Chương 3: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Lưu ý: Beam mới 17 tuổi thôi nên nếu ai không thích kiểu quan hệ với trẻ chưa đủ 18 tuổi thì có thể không đọc mấy chương nội dung 18+ nhé.

Chương 3: [ R18+]

"Hưm... P'Kan... Beam cầu xin anh... Hức... Đừng làm gì Beam..." Chàng trai giơ hai tay lên để tôn vinh thân hình cao lớn đang đứng trên cơ thể mình. Kan nhếch mép cười.

"Tôi sẽ là một kẻ ngốc nếu để cậu đi." Kan nói lại.

" Hức... nhưng... nhưng P'Kan là bạn trai của P'Bee... Hức..." Beam cảnh báo. Nhưng Kan có vẻ không bận tâm lắm.

"Nhưng cậu vẫn yêu thầm tôi, mặc dù tôi là bạn trai của chị gái cậu." Kan nói lại.

Điều này khiến Beam vừa khóc vừa cảm thấy tội lỗi.

Lạch cạch !

Tiếng mở cửa khiến Beam lập tức quay lại nhìn. Hai người bạn của Kan đang ngồi bên ngoài mỉm cười bước vào phòng.

"Làm gì mà lâu thế?"  bạn của Kan nói. Kan mỉm cười ngoài khóe miệng.

"Bình tĩnh nào, làm sao tao có thể vội vã vượt qua một thứ như thế này được?" Kan đáp lại, trái tim Beam run lên khi nghe điều đó.

"Không... Hức, cái gì thế này... Hức... P'Kan làm ơn thả Beam ra... Hức..." Thân hình bé nhỏ nức nở cầu xin khi nhìn thấy thái độ nghi hoặc của hai người đàn ông kia. Cậu đã ở trong một tình huống nguy hiểm.

" Nằm im đi!" Kan nghiêm nghị nói trước khi quay lại nhìn bạn mình.

"Có muốn ngồi xem không?" Kan hỏi những người bạn thân nhất của mình. Cả hai gật đầu mỉm cười.

"Ồ, tao quá lười để đợi bên ngoài." bạn của Kan nói.

Đôi mắt to bật khóc khi nghe điều này.

"Buông Beam ra, P'Kan... Hức... đừng làm gì Beam... Huhu..." chàng trai trẻ nức nở và vùng vẫy lần nữa.

" Chết tiệt! Tại sao cậu lại chiến đấu để trốn thoát?!" Kan hét lên một giọng chiếm lĩnh cả căn phòng.

Hai người bạn đến ngồi trên chiếc ghế dài ở góc phòng.

Bộp !

"Hự..." Beam gập người lại khi Kan đấm mạnh vào bụng cậu khiến cậu choáng váng vì đau cho đến khi không thể cử động được. Chỉ có nước mắt chảy không ngừng vì sợ hãi.

"Tôi phải làm thế, tôi thích... tôi thích dùng vũ lực." Kan nói rồi từ từ cởi áo Beam ra.

"Đừng làm tổn thương cậu ấy quá nhiều!" Bạn Kan hét lên và cười nhẹ.

"K-Không..." Beam nói nhỏ. Không thể chiến đấu, Kan đã có thể dễ dàng cởi bỏ quần áo của Beam.

"Vì cậu bé là người da trắng đấy." bạn của Kan nói khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của Beam.

Khóe miệng Kan mỉm cười không nói gì. Cúi vùi mình vào đường cong của chiếc cổ trắng ngần.

Beam run lên. Cậu cố gắng dùng sức để đẩy vào ngực Kan nhưng không đủ sức để kéo Kan ra khỏi cơ thể của chính mình.

"Huhu..." Beam chỉ có thể bật ra tiếng nức nở.

Cậu vừa sợ vừa xấu hổ vì có ánh mắt của hai người đàn ông khác đang nhìn cậu và Kan.

Khi Kan rúc vào chiếc cổ trắng bệch của cậu, lòng bàn tay mạnh mẽ quét qua cơ thể Beam. Cho đến khi Beam rung chuyển.

" Im! Làm thế nào tay tôi chạm vào thôi đã thấy phấn khích rồi." Giọng Kan vui vẻ thì thầm khi làn da mịn màng của Beam có thể đánh thức cảm xúc của anh. Anh cảm thấy rất tuyệt vời.

Đôi môi ấm áp bắt đầu trượt xuống khuôn ngực mịn màng của chàng trai trẻ chỉ biết nằm khóc nức nở, mặc cho Kan tự chơi đùa với chính cơ thể mình.

"Đừng trêu chọc... Tao sẽ tham gia cùng mày trong giây lát thôi." bạn của Kan nói.

"Hãy đến từng người một." Kan chửi lại.

Nó khiến Beam nhận ra những gì cậu đang phải chống lại. Beam cố gắng bỏ chạy một lần nữa nhưng Kan đã giữ cậu lại và cởi quần mà không cởi áo. Khiến Beam mở to mắt sợ hãi khi nhìn thấy thân hình căng phồng dưới lớp quần lót màu trắng của Kan.

Kan không hề tỏ ra ngượng ngùng trước hai người bạn ngồi cách đó không xa.

"Hừ... Cậu muốn đánh cái gì? Tại sao cậu lại khóc nhiều như vậy?!" Kan hét lên, cùng với việc cởi bỏ lớp trắng bên trong cơ thể.

Một cây quyền trượng nóng bỏng đập thình thịch xuất hiện trước mặt Beam. Kan không cho phép Beam đi quá xa.

Bóng người ngồi trên ngực Beam và đưa thanh nóng của mình lên môi.  Beam, bóng dáng nhỏ bé lắc đầu trong nước mắt.

"Huhu... Hức..." Beam nức nở.

" Há miệng ra!!"  Kan hét lớn.

"Hừm... không!" Beam hét lên và mím môi.

Kan nghiến răng, trước khi dùng bàn tay còn lại của mình để kẹp chặt miệng Beam. Beam cố gắng giơ cả hai tay lên để gỡ tay Kan ra nhưng vô ích.

" Tao có thể giúp gì cho mày không?" bạn của Kan hỏi.

"Không cần phải khó chịu, Audi. Chờ đến lượt của mày đi." Kan trầm giọng nói.

Cho đến khi Beam phải mở miệng vì cơn đau ở quai hàm do lực kẹp. Kan ngay lập tức nhét dương vật của mình vào miệng Beam.

"Hưm... sử dụng miệng của cậu để làm tôi thoải mái." Kan trầm giọng nói.

Beam cảm thấy khó chịu trong miệng khi Kan bắt đầu di chuyển eo của anh ra vào.

"Ưm...ư..." Beam chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này trước đây.

Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu trong cổ họng khi dương vật nóng hổi di chuyển ra vào.

"A... nóng quá, shia!" Kan rên rỉ khi dương vật nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng mềm mại.

Kan di chuyển theo cách mà anh cảm thấy Beam bắt đầu bị nghẹt thở, vì vậy anh ấy từ từ rút dương vật của mình ra.

Đột nhiên !

Cơ thể bé nhỏ của Beam nhanh chóng được đặt úp xuống.

Thân hình nhỏ bé cố trèo lên đầu giường nhưng lại bị Kan tóm lấy chân và lôi đi. Sau đó khóa hông mịn màng của cậu bị giữ lại tại chỗ.

"Ôi...đau...hức." Beam có chút sợ hãi, rồi òa khóc khi Kan cắn mạnh vào mông cậu để lại dấu răng.

" Ở yên đó!" Kan hét lên.

Hai tay Beam nắm chặt ga giường để kéo Kan ra xa.

"Hụu... thả Beam ra... Beam sợ... Huhu." thân hình bé nhỏ kêu lên thảm thiết.

Nhưng Kan không nghe thấy gì khi quay sang nhìn người bạn của mình đang xúc động xem cảnh đó.

"Này Ray, đưa tôi lọ gel." Kan nói với người bạn thân nhất của mình.

Ray lấy một tuýp gel đặt bên cạnh ném lên giường. Kan lập tức nhặt nó lên và siết chặt trong tay.

Mặc dù anh chưa bao giờ quan hệ với đàn ông trước đây, nhưng anh đã làm những điều như thế này với phụ nữ rồi. Kan đã biết nên đi theo con đường nào với một người đàn ông.

" KHÔNG!! Huhu... Không, P'Kan!" Beam hét lên khi cảm thấy hơi lạnh ở lỗ nhỏ phía sau.

Kan dùng tay trái đẩy Beam nằm xuống giường. Bên phải là bôi trơn vào lỗ nhỏ hồng hào của Beam.

"Tôi sẽ giúp cậu không làm tổn thương chính mình quá nhiều. Vậy cậu đang làm cái quái gì vậy?" Kan bực bội nói.

Tâm trạng của Kan lúc này thật tràn đầy. Có một cảm giác ngứa ran trên dương vật khi anh nhìn thấy cơ thể trắng mịn của Beam. Điều mà Kan không nghĩ là nó sẽ mượt mà hơn nhiều phụ nữ mà anh đã chơi.

Phạch!

"AAAA... Huhu... Đau quá... Huhu... Beam đau quá." thân hình nhỏ bé hét lên khi một dị vật to lớn xâm nhập vào cơ thể mà không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

"Chết tiệt...chật quá...tôi chỉ vào được một chút thôi." Kan khàn giọng nói. Anh không nghĩ rằng lỗ tình yêu của Beam lại hẹp đến vậy.

"Huhu... Huhu... Huhu..." Beam nức nở trong đau đớn. Cảm giác như cơ thể cậu sắp bị xé toạc ra vậy.

"Bình tĩnh...cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ." Audi nói với giọng giễu cợt. Nhưng anh đã cảm động khi thấy bạn mình làm điều này với cậu bé.

"Huhu... Đi ra... Huhu..."  Beam van xin nhưng Kan vẫn ngoan cố đẩy hông vào trong.

Cho đến khi dương vật to lớn lọt hẳn vào bên trong, sự nóng hổi hòa lẫn với dòng máu đang chảy. Nhưng Kan có vẻ không bận tâm lắm.

"Ôi, chặt quá!" -Kan hài lòng nói.

Beam nhận ra mình không thể ngăn cản bất cứ điều gì nên đã nằm sấp cắn ga trải giường để trút bỏ nỗi đau và lo sợ Kan sẽ làm gì tiếp theo.

Beam cảm thấy như trái tim mình tan vỡ khi gặp phải sự cố như thế này. Cơ thể cậu run lên vì sợ hãi.

Beam cảm thấy đau đớn trong tim hơn là trong cơ thể.

"Huhu..." Beam cắn mạnh xuống ga khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu.

Kan bắt đầu từ từ di chuyển hông của mình ra vào, cho đến khi anh cảm thấy Beam bắt đầu di chuyển dễ dàng hơn, Kan cũng tăng thêm sức mạnh.

"Aaa... Aaaa..." Kan rên rỉ trong cổ họng.

Khi lỗ nhỏ tình yêu của Beam mút chặt lấy dương vật nóng bỏng của Kan, anh đã phải kiểm soát bản thân để không đến trong thời gian ngắn. Nhưng hình dáng cao lớn đủ khỏe để tiếp tục lực tác động. Cơ thể nhỏ bé của Beam lắc lư vì va chạm. Cả hai tay cậu bấu chặt vào ga giường, để tìm cách rút bớt phần nào nỗi đau của mình.

"Huhu... Ưm..." Beam tiếp tục nức nở.

Kan xoay người Beam nằm ngửa hơi khó khăn vì Kan không muốn phần giữa cơ thể được kết nối với nhau bị tách rời. Bản thân Beam căng thẳng vì cơn đau mà điều này gây ra, Kan đã cố gắng bế Beam lên và đặt cậu nằm ngửa.

Thân hình cao lớn khựng lại một chút khi anh nhìn thấy khuôn mặt cậu và những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi như chưa từng trào ra, nhưng những cảm xúc thô sơ trong cơ thể Kan khiến anh không cảm thấy gì khác ngoài nhu cầu của chính mình.

Kan lại di chuyển hông và rất hài lòng với cơ thể của Beam. Giống như khoảnh khắc anh vuốt ve và ấn vào toàn bộ cơ thể của đứa trẻ.

" A... Hừm..." Kan vẫn rên rỉ sung sướng, còn người kia đầy đau đớn và sợ hãi.

"Không sao đâu... Aaaaa..." Kan thì thầm, trong khi vội vã lắc hông.

Cơ thể Beam rung lên. Kan mạnh mẽ và không thư giãn. Beam cảm thấy như mình sắp ngất đi vài lần, nhưng cậu buộc mình phải tỉnh táo.

" Aaaaaaa..." Kan căng người và giải
phóng thứ nước tình yêu trong cơ thể Beam.

Kan thậm chí còn không chạm vào cơ thể của Beam. Nó chẳng giúp anh giải thoát chút nào. Nhưng Beam không cảm thấy cần thiết vì đó chỉ là nỗi đau mà Beam có thể cảm nhận được.

"Hết rồi thì đứng dậy cho bọn tao đi." giọng nói của Ray vang lên.

Kan ngơ ngác nhìn Beam. Người thanh niên từ từ giơ cánh tay run rẩy của mình và quàng qua cổ Kan.

"Huhu, ư... Hức... Phi Kan... Phi Kan..." Beam nức nở gọi tên Kan trong sợ hãi.

Dù người trước mặt đã làm cậu tổn thương, nhưng Beam vẫn hy vọng Kan sẽ là nơi nương tựa của chính mình vào lúc này.

Kan nghiến răng cho đến khi các tĩnh mạch ở thái dương nổi lên rõ rệt.

"Huhu...đừng...Làm điều này với
Beam...hư...hức...P'Kan, hãy giúp Beam!"  chàng trai lại hét lên, cậu biết rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

" Tại sao mày vẫn ở đó, Kan? Tao đang vội! Tao cũng muốn thử." Ray nói.

Kan quay sang nhìn bạn mình.

"Hai người bọn mày trở về trước đi." Kan trầm giọng nói.

"Chà, cái quái gì vậy! Mày gọi cho tao và sau đó mày đá lại tao đi." Audi, người ở bên cạnh giường nói.

Trong khi Kan vẫn cưỡi lêm người Beam.

Beam ôm lấy Kan với cơ thể run rẩy của mình. Cậu sợ hãi vùi mặt vào ngực Kan.

"Ồ, tao đổi ý rồi... để đó cho đến khi tao chán đi. Sau đó, mày có thể tiếp tục chơi. Mày biết tao không thích mọi người ăn thức ăn của tao khi tao vẫn chưa hài lòng mà." Kan nói với giọng điềm tĩnh.

"Được rồi, chúng ta có thể đi ăn ở một nơi khác, đi thôi Ray." Audi cho biết. Bực mình nhìn Ray trước khi rời khỏi phòng của Kan và đóng cửa lại.

"Sao cậu lại khóc?" Kan quay sang Beam vẫn đang ôm mình.

Kan bắt đầu cảm thấy mình cần cậu lần nữa. Và anh không cần phải đợi Beam trả lời bất cứ điều gì.

Kan sau đó tiếp tục lợi dụng cơ thể của Beam, nơi cậu bé không thể chống cự cho đến khi cậu bất tỉnh ngay lập tức.
.
.
.
" Beam!"

" Beam!"

Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng siết chặt cánh tay Beam, với âm thanh và sự va chạm, nó khiến người cậu bé nhỏ bé đang nằm trên giường tỉnh dậy.

Beam khẽ mở mắt. Nhìn xung quanh, cậu thấy mình đã trở lại phòng.

"Phi...Phi Kan!" Beam gọi đối phương trong sự bàng hoàng và sợ hãi.

"Cậu sợ cái gì hả?"  Kan nhẹ nhàng hỏi nhưng trên mặt Beam lộ rõ vẻ dữ tợn. Điều này khiến Beam cảm thấy hơi ngạc nhiên, trước khi nhìn thấy ba mẹ mình đang ở phía sau Kan, người đang ngồi ở mép giường.

" Con có khỏe không?" ba lo lắng hỏi khiến Beam cảm thấy choáng váng.

Beam nhận ra rằng cậu không thể di chuyển nhiều do đau ở lỗ nhỏ tình yêu của mình.

"Chuyện gì đã xảy ra với Beam vậy?"  chàng trai trẻ hỏi với giọng run run, tránh ánh mắt của Kan, người vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.

"Chà, Beam đã bất tỉnh ở nhà Graf. Thật tốt khi Kan nhìn thấy con vì vậy Kan đã đưa con về nhà. Kan nói con bị chóng mặt và Kan cũng rất lo lắng. Còn chiếc xe của bạn thì tài xế đã trả lại rồi. Nếu cảm thấy không khỏe, con không nên ra ngoài nữa là tốt nhất cho con đấy." mẹ của Beam nói.

Beam nhìn Kan, bối rối.

"Ưm... Anh sẽ tự mình xem xét, Beam. Em có thể nghỉ ngơi trước." Kan nói giọng khiêm tốn.

" Vô ích thôi Kan. Chà, nếu Bee không nhanh lên thì cháu có muốn chăm sóc thằng không?" mẹ nói lại.

" Đừng lo lắng ạ. Dù sao thì Beam cũng giống như một trong những đứa em nhỏ của cháu thôi. Cháu có thể chăm sóc em ấy." Kan lại nói.

"Cảm ơn rất nhiều, con trai. Có lẽ mẹ sẽ ra ngoài mua ít thức ăn tươi để nấu cháo cho Beam. Mẹ sẽ để thằng bé với cháu nhé." mẹ Beam lại nói.

" M..Mẹ..." Beam muốn ôm mẹ.

" Im đi." Kan khẽ thì thầm khiến trái tim Beam rung động.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Mẹ hỏi.

"À...ừm...quay lại sớm nhé mẹ." Beam nhẹ nhàng nói.

Cậu cảm thấy nóng khắp người và khó chịu.

" Được. Ông ơi, làm ơn đưa tôi đến chợ." Mẹ Beam nói với chồng mình.

Khi cả hai rời khỏi phòng Beam, Kan đứng dậy và khóa cửa lại.

"Làm thế nào mà Beam quay về được?"  Beam hỏi Kan với giọng khản đặc.

"Tôi đã đưa cậu về đây. Cậu kéo dài chỉ một chút và bất tỉnh. Để cậu không gặp rắc rối, tôi phải đưa cậu về nhà." Kan nói với giọng thô lỗ.

Beam cắn môi vì không nghĩ Kan lại là người như vậy.

"Tại sao P'Kan làm điều này?" Beam hỏi, trên môi Kan nở một nụ cười giễu cợt, trước khi lại ngồi cạnh Beam trên giường.

"Chà, tôi muốn làm điều đó. Hừ, tôi không thể tin rằng cậu đã làm hài lòng tôi rất tốt." Kan nói, vuốt ve cổ Beam.

Thân ảnh nhỏ bé muốn giẫy dụa, nhưng toàn thân đau nhức không thể thoát ra được. Kan siết nhẹ Beam, để nhấn mạnh điều gì đó.

"Hãy nhớ rằng, bây giờ cậu phải tuân theo tôi trong mọi việc. Nếu cậu nói với bất cứ ai về những gì tôi đã làm với cậu, tôi sẽ nói với mọi người những gì cậu nghĩ về tôi. Sau đó, cậu phải đồng ý với tôi, tin tôi đi. Bằng chứng là cậu thích tôi, tôi đã giữ nó rồi. Cậu nghĩ rằng chị gái của cậu sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện ra em trai của mình đang chịch nhau với bạn trai mình sau mình hả." Kan nói với giọng giễu cợt.

Điều này khiến Beam cảm thấy đau nhói ở ngực.

"Vậy thì tại sao P'Kan phải làm điều này? Em đã sai ở đâu khi thích anh chứ? Em chỉ thầm thích thôi, em không muốn cướp anh của P'Bee đâu. Làm ơn, làm ơn... Đừng làm điều này với em nữa... Em xin anh. Em sẽ không nói với bất cứ ai hết." Beam nói với giọng run run.

"Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi dễ dàng như vậy sao? Thỉnh thoảng tôi mới tìm thấy một món đồ chơi mà tôi thích. Tôi sẽ không để cậu đi... hay cậu muốn chơi với bạn bè của tôi?" Kan cười hỏi. Beam ngay lập tức lắc đầu.

"Không... Beam sợ... đừng làm vậy với Beam." chàng thanh niên lập tức năn nỉ. Đôi mắt cậu lại bắt đầu nóng lên vì sợ hãi.

"Vì vậy, hãy là một cậu bé ngoan, nghe lời tôi, đừng xúc phạm tôi, và tôi hứa sẽ không nói với chị gái của cậu về việc hai chúng ta ngủ cùng nhau." Kan
lại nói.

Ngực Beam đau nhói, nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt mà ánh mắt vừa đau vừa thất vọng. Kan ngồi im lặng trong phòng Beam một lúc, Beam không dám ngủ vì vẫn còn sợ Kan.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa lớn vang lên.

"Beam... Beam... Mày đang ngủ à... Beam?"  một giọng nói cất lên đầy phấn khích khiến Kan nhíu mày lại vì nhớ ra đó là giọng của em trai mình.

Kan ra mở cửa. Graf hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh trai mình, nhưng cậu không quan tâm vì phài lao vào tìm Beam ngay lập tức.

"Beam làm sao vậy? Nếu tao không tình cờ gặp mẹ mày ở chợ, có lẽ tao đã không biết rằng mày đã bị ngất." Graf nói ngay.

Kan đứng dậy và nhìn em trai mình và Beam với đôi mắt phẳng lặng.

"Ừm...thì..." Beam không nói nên lời. Cùng với việc kéo chăn che thân vì cậu không biết dấu vết trên cơ thể mình ở đâu.

"Beam đến gặp em ở nhà và bất tỉnh, vì vậy anh đã đưa em ấy về. Nhân tiện, em đã trở lại bao lâu rồi, Graf?" Kan nhỏ giọng hỏi cậu em trai, ánh mắt luôn hướng về Beam.

Beam ngay lập tức nhìn đi chỗ khác.

"Em đã trở lại một lúc trước rồi. Khi mẹ đưa em đi chợ, em tình cờ gặp mẹ của Beam. Bác ấy nói rằng Beam bị ốm đến nỗi cậu ấy bị ngất. Vì vậy, em đã vội vàng đến đây đó." Graf nói với anh trai, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Beam.

"Nhưng anh nghĩ em có thể về bây giờ rồi đấy. Hãy để Beam nghỉ ngơi." Kan lại nói.

"Này, anh có thể quay lại trước. Em sẽ chăm sóc cậu ấy vào bây giờ. Beam, để tao lau người cho mày." Graf lại quay sang chàng trai trẻ.

" Mày/Em không cần làm thế đâu."

Cả Beam và Kan đều nói cùng một lúc, khiến Graf bối rối.

"Ừm... không có gì to tát đâu, Graf. Tao có thể tự làm sạch mình. Graf, tốt hơn mày nên quay lại với P'Kan đi." Beam nói, vì cậu muốn nghỉ ngơi. Graf quay sang nhìn anh trai mình.

"Nhưng ba mẹ Beam vẫn chưa về mà." Graf lại nói.

"Tao có thể ở một mình, Graf. Tao muốn đi ngủ bây giờ. Tao không muốn Graf bị bện." chàng thanh niên nói.

Graf suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

"Được rồi, ngày mai Beam không phải đi học đâu. Tao sẽ giải thích với giáo viên." Graf lại nói.

Beam gật đầu, vì cậu biết chắc mình không thể đến trường. Chỉ cần ngồi xuống, Beam đã có một khoảng thời gian khó khăn rồi.

"Về thôi Graf." Kan nói với giọng trầm, để nhanh đuổi Graf đi.

"Vậy bọn tao về trước đi nhé Beam. Ngày mai tao sẽ đến thăm mày." Graf lại nói, vì cậu hơi sợ chính anh trai mình sẽ muốn về ngay. Beam gật đầu.

Trước khi Graf rời khỏi phòng Beam, Kan quay sang nhìn Beam một chút.

"Đừng quên những gì chúng ta đã nói." Kan nói, đi tìm Graf và đóng cửa phòng ngủ.

Ngay khi Kan và Graf rời đi, nước mắt cậu lại rơi.

"Huhu...tại sao điều này lại xảy ra với mình...hức."  Beam nức nở, tự mắng mỏ mình. Nghĩ về những gì Kan đã làm, Beam không hiểu tại sao Kan lại làm điều này. Và Beam biết rằng bây giờ không gì có thể sửa chữa được, ngoài việc chấp nhận số phận của chính mình.

"Mình chỉ thầm yêu bạn trai của chị gái mình thôi. Điều này thật sai lầm... Định mệnh đến với mình quá nhanh." Beam uể oải nói trước khi thiếp đi vì mệt.
.
.
.

Ngày hôm sau, Beam không đến trường và không cho phép bất cứ ai lai người cho mình, nói rằng cậu có thể tự làm được. Beam lo sợ rằng ba mẹ cậu sẽ nhìn thấy dấu vết mà Kan đã thực hiện. Beam vô cùng sợ hãi mỗi khi nhìn thấy những đường nét trên cơ thể cậu. Cậu vẫn bị đau ở lỗ nhỏ phía sau của mình mỗi khi cậu đứng dậy và đi vệ sinh.

Khi các lớp học kết thúc, Graf luôn đến thăm bạn mình. Điều này chỉ khiến Beam nhớ lại những sự kiện của ngày hôm đó. Beam cũng phải tạm dừng công việc bán thời gian.

Đến thời điểm 3 ngày trôi qua, Beam đã bắt đầu hồi phục sau cơn sốt và hiện tại có thể đứng dậy và đi lại bình thường, mặc dù vẫn còn cảm thấy hơi đau. Nhưng cậu đã nỗ lực để đi học. Beam rất vui vì những vết do Kan tạo ra dù vẫn còn trên người nhưng với bộ đồng phục học sinh có thể giấu đi mà không bị ai nhìn thấy. Vì vậy, Beam vẫn đi học như bình thường.

"Beam, mày sẽ đến tiệm làm tóc của P'Day phải không?"  Phon thở dốc chạy theo Beam khiến Beam quay lại nhìn.

" Phải, tao đang đây." Beam nói lại, cậu không muốn ngừng làm việc quá lâu vì cậu đã nghỉ 3 ngày rồi.

"Vậy là Graf sẽ không đưa mày đi hả?" Phon hỏi lại, vì Graf luôn bám lấy Beam.

" Đúng lúc đó thì giáo viên gọi các cầu thủ bóng đá của trường đến họp. Sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành buổi họp vì vậy tôi sẽ đi một mình." Beam nói lại.

"Hả, sao tao lại không biết chuyện này nhỉ?" Phon bối rối hỏi.

"Chà, mày ngủ quên trong lớp toán. Cô giáo dõng dạc thông báo nhưng Phon lại đang ngủ." Beam mỉm cười.

Kể từ ngày sự việc xảy ra, đây là lần đầu tiên Beam cười trở lại. Kan cũng không đến gặp Beam nữa.

"Ồ đúng rồi, đêm qua tao đã chơi muộn. Vậy thì đi thôi." Phon tươi cười nói.

Tiếng còi xe inh ỏi khi Beam và Phon đứng ở mép vỉa hè trước trường, lúc này học sinh bắt đầu ra về. Beam và Phon đồng thời nhìn phía đó.

Tim Beam đập rộn ràng khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Cửa kính bên phía tài xế bị kéo xuống.

"Đi nào, tôi đưa cậu đi." một giọng trầm trầm nói.

"Xin chào, P'Kan." Phon giơ tay chào anh bạn mình.

Bản thân Beam cũng giơ tay chào. Beam thậm chí còn không dám nhìn Kan vì sợ hãi. Dù trong thâm tâm cậu cũng thầm cảm thấy rung động khi biết Kan đang ở ngay trước mặt mình.

"Beam, có chuyện gì sao?" Phon quay lại nhìn khuôn mặt người bạn nhỏ của mình.

"Ồ không có gì." Beam vội vàng phủ nhận.

"Nong Beam, lên xe đi. Tôi sẽ đưa cậu đi." Kan lại nói.

"Ồ, tốt quá Beam. Mày có thể đi với Hia Kan. Ngồi xe máy lạnh lắm." Phon nói.

" Beam." Kan hét lên với giọng mạnh mẽ. Điều này làm Beam hơi run.

"Hả... Em đến đây." Beam nhanh nhảu trả lời.

"Tao đi trước nhé, Phon." Beam nói với Phon bằng giọng lắp bắp.

Cậu mở cửa xe Kan ngồi xuống. Phon cũng có chút nghi ngờ về thái độ của Beam, nhưng không nói gì.

Ngay khi Beam đóng cửa xe, Kan đã nhanh chóng phóng xe đi. Beam đang ngồi cạnh cửa. Cậu cúi đầu, không dám ngẩng lên.

"Hừ, chỉ tán tỉnh Graf thôi là chưa đủ. Cậu vẫn đang quyến rũ Phon đấy à?" Kan nói khiến Beam nhìn Kan không tin nổi.

" Em đã làm gì sai? Em không có tán tỉnh." Beam nói lại.

" Cái quái gì vậy! Tôi đã thấy nó, cậu biết đấy. Đừng nghĩ đến việc dụ dỗ bất cứ ai, đặc biệt là em trai tôi." Kan trầm giọng ra lệnh.

"Beam chưa bao giờ dụ dỗ ai cả. Ngoài ra, Graf là bạn của Beam." Beam đã trả lời.

" Ai biết được, nếu một ngày nào đó cậu lại muốn thử với Graf thì sao? Tôi đang nói, nếu cậu dám trái lệnh của tôi, cậu sẽ chết." Kan nói với giọng nghiêm khắc.

Beam nhìn Kan với vẻ hoài nghi. Kan biến mất trong ba ngày và quay lại đe dọa Beam một lần nữa.

"Anh định đưa Beam đi đâu?" chàng thanh niên hỏi.

"Tôi sẽ đưa cậu đến D&N! Và khi cậu hoàn thành công việc, cậu không cần phải để ai đưa cậu về hết. Tôi sẽ tự đón cậu." Kan lại nói.

"Phi Kan, anh nói chuyện với P'Bee chưa?" Người thanh niên tò mò hỏi. Kan cười nhẹ.

"Chà, chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi ngày. Tại sao cậu hỏi? Cậu không cần phải sợ rằng tôi sẽ nói với Bee về cậu đâu." Kan nói.

Beam cảm thấy đau nhói trong lòng khi biết Kan vẫn gọi điện nói chuyện với chị gái mình. Khi tình hình trở nên khó chịu, Beam cố ép mình ngừng yêu Kan. Nhưng Beam không làm được. Cậu luôn tự nhủ rằng Kan là bạn trai của chị gái mình, nhưng trái tim vẫn yêu anh.

Cậu muốn Kan chia sẻ trái tim mình với cậu, nhưng cảm giác tội lỗi với Bee mạnh mẽ hơn. Khiến Beam không biết phải làm gì tiếp theo.

Beam im lặng cho đến khi đến tiệm làm tóc nơi cậu làm việc bán thời gian.

" Cảm ơn." Beam nhẹ nhàng nói.

"Đừng quên những gì tôi đã nói. Tôi đã nói với ba mẹ cậu rằng tôi sẽ đón cậu rồi." Kan nói.

Beam không nói gì, mở cửa xe. Nhưng Kan đã nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu để cậu lao vào lồng ngực cường tráng của anh. Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy gáy cậu và hôn cậu rất mãnh liệt khiến Beam bị sốc vì Kan chưa bao giờ hôn cậu trước đây.

Chiếc lưỡi nóng bỏng nhanh chóng xâm nhập vào chiếc lưỡi nhỏ. Beam vẫn còn sốc trước vụ việc. Thật tốt khi phim xe hơi của Kan khá mờ đục. Người ngoài khó nhìn thấu nội tâm.

" Ư..." Beam không thở nổi, vì nụ hôn đó của Kan hơi mãnh liệt. Ngay trước khi thả ra, Beam ngay lập tức hít không khí vào miệng.

" Ôi, đau quá!" Beam lại hét lên khi Kan cúi xuống cắn mạnh vào môi Beam đến chảy máu.

Thân hình bé nhỏ đưa tay lên che miệng.

"Hãy nhớ rằng, cơ thể của cậu là của tôi. Đừng để bất cứ ai chạm vào đồ của tôi hoặc cậu sẽ bị đánh đòn." Kan kết luận.

"Xuống đi!" Kan nói khiến Beam đau nhói trong lồng ngực.

Cậu vội vàng mở cửa xe. Beam buộc mình không được khóc, bởi cậu không muốn đồng nghiệp ở chỗ làm phải lo lắng cho đến khi chuyện đến tai Day, sếp của cậu.

Cậu biết rằng nếu Day biết tất cả mọi thứ, có lẽ Day sẽ không thể chấp nhận được.

"Hôm nay em đến sớm thế." Giọng nói của Belle, một ladyboy cao lớn, người đã ở gần Beam khi cô nhìn thấy cậu bước vào hội trường.

" Tiết học kết thúc sớm ạ." Beam đã trả lời.

"Đi thay quần áo trước đi." Belle nói lại, vì Beam đang mặc đồng phục cấp ba.

Chủ nhân của Salon Day ra lệnh cho cậu không được làm việc trong bộ đồng phục học sinh của mình. Khiến Beam phải thay quần áo ngay lập tức.

Beam đi vào phòng tắm để thay quần áo. Tuy nhiên, cậu không khóa cửa vì nghĩ giờ này sẽ không có ai vào. Khi Beam chuẩn bị mặc áo phông, cậu giật mình khi Belle mở cửa.

"Có chuyện gì vậy, P'Belle?" Beam lập tức hỏi, giơ áo lên che đi những đường hằn trên ngực.

" Chuyện gì đã xảy ra thế?" Belle hỏi với giọng thì thào.

"Cái...à...không có gì đâu. P'Belle định hỏi về điều gì?" Beam ngạc nhiên khi nhìn thấy Belle, cậu cố gắng trốn tránh tình huống này.

"Làm thế nào em có những dấu vết này? Nói cho chị ngay!" Belle hỏi lại với giọng nghiêm khắc, trước khi xé toạc áo của Beam.

"Chà... không, P'Belle!" Beam hét lên nhưng không né được Belle.

Khi Belle cởi áo sơ mi của Beam, cô đã vô cùng sửng sốt trước những đường nét mà cô nhìn thấy trên cơ thể Beam. Belle ngay lập tức có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, bởi vì cô đã tự mình trải qua điều đó một chút.

" Ai làm nó? Nói cho chị ngay!" Belle hỏi với giọng run run.

Cô cũng yêu quý Beam như một đứa em trai thực sự.

"Không có gì thực sự... P'Belle, tin em đi." Beam đáp lại, giọng run run.

"Chị không tin em đâu, chị không phải trẻ con. Này, nếu chị không vào lấy tạp dề của em, có lẽ chị đã không nhìn thấy thứ này. Nói cho chị ngay." Belle lại nói.

Belle biết rất rõ rằng Beam không phải là một đứa trẻ sẽ làm những việc này. Mặc dù Belle chưa bao giờ nhìn thấy Beam đi cùng bạn gái, nhưng Beam chưa bao giờ tỏ ra thích một người đàn ông nào.

"..." Beam im lặng, lại cảm thấy muốn khóc.

"Nếu Beam không nói với chị, chị sẽ phải nói với Day về điều này." Belle đe dọa khiến Beam lập tức chạy lại ôm Belle.

"Huhu...huhu...đừng nói với P'Day, P'Belle...hức..." Beam vội vàng cầu xin.

"Vậy nói cho chị biết, ai đã làm điều này với em? Có phải anh ta ép buộc em ... anh ta có làm tổn thương em đúng không? Beam, nói cho chị biết!" Belle lại hét lên.

Beam lắc đầu trong nước mắt.

"Huhu... Không... Huhu... Beam đầu hàng anh ấy... Hức... Beam sẵn sàng dâng nó cho anh ấy... P'Belle, đừng nói với P'Day nhé." Beam nức nở trong khi Belle đứng đó, choáng váng vì không thể tin vào những gì Beam nói.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro