( Audi x Phon) Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 7:

Phon định nằm một lúc đợi Audi ngủ rồi mới xuống phụ mẹ làm việc nhưng cuối cùng lại ngủ quên cạnh Audi vì tối qua cậu ngủ muộn do phải chờ Phat rồi lại phải dậy sớm vào buổi sáng.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa lớn vang lên, Phon hơi động đậy vì cảm thấy khó chịu vì tiếng ồn nên đã kéo chăn lên đắp lên mình.

Cạch...

"PHON!!! Làm sao em có thể làm được điều này, Phon?" Một giọng nói vang lên kéo theo bóng dáng nhỏ nhắn của Phon đang cuộn tròn trên giường dậy.

“Ôi ôi...Phi Phat, sao anh kéo mạnh thế? Đừng làm ồn nữa!” Phon hét lên một tiếng rồi thoát khỏi vòng tay của anh trai để nằm xuống giường với vật gì đó nặng trĩu trên thắt lưng. Tiếng khịt mũi của Phat có thể được nghe thấy ở gần đó.

''Phon....Sao em có thể để một người đàn ông ôm mình khi đi ngủ chứ? Dậy ngay đi...Phi Audi, Phi Audi!!" Tiếng n hét của Phat lại vang lên khiến Phon đứng hình. Chàng trai mở mắt ra, mặt nóng bừng khi nhìn thấy khuôn mặt của Audi cách mình không xa. Cánh tay mà Audi dùng để ôm Phon bị Phat kéo ra khi định bế em trai lên.

"Ối!!" Phon hét lên kinh ngạc khi bị kéo ra khỏi giường.

" Ối." Phon hét lên vì đau đớn khi mông chạm đất.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Audi đã tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phon. Khi nhìn thấy cậu nằm trên mặt đất, anh nhanh chóng đứng dậy và hỏi cậu, anh bàng hoàng và sốc. Phat đỡ em trai mình đứng lên với vẻ mặt dữ tợn.

" Phat, sao cậu lại tới đây?" Audi hỏi khi thấy Phat đang đứng đó

"Tôi mới là người phải hỏi, sao anh lại ngủ trong phòng em trai tôi?" Phat nghiêm nghị nắm lấy cánh tay em trai mình.

" Ờ... Phi Phat... Ờ, mẹ bắt P'Audi ngủ ở phòng Phon.” Phon vội vàng nói với anh trai.

“Tại sao em lại đến ngủ với anh ta?” Phat nghiêm nghị hỏi.

"Vậy ngủ với tôi thì có gì sai? Phon bảo tôi đi nghỉ nên mẹ cậu bảo tôi ngủ ở phòng Phon. Còn Phon thì chắc do em ấy đã ngủ quên, thế thôi. Sao vậy chứ?" Audi cho biết.

"Sao anh phải ôm em trai tôi?" Phat hỏi lại với vẻ mặt giận dữ khi nghe Audi giải thích.

"Anh xuống giúp mẹ nhé Phi Phat. Ừm... Phi Audi anh ngủ tiếp được không?" Phon nhanh chóng đổi chủ đề và kéo anh trai ra khỏi phòng. Audi nhìn Phon và mỉm cười nhẹ với cậu. Thực ra anh đã tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng Phat chạy vào phòng nên đã giả vờ ôm lấy Phon vì biết Phat nhất định sẽ nhìn thấy họ khi vào phòng.

Haizzz...

" Phon thơm quá. Mình muốn ôm em ấy lần nữa." Audi lẩm bẩm.
.
.
.
"Ôi Phi Phat, đau quá." Cậu hét vào mặt anh trai mình. Phat kéo tay Phon ra nói chuyện trước cửa nhà.

" Em đang làm gì vậy, Phon?” Phat nhỏ giọng hỏi, thả tay em trai ra.

"Em đang làm gì chứ?" Phon hỏi.

"Vậy em vì cái gì mà đi ngủ rồi còn để đàn ông ôm như vậy chứ? Em là đàn ông, em không cảm thấy chán ghét sao?"' Phat hỏi lại. Phon hơi cau mày.

"Phon không nằm xuống để Phi Audi ôm. Phon chỉ ngủ quên thôi. Về phần ôm, Phon thậm chí còn không biết rằng Phi Audi đang ôm mình nữa mà."
Phon cũng tức giận nói. Phat đưa tay lên tóc tỏ vẻ bực bội.

Ôm...

"Em đang làm gì thế?" Phat ngơ ngác hỏi vì Phon bất ngờ ôm lấy anh.

" Cái quái gì thế, Phon?” Phat hỏi do vẫn còn bối rối.

"Phon là đàn ông. Phi Phat cũng là đàn ông. Vậy nếu Phon ôm Phi Phat thì anh có ghê tởm không?" Phon hỏi với giọng nghiêm túc. Phat choáng váng.

"Không giống nhau. Anh và em là anh em mà." Phat quay lại xoa đầu.

"Ối! Khó hiểu quá.... Nam hay nữ không quan trọng... em sẽ đi gặp mẹ." Phon nói rồi đi về phía sau nhà. Phat đứng lặng, ngẫm nghĩ về những gì em trai mình vừa nói.

"Phon...nếu em nói thế thì có nghĩa là em thích cách anh ta ôm em." Phat hét lên trước khi nhanh chóng đi theo em trai mình.

“Tiếng động gì thế, Phat?” Mẹ hai anh em hỏi khi thấy Phon đi bộ và Phat đi theo sau.

" Mẹ ơi, sao mẹ lại để Audi vào phòng Phon?” Phat liền hỏi mẹ.

“À, Audi mệt quá nên mẹ cho Audi vào phòng Phon ngủ, hay mẹ nên để Audi ngủ ở phòng con?” mẹ hai người hỏi. Lông mày của Phat nhíu lại.

"Mẹ ơi, Phi Phat không biết gì mà đột nhiên đến mắng Phon đấy." Phon phàn nàn với mẹ

“ Làm sao con có thể không mắng em ấy được đây mẹ? Mẹ biết không, khi con vào phòng Phon thì con đã thấy Phon đang ôm Audi rồi." Phat lại nói. Mẹ hai người nghe vậy thì lập tức quay lại nhìn Phon và mỉm cười nhẹ.

"Thật sao? Đáng nhẽ mẹ nên vào và chụp ảnh lại rồi cất đi, chắc là đẹp lắm." Mẹ Phon cười nói.

"Mẹ, tại sao mẹ lại ủng hộ một việc như vậy?" Phat nói với giọng khó chịu.

"Tại sao nó có vẻ lạ đối với con?" Mẹ hai người hỏi.

"Lạ thật. Mẹ quên Phon là đàn ông à mẹ?" Phat cãi lại mẹ.

"Mẹ không quên, mẹ nhớ rất rõ. Mẹ lúc sinh xong đã nhìn rõ giới tính của hai đứa thì mẹ làm sao có thể không biết giới tính của con mẹ chứ?" Mẹ của cả hai người cau mày trả lời.

" Ừm...Đừng nói như Phon không có ở đây, mẹ...Phi Phát!!?" Phon ngay lập tức hét lên khi mẹ và anh trai nói chuyện với nhau mà không hề lo lắng cho Phon.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Audi hỏi khi anh rời đi.

“Không có gì đâu, con không định ngủ tiếp à?” Mẹ Phon hỏi. Phat chỉ nhìn Audi không hài lòng nhưng không nói gì. Phon rời mắt khỏi Audi vì anh cũng đang nhìn cậu.

"Con ngủ đủ rồi. Con chỉ muốn chợp mắt một đến hai tiếng là đủ rồi." Audi vừa nói vừa mỉm cười với mẹ Phon.

“Vậy bây giờ anh có thể về nhà rồi." Phat nói và nhận được cái nhìn dữ tợn từ mẹ mình. Audi quay lại mỉm cười với Phon rồi quay sang Phat.

" Con định ở lại giúp mẹ làm việc. Phon chắc không phiền đâu nhỉ?” Audi lặp lại, liếc nhìn Phat.

" Ừm..." Phon ngập ngừng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Audi và ánh mắt hung dữ của anh trai mình.

" Tùy vào Phi Audi.” Phon trả lời khiến Phat muốn hét lên nhưng không thể vì Audi đã mỉm cười trước câu trả lời của Phon.

“Được rồi, vậy là mẹ sẽ có nhiều người giúp đỡ." mẹ Phon cười nói. Audi đến giúp mẹ Phon máy sấy quần áo. Phat bước tới và dừng lại cạnh Phon.

"Đừng nói với anh là em thích Phi Audi nhé?" Phat thì thầm với em trai.

"Phi Phat, lộn xộn quá, đi giúp mẹ làm việc đi." Phon né tránh câu trả lời trước khi lao tới giúp mẹ. Phat khó chịu nhìn Audi nhưng cũng không nói gì.

Về phần Audi, anh giúp việc cho mẹ hai anh em. Phat luôn tìm cách phá hoại Audi và Phon. Mỗi khi Audi đi phơi quần áo gần Phon hoặc Phon định đưa vải cho Audi thì Phat luôn có mặt để chặn lại.

Ding Dong...

Tiếng chuông cửa nhà vang lên.

“Phat, đi xem đó là ai đi.” Mẹ nói. Phat phải đứng dậy đi bộ trước nhà.

"Anh trai của em thật vui tính." Audi nói đùa.

"Thế nào là vui tính à?" Phon hỏi lại.

"Thật buồn cười khi cậu ấy ngắt lời cả hai chúng ta." Audi mỉm cười nói.

" Anh cũng vậy... Anh không biết Phi Phat đang tức giận sao?" Phon đã trả lời.

" Phon, anh có thể hỏi em một điều được không?" Audi hỏi. Phon quay lại nhìn anh ngơ ngác.

"Cái gì?" Phon hỏi lại.

"Anh muốn Phon gọi anh là Phi Audi khi hai chúng ta ở bên nhau, và cũng để Phon thuận tiện khi xưng hô. Nó cũng nghe rất hay, anh không đòi hỏi quá nhiều đúng không? Hay là anh đã hành động không đúng mực khi bắt Phon gọi anh như vậy?" Audi nói làm cho Phon đơ người một chút.

"Ừ... tôi không quen... Hơn nữa, tôi đã nói với anh từ đầu rồi còn gì." Phon nói với giọng khàn khàn.

" Em không thể thử thay đổi nó à?” Audi hỏi.

"Tôi sẽ thử." Cậu trả lời khiến Audi cười tươi. Kể từ đó, Phon đã gọi như anh mong muốn.

"Audi, có người muốn gặp anh." Phat nói khiến Phon và Audi nhìn anh. Họ phát hiện có một cô gái đang đi theo Phat, họ lập tức quay lại nhìn Audi.

“ Con đang làm gì ở đây vậy Kim?” Mẹ Phon hỏi khi nhìn thấy cô gái.

"Kim đến mang quần áo đến, com thấy xe của Phi Audi đang đậu nên tới chào." Người phụ nữ mỉm cười nói. Mẹ Phon liếc nhìn Audi.

"Audi, con có biết Kim không?" Mẹ Phon hỏi.

"Ừ... À, Kim và Phi Audi là một cặp..." Cô gái đang định nói.

" Bọn con là người quen." Audi nói, nhấn mạnh mối quan hệ giữa họ. Khuôn mặt người phụ nữ hơi co giật khi nghe điều đó.

"Không phải Kim và Phi Audi là người yêu nhau sao?" Phat hỏi, nhìn Audi với vẻ khinh thường. Audi nhìn Phon rồi trả lời.

"Kim và tôi không phải một cặp, phải không?" Audi quay sang người phụ nữ. Người phụ nữ cắn môi giận dữ và nhìn Phon với vẻ không hài lòng.

"Ừ... Chúng tôi chỉ là bạn thân thôi." Người phụ nữ nói với giọng không hài lòng.

"Vậy con mang quần áo gì đến vậy?" Mẹ Phon đổi chủ đề.
.
.
.
“Khun Audi quyến rũ quá, không giấu được đâu." Phat giả vờ thản nhiên nói. Lúc đó chỉ có Phat, Phon và Audi.

"Người đẹp là chuyện bình thường." Audi đáp.

"Hừm, hình như có rất nhiều cô gái. Bạn tôi Arm thậm chí còn nói với tôi rằng có rất nhiều cô gái xếp hàng chờ anh mỗi ngày, điều đó có đúng không thế?" Phat nhìn mặt Audi một chút.

“Đúng, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến ai kể từ khi gặp em trai cậu." Audi nói thẳng. Cả Phat và Phon đều sững sờ.

"Phi Audi, anh đang nói cái gì vậy?" Phon nhăn mặt hỏi, còn Phat thì nghiến răng nghiến lợi.

"Anh có muốn nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của tôi không? Anh đang xúc phạm tôi à?" Phat nói với giọng đứt quãng.

''Phi....Phi Phat, bình tĩnh đi." Phon nhanh chóng ngăn cản anh trai mình.

"Sao em có thể bảo anh bình tĩnh lại, hay em đã thích Phi Audi rồi, Phon?" Phat hỏi em trai mình với giọng gay gắt. Phon nhìn anh trai mình và khuôn mặt của Audi.

"Anh điên à? Đó là..." Phon không biết phải nói gì, cảm thấy bối rối.

"Audi, Kim định đi cùng một người bạn nhưng người đó phải đi vì có việc bận. Vậy Phi Audi có thể đưa em về nhà được không?" Người phụ nữ đến gần Audi. Audi cau mày.

“Tôi đang giúp mẹ Phon phơi quần áo.” Audi nói.

"Và tại sao Phi Audi lại phải làm việc đó? Đó là nhiệm vụ của Phon và Phat mà." Người phụ nữ nói lại.

"Audi, con có thể đưa Kim đi trước mà." mẹ Phon nói.

Audi quay sang nhìn mẹ Phon đầy tội lỗi.

"Đúng rồi. Đưa Kim về nhà ngay đi." Phat nói với giọng khó chịu thay cho Audi vì anh không muốn Audi ở gần Phon.

" Không sao đâu mẹ." Audi thờ ở trả lời trước khi bước tới nói điều gì đó với mẹ của Phon. Mẹ Phon gật đầu không tin. Audi quay sang người phụ nữ trẻ.

"Nào Kim. Tôi sẽ đưa cô đi ngay." Audi nói. Phat nhìn thấy người phụ nữ đưa Audi ra trước cửa nhà nhưng Audi lại đi về phía Phon trước tiên, phớt lờ Phat. Phon đang đứng đó với vẻ mặt trống rỗng. Phat được mẹ kéo cho giỏ đựng quần áo để Audi có cơ hội nói chuyện với Phon.

" Anh sẽ đưa Kim đi trước, Phon." Audi nói. Lúc này, Phon cảm thấy khó chịu.

" Ừ.” cậu trả lời ngắn gọn.

"Tại sao em lại giận dữ?" Audi hỏi.

"Sao tôi phải tức giận? Tôi chẳng có lý do gì cả. Nhanh lên, để phụ nữ chờ đợi, không tốt đâu." Phon mỉa mai nói. Audi mỉm cười nhẹ.

"Anh định đưa về Kim vì mẹ em bảo anh làm. Nhưng nếu Phon không muốn anh làm... Thì anh sẽ không làm." Audi nói.

“Và chuyện đó có liên quan gì tới tôi?” Phon hỏi với giọng thờ ơ.

"Ừ, anh đang tán tỉnh Phon và anh không muốn làm Phon cảm thấy khó chịu." Audi nói khiến mặt Phon hơi tái đi.

"Nếu tôi nói với anh rằng tôi không tức giận thì đó là vì tôi không giận." Phon nói, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng của mình.

“Nếu em không tức giận thì tối nay mang quần áo đến cho anh nhé." Audi nói.

"Vậy... anh sẽ không quay lại phải không?" Phon hỏi mà không nhận ra.

"Anh định đi ngủ một chút. Nhưng nếu Phon muốn anh quay lại thì anh sẽ quay lại." Audi cười nói. Anh cảm thấy hài lòng về câu hỏi của Phon.

" Anh định ngủ với ai?” Phon hỏi với giọng đứt quãng.

"Anh muốn ôm em ngủ. Em có cho phép anh ôm em không?" Audi nói và chỉ vào Phon.

"Anh thật tuyệt vời, anh chỉ nói suông thôi. Phi Kim sẽ đến đập vỡ ngực tôi mất." Phon cố gắng nói chuyện tử tế với Audi.

" Phon, anh thật sự phải về nhà. Anh sẽ ngủ một mình. Anh sẽ không ở với ai. Anh hứa với em." Audi nghiêm túc nói. Điều này khiến Phon cảm thấy trong lòng vui vẻ, vì cậu cảm thấy mình là một người quan trọng.

“Hừm.” Phon trả lời bằng cổ họng.

"Anh có thể đi rồi. Phi Phat đang đến đây. Tôi không muốn hai người đánh nhau nữa." Phon vội nói khi thấy Phat lại bước vào. Audi mỉm cười trước khi bước đến chào tạm biệt mẹ Phon một lần nữa.

"Em đang nói về cái gì vậy?" Phat lặng lẽ hỏi.

" Không có gì." Phon nói trong khi vẫn đang phơi quần áo.

"Anh không tin em, em đang nói về cái gì vậy, Phon?" Phát hỏi, chặn cổ em trai, không thèm để ý.

" Mẹ!! Phi Phat đang làm đau Phon. Phon đang bị thương." Phon hét lên gọi mẹ.

" Phat!! Hãy để em trai con đi ngay bây giờ, con đang làm gì vậy?" Giọng mẹ chợt vang lên. Phat vội vàng buông em trai ra. Phon bỏ chạy trốn vào sau lưng mẹ rồi quay sang lè lưỡi trêu Phat. Phat chỉ vào em trai mình với vẻ mong đợi.
.
.
.
"Tại sao Phi Audi phải làm việc này?" Người phụ nữ hỏi khi Audi đưa cô về nhà.

"Ừ, tôi muốn tán tỉnh Phon, tôi cần làm hài lòng mẹ em ấy." Audi nói khiến người phụ nữ cứng đờ. Kim biết Audi thích Phon. Nhưng nghe Audi nói thẳng như vậy khiến Kim có chút tức giận.

"Câu bé đó có gì tốt? Cậu ta là con trai." Kim hét lên.

"Tôi không cần giải thích gì với Kim hết, vì đó không phải việc của cô. Ồ, và đừng quên nhé Kim, chúng ta chưa bao giờ nói rằng chúng ta sẽ có chuyện gì nghiêm túc cả, chúng ta chỉ vui vẻ bên nhau thôi." Audi nói khiến Kim càng tức giận nhưng lúc đó Kim không dám nói gì.

" Cô nên về rồi." Audi nói khi anh đỗ xe trước nhà Kim. Kim mở cửa xe và lập tức bước ra ngoài. Audi cũng bỏ đi.

"Tôi sẽ không để anh nuôi hy vọng đâu, Phi Audi." Người phụ nữ một mình tức giận nói.
.
.
.

"Mẹ để Phon mang khăn tắm cho Phi Audi một mình được không?" Phon hỏi vào ban đêm, sau khi mẹ bảo cậu mang khăn đến cho Audi.

“Chà, nếu không như vậy thì Phat sẽ làm ầm lên mất." Mẹ cậu nói.

“Nếu Phi Phat từ chối thì sao?” Phon hỏi lại vì hôm nay anh trai cậu không đi đi chơi.

" Mẹ sẽ lo, con đi đi." Mẹ mỉm cười nói rồi đưa khăn cho Phon.

"Em định gửi quần áo đúng không, Phon? Anh sẽ đưa em đến đó." Phat hỏi khi anh từ phòng đi xuống.

“Mẹ sẽ đi chợ. Đưa mẹ đi nhé Phat.” Mẹ hai người nói ngay.

" Mẹ ơi, Phon có thể đưa mẹ đi. Con sẽ tự mình đi giao quần áo.” Phat nói.

"Ồ, vậy là con không đưa mẹ đi chợ được à? Đi với mẹ để mẹ khoe con với người bán hàng ở chợ đi nào." Mẹ hai người nói ngay.

"Con gái của các cô ở chợ có đẹp không? Nếu đẹp thì con sẽ đi." Phat cười nói.

“ Định đi tán tỉnh con người ta đấy à." Phon giả vờ nói với anh trai mình.

“Ít nhất thì anh cũng không tán tỉnh như Phi Audi." Phat đã hạ được điểm của Audi.

"Có đi hay không?" Mẹ hai người lại hỏi.

"Được rồi, đi thôi. Còn em, giao quần áo xong thì về ngay." Phat quay sang em trai. Phon nhìn mẹ và anh trai rời đi, lắc đầu. Sau đó, cậu lên chiếc mô tô của mình với tấm khăn của Audi.
.
.
.
Ding Dong...

Chuông cửa trước nhà Audi reo nhưng không có ai ra ngoài. Xe của Audi vẫn đang đỗ ở ngoài. Phon không mang theo điện thoại nên không liên lạc được với Audi.

"Anh ta đang làm gì thế?" Cậu gầm gừ trước cửa nhà. Trước khi trượt cửa, cậu phát hiện cửa không đóng. Thế là Phon cầm giỏ đi vào nhà. Khi cậu mở cửa mọi thứ đều im lặng.

"Phi Audi.” Phon gọi chủ nhà nhưng không ai trả lời.

"Phi Audi!" Phon gọi lại.

" Audi." Phon giận dữ gọi tên khi bước đi nhưng dừng lại trước một căn phòng. Có một âm thanh rất lớn của âm nhạc. Phon từ từ đưa tay ra mở cửa. Cậu tìm thấy bóng dáng cao lớn mà cậu vừa gọi đang ngủ trên một chiếc giường rộng trong phòng với tiếng nhạc nền.

“Ngủ như thế này còn không khóa cửa... Bất cứ ai cũng có thể đột nhập trộm cắp hoặc làm điều gì đó tệ hơn mà anh ấy có thể sẽ không nhận ra." Phon lẩm bẩm, đặt đống đồ vào góc phòng và nhìn Audi

" Anh thực sự lại ngủ một mình nữa à?"

"Mình nên quay lại hay đánh thức anh ấy trước không?" Phon ngập ngừng đứng dậy. Trước khi thì cậu chạm vào cánh tay của Audi bằng ngón tay.

"Này... dậy đi." Phon vừa huých anh vừa mắng anh. Audi lặng lẽ di chuyển mắt, nheo mắt lại.

Đột nhiên!

" Ối."

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro