My Name Is Anna.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lâu rồi không gặp các độc giả à :) . Xin lỗi vì đã không xuất hiện sớm hơn, bỏ qua đi nhỉ. Chúng ta đi tiếp câu chuyện của cô bé Cancer nhỉ :) . . . Tôi tới đâu rồi nhỉ ? À nhớ rồi, sau một chuyến hành trình trong cô nhi viện, trong phần này sao chúng ta không xoay quanh cuộc trò chuyện của những đám nhóc mà cô bạn Cancer làm quen này nhỉ!? Liệu có gì mới chăng ? Cuộc sống mới? Bạn bè mới? À. . . Phải rồi đã có thêm một cô bé mới, tên gì ấy nhỉ? Thôi vào truyện nhé ! :)
---------------------------------------------
Ngày 4 tháng 7 năm 20xx
7h30 a.m

- Jack dậy đi, trời sáng rồi! - tôi lay nhẹ cậu ấy hơn cả chục lần, còn Jack thì cứ ngủ say như chết.

- Cho tớ ngủ thêm tí đi - Jack nói với giọng còn ngái ngủ đáp lại tôi.

- Không, nếu cậu không dậy thì nhịn ăn sáng đến tận trưa đi. Hôm qua chẳng chịu nghe lời tớ, ráng mà chịu đi ! - tôi khá bực vì Jack chẳng bao giờ nghe lời tôi, nếu chịu lắng nghe thì đâu phải như vậy.
---------------------------------------------
Tối hôm qua ngày 3 tháng 7.
10h00 p.m

Trong màn đêm tĩnh lặng, khi tất cả mọi người đã chìm trong giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng lục đục ở trong bếp. Tôi đang cố gắng ngủ nhưng tiếng ồn ấy cứ chiếm trọn trong đầu tôi, tôi khá bực mình và mở to mắt , lúc đó tôi chẳng thấy Jack đâu cả. Đúng vậy Jack đã đi cùng mấy đứa nhóc mà cậu ấy làm quen trước đó, tôi khuyên cậu ấy đừng kết bạn với chúng nó, vì sao ư? Cách hành xử chúng nó . . . Nói sao ấy nhỉ ? Tồi tệ, tôi thấy bọn nó cứ chọc ghẹo bọn nhỏ tuổi, nhất là đám con gái. . . Trong mắt tôi chúng nó cực kì " Dơ bẩn ". . . Nào thì tốc váy, nào thì bắt nạt,. . .
  Tôi nhớ không nhầm Jack có nói cho tôi biết tên của mấy đứa nhóc đó, chúng nó có 3 tên, tên cầm đầu là Alex, tên mập mập là thằng lúc nào cũng bị sai vặt là Bill, tên gầy nhom kiểu mọt sách lúc nào cũng đẩy kính giống như ta đây hiểu biết nhưng đầu thì rỗng tuếch và nó tên Andy. Kể cả khi chị Marry có bảo đừng day dưa vào chúng nhưng Jack lại chẳng để tâm, cậu ấy cần học cách lắng nghe nhiều hơn.
  Tôi rời khỏi phòng ngủ và tìm kiếm cậu ở phòng bếp. Tôi mở hé cửa liếc một vòng quanh căn phòng tối om, quả đúng như tôi dự đoán, Jack và mấy đứa nhóc ấy đang ăn vụn bánh quy còn thừa hồi sáng, tôi thừa nhận chỗ bánh quy ấy là ngon thật dù chẳng biết là ai làm, chắc bọn chúng sai Jack làm những việc ngu ngốc này. Tôi bỗng cất tiếng:
- Jack! Cậu nên về phòng ngủ trước khi ai đó phát hiện.
  Cậu ấy và cả đám nhóc giật nảy mình và đáp lại:
- Cậu làm gì ở đây ! - Jack nói trong giọng hốt hoảng nhìn tôi.

- Mày bị điên à con nhóc kia, làm bọn tao giật cả mình, mau quay về chỗ của mình đi hay mày muốn được ăn đập à? - tên cầm đầu giọng chế giễu cười nhạo tôi, những tên khác hùa vào.

- Các anh không được nói thế với cậu ấy, cậu ấy là bạn em - Jack lên tiếng  bảo vệ tôi.

- Ồ mày theo nó phản bọn tao chứ gì? Hay nhỉ !? Đứa nào mạnh mồm sẽ làm những gì tụi tao bảo, đứa nào muốn làm quen tụi tao trước, xin vào nhóm cơ mà!??? Thằng khốn! - Sau khi chúng nó nói xong, tên Alex đẩy Jack xuống nền nhà, cả bọn hùa vào đá và đánh Jack.
Jack đưa mắt nhìn tôi, cố gắng nói gì đó nhưng không nên lời. Khi chúng đánh hả hê xong, chúng quay sang nhìn tôi với đôi mắt đầy khinh bỉ:
- Bây giờ tới lượt mày. . . Giờ tao mới để ý, mắt mày ghê thật đấy con quỷ à! Kể cả khi lần đầu mày vào cô nhi viện đập vào mắt tao là con mắt tởm lợm của mày, lúc đó tao nghĩ mày chỉ là cái xác không hồn- dứt lời chúng cứ thế từ từ bước tới gần tôi.  Phải. . . Đúng vậy giống y như giây phút tôi đã từng trải, hai bọn buôn người đầy ghê tởm. Tôi nhoẻn miệng cười, cứ tiến tới bọn chúng không đầy lo ngại. Bọn chúng khá ngạc nhiên nhưng tôi làm lơ và thì thầm vào tai bọn chúng:

- "Đi ngủ đi"
*pặc*
Tôi nhìn bọn chúng đã gục dưới sàn nhà dưới mắt đầy sự khinh bỉ. Tch. . . May cho bọn chúng tôi chỉ đánh vào sau gáy không thì chẳng còn con mắt để nhìn nữa đâu. Quay lại với Jack thì cậu ấy đã ngủ ngon lành dưới sàn nhà lạnh, đôi khi tôi thấy Jack thật phiền phức nhưng khi nhìn Jack ngủ ngon lành thế kia tôi thừa nhận lúc đó cậu ấy. . . Khá dễ thương.
--------------------------------------------
Quay về hiện tại.

Tôi nghĩ sau sự việc ấy, cậu ấy sẽ không lại gần bọn chúng nữa.

- Jack! Cậu không dậy tớ sẽ bỏ cậu một mình ở cô nhi viện và trốn thoát khỏi đây đấy.

- Tớ dậy rồi. . . Tớ dậy rồi. - Jack bật dậy đầy hốt hoảng như kiểu động đất sóng thần nổi dậy. Tôi cảm thấy buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản. Đúng vậy, tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào mà tôi muốn điều gì mà tôi không thể làm được cơ chứ.

- Cancer, Jack hai em dậy rồi à! Chúng ta đi ăn sáng luôn nhé! - Marry nhòm qua cửa, dịu dàng nói, thú thật chị ấy khá hiền lành, dịu dàng và nhân hậu, đứng sau chị ấy là Eric hắn ta như cái bóng cứ lủi thủi đi theo, cứ im lặng chẳng nói từ nào. Dường như hai người họ không thể tách rời, tôi khá quý Marry vì chị ấy chịu lắng nghe như ai kia, tôn trọng mọi người và hành xử cực kì chuẩn mực của một tiểu thư đài cát nào đấy tôi không hề quan tâm. Nếu ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ xem trọng họ còn ngược lại thì cuộc đời họ chìm trong bóng tối.

- Em sẽ theo sau khi Jack vệ sinh cá nhân sạch sẽ- tôi lườm qua cậu, Jack biết thân biết phận tự đi vào vệ sinh. Chắc rồi, nếu không làm thế chắc chỉ ngồi ỳ ra đó mất thôi.
-------------------------------------------
8h00 a.m
Ở cô nhi viện cũng đều có thời gian quy định của nó, vào đúng 8h sáng chúng tôi ăn sáng, 11h30 trưa là buổi ăn trưa, 12h30 trưa là thời gian nghỉ ngơi, 4h chiều ăn tạm bở thứ gì đó mà ở đây phát cho và 7h tối là buổi ăn cuối cùng trong ngày. Nhưng nếu những đứa trẻ nào đã đủ tuổi để học thì ở đây sẽ được học cách đọc chữ, viết chữ và tính toán cơ bản, đương nhiên chúng tôi là một trong số đó.

   Tại phòng bếp.
Trong khi chúng tôi đang dùng bữa, chị Marry bỗng cất tiếng:
- Này, hai em biết gì chứ! Sáng nay chị có nghe loáng thoáng các mẹ sơ nói có 3 tên nhóc hay bắt nạt người khác nằm ngủ ở phòng bếp này đấy, với lại họ cũng đã ăn hết chỗ bánh quy còn sót lại ấy!!
Nghe tới đây tôi liếc nhìn qua Jack, cậu ấy cứng đờ người, xém nữa phun hết chỗ đồ ăn nếu tôi không bịt mồm cậu ấy bằng khăn giấy ăn.
- Vậy. . . Vậy sao! - Cậu nói lắp bắp khá lo sợ nếu ai biết được mình cùng theo bọn chúng ăn hết chỗ bánh quy ấy.

- Đúng vậy, vì chỗ bánh quy ấy sẽ cho một người bạn mới nào ấy thì phải, mẹ sơ có nói với chị là thế, hình như là một cô bé nhỉ? Đúng không Eric??? - Marry quay sang cười mỉm với tên-mà-lúc-nào-cũng-cầm-sách-im-lặng-một-cách-đáng-sợ.
- Ừm. - chỉ một câu dễ hiểu dễ nghe như hắn, từ sáng đến giờ chỉ đúng một câu, một tên kiệm lời đáng sợ. . .
- Thế cô bạn ấy khi nào xuất hiện vậy ạ? - Jack dõng dạc trả lời, một-kẻ-đánh-trống-lãng-để-không-bị-nghi-oan .
- Hình như tối nay thì phải, chị chỉ biết thế thôi. Mong trời tối quá đi mất!!!
    Tôi thì chẳng mong chờ gì cả, trong mắt tôi, bọn họ là những bộ sưu tầm mà tôi cần phải có.
- Marry này, thế ba bọn nhóc ấy đâu rồi?- Tôi cố tình hỏi để xem Jack bộc lộ cảm xúc như thế nào cho một phen nhớ đời.
- À! Em mới vào nên chưa biết, ở đây nếu ai vi phạm sẽ vào khu cô lập đấy, nghe có vẻ đáng sợ nhưng như thế mới uốn nắn được. Nếu không ngoan sẽ chẳng ai nhận nuôi cả, mấy đứa nhóc ấy vào cả chục lần nhưng chẳng khá khẩm gì cả!
  Khi Jack nghe xong đến đó rùng mình, quay qua nhìn tôi với cặp mắt "Cậu ác quá đấy" , tôi cười trong lòng nghĩ thầm "lần sau cố gắng lắng nghe đi nhé!"

------------------------------------------
8h00 p.m
Tại phòng chính.
- Các con chú ý, hôm nay chúng ta có thêm một thành viên mới được chuyển đến đây, các con hãy làm quen với cậu ấy nhé! - sơ Lily người đầu tiên tôi nhìn thấy ngoài cổng trước khi tôi đến đây vừa mới dứt lời thì một cô bé bước vào, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc màu hạt dẻ, phong cách ăn mặc con bé ấy rất khác biệt kiểu hoàng tộc chăng ? Và đập vào mắt tôi là đôi mắt đen láy đầy sâu thẳm, ánh mắt nó đượm buồn, nó có thể là một phần sưu tầm mới của tôi nhỉ?
- Cô bé ấy dễ thương quá nhỉ ? Phải không Eric, Cancer, Jack!? - Marry khá đỗi ngạc nhiên tôi nghĩ vì nó ăn mặc quá khác biệt với mấy bọn con nít nên nghĩ Marry làm quá, Eric thì chỉ "Ừm" , Jack thì "Tớ thấy cậu ấy sao sao ấy" , tôi với vẻ mặt như thường ngày thản nhiên nhưng Marry lại nói "mặt cứng như đá" cả bọn lại gật gù. So với bọn nhóc trong trại đứa "Ồ" lên ngạc nhiên chỉ đơn giản thế thôi.
- Nào con! Hãy giới thiệu bản thân cho mọi người đi nhỉ? - sơ Lily mỉm cười nhìn con bé. Nó hiểu ý,  dõng dạc đứng lên phía trước nhìn quanh, tìm kiếm một cái gì đó, rồi ngừng lại nhìn Jack với vẻ viên mãn. Tôi thề rằng lúc đó nó cười. . . Từ khi bước vào nó khá nghiêm nghị, ánh mắt nó nhìn Jack với vẻ thèm khát, tôi có thể nhìn sâu vào con mắt của nó, ánh mắt nó không hề đượm buồn như trước, con mắt đó nó đang CƯỜI. . .
   - Xin chào! Tớ tên Anna! :)

                                                Còn tiếp . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro