Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 28:

Sau khi biết Beam đã quay trở lại. Kan lập tức lái xe tới nhà Beam. Những lời Day nói trước khi Kan rời văn phòng vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.
.
.
.
"Tao biết sẽ không khó để cho Beam biết cảm giác của mày. Nhưng điều tao muốn mày làm là thuyết phục ba mẹ của mày chấp nhận Beam của tao." Day nói.

"Tại sao mày lại giúp tao? Mặc dù chính mày đã cướp Beam khỏi tao." Kan nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì tao không muốn Beam rơi vào hoàn cảnh giống như tao. Những việc mày làm trước đây thực sự không đáng được tha thử. Nhưng nếu mày làm điều đó vì tình yêu thì tao sẽ cho mày một cơ hội." Day nói lại . Kan khẽ cau mày. Dù không biết Day đang ở trong hoàn cảnh nào nhưng Kan hiểu rằng Day đã làm điều đó vì Beam.

"Cảm ơn, tao sẽ cho mày thấy rằng tao thực sự yêu Beam và sẽ làm bất cứ điều gì cho em ấy." Kan nói với giọng nghiêm túc trước khi chạy đi tìm Beam.
.
.
.
" Con đến rồi." mẹ Beam chào khi bà rời đi để mở cửa nhà cho Kan.

"Beam đau ạ?" Kan hỏi nhanh.

"Thằng bé ở trong phòng. Đợi một chút." Ngay khi mẹ Beam nói rằng Beam đang ở trong phòng mình thì Kan vội chạy vào nhưng anh đã dừng lại khi mẹ Beam gọi anh trước.

"Dạ." Kan trả lời.

"Hãy nói chuyện với Nong của con. Đó là tất cả những gì mọi người muốn." Mẹ của Beam nói. Kan cảm thấy được khích lệ hơn trước vì mẹ Beam sẵn lòng gọi anh là con.

"Dạ." Kan trả lời nghiêm túc trước khi nhanh chóng lao vào trong. Kan nhảy xuống cầu thang và dừng lại trước phòng Beam. Anh cảm thấy như tay mình đang run lên. Một bàn tay khỏe mạnh từ từ xoay tay nắm cửa. Có vẻ như nó không bị đóng hẳn. Kan chậm rãi mở cửa ra vì không biết Beam có trong phòng hay không.

Bóng dáng nhỏ bé đang ngủ trên giường khiến mắt Kan nóng lên. Kan khao khát người đó. Kan nhẹ nhàng đóng cửa lại và bước về phía bóng dáng nhỏ bé. Kan ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.

"Ưm..." Thân hình nhỏ bé, bối rối rít lên trong cổ họng cho đến khi cậu từ từ mở mắt ra.

"Phi Kan!!" Chàng trai trẻ giật mình. Cậu nhảy trở lại mép giường đối diện với bức tường của căn phòng. Cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cơn run rẩy ở ngực cậu.

"Ừ, là Phi." Kan trả lời. Beam định nhảy ra khỏi giường nhưng Kan đã tóm lấy vòng eo thon gọn và ôm lấy cậu trước. Kan ôm Beam từ phía sau.

" Phi Kan, buông Beam ra... ưm... buông Beam ra.” Chàng trai ngay lập tức khóc nức nở khi phải nhìn thấy khuôn mặt của người mà mình đang chạy trốn. Điều này khiến Beam cảm thấy đau đớn hơn.

"Không, anh sẽ không để Beam rời xa anh nữa... em có thể nghe anh nói trước được không?" Một khuôn mặt sắc sảo được gắn vào một chiếc cổ áo màu trắng.

“ Hức... Phi Kan, đừng làm thế... ôm... Beam không muốn phản bội Phi Bee nữa." Chàng trai nức nở, thốt ra lời.

"Beam... Beam không phản bội Bee. Beam không làm gì có lỗi với ai... đó là lỗi của Phi. Chỉ có Phi là sai thôi." Kan nói. Tiếng nức nở của Beam vẫn tiếp tục.

"Hãy nghe anh nói, anh cầu xin em." Kan cầu xin lần nữa.

" Ưm... Phi Kan không sai... ưm.... Beam sai khi yêu Phi Kan... Hức!” Beam khóc nức nở. Kan cảm thấy thân hình nhỏ bé rung chuyển dữ dội khỏi cơ thể mình.

"Vậy thì chắc chắn là anh đã sai... sai khi yêu Beam quá nhiều." Kan nói khiến Beam dừng lại. Tim cậu như ngừng đập nhưng những giọt nước mắt trong suốt vẫn tiếp tục chảy.

"Ưm... Không đúng đâu...? Beam có nghe nhầm không?" Chàng trai hỏi về điều vừa nghe được. Kan chộp lấy thân hình nhỏ bé đó quay về phía mình để có thể nhìn thấy đôi mắt tròn xoe đầy nước.

"Beam, em không nghe nhầm... anh nói thật đấy." Kan nói với giọng nghiêm túc.

"Này... anh yêu em... Beam... anh yêu em từ lâu rồi." Kan nhấn mạnh lời nói để tiếp thêm niềm tin cho chàng trai trẻ. Beam lắc đầu.

"Huhu... ưm... không đúng đâu... Phi Bee thì sao?... Hức... chị gái Beam, Phi Kan để Phi Bee ở đâu vậy?" Mặc dù cậu nghe được những lời cậu muốn nghe rất nhiều nhưng trong lòng Beam cảm thấy có lỗi với chị gái mình.

“ Về việc với Bee thì tốt nhất em nên nghe điều đó từ miệng em ấy." Kan nói, cầu xin lần nữa trước khi dẫn Beam ngồi xuống cuối giường. Beam ngồi dậy sững sờ trước những gì Kan vừa nói. Kan nhanh chóng nhấc máy gọi nhưng Bee không bắt máy vì đang mở cửa bước vào.

" Phi...Phi Bee." Beam nhẹ nhàng gọi chị gái mình, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Kan. Nhưng đối phương từ chối và ôm cậu chặt hơn trước. Bee mỉm cười dịu dàng với Beam.

“ Chị biết hôm nay Beam sẽ về nên chị đã bắt xe về nhà.” Bee nói.

“ Ưm....Phi Kan, làm ơn buông Beam ra.” Beam lại cầu xin Kan.

" Bee, hãy giải thích cho Beam đi.” Kan nói vì anh biết nếu chỉ nói ra thì Beam sẽ không tin.

"Beam...chị xin lỗi. Bee và Phi Kan không thực sự yêu nhau đâu." Bee bắt đầu nói khiến Beam dừng lại và nhìn chị gái mình khi cậu tiếp tục khóc.

"Phi không biết mọi chuyện lại thành ra thế này. Chị không biết P'Kan lại làm điều xấu với Beam." Bee vừa nói vừa nhìn mặt Kan, vì cô vẫn còn bực
bội.

"Hở? Ý chị là sao?" Beam hỏi, giọng run run.

"Đúng là chị và Phi Kan đã muốn kể mọi chuyện và giải thích cho em lâu rồi nhưng Beam đã bỏ trốn cùng Day. Sở dĩ chị nói mình đang hẹn hò với Phi Kan là vì Phi Kan muốn đến gần Beam. Phi Kan nói với chị rằng anh ấy thích Beam, nhưng anh ấy không biết Beam nghĩ gì về anh ấy. Vì vậy, bọn chị lên kế hoạch tìm hiểu xem Beam cảm thấy thế nào... bằng cách nói với em rằng bọn chị đang hẹn hò. Nhưng thay vì Phi Kan phát hiện ra rằng Beam thích anh ấy và còn cầu hôn thì anh ấy lại quyết định làm điều gì đó không tốt với Beam vì sợ Beam sẽ đổi ý và đi theo người khác." Bee nói. Beam ngồi sững sờ khi nghe tất cả những gì chị gái nói với cậu. Cậu không nghĩ câu chuyện lại phức tạp đến vậy.

"Bây giờ, ba mẹ chúng ta đã biết tất cả những gì Phi Kan đã làm. Phi Kan đã thừa nhận điều đó trước mặt mọi người, anh ấy nói rằng mình sai... Anh xin lỗi Beam vì đã khiến Beam cảm thấy có lỗi. Đáng lẽ chị nên là người xin lỗi. Beam không phải là người làm trái tim anh ấy tổn thương, mà chị mới chính là người luôn làm trái tim Beam tổn thương." Bee nói ra những điều cô muốn nói với em trai mình bấy lâu nay.

"Đó là... Thật sao? Và... và ba mẹ chúng ta..." Beam hỏi với giọng run run.

"Ba mẹ chúng tôi và ba mẹ Phi Kan rất tức giận. Họ thậm chí còn nói rằng họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ này. Nhưng bây giờ ba mẹ chúng ta có thể chấp nhận được. Chỉ còn lại..." Bee vừa nói vừa nhìn Kan. Beam ngay lập tức quay lại nhìn Kan.

" Chỉ còn lại ba mẹ anh. Họ vẫn không chấp nhận điều này.” Kan thẳng thắn nói. Mặt Beam lại tối sầm khi nghe điều đó.

" Beam, tin chị đi. Phi Kan thực sự rất yêu Beam. Hãy quay lại và chiến đấu cùng Phi Kan đi." Bee kết luận trước khi rời khỏi phòng em trai mình.

"Beam." Kan gọi bóng dáng nhỏ bé bằng giọng trầm.

"Thả em ra." Beam nói ngắn gọn với giọng trầm mặc dù Kan vẫn đang vuốt ve cơ thể nhỏ bé. Tim Kan đập thình thịch khi nghe điều đó.

"Beam.... Xin hãy tha thứ cho anh, Beam. Anh sẽ không rời xa em dù có chuyện gì xảy ra đâu." Kan nói với trái tim đập thình thịch vì sợ Beam không còn cần anh nữa.

" Beam bảo anh buông Beam ra, Phi Kan." Chàng trai lại nói.

“Không, anh sẽ không để Beam đi đâu cả." Kan tiếp tục nhấn mạnh những lời tương tự.

"Hừ... Nếu bây giờ Phi Kan không buông Beam ra thì nếu có cơ hội nhất định Beam sẽ bỏ chạy và không bao giờ quay lại." Chàng trai trẻ nói với tối hậu thư. Bàn tay của Kan yếu đi ngay lập tức. Bóng dáng cao lớn buông lỏng cánh tay với trái tim tổn thương, nghĩ rằng Beam có lẽ không muốn anh chạm vào mình nữa. Beam chuyển sang nhìn thẳng vào Kan.

Chát!

Khuôn mặt sắc bén của Khan tê dại khi bị một bàn tay nhỏ tát. Kan đứng yên, không nổi giận, để Beam đánh thêm.

Bốp! Bốp!

Những cái tát nhỏ giáng xuống bộ ngực rắn chắc của Kan.

“ Ưm.... Người điên... hức... Sao anh lại làm trái tim em tổn thương chứ?... Ưm... hức... Tại sao yêu anh lại không nói với Beam ngay từ đầu?... ưm...anh để Beam buồn.... huhu... Phi Kan điên rồi!... điên quá." Beam hét lên, đánh Kan. Kan vẫn đứng yên để Beam có thể đánh anh cho đến khi cậu hài lòng. Một bàn tay gầy gò nắm lấy áo Kan. Kan giơ tay định ôm Beam lần nữa. Khuôn mặt sắc sảo của anh vùi vào hõm cổ trắng nõn của cậu.

"Anh xin lỗi...anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, Beam...anh xin lỗi vì đã làm Beam sợ hãi và buồn...anh xin lỗi..." Kan nói. Anh biết rằng một lời xin lỗi sẽ không đủ. Nhưng đó là điều duy nhất anh có thể làm vào lúc đó. Beam nức nở trong ngực Kan một lúc. Bản thân Khan cũng ngồi im lặng ôm lấy cậu. Một lúc sau, Beam bắt đầu dịu bớt tiếng nức nở và ngẩng đầu lên nhìn Kan lần nữa.

"Phi Kan có thực sự yêu Beam không?" Beam hỏi lại.

" Ừm... Phi yêu Beam, Phi yêu Beam. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...” Kan lặp lại để làm Beam tự tin. Tuy nhiên, bóng dáng nhỏ bé lại là người đã khiến Kan im lặng bằng cách ngẩng mặt lên hôn anh. Ngay khi môi họ chạm nhau, sự khao khát trong cả hai lại dâng trào. Cái lưỡi nóng bỏng của Kan hành động không hề do dự. Cả hai truyền đạt thông qua một nụ hôn rằng họ nhớ nhau đến nhường nào. Hai chiếc lưỡi nóng bỏng của họ quấn vào nhau say đắm.

"Hừm." Một tiếng rên nhẹ vang lên trong cổ họng của Beam. Cánh tay của họ ôm chặt lấy nhau trước khi Beam là người kết thúc nụ hôn trước. Kan cảm thấy tiếc vì vẫn chưa thỏa mãn với nụ hôn. Nước mắt rơi vào mắt Kan. Beam mỉm cười dịu dàng với đôi mắt sưng húp đỏ hoe. Sau đó cậu đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt Kan.

"Đừng rời xa anh nữa, Beam..." Kan nói với giọng run run. Anh sợ người trước mặt sẽ lại biến mất.

"Ừm. Beam sẽ không rời bỏ Kan, Beam sẽ không đi đâu nữa." Chàng trai trả lời. Kan ôm cậu chặt hơn.

"Nhưng nếu chuyện này là về hai chúng ta... Liệu có thể... Tại sao...?" Beam nghĩ đến ba mẹ Kan và lại cảm thấy buồn.

"Về anh à?"Kan hỏi với giọng nghiềm túc.

"Em yêu anh. Beam rất yêu Phi Kan. Dù Phi Kan có tệ đến đâu thì Beam vẫn yêu anh." Beam nói với giọng nghiêm túc. Điều này khiến Kan vừa vui vừa cảm thấy tội lỗi.

"Đúng vậy, chúng ta đều yêu nhau. Vậy thì chúng ta cùng nhau chiến đấu. Hãy để ba mẹ anh chấp nhận việc của chúng ta. Liệu Beam có đồng ý đấu tranh với anh không?" Kan mỉm cười nói.

" Ưm... Beam sẽ đấu tranh với Phi Kan. Em chỉ hỏi thôi..." Beam giơ tay Kan lên.

" Phi Kan, đừng buông tay Beam, thế là đủ rồi.” Beam đáp. Kan nắm lấy tay Beam và hôn lên mu bàn tay cậu.

" Ừm, anh hứa sẽ không bao giờ buông tay Beam." Kan hứa. Cả hai ngồi ôm nhau một lúc.

"Chúng ta xuống gặp na mẹ Beam đi. Lúc này chắc họ sẽ muốn biết hai chúng ta có thể nói chuyện và hiểu nhau hay không đấy." Kan trả lời.

"Đợi đã... Beam muốn biết. Làm sao Phi Kan biết Beam về nhà?"Beam hỏi.

"Chà, chuyện đó xảy ra là do Ai'Day. Anh ta là người đã nói với anh." Kan nói. Beam choáng váng, không nghĩ Day sẽ nói cho Kan biết.

Kan đưa Beam đi rửa mặt, rửa mắt rồi đi xuống nhà. Ba mẹ của Beam, Bee và Day đang ngồi đó đợi họ. Kan liếc nhẹ Beam. Cả hai nắm chặt tay nhau rồi ngồi xuống đất. Ba mẹ nắm lấy vai cả hai.

"Con muốn xin lỗi ba mẹ. Con đã làm tổn thương Beam và khiến em ấy buồn. Hành động của con đã khiến cả hai người phải buồn. Con rất xin lỗi. Hãy tha thứ cho con." Kan nói.

" Beam cũng gửi lời xin lỗi đến ba mẹ. Con xin lỗi vì con đã làm ba mẹ thất vọng." Chàng trai trẻ nói với giọng run rẩy.

“Đến xin lỗi như thế này có nghĩa là hai đứa đã nói chuyện và hiểu nhau rồi phải không?”Mẹ của Beam nói.

" Anh ấy/em ấy là thế đấy.” Kan và Beam đồng thời trả lời.

"Những chuyện đã qua, hãy để chúng trôi qua đi. Và hãy để nó là lời nhắc nhở để sau này chúng ta biết phải làm gì, suy nghĩ sâu sắc về hậu quả và không để mất đi trái tim của những người mình yêu thương. Beam không làm điều gì sai trái khiến ba mẹ thất vọng cả. Beam vẫn là cậu bé ngoan. Con sẽ luôn là đứa con cưng nhất của ba mẹ." mẹ nói tiếp.

"Mặt khác, ba phải cảm ơn Day, người đã mở rộng tầm mắt cho ba mẹ, Day là người đã giải thích cho ba mẹ rằng tình yêu của Kan và Beam không có gì lạ cả." bố nói và nhìn Day bằng ánh mắt biết ơn.

" Nhờ có Day mà gia đình chúng ta có thể chấp nhận câu chuyện của Kan và Beam.... Nhưng Kan và Beam phải làm cho ba mẹ Kan chấp nhận điều này. Con hiểu không?” ba Beam lại nói.

"Vâng..." Kan và Beam đồng thời đáp lại trước khi cúi đầu dưới chân ba mẹ Beam lần nữa. Beam quay sang Day, đứng dậy ôm anh.

"Beam phải cảm ơn Phi Day rất nhiều... vì đã yêu thương và chăm sóc Beam suốt thời gian qua... Nếu không có Phi Day... Beam đã không thể giải quyết được mọi chuyện." Beam trìu mến nói.

"Anh không làm gì nhiều. Anh chỉ không muốn Beam phải rơi vào hoàn cảnh giống anh mà thôi." Day nói với giọng bình tĩnh. Beam nhìn Day.

"Phi Day, anh phải kiên nhẫn. Sẽ không lâu nữa là Phi Day và Phi It sẽ lại ở bên nhau rồi." Beam nói và nở một nụ cười dịu dàng với Day. Rồi Day nhìn Kan.

" Những cơ hội tao dành cho mày thì mày nên sử dụng chúng một cách khôn ngoan. Đừng để tao biết rằng mày sẽ lại làm Nong của tao buồn, Kan." Day nói thẳng thắn. Kan nhìn Day bất động và nghiêm túc.

Kan hứa: “Tao sẽ không làm Beam buồn nữa."

Day chậm rãi gật đầu. Sau đó Beam đến ôm Bee và nói chuyện để điều chỉnh sự hiểu biết với chị gái. Bee một lần nữa xin lỗi em trai mình vì đã không ngăn cản Kan. Giờ đây, mọi vấn đề của gia đình Beam đã được giải quyết. Chỉ còn lại gia đình Kan.

"Em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, Beam." Day nói với Beam khi Beam và Kan đi ra xe vì Day đang lái xe trở lại Chonburi.

" Dạ.... Beam cảm ơn anh nhiều Phi Day." Chàng trai giơ tay cúi chào trước khi ôm Day.

"Bảo trọng. Tao sẽ để Nong của tao cho mày. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy cho tao biết." Day chấp nhận cái cúi đầu của Beam trước khi quay sang Kan. Kan gật đầu. Day lên xe và lái đi. Beam đưa tay nắm lấy tay Kan.

"Graf có biết về chuyện của chúng ta không?" Beam hỏi.

"Em ấy biết, chính em ấy là người đã giúp anh tìm thấy Beam. Mặc dù lúc đầu em ấy rất tức giận với anh." Kan cười nói. Điều này khiến Beam cảm thấy nhẹ nhõm vì biết rằng Graf có thể chấp nhận mối tình của cậu với Kan.

"Beam." Kan lại gọi bóng dáng nhỏ bé đó.

"Hửm." Beam phản hồi.

Kan nói thêm: “Anh có thể đẩy nhanh tiến độ mọi việc lên một chút, nhưng anh muốn xử lý mối quan hệ của chúng ta một cách chính thức."

Beam có vẻ bối rối.

"Anh là bạn trai của em." Kan mỉm cười nói.

"Ừm." Beam trả lời.

" Anh rất vui." Kan trả lời và ôm lấy Beam.

" Beam cũng vui lắm." Chàng trai nói.

" Tới nhà Phi nhé?” Kan nói khiến Beam đứng hình.

"Ồ, bây giờ chúng ta đi sao?" Beam hỏi, vì cậu chưa chuẩn bị gì cả và cậu cũng phải gặp gia đình Kan, nhưng hoàn cảnh lại khác.

"Ừ.... anh muốn ba mẹ anh nhanh chóng chấp nhận chuyện giữa hai chúng ta. Beam có sợ đi gặp họ với tư cách là người yêu của anh không?" Kan hỏi. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cậu sau khi cậu siết chặt tay Kan.

“Một chút... Nhưng Beam sẽ khiến ba mẹ P'Kan chấp nhận chuyện này từ chúng ta.” Beam tự tin nói. Beam đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ. Đi qua một câu chuyện khác sẽ tốt đẹp. Kan mỉm cười chấp nhận trước khi dẫn Beam đi gặp ba mẹ Beam. Sau đó, anh đưa Beam lên ô tô riêng của mình và lái đến cửa hàng vì anh đã gọi cho Graf và hỏi ba mẹ anh ở đâu. Graf vui mừng vì Beam đã đồng ý quay lại với Kan.
.
.
.
Kan lái xe đến cửa hàng. Khi đỗ xe, Kan quay lại nhìn Beam đang cau mày.

"Em có sợ không?" Kan hỏi lại.

“Một chút ạ." Beam trả lời nên Kan siết chặt tay động viên người yêu trước khi bước xuống xe. Nhân viên cửa hàng ngơ ngác nhìn họ khi thấy Kan tay trong tay đi cùng Beam. Mọi người đều biết Beam là bạn của Graf. Kan mở cửa văn phòng của ba mình với Beam đi theo sau.

"Kan đến rồi. Đây là con gái..." ba của Kan định giới thiệu Kan với con gái của một người quen đang đợi ở văn phòng, nhưng ông lại sững sờ khi nhìn thấy chàng trai trẻ đang đi theo bước chân Kan.

" Beam." Mẹ Kan trầm giọng gọi đối phương. Bà rất ngạc nhiên khi thấy Beam đi cùng Kan.

"Xin chào hai bác ạ." Beam chắp tay vái chào về phía hai người lớn. Na của Kan ngay lập tức cau mày.

"Tại sao con lại đưa Beam đến đây, Kan?" Ba của Kan hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Sao con đưa em ấy đến lại là sai ạ? Beam là bạn trai con nên con đưa em ấy đến để chính thức hóa mối quan hệ của con với ba mẹ." Kan thẳng thắn nói. Beam liếc nhẹ vào mặt Kan và thấy được sự quyết tâm trong mắt anh khiến Beam cảm thấy an toàn.

"Gì thế này? Mọi người nói Kan không có người yêu... cũng... ừ..." Cô gái ngập ngừng nói, nhìn Beam.

"Bác xin lỗi, Pim. Hôm nay không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Hãy để bác nói chuyện với con trai bác trước. Bác xin lỗi." Ba Kan nói với cô gái. Pim đứng dậy.

" Dạ, Pim sẽ về trước." Người phụ nữ trả lời, cầm túi xách rời khỏi phòng. Giờ đây, chỉ còn lại ba và mẹ Kan đi cùng Kan và Beam.

"Mày muốn lầm tao xấu hổ à?" Ba của Kan nói lớn.

"Con không muốn ba xấu hổ. Con không biết rằng ba sẽ tìm người phụ nữ khác cho con. Beam và con bây giờ đã hiểu nhau rất rõ. Vì vậy, con xin ba đừng mang ai đến nữa." Kan nói một cách đầy bất mãn, giọng điệu nghiêm túc.

"Mày mang theo Beam. Thế còn ba mẹ thằng bé thì sao?" Ba Kan hỏi lại.

“Ba mẹ Beam chấp nhận Beam và P'Kan.... Beam đến đây với hy vọng hai bác cũng vậy.” Beam nói.

"Không có gì có thể chấp nhận được. Để hai đứa trong một mối quan hệ thế này sao? Không thể nào. Làm sao có thể? .... hai đứa quên mình đều là đàn ông sao?" Na của Kan nói với giọng trầm.

"Beam không quên rằng Beam là đàn ông. Nhưng cả hai bọn con đều thực sự yêu nhau. Beam muốn bác cho bọn con một cơ hội." Beam nói, cầu xin được buông ra với ánh mắt cầu xin. Ba Kan lập tức bỏ đi vì không muốn nhìn thấy ánh mắt của Beam lúc đó.

" Đưa Beam ra khỏi đây đi Kan." Ba Kan nói.

" Nhưng ba...” Kan phản đối vì muốn ba chấp nhận mình.

"Tao bảo mày đi đi!! Mày không nghe những gì tao bảo sao?!" Ba Kan hét lên khiến Beam giật mình một cái.

"Kan, đưa Beam ra ngoài trước đi. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa." mẹ Kan nói. Kan hít một hơi thật sâu.

"Được rồi, nhưng con muốn ba mẹ biết rằng con sẽ tiếp tục với Beam." Kan nói trước khi dẫn Beam ra khỏi cửa hàng. Kan nghĩ rằng việc họ gặp nhau
không phải là một ý kiến hay.

" Phi Kan, đừng làm vẻ mặt đó.” Beam nói khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của Kan.

" Anh xin lỗi vì đã đưa em đến đây và khiến em phải nghe điều đó.” Kan lặng lẽ nói. Beam mỉm cười nhẹ.

" Phi Kan, Beam có dễ thương không?” chàng trai hỏi. Kan quay lại nhìn Beam và hơi nhướng mày tỏ vẻ bối rối khi mỉm cười.

“Em dễ thương, rất dễ thương, dễ thương nhất." Kan trả lời khiến Beam ngay lập tức trở nên xấu hổ với câu hỏi mình vừa hỏi. Hơn nữa, cậu cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.

"Nếu Phi Kan nói Beam dễ thương thì chắc ba mẹ anh cũng nghĩ như vậy. Ngày xưa khi chúng ta chưa quen nhau, họ rất quý và yêu thương em. Beam biết điều đó sẽ không khó khăn gì đâu vì ba mẹ anh vốn đã yêu thương em sẵn rồi." Chàng trai nói.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Kan hỏi, mỉm cười nhẹ.

" Chúng ta đi chợ nhé.” Beam mời gọi kéo tay Kan về phía xe. Kan im lặng đi theo cậu.
.
.
.
"Ông có nhìn thấy mắt của Beam không? Chúng trông như bị sưng tấy vậy." mẹ Kan nói khi cùng chồng về nhà.

"Hừm, chắc là thằng bé đã khóc." Ba Kan thờ ơ nói.

"Tại sao thằng bé lại không sinh ra là phụ nữ chứ? Điều đó sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta." mẹ Kan trầm ngâm nói.

" Đừng nói nữa, tôi đói lắm rồi, cả ngày nay chưa ăn gì. Bà có thể hỏi quản gia xem bà ấy làm gì để ăn không?” ba Kan vừa nói vừa lái xe về phía gara.

Vừa bước ra khỏi xe đã thấy xe của Kan đang đậu.

"Ba, ba đã về rồi." Giọng chào của Graf khi cậu cùng Joe bước trước cửa nhà mình. Ba Graf nhìn Joe với vẻ mặt bất động. Một số điều bắt đầu làm ông khó chịu.

"Sao vậy?" Ba của Graf hỏi.

"Không....Chỉ nói vậy thôi. Ba mẹ quay lại đúng lúc dọn bàn ăn. Bữa ăn yêu thích của ba mẹ hôm nay đã được nấu xong rồi." Graf mỉm cười nói khiến ba mẹ nhìn nhau bối rối trước khi bước vào nhà. Trong bếp liên tục vang lên tiếng ầm ầm, mùi thơm rất thơm. Ba mẹ Kan bước vào nhìn nhưng sững sờ khi nhìn thấy người ở đó.

"Hai bác về rồi... ừ... Hai bác có thể đi tắm trước. Bữa tối sẽ sẵn sàng ngay thôi ạ." Một giọng nói trong trẻo vừa nói vừa xoa thức ăn trong vạc.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro