Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 20:

Sau khi họ tắm cùng nhau, Kan đưa Beam đi ăn ở một nhà hàng gần phòng anh. Nhưng trước khi ra khỏi phòng tắm, Kan đã dò xét kỹ hơn vì sợ chàng trai trẻ không đi được. Khi họ ăn xong và no nê, Kan dẫn Beam đến chùa Wat Huay Mongkol.

"Ngay cả vào những ngày trong tuần cũng có rất nhiều người." Beam nói khi cậu bước ra khỏi xe và nhìn thấy một đám khách du lịch.

"'Chà, ngôi chùa này rất nổi tiếng. Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu trước?" Kan hỏi.

"Beam muốn đi chiêm bái Luang Pu Tuad." Beam mỉm cười nói.

Hôm nay nắng không gắt nên Kan và Beam đi mua hoa, nhang và nến rồi lên lầu để tỏ lòng thành kính với Luang Pu Tuad. Suốt quãng đường lên cầu thang Kan luôn nắm tay Beam.

"Em có mệt không?" Kan hỏi khi thấy mồ hôi nhỏ xuống tóc Beam.

"Không." Beam trả lời với một nụ cười. Khi lên đến khu vực du khách tỏ lòng thành kính, họ cùng nhau thắp nhang, nến ngồi bên cạnh để cúng bái. Beam nhìn Kan cau mày và khẽ mỉm cười trước khi bắt đầu cầu nguyện trong lòng.

' Hôm nay, Beam, con trai của người đã đến để tỏ lòng thành kính với Luang Pu Thuat. Nguyện cho tất cả những công đức con làm hôm nay, dù nhỏ đến đâu đều được hồi hướng công đức. Vì vậy, mong tất cả những người yêu mến Beam được hạnh phúc. Cầu mong gia đình con chỉ gặp những điều tốt lành. Chúc Phi Kan hạnh phúc bên người P'Kan yêu. Kiếp này, có thể con không phải là tri kỷ của P'Kan. Nhưng nếu chúng con đến một kiếp khác, xin hãy để Beam gặp P'Kan và để chúng con trở thành bạn tâm giao.' Beam đã rơm rớm nước mắt vì nghĩ rằng kiếp này mình sinh ra không phải dành cho Kan. Khi cầu nguyện xong, Beam thắp hương, trong khi Kan cũng làm như vậy.

" Beam, có chuyện gì vậy? Tại sao Beam trông như sắp khóc vậy?" Kan người quay lại nhìn Beam, ngạc nhiên hỏi.

"Ơ... Beam tự làm đau mắt mình... Vừa rồi, khói nhang bay vào mắt em." Beam nói dối, nhưng cậu cũng xin lỗi các vị trên cao vì đã nói dối.

"Để anh xem nào." Kan dẫn Beam đi và đứng ở một góc khác trước khi lấy chiếc khăn tay từ túi quần của mình và lau khóe mắt của Beam. Beam đứng dậy và tự dọn dẹp, vì cậu không muốn Kan biết mình nói dối.

"Đừng dụi mắt, được chứ? Chúng sẽ sưng lên." Kan trả lời. Beam đứng dậy và nhìn Kan với ánh mắt đầy yêu thương. Cậu cảm thấy ấm áp trong lòng khi Kan đối xử tốt với mình như vậy.

" Beam rất hạnh phúc." Beam khẽ nói.

"Bởi vì em vui vẻ?" Kan hỏi.

" Em rất vui vì hôm nay hai chúng ta đã có cơ hội cùng nhau làm công đức." Beam nói với một trái tim hạnh phúc.

" Chà, anh cũng rất biết ơn." Kan trả lời với một nụ cười.

“Thỉnh thoảng đi chùa cũng tốt." Kan lại nói.

" Beam rất vui vì Phi Kan vẫn ổn." Beam cười nói.

"Nong, chúng ta có nên đi làm lễ với các nhà sư ở nơi khác không?" Kan đề xuất. Beam ngay lập tức gật đầu.

"Đi nào." Beam trả lời.

Hai người bước đi để làm công đức. Họ cùng nhau đi bộ qua ngôi đền. Họ cảm thấy hài lòng rằng họ đã đến để làm công đức. Kan và Beam đi dạo quanh ngôi đền một lúc. Thời gian đã trôi qua và đã gần trưa.

"Còn muốn đi nơi nào không?" Kan hỏi khi đến xe.

"Beam muốn chơi dưới nước." Beam trả lời ngay lập tức.

"Này, em sẽ chơi. Nhưng anh nghĩ chơi dưới nắng không tốt đâu." Kan nói.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ đi chơi?" Beam khẽ hỏi, vì cậu muốn bơi. Kan mỉm cười khi biết Beam sợ không thể đi bơi.

"Khoảng bốn giờ. Mặt trời sẽ không gay gắt như này nữa." Kan trả lời.

“Được." đứa nhỏ ngoan ngoãn nhận lấy.

"Còn có mấy tiếng, em muốn đi chỗ nào trước?" Kan hỏi lại. Beam suy nghĩ một lúc.

"Em muốn đến núi Hin Lek Fai. Họ nói đó là một điểm ngắm cảnh ở Hua Hin." chàng trai trẻ trả lời như nhớ lại.

"Nhưng đường đi hơi xa. Beam có thể đi bộ được không? Có 5 điểm cần quan sát." Kan nói vì anh đã từng đến đó.

"Được ạ." Beam vội vàng nói vì cậu muốn đi.

“Được rồi, đi thôi, nhưng chúng ta hãy dừng lại ăn trưa trước đã." Kan nói, trước khi dẫn Beam lên xe và lái đến núi Hin Lek Fai. Cả hai dừng lại ăn ở một nhà hàng trên đường đi. Kan mua nước và gói thêm phòng trường hợp Beam khát nước khi đi bộ đến vọng lâu.

"Beam, đội mũ lên nữa." Kan nói khi đến chỗ Hin Lek Fai.

"P'Kan có mang tới sao?" Beam hỏi đùa khi nhìn thấy chiếc mũ mà Kan đã mua ngày hôm qua.

"Ừm, anh sợ em bị nawngd. Vì vậy, anh đã mang nó cho Beam đội." Kan nói trước khi đội mũ cho Beam.

"Sẵn sàng chưa?" Kan hỏi.

"Xong ạ." Beam trả lời, trước khi Kan nắm lấy tay Beam và họ bước xuống lối đi mà khách du lịch sử dụng để luân phiên đi lên và xuống con đường mòn. Ngoài ra, có rất nhiều cây cối để xem và nghiên cứu.

"Phi Kan, còn có một con công." Beam nắm tay với Kan để nhìn những con công đang đi dạo. Kan mỉm cười nhẹ khi nhìn Beam, người đang cười toe toét và nhìn con công bên cạnh.

"Em chưa bao giờ nhìn thấy chúng sao?" Kan hỏi.

"Vâng, nhưng em đã không nhìn thấy nó trong một thời gian dài rồi." chàng trai trả lời trước khi tiếp tục. Cả hai tiếp tục đi cho đến khi đến điểm quan sát.

“Điểm này hơi rộng, điểm đẹp nhất hẳn là điểm thứ năm.” Kan nói

"Bức tượng đó là của ai?" Beam hỏi, quay mặt đi chỗ khác, có một cái thang dẫn lên chỗ cậu.

"Bức tượng của Vua Rama VII." Kan trả lời, trước khi dẫn Beam đi bộ đến đài quan sát hiện đang có khách du lịch đứng xung quanh để chụp ảnh. Beam ngay lập tức nắm lấy hàng rào với một nụ cười.

“Phi Kan, nhìn này, em cũng có thể nhìn thấy biển.” người thanh niên nói, quay sang Kan. Bóng dáng cao lớn bước tới và đứng sau Beam. Gió thổi khuôn mặt của họ.

"Hãy nhìn về phía chân trời." Beam nói với giọng rõ ràng.

Thân hình cao lớn phía sau cậu cúi xuống hôn lên đôi má sáng ngời của Beam khiến thân hình nhỏ bé giật nảy mình. Cạu lập tức quay lại nhìn những người xung quanh họ.

"Phi Kan". Bóng dáng nhỏ bé nhìn bóng dáng cao lớn với ánh mắt ái ngại.

"Tại sao em gọi anh?" Kan hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

"Đợi đã, người khác sẽ thấy. Và em không biết phải làm gì." Beam nhẹ nhàng nói, đôi má nhợt nhạt ửng đỏ.

" Hừm, ừm, không ai nhìn thấy đâu. Họ đang chụp ảnh mà." Kan cười trả lời trước khi vòng tay ôm lấy eo Beam từ phía sau, rồi tựa cằm lên đầu Beam vì chàng trai nhỏ hơn Kan rất nhiều. Beam mỉm cười một chút. Kan ôm cậu như vậy khiến cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng đồng thời cảm giác đó thật tuyệt.

"Chúng ta chụp ảnh nhé?" Kan hỏi, lông mày hơi nhướng lên.

"Chúng ta không có máy ảnh." Beam nói.

"Anh mang theo điện thoại. Anh đã kích hoạt chế độ máy bay rồi." Kan nói trước khi lấy điện thoại ra khỏi túi.

"Không tốt, Phi Kan... Nếu ai đó nhìn thấy ảnh của hai chúng ta thì sao?" Beam không khỏi lo lắng vì sợ một ngày đẹp trời nào đó chị gái của mình sẽ chạm vào điện thoại của Kan và tìm thấy một bức ảnh chụp chung của Kan và Beam.

" Sẽ không ai nhìn thấy nó đâu." Kan trả lời, trước khi bật ứng dụng camera và với tay để bật camera trước.

“Cười lên một chút đi, chúng ta đang đi du lịch mà.” Kan nói khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Beam. Beam thở phào nhẹ nhõm trước khi mỉm cười.

Tách... tách... tách

Âm thanh từ camera điện thoại vẫn tiếp tục vang lên. Kan và Beam di chuyển xung quanh để chụp nhiều bức ảnh với các tư thế khác nhau và luân phiên chụp khung cảnh xung quanh cho đến khi Beam vui vẻ và quên ngay lo lắng.

Tách...

Mặt Beam đỏ bừng khi Kan hôn má Beam một lần nữa trong khi chụp ảnh.

"Phi Kan, xóa bức ảnh đó đi, ngay bây giờ." Beam quay sang Kan và xấu hổ nói. Cậu nhìn thấy ánh mắt của một số du khách đang nhìn họ mỉm cười, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

" Anh sẽ không làm thế." Kan nói.

"Đợi đã, anh cũng sẽ gửi nó đến điện thoại của Beam." Kan cười nói. Beam chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.

"Beam khát nước, Phi Kan." chàng trai trẻ nói.

Kan mở nước và đặt một ống hút vào đó để đưa cho Beam ngay lập tức. Thân hình nhỏ bé cúi xuống hút nước, nhưng đôi mắt của cậu cũng hướng về phía Kan. Thân hình cao lớn cũng nhìn Beam, mắt họ dán chặt vào nhau. Sau khi uống đủ nước, bóng dáng nhỏ nhắn ngượng ngùng ngoảnh mặt đi. Kan cũng uống một ít nước từ cùng một chai.

"Đi đến điểm thứ năm, được không?"' Kan mời cậu.

"Đi thôi." Beam trả lời, trước khi đi về phía điểm quan sát thứ 5, nơi họ phải leo thêm một đoạn đường nữa. Cả hai cùng đi về phía điểm thứ năm, Beam càng cười tươi hơn vì điểm này đẹp như lời Kan nói.

"Em có ổn không?" Kan hỏi khi đứng cạnh Beam.

"Thật đẹp. Em có thể nhìn thấy đường chân trời ở đằng xa. Em có thể nhìn thấy cả thành phố." Beam mỉm cười trả lời. Gió phả vào mặt khiến Beam cảm thấy sảng khoái, mùi biển thoảng vào mũi cậu dù đang ở trên đồi.

"Tốt hơn hết là ngồi xuống đi, chắc em mệt lắm rồi." Kan nói, trước khi ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Beam và đặt cậu lên đùi mình. Những du khách quay lại và nhìn thấy họ mỉm cười.

" Phi...Phi Kan. Tốt hơn là Beam nên ngồi xuống đất." chàng trai trẻ nói khẽ.

"Em không thích ngồi trên đùi anh sao?" Kan rụt rè hỏi. Beam ngay lập tức quay sang nhìn Kan.

"Không, Beam không khó chịu. Beam chỉ... cảm thấy xấu hổ cho những người khác." Beam lặng lẽ nói. Kan nở một nụ cười nhẹ.

"Em là thợ máy của ai đó." Kan thờ ơ nói. Beam biết Kan sẽ không cho phép mình ngồi xuống đất, thế là một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu. Beam dựa vào ngực Kan. Dáng người cao lớn cúi xuống hít hà hương tóc mềm mại, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

"Từ đây có thể nhìn thấy chỗ ở của chúng ta sao?" Beam thản nhiên nói. Mắt cậu thu vào tầm mắt trước khi cả hai ngồi im lặng. Họ để gió thổi qua mặt. Beam muốn thời gian dừng lại ở đây thật lâu. Cậu muốn được ở trong vòng tay Kan như thế này thật lâu nhưng cậu biết điều đó là không thể.

Beam muốn giữ cảm giác này càng lâu càng tốt.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Kan khẽ hỏi.

" Beam đang nghĩ rằng... nếu hai chúng ta luôn ở bên nhau thì thật tốt." Beam nhẹ nhàng nói trong lòng. Kan nghe không rõ lắm nhưng anh hiểu Beam nói gì.

"Anh đã ở với Beam rồi." Kan trả lời, Beam chỉ cười khi Kan không nhìn thấy cậu.

"Hả, giờ P'Kan đang ở với Beam." Beam đáp, rồi im bặt vì đang nghĩ Kan vẫn ở với mình. Nhưng khi họ trở về nhà, Beam và Kan phải quay trở lại như trước đây. Chỉ là anh rể của em trai chị gái mình thôi.

' Kiên nhẫn một chút đi.' Kan thầm nghĩ trong lòng. Sau khi ngồi yên lặng, họ ngắm nhìn khung cảnh một lúc, Kan cảm thấy sức mạnh đằng sau Beam. Bóng dáng cao lớn quay đầu lại nhìn. Sau đó, anh biết rằng Beam đã ngủ thiếp đi.

“ Ừm, chắc là em mệt rồi." Kan mỉm cười nói một mình, rồi ngả người ra sau một chút để Beam có thể ngủ ngon hơn. Kan để Beam ngủ một lúc. Khi thấy đã đến lúc phải quay lại, anh đánh thức Beam dậy.

" Beam... chúng ta phải quay lại thôi." Kan nói. Beam ngồi im lặng. Rẽ trái, rễ phải, mờ mịt. Khi mắt và tâm trí đã điều chỉnh, cậu quay lại đối mặt với Kan.

"Beam ngủ quên sao?" chàng trai trẻ hỏi, tỉnh dậy.

"Hừm..." Kan trả lời.

"Sao Phi Kan không đánh thức Beam... Chắc Phi Kan mệt rồi, Beam xin lỗi, sao Beam lại ngủ quên nhỉ?" chàng trai khàn giọng nói.

"Được rồi, Beam, anh không mệt." Kan trả lời.

"Anh chắc chứ? Beam... em xin lỗi Phi Kan." cậu thanh niên níu lấy cánh tay Kan nói lời xin lỗi với giọng van ơn.

"Quay lại thôi. Em muốn đi bơi phải không?" Kan nói. Beam chậm rãi gật đầu. Rồi Kan đứng dậy với Beam. Hai người bước ra xe. Kan đưa Beam đi mua hải sản tươi cho bữa tối. Kan đi theo Beam, bất kể thanh niên muốn ăn gì Kan đều mua cho. Về đến nhà, cả hai giúp nhau mua đồ để mang vào bếp.

" Beam, đi thay đồ trước đi. Anh dỡ hành lý xong đưa em đi chơi nước." Kan nói. Beam gật đầu rồi đi thay quần áo, sau khi dọn đồ ăn xong Kan cũng đi thay đồ.

"Dọn dẹp xong chưa ạ?" Beam hỏi, Kan gật đầu sau khi đã thay xong. Anh chỉ diện quần short và áo phông, khoe vóc dáng khỏe khoắn. Beam mặc quần short và áo phông.

"Phi Kan, anh vào đây ngồi trước đi." Beam bước tới nắm tay Kan kéo anh ngồi xuống sofa. Kan bình tĩnh đi theo cậu và ngồi xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Kan hỏi. Beam nhấc chân Kan lên đùi mình.

"Em định làm gì?" Kan liền hỏi.

"Chờ đã, em sẽ mát xa cho anh. Phi Kan chắc mệt lắm. Hôm nay chúng ta đã đi bộ cả ngày và Phi Kan cũng đã ôm Beam khi em đang ngủ." Beam nói trước khi bắt đầu xoa bóp chân cho Kan. Kan khẽ mỉm cười khi nghe điều này.

"Em có thể mát xa cho anh sau. Chúng ta hãy đi bơi trước." Kan nói.

"Nhưng..." Beam nhấn mạnh vì cậu muốn xoa bóp cho Kan trước.

"Nếu bây giờ em không chơi, sau này chúng ta sẽ không đi bơi nữa." Kan giả vờ đe dọa.

"Được ạ." Beam trả lời ngay lập tức khiến Kan mỉm cười.

"Vậy đi thôi." Kan nói, trước khi đi về phía bãi biển, nơi đã có đủ khách du lịch. Kan lấy một cái khăn và đặt nó trên cát cùng với vài cái phích.

"Phi Kan, anh không đi chơi sao?" Beam hỏi.

"Anh ngồi xuống trước đi, em đi chơi đi, anh đi theo em ngay." Kan nói, thế là Beam đi bơi một mình. Kan ngồi dậy và nhìn Beam bơi trong biển để không bị khuất khỏi tầm nhìn của anh.

"Xin chào, Khun Kan." Đó là lời chào của Miles.

"Ồ, Miles, mời ngồi." Kan nói mời Miles ngồi ở đầu kia của tấm khăn.

"Bia đâu?"' Miles hỏi về chàng trai trẻ. Kan nhìn Miles một cách nhẹ nhàng.

"Hả, tôi chỉ hỏi thôi. Không phải vì điều gì khác, tôi đã bỏ cuộc khi biết hai người là người yêu của nhau rồi." Miles thẳng thắn nói, vì anh biết rõ rằng Kan sẽ không từ bỏ Beam.

"Em ấy đang bơi ở đằng kia." Kan nói, hất đầu về phía Beam đang bơi. Miles nhìn anh và mỉm cười. Beam người đang chơi dưới nước, quay lại nhìn Kan, rồi chào Miles khi cậu ấy ướt sũng.

"Xin chào, Phi Miles." Beam mỉm cười chào Miles.

"Em đã chơi ở biển bao lâu rồi?" Miles hỏi, cảm thấy hơi tiếc, nhưng anh không thể nghĩ nhiều hơn.

"Không, không nhiều lắm. Em chỉ đi dạo một lúc thôi. Phi Kan, Beam khát nước." Chàng trai trẻ trả lời Miles trước khi quay sang Kan. Bóng người cao lớn cầm lấy ly nước đưa qua. Beam ngay lập tức chộp lấy và uống cạn.

"Beam, đừng uống nhiều quá, chết đuối đấy." Kan nói

"Hừm." Beam trả lời trước khi đặt cốc nước xuống đất.

"Vâng, vâng." Miles cười nhẹ.

"Em đang cười về cái gì đấy?" Beam nghi ngờ hỏi.

"Nong Beam của ngày hôm nay và của ngày hôm qua rất khác nhau." Miles nói, lông mày anh nhíu lại.

"Hôm qua?...tại sao?" Beam hỏi lại.

"Không có gì đâu, tối qua Beam say rượu mà." Kan nói cắt ngang và nhìn Miles khi yêu cầu anh đừng nói. Miles đã hiểu.

"Ồ... Beam không nhớ rõ lắm. Tôi thậm chí còn không nhớ em ấy quay lại lúc nào, ha ha." người thanh niên cười khan.

"Beam, tiếp tục bơi đï." Kan nói

"Vậy thì, Beam sẽ đi bơi trước, Phi Kan, Phi Mile." Beam nói trước khi chạy ra biển một lần nữa

Kan nói: “Xin lỗi vì đã ngắt lời cậu, nhưng tôi không muốn em ấy biết cảm giác khi em ấy say là như thế nào."

"Tôi hiểu." Miles nói với một nụ cười. Sau khi Kan mời Miles uống nước, họ ngồi nói chuyện về Beam đang bơi một mình trên biển, một lúc sau cậu đến ngồi trên một đống cát ở khu vực có sóng va vào và có một số khách du lịch.

"Vậy Khun Kan, cậu sẽ không đi bơi với Beam chứ?" Miles thắc mắc

"Nếu tôi định đi bơi, cậu có thể ngồi một mình được không?" Kan hỏi

"Vâng, Khun Kan, đi đi. Tôi đã thấy nhiều người nhìn Beam. Hơn nữa, họ không chỉ nhìn thấy em ấy, tôi chắc rằng họ cũng tán tỉnh." Miles nói với một nụ cười, Kan cũng nhận thấy điều đó, nhưng hầu hết trong số họ chỉ nhìn chứ không dám đi lại và nói chuyện với Beam

"Được rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé. Ở nhà tôi." Kan chỉ vào nhà mình nói. Miles gật đầu. Kan đi tìm Beam đang ngồi trên đống cát.

"Hừ."

"A... Phi Kan... Beam sắp rơi rồi." Beam sợ hãi hét lên, khi Kan cõng Beam, cậu đang ngồi dưới biển. Đôi tay mảnh khảnh lập tức ôm lấy cổ Kan.

"Làm sao em có thể ngã nếu em ôm anh chặt như vậy chứ?" Kan đang mang Beam xuống biển.

Beam ôm trên ngực anh.

"Beam ngạc nhiên đấy, đừng nói với em bằng cái giọng đó." Beam nói với giọng khó nghe.

"Em có biết là có người muốn tới nói chuyện với em không?" Kan hỏi. Beam nhướn mày bối rối trước khi quay lại nhìn xung quanh.

"Ai? Em không thấy ai cả." Beam trả lời.

" Chà, Beam đã không cẩn thận. Khi em ngồi trên cát, quần của em bị kéo lên và đùi của em lộ ra, em biết không?" Kan nói lại.

"Không, em không biết." Beam thành thật trả lời. Kan giữ cả hai chân của Beam dưới làn nước sâu đến thắt lưng, đối mặt với nhau. Cánh tay mảnh khảnh của Beam quàng quanh cổ Kan. Bàn tay mạnh mẽ của Kan giữ chặt mông Beam, giữ cho cậu nổi lên.

"Lần sau ngồi hay làm gì thì cẩn thận không Phi ghen đấy." Kan nói khiến Beam đỏ mặt khi nghe điều này.

"Này, anh đang lo lắng cái gì?" Beam hỏi, lắp bắp khi tránh ánh mắt trừng trừng của Kan.

“Chà, anh ghen tị với đôi chân trắng nõn của Beam.” Kan vừa nói vừa dùng tay và chầm chậm vuốt ve đôi chân thon thả dưới nước. Chiếc quần đùi quá rộng nên anh giả vờ luồn tay vào và nhẹ nhàng vuốt ve đùi Beam.

"Phi Kan, đừng chơi như vậy." Beam nhanh chóng hạ tay xuống nắm lấy tay Kan ngay lập tức.

"Ai chơi? Anh không chơi." Mặt Kan giả vờ như không biết gì, nhưng bàn tay thì bóp chặt lấy đôi chân non nớt của Beam.

" Phi...Phi Kan." Beam gọi tên người cao lớn bằng một giọng run run. Cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà.

"Vâng." Kan giả vờ trả lời.

"Anh không đi bơi sao?" Beam cố chuyển chủ đề.

"Không phải chúng ta đang ở đây chơi à?" Kan nói lại.

" Phi Kan... a... Phi Kan... đừng... nữa.” Beam hét lên với giọng run run. Khi Kan đẩy tay vào sâu hơn trước. Cho đến bây giờ, bàn tay của Kan đã mơn trớn mông của Beam. Dù Beam đã cố gắng đẩy tay Kan ra nhưng cậu không thể chống lại sức mạnh của Kan.

"Em có muốn làm điều đó trong nước không?" Kan hỏi khiến Beam đỏ mặt. Cậu mím môi xấu hổ trước khi ngay lập tức lắc đầu từ bên này sang bên kia, bởi vì cậu biết chính xác ý của Kan.

"Tại sao không? Chúng ta nên thay đổi không khí đi." Kan lại cười nói.

" Phi Kan, đừng làm phiền Beam.” chàng trai nói, hơi ngả đầu về phía ngực Kan.

"Ồ, Phi Kan đừng làm thế." Beam hét lên lần nữa khi tay của Kan chuẩn bị rút ra khỏi quần của Beam, Kan đã thay đổi mục tiêu của mình, anh đang đi về phía trước.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro