Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 1:

Reng...

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng ở ngôi trường cấp 3 nổi tiếng của tỉnh vang lên. Tiếng ồn ào vang lên là tiếng của những học sinh đang vui vẻ trở về nhà.

Cậu học sinh nhỏ lập tức quay sang người bạn cao lớn của mình ngồi ở phía sau, sau khi giáo viên rời khỏi lớp.

"Graf, hôm nay mày đưa tao đi được không? Tao không mang theo xe của mình." Beam nói. Một cậu bé hỏi người bạn thân nhất của mình.

"Đi tiệm làm tóc P'Day hả?" Graf hỏi lại, Beam gật đầu.

"Được rồi, nhưng trước tiên chúng ta hãy đến cửa hàng của ba tao trước." Graf nói tiếp.

"Ừm, được rồi. Cảm ơn." Beam nói với một nụ cười, trước khi đặt đồ đạc của mình vào balo và rời khỏi lớp học cùng Graf và những người bạn còn lại của cậu.

Họ đi bộ đến nhà để xe sinh viên. Graf đẩy chiếc xe của mình trước khi nổ máy. Beam ngay lập tức trèo vào phía sau.

"Sao mày không đội mũ bảo hiểm?" Beam hỏi.

"Ồ, không cần đâu. Tao sẽ đánh mất phong cách của mình mất. Cảnh sát sẽ không bắt chúng ta đâu." Graf nói.

Giống như Graf đã nói. Các tỉnh nhỏ thế này không nghiêm ngặt lắm về luật lệ giao thông. Sau khi Graf nói, họ nhanh chóng rời khỏi trường.

Chẳng mấy chốc họ đã đến trước cửa hàng vật liệu xây dựng lớn nhất tỉnh.

"Ấy... Hia Kan đã trở lại đây rồi... anh ấy đến để mang quà lưu niệm của tao. Beam, xuống đi." Graf nói khi nhìn thấy xe của anh trai mình đậu trước cửa hàng, điều đó khiến Beam sững người khi nghe thấy điều đó.

" Cái gì... anh trai của Graf cũng ở trong cửa hàng sao?" Beam vừa hào hứng vừa hồi hộp hỏi.

"Hừm... Không biết nữa, chắc anh ấy vừa mới đi nước ngoài nhập hàng về." Graf nói, cũng kéo tay bạn mình bước vào cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng chào đón Graf một cách thân thiện và quen thuộc với Beam.

Trái tim của Beam đập thình thịch khi bắt gặp gương mặt của người mà cậu thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay. Ngay cả Graf cũng không bao giờ biết rằng Beam đang yêu anh trai cậu.

"Ba, xin chào." Graf đã giơ tay để chào ba mình. Beam cũng vái lạy chào.

"Này cậu bé, con đến thật đúng lúc." ba của Graf chào, khi ông quay lại nhìn bạn của con trai mình.

"Này Beam, ba con thế nào rồi? Dạo này ta bận quá nên không đến thăm được." Ba của Graf nói với một nụ cười.

" Mọi thứ đều ổn ạ." Beam đáp lại với một nụ cười trước khi dừng lại.

Mặt cậu đỏ bừng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người mà anh ngưỡng mộ đang rời khỏi văn phòng.

"Này... món quà lưu niệm nhỏ của em đâu?" Graf hỏi ngay khi nhìn thấy mặt anh trai mình.

"Nó ở văn phòng, trong chiếc túi màu xanh." Kan bình thản đáp.

Ánh mắt của Kan chuyển sang cậu bé trong bộ đồng phục học sinh, anh đang quan sát cậu từ đầu đến chân. Beam trông không được thoải mái cho lắm, nhưng cậu đã giơ tay chào Kan.

"Ừm... xin chào, P'Kan." Beam nói với giọng run run.

Beam đã đến thăm nhà Graf nhiều lần. Cậu đã gặp Kan thường xuyên, nhưng Beam vẫn cảm thấy căng thẳng. Ngay cả khi cậu rất hạnh phúc.

Ban đầu, Beam cảm thấy ngạc nhiên với bản thân vì đã thầm thích một người đàn ông như vậy. Cậu càng nhìn thấy khuôn mặt của anh thì cậu càng
thích anh nhiều hơn. Beam tự thừa nhận rằng với anh chàng này, cậu không dám tiết lộ bất cứ điều gì, bởi Beam biết Kan là một người đàn ông đích thực. Cậu chỉ thấy Kan hẹn hò với phụ nữ.

P/s: ý của Beam ở đây là Kan là trai thẳng.

"Ừm." Kan trả lời trong cổ họng, trước khi quay sang nói với ba mình.

Về phần Graf, cậu đã đi xem những món quà lưu niệm của mình. Beam đứng gọn một chỗ và đợi trước cửa hàng.

"Cậu sẽ đến tiệm làm tóc P'Day phải không, Nong Beam?" một nhân viên cửa hàng đi đến hòi.

" À, vâng." Beam mỉm cười trả lời, vì họ đã quen nhau từ trước.

"Mấy ngày nay P'Day đi đâu rồi? Tôi không thể nhìn thấy anh ấy trong cửa tiệm." cũng là nhân viên đó hỏi lại.

"P'Day đã đi Anh rồi...Em không biết khi nào anh ấy mới về." Beam nói lại, vì vậy nhân viên gật đầu xác nhận trước khi bỏ đi để gặp khách hàng.

" Cậu định đi đâu?" một giọng nói điềm tĩnh cất lên khiến Beam nhìn sang trước khi nhanh chóng quay đi chỗ khác vì không dám nhìn thẳng vào Kan.

"Ưm...em sẽ đến D&N." Beam nhẹ nhàng đáp, tim đập như trống trận.

P/s: D&N là tiệm làm tóc của Day. (D&N là viết tắt của Day và Night á)

"Tiệm làm tóc?" Kan nói với giọng thắc mắc, vì tiệm Day khá nổi tiếng.

"Hả, vâng... Beam làm việc bán thời gian ở cửa tiệm." Beam đáp, rất vui khi được nói chuyện với Kan như vậy. Thông thường cậu chỉ có thể nhìn qua và nói xin chào.

"Tôi đang đi về hướng đó. Để tôi cho đi nhờ." Kan nói với giọng điềm tĩnh như thường lệ. Beam hơi cựa quậy một chút.

"À...à...Beam không mang theo xe đạp vào hôm nay." Beam nói với giọng lắp bắp.

"Ai đưa cậu đến?" Kan nói.

Beam làm một khuôn mặt bối rối trước khi nhìn bạn mình rời đi.

"Này, anh định đi đâu à?" - Graf hỏi anh trai mình.

" Làm sao?" Kan hỏi lại.

"Chà, Beam mày chờ tao chút được chứ? Sau đó tao sẽ đưa mày đi mua sắm." Graf nói.

"Hưm...Graf, mày không cần phải làm thế. Tao có thể tự đi xe ôm." Beam vội vàng nói với người bạn thân của mình.

"Được rồi, tao đã nói là tao sẽ đưa mày đi mà, Beam. Để Hia Kan đưa mày đi hộ tao nhá. Anh có thể đưa Beam đi không?" Graf hỏi lại anh trai mình.

"Được, anh cũng đi ra ngoài." Kan nói lại.

Nhưng Beam vẫn còn bối rối, cậu cảm thấy xấu hổ khi phải phủ nhận điều đó.

"Trừ khi bạn của mày không muốn đi với tao." Kan lại nói.

"Không...không... Beam nghĩ P'Kan rất chu đáo đó ạ." chàng thanh niên vội vàng nói.

" Đừng sợ. Đi với Hia tao thì không phải lo lắng nhiều đâu." Graff nói. Khẽ vuốt tóc Beam, Kan vẫn đang quan sát.

"Ừm...ừm...được. Nếu Beam không quá làm phiền P'Kan." Beam quay sang lịch sự nói.

" Đi nào." Kan nói với giọng điềm tĩnh, trước khi bước về phía xe của mình.

Beam quay sang nhìn Graf.

"Thôi nào, anh ấy không hung dữ đâu." Graf nói với người bạn nhỏ của mình.

Beam gật đầu, trước khi mở cửa xe ngồi cạnh người tài xế đang đợi cậu. Khi Beam đóng cửa xe, Kan lái xe rời khỏi cửa hàng.

Beam căng thẳng, nhìn ra ngoài xe. Tay cậu lạnh cóng, vì cậu chưa bao giờ ở một mình với Kan trước đây.

"Có chuyện gì với Graf vậy?" Một giọng trầm hỏi khiến Beam hơi nhướng mày rồi ngơ ngác quay sang nhìn Kan.

"Ý anh là gì P'Kan?" Beam thực sự không hiểu Kan hỏi gì.

" Cậu có phải là người yêu hâm mộ của Graf không?" Kan hỏi lại, Beam đỏ mặt khi nghe vậy.

"Ồ, không...không.... Beam và Graf là bạn." Beam nhanh chóng phòng thủ với nhịp tỉm tăng nhanh. Kan cười nhẹ.

" Bạn của nhau? Mỗi lần đưa cậu về, hai người luôn ở trong phòng ngủ." Kan nói với giọng khàn khàn khiến Beam rùng mình.

" Bọn em chỉ làm bài tập về nhà và báo cáo cùng nhau thôi...đôi khi những người bạn khác cũng đến." Beam đáp lại, không dám nói rằng mình không ra khỏi phòng Graf vì không muốn tìm Kan và cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Kan im lặng, không nói gì thêm. Beam không hiểu tại sao Kan lại hỏi như vậy. Không lâu sau, Kan đến trước D&N.

"Tối nay sao cậu trở về được?" Kan hỏi trước khi Beam ra khỏi xe.

"Em sẽ quay lại với P'Belle, quản lý cửa hàng." Beam nói lại trước khi giơ tay cảm ơn Kan rồi bước ra khỏi xe.

Chàng trai lập tức chạy vào cửa tiệm.

Kan im lặng nhìn người thanh niên một lúc rồi rời đi.
.
.
.

Một tháng đã trôi qua kể từ ngày Kan chở cậu đến cửa tiệm. Beam hiếm khi gặp trực tiếp Kan. Khi đến nhà Graf, cậu chỉ có thể gặp anh trong một thời gian ngắn, nhưng Kan không nói gì nhiều. Beam chỉ có thể bí mật theo dõi như thường lệ. Một ngày nọ, gia đình Beam thông báo về một ngày đặc biệt. Chị gái của cậu, học đại học ở một tỉnh khác, sẽ về ăn tối và có điều gì đó để nói. Điều đó khiến Beam phải nghỉ việc ở tiệm và chạy về nhà.

" Em về rồi đây." Beam vừa nói vừa bước vào bếp nơi mẹ và chị gái đang nấu ăn.

"Đi tắm trước đi nhé. Thức ăn sẽ sẵn sàng sớm thôi." Bee quay sang cậu em, mỉm cười.

Beam rất tự hào về chị gái của mình. Bee là một người đáng yêu, học giỏi và nấu ăn ngon. Chị ấy cũng yêu thương và chăm sóc Beam rất chu đáo. Beam bước tới và ôm chị gái từ phía sau.

"Mỗi khi chị quay lại, chị không bao giờ gọi điện cho Beam hết." Beam nói với giọng khản đặc, vì chị gái cậu đã chuyển đến sống trong ký túc xá gần
trường đại học.

Bee thường về nhà mỗi tuần khi chị ấy không có kỳ thi hoặc bài tập ở trường đại học. Bên cạnh việc gọi điện về mỗi tuần.

"Tại sao chị phải gọi để báo trước? Em biết chị sẽ trở về vào mỗi tuần như thường lệ mà." Bee cười nói.

"Vậy điều gì sắp xảy ra ở đây để khiến Beam nghỉ việc và trở về nhà thế này? Ngoài ra, chị cũng đang nấu rất nhiều thức ăn đấy." Beam tò mò hỏi.

"Nói về công việc, này... khi nào em sẽ nghỉ việc? Tại sao em muốn làm một cái gì đó chứ? Em có mẹ và chị gái để cho em những gì em muốn mà." Bee trầm ngâm nói.

Trên thực tế, kinh tế trong gia đình Beam cũng đủ sống nhưng họ cũng không quá giàu có. Ba của Beam là kỹ sư trưởng điện của tỉnh. Còn mẹ thì cũng làm điện.

Nhưng Beam muốn tự mình làm việc. Cậu không muốn làm phiền ba mẹ và chị gái của mình khi cậu muốn một cái gì đó.

Ban đầu, gia đình không đồng ý nhưng do không chịu được sự khăng khăng của Beam nên suy cho cùng vẫn phải đồng ý. Họ cũng tin tưởng Day, vì họ biết rõ về anh. Vì vậy, họ khá thoải mái với công việc của Beam, mặc dù họ liên tục yêu cầu Beam nghỉ việc khá thường xuyên.

"Ồ... Chị Bee, đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Em đi tắm đây." Beam lảng tránh chủ đề đó và vội vã đi về phòng của mình. Bee chỉ biết lắc đầu trước người em yêu quý này.

"Bee, con nghĩ thằng bé sẽ nói gì khi biết về chuyện Bee?" Mẹ hỏi vì mẹ biết Beam yêu Bee nhiều như thế nào và họ thân thiết như thế nào.

"Beam đã lớn rồi mẹ ạ. Đã có tinh thần trách nhiệm. Con nghĩ em ấy sẽ hiểu." Bee cười nói trước khi giúp mẹ tiếp tục nấu ăn.

Về phần Beam, khi vừa về đến phòng, cậu đã ngay lập tức bật máy tính lên. Hình ảnh trên màn hình sáng lên khiến Beam mỉm cười.

"Em đã trở lại, P'Kan." Beam nói với một nụ cười trên bức ảnh của Kan mà cậu đã lưu trên màn hình máy tính của mình.

Bức ảnh mà Beam đã bí mật lưu từ cuốn sổ của Kan khi Graf cho mượn nó để làm bài tập nhóm. Khiến Beam phải giấu và bảo vệ nó mà không ai hay biết.

Nhưng cậu đã thầm đau khi nhìn thấy bức ảnh Kan chụp cùng một người phụ nữ. Nhưng Beam chỉ chọn ảnh của Kan. Một số ảnh được chụp và cất trong ngăn bàn có khóa móc để tránh người khác tìm thấy.

Trong ngăn kéo, gần như có tất cả những bí mật của Beam. Cả ảnh của Kan và nhật ký viết cho Kan. Beam không nghĩ rằng mình lại thích người đàn ông này đến vậy. Beam mở ngăn kéo và nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Kan với một nụ cười.

Cốc...cốc...

"Beam, nhanh đi tắm đi. Ba mẹ đang đợi em đấy!" Bee hét lên trước cửa phòng.

" Vâng." Beam đáp nhanh trước khi đứng dậy lấy khăn tắm.

Beam đi tắm và thay quần áo xong xuôi. Ngay khi cậu đang hoàn thành, cậu đã có thể nghe thấy tiếng ô tô đậu trước nhà, nhưng Beam không quan tâm đến điều đó. Vì nhà Beam là một khu nhà ở trong làng, nên nó có thể là một chiếc ô tô bình thường đến để nhà bên cạnh.

Khi đã sẵn sàng, Beam lập tức đi xuống nhà vì sợ ba mẹ đang đợi và thắc mắc không biết chị gái mình sẽ nói gì. Khi đến bàn ăn tối, cậu ngạc nhiên vì không thấy chị gái mình.

"Ba... Phi Bee đâu ạ?" Beam hỏi về chị gái của mình.

" Chị con đi tiếp khách trước nhà. Chẳng bao lâu nữa sẽ có một vị khách đến ăn ở nhà của chúng ta." ba của Beam nói với một nụ cười.

Beam tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì vì đang giúp mẹ dọn bàn ăn.

"Vào trước đi." Bee nói, nhưng Beam không quay lại vì đang lấy cà ri cam trong bát.

" Chào dì ạ." một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Beam ngượng ngùng quay lại nhìn.

Chiếc nắp lọ trên tay Beam rơi xuống sàn. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Beam. Nhưng đôi mắt của Beam đã bị sốc khi nhìn vào khuôn mặt của chàng trai trẻ cao lớn.

"Thật là Beam, con không cẩn thận chút nào đâu nhé." người mẹ nói, không nghiêm túc.

" Con thực sự xin lỗi." Beam nhanh chóng nhặt nó lên và rửa sạch ngay lập tức, trái tim cậu đập thình thịch.

"Beam đã chào anh đi?" Ba Beam gọi.

Beam nhanh chóng đưa tay về phía Kan và giơ tay tỏ lòng thành kính.

" Xin chào ạ." Beam nhẹ nhàng nói.

" Ừm." Kan cười khiến tim Beam càng đập nhanh hơn. Trong khi suy nghĩ về lý do tại sao Kan đi đến nhà của mình.

"Phi Kan, ngồi xuống trước đi." Bee cười nói với cậu thanh niên.

Khi bàn đã dọn xong, mọi người ngồi xuống. Ba của Beam đang ngồi ở đầu bàn. Bên trái là mẹ và Beam. Ở phía bên phải là Bee và Kan đã ngồi xuống. Kan lấy một giỏ quà cho ba Beam và trò chuyện một lúc. Beam không dám nhìn quá nhiều vào mắt Kan mà lén lút quan sát anh một chút. Khi Kan quay lại nhìn cậu, cậu luôn lảng tránh.

"Bee nói cho mẹ biết đi, mọi người đang ngồi đây và bối rối đấy." mẹ Beam nói khiến Beam nhìn chị gái mình.

"Có chuyện gì vậy, P'Bee?" Beam hỏi chị mình mà không dám nhìn Kan. Cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng khi Kan nhìn cậu.

"Beam, chị có chuyện muốn nói với em." Bee cười nói. Beam làm một khuôn mặt bối rối.

" Cái gì ạ?" Beam hỏi lại.

Trái tim cậu xao xuyến lạ thường khi nhìn thấy chị gái mình quay lại và mỉm cười với Kan.

" P'Kan và chị đang hẹn hò. Hôm nay P'Kan xin đến nhà vì việc này." Bee cười nói.

... Cùng nhau...

... cùng nhau...

P'Kan đang yêu P'Bee...

Beam không biết đã im lặng bao lâu khi nghe những gì chị gái mình nói. Tất cả họ đều bắt đầu ăn uống và nói chuyện một cách có ý thức. Beam
lấy thìa và xúc cơm trong sự bất lực.

Trái tim cậu như bị bóp nát cho đến khi cậu gần như không thể thở được. Cậu muốn đứng dậy, nhưng lại sợ mọi người thắc mắc mình bị gì.

" Beam." một giọng nói gọi cậu.

" Beam."

" Beam!" giọng nói lại vang lên.

Nó khiếm Beam phải ngước nhìn lên, nhưng cậu nhanh chóng né đi khi bắt gặp ánh mắt Kan đang nhìn mình cùng lúc.

Beam cảm thấy như thể Kan đang nhếch mép cười nhạo mình.

"Có chuyện gì vậy?" Bee hỏi.

" Sao vậy, chị gọi em mấy lần rồi đó." Bee nói.

"Ồ không có gì. Beam suy nghĩ về báo cáo của nhóm một lúc." Beam bác bỏ.

" Em ăn đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Sắc mặt tái nhợt như vậy, không phải nên ăn nhiều cơm sao?" Bee hỏi lại vì lo lắng cho em trai mình.

"Ưm... Beam hơi chóng mặt. Em sẽ lên lầu, uống một ít thuốc và ngủ." Beam nói, vội vàng đứng dậy.

Đôi mắt của Beam giờ đang rực lửa như thể cậu muốn khóc. Nhưng cậu gượng ép vì sợ ba mẹ và chị gái nghi ngờ.

" Sao vậy?" Bee bối rối nói trước khi quay sang xin lỗi Kan.

Beam bước vào phòng khóa cửa lại và đặt mình trên chiếc giường rộng.

" Aaaaaaa..." Beam vùi mặt vào gối và khẽ kêu lên một tiếng. Những gì cậu nghe thấy bây giờ khiến cậu cảm thấy đau đớn và ngứa ran trong tim.

Cậu không bao giờ ngờ rằng chị gái mình có thể hẹn hò với Kan. Beam không hề biết Kan đến tán tỉnh chị gái mình từ khi nào.

Beam đã khóc một lúc. Có tiếng mở cửa dưới lầu. Beam vội đứng dậy vén rèm lên một chút vì cửa sổ phòng ngủ của Beam hướng ra phía trước nhà.

Beam thấy chị gái đi cùng Kan ra xe. Họ đang nói về cái gì, Beam không thể nghe được. Nhưng tất cả những gì cậu biết là cả hai cười và cười với nhau.

Bàn tay to khỏe của Kan nhẹ nhàng xoa đầu Bee, khiến Beam cảm thấy tim mình như muốn vỡ vụn khi nhìn thấy hình ảnh này. Bee vẫy tay chào tạm biệt trước khi Kan bước đến cửa bên tài xế.

Beam cứng người khi bắt gặp ánh mắt Kan đang nhìn về phía cửa sổ của Beam với nụ cười trên môi. Beam vội vàng né tránh, biết rằng Kan hẳn đã nhìn thấy mình. Sau khi nghe thấy tiếng xe của Kan đã lái đi, Beam vẫn ngồi khóc nức nở trên giường như thường lệ.

Cốc cốc...

"Beam, mở cửa cho chị nào." một giọng nói vang lên khiến Beam chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

" Đợi tí." Beam nói trước khi chạy đến mở cửa phòng ngủ cho chị gái.

"Sao vậy, sao mắt em lại sưng húp thế kia?" Bee sửng sốt nói.

Beam mím môi một lúc, trước khi ngay lập tức ôm lấy chị gái mình.

"Beam bị đau đầu, P'Bee." Beam nói với chị gái mình, giọng run run. Cậu không dám nói sự thật về nó là gì.

"Vậy em uống thuốc chưa? Hãy ngồi trên giường trước. Em đã làm gì mà bị đau đầu như vậy? Em bị bệnh hay bị làm sao?" Bee lo lắng hỏi làm Beam ôm eo chị tỏ vẻ dễ thương. Beam chậm rãi lắc đầu.

" Hôm nay thời tiết chắc nóng lắm... Khi Beam bật điều hòa, cơ thể em không thể điều chỉnh kịp được." Beam nói với chị gái mình bằng một giọng nghèn nghẹn.

"Cơ thể của em không mạnh mẽ chút nào. Chị không biết em có đang tập thể dục hay không nữa, chị nghĩ nên uống thuốc rồi nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Không hiểu sao em lại đùa dỡn với cơn đau đầu của mình cho đến khi bản thân khóc như thế này. Nếu tình trạng của em không được cải thiện, hãy gọi cho chị nhé." Bee nói với em trai mình.

Beam gật đầu, trước khi Bee đứng dậy và cho em trai cô một viên thuốc rồi để cậu ngủ trên giường, Bee quấn cậu trong chăn.

"Đợi đã, chị sẽ khóa phòng cho em. Đi ngủ đi. Ngày mai nếu không khá hơn chị sẽ đưa em đi khám." Bee mỉm cười nói, tắt đèn phòng ngủ và khóa cửa lại sau lưng.

Ngay khi Bee rời đi, Beam lại khóc. Tưởng chừng cậu phải từ bỏ Kan vì không muốn có lỗi với chị gái Bee đáng yêu của mình...
.
.
.

"Con thế nào rồi Beam?" ba Beam chào khi thấy con trai ra khỏi phòng. Tối qua Bee đã báo với ba mẹ là Beam bị đau đầu.

"Con thấy ổn hơn rồi."Beam nhẹ nhàng trả lời.

"Đi ăn đi, Beam. Hôm nay em có đến salon P'Day không?" Bee hỏi.

" Em sẽ đi vào buổi chiều, vì buổi sáng em đã hẹn bạn bè học bài ở trường." Beam nói với chị mình vì hôm nay là thứ bảy.

"À... Ok, P'Kan nói anh ấy sẽ đến đón chị và đưa theo cả Beam nữa." Bee nói làm Beam đang định ăn cơm phải khựng lại một chút.

"Em đi một mình là được rồi." Beam vội vàng nói.

"Được rồi, P'Kan nói anh ấy cũng sẽ đón Graf. Anh ấy đang mang theo rất nhiều thứ, vì vậy Graf đã yêu cầu đến đón Beam đi cùng." Bee nói, mỉm cười.

"Vậy chị định đang đi đâu ạ?" Beam hỏi chị gái mình.

"Chị có một cuộc hẹn, vì vậy P'Kan đã đề nghị lái xe cho chị." Bee nói khiến Beam lại thấy tim mình thắt lại.

Cậu cố gắng không nghĩ về Kan nhưng cậu không thể. Beam ngồi ăn cháo một lúc.

Có tiếng xe ô tô tấp vào ngoài hàng rào.

" P'Kan đến rồi, nhanh lên nào." Bee nói, trước khi quay lại chào tạm biệt ba mẹ.

Beam nhặt chiếc balo lên với đôi tay run rẩy. Cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh của chị gái mình và Kan, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi.

"Beam, đi nhanh thôi." Giọng Graf vọng ra từ trong xe, khi cậu hạ kính xe gọi Beam.

Beam cười nhẹ với Graf. Khi Graf mở cửa xe từ bên trong, cậu để Beam ngồi xuống. Bee đến ngồi phía trước với Kan...

"Xin chào, P'Bee." Graf chào Bee.

" Xin chào." Bee đã trả lời.

"Xin chào, P'Kan." Beam thấp giọng chào chàng trai cao lớn.

" Xin chào." Kan vừa đáp vừa nhìn Beam qua kínhchiếu hậu. Sau đó, họ rời đi.

Bee và Kan lặng lẽ trò chuyện. Beam chỉ biết nhìn chị gái và anh rể tương lai với vẻ mặt buồn bã.

"Chuyện gì vậy Beam? Tại sao mắt mày sưng húp thế?" Tiếng còi xe vang lên khiến Beam và Graf giật mình.

"Có chuyện gì vậy Phi?" - Graf hỏi anh trai ngay lập tức, khi Kan bấm còi xe.

"Chà, có một chiếc ô tô đi ra khỏi ngõ." Kan trả lời.

Bee làm vẻ mặt bối rối nhưng không nói gì.

Beam cũng tò mò, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Kan đang nhìn vào kính chiếu hậu, cậu đã sợ hãi khi Kan đột nhiên lườm cậu một cách dữ dội, như thể anh đang giận ai đó.

"À... Beam vẫn chưa nói có chuyện gì sao, hửm?" Bee nói.

Graf quay sang hỏi Beam.

"Graf, đêm qua Beam bị đau đầu và đã khóc cả đêm. Chị vui vì nó đã tốt hơn. Nếu không, chị chắc chắn sẽ đưa em ấy đến bác sĩ." Bee nói.

"Nghiêm túc mà nói, mày có nóng không?" Graf nói, đặt tay lên trán Beam.

" Cậu ấy không nóng lắm." Graf nói, đưa tay vuốt má Beam.

"Graf mang cho anh chai nước." Kan bình tĩnh nói khiến Graf bỏ tay ra khỏi má Beam và lấy nước ở ngăn sau cho Kan.

"Mở ra cho anh. Em không nhìn thấy anh trai của em đang lái xe sao?" Kan nói lại, thế là Graf làm theo lời anh.

Uống nước xong, Kan lái xe và đậu trước cổng trường. Beam ra ngoài để giúp Graf lấy đồ ra khỏi xe.

"Cảm ơn Hia." Graf nói với anh trai mình.

"Mấy giờ em hoàn thành?" Kan hỏi.

" Em vẫn chưa biết. Sao vậy?" Graf hỏi anh trai mình.

"Khi nào xong thì gọi cho anh biết. Anh sẽ đón em về." Kan nói.

"Ồ, được rồi... Hia Kan hôm nay đột nhiên tốt bụng lạ thường. Em nghi ngờ anh sẽ lộ bộ mặt thật của mình trước mặt P'Bee đấy." Graf trêu chọc anh trai của mình mà không biết rằng cậu đã làm tổn thương người bạn thân nhất của mình.

" Graf tao vào trước đây, nặng quá." Beam nói, trước khi nở một nụ cười nhẹ với chị gái và vội vã bước vào trường.

"Beam, làm ơn... đợi đã!" Graf gọi Beam trước khi chạy theo cậu.

Kan tựa lưng vào ghế và lặng nhìn em trai mình bước đi cùng cậu bé.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro