Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 2:

" Hai vợ chồng đã đến rồi kìa. Đó là một thời gian dài để chờ đợi đấy." giọng của bạn học vang lên khi họ nhìn thấy Graf và Beam đi cùng với đồ đạc của họ.

“Mày đang nói cái quái gì vậy, Phon?" Beam nói với bạn mình, cậu không nghiêm túc lắm vì cậu biết bên kia chỉ đùa thôi.

“Ồ, đừng ngại, hãy nhìn Graf... Cậu ấy mỉm cười với mỗi lời tao nói. Tao hiểu rồi, đừng phủ nhận." Phon cười nói. Beam chỉ biết lắc đầu.

" Và đó là sự thật đúng không cục cưng?" Graf nói một cách mỉa mai khi đứng dậy và ôm vai người đàn ông nhỏ bé.

" Graf!" Beam quay sang trách mắng cậu bạn thân.

“Haha, tao đùa đấy...đừng làm vẻ mặt đó. Hãy làm việc đi." Graf ngay lập tức buông tay khỏi vai Beam và cười lớn.

Beam biết rằng bạn bè của mình chỉ đang đùa giỡn. Nhưng Beam không muốn bất cứ ai nhìn Graf một cách sai lầm.

Cũng giống như ở trường, các cô gái thường bắt cặp với các nữ sinh khác.

"Beam, đây là cái gì?" Graf hỏi khi thấy Beam nhàn rỗi cắt giấy để chuẩn bị lên bảng.

" Không có gì." Beam vội vàng nói.

" Mày không được khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát không?" Graf lo lắng hỏi.

“Tao thực sự không bị sao cả, Graf. Đêm qua, tao ngủ hơi ít." Beam cười nhẹ nói. Graf gật đầu xác nhận.

Beam ngập ngừng nhìn Graf, trước khi quyết định hỏi điều gì đó.

"Graf, tao có thể hỏi mày một chuyện được không?" Beam nói.

" Cái gì?" Graf hỏi lại, giúp Beam cắt giấy.

"Mày biết về P'Kan và P'Bee quen nhau được bao lâu rồi không?" Beam hỏi.

"Hôm qua tao mới biết." Graf đáp lại, lông mày của Beam nhíu lại bối rối.

" Hôm qua? Nghiêm túc đấy?" Beam hỏi lại, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác kì lạ.

“Này, P'Kan anh đã nói với mọi người vào tối qua. Ba mẹ nghĩ rằng họ rất dễ thương khi ở với nhau, mặc dù họ cũng bối rối. Còn Beam thì sao, mày biết khi nào?" Graf hỏi lại.

“Hôm qua, cũng vậy thôi." Beam nói.

" Tao nghi ngờ rằng Hia Kan sẽ muốn một người nào đó nghiêm túc, nếu anh ấy không quá chắc chắn. Điều này có nghĩa là P'Bee phải là người phù hợp." Graf cười nói mà lòng người kia chợt nhói đau.

“Này, hai người đó... thôi đam mê quá đi. Hãy đến giúp tao lấy một tờ giấy đi nào." Một bạn khác nói với giọng giễu cợt.

Beam và Graf ngay lập tức đứng dậy để giúp bạn của họ mà không nói bất cứ điều gì về vấn đề này.

" Xong rồi. Mấy giờ rồi nhỉ?" Graf nói trước khi nhìn đồng hồ.

“Đã quá trưa rồi. Chúng ta hãy ăn một cái gì đó đi?" Graf quay sang mời Beam.

"Mày không phải là mời tao sao?" Phon hỏi.

“Tìm người khác mà quấy rối. Chuyện này liên quan đến tao và Beam." Graf nói đùa.

Những người bạn trong nhóm luôn nói chuyện với nhau bằng giọng điệu bông đùa này. Chỉ có Beam là không bao giờ nói năng thô lỗ với họ, vì không muốn bị bắt nạt.

“Hãy ăn cùng nhau, Graf." Beam nói.

“Thấy chưa, Beam đã mời rồi còn gì." Phon cười nói, vì cậu biết Graf nhất định sẽ đồng ý.

"Được rồi...vậy chúng ta làm thế nào giờ? Tao không mang theo xe." Graff nói.

"Chúng ta có thể đi trên xe của tao. Mày và Beam đi cùng một chiếc xe. Hãy ăn gỏi đu đủ tại nhà hàng quen thuộc của chúng ta." Phon đề nghị.

Những người bạn khác gật đầu đồng tình.

"Mày nghĩ Beam thế nào?" Graf quay sang hỏi cậu bạn thân.

"Đi thôi, tao cũng muốn ăn." Beam đáp, trước khi giúp thu dọn đồ đạc và đi đến chỗ xe của Phon.

Phon là tài xế, Beam ngồi ở giữa và Graf ở phía sau. Lúc đầu, Graf từ chối để Beam ngồi phía sau vì sợ cậu bị ngã. Vì vậy, tốt nhất là cậu nên ở giữa.

Khi chiếc xe rời đi, họ nhanh chóng đến một nhà hàng địa phương. Mọi người tìm bàn ngồi và gọi đồ ăn lót dạ cho đỡ đói.

"Beam đến tiệm của P'Day bằng cách  nào?" Phon hỏi.

" Tao sẽ đi xe ôm." Beam đã trả lời.

“Không cần đâu, Beam. Tao gọi điện bảo Hia Kan đến đón tao ở đây rồi. Hia sẽ sớm xuất hiện trong giây lát." Graf nói, Beam lập tức quay sang nhìn Graf.

“Không, mày không phải lo lắng đâu Graf. Tao có thể đi một mình." Beam vội vàng nói.

Đó là cách duy nhất để Beam quên Kan. Không nhìn thấy mặt ấy và không biết Kan đang làm gì. Vì càng biết nhiều, Beam càng đau lòng.

"Không..." Graf trả lời.

Liếc nhìn Beam, cậu thấy hình dáng vẻ nhỏ bé có vẻ mặt bối rối.

" Không sao đâu Graf, tao sẽ đưa Beam đi. Tao nghĩ tao sẽ đi cắt tóc ở tiệm P'Day." Phon nói.

Beam quay sang nhìn Phon trước khi quay sang nhìn Graf.

“Quay lại với tao, Beam." Graf lại nói.

“Ưm...Tao nghĩ tốt hơn là tao nên đi với Phon. Bởi vì Phon cũng sẽ cắt tóc mà." Beam gượng cười.

Graf do dự một lúc trước khi gật đầu.

“Được rồi, đừng lái xe quá nhanh." Graf ra lệnh.

“Tao biết, mày thực sự rất lo lắng." Phon nói đùa.

Không lâu sau, họ đã ăn xong. Cũng như xe của Kan đậu trước nhà hàng, gần bãi xe cảnh sát.

Các bạn trẻ rời khỏi nhà hàng. Beam nhìn chiếc xe của Kan và trong lòng cảm thấy xao xuyến lạ thường. Khi cửa sổ xe được kéo xuống, Beam ngay lập tức quay đi.

"Lên xe đi, còn chờ cái gì?" Tiếng Kan gọi.

Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ bé đang đối diện với anh với vẻ mặt bất động.

"A... này, P'Bee đi đâu rồi ạ?" Giọng Graf vừa hỏi khiến Beam lập tức quay lại và phát hiện ra chị gái mình không ngồi trong xe.

" Khi em ấy làm việc xong, em ấy về nhà rồi." Kan trả lời.

Beam không tránh khỏi nhìn Kan.

" Lên xe đi." Kan lại nói.

Graf lại quay sang Beam.

"Beam, mày có chắc là không muốn đi với tao không?" Graf hỏi lại. Beam gật đầu đồng ý và cười bẽn lẽn.

" Đi nào." Beam nói, quay sang Phon.

Phon gật đầu đồng ý trước khi đi đến chiếc xe của mình. Beam leo lên ngồi sau, Phon lập tức phóng đi.

"Tại sao Beam không quay lại với chúng ta?" Kan nhỏ giọng hỏi cậu em.

" Beam xấu hổ về Hia... Thôi nào, em muốn tiếp tục chơi." Graf nói và Kan lập tức lái xe.

Về phía Beam, sau khi đến tiệm làm tóc cậu bắt đầu làm việc một cách vui vẻ.

Beam được mọi người trong tiệm yêu quý, như một người em thực sự. Beam làm việc cho đến cuối ngày.

Tiếng cửa kính trượt vang lên. Belle quay lại nhìn, trước khi mỉm cười. Beam quay lưng về phía cửa gấp khăn tắm.

" Cửa hàng đã bị đóng cửa ạ." Belle nói với bóng dáng cao lớn vừa bước vào.

“Tôi đến đón Beam." một giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến Beam đột ngột quay lại. Tim cậu lỡ một nhịp khi nhận ra đó là ai.

"Phi...Phi Kan?" Beam gọi bên kia, giọng run run.

Bản thân Belle biết Kan là ai, nhưng cô không biết anh có mối quan hệ gì với Beam.

“Ba cậu bảo tôi đến đón cậu. Họ đang chờ để ăn tối." Kan nói.

"À... Chà, Beam có thể về trước. Hãy để những người khác hoàn thành nốt, còn có ít việc thôi."  Belle nói khi biết ba mẹ Beam đang đợi cậu về ăn tối.

Beam giơ hai tay lên và do dự nhặt balo lên, trước khi đi theo Kan ra xe mà không nói một lời.

"Tôi cảm thấy cậu ở quá gần đàn ông rồi." Kan bất ngờ nói khi đang lái xe khiến Beam đang ngồi căng thẳng nhìn anh đầy khó hiểu.

" Anh đang nói về cái gì vậy?" Beam hỏi.

“Hừ, giữa ban ngày. Tôi thấy cậu ngồi sau với một chàng trai, cậu phải thích nó thế nào." Kan lại nói khiến Beam nhíu mày.

“Beam vừa đi xe cùng một người bạn." Beam sửng sốt nói.

"Hừ." Kan phát ra âm thanh giễu cợt từ cổ họng. Nhưng anh không nói gì cho đến khi đến nhà Beam.

Beam ngay lập tức ra khỏi xe. Kan cũng đi theo vào trong.

“Em đã về rồi, Beam. Đi tắm rồi xuống ăn cơm đi nhé." Bee cười nói.

" Cảm ơn Kan rất nhiều vì đã đón thằng bé." mẹ của Beam nói.

" Không sao đâu. Cháu nhận nó như một phần thưởng cho bữa tối hôm nay." Kan trả lời với một nụ cười.

Beam nhìn Kan hoài nghi, vì ở trong xe Kan có vẻ không được vui. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của ba mẹ Beam, Kan lập tức mềm lòng hơn.

“Beam sẽ đi tắm trước đây ạ." Beam nói với mọi người rồi vội vàng đi lên phòng.

Như Beam vẫn làm hàng ngày, cậu bật máy tính để nhận ảnh chụp màn hình.

" Bây giờ chắc Beam sẽ phải rất vui cho chị gái của mình phải không? Nhưng tại sao Beam lại cảm thấy tổn thương như vậy hả  P'Kan?" Beam ngồi nhìn ảnh Kan và nói về cảm xúc của mình.

“Sao anh phải làm bạn trai của P'Bee chứ?" Beam nói lại. Trước khi hít một hơi thật sâu và đứng dậy đi tắm, mặc quần áo và xuống ăn.

“Cảm ơn, P'Kan." một giọng ngọt ngào nói.

Khi Kan lấy cơm và đặt vào đĩa của Bee. Beam nhìn hai người với trái tim đập thình thịch.

Cậu bé cũng không thể ăn như hôm qua, nhưng không thể thoát khỏi nó. Hình ảnh này sẽ trở thành thông lệ chừng nào Kan còn tiếp tục gặp gia đình Beam.

“Beam, ăn thêm đi. Em rất gầy đấy, chị nhìn còn lớn hơn em nữa rồi." Bee nói, mỉm cười với em trai mình.

“Beam đã ăn rất nhiều đồ ăn nhẹ với P'Belle nên em cảm thấy rất no ấy ạ." Beam nói.

" Em chỉ ăn quà vặt thôi, khi nào em mới lớn được?" Bee nói lại.

Beam rời mắt khỏi Kan, người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu thấy lạ trong lòng.

“Ưm... Beam đã lo rồi. Em đi vệ sinh trước đây." Beam nói trước khi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh phía bếp.

Beam đứng dậy và nhìn vào gương với vẻ mặt buồn bã. Cậu không biết phải làm gì để vượt qua nỗi đau trong lồng ngực khi nhìn thấy Kan và chị gái mình thân thiết với nhau. Beam đứng lặng nhìn mình trong gương.

" Chúng ta đều là đàn ông, đừng quên rằng Beam... Anh ấy sẽ không bao giờ để ý đến mày đâu. Mày phải vượt qua nó!" Beam tự nhủ trước khi dừng lại
một chút và rời khỏi phòng tắm.

“Mau ăn tráng miệng đi, Beam." Bee nói.

Trong phòng ăn, ba mẹ và Bee vẫn đang ngồi. Nhưng bóng dáng cao lớn của Kan đã biến mất.

"Ưm...Phi Kan đã về rồi ạ?" Beam hỏi.

“P'Kan đi vệ sinh." Bee đã trả lời.

Beam làm vẻ mặt bối rối, vì khi ra khỏi phòng tắm cậu không thấy Kan đợi sẵn ở ngoài.

" Mẹ thấy con đi lâu quá nên để Kan vào phòng Beam đi vệ sinh rồi." người mẹ tiếp tục, để Beam như bị sét đánh.

"Hả... trong phòng Beam ạ?" - Beam lập tức hỏi ngược lại.

" Đúng." Bee gật đầu.

“Beam sẽ đi lên xem trước." Beam đã rất thiếu kiên nhẫn. Có rất nhiều bí mật trong căn phòng của cậu.

“Bảo P'Kan xuống ăn kẹo nữa nha." Bee dứt lời trước khi Beam lập tức chạy về phòng.

Một bóng người nhỏ bé ra mở cửa và thấy Kan đang đứng khoanh tay nhìn mình với vẻ mặt không thay đổi.

"Ưm... Anh Kan, anh đi vệ sinh chưa ạ? P'Bee gọi anh xuống ăn tráng miệng." Beam vội vàng nói và nhìn vào bàn máy tính với trái tim run rẩy.

"Đóng cửa và khóa nó lại!" một giọng nói vang lên khiến Beam cảm thấy sợ hãi.

“Đóng cửa lại... ngay." Kan trầm giọng nói.

Khiến Beam nhanh chóng đóng nó lại như anh nói và khóa nó theo ý muốn của Kan.

"Có chuyện gì vậy P'Kan, có chuyện gì vậy?" Beam hỏi, giọng run run. Kan nhếch mép.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."  Kan nói khiến Beam cứng người lại.

" P'Kan..." Beam trầm giọng nói.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Kan sẽ nói với cậu bằng giọng điệu đó, hay bằng những từ ngữ đó.

"Tại sao không nói cho tôi nghe?" Kan hỏi khi ngồi xuống chân giường Beam một cách thoải mái.

"Anh muốn gì, P'Kan?" Beam tò mò hỏi. Cậu chưa bao giờ thấy Kan hành động như thế này trước đây.

" Điều đó nghĩa là gì?" Kan nói xong, nhặt một thứ gì đó trên giường của Beam và ném vào mặt cậu.

Đột nhiên...

Một bức ảnh của Kan mà Beam đã giữ bí mật đã bị ném vào mặt Beam. Thân hình nhỏ bé có trái tim đập loạn nhịp và đôi mắt ấm áp.

Beam nhanh chóng cúi xuống nhưng không bắt kịp khi bị hất văng ra khỏi tay.

“Ối... Beam đau rồi, P'Kan." Beam nói với giọng run run, bên cạnh đó cậu còn rất sốc trước thái độ của Kan lúc này.

"Cậu sợ cái gì... Tôi không tới phòng cậu có lẽ tôi không biết rằng cậu đang bị ám ảnh bởi tôi, cậu có rất nhiều hình ảnh của tôi, trên màn hình máy tính của cậu... nhật ký của cậu... tất cả là về tôi, phải không?" Kan lại nói.

" Không...Beam xin lỗi... Không..." Beam không biết phải nói gì lúc này. Tất cả những gì cậu có thể làm là để những giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Cậu không nghĩ Kan sẽ nhìn thấy bí mật của cậu. Và Beam đã bất cẩn trong việc để lộ mọi thứ, vì cậu biết gia đình cậu không bao giờ vào phòng cậu, ngoại trừ lần này cậu cho Kan sử dụng phòng tắm.

“Tôi thực sự muốn biết liệu chị gái của cậu có biết rằng em trai yêu quý của mình đang yêu thầm bạn trai của cô ấy hay không. Liệu cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?" Kan nói với giọng nghiêm khắc. Beam ngay lập tức nhìn Kan.

"Hưcs... đừng nói với P'Bee... Hức... Beam hứa đấy! Beam hứa sẽ không theo dõi P'Kan nữa... Hức... P'Kan có thể lấy lại tất cả các bức tranh. Nhưng... Hức... nhưng đừng nói với P'Bee... Beam xin đấy!" chàng thanh niên rởm rớm nước mắt.

" Không phải rất dễ sao? Cậu đang hành động như một kẻ tâm thần. Cậu đã bí mật chụp ảnh tôi suốt thời gian qua phải không? Ồ... có một kho lưu trữ các bức ảnh của tôi mà cậu đã đánh cắp từ máy tính xách tay của tôi phải không?" Kan nói với giọng nghiêm khắc, đồng thời bóp mạnh cánh tay Beam cho đến khi Beam cảm thấy xương mình sắp gãy vì sức ép của Kan.

"Hức... Phi Kan... Beam đang xin, làm ơn... Hức... đừng nói với Phi Bee, đừng nói với ba mẹ em. Làm ơn." Beam năn nỉ lần nữa.

Kan cười khẩy, trước khi buông tay Beam và đứng dậy.

"Hừ, tôi có thể không nói..." Kan nói, Beam mở to mắt đầy hy vọng.

" Nhưng ngày mai lúc 10 giờ cậu phải đến nhà tôi. Tôi có một thỏa thuận với cậu." Kan nói tiếp.

"Tại sao...tại sao...tại sao em phải đi?" Beam hỏi, giọng run run.

“Không, cậu không cần biết nhiều. Tôi đã bảo cậu đi, nhưng nếu cậu không đi... nó sẽ đến tai ba mẹ cậu và chắc chắn là chị gái của cậu cũng sẽ biết." Kan nói, trước khi bước đến cửa phòng Beam và rời đi ngay lập tức.

Thân hình nhỏ bé sững sờ trước sự việc vừa xảy ra. Beam gục xuống và ngồi trên sàn phòng ngủ, tay run run cầm bức ảnh của Kan.

"Không...chuyện đó...không có đâu...hức... Tại sao P'Kan lại như thế này? Hức... Đó khômg phải P'Kan mà Beam thầm thích đâu... Hức..." Beam vẫn còn bối rối trước thái độ của Kan,
người đã thay đổi từ bầu trời xuống vực thẳm như thế. Beam đứng dậy và khóa cửa phòng mình. Cậu không muốn đi xuống. Thân hình nhỏ bé ngồi phịch xuống giường khóc nức nở. Niềm đam mê được giữ kín của cậu dễ dàng bị tiết lộ.
.
.
.

“Em đi đâu vậy Beam?" Bee nói, trong khi thấy em trai từ trên phòng đi xuống.

"Ừm... Em sẽ... Em sẽ đến nhà Graf..." Beam nói nhỏ, tránh ánh mắt của chị gái mình.

" Chuyện gì thế?" Bee cau mày hỏi.

“Tối qua, Beam chơi game muộn." Beam nói, trước khi vội vã bỏ đi.

“Beam đi trước đây. Graf sẽ phải đợi lâu mất." Beam vừa nói vừa vội vã ra khỏi nhà ngay lập tức vì không muốn chị gái biết lỗi của mình.

Beam không biết Kan định bắt cậu làm gì.

Người thanh niên ngay lập tức lái chiếc xe của mình đến nhà Graf. Nhà ở phía sau tách biệt với cửa hàng.

Người làm vườn mở cổng cho Beam theo cách quen thuộc.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy Nong Beam? Cậu Graf không có ở đây hôm nay." chú Kong nói.

"Graf đã đi đâu rồi ạ?"  Beam lập tức hỏi.

“Cậu ấy đi chơi với ba mẹ mình. Nó phải mất kha khá thời gian đấy." Chú Kong trả lời khiến Beam cảm thấy khó chịu, vì không hiểu tại sao Kan lại rủ cậu đến đây.

"Ưm... và P'Kan thì sao?" Beam hỏi lại.

"Đây, vào đi." một giọng nói gọi cậu khiến Beam có chút hoảng sợ.

“Chú Kong, bảo dì Im đừng chuẩn bị gì cho cháu. Cháu có vài điều cần thảo luận với Nong Beam. Nếu cần gì cháu sẽ gọi lại cho chú." Kan nói trước khi
nhìn Beam

" Theo tôi." Kan nói với Beam trước khi bỏ đi khiến Beam vội vàng chạy theo.

Kan đưa Beam đến một ngôi nhà khác được thiết kế riêng nhưng trên cùng một lô đất. Beam biết rằng đó là ngôi nhà mà Kan sống một mình.

Kan đưa Beam vào nhà. Beam dừng chân khi nhìn thấy hai người bạn của Kan đang ngồi bên trong.

“Ngồi trước đi. Tao có một số vấn đề phải giải quyết trong một thời gian dài." Kan nói với bạn bè của mình.

Beam sợ hãi tiến về phía Kan vì cậu cảm thấy tồi tệ với ánh mắt của những người bạn của Kan đang nhìn cậu.

“Anh định đưa Beam đi đâu?” Người thanh niên hỏi với vẻ sợ hãi.

" Theo tôi!" Kan tức giận nói trước khi kéo tay Beam dắt vào nhà.

Vừa bước vào đã biết là phòng ngủ.

"P'Kan... Không... Beam muốn về nhà."  Beam nói với giọng run run, cảm thấy lo sợ về những gì mình sẽ nghe thấy.

"Cậu đi đâu mà vội thế? Chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau mà." Kan trầm giọng nói trước khi đẩy Beam ngồi xuống chiếc giường rộng.

" Anh đang nói về cái gì vậy?" Beam hỏi.

“Cái gì, cậu muốn chị gái cậu biết sao?" Kan đáp lại khiến trái tim Beam run lên.

" P'Kan, những gì Beam có thể làm... Beam sẽ làm tất cả. Tất cả những gì em yêu cầu là đừng nói với P'Bee." Beam lắc tay Kan cầu xin.

Kan nở một nụ cười hiểm độc trên môi.

" Tôi tự hỏi, tại sao cậu lại giữ rất nhiều hình ảnh của tôi như vậy?" Kan trầm giọng hỏi.

"Ồ... Beam... À... Beam..." chàng trai trẻ xấu hổ khi nói điều đó.

" Nói cho tôi biết." Kan trầm giọng nói.

" Beam... Beam thích P'Kan." chàng trai cúi đầu nói.

Kan đã nhìn thấy tất cả những bí mật của Beam, vì vậy cậu quyết định nói cho anh biết.

"Nhưng P'Kan sẽ không nói với P'Bee về điều này, phải không? P'Kan có lẽ sẽ cảm thấy tồi tệ. Beam hứa là Beam sẽ không..." Beam nói với vẻ mặt luống cuống.

“Nếu cậu không muốn tôi nói. Vậy thì hãy là của tôi." Kan nói khiến Beam đơ người vì không biết diễn giải những gì Kan nói.

“Beam...không...không hiểu." chàng thanh niên nói.

“Bây giờ cậu lại trở nên ngây thơ và không biết gì cả. Cậu thích tôi phải không? Cậu định trả lời tôi cái gì? Bên cạnh đó, sự thật là tôi chưa bao giờ thử với một người đàn ông. Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu, tôi muốn thử nó. Đó là tất cả." Kan nói.

"Ý của anh là thử...?" Beam hỏi, giọng run run.

Kan kéo cậu bé vào ngực và ôm lấy chiếc eo thon của cậu. Trái tim của Beam đập vì sợ hãi và có cảm giác tốt khi Kan ôm cậu. Trước khi bàn tay của Kan chuyển sang bóp lấy cặp mông căng tròn của Beam.

Điều này khiến Beam mở to mắt, vì câu đã hiểu được ý của Kan. Một bàn tay mảnh mai ngay lập tức đưa lên và đẩy vào lồng ngực mạnh mẽ của Kan.

" P'Kan! Đừng làm thế... Beam đang cầu xin P'Kan!" Beam hét lên sợ hãi.

Cho dù thích Kan đến mức nào, Beam cũng chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

" Tôi không thể. Nhưng tôi có thể nói với chị gái của cậu về nó." Kan nói với vẻ ân cần.

Beam run lên vì không biết phải làm gì tiếp theo.

" Beam... Beam cần thời gian." chàng thanh niên cố tìm cách tẩu thoát trước.

“Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu. Cậu phải quyết định ngay bây giờ." Kan nói với giọng nghiêm nghị.

Mắt Beam nóng lên, bất ngờ nhìn vào mặt Kan.

"Hức... P'Kan không phải loại người đó... Hức... P'Kan thực sự sẽ không làm điều đó với Beam, phải không?" cậu bé nức nở. Dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay của Kan.

"Cậu nghĩ tôi là người như thế nào? Cậu có nghĩ tôi là người tốt không? Cậu đã lạc quan hơn một chút... hãy nhớ rằng, đây là mặt tối của tôi. Xin
lỗi vì đã yêu nhầm người rồi." Kan nói giọng giễu cợt, trước khi bắt Beam lên chiếc giường rộng.

" Tôi quá lười để đợi câu trả lời. Bởi vì tôi đã chọn câu trả lời cho cậu rồi." Kan nghiêm nghị nói trước khi vội vàng nắm lấy chân Beam đang định bò ra khỏi giường.

" KHÔNG!! Thả Beam... Không... Không... Không..." Beam vùng vẫy và đá, nhưng không thể chống lại sức mạnh của Kan.

Kan ngay lập tức đứng thẳng người. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt sợ hãi của cậu.

Beam mới 17 tuổi và chưa từng có bạn gái. Beam chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như vậy. Sau đó, cậu cảm thấy sợ hãi, mặc dù người trước mặt cậu là người cậu thầm thích.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro