Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 7:

Trong suốt thời gian học, trái tim Beam chỉ nghĩ đến việc Kan hẹn gặp một cô gái vào tối nay. Cậu không thể nghĩ ra phải làm gì tiếp theo.

"Beam, có chuyện gì làm phiền em sao? Chị đang thấy em thở dài nhiều lần." Belle bước vào hỏi, vì cô đã để ý biểu cảm của Beam từ lâu. Nhưng hình như cậu bé không biết.

" B... Beam hay thở dài ạ?" chàng trai ngây thơ hỏi, cho đến khi Belle yếu ớt lắc đầu.

" Đúng rồi đó." Belle đáp lại, mỉm cười dịu dàng trước khi bước đến ngồi trên ghế sofa.

Hiện đang có 3 khách hàng sử dụng dịch vụ nên Beam rảnh tay ngồi thư giãn.

"P'Belle, Beam hỏi chị một chuyện được không?" Beam nói một cách hoài nghi.

" Sao vậy?" Belle hỏi.

“À, ừm... là về bạn của Beam." Beam nói dối, vì cậu không muốn Belle biết đó là chuyện của mình.

" Như nào." Belle đáp lại.

"Chà... Giả sử P'Belle yêu một người rất nhiều và biết người đó đang yêu một người khác. Nếu đó là P'Belle, chị sẽ làm gì?" Beam hỏi.

Belle quan sát Beam khi cô lắng nghe cậu.

“Beam có nghĩ bản thân là người thích người đó không?" Belle nghiêm túc hỏi. Beam vội xua tay.

“Không, a... Aa... à... Beam nói là về bạn của Beam." Beam nhanh chóng phủ nhận nhưng tim cậu đang nhảy múa vì sợ bị phát hiện.

Belle ngồi khoanh tay.

" Chị không biết. Với chị, nếu bạn trai hay người chị yêu thương thầm người khác, chị sẽ điều tra đến cùng. Cho người đó biết ai quyền sở hữu thuộc về ai." Belle tự tin nói, giống như một cô gái rất mạnh mẽ.

"Ưm... khăng khăng, hưm?" Beam nhẹ nhàng hỏi.

" Ừ, được, nhưng đừng khăng khăng một cách trắng trợn. Chỉ cần làm một cách nhẹ nhàng. Tại sao em không cho người đó một cơ hội để yêu em?" Belle lại nói.

Beam bối rối trước những gì Belle nói.

"Nếu anh ấy không hài lòng thì sao?" Beam hỏi lại. Belle khẽ nhún vai.

"Nếu không hài lòng thì sao á? Ít nhất là em đã chiến đấu vì anh ấy." Belle nói rất bất cẩn.

Beam đã suy nghĩ rất nhiều, vì cậu sợ nếu mình can thiệp, Kan nhất định sẽ rất tức giận.

“Ồ, hãy nói với bạn của Beam rằng người tư vấn nói rằng cậu ấy không cần phải sợ. Hãy dũng cảm lên, đừng quá yếu đuối trước bạn trai." Belle nhắc lại, trước khi vội vã đi gặp khách hàng mới ngay lập tức. Để Beam ngồi suy nghĩ.

" Ai dám chứ? Em không có gì để làm với anh ấy hết." Beam thì thào một mình.
.
.
.
"Ôi... Nong Graf, em đang làm gì ở đây vậy?"  Giọng nói của Belle đột ngột vang lên khiến Beam đang định giúp Belle đóng cửa đại sảnh lập tức quay sang nhìn.

“Em đến để đón Beam." Graf đáp lại với một nụ cười khi ngồi trên chiếc xe của mình đang đỗ trước tiệm làm đẹp.

"Tại sao mày lại tới vậy, Graf? Tao định quay về bằng xe ôm mà." Beam nói vì được bạn mình quan tâm.

“ Beam không phải khó chịu đâu. Tao đến gặp mày để mời cùng tao đi ăn tối. Tao chưa ăn gì, tao mới chơi bóng đá xong." Graf mỉm cười đáp lại khiến Beam chú ý rằng người bạn thân nhất của cậu đang mặc đồ tập luyện của mình.

“Thật tốt khi Beam có thể về cùng Graf. Vậy thì chị sẽ không cần phải lo lắng nữa." Belle nói.

Beam khẽ thở dài trước khi gật đầu.

“Vậy thì em sẽ quay về với Graf. Beam về trước nhé P'Belle. Hẹn gặp chị vào ngày mai." Beam quay sang nói với Belle trước khi bước tới chiếc xe. Grafe mỉm cười.

Khi Beam leo lên xe, Graf ngay lập tức rời đi để đưa Beam đến một nhà hàng.

"Chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó sẽ trở về." Graf nói sau khi đỗ xe máy gần nhà hàng nơi cậu muốn ăn.

"Mày trở về tắm rửa trước đi." Beam mắng bạn mình, không nghiêm túc lắm.

"Cái gì... Tao bốc mùi hả?" Graf kéo Beam ôm vào lòng.

"Ưm...Graf...mày đẫm mồ hôi quá!" Beam vừa cười vừa trách mắng người bạn của mình.

" Ngọt ngào làm sao... Mày không xấu hổ với bất cứ ai luôn hả." một giọng khiêu khích vang lên khiến Graf quay lại và thấy rằng đó là đối thủ của mình.

“Đồ khốn...” Graf mắng lại.

“Graf, chúng ta hãy ăn ở một nhà hàng khác đi." Beam nhanh chóng kéo tay Graf để can ngăn.

Graf cũng có ý định đưa Beam trở lại chiếc xe, ngay cả khi bên kia không nói trước.

“Cái gì, mày sợ tao đến mức phải chạy sang nhà hàng khác ăn à?" Giọng Joe gọi lại, một dáng người cao lớn đang ngồi cùng hai người bạn khác.

Joe trông giống như cũng vừa chơi thể thao như Graf. Nhưng Joe chơi bóng rổ, trong khi Graf chơi bóng đá.

Graf ngay lập tức đứng ở bàn của Joe không để ý đến việc Beam ôm cậu chặt như thế nào.

“Ai mà sợ mày chứ thằng khốn Joe... Tao chỉ muốn ăn mà không muốn nhìn thấy bản mặt mày thôi." Graf nói một cách đầy sợ hãi.

Joe đứng dậy, chiều cao của anh cao hơn Graf.

“Vậy mày đi ăn ở một nhà hàng khác và Beam có thể ngồi ăn cùng tao được chứ?" Joe mỉa mai nói.

" Đừng gây rối với Beam của tao." Graf nghiến răng nói, chỉ mình Joe nghe. Beam đang run rẩy phía sau Graf.

Joe nhếch mép và nhìn qua Graf rồi đến Beam. Rồi anh quay lại nhìn Graf lần nữa.

"Khi nào Beam đồng ý là của mày đây? Chắc hẳn mày đang bối rối lắm, theo như tao thấy Beam không có suy nghĩ gì với mày đâu." Joe nói lại với tiếng cười khẽ trong cổ họng khiến Graf thấm thía.

Bốp !!

Joe hơi nao núng sau khi nhận một cú đấm vào mặt từ Graf. Những người đang ăn ở bàn bên cạnh đều kinh ngạc đứng dậy đi về.

" Graf!!" Beam hét lên kinh ngạc trước khi chạy đến đứng giữa Graf và Joe.

" Khốn kiếp! Đó là chuyện của tao, mày không cần phải xí vào!" Graf giận dữ chỉ vào Joe.

“Hừ, kiến cắn một chút cũng đau." Joe đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu với một tiếng cười khúc khích nhẹ.

Không có dấu hiệu của sự đau đớn hay tức giận, nhưng tại sao?

“Joe, tao xin mày...đừng làm thế." Beam nói với Joe.

Joe khẽ mỉm cười trước khi đưa tay vuốt ve chiếc má sáng bóng của Beam, nhưng lại nhìn Graf một cách chế giễu.

“Vì Beam đã cầu xin nên chúng ta sẽ không xảy vấn đề gì hết... nhưng chỉ trong ngày hôm nay thôi." Joe nói với một nụ cười.

Đột nhiên !

Graf gỡ tay Joe ra và xoa má Beam. Ngay cả bản thân Beam cũng bối rối vì cậu không mong đợi điều này.

"Đừng chạm vào Beam..." Graf trầm giọng nói. Joe vẫn mỉm cười.

"Vậy tôi có thể chạm vào em không?"  nói xong Joe liền xoa má Graf.

" Thằng khốn!!" Graf tiến về phía Joe một lần nữa, nhưng bạn bè của Joe đã can thiệp.

"Này... Đủ rồi! Hai người, hãy nhìn vào sắc mặt người khác đi. Họ sẽ gọi cảnh sát để bắt bọn mày đấy!" Bạn của Joe nói, khiến Graf nhớ ra gì đó khi kéo Beam ra sau và chỉ vào Joe.

“Nếu mày vẫn không dừng viêc gây rối với Beam lại, chắc chắn mày sẽ phải gặp tao đấy, Joe." Graf trầm giọng nói, trước khi ngay lập tức dẫn Beam trở lại chiếc xe.

Khi Graf khởi động động cơ, mắt cậu dán chặt vào mặt Joe.

"Tại sao mày lại thích trêu chọc cậu ta như vậy chứ Joe?" bạn của Joe hỏi.

" Nó vui." Joe trả lời ngắn gọn, nghĩ đến khuôn mặt tức giận của Graf khi cậu bị khiêu khích, trước khi lấy tay đấm vào mặt mình một lần nữa.

' Vết cắn đau như kiến đỏ... có ngày tao sẽ quật ngã mày.' Joe chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.
.
.
.
"Tại sao Graf luôn gây gổ với Joe vậy?" Beam nói trong khi Graf đưa về nhà.

“Beam, mày không thấy sao? Cậu ta thích quấy rối Beam." Graf nói với vẻ cáu kỉnh.

“Joe chỉ đùa thôi. Tao không nhìn thấy điều đó." Beam cố nói để Graf không quá lo lắng.

" Làm sao lại không suy nghĩ chứ? Tao không thích mọi người tán tỉnh Beam!!" Graf nói với giọng dứt khoát khiến Beam hơi giật mình và im lặng.

“Ưm....tao xin lỗi." Thấy Beam im lặng, Graf đột nhiên trở nên yếu ớt hơn.

“Ừm...không sao đâu. Tao hiểu rằng Graf đang lo lắng cho tao thôi." Beam nói với giọng trầm.

"Vậy Beam đã không ăn gì cả..." Graf lại nói.

“Không sao đâu, tao có thể về nhà ăn cơm. Graf, về nhà đi. Mày phải mệt mỏi cả ngày và mày cần nghỉ ngơi." Beam nói lại.

Cả hai im lặng cho đến khi đến nhà Beam. Graf đậu xe trước hàng rào ngoài nhà.

“Cảm ơn Graf." Beam nói với người bạn thân nhất của mình.

"Ừm... Beam?" Graf gọi Beam nhẹ nhàng. Beam nhìn bạn mình với một bên lông mày nhướn lên.

"Beam không giận tao chứ?" Graf hỏi, nở một nụ cười nhẹ.

“Tao không tức giận, tao hiểu... nhưng liệu Graf có hứa với tao rằng mày sẽ không gây gổ với Joe nữa không? Nếu mày không làm nó, thì cũng đừng hành động như vậy nữa." Beam cầu xin Graf.

Graf đã rất lo lắng, biết rằng mình không thể không làm điều này nếu Beam thường xuyên bị trêu chọc.

"Graf..." Beam lại gọi người bạn thân của mình.

“Được, tao hứa." Graf miễn cưỡng nói khiến Beam cười toe toét trước khi nghĩ ra một điều.

"Ừ... Graf... À... P'Kan có ở nhà không?"
Beam hỏi về Kan khi câu nghĩ về việc anh đã đi gặp một cô gái.

" Tao không biết. Từ khi tao đi đá bóng, anh ấy vẫn chưa về nhà. Sao vậy?" Graf nói

"Không có gì, tao chỉ hỏi thôi. P'Bee tuần này cũng không về nhà." Beam nác bỏ với giọng điệu bình thường.

"Vậy tao về nhà trước đây. Cảm ơn lần
nữa, Graf." Beam nói với Graf trước khi mở cổng rào bước vào nhà.

Graf liếc nhìn tấm lưng bé nhỏ trước khi thở dài thườn thượt. Khi thấy Beam vào nhà, cậu lái xe máy về nhà.
.
.
.
Sau khi chào ba mẹ trong phòng khách, Beam đi lên lầu về phòng.

Thân hình nhỏ bé ngồi phịch xuống giường với vẻ mặt trầm tư. Những lời của Belle vang vọng trong tâm trí cậu, khiến Beam do dự.

“Mình phải làm gì đây...can thiệp thế nào cho P'Bee...chắc là không ổn đâu." Beam tự nhủ trước khi quyết định đi tắm và thay quần áo.

Cậu nhìn đồng hồ và nhận ra rằng đã hơn 10 giờ tối. Sau khi tắm rửa và mặc quần áo, Beam lấy điện thoại di động ra và mím môi một lúc trước khi
quyết định gọi điện. Tim cậu đập loạn nhịp vì muốn biết đầu dây bên kia có bắt máy hay không.

[ Có chuyện gì vậy?]

Một giọng nói nghiêm khắc trả lời cuộc gọi với âm nhạc lớn xen vào. Nó ngay lập tức khiến Beam biết rằng Kan không có ở nhà.

"Phi... Phi Kan... Anh có nghe thấy Beam không?"  chàng thanh niên cố gắng cạnh tranh với âm nhạc của bên kia.

[ Tại sao cậu gọi cho tôi? Ai cho phép cậu gọi? Chỉ vậy thôi, tôi không thể nghe thấy cậu nói gì hết.] Giọng nói quyến rũ vang lên khiến Beam cảm thấy rung động trong lồng ngực trước khi bị choáng váng do bên kia kết thúc cuộc gọi.

Cho dù Beam có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa thì Kan vẫn không nhấc máy lấy một lần.

"P'Kan, anh đi đâu vậy chứ?" Beam lo lắng lẩm bẩm một mình, trong khi nghĩ rằng bây giờ Kan và cô gái đó đã có một cuộc hẹn. Họ đã gặp nhau chưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu mới biết tối qua Kan chở cậu đến quán rượu của Audi và chính Audi đã gọi điện cho Kan. Nghĩ vậy, Beam nhanh chóng lấy chìa khóa xe máy và lao xuống nhà ngay lập tức. Câu thấy ba mẹ mình đang đi lên cầu thang.

"Con đi đâu vậy Beam? Muộn rồi đấy." Mẹ hỏi.

“Ưm... Beam sẽ đến nhà Graf mẹ ạ. Graf đã mời Beam chơi một trò chơi mới. Ba mẹ đừng lo." Beam lập tức nói dối ba mẹ.

“Ồ, lái xe cẩn thận. Đừng đi lâu quá. Nếu quá muộn, hãy ngủ lại ở nhà Graf." mẹ cậu nói

Ba mẹ của Beam đã cho con cái của họ rất nhiều tự do, bởi vì họ thấy rằng con của họ đã trưởng thành.

"Dạ." Beam đáp trước khi đi ra gara.

Cậu lấy chiếc xe của mình và rời khỏi nhà, đích đến sẽ là quán rượu của Audi.

Không mất nhiều thời gian để bóng dáng nhỏ bé đến quán rượu.

Beam đỗ xe trên vỉa hè nhưng không dám đỗ bên trong vì cậu chưa từng đến một nơi như thế này trước đây. Và quan trọng nhất, tuổi của Beam vẫn chưa đủ để đến nơi này.

" Làm sao mình vào được đó đây?" Beam lo lắng nhìn lên, trước khi cậu có thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

Bóng dáng nhỏ bé lập tức bước đến bãi đậu xe để tìm xe của Kan. Ít nhất cậu biết cậu đã đến đúng nơi.

Chàng trai cười tươi bước đi trong bãi đậu xe VIP.

“Xe của Phi Kan." Beam nói.

"Cậu nhóc, cậu lén vào chỗ này làm gì?" người bảo vệ bãi đậu xe hỏi, khiến Beam giật mình nhìn lại.

Cậu thấy một người đàn ông trung niên to lớn đang đứng nhìn cậu một cách buồn bã.

"Ưm... thì... Cháu... đến gặp anh trai cháu." Beam nói với giọng lắp bắp.

"Cậu định ăn trộm xe à?" người bảo vệ thấp giọng hỏi khi đi về phía Beam. Beam rút lui.

"K...Không, không... Cháu đến để gặp... chủ nhân của chiếc xe này... P'Kan... Chú có biết anh ấy không?" Beam nói ngay vì sợ đối phương hiểu lầm.

Người phụ trách những chiếc xe nheo mắt hoài nghi.

Mặc dù khuôn mặt của Beam không tạo cảm giác là một tên trộm. Nhưng ngày nay, không ai biết ai chỉ bằng khuôn mặt của họ.

" Tốt hơn là cậu nên đến gặp chủ quán rượu trước. Hãy xem liệu cậu ta có biết cậu không, hay cậu đang giả vờ để ăn trộm xe. Đến đây!" nhân viên bảo vệ đi thẳng về phía trước và kéo mạnh tay Beam.

“Bình tĩnh...cháu thực sự không phải là một tên trộm." Beam sợ hãi nói.

Suốt đường đi, Beam bị kéo lê và rất xấu hổ trước sự chứng kiến của nhiều khách du lịch, trước khi được đưa vào một căn phòng ở phía sau quán rượu.

" Khun Audi... cậu bé này đã lượn quanh xe của Khun Kan. Vì vậy, tôi đã đưa cậu ta đến đây." người đàn ông kéo Beam nói, trong khi Audi đang đứng nói chuyện với một nhân viên quán rượu.

"Ai... A... Ồ... Đây là Nong Beam." Audi quay lại và cười rạng rỡ khi nhìn thấy Beam.

Điều này khiến Beam né ra sau người đang kéo cậu với vẻ mặt run rẩy. Beam bây giờ sợ Audi hơn là người đã kéo câu.

"Cậu có biết cậu ta không, Khun Audi?" nhân viên bảo vệ hỏi.

“Ừm.. tôi biết. Đi làm đi." Audi nói với người phụ trách bãi đậu xe.

Nghe vậy, đối phương ngay lập tức buông tay Beam và bỏ đi. Audi tiến lại gần Beam, nhưng chàng thanh niên sợ hãi lùi lại.

"Hả, cậu làm gì ở đây vậy chàng trai trẻ? Cậu chưa đủ tuổi mà." Audi hỏi, mỉm cười trước vẻ mặt của Beam.

“À... thì... Beam... Beam đến gặp P'Kan." Beam đáp mà không dám nhìn Audi. Bởi vì cậu vẫn nhớ rằng Audi cũng từng nghĩ đến việc cưỡng hiếp cậu.

"Hừm, ừm... Tại sao cậu lại đến gặp Ai'Kan?" Audi mỉm cười hỏi lại.

Beam bối rối vì không biết phải trả lời như thế nào. Cậu không biết tại sao cậu đến đây. Audi khẽ mỉm cười.

" Sự thật là tôi không thể để trẻ em dưới 20 tuổi vào đây, nhưng vì tôi thấy cậu là Beam dễ thương nên tôi sẽ cho cậu ở lại. Đến đây." Audi nói, nắm lấy cổ tay Beam.

Cậu bé sợ hãi cố giằng ra.

"Anh đưa tôi đi đâu?" Beam hỏi, giọng run run.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Tôi chắc chắn là địa ngục không muốn cậu chết sớm. Cậu muốn gặp Kan phải không?" Audi nói với giọng nghiêm túc khiến Beam do dự trước khi quyết định đi theo Audi.

Audi đưa Beam đến một chiếc gương cho tầm nhìn rõ ràng về nội thất của quán rượu.

"Thấy chiếc ghế sofa màu đỏ trong góc không?"Audi chỉ vào bên trong.

Beam nhanh chóng nhìn vào chiếc gương ngay lập tức.

Cậu nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kan đang ngồi uống rượu với bạn bè và một phụ nữ trẻ ngồi rúc vào người anh.

" Tôi hiểu." Beam nói lại, tim cậu run lên khi nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi cạnh Kan.

" Nếu muốn vào, cậu có thể đi qua cánh cửa bên trái. Đừng sợ, tôi sẽ nhường đường cho cậu." Audi cho biết.

Beam quay sang nhìn Audi đầy nghi ngờ...

“Tại sao anh lại để tôi vào dễ dàng như vậy?" Beam nghỉ ngờ hỏi.

“Chà... chà, cậu muốn giúp đỡ anh chàng này phải không? Hay cậu không muốn gặp Ai'Kan nữa?" Audi hỏi ngược lại.

Beam do dự. Một phần trái tim cậu sợ hãi Kan, nhưng phần còn lại muốn tiếp tục.

" Sao vậy?" Audi hỏi lại, trước khi Beam quyết định đi về phía cánh cửa bên trái mà Audi đã nói.

Audi khẽ mỉm cười trước khi nhấc radio nhường đường cho Beam. ø

“Mọi người, hãy nghe tôi nói. Đừng để bất cứ ai chạm vào đứa trẻ trong chiếc áo khoác màu kem hiểu không? Nếu mọi người không muốn bị Hia Kan của mình chà đạp." Audi đã nói qua radio mà Beam không hề hay biết.

" hừ... Mày dễ đoán quá, Kan. Đoán rằng cậu bé của mày sẽ nhanh chóng đến với mày thôi." Audi bình tĩnh nói với chính mình, trước khi ra lệnh cho cấp dưới của mình làm việc.

Về phía Beam, khi vừa bước vào quán rượu, cậu đã bị chặn lại vì tiếng nhạc quá lớn và bị khách du lịch lườm nguýt.

Ánh sáng lờ mờ khiến Beam phải vội vã bước đến chiếc bàn mà cậu đang nhìn đầu tiên. Cậu chưa từng tới đây, sợ lạc đường không tìm được bàn.

“Anh Kan, uống đi...” Giọng một người phụ nữ ngồi bên cạnh anh vang lên, cô lo lắng nâng ly rượu về phía Kan.

Bóng người cao lớn nhìn cô gái với ánh mắt thích thú. Một bàn tay mạnh mẽ xoa lên chiếc đùi trắng nõn nhô lên khỏi chiếc váy đen ngắn cũn cỡn của cô gái. Xem xét rằng bạn bè của Kan chủ yếu là con gái, họ đang tán tỉnh nhau. Cho đến khi một trong những người bạn của Kan nhìn sau lưng Kan một cách nghi ngờ.

"Đứa trẻ này đến từ đâu vậy? Cậu đang làm gì ở đây?" một trong những người bạn của Kan không biết Beam nói, trước khi Beam huých Kan với một cái nhìn sợ hãi.

"P... Phi... Kan?" Beam gọi thanh niên mình vỗ vai khiến Kan và cô gái lập tức quay lại nhìn.

"Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy chứ?!" Kan hỏi to, cạnh tranh theo điệu nhạc.

Khiến Beam di chuyển và lắc người một chút.

" Đến đây." Kan trầm giọng nói trước khi kéo tay Beam về phía phòng tắm ít ồn ào hơn.

"Tại sao cậu lại đến đây?!" Kan trầm giọng hỏi khi vừa đến hành lang dẫn vào phòng tắm.

“Beam đến dẫn P'Kan về nhà... tại sao P'Kan lại phải dây dưa với những người phụ nữ khác? Với lại... Phi Kan không phải thích P'Bee à?" Beam lập tức lên tiếng xin lỗi.

Chàng trai trẻ không dám nói rằng cậu thương hại mình, bởi vì cậu cảm thấy rằng mình không có quyền.

“Tôi đã nói với cậu là Bee không biết gì cả. Nếu bạn định nói với Bee, thì hãy làm đi." Kan nói với giọng cáu kỉnh.

" Tại sao P'Kan lại có ác ý với P'Bee như vậy.. P'Kan làm gì với Beam cũng được nhưng đừng gây sự với người khác." Beam lay lay cánh tay Kan một cách cầu xin, trong khi lo lắng cho cảm xúc của chị gái mình.

"Và cậu nghĩ cậu có quyền gì để hỏi tôi?" Kan hỏi với giọng nghiêm khắc. Làm Beam chết lặng khi nghe thấy những gì cậu đang nghĩ trong suốt thời gian qua.

" Beam sử dụng quyền thay cho chị gái của Beam. Thay vào cho người yêu của P'Kan..." Beam trầm giọng nói. Cho dù trong lòng cậu có đau. Kan nghiến răng.

"Vậy cậu cho rằng cậu có thể tới ngăn cản tôi sao? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn và cậu không có quyền ngăn cản tôi!" Kan nói với giọng nghiêm khắc.

"Về nhà, đi!" Kan đẩy đôi vai gầy của Beam cho đến khi thân hình nhỏ bé lùi lại một chút.

"Beam sẽ không quay lại... Nếu Beam đi, P'Kan cũng phải quay lại!" Beam nói với giọng run run và cảm thấy sốc với bản thân vì dám chống lại Kan như vậy.

"Tôi không đi, cậu đi làm cái quái gì vậy!" Kan hét lên với Beam cho đến khi những người đi ngang qua sợ hãi.

Beam đã bắt đầu nóng bên trong mắt, nhưng cậu cố gắng chống lại.

Kan quay lưng bỏ đi, nhưng Beam nhanh chóng đi theo. Kan dừng chân và quay lại nhìn, trước khi siết chặt cánh tay mảnh khảnh.

"P... Phi Kan... đang làm Beam bị thương." chàng thanh niên nói, giọng run run.

"Cậu muốn ở lại phải không?" Kan hét lên.

Beam cắn môi không dám nói gì vì cánh tay bị đau.

"Ừ... nếu cậu muốn ở lại, tôi sẽ để câu ở lại. Cậu nghĩ cậu có thể ngăn tôi sao?" Kan nghiêm giọng nói trước khi kéo Beam trở lại bàn.

Ánh mắt của nhiều du khách nhìn Beam với vẻ thích thú, vì hầu hết những người họ chưa bao giờ thấy cậu bé dễ thương này đến đây trước đây.

Kan đưa Beam trở lại bàn, trước khi đẩy Beam ngồi xuống sòda, theo sau là Kan. Trong khi cô gái đi cùng Kan lúc nãy lập tức vội vàng ngồi cạnh anh.

"Anh Kan đã đi đâu vậy? Anh để Koi ngồi một mình đó." cô gái ôm cánh tay Kan van xin.

Kan nở một nụ cười nhẹ trước khi vòng tay quanh eo cô gái.

“Được rồi, em trai tôi đến gặp tôi." Kan đáp lại khiến Beam cảm thấy ngột ngạt trong lồng ngực khi nghe Kan nói mình là em trai. Nhưng khi nghĩ lại, Beam phải chấp nhận rằng mình không thể là gì hơn thế.

" Này Kan, cậu định cho em ấy uống gì?" Ray, người bạn thân khác của Kan hỏi.

Beam nhớ rằng Ray chính là người khác đã có mặt trong vụ việc vào ngày Kan cưỡng hiếp cậu .

"Cho câu ấy một lon soda." Kan nói lại.

"Gì vậy Kan? Em trai của Kan bao nhiêu tuổi? Eve nghĩ tốt nhất là lấy một ly cocktail đi." Người phụ nữ ngồi cạnh Ray nói trước khi gọi một ly cocktail cho Beam.

" Em không uống đâu." Beam nói ngay.

“Không uống thì về đi." Kan nói khiến Beam im lặng. Trước khi bí mật nhìn Kan với cô gái một lúc.

"P'Kan, khi nào anh về nhà?" Beam cố gắng bắt Kan nói chuyện với cậu để anh không nói chuyện với cô gái bên cạnh.

" Đó là việc của tôi." Kan đáp chắc nịch trước khi quay sang cô gái.

Beam siết chặt tay anh. Cố gắng tìm cách để Kan về nhà và không để anh dây dưa với cô gái đó nữa.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro