Trại Trẻ Mồ Côi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào :)
Cũng như đã nói, hôm nay tôi sẽ ra câu chuyện tiếp theo...Thế cho nên, trong chap này Cancer và Jack sẽ gặp một bất ngờ lớn...Vậy vào truyện được rồi ấy nhỉ :)

---------------------------------------------------------------------------------

Ngày 2 tháng 7  năm 20xx
1h00 a.m

*Rào rào*
Mưa... Mưa rồi
Tôi mệt mỏi ngồi dựa vào tường nơi Jack đang nằm bất tỉnh ở đó... Tôi gối cho cậu ấy nằm trên đùi tôi...
-Jack à! Cậu có lạnh lắm không? Tôi sưởi ấm cho cậu nhé!
-......
Đáp lại tôi là một sự im lắng vô tận, chỉ còn lại tiếng mưa rào rạc ngoài trời,tôi thở dài ngao ngán nhìn vào khuôn mặt Jack đang nằm ngủ trên đùi tôi... Tôi cảm thấy ấm áp lắm khi ở bên Jack... Cậu đã liều mạng vì tôi... Cố bảo vệ tôi... Cho dù chỉ gặp nhau chưa đầy 48 tiếng đồng hồ... Nhưng mà tôi và Jack,dường như có một sợi dây vô hình gắn kết lại với nhau... Tôi mến cậu ấy, Jack không vì ngoại hình tôi mà khiếp sợ... Ngược lại còn rất thân thuộc khi mới đầu gặp mặt...

*Bí bo... Bí bo*
"Ồn ào chết được... Cái quái gì thế"
Tôi thầm nghĩ cái thứ âm thanh gì đang phát ra...
*Rầm*
Bỗng tiếng cửa đập mạnh mở ra... Là bọn cảnh sát... Sao giờ họ mới tới chứ... Và đập vào mắt họ là hai tên thanh niên nằm dài ra sàn... Máu loang tỏa khắp nơi trên nền nhà đã bị đông lại vì khá lâu... Nhưng tệ hơn là mắt họ... Không còn nữa... Sau đó, họ nhìn thấy tôi và Jack... Họ lại gần và hỏi tôi:
-Có phải cháu là người ... Giết hai tên kia...
-Phải... Là tôi đây-Tôi trừng mắt nhìn họ, đôi mắt nhìn thẳng vào tâm trí tên cảnh sát như muốn móc mắt họ ra mà đâm mà giết...

Tên cảnh sát nổi da gà ớn lạnh nhìn tôi... Rồi mấy viên cảnh sát gọi hắn lại... Họ lầm bầm chuyện gì đó và khẽ liếc qua nhìn tôi... Hắn lại tới và lại hỏi tôi:
-Ba mẹ cháu đâu?

-Họ đi rồi... Họ đang ở bên Chúa... Tôi chỉ có một mình và người bạn của tôi...

-Cháu là... Trẻ mồ côi sao? Được rồi... Đợi chú một lát... Chú sẽ quay lại sau...

Mệt chán chết đi được... Jack đang lạnh co rúm bên tôi... Vậy mà chẳng ai để tâm vào cậu ấy... Tôi muốn giết chết họ cho rồi đi... Tch... Phiền phức chết được...

-Này cháu gái... Chú muốn hỏi cháu vài chuyện được không? Nhưng xin cháu phải nói sự thật cho chú nghe có được không?

-Được... Nhưng đổi lại tôi muốn một cái chăn cho cậu bạn của tôi...

-Ừ... Được chứ... Hình như cậu ấy bất tỉnh rồi... Chúng ta phải đến bệnh viện để điều trị cho cậu ấy có được không? Và sẵn tiện chú sẽ hỏi cháu vài chuyện... Mong cháu hợp tác...

-Được thôi... Tuỳ các người muốn...

Họ cõng Jack rời đi và dẫn tôi vào trong xe... Nếu Jack có chuyện gì... Tôi sẽ không can tâm mà giết chết họ...
----------------------------------------------------------------------------------
2h00 p.m
Tại bệnh viện.

Jack của tôi đang nằm trong phòng viện... Mùi thuốc sát trùng đập thẳng vào mũi tôi... Khó chịu chết được... Họ đang chăm sóc Jack của tôi... Băng bó vết thương trên trán cậu ấy...

-À! Cháu gái này... Chú quên hỏi tên cháu... Cháu tên gì thế?-Tên viên cảnh sát lúc nãy cứ hỏi tôi suốt đây mà...

-Cancer...-Tôi nói ngắn gọn... Không nhìn vào mắt hắn mà chỉ hướng nhìn về phía Jack...

-Vậy cháu tên Cancer sao... Còn cậu bé ấy là...-Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng Jack đang được điều trị...

-Jack... Cậu ấy tên là Jack...-Tôi vẫn hướng mắt nhìn về phía phòng Jack-Vậy chú muốn hỏi tôi điều gì...

-À! Jack và cháu có biết gì về hai tên đó không?

-Tôi không biết nữa... Nhưng họ đã bắt tôi và Jack...

-Vậy sao... Vậy Jack có giết bọn chúng không hay chỉ một mình cháu thôi...

-Chỉ một mình tôi thôi... Jack bị liên lụy là do tôi cả...-Nói đến đây,tôi nheo mắt khó chịu nhìn hắn...

-Vậy... Chú chỉ hỏi thêm một câu nữa thôi... Lúc đó... Cháu có sợ hay không?-Tôi giương mắt nhìn hắn... Còn hắn thì sao nhỉ... Chờ đợi một câu trả lời từ tôi...

-Phải... Tôi rất sợ... Tôi chỉ theo bản năng của mình mà thôi... Bởi vì tôi chưa muốn chết... Còn vài chuyện tôi cần phải làm...-Tôi đã nói dối... Nói dối rằng tôi rất sợ... Nhưng không... Tôi không hề sợ,đổi lại tôi rất hứng thú khi giết người và chơi đùa cái xác của họ... Giống như chơi trò bác sĩ ấy... Tôi là bác sĩ và họ sẽ là bệnh nhân của tôi... Nhưng mà,đúng thật là tôi chưa muốn chết... Tôi phải sống để bảo vệ Jack nữa cơ...

-Vậy sao... Cháu đã làm rất tốt đấy... Biết bảo vệ mình và bạn, nhưng sau này đừng giết người như thế nữa nhé... Sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của cháu đấy...

-Ừm... Chắc rồi-Tôi chỉ trả lời cho qua,bởi vì chắc chắn sau này tôi sẽ phải giết thêm nhiều người nữa đấy... Rồi ngươi sẽ thấy,viên cảnh sát à...
----------------------------------------------------------------------------------
6h00 a.m
Tại phòng bệnh của Jack

"Cậu vẫn chưa tỉnh sao... Jack"

Tôi mệt đừ cả người , ngồi xuống bên cạnh giường Jack, tôi ngắm nhìn Jack ngủ... Trông Jack khi ngủ thật dịu dàng và ấm áp... Tóc cậu hơi dài để loà xoà trước mặt... Dù cho có mệt mỏi hay buồn ngủ tới đâu,khi nhìn ngắm Jack hay ở bên cậu ấy,tôi như được tiếp thêm sức sống và động lực... Không hiểu sao... Tôi lại mến cậu ấy đến vậy...

-Ưm...

-Jack! Cậu tỉnh rồi sao... Cậu có nhìn thấy tôi không...-Tôi như bắt được vàng, mở to đôi mắt nhìn cậu...

-Là... Cancer...sao?-Cậu từ từ hé mở đôi mắt nhìn tôi,miệng mấp mấy gọi tên tôi...

-Là tôi đây, Cancer đây... Cậu không sao chứ... Tôi lo cho cậu lắm... Tôi gọi bác sĩ nhé...

-Đừng đi... Ở đây với tớ... Tớ sợ không có cậu bên cạnh lắm...-Cậu nắm tay tôi... Rất chặt như không làm tôi đau... Tôi tự hỏi... Sao mới vừa tỉnh dậy mà khỏe như trâu bò thế...

-Chỉ một chút thôi mà... Cậu đừng lo... Tôi sẽ quay lại sớm thôi...-Tôi gỡ bàn tay lạnh buốt của cậu và chạy đi tìm bác sĩ...
----------------------------------------------------------------------------------
6h15 a.m

-Hừm... Bạn cháu vẫn ổn, nhưng vẫn phải xem xét tình hình... Có thể hôm nay sẽ xuất viện sớm...

-Vậy sao... Cảm ơn nhiều-Tôi thở dài, may mà Jack không sao...

-Chào bác sĩ... À chào Cancer và Jack-Lại tên viên cảnh sát đáng ghét... Tôi tự hỏi sao hắn chết quắc luôn đi cho xong... Đúng là kẻ bám đuôi...

-Vâng,chào chú ạ-Jack cười và chào hắn... Tại sao Jack lại cười với hắn chứ... Tôi phồng má,tỏ vẻ giận dỗi...

-Ừm... Bác sĩ khi nào cậu bé sẽ xuất viện thế ạ

-À... Tối nay có thể ra viện được rồi... Và phải xem xét tình hình,quan trọng hơn là ăn uống và nghỉ ngơi hợp lý... Uống thuốc điều độ nữa...

-Vâng... Cảm ơn bác sĩ-Khi tên viên cảnh sát nói xong... Ông bác sĩ già rời đi.

-À... Cancer và Jack chú có một tin cho các cháu...

-Là gì vậy ạ-Jack cười hớt ha hớt hởi...Có thật là bị thương không đây...

-Ngày mai, hai cháu sẽ đến trại trẻ mồ côi...

-CÁI GÌ CƠ?? TRẠI TRẺ MỒ CÔI-Hai đứa chúng tôi ngỡ ngàng khi hắn vừa mới dứt câu...

-Phải... Sẽ có rất nhiều bạn bè ở đó,hai cháu có thể làm quen và kết bạn với nhiều bạn khác đấy và sẽ là ngôi nhà của các cháu...

Jack có vẻ rất vui với điều đó... Còn tôi thì sao ư? Tch... Tôi cảm thấy rất phiền phức với mấy đứa trẻ khác... Vì sao ư? Thử nghĩ đi... Bọn họ sẽ xa lánh tôi thôi... Và có một điều luôn làm tôi lo lắng nhất... Chính là,Jack sẽ ruồng bỏ tôi... Như những người khác...
Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro