Trại Trẻ Mồ Côi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào :)
Tôi rất vui khi được gặp lại các bạn :)
Chà... Chà... Tôi đã kể tới đâu rồi nhỉ ?... À! Nhớ rồi... Lại một điều mới mẻ sẽ đến với Cancer và Jack... Họ sẽ được gặp rất nhiều khuôn mặt mới cùng trạc tuổi họ hay nhỏ tuổi hoặc lớn tuổi hơn tại trại trẻ mồ côi  :)...Nhưng điều chú ý nhất... Họ bắt gặp và làm bạn cùng với hai cô cậu lớn hơn Jack và Cancer một tuổi... Vào truyện luôn nhé... :)
----------------------------------------------------------------------------------
Ngày 2 tháng 7 năm 20xx
8h30 p.m

Thoáng chốc đây, trời đã chập tối... Ngoài trời đã gần bao trọn trong cái bóng tối hiu quạnh, và được soi sáng bởi ánh trăng tròn huyền ảo,thấp thoáng qua những đám mây... Và những cây đèn đường thắp sáng thêm cho khu phố ngoài kia...

Tôi mệt mỏi khi ở trong phòng bệnh suốt cả mấy tiếng đồng hồ để ở bên Jack... Cậu ấy vẫn nằm đấy,mắt lim dim như muốn chìm sâu vào giấc ngủ... Từ sáng đến giờ,cậu ấy cứ háo hức muốn đến trại trẻ mồ côi... Còn tôi thì sao ư ?... Khó chịu vô cùng, tôi không muốn tiếp xúc với người lạ... Tôi không muốn Jack chơi với mấy đứa trẻ khác... Tôi không muốn Jack ruồng bỏ tôi... Tôi chỉ muốn rằng Jack chỉ ở bên tôi và chơi với tôi thôi... Phải, tôi ích kỉ... Tôi ích kỉ giữ cho cậu ấy chỉ riêng mình tôi... Sống cái thế giới này... Chẳng ai nhường nhịn nhau đâu... Vì Jack cũng như một phần gia đình của tôi... Bởi vì cậu ấy đã hứa sẽ là người chồng của tôi sau này hay bây giờ...  Nghĩ thử đi, tại sao tôi ích kỉ đến như thế?...Tôi lấy ví dụ thử nhé... Giống như bạn có một món đồ chơi mới... Bạn sẽ bỏ cái thứ đồ chơi cũ ấy đi hay cũng chẳng thèm đụng vào nó nữa đâu...Vậy nghĩ thử xem, trong cái thế giới này cũng vậy, người ta bất chấp làm tất cả để có thứ mình cho là đẹp và mới lạ và xem thừơng món đồ cũ...Jack đối với tôi lại là một chuyện khác... Lỡ như cậu ấy có bạn mới và không chơi với tôi nữa sao... Lỡ như cậu ấy đã thất hứa với tôi thì sao... Đó là lý do tôi ghét cay ghét đắng...

Tôi thở dài ngao ngán,khẽ vươn vai và nhìn về phía Jack... Cậu ấy đã ngủ rồi... Còn tôi... Chắc cũng chợp mắt cho qua ngày thôi... Đáng ra, Jack đã xuất viện rồi... Nhưng tên viên cảnh sát ấy đã xin cho ở lại hết ngày hôm nay... Sáng mai,chúng tôi sẽ tới đó... Cái nơi là gọi là nhà ấy... Tch... Mệt chết đi được... Đối với Jack là thiên đàng, còn tôi thì nghĩ là địa ngục trần gian, tôi nghĩ rằng khi tới đó... Chắc chắn sẽ có vài đứa trẻ khóc thét lên khi nhìn vào mắt tôi... Tôi ghét khi nghe tiếng khóc... Nếu không tôi sẽ cho bọn chúng về bên Chúa...
----------------------------------------------------------------------------------
Ngày 3 tháng 7 năm 20xx
7h00 a.m

-Cancer à! Dậy đi Cancer...Sáng rồi đấy... Đừng có nướng nữa, cậu muốn làm Cua nứơng hay sao vậy... Hôm nay là ngày quan trọng đấy Cancer... Cậu còn không mau dậy nữa...

Thoáng chốc bên tai tôi là một tiếng của cậu trai trẻ... Tôi khẽ mở mắt,dụi dụi cho tỉnh ngủ...

-Jack à! Dậy rồi sao... Sao không ngủ tiếp đi...

-Cậu nói gì vậy??? Hôm nay chúng ta phải tới trại trẻ mồ côi đấy ĐỒ NGỐC...

-Cậu vừa mới nói ai ngốc thế... sao cũng được... Mà tên viên cảnh sát không tới à...

-À! Chú ấy tới rồi... Đang ở ngoài kia đấy... Cậu mau làm vệ sinh cá nhân đi... Tớ đợi cậu...

-Tôi biết rồi...-Giọng tôi ngái ngủ trả lời cậu,vừa ngáp vừa đi tới phòng vệ sinh...

Khi đã vệ sinh cá nhân xong,Jack dẫn tôi xuống ngoài bệnh viện... Nơi mà tên viên cảnh sát đã đợi sẵn bên ngoài... Hắn vẫy tay ra hiệu về phía hắn đang đứng, khẽ cười với chúng tôi...

-Chúng ta đi được rồi nhỉ... Hai cháu lên xe đi...

-Vâng, thưa chú-Jack cười mỉm vì đây sẽ là ngày hạnh phúc của cậu...

-Chúng ta lên xe thôi Cancer-Cậu thúc giục tôi lên xe... Tôi chỉ cười mỉm cho qua chuyện rồi ngồi trên xe kế bên cậu...

Xe bắt đầu lăn bánh, đi qua những con đường dài vô tận... Tôi khẽ ngã đầu vào thành cửa xe ngắm nhìn mọi thứ... Đi qua những khu phố, qua những con hẻm...

Cuối cùng, xe bắt đầu dừng lại trước một nhà thờ... Nơi có những đứa trẻ trò chuyện, vui chơi cùng nhau... Lúc bước xuống xe và đi vào, Jack hí hửng vui sướng vì cậu đã tới nơi đây, nơi mà được gọi là "nhà" ấy... Trước cổng có hai người đàn bà, hai người ấy mỉm cười và chào chúng tôi...

-Chào các cháu đã đến nơi đây... Ta là sơ Lily sẽ là mẹ đỡ đầu các cháu... Và kế bên ta là cô Maria sẽ trông nom các cháu và một số người còn lại ta sẽ giới thiệu sau nhé-Bà ta vừa nói vừa cười nhìn về phía chúng tôi... Bà ta nhìn tôi chằm chằm như vật thể lạ...

-Đây sẽ là ngôi nhà mới của các cháu đấy, các cháu thích chứ-Bây giờ tên viên cảnh sát mới lộ mặt, mặt tôi nhăn nhó khi nghe xong chữ "thích chứ",nhưng rồi lắc đầu cho qua chuyện... Tôi nhìn về phía Jack, Jack thích thú cứ cười suốt từ nãy giờ... Chán nản, tôi muốn tự sát cho rồi đi, nhưng cũng chẳng được... Tôi chết rồi,ai bảo vệ Jack đây...

Sau một màn ngán ngẩm khó chịu... Chúng tôi bước vào "nơi đó" cùng với 2 người đàn bà lúc nãy...Khi chỉ mới bước vào vài bước,tất cả trẻ con dừng tất cả mọi hoạt động lại và hướng mắt về phía chúng tôi... Nhưng đặc biệt hơn, tại sao chúng nó cứ nhìn về phía tôi nhiều đến vậy?... Bỗng có một đứa bé khóc toáng lên và chỉ về phía tôi...

-Chị... Ấy...là.. Qu... Quỷ... Mắt... Chị... Ấy... Th... Thật... Kinh... Tởm-Đứa bé càng ngày càng khóc toáng lên khi nhìn tôi... Các sơ khác đi lại dỗ đanh đứa bé ấy... Rồi tất cả các đứa trẻ khác cứ nhìn tôi như sinh vật lạ... Tôi nắm chặt tay như nắm đắp... Cố gắng giữ bình tinh nhất có thể... Từ nãy giờ, tôi khó chịu lắm rồi nhé... Tôi muốn hét toáng lên và móc dao đâm thình thịch vào cái đứa vừa khóc toáng lên...

-Cancer à... Bình tĩnh lại đi... Không sao đâu... Mắt của cậu không bị gì cả... Nó vẫn rất đẹp đấy thôi mà... Chúng ta đi tiếp chứ...-Jack như hiểu rõ ý tôi đang nghĩ gì,cậu trấn an tôi và còn khen mắt tôi đẹp nữa chứ... Tôi hạnh phúc lắm,đây là lần thứ hai cậu ấy khen tôi đấy... Cứ như thế tôi và cậu ấy bước vào trong "ngôi nhà" ấy...
----------------------------------------------------------------------------------
9h00 a.m

Khi chúng tôi đã bước vào đấy... Nó cũng chẳng hoành tráng gì mấy... Cũng chỉ là một nhà thờ thông thường thôi... Nhưng mà, Jack cứ "oh" hay những từ đại loại như thế... Và khi chúng tôi bước vào đây,cũng chính là những bước ngoặc lớn nhất và sẽ thay đổi cuộc đời chúng tôi...

Đã đến màn mà tôi ghét nhất từ trước đến giờ... Chính là, giới thiệu bản thân mình trước đám đông... Còn Jack thì hơi hồi hộp vì chắc tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cậu ấy giới thiệu mình trước đám đông...

-Cancer này... Cậu có hồi hộp không? Mình thì khá hồi hộp lắm... Lỡ như không thành thì sao?-Tôi cảm nhận được Jack hơi run... Tôi cố trấn an cậu...

-Chỉ là giới thiệu thôi mà... Không sao đâu? Làm như cậu sắp rước vợ không bằng... Cậu cứ làm nghiêm trọng hoá vấn đề lên đấy Jack...-Tôi trấn an và pha chút giễu cợt cho cậu ấy bớt sợ...

-Thôi đi Cancer... Dù gì đây cũng là lần đầu tiên của tớ cơ mà... Rước vợ gì cơ chứ... Cậu mới làm vấn đề nghiêm trọng hơn đấy... Mà cậu không sợ sao... Cancer...

-Không... Không hề... Tại sao tôi lại phải sợ chứ... Tôi đâu như cậu... Đồ thỏ đế...

-Cái gì cơ? Nè,tớ không phải thỏ đế nhé...

-Hihi... Chắc rồi đồ ngốc...

-Này cậu mới vừa cười đấy hả... Trông cậu cười nhìn dễ thương lắm đấy-Sau câu nói ấy,mặt tôi đỏ ửng lên vì ngượng... Cậu ấy lại khen tôi nữa kìa... Tôi hạnh phúc lắm... Hạnh phúc rất nhiều...

Và đến lúc chúng tôi giới thiệu mình trước đám trẻ con miệng còn hôi sữa... Cũng như vậy,chúng tôi đã giới thiệu bản thân mình trước đám đông... Cũng chẳng có gì đặc biệt cả cả... Cứ thế màn giới thiệu trôi qua thật nhanh chóng....
----------------------------------------------------------------------------------

10h00 a.m

-Này Cancer, màn giới thiệu nãy diễn ra tốt nhỉ... Haizzz... Tớ cứ tưởng...

-Cậu tưởng gì cơ...

-À... Không có gì đâu...

Đúng như vậy đấy nó đã kết thúc rồi... Cái điều tôi cho là đáng ghét nhất đã qua rồi... Nhưng mà khi giới thiệu xong... Chúng tôi gần như chẳng có ai bắt chuyện hay cũng chẳng ai thèm đếm xỉa tới... Không lẽ là do tôi... Do tôi mà chẳng ai thèm quan tâm tới Jack... Bởi vì tôi mà cậu ấy không có bạn... Tại sao ư? Bởi vì Jack đã đi bắt chuyện với từng người một sau khi màn giới thiệu kết thúc... Nhưng không ai thèm để tâm đến cả... Tôi ghét họ... Tôi muốn giết chết họ...

-Vào trong thôi Cancer... Haizz... Tớ chán rồi đây... Tớ cứ tưởng sẽ kết bạn được chứ... Sẽ có một ngôi nhà mới và có nhiều niềm vui nữa cơ chứ...-Jack nhăn nhó có vẻ rất khó chịu... Còn tôi sao,không hẳn là khó chịu cho lắm... Chúng tôi thở dài ngao ngán rồi bước vào trong "nhà"...

Bỗng chúng tôi đang đi... Thì có một người con gái...Đi lại và bắt chuyện với chúng tôi...

-Chào cậu... Cậu là người mới có phải không? Tớ là Marry...Chúng ta có thể làm quen với nhau được không...-Cô gái ấy cười híp mắt... Tỏa ra vẻ thanh khiết và cực kì xinh đẹp...

-À... Được chứ... Tớ là Jack... Còn đây là Cancer...

-Vậy sao... Rất vui được làm quen với hai cậu... Hình như trong lời giới thiệu lúc nãy... Hai cậu chín tuổi có phải vậy không?

-Vâng... Có chuyện gì à?

-Vậy các em nhỏ hơn chị đấy... Vậy là chị có đàn em rồi... Hihi... Mà sao,nãy giờ em không nói gì hết vậy Cancer... Em ghét chị sao... Huhu...

-Không phải tôi ghét chị mà tôi không quen nói chuyện với người lạ...-Tôi khó chịu trả lời khi chị ta lại ra dáng "huhu" hay "hihi" gì đấy trước mặt tôi... Nhìn giả tạo lắm...

-Vậy sao... Chắc rồi chúng ta sẽ thân với nhau mà nhỉ? À còn một người mà chị muốn giới thiệu với các em đấy... Eric lại đây đi...-Sau tiếng nói của chị ta... Một người con trai vẻ ngoài toát ra khí lãnh đạm và lạnh lùng bước về phía chúng tôi...

-À... Đây là Eric bạn thân của chị... Eric,đây là Cancer và Jack đấy... Tớ mới vừa làm quen đấy...

-Ừ... Xin chào...

-Vâng... Xin chào anh ạ-Jack hí hửng cười và chào lại,tôi không nói gì cả chỉ đứng lặng và quan sát...

Sau những buổi gặp gỡ này... Tôi và Jack lại có những người bạn mới... Nhưng tôi lo sợ rằng,liệu họ có đủ tốt để chúng tôi có thể chia sẻ và chơi cùng nhau... Liệu chúng tôi có thể san sẻ với nhau hay không? Hay có cướp lấy những thứ từ tôi hay không?

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro