( Audi x Phon) Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 6:

Phat và những người bạn vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện. Đôi mắt anh nhìn một số phụ nữ trẻ như thể họ còn độc thân.

“Đêm khuya sẽ lạnh đấy.” Arm mỉm cười nói.

"Hãy làm đi." Phat nói.

“Tất nhiên, hầu hết các cô gái ở đây đều có xu hướng tán tỉnh mà." Arm nói.

“Vậy là anh ta đẹp trai và trẻ tuổi phải không?” Phat hỏi mà không có chút nghiêm túc nào.

“Anh ấy 27 tuổi nhưng có thể chăm sóc cả cửa hàng lẫn mọi người. Ngoài ra, anh ấy đẹp trai và không cần phải tán tỉnh phụ nữ, anh ấy chỉ cần động một ngón tay là phụ nữ sẽ chạy theo. Đẹp và giàu có. Đúng vậy, một cô gái không thích anh ấy là vì cô ấy ngu ngốc." Arm nói với người bạn thân nhất của mình.

“Vậy là anh ta chưa có vợ à?” Phat hỏi lại.

"Không, anh ấy vẫn còn độc thân. Nếu không thì bây giờ anh ấy đã cắt đứt với rất nhiều phụ nữ rồi" Arm nói.

"Nói như vậy, cậu làm khó tôi đấy..." một giọng nói trầm vang lên từ phía sau khiến Phat quay lại nhìn trước khi cau mày.

"Phi Audi, ngồi xuống trước đi. Ừm, em chỉ khen anh một chút thôi." Arm nói một cách táo bạo trước khi di chuyển cho Audi ngồi xuống. Một dáng người cao lớn đang đi chào khách dừng lại và nhìn thấy Phat. Không ngờ bạn của Arm lại là khách hàng thường xuyên. Thế là Audi bước vào ngồi cạnh Arm nhìn Phat mỉm cười. Khuôn mặt anh bây giờ đã giãn ra.

"Này Phat, đây là Phi Audi. Chủ tiệm này. Phi Audi, đây là bạn thân của em, Phat." Arm giới thiệu. Audi mỉm cười nhẹ.

"Rất vui được gặp cậu, Phat." Audi nói. Phat hơi nhíu mày.

“ Tôi cũng vậy." Phat nói một cách thờ ơ. Dù sao thì anh cũng trẻ hơn một thế hệ. Phat không tin chủ nhân của nơi đó chính là Audi, người đã tiếp cận em trai anh vào thời điểm này.

“Bọn em chỉ đang buôn chuyện về Phi Audi thôi haha, anh đến đúng lúc quá.” Arm trìu mến nói.

"Ừ, Arm nói có rất nhiều cô gái đến gặp anh. Chắc anh sẽ để họ tán tỉnh." Phat nói với giọng mỉa mai mà Audi biết rõ.

"Nong, nếu tôi độc thân thì tôi sẽ để họ tán tỉnh. Nhưng nếu tôi có người yêu thì tôi sẽ rất nghiêm túc. Tôi chỉ yêu người đó thôi." Audi vừa nói vừa nhìn vào mặt Phat.

"Hừ, hình như anh đã gặp người đó rồi." Phat giễu cợt. Phat muốn chắc chắn hơn một chút rằng Audi thực sự đang tán tỉnh em trai mình. Arm và những người bạn khác ngồi nghe Phat và Audi nói mà cảm thấy bầu không khí có một áp lực lạ lùng.

"Vâng, tôi đã gặp em ấy rồi." Audi trả lời

"Thật sao? Và người đó trông như thế nào? Người đó bao nhiều tuổi? Người đó có dễ thương không?" Arm hỏi một cách hào hứng và tò mò. Ai có thể quyến rũ một tay chơi như Audi chứ?

"Người đó?" Audi nhìn Phat. Anh biết Phat không vui nhưng Phat không hề biểu hiện ra những biểu hiện đó.

"Người đó nhỏ con, dễ thương nhưng cực kỳ keo kiệt, nóng nảy, hách dịch, sợ bóng tối. Ừm, nhưng lại là một cậu bé rất biết ơn. Em ấy luôn giúp đỡ mẹ những công việc quanh nhà." Audi nói, ngụ ý rằng Phat biết rõ, rằng anh quan tâm đến Phon. Anh biết bản thân Phat cũng phải biết vì anh nhìn thấy ánh mắt ấy trong ánh mắt đanh thép của đối phương.

"Ồ, thật sao, Phi Audi? Nhưng anh không thích kiểu vậy phải không?" Arm bối rối hỏi.

"Người này là vậy. Bởi vì khi buồn, em ấy rất dễ thương. Em ấy thích hét lên khi xấu hổ." Audi nói.

Cạch...

Ly rượu trong tay Phat đập mạnh xuống bàn gây ra một âm thanh khiến cả bàn hoàn toàn im lặng.

“Mày say à, Phat?” Arm hỏi đùa nhưng anh không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của bạn mình.

"Xin lỗi, tao bị trượt tay. Tao đi vệ sinh trước, xin lỗi." Phat nói bằng giọng đều đều để xin lỗi bạn mình và Audi rằng mình định đi vệ sinh. Audi mỉm cười dịu dàng.

"Chuyện gì vậy? Cậu ấy đang có tâm trạng không tốt." một người bạn khác nói.

"Đúng vậy." Arm đồng ý.

“Vậy cậu có tiếp tục uống rượu không?” Audi hỏi.

"Vâng, bọn em đã đặt rồi." Arm nói

"Vì vậy, khi cậu gọi món. Tôi sẽ trả tiền đồ uống, cứ lấy thứ cậu muốn." Audi nói

"Này, nghiêm túc đấy Phi, nhân dịp gì vậy?" Arm hỏi với vẻ ngạc nhiên

"Cậu định gọi gì? Chỉ phí đồ uống thôi, còn đồ ăn thì cậu vẫn phải trả tiền." Audi nói khiến Arm mỉm cười và cảm ơn Audi. Sau đó, Audi đứng dậy đi ra phía bên kia cửa hàng. Hầu hết mọi người ở nơi đó sẽ ra ngoài đó để hút thuốc. Anh nhìn thấy bóng dáng Phat chắc nịch đang hút điếu thuốc vào phổi với vẻ mặt căng thẳng.

“Cho tôi một điếu thuốc.” Audi nói khiến Phat dừng lại trước khi đồng ý đưa thuốc lá cho Audi cùng với chiếc bật lửa. Khi Audi bật được nó lên, anh đã trả lại. Phat tiếp tục hút thuốc một cách thờ ở.

“Phon là một cậu bé dễ thương.” Audi vừa nói vừa rít điếu thuốc. Phat quay lại nhìn vào mặt Audi.

"Phi, anh đang ở đâu vậy. Cho tôi hỏi anh điều này, anh muốn gì ở em trai tôi?" Phat hỏi ngay. Phat là người muốn biết chuyện gì cũng sẽ hỏi và nói thẳng.

"Tôi thích Phon, tôi thích em trai của cậu." Audi nói với giọng nghiêm túc.

"Anh điên à? Em trai tôi là đàn ông!" Phat gay gắt nói.

"Đúng, em ấy là một người đàn ông. Vậy thì sao?" Audi hỏi với giọng điệu bình thường.

"Phi, anh là đàn ông. Làm sao một người đàn ông có thể quen với một người đàn ông? Tôi nghĩ nếu anh đang nghĩ đến việc thử một điều gì đó kỳ lạ, tốt nhất anh nên tìm người khác. Đừng gây rối với em trai tôi." Phat nói với vẻ mặt nhăn nhó.

"Chúng ta đang ở đâu thế? Cậu cũng học ở Bangkok phải không, cậu không biết rằng thế giới của chúng ta rất rộng mở cho nam giới hẹn hò với nhau sao? Kể cả em trai của cậu." Audi nói. Anh không biết mình lấy đâu ra sự tự tin để có được cảm giác như thế này. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Phon, anh đã nghĩ cậu thật dễ thương. Anh muốn thử như Phat nói nhưng khi đến nói chuyện với Phon, cậu đã khiến anh cảm thấy dễ chịu ngay lập tức.

“Nhưng em trai tôi không như anh nghĩ đâu." Phat lại nói.

"Dù sao thì tôi cũng đã nói với cậu là tôi thích Phon và tôi sẽ tán tỉnh em ấy. Dù cậu có ngăn tôi thế nào thì tôi vẫn sẽ tán tỉnh Phon." Audi nói với Phat để Phat không cảm thấy khó chịu.

"Anh nghĩ tôi sẽ cho phép em trai mình trở nên khác thường sao? Phon là một người đàn ông hoàn chỉnh. Không thể nào em ấy lại thích anh được." Phat tự tin nói.

"Đừng quá chắc chắn. Những chuyện như thế này không thể ép buộc được." Audi nói mà không hề có chút tức giận. Phat nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu anh nghĩ mình có thể làm được thì hãy thử đi. Tôi sẽ không để anh thắng đâu." Phat nói sau khi quay vào trong. Audi đứng đó khẽ mỉm cười. Tuy nhiên, anh không muốn nản lòng vì Phon có một người anh luôn ghen tị với em trai mình. Quan trọng hơn, Audi nghĩ rằng có những người đứng về phía anh như mẹ của Phon.
.
.
.
"Mày đi đâu thế? Tao tưởng mày đi rồi chứ." Arm chào khi thấy Phat quay lại bàn.

" Tao đi hút thuốc." Phat nói.

"Ồ, hôm nay chúng ta thật may mắn. Phi Audi đã chiêu đãi rượu cho chúng ta." Arm mỉm cười nói. Nhưng Phat đã dừng lại.

' Nghĩ rằng anh sẽ ghi điểm bằng cách đạ chúng tôi rượu miễn phí sao? Ừm, xin lỗi Phi Audi. Dù sao thì tôi nhất định sẽ không từ bỏ em trai mình.' Phat nghĩ. Sau khi uống rượu một lúc, họ đi đến khu vực nhảy. Bây giờ, nhiều khách du lịch bắt đầu đến. Âm nhạc của câu lạc bộ đã bắt đầu chuyển động theo nhịp. Bàn của Phat đang tận hưởng câu lạc bộ
.
.
.
Audi làm ông chủ một cách trọn vẹn nhất. Audi ra ngoài xem câu lạc bộ liền ngồi xuống chiếc ghế gần đó ở hành lang phòng tắm. Sau đó anh nhấc điện thoại lên để gọi.

[ Có chuyện gì thế?] Một giọng nói nhấc máy khiến Audi đang mệt mỏi vì công việc mỉm cười. Âm thanh đó tiếp thêm sinh lực cho anh.

“Em vẫn chưa ngủ phải không?” Audi hỏi.

[ Nếu tôi ngủ quên thì làm sao tôi có thể trả lời cuộc gọi của anh được? Câu hỏi kỳ lạ quá.] người kia nói lại nhưng Audi vẫn mỉm cười.

"Nếu ngủ quá muộn, em sẽ có quầng thâm đấy." Audi nói đùa với bên kia.

[ Gọi tôi để làm gì?] Một giọng sắc bén hỏi

"Anh gọi để nói với em rằng anh nhớ em, Phon." Audi nói lại. Phon im lặng, không cần đoán cũng biết đối phương lúc này nhất định sẽ đỏ mặt.

[ Anh đang nghĩ cái quái gì thế? Ối, chắc anh say rồi.] Phon lắp bắp đáp lại để che giấu sự bối rối của mình.

Audi nói: “Anh không say chút nào. Anh uống rất ít vì anh sợ ngày mai không thể đến gặp Phon."

[ Không đến được thì nằm nghỉ ngơi đi. Không cần phải đến, tôi cũng không hiểu tại sao anh cứ đến như vậy nữa.] Phon lịch sự nói.

“Em không muốn anh đến phải không?” Audi nói giả vờ trong hơi thở.

[ Nói lại lần nữa. Tôi nói không muốn anh đến khi nào? Tôi chỉ nói nếu anh không đến được thì đừng đến. Anh không phải là người biết lắng nghe sao, đồ khốn?] Giọng của Phon vang lên có chút khó chịu nhưng Audi lại cười trừ.

“Vậy tại sao em vẫn chưa ngủ?” Audi lặng lẽ hỏi.

[ Tôi đang đợi Phi Phat. Anh ấy đi chơi với bạn bè và quên mang chìa khóa để vào nhà. Tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không trả lời nên tôi ra nằm xem TV ở phòng khách trong khi tôi đợi anh ấy, không biết khi nào anh ấy mới về nữa.] Phon lầm bầm vào điện thoại. Audi mỉm cười khi nghe điều đó.

"Vậy anh sẽ để Phat gọi lại cho em. Phat đến thăm câu lạc bộ của anh." Audi nói

[ Phi Phat có thật sự đã đến câu lạc bộ của anh không? Phi Phat có biết đó là câu lạc bộ của anh không?] Phon hỏi ngay.

"Ừm, cậu ấy biết rồi, anh đã chào rồi nên hãy giữ máy một lát. Anh sẽ đi gọi Phat. Đợi chút." Audi nói trước khi bước vào trong nên Phon không thể phản đối. Audi đến gần Phat đang nói chuyện với một cô gái trẻ trong quán rượu. Âm nhạc rất to. Audi đẩy Phat. Người thanh niên quay lại nhìn, cau
mày.

Audi nói vào tai Phat để Phat nghe.

"Nong, em trai cậu muốn nói chuyện với cậu." Audi nói và đưa điện thoại cho Phat. Phat trợn mắt nhìn Audi rồi nhanh chóng chộp lấy điện thoại của Audi bước ra khỏi câu lạc bộ và nói chuyện mà không hề để ý đến người phụ nữ mà mình đang nói chuyện. Audi cũng theo sau.

"Phon!!" Phat gọi em trai mình một cách gay gắt.

[ Sao phải nói to thế, Phi Phat? Tai em sắp thủng rồi này.] Phon nói.

"Sao chưa đi ngủ, sao lại gọi vào số này? Có việc gì gấp cần bàn với chủ nhân của chiếc điện thoại này sao?" Phat hỏi ngay.

[ Phon.... Ờ... ồ... Ơ... Phi Audi gọi cho Phon.] Phon đã nói sự thật.

“Vậy tại sao em lại trả lời cuộc gọi?” Phát hỏi lại.

[ Ao.... Nếu có người gọi thì em phải nghe máy đấy Phi Phat, nếu không thì sao lại cần có điện thoại.] Phon nói đùa.

“Vậy em đã nói về chuyện gì?” Phat hỏi lại.

[ À...ừm...bọn em không nói chuyện nhiều. Thật ra, em gần như đã quên mất. Em đã gọi cho Phi Phat vài lần rồi. Tại sao anh không bắt máy?] Phon đã có thể chuyển chủ đề. Phat lấy điện thoại ra thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

“Nhạc trong câu lạc bộ ồn ào quá, anh không nghe thấy." Phat nói, giọng như vỡ òa.

[ Phon gọi điện để nói với Phi Phat rằng anh quên mang chìa khóa để vào nhà rồi. Phi Audi nói Phi Phat đang ở câu lạc bộ của anh ấy. Thế là anh ấy đi gọi Phi Phat. Anh có muốn Phon đợi anh để mở cửa hay không? Em nên để chìa khóa ở đâu?] Phon hỏi.

"Đặt nó về chỗ cũ đi. Để anh về rồi mở cửa sau. Còn em, em đi ngủ đi. Em là con nít, ngủ muộn không tốt đâu." Phat nói.

[ Em là một đứa trẻ sao Phi Phát? Sao anh lại nói thế? Anh có muốn uống rượu đấu tay đôi không?] Phon thách thức anh trai mình.

"Ôi, đồ ngốc. Giọng điệu đó là sao. Em đang thách thức anh đấy. Đi ngủ đi. Nếu anh về nhà mà em vẫn chưa
ngủ thì em sẽ không ổn đâu. Em không cần phải nhận cuộc gọi của ai cả, em biết đấy." Phat nói với em trai mình.

[ Em hiểu rồi, được rồi, giờ em sẽ đi ngủ đây. Đừng say đấy. Hãy quay lại sớm nhé Phi Phat. Phon không muốn nghe mẹ phàn nàn đâu.] Phon trả lời.

"Được rồi. Thế thôi." Phat nói.

[ A... chờ đã.] Phon gọi lại.

"Sao vậy?" Phat hỏi.

[ Ừm... Phon, muốn nói chuyện với...] Phon muốn nói lời tạm biệt với chủ nhân của chiếc điện thoại.

"Không được!! Bây giờ đi ngủ đi." Phat cúp máy ngay và muốn xóa số điện thoại của Audi nhưng bàn tay mạnh mẽ của ông chủ đã đến và tóm lấy anh trước vì anh luôn đứng sau Phat.

“Nói xong phải trả lại điện thoại cho tôi chứ.” Audi trầm giọng nói.

"Sao anh lại gọi cho em trai tôi?" Phat hỏi.

''Chà, tại sao việc tôi gọi cho em ấy lại không bình thường nhỉ?" Audi cho biết. Phat nghiến răng gầm gừ trong cổ họng, anh muốn đấm vào mặt Audi nhưng lại không tìm được lý do để đánh vì không muốn mẹ biết mình có vấn đề với Audi. Phat khoác vai Audi bước tới chỗ nhóm bạn của mình. Audi chỉ cười. Anh biết Phat thực sự quan tâm đến Phôn.
.
.
.
Sáng hôm sau

Phon thức dậy và mang quần áo đến nhà khách hàng vào buổi sáng vì trời không nóng lắm. Sau đó cậu quay lại tắm và ăn sáng. Cậu đang ngồi xem TV một lúc trong phòng khách thì nghe thấy tiếng ô tô đỗ trước cửa nhà. Phon đứng dậy đi ra ngoài nhìn thì biết đó là Audi. Chàng trai bước đến trước cửa nhà mình.

“Bây giờ là sáng sớm." Phon nói và mỉm cười nhẹ với Audi. Trên thực tế, Audi thậm chí còn không ngủ, anh đã thức cả đêm để trả hết chỉ phí cho câu lạc bộ. Thấy trời đã sáng, anh quay lại tắm rửa thay quần áo rồi đi thẳng đến nhà Phon.

"Anh muốn nhìn thấy mặt Phon càng sớm càng tốt." Audi nói khi nhìn vào mặt Phon.

"Hửm... Chúng ta sẽ ở lại đây nói chuyện à?" Audi hỏi vậy thì Phon bước tới ngồi ở phía trước quán ăn trước nhà.

"Em nhìn Phi nhiều quá, có chuyện gì vậy?" Audi hỏi khi thấy Phon đã nhìn chằm chằm vào mình một lúc.

"Anh đã ngủ chưa?" Phon hỏi khi thấy vẻ mặt và tình trạng của Audi. Cậu có thể thấy rằng có vẻ như anh chưa hề ngủ chút nào.

“Anh ngủ một lúc thôi.” Audi nói dối vì không muốn Phon biết mình chưa ngủ.

" Tôi không thích những kẻ nói dối, ông già ạ." Phon kiên quyết nói. Audi thở dài.

"Xin lỗi.... Thực ra anh vẫn chưa ngủ. Anh ngồi xem tài liệu đến sáng. Sau đó anh về nhà tắm rửa và đến gặp Phon." Audi nói vì sợ bóng dáng nhỏ bé trước mặt mình sẽ tức giận.

"Anh không phải nghỉ ngơi mà lại tới đây sao? Điên rồi, anh không buồn ngủ sao?" Phon bực bội hỏi.

“Nhìn thấy khuôn mặt của Phon thôi cũng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm rồi." Audi mỉm cười nói. Anh cố gắng thay đổi chủ đề nhưng lại thấy mẹ bước vào.

“Chào mẹ ạ.” Audi vái tay chào.

"Xin chào, còn sớm mà nhỉ." Mẹ Phon mỉm cười chào đón.

"Mẹ... Ơ... Ơ... Phi Audi chưa ngủ." Phon nói với mẹ. Cậu biết mẹ  sẽ bảo Audi về nhà nghỉ ngơi, bởi vì bà biết Audi sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

"Con phải làm nhiều việc mức sắp mệt chết phải không? Vậy mà con vẫn đến à? Lên phòng Phon ngủ đi, mẹ cho
phép." Mẹ Phon cười nói. Nhưng đôi mắt của Phon mở to.

"Mẹ!! Phi Audi tốt nhất là nên về nhà ngủ." Phon vội phản đối.

"Audi không thể lái xe về được, nhìn cậu ấy đi, mắt cậu ấy đang nhắm lại kìa. Lên nhà và chợp mắt đi." mẹ cậu nói khiến Audi thầm cười.

“Đúng vậy, ạn gần như không thể đi được.” Audi nói và vội vàng tham gia. Ít nhất thì mẹ của Phon cũng đứng về phía anh.

"Vậy tại sao anh lại tới?!" Phon nói một giọng hung dữ.  Mẹ Phon khiển trách con mình.

"Chà, con không muốn trở thành nguyên nhân gây ra những này với anh ấy, mẹ ạ." Phon nói mà không nhận ra tại sao Audi lại mỉm cười. Khi nhìn thấy nụ cười của Audi và của mẹ mình, cậu biết mình đã nói gì.

"Ờ... Phon... Ý con là..." Phon cố tìm cớ.

"Không cần nói gì cả. Đưa Audi về phòng nghỉ ngơi đi. Audi, vào nhà đi." Mẹ Phon dẫn đường nói. Audi ngay lập tức đứng dậy và đi theo bà. Phon cũng vội chạy theo.
.
.
.

“Được rồi, chăm sóc cậu ấy nhé Phon, bật điều hòa luôn đi. Mẹ xuống xem quần áo rồi sẽ quay lại sau.” Nói xong, mẹ Phon lập tức rời khỏi phòng Phon. Sau khi đưa Audi về phòng, Phon cảm thấy bất tực khi chỉ có hai người họ và hơn thế nữa là với Audi trong phòng.

" Đây là lần đầu tiên anh lên phòng của Phon." Audi mỉm cười nói khi nhìn vào phòng của Phon.

"Anh không cần phải cười như vậy. Mẹ đã đứng về phía anh, bà có tấm lòng bao la." Phon nói.

"Vậy anh trai em đi đâu rồi? Anh chưa hề nhìn thấy mặt cậu ấy." Audi đổi chủ đề.

"Anh ấy vẫn chưa dậy. Không biết tối qua anh ấy uống có nhiều không. Phi Phat đến câu lạc bộ của anh, anh có thấy anh ấy về không?" Phon hỏi.

“Anh không biết, anh đang ngồi làm việc thì Phat về." Audi nói. Phon nhận ra Audi vẫn chưa ngủ.

" Ừm... Anh không đi ngủ à? Nếu anh không đi ngủ thì xuống nhà đi." Phon nói nhỏ.

“Anh sẽ ngủ, vì anh không thể ngủ được nếu không nhắm mắt lại.” Audi nói ngay khi ngồi trên giường của Phon.

"Ngủ thì cứ ngủ đi, cần gì phải vội chứ. Nhà này không đi đâu cả." Phon kinh ngạc nói, vừa đi vừa bật điều hòa.

" Anh sợ đứa con út nhà này biến mất nên vội chạy tới." Audi nghe thấy tiếng càu nhàu của Phon. Thế là anh lại nói tiếp. Điều này khiến cho khuôn mặt của Phon thoáng giật giật.

"Tôi phải đi đâu đây? Tôi phải ở nhà. Nói chuyện lạ thật."

“Anh nằm xuống đi." Phon đưa tay đẩy vai Audi đang ngồi ở mép giường để anh nằm xuống. Đôi mắt của Audi mở to khi anh nhìn Phon.

Đột nhiên!

"Ối!" Phon hét lên kinh ngạc khi Audi kéo cậu xuống giường.

"Ðồ khốn kiếp, để tôi đi." Phon vặn vẹo trong vòng tay của Audi lúc này đang quấn quanh cơ thể nhỏ bé của Phon.

" Suỵt... Nằm yên đi. Phat sẽ tỉnh lại sớm thôi." Audi nhắc đến tên Phat.

"Vậy để tôi đi...đừng làm vậy với tôi, ông già." Phon kiên quyết nói.

"Hãy ngủ như bạn bè đi, Phon. Anh hứa anh sẽ không làm gì cả, anh chỉ bảo Phon nằm cạnh anh để ngủ thôi mà." Audi van nài khiến Phon phải đánh vào lòng anh vì mặt họ không cách xa nhau không riêng biệt lắm. Cánh tay mạnh mẽ tạo ra hơi nóng trong người Phon, khiến cậu đỏ mặt.

"Anh là người như thế nào thế hả? Chắc chắn phải có người khác muốn ngủ với anh như một người bạn chứ " Phon trả lời nhưng cậu không dám nhìn vào mắt Audi, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của Phon.

"Anh muốn ngủ với tư cách là bạn trai. Nhưng anh biết vẫn chưa phải lúc, vậy trước tiên em có thể ngủ với anh với tư cách là một người bạn được không?" Audi nói lại rồi ngáp. Phon hơi cau mày.

Đôi mắt của Audi buồn ngủ nhưng anh không chịu ngủ.

"Anh buồn ngủ rồi, ngủ đi. Hãy thả mình xuống. Anh có thể ngủ. Đừng ép mình làm điều gì đó điền rồ." Phon nói.

"Trả lời anh trước đi, nói với anh rằng em sẽ ngủ với anh như một người bạn." Audi lại cầu xin

"Được rồi, nhưng anh phải để tôi đi trước đã, ông già. Tôi không thoải mái. Mẹ tôi sẽ vào gặp anh đấy." Phon miễn cưỡng nói. Audi sẵn sàng thả Phon ra nhưng lại nắm lấy tay cậu.

"Sao anh lại nắm tay tôi? Để tôi đi." Phon nói.

"Không, nếu anh buông em ra thì em sẽ đi." Audi nói. Phon chỉ thở dài. Cậu muốn nổi cơn thịnh nộ với Audi nhưng đối phương lại có vẻ lo lắng, còn Phon thì không muốn cả nhà hoảng loạn.

"Nghỉ ngơi đi Phi." Phon nói trước khi nằm xuống và ngủ cạnh Audi. Người còn lại nằm úp mặt trước Phon trong khi nắm tay Phon.

“Mùi hương của Phon tràn ngập căn phòng." Audi nói và hít hà mùi hương từ chiếc gối anh đang nằm.

"Bệnh tâm thần." Phon nói. Audi cười thầm trong cổ họng. Sau đó đôi mắt sắc bén từ từ nhắm lại cho đến khi Phon thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ. Sau đó, cậu biết Audi đã ngủ quên. Phon quay đầu nhìn khuôn mặt sắc sảo vặn vẹo của Audi thở ra một hơi.

“Sao anh lại thích làm tim tôi đập nhanh thế, ông già?” Phon lẩm bẩm trong miệng.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro