( Audi x Phon) Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 4:

"À....Xin lỗi, vậy em ăn giùm anh đi." Audi nói, gắp rau xào trong bát cơm của Phon để cậu đỡ bực mình hơn.

Bốp!

Bàn tay to khỏe của Audi bị bàn tay gầy guộc của Phon đánh vào.

“Anh không cần lãng phí thời gian, tôi tự ăn được mà.” Phon sợ mất mặt, nói to.

"Phon." mẹ thanh niên gọi cậu gay gắt khi nghe âm điệu con trai dùng với Audi.

"Tại sao anh lại kiêu ngạo như vậy?" Phon cau mày hỏi.

"Vậy con có thể ăn cà rốt sao?" Mẹ Phon hỏi khi nhìn vào mặt chiếc Audi đang nhìn Phon.

"Con có thể ăn chúng." Phon nói, tự mắng mình trong lòng vì đã nói như vậy. Cậu thanh niên gắp cà rốt, ngoài mặt nhìn họ với vẻ mặt không hài lòng, Audi khẽ cười vì biết Phon sợ mất mặt. Phon nuốt xuống và hít một hơi thật sâu trước khi nín thở cho miếng rau vào miệng, rồi nhai và nuốt vội. Người thanh niên lập tức chộp lấy cốc nước và uống một hơi cạn sạch. Mẹ Phon và Audi phải lấy tay bịt miệng để không bật cười trước vẻ mặt của Phon. Phon lườm Audi với ánh mắt hung dữ khi thấy bên kia đang cố nhịn cười.

"Được, chúng ta tiếp tục ăn." Mẹ Phon trêu chọc con trai khi biết Phon vẫn ghét cà rốt. Ăn xong, Phon đi rửa bát. Audi ra ngoài giúp mẹ Phon phơi đồ ở sau nhà. Phon nhìn qua ô cửa sổ nhỏ về phía sau nhà, cau mày khó tin.

' Lão già này muốn gì?' Cậu nghĩ và lúng túng nhìn Audi đang phơi quần áo.

' Ảnh ta nói sẽ tán tỉnh mình, anh ta quên chúng ta là đàn ông à?' Phon nghĩ lại. Sau khi rửa bát, cậu ra ngoài giúp mẹ.

“Phon con vào phơi đồ với mẹ đi, Audi con nghỉ ngơi đi, để Phon làm một mình." mẹ Phon ân cần nói.

"Được, con muốn giúp ạ." Audi đáp lại với một nụ cười trên môi.

“Anh là khách, anh cứ vào ngồi đi, không còn việc gì làm thì về đi." Phon nói.

"Anh chưa muốn về. Giúp Phon và mẹ giặt quần áo rất vui." Audi đáp.

"Vui? Điên à? Làm kiểu này mệt lắm.
Nóng nữa, thà ở nhà quay ra ngủ điều hòa còn hơn." Phn nói. Nhưng mẹ Phon không phát hiện ra vì đã vào nhà lấy đồ.

"Nếu mệt mỏi, vậy tại sao em lại làm điều này?" Audi đã hỏi.

"Ờ, ở đây có việc. Phon không giúp mẹ thì ai làm đây? Làm sao tôi nằm một chỗ nhìn mẹ làm việc được?" Người đang nói thấy mẹ mình đi ra nên vội đổi đại từ. Điều này làm Audi hơi mỉm cười vì thích cách nói chuyện của Phon hơn bây giờ.

"Anh muốn giúp mẹ... trong công việc và cả Phon nữa. Như vậy Phon và mẹ sẽ không phải quá mệt mỏi." Audi cười nói. Phon trợn tròn mắt không tin nổi. Nhưng cậu không thể làm được gì nhiều vì cậu đang ở trước mặt mẹ mình.

"Tùy ý anh." Phon nói, trước khi đi lấy giỏ đồ giặt mà mẹ cậu đã đặt để đi ra dây phơi. Audi ngay lập tức giúp nhặt cầm lên để làm khô nó.

"Ấy! Phi Audi, rũ quần áo ra trước đi." Phon la Audi.

"Phi Audi! Sao không rũ quần cho đẹp? Hả?" Cậu bực bội nói khi nhìn thấy quần áo mà Audi đang cầm.

"Phi Audi! Hãy lấy một chiếc kẹp quần áo và kẹp lại, vì chỉ cần gió thổi là chúng sẽ bị thổi bay đấy." Phon nói trước khi lấy cái kẹp. Audi làm theo mà không hề phàn nàn. Mẹ Phon đứng nhìn hai đứa chơi đùa rồi lắc đầu khi thấy Phon suốt ngày phàn nàn về Audi.

"Con phải phép mẹ." Audi giơ tay vái chào mẹ Phon. Sau khi giúp làm khô quần áo, đã đến lúc kiểm tra độ sạch sẽ trong cửa hàng chính.

“Ừ, lái xe cẩn thận đấy, con muốn Phon đi lấy quần áo thì bảo mẹ nhé.” mẹ Phon đáp.

"Ừ... dah... Phon anh về trước đây." Audi trả lời trước khi quay sang nói với Phon.

“Hừm." cậu khẽ trả lời trong cổ họng.

" Phon đưa Phi Audi ra xe đi.” mẹ Phon nói. Cậu lập tức quay sang nhìn mẹ mình.

"Sao con phải đi vậy mẹ? Con... ừm... Phi Audi, anh ấy có thể tự đi bộ ra xe." Phon rên rỉ.

"Đi bộ ra xe đi. Lịch sự." Mẹ lại nói, cậu bĩu môi trước khi nhìn sang Audi, người đang đứng đó với nụ cười.

“Được." Phon đáp, trước khi bước về phía cửa trước của Audi. Audi giơ tay chào mẹ Phon một lần nữa rồi nhanh chóng chạy theo.

“Thằng khốn, già, đầu rắn." Phon bước vào, dọc đường vừa đi vừa chửi Audi.

"Em đang phàn nàn về cái gì vậy?" Audi ngượng ngùng hỏi. Phon nhìn anh với vẻ ghê tởm.

"Anh khỏi phải hỏi. Tôi đang mắng anh đấy. Hôm nay anh chơi tôi giỏi thật đấy." Phon nói khi bước đến cửa xe, vì cậu biết mẹ nhất định không nghe thấy.

"Anh không làm phiền em. Anh ở đây để tán tỉnh Nong Phon." Audi cười nói. Bên kia chỉ cau mày.

"Anh tán ai? Anh mắng tôi bao nhiêu lần rồi. Mẹ biết tôi sai rồi mà." Phon nói và lại phàn nàn.

"'Chà, đó là mẹ của em. Ngoài ra, em không dễ thương đâu Phon." Audi nói thẳng thắn. Phon nhìn Audi với ánh mắt nghiêm khắc.

"Nếu tôi không dễ thương, anh không cần phải tán tỉnh tôi! Hãy đi tìm một người dễ thương ở nơi khác." Phon nói rồi đẩy lưng Audi ra khỏi cổng rào rồi đóng ngay lại.

"Anh không có ý đó, Phon." Audi nói.

''Chà, điều đó có nghĩa là gì, đó là việc của anh." Phon nói một cách giận dữ trước khi mỉm cười với ngôi nhà mà không thèm quay lại nhìn Audi. Bóng
dáng cao lớn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Phon khẽ thở dài rồi lên xe lái đi.

"Hai đứa lại cãi nhau về chuyện gì thế?" Nhìn thấy vẻ mặt của con trai, mẹ Phon nói ngay.

"Mẹ, tại sao mẹ lại có vẻ đứng về phía anh ta... ừm...? Hôm nay mẹ mới gặp anh ta. Mẹ có nghĩ anh ta có thể không phải người tốt không?" Phon nghi ngờ hỏi mẹ.

"Và làm sao chúng ta biết rằng cậu ấy không phải là người tốt?" Mẹ hỏi ngược lại khiến Phon khựng lại một chút.

"Nhìn mặt anh ta kìa, đến nhà mình... Không biết nó có mục đích gì xấu." Phon nói với giọng nhẹ nhàng hơn một chút trước khi bước đến và ngồi cạnh mẹ cậu.

" Chỉ từ việc cậu ấy đến để tán tỉnh Phon, con có nghĩ cậu ấy có ý đồ xấu không?" Mẹ hỏi ngược lại khiến Phon sững người quay lại nhìn mẹ sửng sốt.

" Mẹ!...Hừm...mẹ nói gì vậy? " Phon lắp bắp hỏi.

"Hay là con định cãi mẹ như vậy là không đúng? Hay là con không biết Audi đến để tán tỉnh Phon?" Mẹ giả vờ hỏi khiến Phôn vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời.

"Chắc con đang nghĩ, sao mẹ lại biết? Một người đàn ông trông khá kiều ngạo như Audi lại sẵn sàng giúp mẹ con phơi quần áo dù chưa bao giờ làm việc đó, ân cần và tận tình dù Phon là đàn em. Thế là đủ biết rồi đấy... Lúc đầu mẹ hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy rất tuyệt." Mẹ Phon cười nói.

"Mẹ cảm thấy tốt, con trai của mẹ đang được một người đàn ông tán tỉnh đấy." Phon lập tức phàn nàn lại, không muốn cãi lại vì biết rõ mình không thể thắng nổi mẹ. Mẹ Phon tuy ở nhà nội trợ, làm việc nhà nhưng đã tốt nghiệp cấp 3 và cũng học về tâm lý. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mẹ Phon thường xuyên để ý mọi chuyện.

"Ừ, thì sẽ có người lo cho con trai mẹ phải không? Mẹ muốn con trai mình có người yêu, nhưng nếu Phon được nuông chiều quá thì con sẽ quên mất mẹ. Mẹ sẽ không chịu đâu. Mà cho dù người yêu con có đẹp với dễ thương thì mẹ cũng không chịu." mẹ Phon nói với giọng run run. Nhưng Phon biết mẹ chỉ đùa thôi.

“Thực ra mẹ ghen tị với Phon lắm." Phon nói đùa.

"Tất nhiên." người mẹ nói ngay.

"Vậy còn Phat? Mẹ không quan tâm đến P'Phat sao?" Phon hỏi.

" Phat, nó cứng đầu quá. Con đừng lo về nó." người mẹ cười nói. Trên thực tế, mẹ của Phon yêu cả hai người con trai của mình như nhau. Cả hai ngồi im lặng một lúc. Mẹ Phon đưa tay xoa nhẹ đầu con trai.

"Đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm như bình thường đi, nơi này do con quyết định." Mẹ Phon chỉ vào vị trí tim của Phon trước khi đứng dậy.

"Mẹ đi ủi đồ trước đây. Đến tối Phon sẽ gửi được cho... Ôi.... Tin mẹ đi, một người hình như có 'tật xấu' như Audi cũng không đến nỗi nào như con nghĩ đâu." người mẹ nói với một nụ cười trước khi đi về phía sau nhà. Bỏ lại Phon một mình.

"Mẹ, mẹ là một kẻ lập dị muốn con trai mình có bạn trai là đàn ông." Phon lẩm bẩm vì rất sửng sốt trước thái độ của mẹ, người có vẻ hài lòng khi Phon được Audi bám theo.
.
.
.

"Này, mày đã ở đâu cả ngày vậy?" Ray hỏi khi thấy Audi vào nhà nằm dài trên chiếc ghế sofa dài.

"Tao mệt mỏi. Trời nóng... tao mới nhận ra rằng giặt và phơi quần áo rất mệt." Audi phàn nàn.

Ray nhướn mày, bối rối.

"Giặt quần áo?... Phơi quần áo? Mày giặt quần áo làm gì? Sao mày lại quay về và phàn nàn như vậy?" Ray bối rối hỏi.

"Tao đến giúp mẹ Nong Phon giặt và phơi quần áo. Ở nhà Nong Phon, mẹ em ấy giặt và ủi quần áo." Audi kể.

"Mày đã giúp cậu ta giặt quần áo. Thật không, Audi? Mày có nghiêm túc không? Với đứa trẻ này? Hay mày hơi sợ Kan?" Ray hỏi đùa. Audi nằm nhìn trần phòng cau mày

"Tao không biết. Lúc đầu, tao bị khuôn mặt của Nong Phon mê hoặc. Ngoài ra, tao nhớ khi Kan có mối quan hệ đó với Nong Beam. Tao... Nó khiến tao muốn thử một cái gì đó như thế. Nhưng khi tao biết em ấy và liên tục nói chuyện với Nong Phon. Tao cảm thấy như cuộc đời mình đã viên mãn." Audi thản nhiên nói.

"Có gì sai với cuộc sống của mày à? Tại sao mày cần một cái gì đó để lấp đầy nó?" Ray hỏi lại thì Audi quay sang nhìn bạn mình và lắc đầu.

“Tao không biết." Audi nói, bởi vì anh thậm chí không thể cho bạn mình một câu trả lời, bởi vì mỗi ngày anh đều cảm thấy thiếu một cái gì đó và không ai có thể lấp đầy những phần còn thiếu. Điều này khiến Audi cảm thấy trong lồng ngực mình đầy đặn hơn bao giờ hết.

" Chà! Tao đang nói chuyện với mày, nhưng lại rối rắm với chuyện của chính mình." Ray xoa đầu từ bên này sang bên kia trước những lời nói của người bạn thân nhất của mình.

"Nhắc đến Nong Phon, tao lại nhớ em ấy. Trước khi về em ấy đã giận tao, tao nghĩ mình nên gọi cho em ấy trước." Khi anh nói xong, Audi với lấy điện thoại của mình và gọi cho Phon trong khi Ray đang ngồi nhìn anh và khi lắc đầu từ bên này sang bên kia trước sự điên rồ của bạn mình. Phon đợi cho đến khi đường dây bị ngắt. Phon không nhận cuộc gọi. Audi gọi lại và đợi một lúc.

[ Tại sao anh lại gọi?!] Một tiếng hét lớn vang lên qua điện thoại. Khiến Audi tự động bỏ điện thoại ra khỏi tai.

“Bình tĩnh nào, Phon.” Audi khẽ nói.

[Anh định bảo tôi bình tĩnh lại hả? Sao anh lại gọi?] Phon hạ giọng xuống một chút nhưng vẫn giận Audi.

"Anh đã nghĩ về em." Audi nói. Phía Phon im lặng một lúc khiến Audi giật mình.

" Phon, em có nghe anh nói không?" Audi đã hỏi.

[ Vâng, tôi nghe thấy anh, tai tôi không điếc.] Phon nói khiến Audi mỉm cười.

"Phon không nhớ anh, phải không?" Audi ngọt ngào hỏi, và một tiếng gầm gừ vang lên từ phía bên kia.

[ Anh điên à? Anh đang nghĩ gì vậy? Anh mới ra khỏi nhà tôi chưa đầy một tiếng.] Giọng Phon cứ thế mà nói. Nhưng Audi đã không khó chịu. Nếu người khác nói chuyện với anh như vậy, anh chắc chắn sẽ hét lên, nhưng với Phon Audi đang tự hỏi làm thế nào anh nên đến gần đây?

" Chà, anh muốn ở bên Phon mọi lúc." Audi nói. Điều này khiến Ray, người đang nghe âm thanh muốn nôn mửa.

[ Sẽ tốt hơn nếu ở gần một người dễ thương sao? Anh không cần phải đến và ở bên tôi.] Giọng nói trì trệ dường như bị xúc phạm, khiến Audi cảm thấy tim mình thắt lại.

"Em có cảm thấy tiếc cho anh?" Audi tự hỏi.

[ Đồ ngốc! Ai quan tâm đến điều đó? Anh điên rồi.] Phon lớn tiếng bác bỏ khiến Audi khẽ cười khúc khích.

"Đừng giận anh. Trong mắt anh không có ai dễ thương hơn Phon đâu." Audi cười nói. Vì anh đang đoán xem khuôn mặt của Phon lúc này sẽ như thế nào.

[ Đã bảo là đừng nói mấy câu nhờn như thế này nữa mà.] cậu lạnh giọng nói. Audi phát hiện ra điều gì đó khi nghe Phon nói.

"Vì vậy, hãy đợi một chút. Đừng cúp máy anh." Audi nói khi tiến đến dàn âm thanh nổi trong nhà trong khi tìm kiếm thứ gì đó

[ Anh đang làm gì vậy?] Phon hỏi khi cậu nghe thấy tiếng ồn bên cạnh Audi.

"Nong Phon, em hứa sẽ không cúp máy chứ?" Audi hỏi.

[ Tại sao tôi phải hứa với anh?] Phon hỏi ngược lại. Audi giả vờ im lặng không nói gì thêm.

[ Ồ, được rồi, tôi sẽ không cúp máy.] Phon nói, không thể không hứa. Nó khiến Audi mỉm cười vì nó đã bắt đầu chặn phía bên kia.

"Cám ơn." sau khi nói xong, Audi lập tức đặt điện thoại lên dàn âm thanh nổi. Âm nhạc thật to.

♪⁠~ Người như anh chưa từng yêu ai thật lòng. Nhưng sao hôm nay không giống ngày nào, ngày nào nhỉ?

Có lẽ bởi vì anh chưa bao giờ gặp ai như em đã gặp ngày hôm đó. Em có gì trong anh? Anh chưa bao giờ biết anh như thế nào.

Chính là em, anh muốn nói với em, anh muốn nói với em.

(What) anh có thể yêu em? Anh yêu cầu em mở ra và cố gắng để yêu anh.

Đừng để anh chờ đợi ở đây một mình. Anh muốn chúng ta cố gắng yêu nhau.

(Chà) anh hy vọng em thích nó. Và em sẽ không lấy trái tim anh.

Anh biết em có lẽ không phải là tàn nhẫn. Hãy giữ trái tim của anh.

Giữ nó gần em. Em cho anh biết rằng anh thực sự yêu em.

Nó là như vậy. Không có em, thế giới sẽ không tươi sáng.

Anh có thể yêu em, anh yêu cầu em mở lòng và cố gắng yêu anh.

Đừng để anh đợi ở đây một mình. Anh muốn chúng ta cố gắng yêu nhau.

Anh mong em thích nó. Và em sẽ không lấy trái tim anh.

A h biết em có lẽ không phải là tàn nhẫn. Hãy giữ trái tim của anh. Giữ nó gần với em.

Anh có thể yêu em. Anh yêu cầu em mở lòng và cố gắng yêu anh.

Đừng để anh chờ đợi ở đây một mình. Anh muốn chúng ta cố gắng yêu nhau.

Anh hy vọng em yêu và em sẽ không lấy trái tim anh.

Anh biết chắc em không tàn nhẫn như vậy, xin hãy giữ trái tim của anh, giữ nó gần bên em...♪⁠~

Phon, người đã ngồi nghe suốt bài hát từ đầu đến cuối. Cậu cảm thấy một cơn chấn động kỳ lạ trong lồng ngực. Mùa hè nóng hơn bao giờ hết. Ừ, cậu chưa bao giờ nghe bài hát này. Nhưng bây giờ cậu chỉ hiểu lời bài hát một cách chi tiết.

[ Phon, em còn ở đây không?] Một giọng nói vang lên làm cậu hơi giật nảy mình.

" Hừm." Cậu trả lời ngắn gọn, bởi vì ngay bây giờ cậu không thể nói bất cứ điều gì.

[ Em có thích bài hát anh mở không?] Audi hỏi.

"Một chút..." cậu hờ hững đáp.

[ Ôi...buồn quá. Không sao, amh có thể tìm một bài hát hay cho Phon nghe lại. Bài hát vừa rồi có thể không phải là bài hát em yêu thích.] Audi trả lời.

"Muốn thì tìm bài hát nào cũng được... Tôi sẽ làm bài tập của mình." Phon cắt ngang, cậu không muốn nói chuyện với Audi nữa, vì cậu sợ chính mình.

[ Được rồi, anh không làm phiền em nữa. Thế thôi. Hẹn gặp lại vào ngày mai.] Audi nói.

"Vâng." cậu đáp trước khi dập máy và đứng yên.

"Hẹn gặp anh vào ngày mai." Phon lặp lại những gì Audi đã nói trước khi cúp máy.

"Ngày mai...có nghĩa là ngày mai anh sẽ lại đến nhà tôi." Phon nói khi xử lý xong những gì mình vừa nói.

“Này, nếu anh dám đến thì anh phải cố gắng lên đấy.” Phon nói với vẻ quyết tâm trước khi mở máy tính tìm bài hát mà Audi vừa phát để nghe lại.
.
.
.
"Chắc mày đang gặp rắc rối nghiêm trọng." Ray nói đùa với bạn mình.

"Đó là vấn đề của tao, tao nên đi lấy quần áo trước đã." Audi nói.

"Mày đi đâu?" Ray tò mò hỏi.

"Đi gom quần áo chưa giặt và chuẩn bị cho ngày mai. Tao sẽ mang chúng đến nhà Nong Phon để giặt." Audi cười nói. Anh nhướn mày nhìn Ray rồi bước vào phòng ngủ.

"Nghiêm túc mà nói, mày là một thằng ngốc." Ray mỉm cười lặng lẽ nói.
.
.
.
" Khốn nạn, tối hôm qua mình không cẩn thận uống nhiều quá, dậy muộn như vậy..." Audi sau khi tỉnh lại phát hiện đã là giữa trưa, liền oán trách nói. Thân hình cao lớn vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó đem quần áo chưa giặt nhét vào trong giỏ, mới lên xe.

Reng... reng... reng

Điện thoại reo. Audi cầm nó lên trước khi trả lời cuộc gọi.

" Xin chào, Kan.” Audi chào người bạn của mình.

"Mày không thể tìm thấy Nong Beam... Hả. Em ấy bỏ trốn à?" Audi nói đùa với người bạn của mình. Khi Kan gọi và nói rằng đang tìm Beam.

"Được rồi, tao đùa thôi. Tao chỉ đi hẹn hò thôi, tìm được thì gọi điện thoại cho tao. Ồ, tao tìm cậu bé trong cửa hàng tìm cho mày, là vợ mày, không phải vợ tao." Audi trả lời sau khi cúp máy trước khi rời khỏi nhà. Audi lái xe đến nhà Phon. Bằng con mắt tinh tường, Audi nhìn thấy Beam đang ngồi nói chuyện với Phon. Vì vậy, anh gọi cho bạn của mình để nói với cậu ấy.

' Xin lỗi, Nong Beam.' Audi nghĩ thầm trước khi ngồi vào xe thêm một lúc để kéo dài thời gian, vì anh biết nếu Beam nhìn thấy mình, cậu sẽ nhanh chóng rời đi. Khi Kan gọi lại nói rằng đang ở gần Beam và Phon, Audi bước xuống xe và lập tức đi về phía Phon và Beam, và đúng như dự đoán, khi Beam nhìn thấy Audi, Beam hơi hoảng hốt. Lúc đầu, Audi tình nguyện đưa Beam về. Nhưng Beam khăng khăng rằng cậu sẽ trở về một mình.

“ Tùy anh." Cậu nói với giọng chắc nịch. Audi quay sang nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

"Tại sao, em đang nói về cái gì?" Audi hỏi.

"Lúc anh đến Beam đã về, anh không thấy cậu ấy sao?" Phon lại lẩm bẩm.

" Ồ, đây là lỗi của anh." Audi nói đùa.

"Ồ, mẹ có ở đây không? Anh mang đồ giặt tới." Audi nói, trước khi quay lại xe và lấy giỏ đựng đồ  giặt.

“Đưa cho tôi.” Phon với tay cầm giỏ đồ giặt. Nhưng Audi đã từ chối đưa nó.

"Đợi đã, anh tự lo được. Mẹ đang ở sân sau phải không?" Audi hỏi, không đợi câu trả lời, bóng dáng cao lớn vội vã vào nhà Phon như thể họ đã là bạn từ lâu, Phon chỉ biết đi theo với tiếng nhột nhạt trong cổ họng.

"À...Audi, ckn có mang theo đồ giặt không?" Mẹ của Phon vẫy tay khi nhìn thấy Audi đi về phía mình.

"Con chào mẹ." Audi đặt giỏ xuống và chắp tay vái chào mẹ Phon.

“Phon lấy cho Phi ít nước." mẹ cậu nói, nhìn quanh, Phon biết rất rõ mẹ cậu muốn gì.

"Dạ." cậu trả lời với một tiếng càu nhàu trước khi đi về phía nhà bếp.

“Con vào đây ạ." Audi nói xin phép và mẹ Phon gật đầu. Audi bước vào thấy Phn đang đứng lấy nước liền quay sang thấy Audi, Phon đưa cốc nước cho anh.

"Ôi thôi mào, thật là phí nước nhà người khác." Phon đáp, Audi cầm lấy uống cười.

"Thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ gặp ba của Phon." Audi nói.

"Vì sao muốn gặp ba tôi?" Cậu hỏi khô khan.

"Anh đoán anh sẽ thể hiện mình là con rể của ông ấy." Audi mỉm cười nói.

"Đó là sai." cậu nói trở lại.

“Dù sao thì, đưa ly cho tôi và quay lại đi ” Phon nói.

"Cái gì, anb mới tới, dm nhanh như vậy liền đuổi anh đi sao?" Audi cau mày.

"Sau đó, anh sẽ làm gì?" Cậu khẽ hỏi.

"Hừ, anh muốn cùng em thân hơn, anh theo đuổi em." Audi tiếp tục cầu xin cậu. Khóe miệng cậu khẽ giật giật.

"Ừ, nếu anh vẫn chưa muốn về thì phải giúp tôi làm việc nhà, được không?" Phon đề nghị.

“Được." Audi vui vẻ đáp ngay, vì anh định đến ghi điểm với mẹ Phon.

"Vậy thì đi giúp mẹ giặt quần áo ngay bây giờ đi." Phon nói, trước khi bước đến Audi. Thân hình cao lớn nhanh chóng đi theo với một nụ cười. Phon với Audi giúp mẹ giặt đồ. Mẹ Phon không muốn cái này bị vấy bẩn, chỉ để giúp một chút thôi.

"Đây! Đập nó đi. Audi. Nếu không thì tất cả bong bóng sẽ trào ra." Một giọng nói ra lệnh cho Audi.

“ Dạ.” Audi làm theo ngay, Phon đứng dậy cười thầm trước sự vụng về của Audi. Ai mà ngờ được một thanh niên bảnh bao, chủ một nhà hàng, quán nhậu nổi tiếng trong tỉnh và cũng có tiếng là một thiếu gia lẳng lơ, ăn chơi lại phải giặt giũ để được gần trai trẻ?

" Con có sao không Audi?" Mẹ Phon cười hỏi. Bà biết rằng con trai mình chỉ đùa với Audi.

“Con không sao mẹ ạ.” Audi nhanh nhảu đáp trước khi vò từng miếng vải vào chậu như Phon đã dạy lúc đầu.

“Vậy con cứ giặt đi, mẹ đi vệ sinh trước đây." mẹ Phon nói trước khi bước qua con trai.

“Con đừng làm phiền cậu ấy nhiều quá mà.” Mẹ cười nói trước khi bước vào nhà, Phon quay sang nhìn Audi thì thấy bóng dáng cao lớn đang nhìn mình.

"Anh đang nhìn gì đó?" Cậu hỏi ngược lại.

" Anh khát." Audi lặng lẽ nói.

“ Ừm. ” Phon phát ra tiếng rít trong cổ họng, nhưng vẫn đi rót nước vào ly cho Audi.

“Ồ, cầm lấy đi để anh làm việc.” Phon nói.

"Anh muốn đi vào. Tay anh đầy bong bóng." Audi nói, cầu xin một lần nữa.

“Rửa cái đó trước đi, đồ ngốc.” Phon nói, vì cậu biết ý định của Audi.

“À, tệ quá.” Audi nói một cách thờ ơ trước khi rửa tay, nhưng Audi đã giật lấy chiếc ly từ tay Phon. Bóng người cao lớn đưa tay sang tay người đang cầm ly rồi cầm lên uống cạn, mắt mở to, không ngờ Phon lại chịu chơi như vậy.

"Lão già khốn nạn, cơ hội khốn nạn." Phon thấy mình đỏ mặt. Audi nhanh chóng uống cạn và tiếp tục, Phon giả vờ đánh Audi để che giấu sự bối rối.

"Không, Phon..." Audi đưa tay nắm lấy bàn tay sắp đánh của Phon rồi cười nhẹ.

"Thả tôi ra đi ông già... Tôi sẽ đánh anh, chắc chắn. Anh đang quấy rối tôi." Phon đe dọa. Cố giằng tay ra khỏi tay Audi. Nhưng bên kia vẫn đứng vững.

"Anh không sợ." Audi nói, nhướng mày. Phon cũng đồng thời gầm gừ vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.

"Hai người đang làm gì thế?!" Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Phon và Audi đồng loạt quay lại nhìn. Một thanh niên cao lớn, làn da rám nắng đang đứng nhìn Phon và Audi chằm chằm.

" P'Phat!" Phon kinh ngạc gọi tên anh trai mình.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro