Chương 27:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 27:

* Haizz*

"Thật sự... cậu sẽ khiến tôi đau đầu đấy." Giọng thầy Ong lẩm bẩm sau khi nghe yêu cầu của học trò cũ và các học trò hiện tại.

" Thầy ơi, em không còn ai để tin tưởng nữa. Xin hãy giúp em." Kan cầu xin.

" Thầy. Xin hãy giúp Hia Kan." Graf nói giúp anh trai mình.

“Hai đứa đang định gây rắc rối cho tôi đấy, biết không?” Thầy Ong lại nói.

"Ồ, thầy ơi. Nó chẳng mất gì cả. Chúng ta chỉ cần liên lạc với họ là được." Joe nói.

"Lúc đi học tôi thấy cậu tán tỉnh phụ nữ. Sao bây giờ cậu lại đổi ý và đi với bọn con trai vậy?" Thầy Ong tò mò hỏi.

"Em không thể giải thích được, thưa thầy, nó rất khác." Kan nói. Thầy Ong thở dài chán nản.

"Vậy tóm lại là tôi phải gọi cho en ấy và nói dối em ấy phải không?" Thầy Ong lầm bẩm nhưng rồi cũng đồng ý, thầy cầm lấy điện thoại và đưa mắt nhìn ba người đang có vẻ lo lắng.

"Trước khi tôi giúp em thì Kan em phải hứa với tôi rằng em sẽ tự mình giải quyết mọi việc. Em sẽ phải khiến bố mẹ chấp nhận chuyện của mình. Không có ai khác sẽ giúp đỡ em. Đừng hành động như một kẻ ngốc đáng mỉa mai nữa." thầy Ong nhìn nói với tình trạng của Kan.

"Nhưng em không biết phải làm sao thưa thầy. Ba mẹ em không thể chấp nhận chuyện này như vậy được." Kan nói với giọng căng thẳng.

"Ngay bây giờ, em có nản lòng không? Tôi hỏi em, em đã đấu tranh cho những gì em yêu hay em chỉ say khướt không ngủ, không đi làm và muốn chết?" Thầy Ong nói như thể mắt thầy có thể nhìn thấu Kan. Chàng trai im lặng không nói gì.

"Đừng làm như con chó đang ngủ nữa. Tôi sẽ gọi cho em ấy, nhưng nếu em ấy không trả lời thì tôi sẽ không gọi nữa." Thầy Ong nói trước khi bấm máy và đợi một lúc.

"À, xin chào cô Nooch. À, tôi là Ong đây. Tôi muốn hỏi về cậu Kolwat. Tôi cần nói chuyện với cậu ấy về kỳ thi bóng rổ của cậu ấy... không còn gì nữa, tôi không thể liên hệ với cậu ấy.
Cô có số điện thoại nào để liên hệ không?" Thầy Ong gọi cô giáo chủ nhiệm của Beam, người trẻ hơn mình.

"Ồ.... Số của em ấy? Được rồi, tôi sẽ gọi cho em ấy..." thầy Ong vừa nói vừa lấy bút ra ghi lại số mà cô giáo Beam đã cho.

"Vậy là cô cũng không biết KoLwat đã đi đâu sao? Em ấy vẫn chưa đến trường....ừm... được rồi...cảm ơn cô rất nhiều. Chỉ vậy thôi." thầy Ong nói trước khi cúp máy. Kan, Joe và Graf nhìn thầy giáo một cách hào hứng.

“Có chuyện gì vậy thầy?” Graf hỏi ngay khi thầy Ong cúp máy.

"Cô Nooch thậm chí còn không biết Nong Beam đã đi đâu. Chỉ có số điện thoại mà anh trai Beam để lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp liên quan đến việc học, để họ có thể gọi báo cho em ấy biết thôi." Thầy Ong nói. Kan lập tức lấy con số thầy viết ra và nhìn vào.

“Đây là số nhà, không phải số di động, vậy 038, mã thành phố là gì?” Kan nghĩ khi nhìn thấy số điện thoại.

"Chachoengsao Chonburi ở Rayong." Thầy Ong nói.

“ Day đã nói dối rằng sẽ đưa em ấy đến Bangkok.” Kan nói với giọng căng thẳng khi biết Day đã nói dối ở nhà Beam rằng sẽ đưa cậu đến Bangkok.

"Em nghĩ thầy nên gọi cho cậu ấy luôn. Bật loa đi thầy." Graf tức giận giật lấy điện thoại của thầy Ong và ấn loa rồi đưa lại cho thầy.

"Ồ, đợi đã, thầy chưa sẵn sàng." thầy giáo nói chờ họ trả lời. Họ đều im lặng.

[ Xin chào.] Một giọng nói vang lên.

"Xin chào, đây có phải là anh trai của Khun Kolwat không?" thầy Ong điều chỉnh giọng điệu một cách nghiêm túc và hỏi.

[ Vâng... Tôi là anh trai em ấy. Ai vậy?] Day hỏi lại. Kan muốn nhấc máy lên và tự mình nói chuyện nhưng anh phải kiên nhẫn chờ đợi.

"Tên tôi là Ong, tôi là giáo viên thể dục của Beam. Tôi có vấn đề với điểm số của em ấy và tôi cần nói chuyện với Kolwat. Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm của em ấy đã cho tôi số điện thoại để tôi có thể gọi cho em ấy." thầy Ong nói. Day đã dịu lại.

[ Chờ một chút.] Day trả lời khiến tim Kan đập thình thịch khi nghe thấy giọng nói của người mà anh đang nghĩ đến.

[ Xin chào ạ.] Một giọng nói quen thuộc nhấc máy. Kan muốn nói chuyện với người kia nhưng thầy Ong đã giơ tay ra hiệu im lặng. Tim Kan đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.

" Beam, là thầy đây." thầy giáo nói với Beam như ông vẫn thường nói.

[ Thầy, có chuyện gì vậy ạ?] Beam hỏi, giọng điệu của chàng trai có vẻ không mấy vui vẻ.

“Thầy gọi điện để nói chuyện về lớp thể dục nhưng không thấy em đến lớp.” thầy Ong nói.

[ Vừa rồi em đã đến tỉnh khác để giúp anh trai làm việc.] Beam trả lời. Graf cố gắng nói nhỏ để Ong hỏi cậu đang ở đâu.

"Tỉnh nào?" thầy Ong hỏi.

[ Điểm số của em có vấn đề gì vậy ạ?] Beam không trả lời câu hỏi mà chỉ tập trung vào điểm số của mình.

"Đó là..." Thầy Ong đang định nói, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Kan và phải thở dài nhẹ nhõm.

"À, có người muốn nói chuyện với em. Hãy nghe cậu ấy nói đi. Thầy không muốn nói dối nữa." Thầy Ong nói trước khi đưa điện thoại cho Kan. Bóng dáng cao lớn lập tức tóm lấy và nói.
.
.
.
Beam bối rối cầm chiếc điện thoại không dây ở nhà. Hiện tại, Beam đang ngồi một mình trong văn phòng của Day. Về phần Day, anh đã ra ngoài gặp khách hàng.

[ Beam.] Một giọng nói trầm và khàn vang lên khiến Beam cứng cả người vì biết âm thanh đó là của ai.

[ Đừng cúp máy... Anh xin em... Beam không muốn nói cũng không sao, nhưng anh xin em hãy nghe anh nói trước đã.] Giọng nói run rẩy cầu xin Beam mím môi. Mắt cậu bắt đầu nóng lên và tim cậu đập thình thịch.

" ... " Beam vẫn im lặng, không trả lời. Kan biết rằng Beam sẽ không cúp máy với anh.

[ Beam, anh nhớ em.... Sao em phải chạy trốn khỏi anh? Anh đã bảo rồi, mọi chuyện anh sẽ lo hết.] Kan nói lại. Beam nuốt nước mắt và hít một hơi thật sâu.

" Chúc mừng." Beam lặng lẽ nói.

[ Chúc mừng...tại sao?] Kan hỏi.

" Vì đám cưới của Phi Kan và Phi Bee... Beam nhất định sẽ về dự đám cưới của hai người." Chàng trai cố gắng ép mình nói bằng giọng điệu bình thường. Kan biết Beam đang buồn.

[ Beam, em hiểu lầm rồi, em có thể quay lại với anh không... làm ơn? Anh sẽ giải thích mọi chuyện. Hãy quay lại với anh hoặc để anh đến đón em. Nói cho anh biết Beam ở đầu, anh sẽ đón em ngay.] Kan giận dữ nói khiến Beam không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy giọng nói đó ở Kan.

"Không... Không.... Bây giờ hai chúng ta hoàn toàn không liên quan đến nhau nữa." Beam bắt đầu mất bình tĩnh. Giọng cậu bắt đầu run run, cậu muốn cúp máy nhưng tay cậu vẫn đang cầm điện thoại.

[ Tại sao...? Tại sao em phải làm điều này? Beam không còn yêu anh nữa sao? Beam không còn yêu anh nữa phải không?] Kan hỏi với giọng đau
khổ.

" Be...Beam....Beam đang cố gắng...Cố gắng không yêu Kan....Huhu...Beam làm được mà....Sao Phi Kan lại phải gọi cho Beam? Huhu..." Beam chìm nghỉm vào ghế làm việc của Day với đôi mắt ngấn lệ. Nghe thấy giọng nói của Kan, Beam cảm thấy đau nhói khắp lồng ngực. Khi Day bước vào văn phòng, anh đến thẳng gặp Beam. Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy điện thoại của Beam và anh vẫn tiếp tục nói. Tay kia ôm lấy chàng trai trẻ. Beam nức nở trong lồng ngực đang run rẩy của Day.

" Huhu... Beam không muốn nói nữa Phi Day... Huhu... Beam đau quá... Beam đau quá... Huhu..." Chàng trai khóc nức nở đến mức muốn ói.

"AI'KAN!!" Day hét vào điện thoại vì anh biết Beam đang nói chuyện với ai.

[ Ai'Day.... Để tôi nói chuyện với Beam.... Tôi xin anh.] Kan ngay lập tức cầu xin đối phương. Mặc dù trong lòng rất tức giận vì Day đã bắt Beam nhưng Day là người duy nhất cho phép anh nói chuyện với Beam.

"Tại sao mày lại gọi? Mày còn muốn gì nữa từ Beam?"' Day nghiến răng hỏi.

[ Tao yêu Beam! Mày có nghe thấy tao nói không? Tao yêu Beam!!] Kan nói to khiến Beam cũng nghe thấy. Day kết thúc cuộc gọi. Kan gọi mãi nhưng Day không trả lời.

"Huhu...Huhu." Beam nức nở. Mặt Day đanh lại và anh ôm lấy Beam. Nhân viên cửa hàng bước vào hỏi có chuyện gì nhưng Day vẫy tay bảo họ bước ra. Cách đây vài ngày, Day biết được rằng đêm nào Beam cũng khóc dù luôn cố gắng gượng cười với Day nhưng rõ ràng là cậu không giấu được nỗi buồn. Day hoàn toàn hiểu được cảm giác đó vì anh luôn phải đấu tranh chống lại cảm giác đó.

"Lên lầu đi." Day nói với Beam. Chàng trai rời khỏi ngực Day để đi lên phòng ngủ khóc. Day thở dài, tựa lưng vào ghế với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó anh lại nhấc điện thoại lên.

''Bee.... là Phi Day.... Anh phải hỏi em một điều..." Day gọi Bee muốn có câu trả lời.
.
.
.

"Này Kan, thế là đủ rồi." thầy Ong lấy chiếc điện thoại vẫn còn trên tay Kan vì Kan liên tục gọi vào số đó nhiều lần sau khi Day cúp máy. Thân hình cao lớn ngồi yên, giơ hai tay lên che mặt. Graf và Joe nhìn anh thương hại.

"Này Hia, không sao đâu. Hãy tìm lại đi, ít nhất việc tìm kiếm cũng giảm xuống còn 3 tỉnh." Graf cố gắng làm Kan cảm thấy thoải mái, mặc dù cậu biết điều đó sẽ không hề dễ dàng. Thầy Ong ngồi xuống cạnh Kan và vỗ nhẹ vào bờ vai rắn chắc của anh.

"Tôi nói cho em biết, thi xong thì Beam cũng phải về thôi. Hãy nghĩ rằng đã đi đâu đó Beam xa và sẽ quay lại sớm thôi. Trước khi Beam quay lại, em nên tìm cách để ba mẹ chấp nhận mối quan hệ của mình." thầy Ong nói.

“Nhưng... em sợ... em sợ nếu Beam quay lại, em ấy sẽ không còn yêu em nữa đâu thầy.” Kan trầm giọng nói.

Đột nhiên!

Kan suýt ngã khỏi ghế khi bị Thầy Ong đánh vào đầu nhưng không quá mạnh.

"Thay vì buồn bã như nhân vật MV nào đó thì hãy về nhà thuyết phục ba mẹ đồng ý rằng con trai họ đang hẹn hò với con trai là chuyện bình thường đi, hãy làm đi." thầy Ong phàn nàn . Kan vẫn đang suy nghĩ một chút.

" Dù sao thì em cũng phải cảm ơn thầy rất nhiều vì đã đồng ý nói dối giúp em.” Kan giơ tay tỏ vẻ kính trọng với thầy.

"Được rồi, nhưng lần sau tôi sẽ không làm vậy. Người lớn cả rồi." thầy Ong nhìn Kan bằng ánh mắt nghiêm túc nói.

"Tin tôi đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng nếu nó không thỏa mãn như chúng ta nghĩ thì chẳng còn gì để làm nữa. Hãy chiến đấu hết sức có thể trước đã." thầy Ong kết luận .

Kan lại giơ tay chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà thầy Ong để trở về nhà. Joe và Graf đã đi theo con đường riêng của họ. Thầy Ong bước ra chào tạm biệt Kan. Về đến nhà, anh nằm trong phòng suy nghĩ mà không ra ngoài.
.
.
.
Sáng hôm sau

"Chú Kong, Kan đâu?" ba Kan hỏi người làm vườn khi ông rời nhà vào buổi sáng mà không thấy xe của con trai cả.

"Khun Kan đã đi làm rồi." Chú Kong nói. Ba của Kan cau mày bối rối vì Kan đã không đi làm kể từ khi vụ việc xảy ra. Khi lái xe đến cửa hàng, ông đến văn phòng của con trai và thấy Kan đang ngồi làm việc. Thân hình cao lớn đang ngồi dọn dẹp công việc mà bấy lâu nay anh chưa làm. Ba Kan không vào hỏi han gì mà giao việc cho con trai làm.

Sau ngày hôm đó Kan bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn ở cửa hàng, có những đêm anh ngủ quên ở văn phòng khiến nhân viên cửa hàng bắt đầu lo lắng về tình trạng của anh.

" Khun.... Nhìn con trai thế này tôi không chịu nổi nữa." Mẹ Kan nói với chồng sau khi đứng nhìn Kan những giờ làm việc căng thẳng. Ba của Kan cũng căng thẳng không kém. Ngày tháng trôi qua, ông và con trai ngày càng ít nói chuyện, thực tế là gần như không bao giờ nói chuyện nữa. Về phần cô gái mà bố Kan định để kết hôn với Kan thì nhiều lần bị chàng trai thờ ơ từ chối khiến cô gái phải tự rút lui.

"Này, ăn cơm trước nhé." Graf mua cơm cho anh trai, cậu đặt hộp cơm trưa lên bàn văn phòng.

"Ừm, đặt nó lên bàn đi." Kan trả lời ngắn gọn, mắt dán chặt vào đống tài liệu trước mặt.

"Này, anh nghỉ ngơi đi. Cửa hàng sẽ không phá sản đâu." Graf nói lại nhưng Kan vẫn thờ ơ khiến Graf thở dài trước sự bướng bỉnh của anh trai mình.

Điện thoại của Kan reo lên. Chàng trai cầm lấy nó để nhận cuộc gọi.

“Sao thế Bee?” Kan trả lời cuộc gọi với giọng trầm.

"Bây giờ?... à, anh đi ngay." Kan nói trước khi cúp máy và lấy chìa khóa xe.

"Anh đi đâu?" Graf hỏi.

“ Ba mẹ Beam muốn anh đến đó.” Kan nói, vì anh nghĩ đó có thể là vấn đề của Beam.

"Em đi với anh." Graf chạy theo anh trai mình. Ngay sau đó Kan và Graf đã đến nhà Beam và Bee đang đợi họ ở bên ngoài.

“Ba và mẹ đang đợi bên trong.” Bee nói mở cổng rào cho họ vào. Khi bước vào nhà, nhìn thấy ba mẹ Beam, họ đều giơ tay thể hiện sự kính trọng.

“Ngồi đi." ba Beam nói với giọng căng thẳng. Kan ngồi xuống.

"Chú có gì muốn nói với cháu ạ?" Kan tò mò hỏi.

"Cậu đã làm việc chăm chỉ đến mức nào để có được tình trạng này thế?" ba của Beam hỏi. Kan nở một nụ cười nhẹ.

"Cháu bận ạ." Kan trả lời. Trong thâm tâm anh muốn hỏi về Beam nhưng lại không dám.

" Kan.... Mọi người gọi cho con vì chúng tôi muốn hỏi con một điều." Mẹ Beam nói.

"Nó là gì ạ?" Kan hỏi lại.

"Cậu có thực sự yêu Beam không?" Ba của Beam hỏi.

"Dạ, cháu yêu Beam." Kan trả lời mà không cần suy nghĩ.

“ Và cậu chưa từng nghĩ người ngoài sẽ nói gì sao?" ba Beam hỏi lại.

"Không, cháu không quan tâm đến người khác. Cháu chỉ quan tâm đến người cháu yêu thôi. Cháu chỉ yêu cầu những người cháu yêu hiểu được tình yêu của cháu thôi là đủ." Kan nói. Bởi lý do duy nhất anh có được chính là sự chân thành và tình yêu của anh dành cho Beam.

"Những người Kan yêu có bao gồm cả ba mẹ của cậu không?" ba Beam hỏi điều đó khiến Kan im lặng một chút.

" Có ạ."  thanh niên trầm giọng trả lời.

“Vậy cậu sẽ làm gì nếu ba mẹ cậu không chấp nhận tình yêu của cậu?” ba Beam hỏi khiến Kan thắc mắc.

"Còn ba mẹ thì sao ạ? Ba mẹ có chấp nhận tình yêu của con với Beam không?" Kan hỏi để truyền đạt cho ba mẹ của Beam rằng họ cũng là những người quan trọng đối với anh.

"À....À, tôi luôn nghĩ là Beam thì...liệu thằng bé có thể chăm sóc được ai đó
không? Liệu thằng bé có thể trở thành trụ cột của gia đình không? Nhưng ngày tháng trôi qua, tôi cảm thấy bất an hơn." ba Beam nói.

"Mặc dù vậy, tôi rất xấu hổ vì điều này nhưng tôi không muốn thấy con trai mình bị tổn thương nữa." ba của Beam nói khiến Graf, người đang ngồi im nghe, lập tức quay sang anh trai mình.

"Ba... Nghĩa là... Ba đã chấp nhận tình yêu của con dành cho Beam như thế phải không ạ?" Kan hỏi với giọng run run và đôi mắt lấp lánh. Trái tim vốn đã yếu đuối bấy lâu nay bắt đầu hơi sưng lên.

“ Ba mẹ con không đồng ý thì có ích gì chứ?" nghe những lời ba Beam nói khiến Kan lại run lên.

"Nếu Kan thực sự yêu Beam thì con có làm được không? Hãy khiến ba mẹ con chấp nhận chuyện này. Hãy để họ chấp nhận việc Kan yêu Beam." ba Beam lại nói.

"Con sẽ cố gắng, con sẽ làm cho ba mẹ con chấp nhận Beam. Nhưng... đầu tiên con muốn nói chuyện với Beam vì Beam đã hiểu lầm con." Kan cuối câu nói với giọng trầm thấp.

" Chúng ta sẽ nói về Beam sau. Bây giờ ta chỉ muốn đảm bảo rằng Kan sẽ khiến ba mẹ con cởi mở như hai ta đã làm. Ta không muốn gia đình chúng ta gặp rắc rối." ba Beam nói với giọng nghiêm túc.

“Đúng vậy, con sẽ khiến ba mẹ con chấp nhận việc này.” Kan nói với giọng nghiêm túc, ít nhất bây giờ anh cũng được khích lệ khi biết rằng gia đình Beam đã chấp nhận anh. Ngay cả khi Kan không biết lý do. Nói chuyện được một lúc thì Kan quay lại. Bee bước ra tiễn Kan và Graf ra xe.

“Em vẫn chưa hiểu, Phi Bee, sao ba mẹ chị lại đột nhiên đồng ý chuyện này thế?” Graf hỏi với vẻ hoài nghi. Kan cũng nhìn Bee. Bee nở một nụ cười
nhẹ nhàng với cả hai.

“Trong sự kiện này Kan phải cảm ơn Phi Day... Vì Phi Day mà ba mẹ Bee đã mở lòng với Kan." Bee nói khiến Kan
vẫn còn choáng váng và bối rối hơn
trước.
.
.
.

"Em có quên thứ gì không?" Day hỏi khi Beam bước vào xe.

"Không.... Thực ra, Phi Day có thể đi một mình. Beam có thể đợi ở cửa hàng." Chàng trai nói sau khi Day nói với cậu rằng anh sẽ quay lại Kanchanaburi để làm một số việc vặt.

"Vậy là em không nhớ ba mẹ mình à? Sẽ rất vui nếu được gặp họ." Day nói. Day chỉ nói sẽ ở lại một đêm rồi họ sẽ quay lại.

" Beam..." Beam hơi do dự.

"Đừng lo lắng. Sẽ không ai biết anh sẽ mang gì về nhà đâu." Day trả lời.

“Được rồi, Beam cũng nhớ mẹ.” Chàng trai đồng tình. Day mỉm cười một chút trước khi bắt đầu lái xe. Beam ngủ quên khi về đến nhà. Cậu cảm thấy phấn khích và có nhịp tim kỳ lạ. Day đưa Beam đến gặp ba mẹ cậu.

"Ba, mẹ ơi, con nhớ ba mẹ nhiều lắm." Beam tiến đến ôm mẹ.

"Thật sao, sao con gầy thế? Day không phải chăm sóc con rất tốt sao?" Mẹ Beam mỉm cười hỏi.

" Phi Day chăm sóc Beam rất tốt... Nhưng Beam hầu như không ăn uống gì." Beam nhanh chóng xin lỗi Day.

"Nhìn này, con đã gầy đi nhiều rồi... Hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ làm cho con bất cứ thứ gì con muốn." người mẹ hỏi, lo lắng về những gì sắp xảy ra.

"Sao cũng được... Ơ... Mẹ... Còn Phi Bee thì sao?" Beam hỏi về chị gái cậu.

" Bee đang đi học. Nếu biết con về thì con bé đã về rồi." Mẹ Beam cười nói.

“Mẹ không cần phải nói với Phi Bee đâu.” Beam nói ngay.

"Ừ, dù sao thì ngày mai Beam cũng sẽ quay lại với Phi Day." Beam nói.

“Ồ, được thôi.” người mẹ gật đầu.

“Beam, trước tiên anh sẽ làm một số việc vặt.” Day nói sau cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con.

“Chúng ta cùng ăn tối nhé Day.” mẹ Beam nói.

"Dạ." Day trả lời nhìn ba của Beam, người gật đầu với cái nhìn của Day. Day lập tức rời khỏi nhà Beam. Về phần Beam, cậu đi ngủ trong phòng.
.
.
.
" Tôi có thể giúp được gì không?" Nhân viên cửa hàng nói khi thấy có khách hàng bước vào.

" Chủ cửa hàng ở đâu?" Day trầm giọng hỏi. Cô gái ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Dù nhớ người đó là ai nhưng vẫn nghi ngờ tại sao anh lại muốn gặp chủ cửa hàng.

"Hôm nay ông chủ không có ở đây. Chỉ có con trai của họ là Hia Kan và Nong Graf." Nhân viên nói. Đôi mắt sắc bén tìm kiếm văn phòng của người đó trong khi phớt lờ cô gái trước mặt. Day bước vào văn phòng của Kan, nhân viên cửa hàng có vẻ bối rối khi nhìn thấy một anh chàng lạnh lùng, chủ tiệm làm tóc nổi tiếng đang bước thẳng vào phòng con trai ông chủ.

“Mày sẵn sàng chưa Kan?” Day mở cửa văn phòng ngay lập tức mà không gõ cửa khiến Kan từ bàn làm việc ngước lên và tỏ ra hơi ngạc nhiên.

"Ai'Day." Kan gọi điện khi nhìn thấy người bên kia.

" Hừm... là tao... Tao sẽ không cho mày nhiều thời gian. Muốn làm gì, muốn nói gì thì hãy làm nhanh lên, nhưng nếu không thành công thì mày sẽ không có được cơ hội đâu." Day nói với giọng nghiêm túc khiến trái tim Kan lại rung lên khi biết rằng người mà anh chờ đợi bấy lâu nay đã trở lại.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro