Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 24:

Beam cảm thấy như thể thế giới dừng lại trong giây tát. Bàn chân mảnh khảnh bước lên cầu thang khựng lại quay lại với vẻ mặt dữ tợn. Thanh niên vào phòng đóng cửa lại, khóa sập ngồi cuối giường. Những lời nói của ba mẹ và chị gái vẫn vang vọng trong đầu cậu.

"Phi Kan và Phi Bee sắp kết hôn?" Beam nhẹ nhàng nói. Cậu cảm thấy đau âm ỉ trong tim. Bộ não hoàn toàn tê liệt.

' Vì vậy khi Phi Kan nói rằng chúng ta quay lại anh ấy phải lo liệu mọi thứ, đó là chuyện kết hôn với Phi Bee.' Beam vẫn đang suy nghĩ và xử lý. Dù đầu óc rối bời nhưng đôi tay gầy guộc run rẩy vẫn nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Beam vẫn chưa gọi cho Kan để báo rằng cậu đã đến. Với đôi mắt run rẩy và do dự, cậu nhìn vào chiếc điện thoại di động. Cậu muốn gọi cho anh và hỏi anh.

Điện thoại của Beam vẫn đang tắt, vì vậy cậu từ từ đặt điện thoại trở lại giường của mình. Mắt cậu bắt đầu nóng lên nhưng chàng trai trẻ ngẩng đầu lên cố gắng kìm nước mắt để chúng không trào ra ngoài. Thân hình nhỏ bé ngồi thụp xuống giường khuỵu xuống chống đầu gối. Toàn bộ cơ thể của Beam run lên cho đến khi cậu không thể kiềm chế được nữa. Nước mắt trào ra như vỡ đập.

"Huhu... Huhu... Huhu... Huhu... Huhu..." Beam chỉ biết khóc. Không một lời nào thoát ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn. Chàng trai trẻ nức nở cho đến khi nôn mửa. Tất cả những gì cậu có thể làm là nắm lấy tay cậu và giữ mình đứng dậy. Beam đã khóc rất lâu. Cậu lấy điện thoại và bật nó lên. Tiếng tin nhắn vang lên, nhưng Beam không quan tâm. Người thanh niên lập tức bấm số.

[ Beam.] Giọng nói của Belle vang lên.

" Huhu... Phi Belle... giúp Beam... huhu... làm ơn giúp Beam với." chàng trai khóc nức nở và nói với Belle.

[ Beam!! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em lại khóc? Có ai đã làm gì em không? Nói cho chị biết!! Bây giờ em đang ở đâu? Ôi Beam...] Belle đặt một loạt câu hỏi vì cô rất lo lắng cho Beam.

" Huhu... Huhu... Beam về nhà... Huhu... Beam muốn đi gặp Phi Belle... hức..." Beam nói. Khi đó, chàng trai trẻ cần sự phụ thuộc tinh thần lớn nhất trước khi nhìn thấy chị gái ruột của mình. Nhưng giờ đây Beam biết rằng mình không thể tin Phi Kan được nữa. Bởi vì bây giờ là về Bee, chị gái của Beam.

[ Bình tĩnh nào Beam, chị sẽ đón em để đưa em về nhà chị nhé?] Belle nói, ít nhất thì Beam muốn ở gần Belle lúc này.

“Huhu...đừng mất nhiều thời gian quá...huhu...ba và mẹ vẫn chưa đi ngủ đâu...huhu...Beam không muốn họ biết...chị biết đấy...huhu...Beam là một đứa trẻ bị lợi dụng... huhu." Beam nói với giọng không ngừng khóc.

[ Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Khi Beam sẵn sàng, hãy gọi cho chị. Chị sẽ đến đón em, được chứ?] Belle nói.

" Huhu...huhu...Phi Belle phải đến đón Beam...hức...đến sớm." Beam lại nói. Belle trả lời sau khi gác máy. Sau khi nói chuyện với Belle, Beam lập tức tắt máy. Người thanh niên ngồi dậy ôm gối, đầu cúi xuống gối khóc nức nở.

Cốc...cốc...

Có tiếng động ở cửa phòng Beam khiến chàng trai trẻ hơi bất ngờ.

" Beam... Em ngủ chưa? Chị có chuyện muốn nói với em." Giọng Bee vang lên. Beam vội vàng bịt miệng lại để không khóc. Bee gọi Beam một lúc.

"Chị đoán em đã đi ngủ rồi... tốt, chị sẽ nói với em vào ngày mai." Bee thì thầm một lần ở cửa phòng ngủ. Sau đó, Beam nghe thấy chị gái mình bước ra khỏi phòng ngủ.

Beam đợi mọi người đi ngủ, định gọi Belle đến đón. Nhưng trước khi gọi, Beam đã nghe thấy tiếng ô tô đỗ trước nhà. Chàng thanh niên lén mở rèm ra, cậu biết đó là xe của Kan. Beam khẽ run lên khi thấy chị gái mình bước ra và mở cánh cửa gần nhất cho Kan bước vào. Cả hai đứng và nói chuyện mà Beam không nghe thấy. Rồi Bee nhìn trái nhìn phải dẫn Kan đến bên hông nhà có cái bàn. Tại sao Phi Bee và Phi Kan phải làm chuyện lén lút này?

Nhưng Beam không muốn biết bất cứ điều gì. Nam thanh niên gọi điện cho Belle và hẹn cô đến đón trước cổng làng trong vòng 20 phút. Beam thu dọn một số vật dụng và quần áo vào một chiếc túi nhỏ, nghĩ rằng cậu sẽ ngủ lại nhà Belle một thời gian. Sau đó, cậu sẽ tìm cách nói dối ba mẹ rằng tại sao cậu không muốn về nhà. Beam không thể đối mặt với chính chị gái của mình. Cảm giác tội lỗi đối với chị gái tràn ngập trong cậu. Beam từ từ rời khỏi phòng. Cậu biết rằng nếu cậu lẻn qua phía bên kia của ngôi nhà, cây cối có thể che khuất đèn đường và không ai có thể nhìn thấy cậu. Bee và Kan ở phía bên kia ngôi nhà và cũng không thể nhìn thấy. Beam nhẹ nhàng mở cửa nhưng không thể bước sang phía bên kia, Beam dừng lại khi nghe thấy điều gì đó.

Chát!

Âm thanh mà Beam chắc chắn là tiếng ai đó bị tát. Nó phát ra từ phía Bee và Kan đang nói chuyện. Beam quyết định đi xem xét vì lo lắng cho cả hai người họ.

"Tại sao Phi Kan làm điều này?...Làm thế nào mà Phi Kan lại làm điều này với Bee?" Giọng nói của chị gái khiến Beam dừng lại và nghe trộm.

"Xin lỗi Bee, anh đã sai." Kan nói.

"Phi Kan, anh có biết khi nào Bee tin tưởng Phi Kan không? Nhưng Phi đã làm tổn thương em trai của Bee, tại sao anh lại làm tổn thương Beam?" Những lời nói của chị gái khiến trái tim của Beam rơi vào một đống hỗn loạn. Bee nói vậy nghĩa là Kan nhất định phải kể cho Bee nghe toàn bộ câu chuyện.

"Nong, đó là lý do tại sao anh đến thú nhận mọi chuyện với Bee... anh biết Bee rất giận anh. Anh cũng rất tệ khi để những suy nghĩ xấu chiếm lấy mình đến mức làm những điều tồi tệ với Beam." Kan nói lại. Beam cảm thấy đau khắp ngực.

' Tất cả những chuyện Kan làm ra đều do tâm trạng bất chợt.' Beam nghĩ trong lòng mà đau đớn, vì cậu tin rằng Kan không liên quan gì đến Beam. Tất cả là do tính khí bốc đồng của anh.

''Vậy Bee sẽ làm gì đây? Kan đã làm Bee cảm thấy rất thất vọng. Em đã kỳ vọng rất nhiều ở Kan nhưng cuối cùng anh lại để Bee thất vọng." Bee nói khiến Beam hiểu rằng chị gái của mình rất yêu quý và đặt nhiều kỳ vọng vào Kan.

' Beam xin lỗi Phi Bee, Beam xin lỗi.' chàng thanh niên chỉ biết xin lỗi trong lòng.

"Vậy nên anh đến đây là để nói về đám cưới của chúng ta." Giọng Kan nói khiến Beam không thể nghe được nữa. Người thanh niên ngay lập tức quay lưng lại với họ và rời khỏi đó. Những giọt nước mắt chảy đều đặn từ đôi mắt cậu. Beam kìm nén tiếng khóc và chạy ra khỏi nhà ngay lập tức. Beam đã sử dụng chiếc ô tô đang đậu của Kan làm vỏ bọc để đi bộ trở lại phía trước thị trấn. Người thanh niên quay lại nhìn ngôi nhà của mình một lần nữa.

" Phi Bee yêu Phi Kan... Phi Bee... Chúc các anh chị sống hạnh phúc, Beam xin lỗi ba, xin lỗi mẹ...Beam đã đưa ra quyết định này. Beam thực sự không thể đối mặt với P'Bee." Beam khẽ lẩm bầm trước khi vội vã đi về phía trước của ngôi làng. Đến lối vào thị trấn, Beam tìm kiếm Belle nhưng không thấy.

"Beam, lối này." một giọng nói vang lên. Khi Beam quay lại nhìn, cậu đã vô cùng choáng váng, nổi da gà khi nhìn thấy một chiếc ô tô gia đình cùng với thân ảnh của một người khác đang đứng đó hút thuốc và nhìn Beam.

''Ph...Phi Day." Beam khẽ nói trước khi Belle chạy đến chỗ Beam và dẫn cậu ra xe.

"Lên xe đi, chúng ta có chuyện cần nói." Day khẽ nói. Khi Beam và Belle lên xe, Day lập tức lái xe đi.
.
.
.
Trở lại với Kan và Bee.

"Ừ, Bee cũng muốn nói chuyện này với Phi Kan. Bee nghĩ bây giờ chuyện này sẽ thành vấn đề lớn đấy." Bee nói với giọng căng thẳng.

" Bee có biết không?" Kan hỏi.

"Vâng, em biết, ba mẹ của Phi. Em không biết họ nói chuyện với ba mẹ em khi nào. Phi Kan, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây? Phi Kan đã nhờ Bee giúp anh và Bee đã giúp anh ... hừ... vâng Bee, nếu em biết phải giúp Phi Kan bằng cách để Phi Kan lợi dụng em trai của Bee thì Bee sẽ không bao giờ giúp Phi Kan đâu." Bee tức giận nói.

" Xin lỗi.” Kan lại nói.

"Nào, xin lỗi, giờ thì làm sao đây? Phi Kan... Bee hỏi thật đấy. Tại sao Phi Kan lại bắt nạt em trai Bee? Mặc dù Bee đã hứa với Phi Kan rằng sẽ giúp
anh đến gần Beam hơn rồi mà." Bee nghi ngờ hỏi. Bee và Kan có một mối quan hệ thân thiết ở một mức độ nào đó. Ba mẹ của họ rất hiểu nhau, một ngày nọ Kan đến bí mật nói với Bee rằng anh thích Beam, Bee không quan tâm Kan thích Beam. Nhưng Kan không biết Beam có thích đàn ông hay không. Vì vậy, anh đã nhờ Bee đóng giả làm bạn gái của mình để tìm cách tiếp cận Beam và xem liệu Beam có hứng thú với đàn ông hay không. Vào thời điểm đó, Kan thực sự không biết rằng Beam cũng có tình cảm thầm kín với mình.

"Lúc đó anh chỉ nghĩ làm sao để Beam là của mình. Nhưng khi anh biết Beam cũng thích anh, anh đã rất vui, vui đến mức phát sợ, vì anh có thể thấy rằng Graf cũng thích Beam và đang cố gắng để lấy điểm với Beam như em đã nói. Cái ác đã lấn át amh. Sự ích kỷ đã khiến anh làm những điều tồi tệ với Beam. Amh sợ một ngày nào đó Beam sẽ yếu lòng trước Graf. Mặc dù anh thích Beam nhưng Graf lại có nhiều thời gian ở bên Beam hơn. Vậy nếu Beam thay đổi quan điểm về anh thì anh sẽ làm gì, vì vậy anh đã tìm cách rằng buộc Beam chỉ là của riêng anh." Kan, người ngồi trên ghế, thú nhận với giọng điệu uể oải.

"Phi Kan, anh rất chậm hiểu đấy anh biết không? Kan không hề tin tưởng em trai Bee chút nào. Thực ra Bee cũng không biết Beam thầm thích Kan. Nhưng Bee biết Beam không phải là người tham lam hay em ấy sẽ thay đổi suy nghĩ nhanh. Phi Kan, tuy nhiên, mọi thứ đã xảy ra nhiều hơn trước. Anh biết đấy... Bee không biết phải nói gì với Phi Kan nữa." Bee thút thít trong sự thất vọng.

" Bee không chỉ nói mà Bee còn tát anh." Kan cố gắng làm Bee nguôi cơn giận.

"Nó còn rất ít so với những gì Phi Kan đã làm với em trai của Bee." Bee nói với giọng gay gắt. Kan im lặng một lúc. Kan không kể hết mọi chuyện cho Bee. Kan chỉ nói với Bee rằng anh đã cưỡng hiếp Beam và ép cậu quan hệ tình dục với mình mọi lúc. Nhưng anh đã không tính đến bất kỳ phần nào, nó làm tổn thương cơ thể hoặc tâm trí của Beam. Kan thừa nhận rằng anh là một người bạo lực và rất hay ghen khi nói đến Beam. Chính vì ghen tuông nên anh sẽ bị mất kiểm soát.

''Vậy... tiếp tục chuyến đi đó, tiến triển thế nào?" Bee không khỏi hỏi.

" Phi và Beam đã nói đủ để hòa giải. Nhưng không hẳn. Thực ra, anh muốn quay lại làm rõ mọi chuyện, thú nhận với Bee về việc Beam bị bạo hành. Sau đó quay lại nói chuyện với na mẹ. Rồi kể hết cho Beam nghe về mọi chuyện." Kan giải thích mục đích của mình. Bee lắc đầu ngán ngẩm.

" Phi Kan 27 tuổi rồi mà suy nghĩ như trẻ con vậy." Bee mỉa mai khiến Kan không khỏi tức giận.

"Tóm lại là mọi chuyện đang rối tung lên. Graf đã biết chuyện của Phi Kan và Beam rồi. Ba mẹ Phi Kan biết chuyện trước khi Phi Kan đến thú tội với Bee. Vòng quay cứ như thế này. Bee cũng xui xẻo. Em sẽ giả vờ phá đám với Phi Kan sau khi Phi Kan trở về từ chuyến du lịch với Beam." Bee phàn nàn.

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bee hỏi khi thấy Kan đã thú nhận với chính mình. Còn Bee chắc không quay lại sửa được gì đâu. Bee cũng tự trách mình vì đã khiến em trai mình phải chịu những điều như vậy.

"Anh nghĩ trước tiên chúng ta phải phản đối đám cưới đã." Kan trả lời.

"Đó là những gì Bee đã nói với ba mẹ, rằng Bee sẽ không kết hôn, nhưng em không biết rằng anh cũng sẽ nghĩ như vậy. Ngày mai na mẹ Phi Kan sẽ lại nói chuyện với ba mẹ Bee." Bee nói.

"Vậy chúng ta sẽ nói chuyện với họ vào ngày mai. Nhân tiện, Beam có biết về cuộc hôn nhân này không?" Kan trầm ngâm hỏi.

"Đáng lẽ em ấy không biết. Mẹ bảo khi về đến nhà em ấy liền vào phòng ngủ. Một lúc sau Bee đi gọi em ấy thì cũng không thấy trả lời. Chắc em ấy mệt
rồi." Bee đáp.

Haizz...

"Anh bảo em âhs khi nào về thì gọi điện nói cho anh biết. Sao em ấy ương ngạnh thế chứ?" Kan rên rỉ hỏi.

"Anh còn dám gọi em Bee là đồ cứng đầu hả? Anh không nghĩ là Beam mệt và kiệt sức mà quên gọi cho anh sao? Anh thật phiền phức." Bee phàn nàn.

"Em có muốn anh đến gặp Beam không?" Kan hỏi.

"Không... Hãy nói chuyện sau vào ngày mai." Bee nói và Kan có thể hiểu được.

"Vậy mai anh sẽ đến đón Beam đi học. Bee nói chuyện với Beam hộ anh nhé." Kan nói. Bee nhìn bóng dáng cao lớn một cách khó chịu trước khi nghiêm túc gật đầu.

" Bee xin lỗi vì đã tát Phi Kan." Bee bất lực nói.

Kan mỉm cười nhẹ trước khi gật đầu. Bee ra ngoài tiễn Kan ra xe.

"Phi Kan, không phải Bee đã bảo anh đóng cửa rồi sao?" Bee nói khi bước tới cánh cổng trong hàng rào và thấy rằng nó đang mở.

"Ừ, anh đã đóng nó. Ơ... Hay là anh không làm?" Kan không chắc lắm, vì anh chỉ nghĩ về Beam.

"Về thôi nào. Ngày mai chúng ta gặp nhau. Hãy giúp nhau giải quyết vấn đề." Bee nói.

"Ok, anh đi đây." Kan nói trước khi bước ra xe và lái đi. Bee cũng về phòng.
.
.
.

" Beam, hức...xin lỗi, Phi Day...hức." Beam nức nở khi Day đưa cậu đến nhà Belle và ngồi xuống trong nhà để nói chuyện. Beam đồng ý kể lại mọi chuyện cho Day sau khi Belle đã kể cho Day trước đó.

"Anh đã nói rất nhiều lần rồi. Nếu như em có chuyện gì thì đều phải nói cho anh biết ngay, em xem, rốt cuộc cuối cùng lại có chuyện." Day kiên quyết nói.

"Bình tĩnh nào Day. Beam, tôi rất xin lỗi về điều này. Bên cạnh đó, cậu vẫn chưa hồi phục phải không? Từ vết thương do đạn bắn ấy." Belle hỏi, đôi mắt tròn đầy nước mắt của Beam hơi mở to.

"Phi Day... hức... anh bị bắn à... hưm... tại sao?" Beam không biết gì nên mới hỏi.

"Đó là về It. Dù sao thì, chúng ta sẽ làm gì vào ngày mai? Em không phải đi học vào ngày mai sao?" Day hỏi với giọng khó chịu.

"Beam... hức... Beam, em không biết...
Hức... Beam muốn từ bỏ Phi Kan... hức... nhưng Phi Bee vẫn nhìn khuôn mặt của Phi Kan như vậy. Hừm... Beam đành chịu. Và nếu Phi Kan cưới Phi Bee...hức...Beam...em vẫn không biết mình sẽ làm bản mặt gì...hức..." Beam bối rối lắm tại thời điểm này. Cậu không biết làm thế nào để quyết định, và bây giờ Day và Belle biết rõ chủ đề này. Beam vẫn còn thiếu kinh nghiệm về chủ đề tình yêu và cậu sẽ đau như thế nào. Do đó, cậu không có nhiều kiến thức cho vấn đề này, ngay cả khi ai đó bảo Beam hãy quyết định hoặc từ bỏ. Beam chắc chắn không thể làm được và quan trọng hơn, tâm trạng của Beam lúc đó, cậu không thể đứng một mình.

"Phi Belle, đến nói chuyện với tôi. Còn em, đi rửa mặt đi." Day nói trước khi Beam đứng dậy và đi vào phòng tắm trong nước mắt. Belle ra trước cửa nhà nói chuyện với Day.

"Sao vậy Day?" Belle hỏi, Day lấy một điếu thuốc và châm lửa để suy nghĩ về nó.

" Belle...Tôi nghĩ tôi sẽ đưa Beam đến ở với tôi một thời gian." Day nói.

"Chuyện học hành của cậu ấy thì sao, ba mẹ Beam, chúng ta sẽ giải quyết nó như thế nào?" Belle quan tâm hỏi.

"Tôi sẽ tự lo liệu. Như Beam đã nói, Beam vẫn không thể vui lên nếu em ấy vẫn nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng đó." Day nói với giọng bình tĩnh.

"Day, việc học của Beam có bị ảnh hưởng không?" Belle không khỏi lo lắng cho việc học của Beam.

"Hãy tin tôi, Phi Belle. Beam giống như em ruột của tôi. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của em trai mình." Day nói trước khi hút nốt điếu thuốc và ném nó đi.

"Tôi cũng sẽ nói với Beam. Belle, tôi sẽ quay lại ngay." Day nói khi anh bước ra xe.

"Cậu đi đâu?" Belle quan tâm hỏi. Day khẽ mỉm cười.

"Tôi sẽ đến phòng tập thể dục." Đó là tất cả những gì anh nói trước khi lên xe. Belle cau mày bối rối.

" Phi Belle... Phi Day, anh định đi đâu vậy?" Beam hỏi với giọng khàn khàn khi nghe thấy tiếng xe của Day lao đi. Thế là cậu đến hỏi Belle.

"Chị không biết. Thôi, chúng ta trở vào nhà đi." Belle mời Beam vào nhà để nghỉ ngơi và đợi Day trở  về.
.
.
.
Kan, người đã rời khỏi nhà Beam và lái xe đến chỗ người bạn thân nhất của mình là Audi để kể cho Audi nghe toàn bộ câu chuyện trước khi lái xe trở về nhà. Nhưng Kan phải giảm tốc độ xe khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang dựa vào một chiếc ô tô đậu bên ngoài hàng rào nhà. Kan hạ kính cửa sổ.

"Anh đang làm gì ở đây?" Kan hỏi.

"Nói chuyện đi." Day khẽ nói rồi lên xe rồi lái về phía cuối làng, nơi có một công viên công cộng dành cho dân làng giờ đã hoàn toàn tối om và im ắng. Kan cũng lái xe. Khi họ đến đó, cả Day và Kan đều ra khỏi xe.

"Sao vậy?" Kan tiếp cận Day và hỏi anh. Day nở nụ cười trên môi.

"Ha." một tiếng cười phát ra trong cổ họng anh.

Bốp!

Nắm đấm của Day đập vào mặt Kan. Làm dáng người cao lớn lắc lư lại.

" Mày đang làm cái quái gì vậy?" Kan hỏi.

"Hỏi bản thân đi, đồ ngốc!" Day hét vào mặt Kan trước khi lao vào một lần nữa, lần này Kan cũng đánh trả vì anh sẽ không ngồi yên với kẻ đã đấm anh một cách dễ dàng. Day nhỏ hơn Kan, nhưng anh đánh bại Kan ở sự nhanh nhẹn và kinh nghiệm. Điều đó khiến cả hai đánh ngang nhau, cả hai đấm nhau cho đến khi lê lết trên bãi cỏ.

Bốp! Bụp! Ha...

Âm thanh của hai người đánh nhau và thở hổn hển liên tục vang lên. Day đau nhức vì vết thương mà anh nhận được từ phát súng. Nhưng anh không muốn ngừng chiến đấu với người trước mặt. Bây giờ cả hai khuôn mặt đều bê bết máu, không ai nghĩ sẽ sử dụng bất kỳ vũ khí nào, mặc dù cả hai đều ở gần ô tô. Kan ngã xuống đất và điều đó tạo cơ hội cho Day dẫm lên bụng Kan cho đến khi đối phương gập người lại.

Khụ...

Kan cảm thấy một khối u khắp bụng, anh không thể đứng dậy. Khoảnh khắc anh ngã xuống, anh đã thua. Day đặt cánh tay xuống, Kan cảm thấy hơi đau ở cánh tay phải. Day bất cẩn dùng mu bàn tay quệt vết máu trên khóe miệng.

"Tôi hy vọng cậu biết lý do tại sao tôi chà đạp lên cậu." Day nói chắc nịch. Kan nhìn Day.

"Beam." Kan nói ngắn gọn.

" PHẢI! Mày đã làm hại Nong của tao. Mày phải đau khổ gấp đôi. Tao nhắc mày trước, đừng dây dưa với Beam nữa." Day đứng dậy và chỉ vào Kan.

''Chỉ một chút thôi... Beam thuộc về tao. Mày đang làm gì ở đây vậy?" Kan hậm hực ngồi bệt xuống đất thở hổn hển vì bụng đau quá không đứng dậy được.

Bụp!

Day dùng chân tì vào ngực Kan khiến phần kia rơi xuống bụng anh.

"Mày còn mặt mũi mà nói thế hả?!! Mày làm Nong của tao khóc, mày làm em ấy buồn!" Day hét lên.

" Beam và tao yêu nhau!!" Kan nói to khiến Day đơ người ra một chút.

"Hơ, mày nói mày yêu Beam?...mày có chắc là mày thực sự yêu Beam không?" Day hỏi.

" Yeah, tao yêu Beam...màu không biết về điều này và mày đã đánh tao!" Kan nói. Day khẽ mỉm cười.

"Nếu mày thực sự yêu Beam thì tốt thôi. Tao sẽ dễ dàng hơn trong việc quyết định phải làm gì." Day nói nhưng Kan vẫn không hiểu.

“ Mày định làm gì?” Kan hỏi, Day ngồi xổm trước mặt Kan.

"Tao sẽ khiến mày đau khổ vì tình yêu. Giống như Beam đã chịu. Và nếu mày thực sự yêu em ấy, mày phải tự mình trải qua những khoảnh khắc đó." Day nói trước khi đứng dậy. Lông mày của Kan nhíu lại.

"Ý mày là như thế nào?" Kan tò mò hỏi.

“ Mày sẽ sớm biết thôi." Day nói trước khi bước ra xe và lái đi, trong khi Kan nằm xuống bãi cỏ trong khu vườn đêm một lúc. Rồi anh từ từ gượng dậy lê thân lái xe về nhà. Nhưng Kan đã kiệt sức, anh định mở cửa sáp, nhưng anh đã nghỉ ngơi trong xe một lúc vì cánh tay và bụng bị đau. Kan nghe thấy tiếng xe máy chạy tới nhưng anh không quan tâm vì nghĩ chắc là người trong làng ra vào dù đã rất khuya.

" Ối!!" Có một tiếng hét vang lên.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa kính xe khiến anh từ từ mở mắt nhìn vào chiếc gương bên cạnh.

"Này! Có chuyện gì vậy? Mở cửa ra, Phi." Giọng Graf khàn khàn vang lên.

"Phi Kan, anh có nghe thấy không?" giọng nói của bóng dáng cao lớn bên cạnh Graf lại vang lên. Rồi Kan đưa tay ra mở cửa.

Đột nhiên!

Kan ngã ra khỏi cửa xe khiến Joe và Graf phải lập tức đến đón anh.

"Này, Joe, tại sao Hia lại như thế này?" Graf sửng sốt hỏi.

"Làm sao tao biết được? Tao đã ở với mày mà." Joe nói.

"Tao nghĩ tốt hơn là mày nên đưa anh trai mình về nhà trước. Tao sẽ đưa anh ấy đi. Mày đóng cửa ô tô và đỗ xe máy trước nhà đi. Lái xe ngay bây giờ sẽ khiến ba mẹ mày chú ý." Joe nói, vì vậy Graf khóa xe và đẩy xe máy của Joe về phía ngôi nhà. Joe đỡ Kan, quay từ trái sang phải.

"Mày còn chờ gì nữa?" Graf sốt ruột hỏi.

"Tao phải đưa anh trai mày đi đâu? Tao chưa bao giờ đến nhà mày." Joe nói.

"Được rồi... Đi theo tao." Graf trầm ngâm nói trước khi giúp dẫn anh trai mình đến nhà riêng của Kan. Dù có giận Kan đến đâu nhưng khi nhìn thấy anh trai mình trong tình trạng đó, cậu hoàn toàn quên đi mọi thứ. Joe và Graf đặt Kan ngủ trên sofa.

" Shit Joe... Anh trai tao bê bết máu. Tao phải làm sao đây, làm sao đây?" Graf có vẻ hoảng hốt khi lay cánh tay Joe, hỏi ý kiến.

“Graf, bình tĩnh nào.” Joe lay nhẹ vai cậu để nhắc nhở. Graf nhìn Joe với đôi mắt run rẩy.

"Anh không sao." Giọng nói khàn khàn của Kan vang lên.

"Thật điền rồ phải không? Tao có nên đưa Hia đến bệnh viện không, Joe?" Graf quay sang anh trai mình, rồi lại quay sang hỏi ý kiến của Joe.

"Nhìn từ bên ngoài, Phi Kan không có vết thương lớn nào. Có vẻ như anh ấy đã đánh nhau. Đi lấy khăn và đổ một ít nước vào chậu đi. Đầu tiên chúng ta phải lau sạch vết máu trước." Joe dự đoán, Joe nhìn thôi cũng đủ biết tình trạng của Kan như thế nào.

"Vâng, anh ấy rất bầm tím. Nếu anh ấy chảy nhiều máu, chúng ta nên đưa anh ấy đến bác sĩ." Graf vẫn không yên tâm. Joe đưa tay lên mặt trước khi thì thầm vào tai Graf.

"Chết tiệt Joe, tao làm được." Graf vội vàng đi tìm mảnh vải như lời Joe nói. Joe quay sang nhìn Kan.

"Em đang nhìn gì vậy? Anh sắp chết vì tiếng cãi nhau của em mất rồi." Kan nói.

"Phi Kan, nghiêm túc đấy, anh đánh nhau với chó ở đầu vậy?" Joe tò mò hỏi.

"Mày không cần phải biết tất cả mọi thứ, nhưng mày âyd. Làm thế nào mày lại ở cùng với Graf?" Kan không thể không hỏi

"Cậu ấy đã ở nhà em từ chiều muộn. Vì vậy, em đã đưa cậu ấy về vì cậu ấy đã đến gặp em." Joe nói.

"Đây rồi!" Giọng nói của Graf vang lên. Với một chiếc thau có nước và hai chiếc khăn đặt trên bàn.

"Tao lau máu cho anh ấy trước. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Có hộp sơ cứu không?" Joe hỏi lại.

"Nó ở trong ngăn kéo dưới TV." Kan nói. Graf vội vàng đi lấy nó lên. Joe và Graf lau sạch vết máu của Kan và cởi bỏ quần áo của anh. Kan cho phép hai cậu bé làm điều đó. Kan nhìn Graf.

"Anh đang nhìn gì đó?" Graf hỏi khô khan. Nhưng tay cậu vẫn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cánh tay Kan.

“ Em không còn giận anh nữa đúng không?” Kan thẳng thừng hỏi. Graf sững người một chút trước khi nhìn Joe, người đang ngồi lau vết thương cho Kan với vẻ mặt bất động.

"Em tức giận... nhưng em có thể làm gì... để anh chết à?" Graf khó chịu hỏi. Cậu cho Kan biết rằng mình hẳn đã phát hiện ra điều gì đó và cậu đã bình tĩnh lại một chút.

"Ồ, để anh chết hả? Con chó con kia đi đâu rồi? Nó ở đâu bây giờ vậy? Em suýt khóc khi nhìn thấy tình trạng của anh đấy." Kan giả vờ đùa với Nong của mình. Joe thầm cười khúc khích khi nghe điều đó.

"Mày cười cái quái gì vậy, Joe? Lần sau, em sẽ để anh nằm chết trong xe."

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro