Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 23:

"Em có muốn đi bơi trước khi trở về không?" Kan hỏi, nhưng chàng trai trẻ lắc đầu.

"Không, Beam muốn ở lại ôm Phi Kan." Beam nói khiến Kan khẽ thở dài.

"Được, buổi chiều muốn ăn gì? Anh đưa em đi." Kan lại hỏi. Beam nhìn Kan.

"Phi Kan, anh làm đồ ăn cho em được không? Beam muốn ăn đồ P'Kan làm." Beam nói vì cậu nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng cậu được ăn đồ do Kan làm.

"Được, em có muốn một cái gì đó đặc biệt không? " Kan lo lắng hỏi.

"Tùy Phi Kan thôi." Beam không muốn đòi hỏi quá nhiều.

"Vậy chúng ta có nên đi mua một số thực phẩm tươi để nấu ăn không?" Kan đề nghị nhìn Beam. Beam chậm rãi gật đầu.

"Vậy thì dậy và chuẩn bị đi. Beam phải giúp nấu ăn được chứ?" Kan nói với Beam cùng một nụ cười nhẹ.

"Vâng." Beam đáp. Khi cả Kan và Beam chuẩn bị xong xuôi, họ lái xe đến chợ để mua đồ cho bữa tối. Kan và Beam đi mua nguyên liệu với nụ cười trên môi. Khi đã có đủ những thứ cần thiết, họ trở về nhà.

"Anh muốn Beam làm gì?" chàng thanh niên hỏi. Kan đi lấy tạp dề và đứng sau Beam.

"Đầu tiên, em phải đeo tạp dề vào." Kan nói khi đeo nó cho Beam. Cái thòng lọng lẽ ra phải ở phía sau nhưng Kan quyết định lần theo nó từ phía trước và vươn tay ra phía sau Beam. Được chăm chút như vậy, Kan ôm lấy thân hình nhỏ bé. Beam mỉm cười một chút vì khuôn mặt của Kan hơi xa so với câu.

Chụt...

"Phi mặc tạp đề cho em." Kan nói sau khi hôn lên má Beam.

"Beam có thể tự buộc nó được." chàng trai trẻ tuổi trả lời với giọng ngượng ngùng.

"Lấy tôm chùm, sau đó cắt đầu và đuôi của chúng, em đã từng làm điều đó chưa?" Kan hỏi.

"Vâng, Beam đã từng giúp mẹ nấu ăn rồi." chàng trai trẻ nói sau khi lấy tôm và ngồi bóc vỏ và cắt đầu. Cả hai tiếp tục làm việc cùng nhau, chọc ghẹo nhau, cười suốt. Nhưng hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh đúng như Beam nghĩ. Sau khi ăn tối, Kan và Beam cùng nhau tắm rửa, mặc quần áo cho nhau trước khi đi ngủ và lại ôm nhau trên chiếc giường rộng rãi.

"Chúng ta nằm đó ôm nhau cả đêm được không?" Beam hỏi to.

"Được." Kan trả lời vì anh có thể hiểu được cảm xúc của Beam.

"Ngày mai, khi chúng ta trở về nhà. Chúng ta sẽ làm gì?" Beam tò mò hỏi.

"Anh phải đưa Beam đi trước. Anh phải đưa em về nhà." Kan nói

"Sau đó?" Beam hỏi lại.

"Anh sẽ lo một số việc. Beam sẽ ở một mình. Em không cần phải lo bất cứ điều gì hết." Kan nói khiến Beam vẫn còn một chút.

"Nếu chúng ta quay lại và ai đó hỏi Beam ở đâu, anh muốn Beam nói gì?" chàng trai hỏi lại

"Hãy nói với họ rằng em đã đi du lịch với Graf." Kan trả lời khiến Beam nghĩ rằng Kan chắc chắn sẽ lấy lý do đó ở nhà, rằng Beam đã đến thăm Graf và Kan vì nếu cậu nói rằng cậu chỉ đến với Kan thì sẽ có nhiều người nghi ngờ. Kan và Kan Beam trở nên thân thiết từ khi nào?

" Ừm." Beam trả lời.

"Phi Kan.”

" Hừm." Kan đáp trong cổ họng.

" Beam yêu Phi Kan.... em sẽ mãi yêu Phi Kan." Beam trầm giọng nói. Kan kéo cơ thể nhỏ bé của Beam về phía mình và nâng cằm cậu lên để cậu có thể nhìn mình.

"Anh biết..." Kan nhẹ nhàng nói khi nhìn Beam bằng ánh mắt dịu dàng.

" Beam muốn Phi Kan biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra Beam sẽ luôn yêu Phi Kan. Em sẽ luôn như vậy." Beam lại nói. Kan khẽ nhíu mày.

"Nói vậy là em có ý gì thế?" Kan hỏi.

"Không có gì đâu. Beam chỉ muốn anh biết thôi." Beam nói và nở một nụ cười nhẹ với anh.

"Đi ngủ đi, sáng mai chúng ta phải quay lại. Anh muốn Beam được nghỉ ngơi thật tốt." Kan nói. Beam không trả lời mà chậm rãi gật đầu.

Sự trống rỗng khiến Kan lập tức mở mắt. Bóng dáng nhỏ bé anh ôm lúc nãy đã biến mất, Kan vội nhìn quanh phòng trước khi bắt gặp bóng ai đó đang đứng ngoài ban công. Kan ra khỏi giường và nhìn đồng hồ và nhận ra rằng đã 3 giờ sáng. Tiếng mở cửa ban công khiến bóng dáng nhỏ bé quay lại nhìn. Kan bước tới và ôm Beam từ phía sau.

"Mới dậy hay còn chưa ngủ?" Kan hôn nhẹ lên đầu Beam hỏi.

"Em vẫn chưa ngủ." Beam trả lời.

"Sao còn chưa ngủ? Không ngủ được à?" Kan hỏi lại.

"Ừm." Beam thừa nhận và quay sang Kan.

"Vậy thì... tại sao Phi Kan lại thức dậy? Nếu không ngủ đủ giấc, anh sẽ không thể lái xe tốt được." Beam lo lắng nói. Kan ôm lấy thân hình bé nhỏ và ôm cậu vào lòng.

"Làm sao anh ngủ được chứ? Ở đó không có ai để ôm cả." Kan nói với một nụ cười ,cố gắng làm cho Beam không phải suy nghĩ quá nhiều.

''Vậy Beam đi ngủ đây, anh ôm em và Phi Kan có thể nghỉ ngơi." Beam khẽ nói.

"Làm thế nào em ngủ được? Nếu Beam nói rằng em không thể, em có nghĩ về điều đó không?" Kan hỏi.

"Em đang nghĩ về nó." Beam nhẹ nhàng trả lời.

Khuôn mặt mềm mại của cậu ngã vào ngực Kan.

"Đừng nghĩ về nó quá nhiều, mọi thứ sẽ ổn thôi." Kan nói. Điều này khiến Beam có chút nghi ngờ về lời nói của Kan. Nhưng cậu không dám hỏi ý nghĩa.

" Trời có gió rồi, đi ngủ đi, em sẽ bệnh mất." Kan nói.Beam gật đầu sau khi bước đến ôm eo Kan rồi về phòng đi ngủ.
.
.
.

"Em đã thu dọn tất cả mọi thứ của em và khóa nhà rồi chứ?" Kan hỏi sau khi đặt quần áo mua cho Beam vào trong xe.

" Dạ." Beam trả lời với vẻ mặt dữ tợn.

"Chúng ta hãy đi đến chỗ xe hơi thôi." Kan nói.

"Chờ một chút." một giọng nói hét lên khiến Kan và Beam nhìn xung quanh và thấy rằng đó là Miles đang chạy.

" Tôi đã nghĩ mình sẽ không đến kịp chứ." Miles thở hổn hển.

"Chuyện gì vậy Phi Miles?" Beam hỏi. Miles lấy thứ gì đó từ túi của mình và đưa cho Beam. Chàng trai trẻ chộp lấy nó và mỉm cười với Miles khi đưa cho cậu một khung gỗ có ảnh của Kan và Beam khi Kan ngồi dậy và xoa đầu Beam. Sau đó, Beam đi theo nhóm phụ nữ. Con số phản ánh sự nhạy cảm của Kan đối với Beam.

"Một món quà cho tình bạn tốt đẹp của chúng ta. Tôi rất vui khi gặp Nong Beam và Khun Kan." Miles nói.

"Cảm ơn rất nhiều, Phi Miles." Beam mỉm cười đáp lại.

"Tôi cũng xin cảm ơn Khun Miles. Giả sử nếu cậu quyết định đến Kanchanaburi, cậu có thể liên hệ với tôi hoặc gọi cho Beam." Kan cười nói. Miles nghiêng đầu.

"Vậy chúc chuyến đi vui vẻ, gặp lại sau." Miles trả lời. Kan và Beam lên xe rời đi. Beam nhìn ngôi làng thất thần. Cậu cố gắng giữ những bức ảnh đó
càng gần càng tốt, vì cậu không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội quay lại lần nữa. Kan đã lái xe trong một thời gian dài. Beam tựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài với đôi mắt gian xảo. Kan cũng vài lần quay lại nhìn cậu ái ngại. Nhưng bây giờ, Kan không muốn nói nhiều, anh muốn về nhà sửa chữa một số việc ở nhà trước. Bầu không khí bên trong xe hoàn toàn im lặng. Mỗi bên nghĩ ra suy nghĩ của mình.

"Phi Kan, anh có thể thả Beam ở cửa tiệm của Phi Day được không?" Beam nói sau một hồi im lặng.

"Tại sao lại không muốn về nhà?" Kan hỏi lại.

" Beam muốn đi gặp Phi Belle. Em sẽ để Phi Belle đưa em về nhà. Phi Kan hiểu chứ?" Người thanh niên trầm giọng nói. Kan thở dài sau khi gật đầu.

"Hừm... được rồi, nếu em muốn về nhà, hãy gọi cho anh và nói cho anh biết. À, đây là điện thoại di động của Beam." Kan nói và đưa điện thoại lại cho Beam. Chàng trai trẻ đã nhận được nó. Màn hình đã tắt hoàn toàn vì nó đã như vậy kể từ ngày đầu tiên họ đến Hua Hin. Beam nhìn vào chiếc điện thoại di động trên tay, nhưng quyết định chưa bật nó lên cho đến khi Kan đến cửa hàng của Day.

Beam quyết định xuống xe vì cậu muốn đi bộ một mình và Kan đã chấp nhận. Trong khi chiếc xe đang đỗ, Beam đã không ra khỏi xe. Người thanh niên cảm thấy sợ hãi và cảm thấy cay cay trong mắt. Beam nghĩ rằng nếu cậu bước ra khỏi xe thì kể từ lúc đó bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Beam quay sang nhìn Kan đang ngồi đối diện với vẻ mặt căng thẳng.

"Phi Kan." Beam gọi tên cao lớn với giọng run run. Kan quay lại nhìn bóng dáng nhỏ bé.

"Ừm." Kan đáp trong cổ họng.

"Beam yêu anh, Phi Kan." Beam nói lại sau khi dựa vào Kan và ngay lập tức hôn lên đôi môi ấm áp của anh. Kan không quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc đó. Anh và dáng người nhỏ nhắn say sưa trao đổi môi lưỡi. Chiếc lưỡi ấm áp nếm vị ngọt như muốn lưu giữ lại mọi thứ. Khoảnh khắc đầu lưỡi mềm mại của họ chạm vào nhau, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực cậu. Có cái gì đó lành lạnh chạm vào môi Kan khiến Kan từ từ quay mặt đi. Nước mắt trào ra trên đôi mắt xinh đẹp của Beam.

"Tại sao em lại khóc?" Kan nhẹ nhàng hỏi.

" Huhu... Beam yêu Phi Kan... Huhu... Beam yêu Phi Kan." chàng trai lặp lại từ yêu trong khi nức nở. Cho đến khi Kan cảm thấy đau nhói ở ngực. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vươn ra lau nước mắt trên khuôn mặt nhẫn nhụi của cậu.

"Đừng khóc nữa, em sẽ đi bộ đến cửa tiệm mà, mắt em sẽ sưng và đỏ. Mọi người sẽ nghi ngờ. Hãy cười lên. Anh thích khi Beam cười." Kan nói để an ủi Beam trước khi Beam từ từ làm dịu cơn nức nở của mình. Kan để Beam ngồi trong xe một lúc. Khi người thanh niên ngừng khóc, cậu quay lại nhìn
Kan.

"Beam đi trước đây." Beam nói, Kan gật đầu. Sau đó, người thanh niên mở cửa xe với vẻ mặt buồn bã. Cậu bước đi mà không quay lại nhìn xe của Kan.
Kan ngồi dậy và nhìn Beam đi qua góc tòa nhà một lúc. Sau đó anh lái xe trở về nhà riêng của mình.
.
.
.
"Beam!" Giọng của Belle hét lên khi Beam bước vào cửa tiệm với vẻ mặt cáu kỉnh.

" Hả...Phi Belle...Hừ." Beam, người đã cố ép mình không khóc. Nhưng cậu không thể kiềm chế bản thân khi nhìn thấy Belle. Chàng thanh niên ngay lập tức chạy đến và ôm lấy Belle. Belle nhanh chóng dẫn Beam đến văn phòng của Day. Vì cô không muốn khách hàng hoang mang.

"Em đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bee nói rằng Beam đã đi du lịch với gia đình của mình...em đã đi du lịch. Beam phải rất vui. Vậy thì tại sao em lại khóc?" Belle nói trong một loạt nghi ngờ và lo lắng cùng một lúc.

" Phi Belle...hức...Beam không thể làm
được...hức...Beam liệu em có thể buông tay không?" Người thanh niên nức nở, giọng run run.

"Beam nói vậy nghĩa là Khun Kan?" Belle hỏi vì cô biết rằng Beam yêu Kan. Chàng trai trẻ gật đầu một cách dứt khoát vào ngực Belle. Trước khi bắt đầu kể cho Belle nghe mọi chuyện đã xảy ra, Belle ôm lấy Beam, đôi mắt đỏ hoe vì thương cơ thể nhỏ bé đang được ôm trong lòng.

"Tại sao, tại sao...tại sao em không nói với chị sớm hơn? Tại sao em lại cho phép mình làm như vậy, Nong Beam...tại sao?" Belle hỏi với giọng run run.

''Beam, em xin lỗi... hức... Nhưng, Beam yêu anh ấy... Hức." Beam lại nói. Belle hơi ngẩng đầu lên để nước mắt không trào ra.

"Nếu đã dám nói hết mọi chuyện cho chị, vậy em có thể hạ quyết tâm không?" Bella hỏi. Beam ngay lập tức gật đầu.
.
.
.

Kan lái xe đến ga ra của nhà mình trước khi đi về phía ngôi nhà riêng biệt lập của mình, nhưng anh phải dừng lại khi nhìn thấy dm trai của mình đang ngồi trước cửa nhà.

"Em trở về từ khoá đào tạo khi nào vậy, Graf?" Kan đáp lại lời chào của em trai mình. Graf nhìn anh trai mình với vẻ ủ rũ.

Bốp!

Kan bất ngờ rút lui khi em trai lao tới và đấm vào mặt anh.

"Cái quái gì vậy?!" Kan quay sang lớn tiếng hỏi cậu em trai. Graf nắm chặt tay.

“Anh... Sao anh có thể làm điều này với wm... làm sao anh có thể làm điều này?” Graf hét lên với đôi mắt đỏ hoe. Kan nhìn em trai mình với một cái cau mày. Hai người họ chưa bao giờ có một cuộc thảo luận nghiêm túc đến mức hành động như thế này trước đây. Và Graf chưa bao giờ nói với Kan như thế.

"Graf! Anh là anh trai của em! Sao em dám đánh amh!" Kan mắng em trai mình.

"Em sao không được sao? Anh đâm sau lưng em. Anh còn dám xưng anh em với em sao?" Graf hét lại khiến Kan dừng lại. Anh nhìn Graf một cách cẩn thận. Graf đã biết gì?

"Em đã đánh giá cậu ấy rất lâu đấy. Nhưng anh đã cướp cậu ấy từ em. Sao anh có thể làm điều này với em, đồ khốn?" Graf rất tức giận nên đã nói mà không suy nghĩ. Những lời của Graf khiến Kan biết rằng có lẽ Graf đã biết mọi thứ.

"Em đã biết gì?" Kan cố kìm nén cảm xúc để không cãi lại em trai.

"Em không chỉ biết... em đã tận mắt chứng kiến... Tại sao?! Tại sao Beam? Tại sao lại phải là người em yêu? Tại sao?!" Graf lại lao vào Kan. Nhưng Kan đã giơ tay lên để tự vệ. Cả hai đẩy qua đẩy lại.

"Dừng lại ngay bây giờ!!" Một giọng nói hét lên, chính là ba của họ đã vội vàng tách họ ra. Kan hơi bất ngờ khi nhìn thấy ba mình trước khi điều chỉnh khuôn mặt trở lại bình thường.

"Hai đứa là anh em. Tại sao hai đứa lại đánh nhau?!" Ba lại hét lên. Mẹ nắm lấy vai Graf, người đang đứng đó thở hổn hển với vẻ mặt dữ tợn. Graf và Kan vẫn im lặng. Nhưng họ đã đối mặt với nhau trong suốt thời gian đó.

“Hai đứa đã làm ba thất vọng lắm đấy biết không hả?!” ba của họ nói lại với một giọng hung dữ.

"Tại sao Kan và Graf phải đánh nhau? Hai đứa định đánh nhau giữa những người anh em chỉ vì một người sao?" Mẹ của hai người lớn tiếng hỏi khiến Kan và Graf sửng sốt nhìn nhau. Nếu mẹ của hai người nói vậy có nghĩa là ba mẹ họ chắc chắn đã nghe được lý do tại sao hai người họ lại cãi nhau.

"Ba, con có thể giải thích điều này." Kan nói.

"Con đã giải thích rõ ràng rồi. Con và ba sẽ có một cuộc nói chuyện dài. Về phần Graf, con hãy bình tĩnh và vào trong phòng ngay bây giờ đi." ba nói
một cách dứt khoát. Graf nhìn lại anh trai mình trước khi bước thẳng đến ngôi nhà lớn.

“Vào nhà nói chuyện với ba mẹ trong nhà đi." Ba Kan nói trước khi đưa Kan về nhà riêng của Kan ngay lập tức. Kan đi theo với vẻ mặt lo lắng. Kan muốn giải quyết vấn đề với ba mẹ sau cùng, vì anh muốn lo những vấn đề khác trước.

“Ngồi đi." Ba Kan nói với giọng điềm tĩnh. Kan từ từ ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với ba mình.

"Con bao nhiều tuổi rồi Kan?" Người ba cao lớn hỏi.

" 27, gần 28." Kan trả lời ba mình bằng một giọng điềm tĩnh.

"Kan, ba nghĩ con nên kết hôn." Ba của Kan nói khiến Kan nhìn ba mình ngay lập tức.

"Ba... ý ba là sao?" Kan nghiêm nghị hỏi.

"Con đã hẹn hò với Bee được một thời gian rồi phải không? Ba mẹ nghĩ Kan nên kết hôn..." Mẹ Kan nói nhỏ.

"Không!! Con không thể cưới Bee! Hai bọn con không yêu nhau!" Kan lập tức hét lên.

"Nếu con không yêu con bé, tại sao con lại hẹn hò với con bé? Và nếu con lại không yêu con bé, con sẽ yêu ai hả Kan?" Ba Kan lớn tiếng hỏi. Kan nghiêm nghị nhìn ba mình trước khi hít một hơi thật sâu.

"Con yêu Beam, ba. Con yêu Beam, không phải Bee." Kan nói với giọng nghiêm túc. Mẹ của Kan ngay lập tức bật khóc khi nghe điều này.

"Nhưng Beam là một người đàn ông! Và thằng bé là người đã khiến con và em trai của con đánh nhau. Tại sao? Ba đã không nuôi dạy con đủ tốt sao? Vì vậy, con và Graf đã yêu cùng một người đàn ông. Nếu đó là phụ nữ, mẹ và ba sẽ không cảm thấy căng thẳng như vậy. Đó là con của bạn ba, con muốn ba đối mặt như thế nào đây? Nói với ba ngay đi!" Ba của Kan hét lên. Run lên vì giận con trai

“Ba, ba và mẹ đã nuôi nấng con và dm  con rất tốt, tốt nhất có thể. Nhưng ba đừng quên trái tim con là của con, con luôn làm theo ý ba... Con thừa kế công việc kinh doanh trong nhà, con chăm sóc việc của gia đình, nhưng đây là vấn đề của trái tim. Vì vậy, con có thể có một yêu cầu không? Com có thể ở bên người con thực sự yêu không?" Kan nói, mắt anh dán chặt vào ba mình.

"Ba thật sự muốn lấy máu trong đầu con ra, con muốn làm khó ba đúng không? Ba làm sao đối mặt được với người khác? Hai đứa con trai mà ba hy  vọng sẽ sinh con nối dõi đều yêu đàn ông. Kan, con chính là tiền bối, làm sao ba có mặt mũi để nói với người khác chứ, đồ ngốc?" Ba của Kan lại nói.

“Con yêu, con hãy nói từ từ thôi." mẹ Kan nói với giọng run run.

"Con nghĩ bây giờ chúng ta không nên nói chuyện này nữa. Con còn có chuyện khác phải lo trước. Con xin ba, con nhất định sẽ quay lại nói với ba về chuyện này. Nhưng con muốn làm rõ một số vấn đề khác trước tiên." Kan nói.

"Con thật bướng bỉnh... nhưng ba sẽ nói với con điều đó. Ba sẽ không bao giờ để con làm điều gì đó đáng xấu hổ như vậy. Đi đi, ba cũng sẽ đi nói chuyện với Graf." Na của Kan đứng dậy. Trước khi đi, mẹ Kan bối rối quay lại nhìn con trai. Nhưng anh không nói gì và đi theo người na. Kan lập tức giơ tay bóp thái dương. Vấn đề này khiến anh đang bị ràng buộc và không thể giải quyết bây giờ. Khuôn mặt của Beam xuất hiện trong đầu anh. Kan chưa kịp lấy điện thoại ra bấm gọi.

" Nong, là anh đây, em đã về nhà chưa? Bee...vậy mấy giờ rồi? Ok, được. Anh chỉ muốn nói về hai người thôi, của chúng ta. Không, anh không muốn bất cứ ai lắng nghe. Ừm, thế thôi. Tạm biệt." Kan nói với Bee trước khi ngắt máy, anh nằm dài trên sofa với tay gác lên trán và từ từ nhắm mắt lại.
.
.
.

"Hừm... Được rồi, tôi đã nói với cậu rồi... vâng... Khi nào cậu sẽ ở đó?... Được rồi, vậy thôi." Belle, người đã nói chuyện điện thoại trong bếp một lúc, đã cúp máy. Quay lại, cô thấy Beam đang đi về phía mình.

"Chị đang nói chuyện với ai vậy, Phi Belle?" Beam hỏi.

"À... chị đang nói chuyện với một người em họ. Có chuyện gì à?" Belle hỏi.

"Beam định nói với chị rằng khi chị đóng cửa chị có thể đưa Beam về nhà không?" Beam nói

“Được, không vấn đề gì." Belle cười đáp trước khi đi làm, Beam ngồi yên lặng. Chờ Belle đóng cửa hàng, hôm nay Belle không cho Beam làm gì cả. Do đó, Beam đã ở đó cả ngày.

"Nếu có vấn đề gì, hãy gọi cho chị." Belle nói sau khi đưa Beam về nhà.

"Hừm...cảm ơn chị, Phi Belle." Beam cười rạng rỡ với Belle.

"Không, không sao đầu. Khi em quyết định điều gì đó, hãy nói với chị." Belle nói, Beam gật đầu và nở một nụ cười nhẹ trước khi bước vào nhà riêng của mình.

"Con đi vui vẻ chứ Beam?" mẹ của chàng trai trẻ nói khiến Beam hơi sững người.

" Ừm...vui quá...ư...mẹ. Beam nhìn thấy giày của Phi Bee. Phi Bee về nhà ạ?" Beam thay đổi chủ đề.

"À, hôm nay chị con về rồi, thứ hai trường đại học đóng cửa nên chị con về trước." Mẹ cậu nói.

"Vậy con đã ăn chưa? " mẹ hỏi.

"Vâng. Beam xin lỗi nhưng con muốn đi ngủ. Con mệt rồi." Beam nói trước khi đi lên phòng. Beam dừng lại trước cửa phòng Bee, nhìn cánh cửa phòng chị gái với ánh mắt trầm tư trước khi bước vào phòng của mình. Beam cố gắng đi tắm và mặc quần áo đi ngủ. Hiện tại Beam đang suy nghĩ về rất nhiều thứ đến nỗi cậu cảm thấy mệt mỏi.

' Mình đói và mình rất khát.' Beam tự nhủ. Trước khi ra khỏi phòng và xuống nhà bếp uống nước. Âm thanh mờ nhạt của tivi trong phòng khách khiến Beam nhận ra rằng ba mẹ cậu chắc chắn đang xem tivi.

"Mẹ, ba đã nói gì?!......Tại sao mẹ lại muốn Bee và Phi Kan kết hôn càng sớm càng tốt?" Tiếng chị cậu hét lên. Điều này khiến chân của thân hình nhỏ bé sắp đi xuống cầu thang đông cứng lại. Cậu cảm thấy tê liệt từ đầu đến chân

"Họ sắp rời đi.... Kết hôn..." Beam lẩm bẩm trong hơi thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro