Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 26:

"Nhưng con và Beam đã quan hệ rồi! Con sẽ chịu trách nhiệm về Beam."

"Cái gì!" ba mẹ Beam nói gần như cùng lúc. Giữa sự náo động của ba mẹ Kan cũng vậy.

Ba của Kan đứng dậy và chỉ vào con trai mình trong sự tức giận, sau đó lao tới và tát anh. Nhưng mẹ của Kan đã nắm lấy cánh tay chồng mình.

"Khun, không.... Con trai chúng ta sẽ bị đau." Mẹ của Kan nói vì tình trạng của Kan không được tốt lắm. Kan quay sang nhìn ba mẹ Beam đầy tội lỗi.

"Con xin lỗi ba mẹ, ba mẹ có thể làm những gì ba mẹ muốn nhưng xin hãy để con và Beam yêu nhau." Kan lại nói. Graf người đang đứng theo dõi toàn bộ sự việc và quỳ xuống bên cạnh anh trai mình.

''Ba, mẹ, con có một lời thú nhận với mẹ. Con cũng đã có tình cảm thầm kín với Beam trong một thời gian dài." Graf nói khiến ba mẹ Beam mở to mắt.

"Con cũng vậy sao Graf?" Mẹ của Beam nói, không thể tin vào những gì mình đang nghe.

"Phải, con đã thầm thích Beam, nhưng Beam yêu Hia Kan, cậu ấy không yêu con, điều này con có thể chấp nhận. Ít nhất thì Hia Kan chắc chắn có thể chăm sóc Beam tốt hơn con. Con xin mẹ... hãy tha thứ cho Hia Kan. ....." Graf nói với giọng nghiêm túc. Kan nhìn em của mình với lòng biết ơn.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"ba của Beam đặt tay lên thái dương khi biết mọi chuyện. Ông mệt mỏi dựa vào lưng ghế sofa.

"Làm ơn, cậu nên quay lại đi. Đây không phải là thời điểm tốt để nói chuyện." ba của Beam lại nói. Đầu óc ông lúc này hoàn toàn tê liệt.

"Ba, còn Phi Kan và Beam thì sao, ba để con đi theo anh ấy được không?" Bee thổn thức lên tiếng để tìm cơ hội được gia đình hai bên chấp nhận.

"Đã bảo là không được nói nữa mà l Bee!!" ba Bee ồn ào quay sang con gái.

"Rồi, chúng tôi sẽ quay lại ngay. Nếu có gì khác, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." ba Kan nói, vì ông biết ba Beam không muốn nghĩ về câu chuyện giống như ông.

"Được rồi..." ba của Beam trả lời.

"Nhưng..." Kan định phản đối, vì anh vẫn chưa biết gì về Beam.

"Chúng ta hãy về nhà trước đã, Kan. Mẹ nghĩ tốt hơn là chúng ta nên nói chuyện ở đó... Tốt hơn hết, ba của Beam cảm thấy rất tệ." mẹ của Kan
nói, cầu xin con trai mình. Mặt Kan tối sầm lại sau khi gật đầu.

"Được rồi, nhưng về chuyện với Beam. Con chắc chắn sẽ không chia tay với em ấy." Kan nói sau khi đứng dậy với Graf.

''Bee, hộ tống vị khách và ba mẹ cậu ấy ra ngoài, ba không muốn làm điều đó." ba Beam nói, ba Kan gật đầu đồng ý rồi rời khỏi nhà Beam cùng với Bee đi theo sau để hộ tống họ.

"Này, chúng ta sẽ về cùng ba. Em sẽ gọi và bảo Joe mang xe về nhà." Graf nói với anh trai. Kan gật đầu. Vì vậy, Graf đã gọi cho Joe.

"Xin lỗi Bee, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho em." Kan vừa nói vừa đi về phía xe của ba mình.

''Bee cũng đóng một vai trò trong việc này. Vậy... chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Bee khẽ hỏi.

"Nong, cho anh chút thời gian suy nghĩ. Anh sẽ gọi cho em sau." Kan nói trước khi lên xe của  ba anh và lái về nhà. Bee quyết tâm tìm ra nơi Phi Day đã đưa Beam đi.
.
.
.
Bốp!

Khuôn mặt sắc lạnh của anh biến sắc sau cái tát của ba anh. Ngay khi họ bước vào nhà.

"Mày đã làm gì?!! Thật tốt là ba mẹ thằng bé không xúc phạm mày vì mày đã quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên, Beam chưa 18 tuổi, Kan!!" ba của Kan hét lên. Kan ngồi cúi đầu, chịu trách nhiệm về mọi thứ. Graf người đã ra trước cửa nhà để nói chuyện với Joe đã chạy vào ngay khi nghe thấy tiếng hét của ba mình. Graf vội vã đến gặp anh trai mình. Vết đỏ trên mặt cho Graf biết Kan đã bị ba tát. Kan vẫn im lặng không nói gì.

"Mày cũng vậy Graf, tại sao mày phải yêu một người đàn ông? Hai bọn mày không nghĩ xem ai nên thừa kế sao?! Ba anh hỏi lại.

" Ba .... Nếu ba muốn có cháu thừa kế gia đình, con sẽ làm. Nhưng ba phải cho phép P'Kan yêu Beam." Graf kinh ngạc nói.

"Không, Graf. .. Đó là chuyện của chúng ta, tại sao em lại muốn cự tuyệt?" Kan ngay lập tức hỏi em trai mình.

"Em không kháng cự. Bây giờ, em không có ai trong tim. Nhưng anh... Anh đã có Beam rồi." Graf nói nhỏ.

"Em chắc chứ? Trong lòng em thật sự không có ai?" Kan hỏi khiến Graf im lặng một lúc. Hai ba mẹ luân phiên nhìn con mình.

"Cái gì! Hai bọn mày muốn tim tao tan nát đúng không?" người ba nói với giọng run run. Một cảm giác thất vọng xâm chiếm lòng ông. Mẹ Kan ngồi lặng lẽ, nhưng Kan có thể thấy mẹ anh buồn. Không ai nói gì nữa. Cả hai bên đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

"Nếu ba muốn đi, hãy đi. Con sẽ đi xem cửa hàng. Nếu ba định đến cửa hàng, hãy đi... nhưng, con hy vọng ba biết rằng trong cửa hàng chắc chắn sẽ buôn chuyện." Kan nói với ba bằng giọng gắt gỏng. Sau đó, anh lấy chìa khóa xe và ra ngoài ngay lập tức.

" Kan, Graf, các con biết ba của các con và mẹ yêu các con nhiều như thế nào và ba mẹ muốn điều tốt nhất cho cả hai phải không?" mẹ của họ nói khi chồng bà rời đi.

"Chúng con biết..." Kan và Graf lặng lẽ trả lời.

Haizz...

“Nghỉ ngơi một chút rồi nói chuyện sau.” Mẹ Kan nói vì mệt nên đứng dậy đi vào phòng ngủ. Kan và Graf sau đó quay lại nhà Kan để nói về Beam.
.
.
.
"Em có đói không?" Day hỏi Beam khi lái xe về phía Chonburi. Kể từ khi họ lên xe, Beam ngồi đó nhìn ra ngoài xe. Day đã hỏi cậu một câu hỏi và khi đến lúc trả lời, anh có thể thấy rằng khuôn mặt của Beam hoàn toàn ủ rũ.

"Không." Beam khẽ đáp. Day bí mật nhìn vào khuôn mặt của Beam và thở dài. Sau khi đỗ xe ở trạm xăng, Beam không quay đầu lại để hỏi bất cứ điều gì. Day ra khỏi xe và đi vào Seven eleven mua một ít thức ăn, trả tiền và quay trở lại xe.

"Uống sữa đi, đừng nói không đói, từ sáng đến giờ Beam vẫn chưa ăn gì hết, sẽ đau bụng đấy." Day đem sữa đưa cho cậu thanh niên.

"Nhưng..." Beam không muốn ăn gì cả, cậu không ăn được.

"Tra tấn trái tim của em là chưa đủ phải không? Em thậm chí còn muốn tra tấn cơ thể của chính mình." Day bất ngờ nói khiến Beam mím môi lại một chút. Cậu cảm thấy tội lỗi trong tận đáy lòng. Cậu đón lấy hộp sữa từ tay Day và uống từ từ.

" Cũng ăn bánh mì đi, ăn hết đi." Day dùng sức nói một chút. Beam chấp nhận và ăn tất cả mọi thứ. Day lái xe trở lại cửa hàng ở Chonburi.

''Cửa hàng này là của ai ạ?" Beam hỏi khi cậu  ra khỏi xe với chiếc túi của mình.

"Đó là của ba của It. Anh sẽ đưa em về phòng của em." Day nói, sau đó dẫn Beam đến cửa hông của cửa hàng cạnh văn phòng của anh có cầu thang lên tầng hai.

"Anh đang ngủ ở phòng bên cạnh Beam. Cửa hàng đang mở cửa nền có thể có mùi sơn khô. Phòng ngủ của Beam chỉ có giường, tủ quần áo và máy điều hòa. Vì anh mới đến nên anh chưa chưa mua gì cả. Muốn xem phim thì xuống văn phòng của anh ở tầng dưới đi." Day nói mở cửa cho Beam bước vào.

" Beam không cần nhiều đâu... Phi Day có việc gì thì để Beam giúp. P'Day có thể nói cho Beam biết. Beam không muốn ở một mình." Beam nói, vì muốn bận rộn nên cậu muốn làm, cậu không muốn ỉ vào bất cứ ai.

"Được." Day trả lời.

" Beam có thể nghỉ ngơi trước. Bây giờ, anh muốn xuống nhà và làm việc, sau đó anh sẽ mua bữa trưa cho em." Day nói. Beam gật đầu trước khi Day bước ra ngoài để Beam có thời gian một mình. Người thanh niên đặt chiếc cặp xuống giường và từ từ ngồi dậy. Beam không có ý định khám phá căn phòng, nhưng cậu nghĩ về người mà cậu đã bỏ lại. Điều này không khiến cậu dễ dàng quên đi, nhưng Beam tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ làm được. Beam nghĩ ngay đến Kan và chị gái của mình.

"Hãy cho em thêm một chút thời gian. Sau đó, Beam sẽ trở lại và tham dự đám cưới của Phi Bee và Phi Kan với một nụ cười." Beam tự nói với mình sau khi leo lên giường mệt mỏi sau chuyến đi dài, bây giờ ... Cậu sẽ ngủ một mình không giống như nhiều người những đêm trước đó có một người ngủ cạnh cậu và luôn ôm cậu để giữ ấm. Cậu bé kéo chăn trùm kín người. Cậu vẫn chưa hết lạnh, nhưng đôi tay mảnh khảnh vươn lên ôm lấy mìnhcùng với những giọt nước mắt cứ thế chầm chậm chảy xuống không một tiếng rên rỉ. Ngoài ra, còn úp mặt vào gối để lau khô nước mắt.
.
.
.

Sau khi đi xuống cầu thang để xem cửa hàng và thảo luận về kế hoạch tiếp thị của cửa hàng, Day quyết định đi lên phòng của Beam. Một đứa trẻ thu mình trong chăn khiến Day phải hít thở vì không biết mình có thực sự làm đúng hay không. Bản thân anh không muốn chen ngang vào tình yêu của Beam, bởi anh biết cảm giác đó như thế nào vì giờ đây anh cũng đang đấu tranh cho tình yêu của mình. Day ngồi xuống bên dáng người nhỏ bé đang say ngủ. Mí mắt của cậu để lộ những vệt nước mắt khiến Day hơi lo lắng về trạng thái tỉnh thần của Beam. Nếu Kan không nói rõ ràng rằng Kan yêu Beam, anh nhất định sẽ không cho phép Beam quay lại với Kan. Day muốn Kan tự mình cảm nhận một chút đau đớn, bởi trong suốt thời gian trôi qua cậu bé trước mặt Day là người phải chịu đựng. Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng vuốt tóc Beam.

“Beam...Dậy đi.” Day khẽ gọi, khiến Beam từ từ mở to đôi mắt nặng trĩu.

"Tỉnh rồi ạ." Beam nói khàn khàn khi cậu từ từ ngồi dậy.

"Em khóc sưng cả mắt sao?" Day hỏi, mỉm cười mà không trách mắng. Beam nở một nụ cười khô khốc.

"Em xin lỗi." Beam trả lời

"Đừng xin lỗi, nếu khóc khiến em cảm thấy tốt hơn thì cứ khóc đi. Anh không  quan tâm. Beam phải trút giận một chút phải không?" Day nói, nhưng Beam mỉm cười.

"Phi Day... Beam đã thắc mắc mấy lần rồi... Phi, sao Phi It không đi cùng?" Beam hỏi, cậu không biết nhiều về Day vì cậu đã đến Hua Hin với Kan.

" Cậu ấy không thể đi cùng anh cho đến khi anh chứng minh cho ba cậu ấy thấy rằng anh có thể chăm sóc tốt cho con trai ông." Day thẳng thắn nói, khuôn mặt Beam tỏ ra bối rối.

"Ông ấy là ba của It. Ông ấy không chấp nhận việc a b và ông ấy ở cùng nhau, sau đó anh bị bắn vì đi giúp Iy. Vì vậy, ông ấy đã cho anh cơ hội chứng tỏ bản thân bằng cách ở lại đây 3 tháng để chăm sóc cửa hàng của ông ấy. Kiếm được lợi nhuận mà ông ấy đã thiết lập, nhưng không thể có bất kỳ liên hệ nào với It." Day nói với Beam khiến Beam choáng váng.

''Vậy... Phi Day không nhớ Phi It ạ?" Beam hỏi, thậm chí còn cảm thấy chán nản hơn khi nghe câu chuyện.

"Anh nhớ cậu ấy, anh nghĩ về cậu ấy mọi ngày, mọi lúc... nhưng anh phải chịu đựng, Beam hiểu không? Anh phải chịu đựng nỗi đau, chịu đựng sự tra tấn tinh thần vì hạnh phúc của cả hai bọn anh. Trong tương lai, Beam sẽ làm được điều mà anh tin rằng nếu Beam kiên nhẫn và mạnh mẽ thì một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với Beam." Day nói với chàng trai trẻ.

"Và hạnh phúc đó sẽ đến với Beam khi nào?" Beam hỏi với giọng run run. Day ôm Beam và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

“Sẽ không lâu đâu, tin anh đi.” Day khẽ nói.
.
.
.
Đã 2 tuần rồi.

Graf vào nhà riêng để gặp anh trai mình, sau khi thở dài căng thẳng trước tình trạng mở mắt của anh trai mình. Mùi rượu thoang thoảng khắp nơi. Những chai rượu vương vãi xung quanh khiến Graf phải chộp lấy và đặt chúng vào đúng vị trí.

"Ai đấy?"

"Hừm... là em. Sao anh lại uống nhiều như vậy?" Graf phàn nàn. Trong hai tuần qua, Kan đã điên cuồng tìm kiếm Beam. Anh đã nhờ bạn bè giúp đỡ để giúp anh tìm thấy cậu. Kan tranh luận với ba mình mỗi ngày. Anh cũng đến nhà Beam mỗi ngày. Nếu Bee có mặt, cô gái sẽ ra mở cửa cho Kan vào nhà. Kan đang ngồi xem ảnh anh chụp với Beam trong chuyến du lịch Hua Hin. Bee đã từng giả vờ hỏi xem anh một số chuyện nhưng Kan đã trả lời rằng...

''Đến đây mà nhìn họ cứ như thể Beam đang ngồi gần đó vậy. Lần nào đến đây anh cũng có cảm giác như mình ngửi thấy mùi cơ thể của Beam vậy." Kan đã trả lời Bee như vậy. Điều này khiến Bee cảm thấy rất có lỗi với Kan, nhưng cô không thể làm gì được. Bee liên tục cầu xin Belle nhưng Belle không chịu nói gì. Và nếu một ngày Bee không có nhà, Kan sẽ đậu xe trước nhà và ngồi đó cả ngày. Kan luôn về muộn, ngoài ra, anh còn ngừng đến cửa hàng và ngừng chăm sóc bản thân cho đến khi râu bắt đầu mọc. Anh không ăn cơm, không gì hết, tối nào cũng uống rượu. Graf đã cố gắng khuyên anh, nhưng...

"Anh không biết... Anh chỉ muốn uống và uống thôi " Kan trả lời em trai mình.

"Nhưng điều này là quá nhiều, Hia." Graf nói với giọng gắt gỏng.

"Này này, nhân tiện, em đã làm lành với Joe chưa?" Kan hỏi vì vài ngày trước Graf có một số vấn đề với Joe và lần đầu tiên Kan nhìn thấy những giọt nước mắt của chính em trai mình.

" Bọn em ổn." Graf khẽ đáp.

"Nhưng này, em không đến để hỏi về anh. Ba bảo em đến để bảo anh tới ăn tối ở nhà lớn. Hôm nay có một vị khách đến nhà." Graf ngay lập tức thay đổi chủ đề .

"Ai?" Kan hỏi, ngồi dậy và xoa xoa mái đầu bù xù của mình.

"Em không biết, ba chỉ bảo em bảo anh đi tắm rửa cho ra dáng người rồi đi ăn cơm, ba bảo nếu anh không đi thì ba sẽ đến kéo anh đi. Vậy đó." Graf trả lời. Kan ngồi thụp cổ xuống, nhưng gật đầu đáp lại.

"Được rồi, đi đi, anh sẽ theo em sau." Kan trả lời.

"Ừ chắc chắn rồi... Anh phải đến, nên em sẽ ngồi đợi anh." Graf nói, sợ rằng Kan sẽ mất dạng. Graf không muốn anh trai và ba mình chiến đấu một
Lần nữa.

"Được, muốn gì cũng được. Anh đi tắm." Kan nói. Anh loạng choạng vào phòng ngủ để tắm. Graf lắc đầu trước tình trạng của anh trai mình sau khi ngồi xuống ghế sofa. Cậu nhìn vào chồng ảnh Kan và Beam chụp cho nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy chúng, Graf cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng nó
không đau bằng khi cậu nhìn thấy họ hôn nhau. Chỉ cần nhìn vào bức ảnh, Graf có thể thấy cả hai yêu nhau nhiều như thế nào. Cậu không biết liệu Beam có biết tình cảm của Kan dành cho mình hay không.

Kan đã không tắm quá lâu và bước ra với một bộ trang phục mới. Nhưng tình trạng của anh vẫn như trước. Có lẽ đó là một điều tốt khi cơ thể anh không còn mùi rượu.

"Đi thôi." Kan khẽ nói. Graf sau đó đứng dậy và đi theo anh trai mình. Bước đến trước ngôi nhà lớn, Kan có thể đoán được khách đến chơi nhà là ai, vì anh nhớ ra chiếc ô tô đậu phía trước.

"Kan." gọi một tiếng ngọt ngào khi Kan bước vào nhà.

"Ừm... Chào, Phi Orn." Graf giơ tay tỏ lòng kính trọng với con gái của một khách hàng lớn đến mua sắm tại cửa hàng của gia đình.

"Xin chào ... Kan, tại sao anh lại như thế này? Anh đã thay đổi diện mạo của mình?" cô gái mỉm cười hỏi. Nhưng Kan vẫn giữ nguyên khuôn mặt và nhìn ba mình.

"Ba mời cô ấy đi ăn trưa à?" Kan nhỏ giọng hỏi khiến cô gái hơi mất mặt, vì mình không được Kan chú ý như mọi khi. Người ba hơi nhăn mặt trước cách cư xử tồi tệ của con trai mình.

"Ba đã làm. Ba đã mời Orn ăn trưa với chúng ta. Ba đã thấy con bé phàn nàn về Kan phải không Orn?" ba của Kan nói với con trai mình trước khi quay sang cô gái.

"Vâng, tình cờ là vào ngày con đi làm công đức và phóng sinh cá, con đã gọi cho Kan nhưng Kan hoàn toàn không nhận cuộc gọi của con và vì Orn luôn bận rộn với cửa hàng nên con không thểđến gặp Kan." cô gái nữ nói một lần nữa.

"Tôi đang bận." Kan trả lời ngắn gọn. Graf ngay lập tức nhìn mẹ mình, vì cậu  cảm thấy không thoải mái với không khí vào lúc này.

"Mẹ nghĩ chúng ta nên vào bàn ăn. Quản gia chắc đã dọn bàn rồi." Mẹ Kan nói. Năm người họ bước đến ngồi vào bàn ăn với ba của Kan ngồi ở đầu bàn. Bên trái là mẹ và Graf ngồi cùng nhau, trong khi bên phải là cô gái trẻ và Kan. Cơm ở trên đĩa. Cả nhà bắt đầu ăn. Kan ăn mà không quan tâm đến bất cứ ai trong bàn, nhưng khi ăn anh luôn cau mày. Đôi mắt sắc lạnh của anh chỉ nhìn vào bát cơm của chính mình. Graf nhìn anh trai mình với vẻ lo lắng.

"Kan, lấy cho Orn ít cơm đi." ba của Kan nói với giọng điềm tĩnh. Kan khẽ nhìn ba lấy cơm cho cô gái, cô gái nhận lấy.

"Bác nghe nói rằng anh trai của con đã mở một khu nghỉ mát ở Thong Pha Phum?" ba Kan hỏi.

"Vâng, bầu không khí rất tốt, nếu ba muốn đi, hãy nói với Orn. Orn sẽ đặt chỗ cho ba." người phụ nữ duyên dáng trả lời ba Kan.

"Kan có muốn đi nghỉ với Orn không? Gần đây Kan có vẻ hơi căng thẳng." mẹ Kan hỏi.

"Con không đi đâu cả." Kan trả lời.

" Kan." ba Kan trầm giọng gọi con trai để khỏi mất phép. Kan thở dài thườn thượt trước khi quay sang ba mình với khuôn mặt nhăn nhó.

"Thưa ba, con biết ba muốn gì... Nếu không thì ba đã không mời con ăn ở đây." Kan nói. Anh có thể thấy rằng ba anh muốn anh có mối quan hệ với cô Orn.

"Biết là tốt, không nên lãng phí khách khí. Orn cùng ngươi quen biết đã lâu, con không từng nghĩ tới sẽ cùng con bé phát sinh quan hệ sao?" ba của Kan nói khiến cô gái đỏ mặt vì cô cũng muốn ở bên Kan từ rất lâu rồi.

"Con không thể ở với Orn! Ba biết mà." Giọng Kan trở nên u ám hơn. Điều này làm cho cô gái vừa mới mỉm cười lập tức mất mặt.

"Đừng nói gì cả. Đó là vì lợi ích của chính con." ba Kan nghiến răng và trầm giọng nói. Kan lập tức đứng dậy.

"Con phải nói ngay bây giờ nếu không ba sẽ lại không từ bỏ hy vọng hão huyền của mình. Sẽ tốt hơn nếu ba biết rằng con không thể yêu ai ngoài Beam!" Kan trầm giọng nói.

"Có chuyện gì vậy Kan?... Kan yêu ai?" cô gái hỏi với giọng run run.

"Không có gì đâu. Kan bị căng thẳng vì công việc thôi." ba của Kan cố gắng giải quyết tình hình để cô gái không hoảng sợ.

"Ba, con không căng thẳng về công việc! Nhưng con căng thẳng về Beam. Ba, ba có nghe thấy không? Con căng thẳng về Beam!!" Kan lại hét lên.

"Kan!!" Người b cất tiếng gọi con trai khiến bản thân cô gái cũng phải giật mình thảng thốt, còn mẹ Kan phải nhanh chóng đứng dậy để trấn an chồng mình.

"Tôi xin lỗi, Orn." Kan nói trước khi bỏ đi. Ba Kan đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng. Về phần Graf, cậu chạy theo anh trai mình. Kan trở về nhà riêng của mình và uống ngay một chai rượu ở quầy bar nhỏ. Ly rượu nguyên chất trôi xuống cổ họng anh.

"Đủ rồi Hia. Anh muốn uống rượu thay cơm sao?" Graf bước tới đón lấy chiếc ly từ tay anh trai mình.

"Vậy thì anh có thể làm gì? Anh sẽ làm gì để lấy lại Beam đây?!" Kan lớn tiếng hỏi em trai mình với ánh mắt buồn bã.

"Trong trường hợp đó, Hia phải làm cho ba nhìn thấy tất cả những điều này dưới một chiều hướng tốt để ba có lòng trắc ẩn. Nhưng ... hãy nhìn những gì anh đã làm. Anh đã làm ba tức giận hơn, anh có nghĩ về điều đó không?" Graf nói với anh trai của mình.

"Hia là một đứa chậm phát triển như P'Bee đã nói. Anh đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Anh là một kẻ ích kỉ đã làm tổn thương tâm trí Beam rất nhiều. Giờ đây, nghiệp chướng đã ập đến với anh. Anh phải chịu đựng như thế này... huhu... Huhu.. huhu... Anh thật thảm hại, Graf anh trai của em đang ở trong tình trạng này." Kan nói khi ngồi trên sàn và dựa vào tủ lạnh. Graf ngồi cạnh anh trai mình.

"Còn Beam thì sao? Cậu ấy sẽ nghĩ sao chứ?" Graf tò mò hỏi.

"Người của Audi đang tìm kiếm em ấy, nhưng anh vẫn không có gì hoặc không có ai để liên lạc với Ai'Day ngoại trừ Phi Belle. Nếu không phải sợ Beam ghét anh thì anh đã đưa người đến đe dọa P'Belle rồi. Nhưng nếu Beam phát hiện ra... Em ấy sẽ ghét anh chết mất." Kan cười nói.

"Tốt." Graf nói trước khi thở dài.

" Graf.... Phi Kan, hai người có ở đó không?" Giọng của Joe vang lên khiến Graf đứng dậy. Joe nhìn sang khi hai anh em đang ngồi sau quầy bar.

"Ở đây." Graf nói. Joe bước tới chỗ hai người.

" Em đến rồi Joe, tốt quá. Đi uống một ly với Phi đi." Kan nói.

“ Chẳng phải không uống rượu sẽ tốt hơn sao anh rể?” Joe nói khiến Graf đá vào ống chân anh.

"Mày nói hay nhở." Graf nói. Joe khẽ cười khúc khích, rồi lại nhìn Kan.

"Em đã tìm ra cách liên lạc với Beam rồi." Joe nói khiến Kan và Graf nhìn Joe. Kan ngay lập tức đứng dậy và lay vai Joe.

"Ý em là sao? Làm sao anh có thể liên lạc với Beam? Nói cho anh biết đi Joe!" Kan hỏi với giọng run run. Tim anh đập rộn ràng như thể lần đầu tiên anh được trải nghiệm một điều gì đó thú vị. Nói cách khác, Kan đã không cảm thấy như thế này trong hai tuần qua.

"Đi mà Joe." Graf yêu câug Joe.

"Đối với điều này,mày phải giúp tao Graf." Joe nói.

"Làm thế nào để tao giúp mày?" Graf hỏi.

"Giúp tao đi nói chuyện với thầy. Nếu chúng ta có thể thuyết phục ba giúp chúng ta, chúng ta có thể liên thầy với Beam." Joe nói sau khi suy nghĩ rất nhiều về việc tìm Beam.

" Thầy Ong?" Graf hỏi.

"Giáo sư Ong-arong, người phụ trách đội bóng rổ của trường em phải không Graf?" Kan khẽ hỏi.

"Ừ, anh biết thầy sao?" Graf bối rối hỏi.

"Em quên rồi à? Anh từng học cùng trường với em và Graf, anh từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Anh đi lấy chìa khóa xe, chúng ta sẽ đi gặp giáo viên ngay." Kan nói đầy hy vọng, điều này đủ để Joe hiểu rằng họ sẽ hỏi giáo sư Ong.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro