The Child.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không nghĩ mình lại có thể kể được đến đây cơ đấy. Thôi không nói nhiều nữa vào truyện thôi :).
---------------------------------------
1 tháng sau.
Ngày 4 tháng 8.
10h00 a.m

Cũng đã được 1 tháng trôi qua kể từ lúc con nhóc ấy tới, nó lúc nào cũng đứng một góc xa nhìn Jack, tôi cảm thấy ngứa mắt khi con bé nhìn Jack như thế này, kể cả khi ăn khi ngủ. Tôi dường như muốn đâm cho nó một nhát để thôi cái kiểu nhìn ấy đi. Đôi lúc nó muốn lại bắt chuyện, nhưng tôi lườm nó, thường những đứa trẻ khác sẽ sợ hãi khi nhìn thấy tôi nhưng nó thì khác nó trợn mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, kể cả cũng lạ khi một con bé lại dám giật món đồ của tôi như thế, chỉ sợ rằng chưa giật được thì mắt nó đã rỗng tuếch.

Chúng tôi đang ngồi ngay góc cây có thể che bóng mát, Eric tất nhiên sẽ đọc sách, Marry thì chị ta vẫn cứ chải chuốt tóc cho tôi cả chục lần rồi, Jack thì nằm dài và ngủ thẫn thờ như một đứa trẻ và tôi ngồi đó ngắm nhìn món đồ tôi yêu thích người đã cứu lấy tôi và bám tôi kể từ lúc này trong khi Marry thắt tóc cho tôi. Mọi chuyện gần như ổn thỏa cho đến khi con bé nấp dưới góc cây nhìn về phía chúng tôi, Marry lên tiếng khi nhìn thấy con bé.
- Này! Gần đây cô bé Anna được chuyển tới lúc nào cũng nhìn đến chúng ta phải không nhỉ? Sao cô bé ấy không tới bắt chuyện với chúng ta nhỉ ?
Marry nói xong nhưng chẳng ai để ý, nên ra vẻ khá giận dỗi và chị ta lại gần con bé, thật sự tôi định ngăn chị ấy nên thôi, tôi chẳng nghe thấy bọn họ nói gì vì xa quá nhưng rồi cả hai người đều bước gần lại chỗ chúng tôi.

- Mọi người, Anna nói từ lúc vào cô nhi viện , em ấy khá rụt rè nên chẳng dám nói chuyện với ai nhưng cô nhóc lại muốn tới bắt chuyện với chúng ta vì ngại nên cô bé chỉ đứng góc xa thôi đấy.
Eric chỉ ngẩng đầu lên nhìn cho có lệ và cúi mặt xuống đọc quyển sách cũ nát ấy, tôi thì chẳng để tâm về con nhỏ ấy chỉ nhìn về phía Jack, Jack đã thức dậy vì nghe thấy tiếng Marry. Tất nhiên con nhóc ấy sẽ nhìn Jack, nhìn không muốn rời. Tôi tự hỏi, khi nó vào cô nhi viện nó nói dỏng dác lắm mà? Lại giả tạo nói rụt rè ư? Láo toét. . .

Jack ngước nhìn nó vẻ cười cười cho thân thiện không biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy khó chịu khi Jack nhìn nó thật sự rất khó chịu, được một lúc lâu cậu ta đứng lên, đưa tay và nói:

- Chào! Rất vui được gặp cậu, tớ là Jack chúng ta làm bạn nhé! Có gì khó khăn cứ nói với chúng tớ, chúng tớ sẽ giúp đỡ cậu.

Nói hết câu, con bé rụt rè bắt lấy tay Jack và nói:

- Rất vui được gặp cậu, tớ là Anna mong các cậu chỉ giáo.

Vẻ thẹn thùng của con bé làm tôi buồn nôn, tôi có thể nhìn xuyên qua con mắt nó, vốn dĩ ngay từ đầu nó đã nhắm tới Jack, tôi chẳng hiểu nó đang nghĩ gì nhưng có thể biết nó đang muốn gì, thật sự lần này tôi cảm thấy khó chịu khi cái bắt tay ấy kéo dài quá lâu. . . Tôi muốn chặt đứt đôi tay nó, chặt đứt thứ đang nắm lấy tay Jack, tôi muốn Jack, một mình Jack chứ không muốn chia sẻ cho ai. . . Tôi lườm nó, nó nhìn tôi vẻ ngây dại mà cười ngây ngô. . .

- Mọi người làm quen với Anna nhé! Anna, cô bé này tên là Cancer, anh đang đọc sách là Eric, chị là Marry và tất nhiên đây là Jack - Marry bỗng lên tiếng, mỗi khi đọc tên chị ấy đều chỉ và hướng mắt đến từng người một, con bé cũng thế nhìn theo hướng tay chị ta chỉ.

Jack quay qua nhìn tôi, cậu cười với tôi nhưng tôi không có chút biểu cảm nào nhìn cậu ấy.

- Cancer cậu cũng làm quen với cậu ấy đi chứ ? Đừng có ngồi đó mãi thế ! - cậu cười tươi, tôi nhìn cảm thấy ấm áp nhưng tôi không muốn nhìn nó một chút nào thì nói gì đến bắt chuyện với nó. Vì Jack thì tôi có thể là bất cứ điều gì.

- Cancer!

Chỉ thế không nói gì, mọi người nhìn tôi, kể cả Eric cũng phải ngước lên nhìn như kiểu người ngoài hành tinh đến vậy, còn nó thì đờ ra rồi mỉm cười, thứ nụ cười giả tạo ấy nhìn đúng thật ngứa mắt. Con bé lên tiếng :

- Cậu lạnh lùng thật đấy! Cậu không thích tớ sao? - nó nhìn đượm buồn, thứ cảm xúc giả tạo thì có.

- Không phải đâu Anna, em ấy không giỏi giao tiếp cho lắm nên không sao đâu ,từ từ làm quen dần nhé! - chị quay qua cười với nó, nó cười đáp lại không nói gì. . .

------------------------------------
11h30 a.m

Đến giờ cơm trưa nó ngồi kế bên Jack, ngồi thật gần và nhìn Jack suốt bữa ăn, thật sự chẳng ai để tâm cứ ăn phần cơm của mình nhưng tôi thì có tôi nhìn nó vẻ khó chịu, nó cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến xung quanh. Thật sự quá khó chịu, tôi đập bàn một phát rõ to cả căn phòng đều nhìn tôi, tôi cắn chặt răng kiềm nén sự bộc phát bên trong, muốn giết chết nó. . .thứ của tôi phải là của tôi, Jack nhìn tôi lo lắng.

- Cậu sao thế Cancer? Có chuyện gì vậy?

Tôi thở dài, trợn tròn mắt nhìn nó, cái cách nó bên Jack, nhìn Jack đều làm tôi khó chịu vô cùng, tôi lắc đầu.

- Không, không có gì chỉ là khó chịu chút thôi, tớ no rồi.

Tôi đứng dậy rời đi không quên mang theo phần cơm còn thừa dọn đi. . . Một bước chân tôi đi thì mọi con mắt đều nhìn tôi, tôi cầm chặt khay cơm, cố kiềm chế, cố kiềm nén cái cơn giận sự phẫn nộ bên trong tôi, tôi e rằng sợ móc mắt từ đứa một ra, nếu không kiềm nén được tôi sợ con quỷ trong tôi bộc phát và giết chết bọn chúng không thương tiếc. Nhưng nếu làm thế, Jack sẽ nhìn thấy bản chất thật của tôi rồi đánh mất Jack.

---------------------------------
4h30 p.m

Hôm nay, tới lượt chúng tôi trực nhật, quét lá và nhổ cỏ sau vườn và đương nhiên sẽ có nó. Eric và Jack thì nhổ cỏ. Tôi, Marry và nó sẽ quét lá. Trong khi quét lá , nó cố tình vấp chân ngã vào lòng Jack, chỉ cần cách nửa tí thôi là đã chạm môi. Tôi cúi gầm mặt, nghiến răng, cầm chặt cây chổi gần như gãy cả làm đôi. . .Tôi muốn giết nó, giết chết nó, thứ giả tạo chết tiệt. . . Lòng tôi quặn thắt lại cái cảm giác lạ lùng tôi chưa từng cảm nhận qua, khó chịu vô ngần. Tôi chạy đi mặc kể cả tiếng Jack kêu to tên tôi. . .

Chiều đó tôi trốn một góc tối nơi tôi cất giữ những báu vật trước đây tôi hay sử dụng, con dao và đôi mắt của bố mẹ. . .tôi căm hận nó, tại sao tôi không có đôi mắt đẹp và thuần khiết, tại sao lại nguyền rủa tôi, ban cho tôi đôi mắt gớm ghiếc của quỷ. Lòng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc này, tôi cắn chặt môi đến túa cả máu, khó chịu vô ngần, bỏ cả buổi xế chiều và ăn tối.

------------------------------------
11h00 p.m

Tôi ngồi dưới góc cây, co rúm người lại. Tối đó cứ nghĩ đến cảnh tượng ấy, tôi đều khó chịu, tim tôi đau vô cùng chẳng hiểu cảm giác này là gì. Bỗng có bàn tay đến đặt nhẹ vào vai tôi vì lúc đó không để tâm tới xung quanh nếu không thì tôi đã vặn cổ đến khi chết mới thôi. Tôi giật mình ngước lên nhìn, bóng hình quen thuộc ấy, làm tôi dịu lại nhưng chợt nhói lên khi nghĩ đến cái cảnh tượng ấy. . .nó và Jack. . .Jack nhìn tôi nheo mắt lại, lo lắng.

- Cancer! Tớ và mọi người đều đi tìm cậu, cậu đã đi đâu thế, có biết bọn tớ lo lắng không đồ ngốc. . . - dứt câu Jack ôm lấy tôi, ôm rất chặt như không muốn rời. . .
- Cậu đừng đi nữa,đừng có trốn tớ như thế. . .tớ sợ cậu ra đi lắm. . .chính cậu đã cưu mang tớ, cho tớ ổ bánh mì và cho tớ được cảm giác ấm áp ấy. . . cậu là đồ đại ngốc. . .

- Xin lỗi. . .tớ không thế nữa .

Lần đầu tiên, Jack ôm lấy tôi, nói những lời ấm áp ấy lòng tôi dịu lại, tôi ôm lấy cậu không muốn xa rời. . . Jack là những gì tôi có được, cậu ấy không sợ tôi đổi lại còn khen đôi mắt tôi đẹp. . . Chỉ có cậu làm tôi cười, chỉ một mình cậu. . .Cậu buông tôi ra và gặng hỏi:

- Tại sao cậu lại chạy đi như thế ?

- Tớ. . .không thích con nhỏ đó khi ở gần cậu. . .tớ sợ mất cậu. . .tớ ghét nó. . .- tôi đã nói sự thật lòng khó chịu khi nói như thế.

Jack ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lại mỉm cười, xoa đầu tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, cậu xoa đầu tôi sao? Tôi cảm thấy ấm lòng vô cùng nhưng chẳng thể diễn đạt được gì.

- Đừng như thế, cậu ấy còn lại với môi trường lắm, cậu đừng như thế mà ghét cậu ấy, cảnh tượng lúc nãy chỉ là cậu ấy vô tình thôi.

Không, nó đều giả dối hết đấy. . . tại sao cậu lại tin những người như nó chứ ? Tôi ghét cách cậu đối xử với nó, tôi ghét khi nhìn thấy nó nhìn Jack và bên cạnh cậu. . . Chỉ mỗi tôi biết nó đang muốn gì, nó muốn cậu. . . Bỗng dưng có tiếng người bước lại và hét to,. Là nó, tôi không biết nó đã ở đây từ lúc nào, nó nhìn tôi, ánh mắt căm hận khó chịu, nó nắm chặt tay lại thành nắm đấm, con mắt nó đang phẫn nộ nhìn tôi. . .

- Hai người làm gì ở đây thế ?

Cả hai chúng tôi nhìn nó, Jack bỗng cất tiếng.

- Tớ chỉ nói chuyện với Cancer một chút thôi. . .không c. . .

- IM HẾT ĐI! TÔI KHÔNG THÍCH HAI NGƯỜI GẦN NHAU, TÔI SẼ LÀM TẤT CẢ VÌ JACK, SẼ CÓ ĐƯỢC CẬU. . .VÌ TÔI SẼ LÀ ĐỨA TRẺ CỦA JACK!

Còn tiếp. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro