi im lặng. Không ai nói gì nhưng Niti cũng không lái xe. Case quay sang nhìn anh đầy nghi ngờ.

"Tại sao anh không bắt đầu? Anh còn chờ gì nữa?" Case hỏi khô khan.

“Không ai dạy cậu cách nói chuyện lịch sự với người lớn tuổi à?” Niti trách móc. Điều này khiến Case hơi bất ngờ.

"Tôi nên nói gì đây? Tôi là người như thế đấy." Case nói mà không bỏ cuộc. Niti khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Hãy là một cậu bé ngoan." Niti nói.

"Này anh, tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Tôi có thể nói với anh rằng tuổi tác của tôi không có vấn đề. Tôi đến làm việc, tôi không đến để tranh cãi với anh về việc tôi có phải là trẻ con hay không." Case hét lại . Niti nhìn Case với vẻ quan tâm.

" Hãy thắt dây an toàn vào.” Niti trầm giọng nói. Trước khi lái xe một cách thô bạo khiến Case hoảng sợ và gần như đúng lúc cậu đập mặt vào bảng điều khiển trước mặt. Case quay sang nhìn Niti với vẻ bất mãn trước khi vội vàng kéo dây an toàn để thắt chặt cho mình trong khi suy nghĩ xem liệu mình có thể làm việc với Niti hay không. Nhưng khi họ đến đích, Niti làm việc với thái độ nghiêm túc.

Anh ấy liên tục giải thích cho Case những điều mà Case không hiểu. Cho đến khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

“Tôi đói quá." Case phàn nàn khi họ tiến về phía ô tô. Niti không nói nhiều, im lăng lên xe. Case vội vàng đi theo anh.

"Khun, đến nhà hàng giúp tôi nhé." Case nói và Niti nhìn Case một lúc trước khi nhớ ra điều gì đó. Niti mỉm cười trước khi lái xe thẳng đến nhà hàng yêu thích của anh, một quán cà ri bình thường ven đường. Nó không phải là một nhà hàng ưa thích và chỉ có đồ ăn miền Nam. Case nhìn quán khi Niti đang đỗ xe trên vỉa hè.

"Quán ăn này là sao?" Case hỏi, chỉ để chắc chắn thôi.

"Ừ, cậu không ăn được à?" Niti hỏi trước khi xuống xe. Case nhìn Niti với vẻ khó chịu.

“Này, mình không nghĩ mình có thể ăn được món đó." Case lẩm bẩm trước khi bước ra khỏi xe. Cậu đi theo Niti ngay lập tức đến quán cơm.

" Anh muốn ăn gì, Khun Niti?” Giọng người bán hàng hỏi bằng ngôn ngữ trung lập. Niti đứng dậy nhìn đồ ăn trên khay bày trong tủ trước cửa hàng.

Anh lấy đồ ăn ngay lập tức vì đói, Niti im lặng ăn và thỉnh thoảng nhìn Case. Trán cậu bé đầy mồ hôi vì vị cay của Kaeng Tai Pla. Môi đỏ nhưng cậu vẫn tiếp tục ăn. Nước giải khát thường được đặt hàng để nạp thêm.

" Poe ăn thế này sẽ đau bụng và chết mất.” Niti nói, không thể cưỡng lại được. Case liếc nhẹ vào mặt Niti.

"Là dạ dày của tôi." Case trả lời ngắn gọn khiến mặt Niti có chút căng thẳng. Nhưng anh không nói gì cho đến khi cả hai đã ăn xong. Họ gọi người bán để tính phí cho cả hai. Niti và Case tự trả tiền ăn vì Niti không có ý định trả tiền cho chàng trai trẻ, nhưng Case cũng không muốn để Niti trả giúp cậu. Vừa lên xe, Case lập tức đưa mặt sát vào lỗ thông gió của ô tô. Niti khẽ lắc đầu rồi lái xe trở lại nơi làm việc.
.
.
.

" Mình vô cùng mệt mỏi.” Case phàn nàn sau khi trở về phòng khách sạn vào đêm hôm đó. Sau khi ăn trưa với Niti, cậu lại biết thêm về công việc tại văn phòng tạm thời của Niti. Thật tốt là Marut cũng ở đó vì Case không cảm thấy khó chịu.

Phần lớn thời gian cậu nói chuyện và đặt câu hỏi với Marut. Niti đã rời nơi làm việc. Case đổ gục xuống giường nhìn đồng hồ đeo tay.

"Mình trước tiên nên ngủ một giấc, tốt nhất là nên ra ngoài lúc chạng vạng để tận hưởng buổi tối." Case trước khi chìm vào giấc ngủ tự nhủ. Về phần Niti, anh cũng trở về khách sạn. Anh đã gọi vài cuộc điện thoại cho Fang. Nhưng anh chỉ có thể nói được một chút thôi. Niti bước về phía ban công và nhìn phong cảnh bằng đôi mắt tĩnh lặng. Bởi vì trong đầu anh đang nghĩ về Fang. Niti không thể biết tình cảm của cô dành cho Fang là tình yêu hay sự mê đắm. Nhưng anh biết rằng mình có mối quan hệ khá gắn bó với Fang, anh có thể tự làm tổn thương mình nếu bị lừa dối. Nhưng trái tim anh luôn sẵn sàng tha thứ cho Fang.

' Hôm nay mình nên ra ngoài uống chút rượu.' Niti tự nhủ. Trước khi bấm máy gọi cho Marut để mời đi uống nước tối nay, nhưng hình như Marut đã hẹn hò với một cô gái rồi.

"Thằng này đi thả trứng khắp các tỉnh à? Mình tự đi một mình được." Niti càu nhàu, mỉm cười vì bạn mình khá lăng nhăng.
.
.
.
Case đã tắm và mặc quần áo rồi. Cậu bước vào một quán rượu khá sang trọng và hầu hết khách du lịch đều là người nước ngoài. Case đến ngồi ở quầy bar và gọi đồ uống. Âm nhạc khiến Case cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu cầm ly rượu lên, uống và nhìn xung quanh trước khi dừng lại một chút khi thấy Niti bước vào và chào người phục vụ một cách thân mật. Niti quay sang Case, hơi bất động vì anh không ngờ lại gặp Case ở đây.

"Như thường lệ sao, Khun Niti?" Người phục vụ quầy rượu hỏi. Niti gật đầu chấp nhận trước khi đi ngang qua Case để ngồi trước quầy bar, ngoại trừ hai chiếc ghế mà Case đã ngồi. Case phát ra một âm thanh vo ve nhẹ. Tự tin vào cơ thể của mình.

Nhưng cậu không nói về việc làm thế nào. Case tiếp tục uống rượu. Ngoài việc xem bóng đá từ màn hình TV của cửa hàng, Case thỉnh thoảng còn lén theo dõi Niti. Cậu thấy có người vào chào hỏi và nâng ly rượu với Niti suốt. Case thừa nhận rằng Niti trông rất ổn. Ở một góc độ nào đó, anh trông mềm mại và ở những góc độ khác, anh trông như một chàng trai hư. Điều đó khiến Case muốn biết Niti ở bên Fang khi nào. Niti được thể hiện ở bên nào? Và nghĩ về Fang, Case ngay lập tức buồn bã. Cậu uống hết ly rượu rồi lại gọi thêm.

“Đừng say đến mức không thể đi làm được.” Giọng nói trầm thấp của Niti vang lên khiến Case nhìn anh nhưng Niti vẫn giữ nguyên vẻ mặt. Anh không quay lại nhìn cậu, Case cố nghĩ rằng Niti không ám chỉ cậu.

...Đột nhiên...

Một ly nước cam được đặt trước Case khiến Case ngay lập tức nhìn người pha chế.

" Tôi không đặt hàng.” Case trả lời.

"Ồ, Khun Niti. Anh ấy bảo đưa cho cậu nước cam." Người pha chế trả lời khiến Case nhanh chóng quay lại nhìn Niti.

"Anh đang làm cái quái gì vậy? Tại sao anh lại gọi cho tôi nước cam?" Case hỏi.

" Cậu còn nhỏ, chỉ cần uống nước cam là đủ rồi, hay cậu muốn uống sữa?” Niti nói với vẻ chọc tức Case. Anh không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Case, Niti lại nghĩ đến việc Fang phải lòng anh trai của Case. Và anh càng trở nên cáu kỉnh hơn vì anh chẳng khác gì Case.

Nhìn thấy Niti, Case cũng nghĩ tới Fang. Nó nhắc nhở cậu Niti là người đã bảo bảo vệ người làm tổn thương cảm xúc của cậu. Nói một cách đơn giản, hai người đang bắt nạt nhau. Chỉ dành cho Fang.

"Anh nói tôi là con nít. Tự dưng anh cũng chẳng khác gì, anh đang tìm rắc rối với tôi đấy." Case trả lời, Niti nhún vai tạo ra chút bực bội cho Case cũng như muốn ngồi uống rượu thoải mái. Anh cũng đang thư giãn nhưng anh lại trở thành mối phiền toái cho Case, người muốn đứng dậy và thay đổi quán bar mặc dù cậu không muốn mình trông tệ. Hai người tiếp tục ngồi uống rượu. Cho đến khi một chàng trai trẻ bước về phía Niti.

"Em có thể ngồi cạnh anh được không?" Chàng trai trẻ nói.

Niti mỉm cười nhẹ. Vì bản thân anh cũng đang nghĩ đến việc quan hệ với ai đó để giải tỏa cảm xúc. Trước đây anh sẽ không quan tâm đến ai vì anh đã có Fang. Nhưng bây giờ thì không như vậy.

" Ngồi xuống đi.” Niti trả lời. Chàng trai lập tức ngồi cạnh Niti và sau đó hai người nói chuyện. Case thỉnh thoảng lắng nghe cuộc trò chuyện.

"Khi rời khỏi quán bar này, anh sẽ đi đâu?" Chàng trai hỏi. Case biết ngay rằng chàng trai trẻ này có lẽ là một nhân viên bán hàng.

"Tôi về phòng." Niti trả lời.

''Vậy... tôi có nên đi cùng anh không?"' Chàng trai hỏi lại. Việc vuốt ve chân Niti đầy cám dỗ khiến Case cảm thấy khá khó chịu. Sau đó, cậu gọi nhân viên đến thu tiền.

Cậu phải rời khỏi quán bar trong tình trạng choáng váng, cậu không muốn ở lại một phần vì lo lắng, phần khác là cậu bắt đầu hơi say. Case rời quán bar để trở về khách sạn cách đó không xa. Case đi đi lại lại. Khi đi bộ tìm một chiếc ghế dài trước khi đến khách sạn. Vì thế cậu ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút. Case không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Cậu lấy lại tinh thần khi nghe thấy tiếng cười đang đến gần. Cậu quay lại nhìn và thấy Niti đang đi vòng quanh eo chàng trai trẻ mà anh đã ngồi trò chuyện trong quán rượu. Họ đến khách sạn, không cần phải nói cũng biết họ sẽ làm gì.

"Này, anh không sợ người yêu à? Anh mang người bán hàng vào phòng đấy." Case không khỏi chế giễu Niti với giọng run run khiến Niti dừng bước và quay lại nhìn Case đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dọc bãi biển.

"Không liên quan gì đến cậu cả." Niti có chút choáng váng trả lời.

"Ồ, tôi quên mất. Anh vừa phát hiện ra anh ta không coi trọng anh nên mới dám coi thường người khác." Cậu nói trước khi quay lại nhìn chàng trai trẻ bên cạnh Niti.

“Nong, cậu đã nói gì với anh ấy vậy? Tối nay cậu chiều chuộng anh ta nhiều lắm. Người này vừa tốt bụng vừa ngốc nghếch, dù cậu có xin anh ta bao nhiêu thì anh ta cũng sẽ cho cậu, cho dù em có lừa dối anh ta thì anh ta cũng không quan tâm đâu." Case nói với giọng say xỉn.

...Vồ lấy...

" Cẩn thận khi nói chuyện bằng cái miệng đó đi.” Niti kéo thêm cổ áo Case. Một mùi nước hoa và rượu thoang thoảng khiến cơ thể Case hòa quyện một cách hoàn hảo, nó đánh thức một số cảm xúc trong Niti. Sức hấp dẫn của chàng trai mà Niti định ngủ cùng vẫn chưa thể đánh thức được tình cảm của anh cho đến thời điểm này.

"Sao tôi phải cẩn thận? Tôi đã nói sự thật rồi, anh phải tự đi hỏi xem Fang đã làm gì. Cho nên anh mới lạc lối đến mức không ngẩng đầu lên được. Đây là vấn đề tôi không biết. Chưa, anh gần như không thể rút lui. Thật tốt khi tôi biết mọi chuyện trước khi anh ta lừa dối tôi nhiều hơn." Case nói say sưa và với sự oán giận trong lòng.

"Cậu không có quyền nói bất cứ điều gì về Fang. Fang tốt hơn cậu nghĩ nhiều." Niti giận dữ kêu lên khi nghe Case xúc phạm Fang.

“Đó là điều tốt, nếu không anh cũng sẽ không xù lông lên như vậy. Dù biết mình bị lừa, dù biết anh ta không hề yêu anh. Tôi nghi ngờ “phong cách” của bạn sẽ gây ấn tượng với anh ta. Amh không thể dừng lại, đó là tý do tại sao anh đang tìm kiếm người khác." Case nói và từ chối giữ im lặng vì mọi thứ đều làm phiền cậu, đó là lý do tại sao cậu quấy rối Niti. Niti nghiến răng khi nghe điều này. Anh quay lại nhìn chàng trai trẻ đang run rẩy.

"Xin lỗi, hôm nay hãy quay lại đi. Tôi có việc phải giải quyết." Niti nói vậy trước khi dùng sức kéo Case đi nhanh theo mình khiến chàng trai trẻ đứng sững sờ giữa tiếng ồn ào mà Case tạo ra.

"Anh đưa tôi đi đâu? Buông tôi ra. Hừ, sao anh dám bỏ đứa trẻ đó? Hay là sợ đứa trẻ đó không thích hành động của anh, haha." Case nói với giọng điệu giễu cợt .

' Cứ cười thoải mái đi.' Niti nghĩ mà không nói gì và kéo Case về khách sạn. Nơi hai người ở. Lảo đảo tiến về phòng bhưng cuối cùng Niti cũng đưa được Case về khách sạn. Nhân viên khách sạn có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Nhân viên bảo vệ khách sạn nhanh chóng bước tới hỏi.

"Không có gì, cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về phòng." Niti trả lời, lúc này anh gần như tỉnh táo vì phải vất vả lôi kéo gã say rượu đã xúc phạm mình.

"Tôi say cái gì chứ? Tôi không say. Để tôi đi." Case hét lên vì không thể buông cánh tay mình ra khỏi tay Niti. Và cậu đứng lắc lư từ bên này sang bên kia, nó làm gián tiếp xác nhận lời nói của Niti rằng cậu thực sự say khiến nhân viên bảo vệ phải lùi lại. Niti đưa Case vào thang máy và ném đối phương vào tường thang máy. Case đành phải nhanh chóng đỡ mình trước. Vì sợ ngã xuống đất do chóng mặt.

" Đau quá.” Case lại hét lên. Mặt cậu đỏ bừng vì ảnh hưởng của rượu. Rồi cậu đứng dậy và nhìn Niti. So sánh thì hiện tại Niti nhận thức rõ hơn Case. Case định đưa tay định bấm nút tầng nhà nhưng Niti đã bắt tay Case.

"Cái gì?" Case hỏi với giọng nghiêm khắc. Với vẻ mặt không hài lòng, Niti đến căn hộ của mình sớm hơn căn hộ nơi Case đang ở. Case nghĩ rằng cậu có thể bấm số tầng sau khi Niti rời đi. Nhưng hóa ra Case đã bị giật ra khỏi thang máy.

"Này, anh đang làm cái quái gì vậy? Thả tôi ra, tôi sẽ về phòng. Đồ khốn." Case tiếp tục la hét.

"Học cách quan tâm đến người khác đi!" Niti quay lại mắng cậu bằng giọng nghiêm khắc. Nó khiến Case sững người một chút, sau đó cậu dùng thêm một chút lực nhưng không thoát khỏi tay Niti. Niti nhét thẻ chìa khóa vào phòng kéo Case.

"Sao anh lại đưa tôi vào phòng này? Tôi phải về phòng mình." Case hỏi với giọng ngọng nghịu và cố gắng loạng choạng bước ra khỏi đó. Nhưng Niti đã cản đường bằng cách khóa phòng và đeo dây xích vào. Anh đẩy Case rất mạnh khiến Case ngã xuống đất vì không giữ được thăng bằng.

"Đau quá, anh điên à?" Case vừa nói vừa ôm mông đau đớn. Cậu gần như đã khỏi cơn say nhưng vẫn còn triệu chứng chóng mặt.

"Cậu muốn biết phải không?" Niti trầm giọng hỏi. Case đã có thể đứng dậy. Nhưng cậu còn chưa đứng vững thì cổ áo sơ mi của cậu đã bị túm lấy và ném lên chiếc giường rộng khiến Case có chút chật chội. Case quay mặt sang nhìn Niti với vẻ không hài lòng.

"Biết cái gì?" Case bối rối hỏi. Không lâu sau, Niti ném cậu lên giường, ôm lấy cậu, người đang choáng váng trên giường. Nằm ngửa, Niti nằm trên người cậu và nắm tay hai bên giường. Cả hai nằm dài trên chiếc giường rộng, Case quẳn quại vì sốc.

"Này, anh đang làm cái quái gì vậy? Để tôi đi." Case lớn tiếng hỏi. Bây giờ cậu khá đau đầu.

"Hừ, cậu nói Fang không yêu tôi vì tôi không giỏi việc này. Vậy cậu có thể chứng minh được không? Tôi thực sự tệ đến thế à?" Niti hỏi với giọng giễu cợt. Bây giờ anh muốn trừng phạt một đứa trẻ mồm mép như Case. Nhiều như cậu đã xúc phạm anh và Fang.

"Anh điên à? Tôi không... ưm..." Case nói nhưng trước khi kịp nói hết cậu thì đôi môi lạnh lùng của Niti đã nhanh chóng và thô bạo nghiền nát môi Case. Case ngay lập tức cảm thấy đau nhói vì Niti không hề tiết kiệm chút sức lực nào.

"Ưm, ư...ưm..." Case cố gắng ngậm miệng lại và ctránh xa những hành động bạo lực và man rợ của Niti. Nhưng Niti đã dùng một tay bóp mạnh cằm Case khiến Case phải há miệng đau đớn. Cái lưỡi nóng nảy của Niti cũng can thiệp. Khi bị mút mạnh đầu lưỡi, cậu cảm thấy rất đau và tê ở đầu
lưỡi. Trong lòng cậu run lên, bàn tay Case buông ra giơ lên đánh vào mặt Niti khiến anh phải dừng lại. Nhưng cậu chỉ có thể làm điều đó một lần. Niti chuyển ra ngồi trên lồng ngực của Case khi cậu cố gắng trốn thoát mặc dù cậu vẫn say khiến cậu không còn nhiều sức lực. Niti cởi thắt lưng quần để buộc quanh cổ tay ở hai bên giường.

"Anh điên rồi, để tôi đi." Case ngơ ngác nói.

Khuôn mặt cậu hơi biến dạng do đau đầu và vặn vẹo mệt mỏi, Niti không phản ứng gì. Anh cúi xuống hôn Case lần nữa. Case không thể thoát ra ngoài vì cằm đã bị khoá chặt. Cho đến khi Case cảm thấy đau dọc theo toàn bộ xương hàm, tay cậu vẫn bị trói, mặc dù chúng không bị trói hoàn toàn. Nhưng cậu không thể di chuyển theo ý mình và sức lực gần như không tồn tại. Cho đến khi Niti rời môi Case và trượt tới cổ cậu đang run lên vì kinh hãi.

''Ưm...đừng làm vậy...thả tôi ra." Giọng của Case phát ra từ cổ họng cậu trước khi cậu lại giật mình khi Niti cắn mạnh vào cổ họng cậu.

“Đau quá.” Case rên rỉ, giọng cậu run run. Niti hít vào phổi mùi cơ thể đã đánh thức ham muốn của anh. Và anh tiếp tục rúc vào góc cổ Case bất kể đối phương có bị thương hay không.

"Ưm..." Giọng Niti thoát ra khỏi cổ họng khi anh rúc vào và mút cổ Case. Tim Case như thắt lại khi chiếc áo sơ mi bị tay Niti cởi ra khỏi cơ thể. Case giơ đôi tay bị trói lên để tự vệ nhưng bị từ chối. Case xúc phạm Niti đến mức cổ họng cậu khàn đặc, còn Niti còn cởi bỏ quần áo trên người cậu. Case nhìn Niti với đôi mắt trừng trừng vì nước mắt đã chảy xuống và do tác dụng của rượu. Case trở nên rất chóng mặt nên cậu ngừng vùng vẫy khi cơ thể khỏe mạnh của Niti lộ ra trước mặt. Niti không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa, Niti tiến tới cởi quần Case, Case lập tức lắc đầu.

Niti vỗ vào mông Case, ra hiệu cho thanh niên thả lỏng trước khi dùng tay bóp mông Case thay vì đánh. Niti cúi người lấy thứ gì đó từ ngăn kéo đầu giường ra. Anh giữ thứ này phòng hờ trường hợp Marut đến mượn. Và vì lợi ích của chính anh, nếu anh có lý do để sử dụng nó. Gel được bóp vào tay và
bôi vào lỗ nhỏ ở phía sau Case khiến Case cứng người vì sốc và cố gắng bỏ chạy. Nhưng Niti đã dùng một tay ấn vào lưng Case.

"Này... biến đi... Tôi không phải đồ ngốc." Case hét lên với giọng buồn tẻ. Cậu thở hổn hển vì kiệt sức và đau đầu. Cảm giác mát lạnh từ gel khiến
Case run lên vì kinh hãi, thắt chặt lỗ nhỏ tình yêu. Nhưng Niti đã cưỡng bức đưa một ngón tay nóng hổi vào lỗ nhỏ của Case. Cảm giác run rẩy và cặp mông trắng nõn trước mặt khiến Niti muốn nhét hẳn vào. Nhưng anh biết rất rõ, mình không thể ép buộc. Vì thế anh phải chuẩn bị trước. Những ngón tay dài của anh vào và ra khỏi lỗn nhỏ với lực và tốc độ nhất định khiến Case phải cắn môi do ma sát xảy ra ở phía sau. Niti dùng tay kia lấy dương vật của mình và chuẩn bị đưa vào và khi thấy Case đã sẵn sàng, Niti bỏ ngón tay ra. Anh cho phép Case thở tự do, nhưng trong vòng một phút, cậu cảm thấy đau đớn khi có một vật thể lạ, lớn hơn ngón tay, tự đưa vào lỗ nhỏ phía sau anh ấy.

"Case...đừng căng thẳng, được chứ?"
Giọng nói dữ tợn của Niti vang lên. Trong khi Case lắc đầu dựa vào gối.

“Dừng lại.. không.. ưm.. ưm.” Case cố gắng ngăn Niti lại. Nhưng cậu sợ đến mức cắn vào gối khi Niti đâm sâu chiều dài của anh vào cậu.

...Phạch...

"A.. tốt quá... chặt quá. Có lẽ trước đây chưa bao giờ như thế này đâu." Niti rên rỉ phấn khích. Bởi vì lỗ nhỏ phía sau Case siết chặt dương vật của anh và Niti trêu chọc Case. Case cảm thấy như cơ thể mình sắp vỡ ra. Một cơn đau nhói bắt nguồn từ hông. Trước khi Niti bắt đầu di chuyển hông và tăng tốc độ, bàn tay khỏe khoắn của Niti đã nắm lấy hông Case để khiến cậu nâng người lên. Phần thân trên  của Case đổ sụp xuống và dính chặt vào chiếc giường rộng.

... Phành phạch...

Một tiếng lạch cạch vang lên khi tay Niti chạm vào mông Case.

Cơ thể của Case tự dịch chuyển và loạng choạng dưới tác động. Case không liên quan đến cảm xúc do cơn say và nỗi đau mà nó gây ra cho cậu. Cậu không còn sức để chiến đấu với Niti. Niti dùng cẳng tay và bàn tay của mình để nhấc Case đang nhăn mặt bối rối.

Case hét lên khi Niti hút nốt ruồi. Và anh cắn vào gáy khiến phần dưới đâm vào cơ thể không ngừng. Niti cũng rúc vào và mút lấy vai Case. Tay của Case vẫn bị trói và cậu không thể làm gì được. Ngón tay dài của Niti trượt vào và bóp nát núm vú của Case. Nó khiến Case rung chuyển và cậu dùng tay đẩy tay Niti ra. Nhưng Niti vẫn không dừng lại và không ngừng bóp ngực cậu. Case không còn sức để chống cự. Thỉnh thoảng người ta có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Niti, giống như của Case, người đôi khi không thể kìm được tiếng rên của chính mình, ngay cả khi nó rất đau. Nhưng Case cũng bắt đầu cảm thấy nhạy cảm hơn. Và khi Case thở hổn hển vì kiệt sức đến buông tay nhưng Niti lại không muốn dừng lại. Dường như chất cồn trong cơ thể đã khiến ham muốn của Niti bùng nổ không thể kiểm soát.

Cho đến khi Niti bắn nước tình yêu vào lỗ nhỏ của Case. Tương tự như vậy, anh ngã đè lên Case, thở hổn hển. Case nhắm mắt lại vì biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Và Case không thể chịu nổi sự kiệt sức và say xỉn. Dù đau đớn nhưng cậu vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Niti tiến lại gần Case và thấy cậu đã ngủ rồi. Và khi anh thả nó ra, nhận biết nào đó nảy sinh.

"Chết tiệt." Niti chửi rủa trước khi từ từ rút dương vật nóng bỏng tràn ngập tinh dịch của mình ra. Niti nhanh chóng chộp lấy chiếc áo sơ mi mà anh đã cởi ra và lau chùi cho Case ngay lập tức. Trước cơ thể của mình, anh di chuyển đến ngồi ở cuối giường và giữ thái dương bằng cả hai tay. Vì tức giận, mong muốn được giải thoát của anh mạnh mẽ đến mức Niti không thể kiềm chế được cho đến khi điều này xảy ra. Niti quay lại nhìn Case đang khỏa thân nằm đó và nghĩ rằng không nên để Case nằm đó như vậy. Vì thế anh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài lau cơ thể cho Case.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro