Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 4:

" Thế sao em lại khóc?" Belle hỏi.

"Hức... Beam sợ P'Belle sẽ kể cho P'Day... Hức..." Beam xin lỗi. Belle vỗ nhẹ vào lưng Beam.

" Em có thể nói với chị không? Người này là ai?" Belle hỏi.

"..." Beam không trả lời, chỉ nức nở. Belle thở dài chán nản.

" Được rồi, nếu em chưa sẵn sàng nói với chị, cũng không sao. Nếu Beam có điều gì muốn tham khảo ý kiến của chị, em có thể đến và nói ra, biết không?  Đừng im lặng với chính mình." Belle đã cảnh báo.

Mặc dù trong thâm tâm, ban đầu cô không tin những gì Beam đã nói.
Nhưng Belle không muốn liều lĩnh khi nhìn thấy Beam khóc như vậy.

" Hưm." Beam đáp với giọng run run nhìn Belle.

" P'Belle sẽ không nói với P'Day chứ?" Beam hỏi lại. Belle gật đầu.

" Đi rửa mặt thay quần áo đi. Vậy là em có thể đi làm việc và không phải suy nghĩ nhiều rồi nhé?"  Belle nhẹ nhàng nói, trước khi để Beam thay quần áo.

Về phần Belle, cô bắt đầu thấy căng thẳng khi đi làm. Sau khi thay quần áo, Beam cũng đi làm.

Trong suốt thời gian Beam làm việc, Belle luôn biết Beam cư xử như thế nào, nhưng vẫn chọn cách không nói bất cứ điều gì.

" Beam, em có nghe nói rằng Bee đang hẹn hò với anh trai của Graf không?" Belle hỏi, khi cô nhớ lại. Khiến Beam phải dừng tay khi gấp chiếc khăn tắm.

" Ưm." đứa nhỏ đáp với giọng nghèn nghẹn.

" Lạ nhỉ, quen nhau từ bao giờ vậy? Kan có phần nổi tiếng, nhưng chị chưa bao giờ nghe tin cậu ấy tán tỉnh ai cả." Belle vừa nói vừa suy nghĩ.

" Beam cũng không biết. Em chỉ mới phát hiện ra gần đây." Beam nói lại, cảm thấy tội lỗi và tổn thương cùng một lúc.

" Thế em không mang xe à? Thôi làm việc đi, chị đưa em về." Belle nói như thường lệ, vì cô đã quen với việc chở Beam khi cậu không đi xe tới.

Beam nghĩ, bởi vì cậu không biết liệu Kan có đến đón cậu hay không. Beam sau đó, không phản hồi sẵn sàng tiếp tục làm việc.

Cạch...

Tiếng mở cửa quán vang lên, Beam quay lại và nhướn mày ngạc nhiên.

" Mày đang làm gì ở đây vậy Graf?" Beam hỏi cậu bạn thân.

" Thôi, tao sẽ đợi để đưa mày về nhà. Hôm nay cô giáo cho tai tập bóng đá ngày đầu tiên nên tao mới đến muộn. Tao trở về nhà để tắm rửa và sau đó tao sẽ đưa mày đi ăn trước khi về nhà." Graf cười nói trước khi ngồi cạnh Beam.

Bây giờ chuyển động đã chậm lại, vì đã gần đến giờ đóng cửa.

" Vậy sao mày không về nghỉ? Không cần đến với tao đâu, tao có thể tự về một mình." Beam nói lại.

" À, tao muốn bù đắp cho việc không đưa mày đi. Đừng phàn nàn, tao không mệt lắm đâu." Graf nói với một nụ cười trước khi nằm lên đùi Beam trên chiếc ghế dài.

Beam hơi giật mình. Nhưng cậu không nói gì, vì bình thường Graf thích ngủ trong lòng cậu và chơi như vậy một cách thường xuyên.

" Chào! Nong Graf, đừng làm thế. Chị ghen tị đấy, hehe." Belle vừa nói đùa vừa xem xét tình trạng của Beam.

Beam cười như thường lệ, không hành động gì khác.

" Vậy Graf có nên ngủ trong lòng P'Belle không nhỉ?" Graf cười trêu chọc.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động của Beam reo trong túi balo của cậu.

" Graf, dậy đi. Tao sẽ trả lời điện thoại di động." Beam nói.

Beam đứng dậy mở cặp sách rồi lấy điện thoại di động ra với vẻ mặt ngạc nhiên. Vì cậu không rành số này.

" Xin chào?" Beam trả lời cuộc gọi.

[ Cậu sắp hoàn thành công việc chưa?] một giọng trầm hỏi. Nó khiến trái tim Beam rung động, bởi vì cậu nhớ giọng nói đó là của ai.

" Phi...P'Kan." Beam khẽ gọi, trước khi quay sang nhìn Graf, người đang ngạc nhiên nhìn cậu. Sau đó Beam bỏ đi và nói chuyện trong bếp.

[ Tôi hỏi cậu đã hoàn thành công việc chưa?] Kan hỏi với giọng chắc nịch.

" Ồ... gần xong rồi." Beam sợ hãi trả lời, vì cậu không quen bị ai la.

[ Tốt, tôi sẽ đi đón cậu sớm.] Kan lại nói.

" Ưm... nhưng..." Beam nhanh chóng phản đối trước khi Kan cúp máy.

[ Cái gì?!] Kan trầm giọng hỏi.

" Chà... Graf đang đợi để đưa Beam về." Beam nhẹ nhàng đáp, trước khi nghe thấy tiếng càu nhàu.

[ Kêu em ấy quay lại.] Kan nói.

" Nhưng Graf đến vì Beam. Beam không thể đuổi Graf về được." Beam nói vì tiếc hùi hụi khi phải tiễn người bạn thân của mình về.

[ Nếu cậu muốn gặp tôi, hãy thử đi.] Kan nói một cách đe dọa.

Nó khiến Beam run sợ, vì cậu không biết Kan đang định làm gì. Khi Beam định sẽ trả lời ngay lập tức, Kan đã kết thúc cuộc gọi.

" Mày đang nói chuyện với ai vậy Beam?" Giọng Graf vang lên.

Beam nhìn cậu và thấy Graf đang vào bếp.

" Ừm... đang nói chuyện với P'Day. Graf, có chuyện gì vậy?" Beam vội vàng nói dối và làm ra vẻ bình thường.

" Không, không có gì đâu. Tao chỉ thấy mày nói chuyện hơi lâu thôi. Tao vẫn rất lo lắng cho mày. Mày đã hết sốt chưa?" Graf nói.

Beam mỉm cười trước sự quan tâm của người bạn thân.

" Tao không bị bất cứ điều gì đâu. Hãy giúp những người lớn đóng cửa tiệm trước. Chúng ta sẽ trở lại sau." Beam cười nói, trước khi rời đi để giúp Belle dọn dẹp đại sảnh.

" Đi cẩn thận, Beam." Belle nói vào cuối ngày, trước khi Beam lên xe máy của Graf và họ rời đi.

" Ăn trước đi Beam. Tao trả tiền." Graf vừa nói vừa lái xe máy đến chợ đêm, nơi có một quán ăn ven đường ở giữa thị trấn tỉnh lẻ.

" Không, tôi sẽ trả." Beam cãi lại, vì cậu không muốn lợi dụng Graf đã lái xe rồi mà còn để Graf trả tiền ăn.

" Nhưng..." Graf không đồng ý.

" Nếu Graf từ chối, tao sẽ bắt xe ôm về nhà." Beam nói.

Điều này khiến Graf bị đóng băng ngay lập tức.

" Ờ được rồi." Graf cuối cùng cũng đồng ý. Điều đó khiến Beam mỉm cười hài lòng.

Cả hai tìm một bãi đậu xe và đi bộ đến nhà hàng mà họ thường ăn, trước khi gọi từng đĩa cơm.

" Đúng rồi, Beam! Ngày mai, các chàng trai sẽ ngủ lại chỗ tao để giúp tao làm báo cáo cho giáo sư Kai. Beam qua nhà tao ngủ luôn đi. Tao sẽ hỏi ba mẹ của Beam cho." Graf nói, khiến Beam phải suy nghĩ.

Bởi nếu đến nhà Graf, cậu sẽ phải gặp Kan và phải quay lại hồi tưởng lại những hình ảnh đau thương của ngày hôm đó.

Beam không biết mình có thể kiểm soát tâm trí đến mức nào.

" Ưm... Tak nghĩ tao sẽ về nhà ngủ, Graf." Beam nói với người bạn thân của mình.

" Tại sao?" Graf liền hỏi.

" À... Mày đi với nhiều bạn lắm, tao chỉ muốn chu đáo thôi. Ngoài ra, nhà tao ở xa. Tốt hơn là tao nên quay lại một mình." Beam nói.

" Mày có thể về nhà ngủ nhưng không được đi một mình. Tao đến để đón mày và tao sẽ đưa mày về. Làm thế nào mày có thể về nhà muộn vào ban đêm một mình được? A...đừng tranh cãi, đồng ý đi, nếu không tao sẽ rất tức giận." Graf nắm chặt tay khiến Beam phẫn nộ gật đầu.

Khi cơm được dọn ra, cả hai cùng ngồi ăn và trò chuyện. Nó khiến Beam hơi quên đi mối liên hệ với Kan. Cho đến khi Graf chào ai đó...

" Ồ, này! Anh đang làm gì ở đây vậy?" Giọng Graf chào hỏi khiến Beam tê tái, vì cậu biết Graf nói chuyện với ai.

Trái tìm Beam lỡ một nhịp, không dám quay đầu nhìn lại. Tay cầm thìa lập tức run lên.

" Em đi với ai thế, Graf?" giọng một người đàn ông khác hỏi.

Chiếc thìa trên tay Beam ngay lập tức rơi xuống đĩa, bởi vì cậu nhận ra rõ ràng giọng nói của một trong những người bạn của Kan.

Bây giờ ba người họ di chuyển để lọt vào tầm nhìn của Beam, khiến thân hình nhỏ bé phải cúi xuống. Cậu biết rằng bạn của Kan nhớ cậu, nhưng anh ta giả vờ hỏi Graf.

" Bạn em tên là Beam. Beam, đây là P'Audi và P'Ray, bạn của Hia Kan. "Graf gợi ý, khiến Beam từ từ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi khi nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Kan và đám bạn.

" Chào bé Beam." Audi chào bằng một nụ cười, nhưng ánh mắt lại tinh nghịch.

" Ưm." Beam nhỏ nhẹ trả lời, không dám nhìn ai.

" Này Kan, tao đang tính ăn ở nhà hàng này, ngồi chung bàn với Graf đi." Ray nói, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

" Này, bọn anh ngồi đây được không?" Kan hỏi em trai mình.

" Ổn ạ." Graf nói trước khi ngồi xuống cạnh Beam.

Kan ngồi ở đầu bàn cạnh Beam. Ray và Audi ngồi đối diện với Beam và Graf. Beam cảm thấy tức ngực. Muốn khóc vì bầu không khí kỳ lạ bây giờ.

" Graf, tao no và buồn ngủ quá, tao muốn về nhà." Beam quay sang nói với Graf bằng giọng cầu xin.

" Beam ăn ít quá. Hãy ăn mọi thứ trước đã." Graf đáp, vì cậu thấy cơm trong đĩa của Beam hầu như không thiếu thứ gì.

" Nhưng..." Beam sẽ kiếm cớ để thoát khỏi Kan.

Bộp!

Beam đông cứng lại khi bàn tay mạnh mẽ của Kan vươn ra và siết chặt lấy đầu gối mình. Điều mà không ai nhìn thấy, bởi vì Kan đã ép cậu dưới gầm bàn.

" Chúng ta ăn chung trước đi. Cậu đi đâu mà vội thế?" Kan hỏi với giọng điệu bình thường.

" À... ừ... Beam bị đau bụng. Em muốn về nhà." Beam vẫn đang kiếm cớ. Cậu đợi để đi về.

" Đau bụng từ khi nào vậy Beam? Nói cho tao biết." Graf lập tức sửng sốt hỏi.

" Có thể là do ăn xong đó. Graf, đi mua ít thuốc đau bụng ở hiệu thuốc gần góc bến xe buýt đến cho Beam đi." Kan lên tiếng.

" Ối, đừng lo... Beam có thể về nhà uống thuốc." Beam vội đáp.

" Không, anh thấy mẹ Beam nói Beam vẫn còn sốt. Cậu cần phải nhanh chóng và uống thuốc. Graf, đi mau. Anh sẽ chăm sóc cho Beam." Kan nói với em trai mình. Graf do dự một chút.

" Beam, đừng bướng. Tao sẽ trở lại sớm." Graf lo lắng nói.

" Này, làm ơn đi. Hãy chăm sóc Beam giúp em." Graf tâm sự với anh trai mà không biết rằng mình đang đút miếng thịt vào miệng hổ.

" Gr... Graf..." Beam không gọi được thằng bạn thân lại, vì Graf đã chạy đi mua thuốc cho Beam. Beam đang ngồi run rẩy vì sợ hãi.

" Hả... Cậu nói dối. Cậu ấy thực sự đã lấy lòng tao đấy, Kan." Audi nói đùa, Beam bước đi khỏi Kan ngay lập tức.

" Đó là gì? Dù sao thì tao và Audi cũng không thể chạm vào Nong Beam cho đến khi tên khốn đó cho phép." Ray nói.

Beam, nước mắt giàn giụa trên mặt, không dám nói lời nào.

Beam ngay lập tức nhìn Kan, khi Kan nắm lấy cổ tay Beam.

" Nếu Graf đến, hãy nói rằng tao đã mang cậu bé này đi." Kan nói với bạn bè và Beam lắc đầu.

" Beam sẽ trở lại với Graf!" chàng thanh niên vội vàng nói. Kan nhìn Beam với ánh mắt giận dữ.

" Nhưng tôi không cho cậu về đâu, tôi đã bảo là không được quyến rũ anh trai tôi nữa mà. Cậu không nhớ sao?" Anh nói với giọng thì thầm, nhưng không quá to để những người bên ngoài bàn có thể nghe lỏm được. Trước khi Beam bị Kan lôi đi một cách thô bạo, đưa Beam lên xe của anh.

" Đừng xuống. Nếu không, tôi sẽ nói với Graf về chuyện của cậu và tôi được chứ?" Kan đe dọa nói, Beam lắc đầu ngán ngẩm.

" Vậy P'Kan sẽ đưa Beam đi đâu?" Beam hỏi, giọng run run.

Nhưng Kan không trả lời. Anh bước tới và ngồi vào phía người lái trước khi khởi động động cơ và ngay lập tức lao đi.

Beam đang ngồi với trái tim run rẩy.

Kan thực sự đã lái xe đến nhà Beam. Kan đỗ xe trước cửa nhà, Beam vội lấy balo chuẩn bị xuống xe.

Đột nhiên !!

Chát !!

Khuôn mặt ngọt ngào quay lại với một cái tát. Trước khi Beam ra khỏi xe, Kan đã nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu để kéo cậu lại và tát vào mặt cậu một cái mạnh đến nỗi khóe miệng cậu nứt ra.

" Hả... Sao P'Kan lại tát Beam?" chàng thanh niên rơm rớm nước mắt hỏi.

" Hình phạt cho việc không tuân theo mệnh lệnh của tôi. Cậu đã không làm những gì tôi yêu cầu và lại quay trở lại với Graf." Kan nói với giọng nghiêm nghị.

" Nhưng Graf là em trai của P'Kan... Hức... và Graf là bạn của em. P'Kan, em không thể không nhìn thấy Graf." Beam nói với giọng nức nở.

" Tôi không phiền đâu. Nếu lần sau cậu không tuân theo mệnh lệnh của tôi một lần nữa, cậu sẽ bị đánh đập nhiều hơn nữa. Xuống xe, xuống xe!!" Kan hét lớn.

Beam lập tức mở cửa xe. Nói rồi, cậu vội vàng mở cửa nhà đi vào trong mà không thèm quay lại nhìn chiếc xe của Kan.

Khi Beam đi lên phòng, cậu nghe thấy tiếng xe của Kan đang lái đi. Thân hình nhỏ bé ngã xuống và khóc một cách sốt ruột. Cậu không nghĩ Kan lại tàn nhẫn với mình chỉ vì một lý do như vậy.

Ngay sau đó, điện thoại của Beam reo lên. Beam nhấc máy và thấy đó là số của Graf nên đã cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở lại bình thường.

" Có chuyện gì vậy, Graf?" Beam trả lời cuộc gọi của cậu bạn thân.

[ Mày đang ở đâu vậy Beam? Tại sao mày lại đi về mà không đợi tao?] giọng Graf sốt ruột hỏi.

" À, tao bị đau bụng. Vì vậy, tao đã xin P'Kan đưa tao về. Tao xin lỗi, Graf." Beam nói lại, cố kìm nước mắt.

[ Cái gì vậy? Giọng của mày không tốt chút nào hết.] Graf hỏi lại.

" Không có gì đâu, tao chỉ buồn ngủ thôi." Beam vừa nói vừa giả vờ ngáp cho Graf nghe thấy.

[ Hừm, vậy thì tao không làm phiền nữa. Đi tắm và đi ngủ đi. Đắp một chiếc chăn dày vô, mày vẫn chưa khỏi cơn sốt đâu. Đừng quên.] Graf nói.

" Con hiểu rồi ba." Beam nói đùa để Graf không phải lo lắng nhiều.

[ Đợi đã, bây giờ đi tắm và đi ngủ đi. Hẹn gặp lại vào ngày mai.] Graf kết luận trước khi kết thúc cuộc gọi.

Vì vậy, Beam ngồi trên giường một lúc trước khi đi tắm và thay đồ đi ngủ. Beam nhìn vết thương nơi khóe miệng mà tim nhói đau.

" Sao P'Kan ác quá vậy?" Beam tự nhủ trước khi chìm vào giấc ngủ.
.
.
.

" Thiệt tình, miệng Beam bị làm sao vậy?" Phon hỏi, vì tò mò từ sáng rồi.

" Tao trượt chân trong phòng tắm và đập miệng xuống sàn." Beam cũng trả lời như vậy từ sáng khiến nhiều bạn tin tưởng. Nhưng Phon không muốn tin vào điều đó.

" Mày hỏi gì vậy Phon?" Graf hỏi bạn mình.

" Không, tao chỉ muốn biết thôi." Phon đã trả lời.

" Vậy khi nào chúng ta sẽ đến nhà mày, Graf?" Phon vừa hỏi vừa cất sách vở vào balo.

" Tao sẽ đưa mày đi sau khi tập bóng đá. Nó sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Graf nói trước khi quay sang
Beam.

" Beam, xong việc tao sẽ đón mày ở salon." Graf nói. Beam gật đầu.

Dù trong thâm tâm cậu không muốn đến nhà Graf nhưng nhóm bạn đã cùng nhau thực hiện một dự án ở trường rồi. Làm cho cậu không thể tránh khỏi.

Sau khi lớp học kết thúc, cậu đến tiệm làm tóc. Day hôm nay sẽ trở lại.

" P'Day, xin chào." Beam vui vẻ vẫy tay chào Day.

" Này, P'Belle nói em không được khỏe. Em khỏe rồi chứ?" Day nói.

" Em thấy ổn hơn rồi. Còn P'Night thì sao?" Beam hỏi về em trai ruột của Day, người mà Beam yêu thương nhiều như cậu yêu Day.

" Vài ngày nữa em ấy sẽ về Thái Lan. Trong thời gian đó, anh phải gấp làm hồ sơ nhập học cho Night. Thật tốt khi Beam cũng giúp chị Belle trông nom cửa tiệm. Có gì thì gọi điện báo cho anh biết nhé?" Day nói.

Beam nở một nụ cười rộng trên khuôn mặt.

" Miệng em bị làm sao vậy?" Day hỏi khi chú ý đến miệng của Beam.

" Ưm... Beam trượt chân ngã." Beam trả lời giống như cách cậu nói với bạn bè của mình.

Day khẽ nheo mắt lại vì không thể tin được, nhưng anh đã giấu được điều đó.

" Lần sau cẩn thận hơn nhé. Chúng ta đi làm đi. À, tối nay anh đưa em về." Day nói khi biết Beam không mang
theo xe.

" Beam phải đi làm báo cáo ở nhà Graf." Beam nói.

" Vậy tại sao em lại đến đó làm bài tập về nhà? Chà, hôm nay sẽ kết thúc sớm, em không phải lo lắng. Chính anh sẽ đưa em đến nhà của Graf." Day nói.

Điều Beam biết là chắc chắn cậu không thể chống lại Day, vì vậy cậu phải chấp nhận và gọi điện thông báo cho Graf.

Beam làm việc đến 1 giờ chiều, vì vậy Day bảo cậu ngừng công việc và chuẩn bị đưa cậu đi.

" Ở nhà Graf, có người nào tên là Kan không?" Day vừa hỏi vừa lái xe ra khỏi sảnh, vì anh có nghe tên Kan nhưng không nhớ nhiều.

" Ưm." Beam nhẹ nhàng trả lời.

" Có chuyện gì với em vậy?" Day hỏi.

" Không có gì..." Beam gật đầu nói.

Không lâu sau, Day đến đậu trước hàng rào nhà Graf.

" Cảm ơn, P'Day." Beam vẫy tay chào trước khi mở cửa xe.

Day quay lại thì thấy chiếc ví của Beam nằm dưới nền xe nên lập tức nhặt lên và mở cửa xe đi tìm Beam.

" Beam, ví của dm bị rơi. Đừng bất cẩn như vậy." Day lẩm bẩm, không nghiêm túc khi đưa ví cho Beam.

" Ồ... cảm ơn P'Day." Beam vội cảm ơn lần nữa. Day lắc đầu trước khi đưa tay xoa đầu Beam.

" Thật ra anh phải là người lo cho em nhiều hơn mới đúng." Day trìu mến nói.

" P'Day, à... Beam không phải trẻ con." Beam nói lại.

" Em ấy, em mới 17 thôi, cẩn thận đấy. Đừng tin một từ nào, em biết không? Khi suy nghĩ thì phải suy nghĩ thật kỹ. Mọi người ngày nay không đáng tin cậy hết. Một số người dễ thương, nói nhiều nhưng cũng có nhiều tật xấu." Day được trao cơ hội để dạy dỗ Beam, vì anh không muốn một đứa bé dễ thương như Beam phải đối mặt với những điều tồi tệ giống như em trai của anh đã gặp phải.

Night thậm chí đã phải chuyển đến Anh để vượt qua nó và dự kiến sẽ sớm quay trở lại.

" Hả..." Beam nhẹ nhàng trả lời.

" Beam, vào trước đây." Beam nói với Day.

Chuông chưa kịp bấm thì người làm vườn tiến lại mở cổng. Graf vẫn chưa trở lại từ buổi tập bóng đá. Khi Day thấy Beam đã vào nhà một người bạn, anh đã quay lại. Beam đến ngôi nhà lớn nơi Graf sống cùng ba mẹ.

" Hừ, ưm, tuyệt. Cậu ở đâu mà có thể kiếm ra nhiều đàn ông để quyến rũ thế? Ngay cả ở đây." một giọng nói trầm vang lên.

Nó khiến Beam giật mình một chút, trước khi cậu quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đang đứng trên con đường dẫn đến hướng nhà Kan.

Beam không trả lời mà cố bước vào ngôi nhà lớn vì người làm vườn đã biến mất. Nhưng Kan đã nắm lấy cổ tay cậu trước và lôi cậu về nhà riêng của mình.

" Thả Beam ra, P'Kan... Aa... đừng làm gì với Beam!!" thanh niên hét lên sợ hãi.

" Đừng bắt tôi phải thả cậu ra nữa được không? Cậu biết tôi sẽ không để cậu đi dễ dàng. Vậy tại sao cậu cứ lãng phí năng lượng của mình thế? Nếu cậu vẫn tiếp tục chiến đấu, cậu phải ngủ với tôi." Kan nói làm Beam tròn mắt.

" Ôi, không, không... Beam sẽ không để anh Kan làm thế với Beam nữa đâu." cậu bé nói, vì không muốn cảm thấy có lỗi hơn với chị gái mình.

Kan kéo Beam về nhà riêng của mình, nơi không có ai trong đó. Nắm lấy cổ Beam và bóp mạnh.

" Đau quá... Beam đau lắm P'Kan ạ." chàng thanh niên nói.

" Mày dám ngắt lời tao hả?!" Kan hét lên với giọng thô bạo.

" Beam không muốn mắc lỗi với P'Bee... P'Kan, làm ơn... P'Kan... Đừng làm gì Beam." chàng thanh niên van nài.

" Haha. Cậu không muốn xúc phạm Bee, vì vậy hãy cho tôi biết từ cậu rằng cậu không còn yêu tôi nữa. Nói cậu không còn nghĩ về tôi nữa, nói đi!!" Kan nói.

Beam dừng lại, cảm thấy nghẹn ở cổ họng. Cậu muốn nói to lên, nhưng cậu không nói nên lời. Vì trái tim Beam vẫn còn yêu người xấu xa này.

Dù bị tổn thương nặng nề như thế nào, Beam vẫn không thể ngừng yêu người đàn ông này. Kan chế nhạo sự im lặng của Beam.

Chỉ có tiếng hét đau đớn vì bị ép vào sau đầu.

" Beam!! Beam ở đâu vậy?" Tiếng hét của Graf vang lên trước cửa nhà Kan.

Điều đó khiến Kan khẽ gầm gừ trong cổ họng, trước khi buông Beam ra và bước ra mở cửa.

" Này, anh có thấy Beam không? Chú Sin nói rằng Beam đã đến, nhưng em không thấy cậu ấy trong phòng." Graf hỏi anh trai mình.

Beam từ từ rời đi để tìm Graf, mặc dù trái tim cậu đang đập thình thịch vì sợ rằng bạn mình sẽ nghi ngờ và cậu sẽ bị bắt.

" Ối, Beam, cậu làm gì ở đây vậy?" Graf bối rối hỏi.

" Được rồi, Beam đến để nói về Bee. Bọn anh nói chuyện xong rồi." Kan đáp với vẻ bình thản trên khuôn mặt. Graf gật đầu xác nhận.

" Ôi... tưởng mày đi lạc chứ. Đi thôi, Beam. Lũ khốn đó đang đợi đấy." Graf mỉm cười nói với Beam.

" Đi trước đây anh." Graf nói với anh trai mình  trước khi bỏ đi, nắm tay Beam.

Tiếng Kan đập vỡ cửa kính khiến Beam và Graf quay lại nhìn.

" Xin lỗi. Cánh cửa trượt cứng nên anh dùng tay ấn nó vào thôi." Kan nói, nhìn tay Graf đang nắm tay Beam.

Chàng trai trẻ biết thái độ của Kan là gì. Cậu từ từ rút tay ra khỏi tay Graf và bước vào ngôi nhà lớn, Graf lặng lẽ theo sau.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro