New Life.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào! Lâu rồi không gặp nhỉ ? Chúng ta cũng đã đi một chặng đường khá dài rồi, tôi mong các bạn vẫn sẽ lắng nghe câu chuyện tiếp theo của Cancer. . .Sau những chuyện xảy ra ấy sao rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục nào :)

------------------------------
Ngày 6 tháng 8.
12:00 a.m

 
   Tiếng còi cảnh sát vang lên trong trời đêm tĩnh lặng, tại sao ư? Bởi vì tôi đã giết hết những đám người hạ tiện dơ bẩn trong căn nhà đó, chúng chế giễu tôi vì tôi là con quỷ, chúng phải nhận hậu quả đó. Bây giờ cũng chính tôi cảm thấy mình thật đáng thương, chẳng còn nơi nào đi, tôi đã trốn trong con hẻm nhỏ với cái túi quý giá của mình. Tôi vẫn phải đi tìm Jack, người mà tôi xem là tất cả, chấp nhận con người tôi, chỉ có thể là Jack mà thôi.

  Nghĩ đến Jack, sao lòng tôi lại quạnh lại đau đớn thế này? Tôi hiện giờ gần như tuyệt vọng Jack đã đi mất. . . Chẳng còn ai bên cạnh tôi.

- Chết tiệt - Tôi thầm rủa và gục ngã xuống đất, Bỗng dưng, nước mắt tôi rơi, tôi đưa tay chạm nhẹ lên khóe mắt.

- Là nước mắt sao ? - Tôi bất ngờ, tại sao tôi lại khóc, vì cái gì chứ ? Jack sao ?

  Một loạt suy nghĩ cứ thế trải dài trong đầu tôi. Và tôi chợt nhận ra cơn mưa đã đổ ào từ khi nào, những giọt nước mưa cứ thế trút lên người tôi, rửa sạch cái vệt máu còn sót lại trên bộ quần áo. Tôi vẫn ngồi đó, thầm rủa chính mình thì có bóng người đứng trước mặt tôi, tôi ngước mắt lên nhìn hắn. Hắn khá cao và ăn mặc rất lịch sự, với cây dù trên tay hắn che cho tôi và mỉm cười hỏi:

- Chào cô bé, em đang làm gì ở đây thế ?

  Tôi vẫn im lặng, hắn bắt đầu nói tiếp:

- Cô bé, em chẳng còn nơi nào để đi đúng chứ ? Trông em khá đặc biệt ,đôi mắt của em thật đẹp, sao em không đi cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc em được không ? - Hắn mỉm cười, cuối xuống xoa đầu tôi nhưng sau nụ cười đó nó chứa đầy những sự nguy hiểm và ma mị, tôi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, quả là một đôi mắt xinh đẹp nhưng sâu bên trong đó đầy sự giả tạo và trống rỗng. Gương mặt hắn thanh tú và sắc sảo, nhìn chung khuôn mặt hắn rất đẹp.

Tôi cúi đầu xuống, hiện giờ tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi, thầm rủa chính bản thân chết tiệt này, tôi bắt đầu nói:

- Anh có chắc sẽ cho tôi chỗ ở mới ?

- Tất nhiên rồi, chỉ cần em đi theo tôi, tôi sẽ cho em chỗ ở và tất cả những gì em muốn - Hắn đưa tay về phía tôi, cười bảo.

  Tôi đã hết hi vọng rồi, nếu đi theo hắn tôi hi vọng sẽ tìm được Jack, hắn sẽ đáp ứng nhu cầu của tôi theo những gì mà tôi muốn. Tôi đưa tay nắm lấy tay hắn. . . Chúng tôi khuất dần sau cơn mưa.

---------------------
  7 năm sau. . .
  Ngày 1 tháng 6 năm 20xx
  6:00 a.m
  Tại căn biệt thự.

Đã 7 năm trôi qua, tôi đã sống theo lối sống của một hầu gái, làm việc trong căn biệt thự rộng lớn này. Dù tôi là một hầu gái nhưng hắn đã cưng chiều tôi hết mực, hắn - Ken là chủ nhân của căn biệt thự này, người đã cho tôi thêm một chút hi vọng nhưng tôi vẫn không từ bỏ Jack - người tôi cho là cuộc sống của mình. Dù tôi có được cưng chiều đến bao nhiêu thì những ánh mắt ghen tỵ, thù hận luôn nhìn theo tôi - những người hầu gái khác, họ xem tôi là nơi trút bầu sự tức giận và ghen ghét.

- Này con nhóc kia, cô mau giặt giũ và làm vườn mau lên, chủ nhân sắp về rồi đấy. - Ả ta, con hầu gái luôn luôn bắt tôi làm đủ mọi chuyện, dù đã có thợ làm vườn và đầu bếp, ả ta có thể kêu những người hầu gái khác nhưng không vì ả ta ghen tức, không được chiều chuộng như tôi. Tôi thầm nguyền rủa những con hầu gái khác luôn nói xấu sau lưng tôi, đâm chọt tôi đủ điều. Một ngày nào đó, dù sớm hay muộn căn biệt thự này sẽ là nơi hoang tàn và đầy máu tanh.

Tôi chẳng hiểu sao vẫn vâng lời mà làm theo những gì ả ta nói, hết giặt giũ rồi bếp núc và cả làm vườn đều một tay tôi làm hết.

- Cancer?! Em đang làm gì thế ? Chẳng phải việc làm vườn là của John sao ?

- Chủ nhân? Ngài đã về rồi sao ?

- Phải, tôi đã về nhưng em có thể gọi tôi là Ken nếu em muốn.

  Ken đã cho tôi chỗ ở nhưng tôi lại không muốn ở gần hắn, từ khi tôi ở trong căn biệt thự này, hắn một mực luôn chiều theo ý tôi, mua những món đồ mắc tiền cho tôi và những lúc đi đến bữa tiệc của giới thượng lưu hay cả việc gặp mặt những con người mới, hắn luôn mang tôi theo, hắn đã xem tôi như một con búp bê mắc tiền, yêu chiều và cưng nựng hết mực. Những điều đó làm tôi thấy thật sự kinh tởm và tôi đã nảy ra ý định làm hầu gái trong căn biệt thự này.

- Tôi đã mua một chút bánh ngọt cho em, sao chúng ta không ăn bánh uống trà cùng nhau ở khu vườn nhỉ ? - Hắn cười đáp, tôi không ngần ngại đồng ý, theo hắn đến khu vườn nhỏ - nơi yên tĩnh và cảm thấy thật sự yên bình đến kì lạ, đây là khu vườn tôi thích nhất khi luôn khó chịu với những mớ rắc rối mà những con hầu gái luôn làm với tôi.

- Cancer, dù tôi đã hỏi rất nhiều lần rồi nhưng hãy cho tôi biết tại sao em lại chọn công việc hầu gái này?

- Chủ nhân, tôi đã nói với ngài rồi tôi không muốn làm một con búp bê bất động chẳng làm được việc gì, tôi muốn được làm những công việc bình thường trong căn biệt thự này. - Tôi thản nhiên đáp lại hắn và uống một ngụm trà còn nóng hổi trong chiếc tách bằng sứ nhỏ.

Hắn khó chịu nhíu mày, có vẻ những điều tôi nói không vừa lòng hắn. Hắn luôn như thế khi không đúng ý hắn. Nhưng với tôi điều đó làm tôi mãn nguyện.

- Xin lỗi, nhưng hiện giờ tôi còn phải đi chợ - Tôi đứng lên chào hắn và bước đi thật nhanh để hắn không kịp nói gì với tôi. Tôi luôn trốn tránh hắn, luôn là vậy vì hắn quá phiền hà đối với tôi cho dù là ân nhân tôi cũng chả mấy quan tâm cũng chỉ là nạn nhân mới của tôi mà thôi.

------------------------------------

8:00 a.m

Tôi đi mòn theo con đường cũ quen thuộc để đến chợ, nơi tấp nập người buôn bán, khác với những hầu gái tôi phải mang theo mũ trùm đầu để che đi mái tóc và đôi mắt của mình. Bởi vì ai cũng truyền miệng về mái tóc màu bạch kim, họ luôn đồn đại về những con quỷ đội lốt người mang theo mình mái tóc trắng dã và đôi mắt của quỷ dữ. Phải, chắc có lẽ chính là tôi - con quỷ đội lốt người mang trên mình mái tóc trắng dã và đôi mắt của quỷ dữ,  chỉ có thể là tôi mà thôi. Tôi cứ thế cúi mặt xuống mà đi theo quán tính của mình. 

- Cậu chủ! Ngài mau lên đi ạ.

- Tôi tới ngay.

Giọng nói ấy sao quen thuộc quá. . . Tôi dừng lại, định ngoảnh lại nhưng tôi chợt nghĩ  chắc tôi đã nhận nhầm người và cứ thế bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra. . .

                                            Còn tiếp. . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro