truyện cười 014

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vứt vội điếu thuốc hút dở, Nhật đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại:” Vài chiếc thuyền thiên nga đang bơi theo những quỹ đạo vô định làm gợn lên những làn song nước”. Bờ hồ, Nhật nhủ thầm, mỉm cười nổ máy chiếc Excited xanh dương hòa vào phố phường đông đúc. Nhung là vậy đấy, một cô gái thông minh, xinh đẹp, kiệm lời khuyến mãi thêm một chút trinh thám.Bao lần chờ Nhung trước cổng trường, cô đều trốn anh rồi gửi đi những thông điệp buộc anh phải giải mã, mà lần nào anh cũng tìm ra (cầu cứu f17 là chủ yếu :). Đỗ con chiến mã vào bãi, Nhật đi thẳng lên lầu 2, quẹo trái, nơi 2 đứa gặp nhau lần đầu. Giàn phong lan đung đưa như những chiếc chuông gió, nắng chiều hắt lên những vệt sang sáng, bản nhạc Trịnh lẩn khuất đâu đó cứ chờ khách lơ là lại vang lên, quán ấm, nó làm Nhật cảm thấy dễ chịu mỗi khi đến đây. Nhung ngồi đó, tựa như ngày đầu anh gặp cô, vẫn mái tóc thề xõa vai, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ngấn nước,... phải rồi chính đôi mắt ấy đã lấy đi con tim Nhật tự lúc nào. Chiếc mùi soa ngày anh quen cô, anh vẫn giữ bên mình như một tín vật cho một thứ tình cảm lạ lẫm- đơn phương." Mình xa nhau một thời gian Nhật nhé?", câu nói như kéo Nhật về hiện tại, Nhật nghe con tim rạn vỡ , bóng Nhung quay đi, bản " Như một lời chia tay" tình cờ vang lên, không còn nhẹ nhàng nữa, im bặt, bàng hoàng, mọi lời nói bây giờ đều vô nghĩa. Nhật ngồi đó, bất động, ngước lên nhìn hoàng hôn để che đi sự yếu đuối chực như rơi xuống như những giọt cà phê còn đẫm hương...

Đêm. Trời càng se thắt lạnh, Nhật vẫn ngồi đó, rúm ró và nhàu nát, trên bàn la liệt những tàn thuốc và ly cà phê. Có lẽ vì không ai bảo Nhật thất tình nên uống rượu; có lẽ thất tình cũng quá mới với Nhật, chả khác nào đơn phương; hàng loạt có lẽ, mới cứ day dứt chất vấn anh đến khi đầu óc quỵ ngã, anh say- say tình. Bấm số hãng taxi quen là việc cuối cùng Nhật còn nhớ, rời khỏi quán trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê; bản " Xa một cuộc tình" Nhật mới cài vào di động vang lên rồi im bặt, một cuộc gọi nhỡ, từ Nhung...

Chạy vội ra khỏi quán, Nhung biết con tim mình chết lặng.Yêu là thế này ư? Không như yêu Phong, trèo cao, với lấy một cái gì đó xa vời rồi vấp ngã; Nhật là điều gần gũi đang vuột khỏi tầm tay. Níu giữ lại ư? Không, chính Nhung là người đã đặt dấu chấm hết cho một tình bạn, và một cái gì đó khác chớm nở chưa gọi thành tên. Thơ thẩn trên con đường xao xác lá thu, Nhung chơi trốn tìm với tình yêu...

Đêm.Đuổi bắt mải với những ý nghĩ, một lệnh lặp n lần lại được tạo để thực hiện một hành động đơn giản: gọi cho Nhật; Nhung sẵn sàng đánh đổi tất cả để nghe tiếng anh lần cuối cùng, một lần và mãi mãi, và khi bản nhạc chờ vang lên, cô bật khóc...

"Và dù em có nuối tiếc bóng hình xưa...Tình mình vẫn còn cách xa nghìn trùng, hãy để ngày trôi đi, thật êm..."- bản " Đêm nay có mưa rơi" của AC&M vang lên trong máy Nhật hôm ấy không hẳn là một phép lạ, nó là biểu tượng của sự muộn màng. Phép lạ đã đưa Nhung về với anh, bi kịch tước anh khỏi cuộc đời cô. Chiếc taxi hôm ấy đã gặp tai nạn, chiếc điện thoại lăn lóc với 98 cuộc gọi nhỡ thấm đẫm máu của Nhật. Anh đã ra đi như thế, để lại cho Nhung một bản nhạc chờ mà cô không hề hay biết chỉ bởi một lẽ đơn giản: anh chưa từng bắt Nhung đợi quá một giây mỗi khi cô gọi anh.

Nhiều năm sau người ta vẫn còn thấy vào ngày Valentine, ngày giỗ, tết, trên mộ Nhật vẫn có một bông hồng vô danh; có người bảo Nhật là ngày; ngày trôi đi thật êm như chính những mong ước thầm lặng Nhật dành cho Nhung. Nhưng hơn ai hết Nhung hiểu rằng đêm về mới là lúc vết thương bắt đầu nhức nhối, cô lại "Góc Vắng", khóc, mà không có bất kì một chiếc mùi soa nào lau khô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro