( Joe x Graf) Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 5:

“Nhưng dù sao thì đó cũng là lỗi của mày." Graf sốt ruột lẩm bẩm trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó với vẻ mặt ủ rũ.

"Ồ, tao sai, tao thừa nhận." Joe thừa nhận khiến Graf cảm thấy dễ chịu hơn. Nghe Joe thừa nhận tội lỗi của mình đã làm dịu đi phần nào sự thất vọng của Graf nhưng nó không hoàn toàn như vậy khi cậu nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng đó quan sát cậu.

"Không ăn cơm sao? Đứng ở trước mặt tao nhìn cái gì?" Graf nói, giọng khàn đi. Joe vẫn đứng vững, nhưng cậu biết bóng dáng cao lớn vẫn chưa ăn gì vì cậu vội vã đuổi theo.

"Mày ăn chưa?" Joe hỏi.

"Tao đã ăn rồi." Graf đáp lại.

"Tôi biết bạn không hài lòng. Chúng ta hãy quay lại ăn cùng nhau trước, Graf." Joe nói, bởi vì anh biết Graf vẫn chưa ăn.

"Tôi biết." Graf nói, cau mày ngồi xuống.

"Graf, tao biết mày không hài lòng với tao. Nhưng mày có thể lo lắng cho bản thân mình được không? Chúng ta là vận động viên. Tất cả năng tượng của chúng ta đều đến từ việc ăn uống. Nếu mày không ăn cho đến khi no, mày sẽ thế nào? Liệu mày có năng lượng để luyện tập không?" Joe nói với giọng nghiêm túc.

"Tao đã biết điều đó rồi. Mày không cần phải dạy tao." Graf trả lời.

"Tao không dạy mày thì ai dám dạy mày chứ? Nhưng mà, tất cả những gì tao nói là vì lo lắng cho mày mà thôi." Joe trả lời khiến Graf khựng lại khi nghe thấy từ 'quan tâm' từ người trước mặt cậu. Trong quá khứ, hai người họ sẽ không bao giờ nói chuyện tử tế với nhau hay thể hiện sự quan tâm theo cách này.

"Tại sao mày lại lo lắng cho tao?" Graf, người vẫn thờ ơ hỏi.

" Chà, tao và mày là bạn phải không? Nếu mày không muốn tao lo lắng cho mày thì mày định để tao lo lắng cho một con chó à? Ồ, và đừng tranh cãi nữa. Mày và tao chỉ đang thử nghiệm mỗi người khác trong những điều kiện nhất định. Tao biết đó là những gì mày nghĩ, nhưng tao thì không, và mày không cần phải hỏi tại sao tao lại hẹn hò với mày." Joe nói với giọng im lặng. Không hề có thái độ cảm động như mọi khi. Graf đang bàng hoàng muốn tìm từ ngữ để tranh luận với người trước mặt mình. Nhưng cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

"Ăn đi. Chúng ta phải quay lại luyện tập." Joe lại mời.

"Vậy mày muốn chúng ta làm thế nào? Nếu tao quay lại ăn cơm, mọi người sẽ biết mày và tao đang hẹn hò." Graf trả lời với giọng điệu bình thường, không to tiếng như trước.

"Làm bộ mặt bình thường đi, dù sao chúng ta cũng phải ở chỗ này thêm mấy ngày, hiện tại còn không quen, ngày mai làm sao bây giờ?" Joe hỏi, Graf nhíu mày trước khi hít một hơi.

"Thôi, quay lại ăn đi." Graf cuối cùng cũng phải đồng ý quay lại, vì cậu vẫn chưa ăn đủ cơm.

"Đi ăn với tao đi. Bạn của mày ăn xong rồi đấy." Joe cố gắng thuyết phục cậu.

"Được rồi!" Graf đáp trả gay gắt. Cậu đứng dậy và quay trở lại căng tin mà không đợi Joe. Joe cũng không nói gì. Thân hình cao lớn nhìn vào lưng Graf với vẻ mặt chán ghét.

"Tao chỉ trao thân mình cho mày, Graf."  Joe tự nhủ trước khi đi theo Graf. Khi họ trở lại căn tin, Graf bắt gặp ánh mắt tò mò từ bạn bè và giáo viên mà cậu ấy thân thiết. Nhưng Graf không quan tâm và cậu đi tìm một đĩa thức ăn mới.

"Em nói chuyện ở đâu vậy?" một giáo viên hỏi với một nụ cười.

"Nói chuyện gì ạ? Em vừa đi vệ sinh." Graf ngây thơ trả lời trước khi đi tìm chỗ ngồi. Joe lấy xong thức ăn liền ngồi cạnh Graf. Một số bạn của Joe và Graf cũng ngồi vào bàn. Những người bạn của Graf muốn hỏi và nói điều gì đó đều im lặng. Vì khuôn mặt của Graf, họ không muốn hỏi bất cứ điều gì. Nhưng Graf không khó chịu lắm.

"Đợi chút, tao đi lấy hơi, tao đi dạo một chút." Joe nói khi ngồi xuống ăn.

"Mày đi đâu?" Graf cau mày hỏi Joe.

"Tao là bạn trai của mày. Mày sẽ đến với tao hay tao sẽ phải tìm mày?" Joe nói, chỉ để hai người họ nghe thấy vì anh biết nếu anh dám lên tiếng thì chắc chắn Graf sẽ nổi điên trở lại. Cậu sẽ phạt anh vì hành động lỏng lẻo trước mặt người khác.

"Tao không đến gặp mày." Graf nói qua kế răng ngay lập tức.

"Vậy thì tao sẽ đi với mày. Dù sao thì nó cũng không thành vấn đề." Joe cắt ngang kịch bản ngay lập tức.

"Hai người yêu nhau đang bí mật nói chuyện gì vậy? Tại sao lại thì thầm thế? Nói to ra đi, bạn bè của các em đều muốn biết, ha ha ha." Giáo viên Ong nói, bước tới ôm cổ Joe và Graf ở phía sau cả hai.

Trước khi Graf nhìn những người bạn của mình, những người đang ngồi cười lặng lẽ trước những gì mà giáo viên đang nói đùa.

"Không có gì ạ, bọn em chỉ nói về các môn thể thao thôi ạ." Graf lẩm bẩm.

"Làm sao các em có thể nói về điều đó? Hai bọn em chơi các môn thể thao khác nhau mà." Giáo viên tiếp tục nói đùa.

" Thầy ơi, có chơi cùng một môn thể thao hay không không quan trọng, bởi vì thể thao được biết là giúp kết nối, sự đoàn kết. Chúng cũng giúp rèn luyện cơ thể." Graf tiếp tục tìm kiếm lời bào chữa.

"ĐÚNG KHÔNG?" Graf quay sang kêu cứu. Giẫm lên chân Joe khiến Joe hơi giật mình.

"Vâng, vâng." Joe trả lời ngay lập tức.

"Ha ha ha ha, Joe có vẻ sợ Graf. Nhưng thầy tin rằng thể thao kết nối sự đoàn kết. Nếu không, hai em sẽ cắn nhau như chó mỗi khi gặp nhau. Làm sao có thể bền được? Ngoài ra, hai em đã bỏ qua giai đoạn bạn bè để trở thành bạn trai, ha ha." Giáo viên cố gắng khiêu khích thêm. Joe ngồi xuống mỉm cười. Trong khi Graf không thể tranh luận với bất cứ điều gì. Cậu cúi xuống và ăn một mình mà không nói gì. Các vận động viên của mỗi môm được phân chia theo tập luyện của họ. Graf đi bộ đến sân bóng với nhóm bạn của mình. Joe đi đến phòng tập thể dục.

"Này, In... ai là người cầm chai nước vậy?" Graf đến và hỏi. Nhưng bên kia không trả lời và đi thẳng vào sân khiến Graf gãi đầu bối rối.

"Cái quái gì thế?" Graf hỏi một đồng đội khác.

"Không, tao không biết. Tao thấy cậu ấy ngồi im lặng từ khi chúng ta đang ăn. Tao không biết cậu ấy bị làm sao, thế thôi. Hãy khởi động trước đã." Biu, đồng đội của Graf nói trước khi chạy bộ để khởi động. Sau đó, họ đi tập luyện theo lịch của huấn luyện viên đội. Sau khi luyện tập một lúc, họ dừng lại để nghỉ ngơi. Graf cùng một nhóm bạn đi lấy khăn lạnh và nước uống trước khi dẫn họ ngồi dưới bóng cây.

"Mặt trời đang cháy." Graf phàn nàn khi với lấy chiếc khăn tay để lau cổ.

"Ồ... Cá mới, nhiều quá." Một giọng chế giễu khiến Graf cau mày nhìn lại phía sau khi thấy Joe đang đi về phía mình cùng với hai người bạn khác.

" Chà, tao muốn hít thở một chút?" Joe đáp lại bằng cách nhướn mày nhìn  đồng đội của Graf, những người đã đùa giỡn trong giây lát. Joe ngồi cạnh Graf. Bản thân Graf đã di chuyển ra xa một chút, Joe có thể thấy rằng Graf không vui lắm về chuyến thăm của mình. Nhưng Joe đã phớt lờ tình trạng của Graf.

"Đã bao lâu rồi?" Joe hỏi, Graf im lặng

" Graf, Joe đã hỏi mày một câu hỏi." Biu huých Graf.

"Tao đang nghỉ ngơi." Graf nói khô khan.

"Vậy tại sao mày lại đến đây? Tại sao mày không ở trong phòng tập thể dục? Ở đó lạnh hơn nhiều so với ở đây." Graf nói.

"Tao đã nói với ngươi rồi, nếu muốn tới tìm mày, tao sẽ đi. Mày sẽ phát hiện, trong mối quan hệ này, tao không phải là người bội bạc." Joe nói, mỉm cười đáp lại trước khi nhìn vào ánh nắng từ bóng cây.

“Hừm.” Graf đáp ngắn gọn như thường lệ, mắt nhìn ra sân bóng. Cậu hoàn toàn không nhìn người ngồi bên cạnh mình, không giống như Joe, người vẫn đang nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nắng và nóng của cậu.

“ Tao đi đây." Joe nhắc lại trước khi gọi bạn mình trở lại phòng tập.

"Graf, tai đang hỏi thật đấy. Mày và Joe yêu nhau từ khi nào? Vậy làm thế nào mà mày liên lạc được?" Bạn cậu hỏi.

“ Đó là một câu chuyện dài." Graf nói ngắn gọn, không muốn nói nhiều về nó. Graf hiện đang nghĩ về một người bạn khác mà cậu thầm thích hơn là chỉ như những người bạn. Graf không biết Beam như thế nào, hết giờ giải lao họ phải tiếp tục luyện tập, Graf và bạn của cậu quay trở lại sân bóng.
.
.
.
Tiếng còi vang lên khiến các cầu thủ trên sân tập dừng lại.

"Được rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau Lúc 2 giờ chiều. Hãy ăn trưa trước khi chúng ta tiếp tục." Giáo viên nói.

"Mày sẽ đi tìm Joe chứ? Mày có nghĩ rằng chúng ta đã ra ngoài trước họ không?" Biu hỏi. Graf suy nghĩ một lúc.

"Ừm." Graf trả lời, trước khi cùng nhóm bạn đi đến phòng tập thể dục, Biu đi cùng cậu. Tiếng giày lạo xạo trên sàn sân bóng rổ vang lên cùng với âm thanh của một quả bóng rổ. Điều này khiến Graf dừng lại và nhìn về phía lối vào của phòng tập thể dục, nhìn vào bên trong. Thân hình cao lớn của Joe đứng giữa sân bóng rổ. Chạy và lừa bạn bè của mình một cách trôi chảy. Anh cạnh tranh rất tốt.

"Này, Joe cũng giỏi đấy, màu có nghĩ vậy không?" Biu nói, Graf im lặng không phản đối vì cậu nghĩ về những gì Biu nói. Nói cách khác, Graf chưa bao giờ xem Joe chơi bóng rổ vì cậu không thích nó, nhưng thay vào đó, Joe đã đến xem cậu chơi bóng đá tại một sự kiện thể thao của trường hoặc tại một cuộc thi cấp học khu. Hôm nay là lần đầu tiên Graf nhận ra rằng Joe là một cầu thủ bóng rổ nghiêm túc và tận tâm. Chơi nghiêm túc, ngay cả khi đó là đào tạo.

"Này, tránh xa Joe ra." một cầu thủ bóng rổ ở phía đối diện với Joe hét vào mặt một người bạn khác. Nhưng Joe đã sử dụng các kỹ năng cá nhân của mình để lừa bóng qua họ để ngăn cản những người bạn đến và lấy bóng từ anh. Trước khi tung cú ném đẹp mắt vào vòng, Graf đã vô tình nở một nụ cười.

"Được rồi, bây giờ đủ rồi. Các em có thể nghỉ ngơi ăn trưa." giọng của giáo viên nói với tất cả các cầu thủ bóng rổ. Sau đó tất cả các cầu thủ bóng rổ đi thu dọn đồ dùng cá nhân của họ ở cạnh sân bóng rổ.

“Joe chết tiệt, Graf kìa." bạn của Joe nói, dáng người cao lớn đang đứng duỗi cơ bắp quay lại và cười toe toét. Anh không nghĩ rằng Graf sẽ thực sự đến. Graf mỉm cười ngay khi Joe nhìn cậu.

"Tao xong rồi, tao đói." Graf nói giọng khàn khàn, làm lu mờ một số cảm xúc. Joe nhanh chóng chộp lấy chiếc túi của mình và chạy thẳng đến chỗ Graf.

"Xong rồi, đi thôi." Joe đặt tay lên cổ Graf. Nhưng Graf đã hất nó.

"Tại sao mày lại khoác vai tao? Tao đang đổ mồ hồi." Graf nói, cảm thấy một loại tĩnh điện khi Joe chạm vào cơ thể cậu.

"Tao không thể ôm cổ mày sao? Chúng ta đang hẹn hò mà." Joe hỏi đùa. Graf gầm gừ trong cổ họng. Trong khi Biu đùa theo điệu bộ của Graf vì ngượng với Joe.

"Tao ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, mày vẫn muốn ôm cổ tao." Graf nói.

"Vì vậy, nếu mày đi tắm ... tao có thể chạm vào mày." Joe nói lại. Graf ngay lập tức quay sang nhìn Joe.

"Ý tao là những cái ôm..." cậu nói nhanh với Joe nên Graf không nói lời nào. Joe, Graf và những người bạn của họ đi về phía căn tin.

"Ngồi xuống và đợi tao. Tao sẽ lấy cho mày ít thức ăn và nước uống." Joe nói.

“Không sao, tao sẽ tự đi lấy.” Graf nói.

"Tao muốn phục vụ bạn trai của mình, được không? Ngồi đây và giữ bàn đi." Joe nói trước khi ấn vai Graf vào chiếc ghế dài của căn tin. Graf nhìn Joe với vẻ hoài nghi. Mặc dù Joe đã thú nhận với Graf rằng anh thích cậu, nhưng Graf vẫn cảm thấy thật tuyệt vời.

"Mày có sao không...?" một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Graf quay lại nhìn trước khi hơi cau mày.

“ Mày đang nói cái gì vậy In?” Graf hỏi.

“Không có gì, tao chỉ là nói nếu như mày không có việc gì thì đừng để cậu ấy mang đồ ăn đến cho mày, còn có rất nhiều người trước mặt cậu ấy xếp hàng chờ lấy đồ.” In lại nói . Điều này khiến Graf không hài lòng.

“Ý mày là sao vậy In?” Graf hỏi khô khan. Nhưng Joe đã trở lại. Thân hình cao lớn bối rối nhìn Graf. In không nói gì nữa trước khi đi tìm đồ ăn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Joe đặt một đĩa cơm cho Graf và hỏi.

"Tao không biết. Joe, mày không cần mang đồ ăn cho tao. Tao có tay có chân, tao có thể tự mình đi lấy." Graf mắng Joe.

"Cậu ấy đã nói gì? Mày không cần phải chú ý đến những gì cậu ấy nói với mày. Ai muốn nói gì thì cứ nói. Tao sẵn sàng làm điều đó. Mày không bắt tao phải làm thế." Joe nói với Graf.

"Này, Joe, chúng ta ăn nhanh xong. Tao muốn nói chuyện với mày về một chuyện." Graf nói, giọng run run. Joe nhìn Graf trước khi gật đầu. Một lúc sau, Joe và bạn của Graf đến ngồi ăn cùng nhau, sau khi ăn xong Joe nói với Graf rằng đợi anh ở phòng tập vì trời mát hơn ở ngoài. Về phần Joe, anh nói rằng anh sẽ đi vệ sinh. Graf đã đi và đợi anh mà không phản đối.

"In, tao muốn nói chuyện với mày?" Joe nói, In đi theo anh vào phòng tắm khi thấy không có ai xung quanh.

"Có chuyện gì vậy?" In hỏi.

"Khi chúng ta nghỉ trưa, mày đã nói chuyện gì với Graf?" Joe thẳng thừng hỏi. Nét mặt In lập tức thay đổi.

"Tao sẽ nói gì với cậu ấy, và tại sao ư? Vậy Graf đã nói gì với mày?" In hỏi trong sự ngạc nhiên.

" Cậu ấy không nói gì với tao. Nhưng tao đoán là mày đã nói gì đó với cậu ấy vì tao đã mang cơm cho. Có đúng vậy không?" Joe hỏi lại.

"Vì vậy, này, tao đã nói với mày điều gì đó về điều đó Joe. Tao thực sự muốn hỏi mày. Tại sao mày phải làm thế? Màu đã làm việc chăm chỉ và mayg vẫn phải chạy để lấy thức ăn và nước uống cho cậu ấy, cậu ấy có thể tự làm được." In nói.

"Hừ, là bạn trai tao, tao làm cho bạn trai tao không được sao? Mệt mỏi tao cũng đồng ý làm. Cậu ấy không đòi hỏi ở tao. Hơn nữa, tao có không hài lòng sao? Tao có thể thấy mày hành động như thể mày không vui khi phát hiện ra bọn tao đang hẹn hò." Joe nói khi rời đi.

In nắm tay siết chặt

"Vâng! Tao không hài lòng. Tao không thích mày và Graf hẹn hò. Graf không phải là người duy nhất. Vậy thì tại sao mày lại hẹn hò với cậu ấy? Mặc dù trước đây mày đã từng đánh và mắng mày." In hỏi, giọng cậu run run.

"Và chuyện đó thì liên quan gì? Bọn tao vừa đánh vừa mắng nhau, nếu đó là sự thật thì bọn tao không thể yêu nhau vì điều đó sao? Mày bị sao thế?" Joe tò mò hỏi.

"Tao... Tao thích mày đã lâu rồi! Tao so với cậu ấy thân với mày hơn, mày vì cái gì chưa từng nhìn đến tao?" In nói to khiến Joe trố mắt kinh ngạc.

" Hừm, mày nói gì vậy? Mày đang đùa à, In?" Joe khẽ hỏi, có lẽ anh đã nghe nhầm.

"Tai sẽ không bao giờ nói đùa về điều này. Tại sao vậy Joe? Tại sao lại phải là Graf? Graf yêu Beam. Mày không biết sao? Làm sao cậu ấy có thể đồng ý ở bền mày dễ dàng như vậy?" In đã nói những gì đang được suy nghĩ. Joe đưa tay lên xoa mặt với vẻ căng thẳng.

"In, nghe tao này, mày là bạn của tao. Tao chưa bao giờ nghĩ về mayg như vậy. Đúng là Graf đã từng yêu Beam, nhưng liệu cậu ấy có thể đổi ý định và yêu tao không? Tao sẽ cho rằng mày
chưa bao giờ nói với tao bất cứ điều gì. Mày và tao sẽ chỉ là bạn bè, và những điều mày nói với tao vừa rồi thì đừng lo lắng, tao sẽ không nói với bất cứ ai." Joe nói ngay lập tức với đôi mắt đỏ hoe

"Sao mày ác với tao thế, Joe? " In hỏi với giọng run run. Joe cảm thấy không ổn lắm khi phải đối xử với bạn mình như vậy, nhưng anh phải nói ra. Joe biết cảm giác của In lúc này, vì Joe cũng ở trong tình trạng giống như In.

"Tao xin lỗi, In. Tao thực sự không thể chấp nhận tình cảm của mày." Nói xong, Joe lập tức bước đi. Để lại In một mình khóc và nhìn Joe với ánh mắt đau khổ, Joe căng thẳng bước về phía phòng tập. Bây giờ Graf ngồi đợi trên sân, dựa vào một giá đỡ. Graf quay đầu lại nhìn anh như chuẩn bị mở miệng chửi thẳng thừng khi để cậu ngồi đợi mình, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Joe, Graf dừng lại và ngạc nhiên nhìn anh.

"Có chuyện gì vậy?" Graf hỏi, dù muốn chửi anh nhưng khi nhìn thấy mặt Joe, Graf chỉ biết hỏi. Joe cười yếu ớt trước khi ngồi xuống cạnh Graf.

"Không, không có gì, chỉ là có vài điều cần suy nghĩ. Tao xin lỗi vì đã để mày đợi lâu như vậy." Joe nói nhẹ nhàng khiến Graf có vẻ ngạc nhiên. Joe không thực sự chế giễu cậu.

"Có chuyện muốn nói với tao sao?" Joe hỏi

"Ừm.... tao quên mất... nếu tao nhớ ra, tao sẽ nói với mày sau." Graf nói. Cậu chân thành muốn đến và nói về vấn đề hẹn hò với Joe. Nhưng khi nhìn thấy cái bĩu môi của Joe, Graf không nghĩ sẽ nói rằng  cậu cần nói chuyện với anh, nhưng giờ cậu đã quên mất...

"Graf, tao có thể hỏi mày một chuyện được không?" Joe hỏi.

"Cái gì?" Graf hỏi.

"Tao có thể nằm trong lòng mày được không, tao chóng mặt, tao chỉ ... tao không biết." Joe nhẹ nhàng nói mà không đợi Graf trả lời. Joe ngay lập tức ngã vào lòng Graf, khi Graf nao núng. Cậu cố ý đẩy đầu Joe, nhưng khi thấy đối phương giơ tay lên trán, Graf đã dừng lại.

"Thành thật mà nói, mày đang làm cái quái gì vậy?" Graf tò mò hỏi. Joe gượng cười trên môi.

"1.......!" Joe im lặng sau khi nhắm mắt lại, nên Graf cũng im lặng theo. Graf đang nhìn vào khuôn mặt của Joe đang nhắm mắt lại nên không nhận ra rằng In đang nhìn hai người họ ở lối vào phòng tập với ánh mắt tổn thương và phẫn nộ, rồi In bắt đầu rời khỏi đó.

" Graf, khi mày yêu thầm Beam, mày cảm thấy thế nào?" Joe hỏi. Graf hơi cau mày.

"Tai cảm thấy như thế nào?" Graf bối rối hỏi.

"Cảm giác thế nào khi mày yêu thầm một ai đó? Một người không nghĩ gì về chúng ta." Joe hỏi lại, Graf sững sờ khi nghe điều đó.

"Đau quá, mày không sao chứ?" Joe nói lại. Graf ngồi nghĩ về bản thân và Beam. Graf cũng cảm thấy đau mỗi khi ở gần Beam. Cậu biết rằng Beam sẽ không bao giờ coi cậu hơn bạn bè. Nhưng, Graf hy vọng rằng nếu cậu chăm sóc Beam, cậu sẽ khiến Beam cảm thấy yếu đuối và yêu cậu.

"Tại sao mày lại nói về điều này?" Graf nhẹ nhàng hỏi và nhìn xuống khuôn mặt của người đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt anh có hình dáng dài với chiếc mũi nổi bật, cậu nhìn cho đến khi bản thân Graf cảm thấy rằng Joe thật hấp dẫn. Trước đây, họ thường xuyên cãi vã nên chưa bao giờ thân thiết với nhau như vậy.

Đột nhiên!

Đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên bắt gặp Graf, người đang nhìn vào khuôn mặt của Joe. Điều đó khiến Graf hơi giật mình vì cậu không nghĩ Joe sẽ mở mắt vào lúc đó.

"Mày nên biết. Bây giờ mày cảm thấy thế nào?" Joe nói với giọng nghiêm túc. Điều này khiến Graf cảm thấy nóng lòng trước cái nhìn và lời nói mà Joe đang muốn gửi gắm, vì Joe lúc này cũng đang rất tổn thương.

"Trở thành một người yêu thầm nhưng không được đáp lại tình yêu thì đau khổ... nhưng được yêu và không thể đáp lại người đó cũng đau như vậy." Joe nói lại. Graf cau mày, nghi ngờ lời nói của Joe, nhưng không hỏi gì thêm. Tay của Graf bị Joe nắm lấy và anh đặt lên ngực.

"Mày đang làm cái quái gì thế?" Graf chợt hỏi, cảm thấy lạ khi Joe nắm tay mình như vậy.

" Graf, tao biết mày cảm thấy xấu hổ vì mối quan hệ này. Nhưng tao có thể hỏi mày không? Tao đang xin cơ hội để tao cư xử như bạn trai của mày, như một người bạn trai thực sự. Dù chỉ trong vài ngày, nếu sau đó mày không nghĩ gì về tai nữa, nếu trái tim mayg không yếu đi dù chỉ một chút... tao sẽ không làm phiền mày nữa." Joe nói, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Graf. Graf hơi sững sờ. Nói cách khác, cậu hiểu những gì Joe nói. Bởi vì Graf ở trong hoàn cảnh đó, cậu đã yêu thầm người bạn của mình và cậu là một người cũng đã từng được yêu thầm.

"Thật sao, Joe? Mày có thực sự thích tao không?" Graf không chịu nổi và phải hỏi lại.

"Ừ... tao thích mày. Không, tao yêu mày." Joe nói với giọng nghiêm túc.

"Vì vậy, mày sẽ không bị tổn thương? Đó là, tao không có cảm giác với mày." Graf tiếp tục, trái tim cậu run lên trước những lời Joe nói ngay sau đó.

"Sẽ đau... nhưng tao phải chịu đựng, phải không? Bởi vì tao đã chọn yêu mày." Joe lại nói.

Graf thở phào nhẹ nhõm.

"Hừm...Được rồi, tao sẽ cho mày cơ hội để thực hiện vai trò bạn trai của tao một cách nghiêm túc chừng nào chúng ta vẫn còn ở đây." Graf nói. Joe khẽ mỉm cười trước khi Graf cau mày khi nhận ra điều gì đó.

"Đợi đã, Joe, tất cả những gì mày đã làm. Cứ như thể tao là phụ nữ và mày là bạn trai của tao rồi mày phải chăm sóc cho tao vậy. Thật sao? Tao không phải là người phía dưới." Graf trầm ngâm thốt lên . Điều này ngay lập tức khiến Joe bật cười. Sự căng thẳng gần như biến mất hoàn toàn.

"Ha ha ha... mày thử hỏi bạn của mày đi, tao với mày bên nào phòng thủ tốt hơn, ai nên công kích?" Joe nói đùa, nghĩ rằng ít nhất anh và Graf đã yên bình lúc này.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro