( Audi x Phon) Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 5:

Audi tò mò nhìn người thanh niên đứng phía xa, rồi từ từ thả tay Phon ra. Cậu lập tức chạy đến chỗ anh trai mình.

" Phi Phat về khi nào thế? Sao anh không gọi điện báo cho em biết? Phon sẽ ra đón anh trước ngõ mà." Phon liền hỏi anh trai mình. Phat cũng đang nhìn Audi với vẻ thắc mắc trên khuôn mặt. Audi đang nhìn Phat.

" Phon là ai? Và anh ta đang làm gì trong nhà của chúng ta?" Phát không trả lời câu hỏi của em trai mà hỏi ngược lại điều gì đó. Phon hơi quay sang Audi trước khi ngập ngừng, cậu không biết phải nói gì với anh trai mình.

"Tôi tên Audi, chắc cậu là Phat, Nong. Cậu là anh trai của Phon phải không?" Audi nói trước, và anh biết Phat trẻ hơn anh.

"Tôi không phải Nong của anh." Phat đáp khiến Audi dừng lại.

"Ừm... Phi Phat..." Phon định giải thích.

" Phat, con về nhà làm gì?" Mẹ Phon ra vừa đúng lúc.

" Chào mẹ... Kỳ này con nghỉ học nên con về nhà trước. " Phat giơ tay chào mẹ trước khi nheo mắt nhìn Audi.

"Ồ Phat, đây là Audi. Cậu ấy là cháu của dì Nuan. Phat có nhớ đì Nuan không?" Mẹ Phon nói.

"Ồ vậy ư?" Phat đáp đơn giản.

“Phon, cái quần em muốn anh đã mua rồi, con mặc vào xem có vừa không.” Phat quay sang đứa em trước khi ôm Phon vào nhà ngay, mẹ Phon quay lại và cười nhẹ với Audi.

“Phat là một người hay ghen." mẹ của Phon nói. Audi gật đầu hiểu ý. Trước khi tiếp tục giúp mẹ Phon giặt đồ. Nhưng đôi mắt anh thường hướng ra cửa vì anh mong đợi ai đó sẽ ra ngoài.

' Tuởng không có trở ngại chứ haha, anh của em sẽ khó khăn cỡ nào đây?' Audi thầm nghĩ
.
.
.

“Nó hợp với em, Phi Phat." Phon nói sau khi lên phòng anh trai và mặc thử chiếc quần mà Phat mua cho.

“Tốt lắm, không cần đổi đâu." Phat vừa lấy đồ trong túi ra vừa nói trước khi đưa tay ra.

"Sao vậy?" Cậu hỏi ngược lại.

"Tiền cái quần. Mày nhờ tao mua hộ còn gì, đưa tiền đây." Phat cười nói.

"Ôi, sao thế Phi Phat? Anh không mua được gì cho em anh à." Phon nhíu mày càu nhàu.

"Được rồi, mày không cần phải làm vẻ mặt đó. Tao có thể mua nó. Bây giờ, anh ta là ai?" Trước khi nhìn thanh niên đứng soi gương soi quần.

"Sao mày biết cháu trai dì Nuan?" Phat hỏi bằng giọng đều đều.

“À, đó là bạn của anh trai Graf, Phi Kan." Phon thờ ơ trả lời vì cậu đang trầm trồ về chiếc quần jean cậu đang mặc.

"Vậy làm sao quen nhau?" Phat hỏi lại.

"Không có gì. Em thường đến nhà Graf và gặp anh ấy. Và anh ấy cũng mang quần áo cho mẹ giặt." Phon trả lời.

"Vậy mày thân với anh ta đến mức anh ta có thể chơi đùa với cơ thể mày như vậy à?" Phat hỏi với giọng điềm tĩnh khiến Phon hơi khựng lại.

"Bọn em giả vờ chơi với nhau thôi. Anh nghĩ gì về điều đó vậy? Thôi, đừng lo. Em là đàn ông mà." Phon giả vờ cười.

“Tại mày là đàn ông nên tao mới lo.” Phat lại nói khiến Phon hơi im bặt.

"Nong, tao không nói gì cả, đừng làm cái mặt đó. Tao chỉ không tin anh chàng Audi này. Bản thân tao cũng biết tiếng tăm của anh ta. Anh ta rất hay tán tỉnh. Mỗi lần tao gặp anh ta, anh ta lại cặp kè với một người phụ nữ khác." Phat thành thật nói.

“Vậy anh sợ em thay đổi và là người đàn ông mà anh ta thích sao?" Phon hỏi đùa.

" Ừ." Phat nói khiến nụ cười của Phon tắt dần.

"Phi Phat, amh đang nghĩ cái quái gì thế? Phon không nghĩ nhiều về anh ấy đâu. Hơn nữa, Phon là đàn ông mà, đàn ông mà." Phon vờ soi mình trong gương lần nữa rồi giả vờ nói như không quan tâm nhưng lòng cậu nặng trĩu.

"Hừm, dù sao thì mày cũng phải cẩn thận với anh ta. Tao không tin anh ta lắm." Phat đáp, gật đầu xác nhận.

"Chờ chút Phi Phat. Để em mặc quần vào trước. Em xuống nhà giúp mẹ giặt đồ đã nhé." Phon nói với anh trai trước khi rời phòng anh trai về phòng riêng thay quần, cất quần mới đi rồi cùng mẹ xuống nhà tìm Audi đang phơi đồ.

"Đến, tôi giúp anh." Phon đi lấy quần áo trong giỏ cạnh Audi đem đi phơi giúp. Audi quay lại và mỉm cười.

"Anh đã nghĩ Phon sẽ không xuống. Cổ anh sắp dài như hươu cao cổ rồi." Audi cười nói.

"Sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi, anh điên à?"Phon nói.

"Có vẻ như Phon không thích khuôn mặt của anh cho lắm." Audi nói một cách thoải mái.

"Anh không đáng tin cậy." Phon nói nhỏ vì cậu không muốn mẹ mình nghe thấy những gì cậu nói.

"Em nghĩ anh không đắng tin cậy...a, em thật chân thành." Audi cũng nhỏ giọng hỏi.

"Này, tôi đành chịu. Tôi biết tiếng tăm của anh rồi. Nên tôi không thích cái mặt của anh. Bây giờ anh định tán tỉnh tôi à? Tôi sẽ kiện anh với Phi Phat đấy." Phon đe dọa anh. Audi cười thầm trong cổ họng trước khi quay lại nhìn mẹ Phon trên tầng.

"Em cho rằng anh sợ sao?" Audi giả vờ ghé sát tai Phon thì thầm. Phon hơi bất ngờ rồi quay người đẩy Audi ra với khuôn mặt nhợt nhạt, bởi hơi thở ấm nóng của Audi phả vào tai Phon khiến tóc gáy Phon dựng đứng. Hơn nữa, có một tia sáng kỳ lạ trên ngực cậu.

"Anh về đi, thằng khốn! Phi Phat nhất định sẽ xuống gặp anh." Cậu trợn mắt mắng lại Audi. Bóng người cao lớn cười như không để ý, trước khi giúp Phon phơi quần áo.

"Tôi nghĩ bây giờ anh có thể về rồi. Anh là khách hàng, làm thế này có vẻ không ổn. Tôi sẽ giúp mẹ và em trai tôi." Giọng Phat phát ra từ phía sau Audi, người đã quay lại nhìn.

" Tôi sẵn sàng giúp đỡ.” Audi nói.

“Nhưng như vậy sẽ dẫn đến rắc rối." Phat nói nhanh khiến Phon phải luân phiên nhìn hai người họ.

"Phat, sao con lại nói chuyện với cậu ấy như vậy?" Mẹ của Phon nghe thấy vậy liền quay sang trách con mình.

"Mẹ, sao con không được nói vậy? Anh ta là khách hàng của mẹ, sao mẹ có thể để anh ta làm việc như thế này? Đó không phải là nhiệm vụ của anh ta. Con không muốn anh ta gặp rắc rối lại càng vô ích." Phat nói một cách bình thường nhưng anh ngấm ngầm nhấn mạnh vài từ để Audi có thể hiểu được. Thân hình cao lớn khẽ mỉm cười vì biết chắc chắn mình đang bị khiêu chiến.

"Được rồi, được rồi... Tôi định đi kiểm tra đơn hàng ở cửa hàng. Lúc đầu tôi định giúp làm khô cái giỏ này thôi." Audi nói, vì anh không muốn đụng phải Phat lúc này, bên kia là anh trai của Phon, Audi không muốn làm cậu khó xử.

“Anh có quay lại không? ” cậu đột ngột hỏi, bởi vì bình thường dù có thế nào thì anh cũng sẽ quay lại.

“Ừ, anh sẽ giúp em sau, Phon.” Audi cười nói. Anh rất vui vì chàng trai trẻ đã hỏi anh câu hỏi đó. Nó không có ý nghĩa nhiều, nhưng Audi cảm thấy tốt. Anh cảm thấy mình có gì đó quan trọng với Phon.

“Thế thì chắc không cần Phon tới giao rồi, Audi." Phat cười nói. Nhưng Audi có thể thấy rằng đó là một nụ cười giả tạo.

"Được rồi, Phat. Tôi sẽ đến thường xuyên, đừng lo." Audi nói. Khiến Phat nhìn Audi không cảm xúc.

“Con về đây mẹ, tạm biệt ạ.” Audi giơ tay chào tạm biệt mẹ Phon rồi quay lại đối mặt với Phat. Trước khi đi, Audi bước tới và vỗ nhẹ vào vai Phat. Phat nghiến răng vì anh hiểu ý Audi muốn truyền tải, anh biết Audi không sợ anh chút nào.

“Phat không thể hiện bản thân tốt lắm.” mẹ của Phon nói với Phat, con trai cả của bà. Phat lập tức quay lại và nở một nụ cười nịnh nọt với mẹ.

"Con có nói xấu mẹ đâu? Con chỉ quan tâm đến anh ta mà thôi." Phat đáp như không có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, lấy giúp mẹ tấm vải của Nong Tak." người mẹ nói trước khi Phat quay sang nhìn Phon. Nhưng Phon đã vội vàng né tránh người anh của mình và ngay lập tức tiếp tục phơi quần áo.
.
.
.

"Mày thật sự không đi với tao sao, Phon?" Phat hỏi sau khi rủ em mình ra sân vận động vào buổi tối để tập thể dục

“Không không, nóng quá, lười.” Phon nói khi ngồi xuống và ăn tráng miệng.

“Mày ít tập thể dục nên mới có thân hình gầy gò như vậy đấy." Phat nói.

" Phon có cơ bắp đấy, Phi Phat đừng có mà chửi em nữa." Phon làm động tác uốn cơ tay cho anh trai xem.

“Ê, mà mày còn nhỏ hơn tao đấy, thằng em." Phat nói và hếch mũi ngay lập tức.

"Ai lại cứng đầu như Phi Phat chứ?" Phon nói, nhưng anh trai của cậu không coi trọng điều đó, bởi vì hai người họ rất thân thiết và luôn quan tâm đến nhau. Thực tế, Phon cũng thầm ghen tị với thân hình của anh trai mình. Phat cao to giống ba, cộng với làn da rám nắng. Điều này là do Phat thích tập thể dục ngoài trời, tất cả đều nhằm mục đích xây dựng cơ bụng và cánh tay. Nói cách khác, Phat có thể trông vạm vỡ hơn Audi, nhưng Audi chắc chắn cao hơn Phat. Thay vào đó, Phon có làn da và khuôn mặt giống mẹ. Cơ thể gầy, nhưng không gầy lắm, bụng hơi gợn sóng, có một chút cơ bắp ở cánh tay. Nhưng cậu là đàn ông, không phải phụ nữ, tuy rằng nước da và khuôn mặt có phần giống nhau.

"Được rồi, ở nhà giúp mẹ đi. Tao đi trước, tao có hẹn với Arm." Phat nói, ám chỉ người bạn thân thời trung học trước khi bước lên xe máy.
.
.
.
"Con đi đâu vậy?" Mẹ Phom bước vào hỏi.

"Con sẽ ra ngoài chơi bóng đá với một người bạn."Phon nói.

"Không, mẹ muốn con đi giao một số bộ quần áo." người mẹ nói.

"Được, con đi giao giúp mẹ. Con phải đến nhà ai đây?" Phon hỏi.

“Đến nhà chú Thanom, đến nhà Anidnapol, và đến nhà Audi." mẹ cậu nói, Phon lập tức quay sang nhìn mẹ.

" Con... ờ... Phi Audi vừa giao đồ đếm sáng nay. Mẹ ủi quần áo xong chưa ạ?" Phon ngạc nhiên hỏi.

“À, hôm nay rảnh rỗi nhờ có Audi. Phon và Phat cũng giúp nên tiết kiệm được kha khá thời gian." người mẹ cười nói.

"Còn nhà Audi ở đâu? Con không biết. Mẹ để anh ta tự đến lấy được không mẹ?" Phon hỏi

"Con có số của cậu ấy phải không? Gọi điện hỏi địa chỉ đi. Ngoài ra, mẹ muốn con giao đến nhà cậu ấy." mẹ Phon nói.

“Được, con giao.” Phon đồng ý, cũng có quần áo phải giao nên cậu không thể từ chối. Phon bước ra khỏi nhà trước, sau đó lấy điện thoại của mình và bấm số.

[ Có chuyện gì vậy Phon?] Một giọng nói vui vẻ nhanh chóng vang lên

"Anh trả lời nhanh đấy." Cậu trả lời.

[ Phon đang gọi cho anh. Làm sao anh có thể chậm được? Nhưng tại sao em lại gọi cho anh? En có nhớ anh không?] Audi cười nhẹ hỏi.

"Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi vừa gặp anh không lâu." Phon trả lời

[ Ý em là nếu chúng ta không gặp nhau trong một thời gian dài, em sẽ nhớ anh đúng không?] Audi lập tức hỏi, gây ra một khoảng dừng ngắn.

" Ối, tôi không có ý đó. Tôi gọi để hỏi
đường đến nhà anh. Tôi sẽ mang quần áo đến cho anh." Phon nhanh chóng chuyển chủ đề vì lòng cậu rạo rực lạ thường.

[ Phon định mang quần áo đến nhà anh à?!!] Một giọng nói giật mình vang lên khiến Phon lập tức bỏ điện thoại ra khỏi tai.

"Anh điên rồi, ông già! Tại sao anh lại la hét?" Cậu hét lại.

[ Xin lỗi, anh vui quá haha, em có biết khu vực 000 không?] Audi hỏi.

" Ừ." Phon đáp trước khi Audi chỉ đường chi tiết cho cậu đến nhà, nhưng Audi bảo Phon nếu không tìm được nhà thì gọi cho anh. Phon cúp điện thoại và lập tức đi về hướng Audi đã chỉ cho cậu, nhưng không biết tại sao càng đến gần nhà Audi, cậu lại càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cho đến khi chiếc xe dừng trước cổng ngôi nhà, Phon mới dám chắc đó là nhà của Audi, bởi Audi đã đi vòng vòng trước ngôi nhà đó để đợi cậu.

" Phon vào trước đi." Audi vội vàng mở cổng rào cho Phon vào ngay. Chiếc xe đậu bên ngoài lề đường, không đi vào khuôn viên nhà Audi. Tuy nhiên một nam thanh niên cầm đông quần áo tiến lại gần Audi.

"Tôi nên để nó ở đầu?" Phon hỏi.

“ Ừm...ở nhà.” Audi vội dắt Phon vào nhà riêng. Phon làm theo với vẻ mặt bình thường. Nhưng trái tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết. Bước vào nhà Audi, Phon tò mò nhìn quanh.

"Em có thể đặt nó trong phòng ngủ." Audi nói.

"Này, em sợ cái gì? " Audi cười hỏi.

"Tôi không sợ, nhưng đó không phải là điều nên làm. Làm sao tôi có thể vào phòng của khách hàng chứ?" Phon trả lời trước khi bước tới đặt bộ quần áo lên chiếc bàn gỗ ở góc phòng.

"Tôi để ở đây, anh tự mang vào phòng đi." Phon vừa nói vừa bước ra ngoài.

Đột nhiên!

Cánh tay nhỏ bé của Phon bị Audi tóm gọn trước khi cậu rời đi.

“Chờ một chút, Phon.” Audi gọi chàng trai trẻ.

"Sao vậy?" cậu cau mày hỏi

" Ừm...Muốn uống gì không? Chắc em nóng rồi. Anh lấy nước lạnh cho em nhé. Nghỉ ngơi trước đi." Audi nói nhanh, muốn câu giờ một mình với Phon. Về phần mình, Phon khẽ mím môi.

"Được rồi, tay của anh, để tôi đi, anh luôn thế à." Phon nói. Audi mỉm cười trước khi nhanh chóng thả cổ tay Phon ra.

" Phon, ra sofa đợi trước đi. Em có thể bật TV lên. Anh đi lấy nước cho em." Audi nói trước khi vội vàng bước vào bếp. Phon ngước nhìn dáng người cao lớn và lắc đầu mỉm cười.

"Cái gì, cái gì làm anh vui vẻ như vậy chứ?" Phon tự nhủ khi nhìn thấy vẻ mặt của Audi. Sau đó, cậu đi đến ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn xung quanh. Căn nhà được bài trí gọn gàng với dàn âm thanh nổi đắt tiền và TV màn hình lớn.

" Ồ, có màn hình TV như thế này xem bóng đá thì tuyệt." Phon nói khi thấy Audi tiến lại gần mình với cốc nước.

"Em có thích xem bóng đá không?" Audi hỏi lại.

“Hừm... thích thì xem chứ không thích chơi." Phon nói trước khi cầm lấy cốc nước nhưng nhìn Audi.

“ Bỏ cái gì vào vậy?” Phon hỏi, Audi cười.

"Này, ai dám bỏ thứ gì vào đó chứ? Bỏ thứ gì đó vào là anh sẽ bị anh trai của Phon giết mất." Audi cười nói.

“Biết thế thì tốt." Phon nói trước khi lấy nước và uống. Không khí trong lành và nước ngọt làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Audi nhìn cậu bé mỉm cười. Anh không nghĩ rằng Phon sẽ thực sự đến nhà mình. Khi nghe những gì Phon nói Audi nghĩ rằng nếu đó là một người khác hoặc một người phụ nữ, có thể anh sẽ sử dụng thuốc ngủ hoặc một chút thuốc kích dục. Nhưng đó là Phon. Audi không muốn lợi dụng cậu.

"Anh sống một mình à?" Phon hỏi vì không thấy ai trong nhà.

" Phải, amh sống một mình. Đôi khi Ray và Kan sẽ đến và ở lại đây." Audi tránh nói rằng đôi khi anh sẽ đưa mọi người đến nhà mình và bạn bè của anh cũng vậy.

“ Ừm." Cậu đáp, không biết phải nói gì. Audi trố mắt nhìn cậu.

"À, đúng rồi. Phon nói rằng em thích xem bóng đá. Nếu có trận bóng quan trọng, em có thể đến nhà anh xem." Audi nói khiến Phon dừng lại một chút.

"Không, không, tự tiện quá. Cộng với việc tôi không sống gần đây." Phon nói giả vờ nhìn xung quanh.

"Sợ cái gì? Chúng ta biết nhau mà. Chúng ta thân với nhau. Trừ phi Phon ghét anh và không muốn gặp anh nữa." Audi giả vờ giận dỗi và ngay lập tức cau mày.

"Cái quái gì vậy! Nếu tôi khó chịu với anh thì tại sao tôi lại ở đây được?" Phon đáp trước khi vấp phải nụ cười gượng gạo của Audi.

"Điều đó có nghĩa là em đang bắt đầu mở lòng với anh, phải không?" Audi hỏi trước khi mỉm cười.

"Ừm, chắc tôi nên về trước." Phon tránh trả lời và Audi biết điều đó, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của Phon khiến Audi đã biết trước câu trả lời.

“Được rồi, anh cũng sẽ đi đến quán bar của mình." Audi nói, thế là Phon đứng dậy và đi ra ngoài.

Audi đã theo sau. Phon chuẩn bị lên xe máy để đi.

" Ừm... ngày mai anh có về nhà không?" Phon hỏi. Audi nhìn Phon cười.

"Em có muốn anh đi không?" Audi hỏi đùa khiến Phon nhíu mày.

"Tùy anh, tôi đi đây." Phon nói rồi nổ máy ngay. Audi chỉ nhìn cậu với một nụ cười.
.
.
.

" Còn Phi Phat thì sao? Anh ấy về nhà và tất cả những gì anh ấy làm là đi chơi với bạn bè." Phon liền bóc tội anh trai khi biết anh lại bỏ nhà đi chơi theo bạn bè.

“Này, con có muốn đi với anh con không?” ba của Phon nói.

"Không được đâu ba. Mà con có muốn đi cũng không dẫn em ấy đi đâu. Chờ Phon tròn 20 tuổi con sẽ dẫn em ấy đi du lịch." Phat nhướn mày nhìn cậu em.

"Ai muốn đi chơi với anh chứ? Phi Phat vừa về nhà, thay vì nghỉ ngơi thì anh lại đi chơi đêm." Phon tiếp tục phàn nàn vì anh trai.

“Ba, Phon cũng cục cằn y như mẹ vậy.” Phat quay sang ba.

"Nào, nào Phat. Con không được đến chỗ mẹ đâu." mẹ Phon nói giọng run run. Phat liền lao vào ôm chầm lấy.

"Ôi mẹ ơi, làm sao mẹ có thể thế được. Con có phàn nàn gì đầu, con yêu mẹ mà." Phat cười nói.

“Hừ, đi đi... Con đừng uống nhiều quá, về cẩn thận, không chạy xe được thì gọi mẹ ra đón.” Mẹ Phon nói.

"Dạ mẹ. Ba cho con mượn xe nhé." Phat quay sang hỏi ba chìa khóa xe vì định đi đón bạn.
.
.
.
"Cửa hàng này đã trở thành một quán rượu phải không?" Phat nhờ người bạn thân giới thiệu đến quán bar này

" Chà, lâu lắm rồi, không còn chỗ ăn uống nữa. Thôi, nghỉ ngơi đi, mày định ngồi ở đâu?" Arm bạn của Phat hỏi.

"Vào một quán như thế này thì tốt nhất nên tìm một chỗ thư giãn trước." Phat nói với nụ cười nhẹ trên môi.

"Được rồi, tao sẽ đi đặt bàn bên trong cho mày. Tao đến đây nhiều đến nỗi tao trở nên thân thiết với chủ quán rượu rồi." Arm nói đùa trước khi dẫn nhóm bạn đến một bàn.

"Họ gần nhau, ý tao là, chúng ta có thể ăn uống miễn phí không?" Phat hỏi đùa.

"Ha ha...miễn phí...nhưng với súng ngắn. Gọi đồ ăn ra đây trước. Tao sẽ đi đặt bàn với anh ấy trước." Arm nói với bạn mình trước khi rời đi. Phat và hai người bạn nữa ngồi gọi đồ ăn chờ Arm.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro