Như lúc ban đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên do editor đặt: Như lúc ban đầu [ Hoàn]

Tác giả: 大尾巴

Nhà thầu: Chỉ Muốn Làm Con Cá Mặn

Editor: Xuri

Beta: Thùy Linh, Mèo

Hỗ trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
--------
"Chị ơi, em muốn chơi với chị."

Đây là lời đầu tiên mà Ôn Ngọc Châu nói với tôi.

Khi đó, hắn mới sáu tuổi, đang ôm con gấu bông nhỏ, cẩn thận lấy lòng tôi.

Sau đó hắn phát đ.i.ê.n, bắt đầu liên tục tra hỏi tôi.

"Chị ơi, chị nghĩ tôi đang nói đùa với chị à?"

Anh giơ đôi tay đầy sẹo lên và ôm tôi thật chặt.

"Tôi sắp ch.ết rồi. Chị yêu tôi thì không được sao?"
--------
Lưu ý: Kết khá lãng xẹt, mong mọi người cẩn thận khi nhảy hố!
///////////
1.

Chiếc Bentley màu đen phía sau đã đuổi theo tôi suốt chặng đường.

Không quá nhanh, không quá chậm, duy trì khoảng cách hai mét.

Cảm giác như một thợ săn đang chơi đùa với con mồi của mình.

Tôi dừng xe lại.

Bánh sau của chiếc xe đạp tôi bay lên một đám bụi.

Chiếc Bentley phía sau cũng dừng lại.

Tôi kéo chiếc xe đạp lên và đâm vào chiếc Bentley hết lần này đến lần khác.

Trên kính chắn gió xuất hiện những vết nứt nhỏ, tôi không khỏi hét lên:

"Ôn Ngọc Châu! Chừng nào anh mới tha cho tôi!"

Chẳng có câu trả lời đáp lại, chỉ có một đôi mắt bình thản và thờ ơ nhìn tôi qua kính xe.

Anh ta như muốn ôm lấy tôi thật chặt và bóp cổ tôi cho đến khi tôi nghẹt thở.

Tôi chợt cảm thấy cảnh tượng này rất giống lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Năm đó tôi chín tuổi, cũng là lúc tôi đang đi xe đạp, theo sát phía sau tôi là Ôn Ngọc Châu, sáu tuổi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cậu bé đẹp trai như vậy.

Giống như một con búp bê biết chuyển động, Ôn Ngọc Châu trông rất dễ thương, hàng mi dài cụp xuống, không che được đôi mắt sáng của anh.

Anh ôm con gấu nhỏ nhét vào trong lòng, rụt rè cắn môi không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Nhưng điều đó không ngăn cản tôi làm phiền anh ấy.

Anh đã bí mật theo dõi tôi như thế này nhiều ngày rồi.

Giống như một cái đuôi nhỏ, dù thế nào đi nữa cũng không thể rũ bỏ được.

Tôi hỏi anh ấy muốn làm gì.

Anh dường như đang chờ đợi câu nói này, trả lời không chút do dự lại còn pha chút nịnh nọt:

"Chị ơi, em muốn chơi với chị."

Anh vừa nói xong, những người bạn phía sau tôi đã phá lên cười.

“Thư Ninh, cậu quyến rũ đến mức một đứa bé cũng thích cậu sao?”

"Hahaha, chị ơi, em cũng muốn chơi với chị~"

"Em trai thật là sáng suốt, thằng bé cũng biết đi theo chị Thư sẽ có th.ịt."

Giọng nói trêu chọc của đám con nít đó khiến tôi đỏ mặt.

Mới chín tuổi nhưng tôi đã coi mình là một người trưởng thành.

Làm thế nào một người sắp mười tuổi như tôi có thể chơi với một đứa trẻ nhỏ xíu?

Tôi đã bị các bạn cùng lứa cười ch.ết.

Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Không em trai à, em không cao bằng bánh xe của chị."

“Đợi đến khi em cao hơn bánh xe đạp của chị, chị chơi với em nhé?”

"Không thể nào, chị lớn hơn em rất nhiều, hơn nữa chúng ta không có điểm chung gì cả."

Tôi vỗ nhẹ vào yên xe rồi rời đi.

Ôn Ngọc Châu đột nhiên túm lấy yên sau của tôi, mạnh đến mức tôi suýt ngã khỏi xe mà không kịp phản ứng.

Tôi quay lại nhìn, đang định nổi giận.

Nhưng lại nhìn thấy Ôn Ngọc Châu ngồi dưới đất, phồng má khóc lớn.

"Các cậu bắt nạt người khác! Các cậu bắt nạt người khác!"

Những người lớn xung quanh đều bị thu hút.

Ôn Ngọc Châu bắt đầu khóc nức nở và miêu tả việc tôi dùng xe đạp tông vào anh ấy như thế nào.

Anh còn mô tả chân mình và cơ thể đau đến mức nào.

Các bạn nhỏ đều ngơ ngác, ngay cả tôi cũng lắp bắp không biết phản bác thế nào.

Có người nhận ra tôi là con của ai và hét lên đòi đi tìm bố mẹ tôi.

Nhưng Ôn Ngọc Châu vẫn bám chặt vào yên sau xe của tôi, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Lẽ ra lúc đó tôi phải biết, Ôn Ngọc Châu là một người đàn ông phải đạt được bất cứ điều gì mình muốn bằng mọi giá.

2.

Lần này tôi gặp rắc rối rồi. Về đến nhà, tôi bị bố đánh. Tôi có một tính xấu. Tôi từ chối thừa nhận rằng đây là lỗi của tôi.

"Nếu thật sự là do con đánh, ít nhất cậu ta sẽ mất đi một cái tay hoặc một cái chân!"

Bố tôi tức giận đến mức muốn tát tôi, giơ cao lòng bàn tay rồi nặng nề hạ xuống, chỉ để lại một cơn gió mạnh.

Tôi cứng cổ và không chịu lùi lại.

Cuối cùng bố cũng không thể làm gì được, mẹ tôi rơi nước mắt đau khổ, khuyên tôi nên nhận lỗi và đến nhà họ Ôn để xin lỗi, ít nhất là vì bố tôi.

Bố tôi thở dài sau lưng chúng tôi.

Sau đó tôi mới biết bố mẹ Ôn Ngọc Châu là cấp trên của bố tôi.

Nếu tôi không xin lỗi, bố tôi sẽ mất việc.

Bản thân Ôn Ngọc Châu cũng biết điều này.

Thế nên khi tôi đến xin lỗi, anh bĩu môi đầy tự hào.

Sau đó nói rằng tôi đã làm tổn thương anh và tôi phải chịu trách nhiệm với anh.

Tôi được yêu cầu đích thân chăm sóc anh trong kỳ nghỉ hè.

Anh ta chỉ mới sáu tuổi mà đã có thể vô liêm sỉ như vậy.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không nhịn được, tôi đặt giỏ trái cây xuống rồi lại đá nó lên, đá luôn anh ta ra xa cả mét.

Chỉ có hai người, bố và mẹ tôi, mới có thể giữ tôi lại.

Ôn Ngọc Châu không khóc, trong lòng càng thêm tự tin.

"Chú và dì, chú cũng đã thấy rồi. Chị ấy ức hiếp con như vậy, con mặc kệ, con muốn chị ấy chiếu cố cho con."

Lần này tôi hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.

Tôi bất đắc dĩ ở lại nhà họ Ôn. Căn phòng tôi ở cạnh phòng anh.

Anh gõ cửa phòng tôi lúc sáu giờ sáng và rủ tôi ăn sáng với anh. Tôi quá lười để ra khỏi giường.

Anh đứng bên giường tôi suốt, nhìn cho đến khi da đầu tôi tê dại, đến tận khi tôi vén chăn lên và ngồi dậy.

Sau đó anh ta nhìn lại tôi với vẻ mặt tức giận.

Thường thì vào lúc này, anh ấy sẽ rất vui vẻ kể về lịch trình trong ngày của mình, bất kể tôi có muốn nghe hay không.

Anh sẽ đọc sách vào buổi sáng, sau đó tập piano, tiếp tục đọc sách và học vào buổi chiều rồi lại tiếp tục tập piano.

Đã thế tôi còn phải đồng hành cùng anh để hoàn thành lịch trình trong ngày.

Đầu tôi quay cuồng. Tôi nói với anh rằng đây không phải là cách dạy trẻ con.

Anh ấy nghiêng đầu và hỏi tôi: "Vậy đâu mới là cách?”

Tôi chỉ nói rằng tôi và anh ấy không có điểm gì chung.

Tôi cố gắng liệt kê một loạt các hoạt động của mình. Xuống sông bắt cá, trèo cây bắt ve, đuổi ch.ó ngoài đồng, nhổ vài cây đuôi chồn để tết hoa.

Anh không hiểu nên muốn đi cùng tôi. Thế là suốt kỳ nghỉ hè của tôi, anh cứ bám lấy tôi như hình với bóng.

Tôi xuống sông bắt cá, còn anh ấy đang đọc sách bên bờ sông.

Tôi lên cây bắt ve, anh ấy đọc sách dưới gốc cây.

Tôi nhổ cỏ đuôi chó, anh ấy hỏi tôi liệu tôi có thể bện một bông hoa lên đầu anh ấy không.

Có lần tôi từ chối hoặc không cho anh theo tôi, anh dọa sẽ bắt bố anh trừ lương bố tôi.

Tôi ghét anh ta, thực sự đấy.

3.

Kỳ nghỉ hè chớp mắt trôi qua, ngày cuối cùng ở Ôn gia, tôi vui vẻ thu dọn hành lý.

Ôn Ngọc Châu mấy lần mời tôi xuống ăn tối nhưng tôi đều từ chối.

Tôi không muốn, tôi muốn quay về ăn món mẹ nấu.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi thu dọn đồ đạc, tôi nhìn thấy Ôn Ngọc Châu đứng bất động trước cửa phòng mình.

Đôi mắt anh lạnh lùng và u ám.

Đây không phải là biểu hiện mà một đứa trẻ nên có.

Tôi sững sờ một lúc, mới nhận ra mình lớn hơn anh rất nhiều, vậy thì còn sợ gì nữa?

Thế là tôi giả vờ hung dữ.

"Đang nhìn cái gì vậy! Nhóc con, bây giờ chụy đây cuối cùng cũng được về!"

Tôi không biết từ khi nào mình đã kích thích hắn.

Anh ta đột nhiên lao tới, lấy hết quần áo tôi đã sắp xếp ra ném khắp nơi.

Tôi nhặt nó lên và hét lên: "Em phát đi.ên cái gì?"

Giọng của Ôn Ngọc Châu còn to hơn của tôi.

"Chị muốn rời đi như vậy sao? Em đối với chị không đủ tốt hả! Em mỗi ngày nhờ bảo mẫu Ngọc làm cho chị ăn ngon, ở đây chị muốn làm gì thì làm, chị khó chịu sao? Vì cái gì mà chị muốn rời đi!" 

Tôi nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.

Tại sao tôi phải rời đi?

Đây không phải là nhà của tôi.

Tôi muốn trở về nhà của chính mình.

Tôi trợn mắt nhìn anh.

Ôn Ngọc Châu mặt không biểu tình đẩy tôi ra ngoài, lúc tôi chuẩn bị đóng cửa lại, Ôn Ngọc Châu dùng thân mình chặn lại khe cửa.

Anh ta hoảng sợ và cuối cùng trông giống như một đứa trẻ sáu tuổi. 

Không giống như lần trước mà tự tin khóc, lần này từng giọt nước mắt rơi xuống.

Khóe mắt đỏ hoe của anh dường như đã phải chịu đựng mọi tổn thương trên đời, và hắn đang cố gắng giành lấy lòng thương xót bằng sự đáng thương này của mình.

Hắn chen vào khe cửa đó.

Bàn tay nhỏ bé của tôi siết chặt ống tay áo, tôi khóc.

"Chị, đừng đi, đừng đi. Nếu chị không muốn dậy sớm thì từ nay về sau ngủ lúc mấy giờ cũng không sao cả. Làm ơn."

"Đừng rời bỏ em. Chị là người bạn duy nhất mà em có."

Tôi vẫn nhìn anh không nói một lời.

Tôi nhìn anh ấy cầu xin từ đầu đến nghiến răng và cuối cùng cố gắng nhắc đến bố tôi.

"Em đang cố tìm cách trừ lương của bố tôi và sa thải ông ấy lần nữa à?"

"Em chỉ biết uy hiếp sao? Em chỉ có thế thôi sao!"

"Vậy em có biết chị đây ghê tở.m và khó chịu đến thế nào không! Từ nay về sau chị đây không muốn nhìn thấy em nữa!"

"Hơn nữa, chúng ta cũng không phải bạn bè. Không thể nào tôi có thể làm bạn với em được!"

Ôn Ngọc Châu sửng sốt.

Vẻ mặt anh từ giận dữ chuyển sang trống rỗng.

Cho đến khi tôi thu dọn hành lý và bước ra khỏi cửa nhà Ôn gia.

Anh chợt muốn bắt kịp tôi..

Nhưng nó đã dừng lại giữa chừng.

Anh lẩm bẩm: “Đừng…”

4.

Lần tiếp theo tôi gặp Ôn Ngọc Châu là tại lễ khai giảng của học sinh lớp 10.

Với tư cách là đại diện xuất sắc của tân sinh viên, anh đã có bài phát biểu trên sân khấu.

Lúc đó tôi đã học đại học rồi.

Với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, tôi muốn gửi một lời nhắn tới các đàn em khóa sau của mình.

Ôn Ngọc Châu đã thay đổi rất nhiều.

Khuôn mặt trẻ thơ trở nên góc cạnh và thanh tú, giống như một tác phẩm điêu khắc chuyển động.

Dưới lá cờ đỏ, một chàng trai trẻ đẹp trai thề với bầu trời trong xanh và cái nắng như thiêu đốt.

Nói xong, anh đưa micro cho tôi ở phòng chờ.

Anh ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi chỉ có thể ngước nhìn anh ấy, mỉm cười và gật đầu với tôi.

Anh gọi: “Đàn chị.”

Anh ấy rất khác so với đứa trẻ khó chịu mà tôi nhớ.

Thực ra tôi vẫn muốn hỏi anh ấy có còn nhớ tôi không.

Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, những lời tôi nói lúc đó quả thực rất quá đáng, cho dù nhớ lại cũng nhất định là có oán hận.

Sau buổi lễ, tôi được thầy hiệu trưởng cũ của tôi là thầy Vu kéo vào phòng làm việc để nhớ lại chuyện cũ.

Thầy ấy kể cho tôi nghe về lần tôi giả làm giáo viên và lái xe máy vào trường..

"Em đúng là một cô gái dũng cảm. Có rất nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh em hỏi thăm, em vẫn nghiêm túc nói rằng mình là người mới vào nghề và chưa có chứng chỉ."

"Báo cáo."

"Vào đi."

Tôi và thầy Vu cùng nhau quay lại.

Là Ôn Ngọc Châu, cũng là học sinh của giáo viên Vu, đến đây để phân công danh sách lớp.

Sau khi thầy Vu bảo anh ấy đặt nó xuống, anh ấy vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Đúng vậy, thầy muốn giới thiệu em, đàn chị Thư Ninh, chị ấy là cựu học sinh cú thầy, em có thể cùng nhau giao lưu."

Ôn Ngọc Châu gật đầu.

"Ồ, em đã gặp chị ở lễ khai mạc."

Anh quay lại nhìn tôi.

"Em có rất nhiều việc phải làm vào đầu năm học. Chị có thể cho em thông tin liên lạc của chị trước không? Em rất ngưỡng mộ chị và muốn hỏi chị một số câu hỏi học tập khi chị rảnh."

Tôi còn chưa mở miệng, thầy Vu đã cười và thay mặt tôi đồng ý, trực tiếp nói rằng thầy sẽ add tài khoản WeChat tôi cho nhóm lớp.

Không lâu sau khi quay lại, tôi nhận được thông báo yêu cầu kết bạn trên WeChat.

Lời mời kết bạn: Ôn Ngọc Châu.

Sau khi nhìn thời gian, tôi gửi một dấu chấm hỏi.

[Em sử dụng điện thoại di động của mình trong lớp? ]

[Tan học rồi ạ.]

Ôn Ngọc Châu rất nhanh trả lời, nhưng mãi đến buổi tối mới gửi tin nhắn thứ hai.

[Chị, chuyện xảy ra khi em còn nhỏ là lỗi của em. ]

[ ? ]

[Là bởi vì khi đó em không để ý tới suy nghĩ của chị, nhiều năm như vậy cũng không dám liên lạc với chị, em thực sự rất vui khi chị có thể cho em thông tin liên lạc của chị.]

[Chị đừng xóa bạn bè với em nhé.]

Tôi cau mày, càng đọc tin nhắn Ôn Ngọc Châu gửi, tôi càng thấy đây rõ ràng là lời thoại mà “trà xanh” hay nói.

[À phải rồi, em muốn xin lời khuyên cho việc học tập ạ.]

Trong vài ngày tiếp theo, Ôn Ngọc Châu đêm nào cũng hỏi tôi vài câu hỏi.

Tôi không thể hiểu được sao anh lại làm việc này.

Anh ấy thậm chí còn yêu cầu tôi giải thích cho anh ấy qua giọng nói.

Tôi đã nói không.

Anh ấy gửi cho tôi một phong bì màu đỏ và nói rằng để đền đáp những nỗ lực của tôi, anh ấy sẽ cho tôi năm trăm nhân dân tệ cho mỗi câu hỏi mà tôi giải đáp.

Chậc, tiền đã vào túi tôi một cách như thế đó.

Hành động đưa vào danh sách đen của tôi đã dừng lại.

Giọng nói cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.

Đang nói chuyện, Ôn Ngọc Châu bỗng nhiên trầm mặc một lát, mới nói: "Chị, ngày mai là sinh nhật của em, chị có thể cùng em ăn cơm được không?"

Tôi cau mày: “Tại sao cậu lại muốn tôi ăn tối với cậu vào ngày sinh nhật của mình?”

"Bên cạnh đó..."

Tôi tạm dừng.

"Sinh nhật của cậu không phải là ngày mai, tôi nhớ là vào tháng Bảy."

Tôi đã ở nhà họ Ôn vào ngày sinh nhật lần thứ bảy của Ôn Ngọc Châu.

Anh dậy sớm và làm bánh quy cùng bảo mẫu ở nhà.

Còn tôi thì lẻn ra ngoài chơi với lý do mua quà cho anh ấy và mãi đến rất khuya mới về.

Vừa bước vào cửa đã thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha với cái đầu nhỏ gục xuống ngơ ngác.

Tôi cảm thấy hơi chột dạ.

Sau khi phản ứng, tôi lấy trong túi ra những con dế mà tôi bắt được cùng bạn và đưa cho anh.

Kết quả là con dế đã chết sau khi bị ngạt thở trong túi quá lâu.

Ôn Ngọc Châu chớp mắt, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Vừa ném bánh vào tôi vừa khóc.

Tôi cũng tức giận nên về phòng, đóng cửa và phớt lờ anh ấy suốt mấy ngày.

Cuối cùng, anh ấy chạy đến chỗ tôi, ôm chú gấu nhỏ của anh ấy và nhỏ giọng cầu xin tôi đừng phớt lờ anh ấy.

Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó.

Ôn Ngọc Châu sau khi bị lộ cũng không có chút xấu hổ.

Thay vào đó là một dòng tin nhắn vang lên.

[Chị vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của em! Em rất cảm động. Ngày mai em muốn đãi chị bữa tối. Cảm ơn chị đã nhớ sinh nhật của em!]

[Ngay bây giờ, em sẽ đãi chị một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.]

[Em đang ở dưới ký túc xá của chị, chị xuống nhanh đi, em muốn đích thân cảm ơn chị.]

Tôi nhìn xuống qua cửa sổ với vẻ hoài nghi.

Đúng như dự đoán, Ôn Ngọc Châu đang ở dưới lầu, mỉm cười vẫy tay với tôi.

5.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Ôn Ngọc Châu cười toe toét với tôi.

Sự ngốc nghếch, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy đã khiến trái tim tôi rung động.

Tôi hỏi anh ấy: “Em đừng nói là em thích chị nha?”

Ôn Ngọc Châu sửng sốt một lát, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đột nhiên đỏ bừng.

Anh đang lưỡng lự.

Tôi vô cảm nhìn anh ấy, chỉ vào chàng trai đang đi về phía tôi và nói: "Nhưng anh ấy là bạn trai của tôi."

Tôi lấy thịt nướng từ chàng trai ấy.

Còn ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh yêu."

Khi tôi quay lại lần nữa, Ôn Ngọc Châu đã bỏ chạy, bước chân vội vã, đôi chân run rẩy.

Tôi trả lại miếng thịt nướng cho chàng trai đang ngạc nhiên bên cạnh.

“Xin lỗi, tôi vừa nhận nhầm người.”

Tôi không phải kẻ ngốc, Ôn Ngọc Châu thích tôi, tôi có thể nhận ra.

Đối với những chàng trai ở độ tuổi này, mọi thứ gần như hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhưng tôi không bao giờ có thể quên rằng sau khi tôi rời khỏi nhà anh năm đó, bố tôi đã bị sa thải.

Không biết người trong công ty nghe được tin tôi xúc phạm con trai chủ tịch ở đâu.

Họ làm khó tôi và đàn áp bố tôi, họ xỏ giày nhỏ vào giày của bố tôi.

Những kẻ bắt nạt ở nơi làm việc sẽ không bao giờ dễ dãi với bố tôi chỉ vì ông đã ở tuổi bốn mươi.

Rõ ràng là bố tôi có thể nghỉ hưu trong vài năm nữa.

Nhưng lúc đó, tôi đã “xúc phạm” cục cưng của họ, việc này khiến bố tôi bị sa thải.

Kết quả là ông bị nhiều công ty đưa vào danh sách đen và không thể tồn tại trong ngành này nữa.

Bố tôi chỉ có thể dùng tiền tiết kiệm của mình để mở một cửa hàng nhỏ để trang trải cuộc sống.

Tôi cảm thấy tiếc cho bố tôi.

Bố tôi chỉ hít một hơi thuốc thật sâu rồi nói: “Không thể nào, chúng ta không thể xúc phạm người giàu được”.

Còn tôi, nên tránh xa Ôn Ngọc Châu, càng xa càng tốt.

Sau khi Ôn Ngọc Châu trở về, đầu tiên là anh ấy xin lỗi tôi.

[Xin lỗi chị, em đột ngột rời đi vì có chuyện, lần sau sẽ đãi chị một bữa tối.]

Sau đó anh ấy gửi cho tôi tất cả thông tin về chàng trai kia.

[Chị, người này mới vào đại học một năm đã có ba người bạn gái, em cảm thấy hắn căn bản không xứng với chị.]

Tôi đã chặn anh ta bằng một cú nhấp.

Ngày hôm sau anh ấy xuất hiện trước cổng trường tôi.

Trông anh ấy hốc hác và yếu đuối như thể tôi đã bắt nạt anh ấy.

"Chị bỏ chặn em đi. Em không thể tập trung vào việc học nếu cứ như thế này. Chị đã hứa với em rằng sẽ dạy kèm cho em.”

"Chắc cậu bị bệnh rồi. Muốn học hay không là chuyện của cậu. Làm ơn đừng nói nhảm nữa."

Ôn Ngọc Châu không chịu để tôi đi, anh ấy trừng mắt nhìn tôi.

"Em có làm gì sai đâu? Người đàn ông đó căn bản không xứng với chị. Tại sao chị lại muốn yêu hắn? Hiện tại chị căn bản không thích hợp để yêu đương."

Anh ta như phát điên và muốn ép tôi chia tay chàng trai đó.

Tôi nghĩ anh ấy thật thái quá.

"Tôi thân với cậu à? Tôi yêu thì liên quan gì đến cậu?"

Tôi lạnh lùng kéo góc quần áo đang trong tay anh.

Đôi mắt Ôn Ngọc Châu càng đỏ hơn.

"Tôi vốn là người rất có qui tắc, đã nhiều năm tôi không làm phiền chị, sao chị lại làm như vậy với tôi?"

Tại sao tôi phải làm điều này với anh ấy?

Tôi cũng muốn hỏi tại sao anh ấy lại làm vậy với tôi.

Chỉ vì anh ấy nói muốn chơi với tôi mà giống như con đỉa dính trên người tôi, không thoát ra được.

Nếu anh chỉ muốn làm bạn bè thì tốt thôi nhưng những gì anh ấy đang làm bây giờ thực sự đã vượt quá giới hạn.

Tôi quay người bỏ đi.

Giọng nói của Ôn Ngọc Châu phía sau nhẹ nhàng như một quả bóng nói.

"Vậy chị muốn em phải làm sao?"

"Biến đi."

Tôi không nhìn lại.

Kể từ đó, Ôn Ngọc Châu quả thực không bao giờ xuất hiện nữa.

Sau này tôi nghe tin anh đã ra nước ngoài.

Đêm trước khi anh ra nước ngoài, tôi nhận được một tin nhắn lạ hỏi tôi đã chia tay chưa.

Tôi biết đó là anh ấy.

Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi đã chia tay rồi, nhưng tôi đã tìm được người mới.

Anh ấy trả lời ừm và không nói gì thêm.

Tôi không hề lừa anh ấy, tôi thực sự đã tìm được bạn trai.

Xuất sắc cả về tính cách lẫn học tập, hiền lành và lễ phép.

Tên anh ấy là Kim Mậu Thịnh, anh ấy là trưởng nhóm trong đơn vị công tác của tôi.

Khi tôi còn là thực tập sinh, anh ấy đặc biệt quan tâm đến tôi.

Vào thời điểm đó, công ty không cho phép yêu đương nơi công sở, và vì không ngại giữ bí mật khi ở bên anh ấy nên tôi đã từ chối lời tỏ tình của anh ấy.

Anh không nói gì và chủ động xin nghỉ việc, đổi việc vào ngày hôm sau.

Đêm đó, anh chặn tôi lại với bông hồng trên tay, thành kính và trân trọng.

"Em có thể từ chối anh, dù em có từ chối anh bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng sẽ chấp nhận, nhưng anh thích em, chỉ muốn cả thế giới biết rằng anh thích em."

Lúc này, tôi liếc nhìn điện thoại di động của mình, anh xoa đầu tôi, mỉm cười rất dịu dàng.

“Người bạn nhỏ mà em đã không liên lạc mấy năm nay hỏi em có phải em đã chia tay chưa, tại sao bạn gái của anh lại hấp dẫn đến vậy chứ.”

Tôi đánh vào ngực anh.

"Đừng nói nhảm, hắn chỉ là một tên nhóc phiền toái mà thôi."

"Được rồi được rồi, đã đến lúc đưa em về gặp bố mẹ anh rồi đó? Thư Ninh, anh muốn cưới em."

Khi anh ấy nhìn tôi, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh là hình ảnh của tôi.

Bầu không khí đọng lại khiến trong tôi có một sự thôi thúc không thể giải thích được, một sự thôi thúc rằng tôi phải có được anh trong cuộc đời này.

Tôi nghĩ đây là khởi đầu hạnh phúc của tôi.

Thật không ngờ, đây chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi.

6.

Vào ngày tôi và Kim Mậu Thịnh kết hôn, trời mưa nhẹ.

Người xưa vẫn nói, nếu trong đám cưới mà trời mưa thì có nghĩa là ông trời đang khóc vì cô dâu, cô dâu sẽ không bao giờ khóc nữa và sẽ hạnh phúc suốt đời.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Kim Mậu Thịnh nghiêm túc sắp xếp lại hoa cài trên quần áo, sau khi sắp xếp hoa cúc xong bắt đầu kiểm tra cổ tay áo.

Tôi mím môi nhìn anh mỉm cười.

Nhưng tai nạn xảy ra quá nhanh.

Nhanh đến mức tôi không thể tắt nụ cười trên môi, chiếc xe cưới bị lật do va chạm mạnh.

Trong khoảnh khắc, thế giới của tôi như bị quay cuồng và chiếc xe của tôi lao lên một chiếc xe khác.

Sau một cơn đau dữ dội, tôi ngất đi.

Tỉnh dậy lần nữa trong một căn phòng xa lạ.

Người đàn ông bên cạnh thấy tôi tỉnh dậy liền nhanh chóng đưa nước nóng cho tôi.

Sau khi cầm lấy, tôi mới nhận ra: "Ôn Ngọc Châu? Không phải cậu đang ở nước ngoài à?"

Tôi nhìn xung quanh, ấn vào trán vẫn còn đau: "Đây là đâu? Kim Mậu Thịnh đâu? Tôi nhớ tôi và anh ấy gặp tai nạn xe hơi."

Tôi vội vàng nhấc chăn rời đi, bị Ôn Ngọc Châu ngăn lại.

"Chị là người duy nhất được tìm thấy tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, không có Kim Mậu Thịnh."

Nói xong, anh kéo chăn lên để chắc chắn rằng tôi đã được quấn chặt.

"Chị đang bị thương nặng, tôi sẽ tìm người mà chị nhắc đến."

Tôi ngước lên nhìn anh, có lẽ đã năm năm rồi tôi không gặp anh.

Anh đã thay đổi rất nhiều.

Lông mi rũ xuống không thể che đi đôi mắt đen sâu thẳm, khác với vẻ trẻ con trước đây, ngũ quan khuôn mặt của anh lạnh lùng hơn.

Nhưng tính cách vẫn khó thay đổi.

Ngay cả khi nói dối, anh ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Khi vụ tai nạn ô tô xảy ra, tôi không hề bỏ qua hình ảnh khuôn mặt của anh ấy ở chiếc xe phía bên kia.

Tôi nắm chặt cổ tay anh, giọng nói lạnh lùng.

"Tại sao anh lại làm điều này với tôi chứ?"

Sau khi tôi vạch trần, Ôn Ngọc Châu không giả vờ nữa, hỏi tôi: “Chị có biết hôm nay là ngày gì không?”

Hỏi xong, anh tự nhủ: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, điều ước trong ngày sinh nhật của tôi là chị đừng gả cho ai khác.”

7.

Tôi đã bị Ôn Ngọc Châu giam cầm.

Hắn không cho tôi ra ngoài, và quản gia sẽ mang ba bữa ăn một ngày đến tận giường tôi.

Tôi không muốn ăn, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Quản gia thở dài.

"Tiểu thư, thật sự là làm khó cho thiếu gia, xin hãy quan tâm cậu một chút."

Ông ấy muốn nói thêm điều gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, ông chỉ lắc đầu.

Tôi rất lo lắng cho Kim Mậu Thịnh.

Tôi nhớ anh chính là người đã bảo vệ tôi sau khi xe bị lật.

Có lẽ anh bị thương nặng.

Tôi nói bóng nói gió hỏi Ôn Ngọc Châu về Kim Mậu Thịnh.

Nhưng Ôn Ngọc Châu chỉ gọt táo không nói một lời, cắt một miếng đưa vào miệng tôi.

Tôi không chịu ăn nên hắn tự đưa vào miệng mình.

“Chị thật sự rất thích hắn à?”

"Vô nghĩa."

Tôi trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy thì tôi không thể để anh ta sống được nữa."

Khóe miệng Ôn Ngọc Châu nhếch lên một nụ cười tà ác.

Tôi nhìn anh ta một cách cảnh giác: "Ý cậu là sao?"

Anh gọt một miếng táo khác và đưa cho tôi.

"Ngoan, ăn chút trái cây sẽ tốt cho sức khỏe."

……

Tôi hỏi quản gia Ôn Ngọc Châu xem anh ấy có bị ốm không.

Lần đầu tiên gặp hắn, tôi đã cảm thấy hắn khác với những đứa trẻ khác.

Người quản gia ngày càng thở dài.

"Thiếu gia bệnh nặng."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Người quản gia hai mắt sáng ngời: “Vậy tiểu thư, cô có thể đối xử tốt với thiếu gia hơn được không?”

"Cũng tạm."

Nếu Ôn Ngọc Châu không nói cho tôi biết Kim Mậu Thịnh thế nào, tôi sẽ không nói chuyện với anh ta một ngày.

Tôi vốn là người bướng bỉnh, đặc biệt giỏi lạnh lùng với người khác.

Anh ta nghĩ anh ta có thể khiến tôi vâng lời bằng cách kiểm soát tôi.

Tôi sẽ không.

Bất kể tôi làm gì, tôi thích được kiểm soát chính mình. 

Ôn Ngọc Châu vừa tới gặp tôi, tôi liền trùm chăn kín người, không nhìn anh ta, cũng không động đậy.

Anh ta tức giận nhấc chăn của tôi lên và bắt tôi phải quay lại nhìn anh ta.

Tôi chỉ nhắm chặt mắt và không nói gì.

Ôn Ngọc Châu khi rời đi còn mang vẻ mặt ủ rũ.

Nhưng tôi đã quên.

Tôi bướng bỉnh, Ôn Ngọc Châu còn bướng bỉnh hơn tôi.

Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.

8.

Hôm đó trời lại mưa.

Tôi chợt nhớ đến ngày cưới của tôi với Kim Mậu Thịnh. 

Trong lúc tổ chức tiệc cưới, không biết ở đâu anh ấy nghe nói chân cô dâu không được ướt nên đã cõng tôi suốt chặng đường.

Tôi dựa vào anh vừa cầm ô, nhưng vì quá thấp nên mép ô suýt chọc vào mắt anh mấy lần.

Anh ấy chỉ đơn giản lật tôi lại và ôm tôi theo kiểu công chúa, giữ chiếc ô dưới khuỷu tay.

Xung quanh có tiếng la.

Anh cúi đầu che ô rồi lén lút hôn tôi.

Nhớ lại cảnh đó một lần nữa, tôi vẫn không khỏi đỏ mặt.

Ý nghĩ tiếp theo giống như một xô nước lạnh dội xuống đầu tôi.

Ôn Ngọc Châu tịch thu điện thoại di động của tôi, tôi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Còn về Kim Mậu Thịnh, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho anh.

Đêm nay mưa càng nặng hạt hơn. Những tia sét nối tiếp nhau từ bầu trời đến cửa sổ. Gió rít gào, lá rơi.

Khi tôi đứng dậy kéo rèm, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay ổ khóa ngoài cửa.

Ôn Ngọc Châu say rượu.

Tôi cảm thấy hơi loạng choạng khi bước đi.

Tim tôi thắt lại và tôi vô thức nắm chặt quần áo quanh mình.

"Chị không muốn biết Kim Mậu Thịnh thế nào sao?"

Ôn Ngọc Châu chậm rãi đóng cửa lại, khóa lại.

"Anh ta sắp ch.ết rồi, giá thuốc anh ta dùng trong một ngày có giá cao ngất ngưởng, tôi đã trả tiền, tôi đã rất tốt bụng, phải không?"

Anh bước lại gần tôi, tay anh từ từ trượt xuống khỏi vai tôi, siết chặt những ngón tay tôi khi anh chạm vào chúng.

"Tôi có thể nhân từ hơn một chút, tôi sẽ đưa hắn ra nước ngoài chữa trị, chỉ cần... chị ở lại với tôi một đêm."

8.

Đêm đó, ngoài cửa sổ mưa không ngớt.

Khi tôi tỉnh dậy, Ôn Ngọc Châu đang nằm cạnh tôi, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của tôi.

Tôi vươn tay định rời đi, nhưng vừa mới di chuyển, Ôn Ngọc Châu đã tỉnh lại.

Anh cười khúc khích và hôn lên tóc tôi.

“Chị chỉ nghe lời khi tôi đe dọa chị thôi à?”

Tôi không nói chuyện.

Hắn không quan tâm, dù sao thì hắn cũng sẽ không nghe được điều gì tốt đẹp từ tôi.

"Dậy đi, tôi muốn chị cùng tôi tổ chức sinh nhật cho tôi và cùng làm một chiếc bánh."

"Cậu có bao nhiêu ngày sinh nhật?"

Tôi khoanh tay và không nói nên lời.

Nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Ôn Ngọc Châu, tôi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

"Ừ, ừ, nhưng sau đó tôi phải đi gặp Kim Mậu Thịnh."

Ôn Ngọc Châu đồng ý.

Anh ta đặc biệt chuẩn bị quần áo cho tôi, sau khi nhìn tôi mặc vào, anh cảm thấy hài lòng như nhìn con búp bê do chính tay mình trang trí.

Đây là lần đầu tiên tôi được phép rời khỏi phòng kể từ khi bị Ôn Ngọc Châu bắt đi.

Tôi chợt nhận ra đồ đạc trong biệt thự có chút quen mắt.

Một lúc sau, tôi mới nhớ ra đây là cách bố trí giống hệt như lúc tôi đến Ôn gia khi còn nhỏ.

Ôn Ngọc Châu gọi dì Vu.

Dì Vu đã già lắm rồi, trên mặt từng tầng nếp nhăn.

Vừa nhìn thấy tôi, dì ấy đã tiến tới và nắm lấy tay tôi một cách trìu mến.

"Hơn mười năm không gặp, con đã lớn như vậy rồi."

Dì ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, không giấu được nụ cười trên môi.

"Thật tốt quá, con và Tiểu Châu khi nào mới kết hôn? Tiểu Châu từ nhỏ đã rất thích con."

Tôi nghĩ Ôn Ngọc Châu chắc chắn đã nói gì đó khiến dì Vu hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

"Dì Vu, anh ấy và con không phải——"

"Dì Vu, chúng ta bắt đầu thôi."

Ôn Ngọc Châu đã ngắt lời tôi.

Khi dì đi khuất, hắn cười với tôi và nháy mắt tinh nghịch.

Tôi gần như muốn trợn mắt.

Khi làm bánh chúng tôi có sự phân công lao động rõ ràng, Ôn Ngọc Châu chịu trách nhiệm nướng phôi bánh, còn tôi chịu trách nhiệm đánh kem.

Dì Vu có trách nhiệm hướng dẫn.

Tôi chưa bao giờ làm bánh, không phải quá nhiều kem thì là quá ít.

Tôi đã tạo những cái hố trên khắp chiếc bánh.

Ôn Ngọc Châu đứng sang một bên, im lặng nhìn, khóe môi nở nụ cười.

Anh ấy còn bôi một ít kem lên mũi tôi khi tôi không chú ý.

Tôi đã bực mình rồi, bây giờ tôi còn khó chịu hơn nữa.

Tôi đổ hết kem trong túi rồi bôi lên mặt Ôn Ngọc Châu.

Tôi thoa đều kem lên.

Ôn Ngọc Chu sửng sốt, sau đó tùy ý cười lên, trên mặt chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn rất buồn cười.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Ôn Ngọc Châu hỏi tôi vì sao vẫn như hồi nhỏ, không chịu nổi bất kỳ thiệt thòi nào.

"Tôi chưa bao giờ dám nổi giận trước mặt cậu, bởi vì tôi biết cậu sẽ tức giận hơn tôi. Ngược lại, tôi phải chịu đựng tính nóng nảy của mình để dỗ cậu."

Vừa nói tôi vừa lấy khăn tay lau kem, anh như bất lực, tôi khịt mũi, né tránh bàn tay anh định lau cho tôi, tiếp tục bóp kem cho tôi.

Bánh đã xong, tôi vỗ tay rồi rời đi.

Ôn Ngọc Châu ôm lấy tôi nói: “Còn kém một chút.”

"Kém?"

9.

Ôn Ngọc Châu lại kéo tôi đi bắt dế.

Anh ấy đã nói với tôi một cách chính đáng rằng tôi nợ anh ấy điều này.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi tặng anh ấy một con dế ch.ết.

Bây giờ, anh ấy yêu cầu tôi bắt sống được một con.

Mùa hè nóng bức, toàn thân đổ mồ hôi, tôi bị Ôn Ngọc Châu dẫn đi tới đi lui.

Nơi nào có tiếng động, hắn liền chui vào đống cỏ khô.

Sau một buổi chiều mệt mỏi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một con dưới một tảng đá.

Ôn Ngọc Châu đi ra kia dụ, tôi bắt.

Anh ấy nói rằng tôi phải đưa con dế này cho anh ấy.

Khi tôi đưa nó vào tay anh ấy, dường như có những ngôi sao lấp lánh trong mắt anh ấy.

Cả người bừng sáng.

"Cảm ơn--"

Anh ấy muốn cảm ơn tôi.

Nhưng chưa kịp nói xong, anh ta đột nhiên co người lại thành một quả bóng, ôm ngực đau đớn.

Con dế rơi khỏi tay anh.

Anh muốn tóm lấy nó, nhưng vừa cúi người về phía trước, anh đã đập mạnh xuống đất như một con bướm bị gãy cánh và ngất đi.

Tôi sợ quá vội vàng gọi quản gia và dì Vu.

Trong một thời gian, biệt thự rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Tôi ngơ ngác nhìn họ làm việc xung quanh Ôn Ngọc Châu.

Tôi nghĩ tôi nên làm gì đó.

Nhưng điều lóe lên trong đầu tôi là - hãy tận dụng cơ hội này để trốn thoát và tôi sẽ được tự do.

Và tôi đã làm như vậy.

Khoảnh khắc tôi chạy ra khỏi biệt thự, nhịp tim của tôi giống như ranh giới của sự sống.

Có nhiều người chăm sóc Ôn Ngọc Châu như vậy, hắn nhất định sẽ không sao.

Nhưng Kim Mậu Thịnh thì khác, bố mẹ anh mất sớm, quê anh chỉ còn ông bà đã lớn tuổi.

Ở thành phố rộng lớn này, anh không có người thân.

Anh ấy cần tôi.

Tôi không lãng phí một giây phút nào, bắt taxi chạy vội đến bệnh viện Ôn Ngọc Châu nói.

Sau khi hỏi thăm xung quanh, cuối cùng tôi cũng tìm được phòng Kim Mậu Thịnh đang ở.

Tất cả các cửa bệnh viện đều có cửa sổ kính nhỏ.

Thế là tôi chuẩn bị gõ cửa.

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh với mái tóc dài đang nhẹ nhàng đút thuốc cho Kim Mậu Thịnh.

Kim Mậu Thịnh đang nhìn cô gái đó không chớp mắt.

Người con gái đỏ mặt xấu hổ và định bỏ đi trong tức giận, nhưng Kim Mậu Thịnh đã tóm lấy cô và kéo cô vào lòng.

Cô y tá phía sau la lên.

“Gia đình bệnh nhân?”

Nghe xong lời này, hai người trong phòng vô thức quay đầu lại.

"Ninh Ninh..."

Vẻ mặt của Kim Mậu Thịnh trở nên bối rối.

Anh vô thức đẩy người phụ nữ ra và nhìn tôi với ánh mắt lảng tránh và tội lỗi.

"Đây là... đây là..."

Anh ấy muốn giải thích cho tôi người con gái này là ai.

Tôi đã đợi rất lâu, nóng lòng muốn nghe những gì anh ấy nói tiếp theo.

Cô gái kia là người chủ động lên tiếng.

Cô ta nhìn thấy sự tế nhị giữa chúng tôi và chủ động nắm tay Kim Mậu Thịnh như thể cô ta đang tuyên bố chủ quyền.

"Xin chào, tôi là bạn gái của anh ấy."

Nếu cô ta là bạn gái của hắn thì tôi là ai?

Cô ta tiếp tục nói: "Mậu Thịnh nói với tôi rằng hai người không kết hôn được vì tai nạn xe. Cô có cảm thấy gì không? Tai nạn đó là một điềm báo. Hai người đã được định sẵn là không hợp nhau cũng như không thích hợp để ở bên nhau."

"Cô gái, cô phải tin vào huyền học. Hơn nữa, cô có để ý rằng Mậu Thịnh và tôi khá có duyên phận. Bệnh viện nhiều như vậy nhưng cũng không thể ngăn cản chúng tôi gặp nhau."

Thay vào đó, cô ta đã thuyết phục tôi.

Lời nói nhẹ nhàng, dễ nghe nhưng ánh mắt lại đầy kiêu ngạo.

Kim Mậu Thịnh cũng gật đầu như đồng tình.

"Vi Vi biết đôi điều về Đạo giáo. Cô ấy đã tính toán cho anh. Đây là Chúa nhắc nhở anh."

Tôi chợt nhớ tới Ôn Ngọc Châu đã nói với tôi rằng anh ta bị bệnh nặng sắp ch.ết.

Vì vậy tôi hỏi y tá ở bên cạnh: “Khi nào anh ấy sẽ chế.t?”

Cô y tá nhìn tôi ngạc nhiên.

"Anh ấy có thể sớm xuất viện, vì cái gì phải sắp ch.ết ạ?"

"Ồ."

Tôi lại bị nhóc con đó lừa nữa rồi.

Tôi hỏi Kim Mậu Thịnh: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

"Cô ấy đã chăm sóc anh kể từ khi anh nhập viện. Nếu em không xuất hiện, anh cũng không thể tự chăm sóc bản thân mình."

Tôi muốn hỏi liệu anh ta có lo lắng về việc tôi sẽ đi đâu không?

Tôi cũng muốn hỏi liệu anh ta đã cố gắng liên lạc với tôi chưa.

Những lời đó chạm đến môi tôi nhưng tôi nuốt chúng lại.

Ôn Ngọc Châu đã đúng khi nói rằng tôi không thể cho phép mình chịu bất kỳ tổn thất nào.

"Hai người các ngươi thật sự là có duyên ở bên nhau. Không ngờ hai người cùng nhau bệnh hoạn như vậy."

Tôi mỉm cười đi về phía Kim Mậu Thịnh, giơ tay tát anh ta hai cái.

Cảm thấy chưa đủ, tôi cúi đầu nhìn cái chân phải bó bột của hắn rồi đá mạnh.

Kim Mậu Thịnh bị tôi đá xuống đất mà không hề chuẩn bị trước, anh ta nhăn mặt đau đớn.

Vi Vi hét lên và bước tới giúp anh ta, nhìn tôi với vẻ mặt oán giận.

"Khó trách Mậu Thịnh không thích cô, cô quả thực là một kẻ điê.n."

"Đúng vậy, tôi là người điê.n, đừng ép tôi cũng đá cô."

Có vẻ như cô ta thực sự sợ tôi sẽ đến đá cô ta.

Kim Mậu Thịnh chịu đựng cơn đau, muốn bảo vệ Vi Vi ở phía sau.

"Có vấn đề gì thì đến gặp anh. Bệnh của Vi Vi vừa khỏi, cô ấy chịu không nổi."

Trông bọn họ giống như một cặp định mệnh đến với nhau khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.

Tôi cười chế nhạo, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, ném vào mặt Kim Mậu Thịnh rồi quay người bỏ đi.

Tôi vừa bước ra ngoài, Kim Mậu Thịnh phía sau đã ngăn tôi lại.

Anh nhặt chiếc nhẫn tôi ném vào tay với vẻ mặt bối rối.

Tôi tưởng anh muốn giữ tôi lại nhưng không ngờ anh lại nói: “Nếu hôn nhân không thành, xin hãy trả lại sính lễ cho tôi.”

"Mặc dù em đã trả tiền trang trí phòng tân hôn nhưng tôi đã bị thương trong vụ tai nạn xe vì bảo vệ em. Coi đó là sự đền bù cho tôi, em không mất gì cả."

"Nếu như không phải vì cứu em có lẽ hiện tại tôi không nằm ở chỗ này. Có thể nói, khoảng thời gian này tôi đã vì em mà chịu đựng tất cả thiệt thòi."

Tôi nhìn anh ta một cách sâu sắc.

Giống như lần đầu tiên gặp người này.

Tôi từng tin chắc rằng anh ta là người bạn trai hoàn hảo, rộng lượng với tôi, có thể đồng cảm với tôi, biết cầu tiến và dịu dàng.

Về mặt tình cảm, anh ta chủ động trong mọi việc và đáp lại mọi việc.

Tôi cũng tin chắc rằng anh ta sẽ là một người chồng hoàn hảo trong tương lai.

Nhưng tôi quên mất, có một người hoàn hảo đến mức tôi không thể tin được.

Khi đó những tính toán của anh ta chắc chắn sẽ khôn ngoan đến mức cũng khiến tôi cảm thấy kinh khủng.

10.

Sau khi ra viện, tôi lấy một chiếc xe đạp công cộng.

Khi tôi buồn, tôi thích đi xe đạp.

Tôi đạp xe rất chậm theo cách này.

Đi chậm hơn tôi là chiếc Bentley đen phía sau.

Tôi không biết anh ấy đã theo tôi bao lâu.

Dù mất bao lâu, chỉ cần đập vỡ nó.

Tôi đã đập vỡ một lỗ trên kính chiếc Bentley và khung của chiếc xe đạp bị biến dạng.

"Không phải cậu nói Kim Mậu Thịnh sắp ch.ết sao? Hóa đơn viện phí cao ngất trời và việc anh ta phải đưa ra nước ngoài chữa trị là chuyện vớ vẩn gì vậy? Cậu nói thật à?"

"Đúng vậy, chị luôn tin vào những lời nói dối vụng về như vậy, thậm chí còn sẵn lòng vì hắn mà lấy lòng tôi. Chị thực sự yêu hắn."

Ôn Ngọc Châu không thừa nhận việc nói dối tôi là có vấn đề gì.

Anh đã như vậy từ khi còn nhỏ và có thể nói dối mọi chuyện.

Hắn có thể nói dối tôi rằng hắn sợ bóng tối để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho hắn vào buổi tối.

Người nhỏ bé đang ôm một con gấu nhồi bông run rẩy cọ sát vào tôi.

Yếu đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ ra trong giây tiếp theo, thật đau lòng.

"Chị... em sợ quá. Chị có thể ôm em một lúc được không?"

Sau này, tôi phát hiện ra rằng anh ấy có thể đứng trong bóng tối rất lâu mà biểu cảm không hề thay đổi.

Chỉ để bắt gặp tôi ham chơi quá mà về muộn.

Ôn Ngọc Châu tựa hồ có chút cô đơn, lơ đãng nhìn.

"Tôi đau lắm, nhưng người đầu tiên chị nghĩ tới lại là hắn. Chị, sao chị lại tàn nhẫn như vậy chứ?"

“Chị nghĩ tôi sẽ không chớp mắt nếu hắn ch.ết trước mặt tôi sao?”

Tôi cũng lười đáp lại sự kiêu ngạo của anh ta, ném chiếc xe đạp xuống đất và nói với Ôn Ngọc Châu: “Anh trả tiền đi.”

Đang lúc tôi chuẩn bị rời đi, Ôn Ngọc Châu lại lên tiếng, vẫn là uy hiếp tôi.

"Chị vẫn muốn siêu thị của bố tiếp tục mở cửa chứ?"

……

Tôi trở về biệt thự của Ôn Ngọc Châu.

Sau khi Ôn Ngọc Châu đưa tôi vào phòng, hắn nôn ra một ngụm m.áu, như không thể chống cự được nữa, hắn ôm ngực ngã xuống.

Tôi lạnh lùng nhìn rồi đóng cửa và khóa lại.

Cô lập những tiếng kêu khẩn thiết và những bước chân vội vã bên ngoài phòng.

Đêm nay tôi ngủ không ngon giấc.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, dì là người đã mang bữa sáng cho tôi.

Đôi mắt bà đỏ hoe và sưng tấy, như thể bà vừa ngừng khóc.

"Con, dì cầu xin con, chủ động nhượng bộ Tiểu Châu. Hiện tại thằng bé đang ốm rất nặng."

Tôi im lặng uống cháo.

“Ôn Ngọc Châu và con không có mối quan hệ như dì nghĩ đâu.”

"Dì... à, Tiểu Châu đã nói rõ ràng với dì rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa, hai người cũng đã cùng nhau lớn lên, con có thể đi gặp thằng bé được không?"

"Không đi."

Tôi đắp chăn sau khi ăn bữa sáng.

Dì Vu lại thở dài, nhưng không nói gì nữa.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, trong lúc choáng váng, chiếc giường bên cạnh hình như có người đè xuống.

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào một vòng tay lạnh lẽo.

“Tôi vẫn còn buồn lắm.”

Anh nói một cách thản nhiên và bình thường, rồi mỉm cười tự ti.

Tôi đẩy anh ta ra và bật đèn lên.

Sắc mặt Ôn Ngọc Châu tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

Dường như anh không thể kìm được nữa và dùng hết sức lực ôm lấy tôi thật chặt.

Nó chặt đến mức in sâu vào cơ thể tôi.

"Tôi phải làm sao để chị cũng yêu tôi như yêu Kim Mậu Thịnh bây giờ?"

Anh cúi đầu xuống và quay mặt sang một bên.

Mái tóc mềm mại tỏa sáng dịu dàng trong ánh sáng mờ ảo.

Im lặng hồi lâu, tôi thấy vai anh khẽ run lên.

Những giọt nước mắt lớn rơi trên vai tôi.

Một mảnh ướt.

Cảm giác nóng hổi lan xuống khiến tôi khó thở.

Giọng Ôn Ngọc Châu càng nghẹn ngào hơn.

"Tôi rõ ràng rất nghe lời, nếu chị yêu cầu tôi ch.ết, tôi liền chết. Nhưng tôi không dám ch.ết, tôi nhịn không được, tôi sợ sẽ không bao giờ gặp lại chị."

"Tôi biết chị ghét tôi, nhưng tôi muốn giữ chị ở bên cạnh, tôi thật ng.u ngốc, nhưng tôi không còn cách nào khác."

Anh ta dường như đang khiêm tốn cầu xin, với giọng điệu bất đắc dĩ.

Anh nói: “Tôi sắp ch.ết rồi, chị yêu tôi thì có gì sai?”

11.

Dì Vu nói với tôi rằng Ôn Ngọc Châu bị bệnh tim nghiêm trọng.

Vào năm đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau, tôi đã vô tình bảo anh ấy hãy ch.ết đi.

Khi đó anh đã từ chối mọi điều trị và thuốc men.

Cuối cùng, anh đã phải đưa ra nước ngoài chữa bệnh.

Nhưng tình trạng của anh ấy tệ đến mức sắp hết sự sống và không thể cầm cự được lâu nữa.

Dì ấy đưa tôi đến gặp bố mẹ Ôn.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ Ôn Ngọc Châu, nhưng họ dường như đã biết tôi từ lâu.

Mẹ Ôn vừa nhìn thấy tôi liền quỳ xuống trước mặt tôi, tôi sợ quá vội vàng đỡ.

Bà ấy cầu xin tôi ở lại với Ôn Ngọc Châu, vì anh ấy không còn chịu đựng được bất kỳ sự kích thích nào nữa.

Bố mẹ Ôn nói: “Tiểu Châu từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, lần đầu tiên nó đưa ra yêu cầu với chúng ta là vì con. Đứa trẻ này nhất quyết phải ch.ết, dù là đồ chơi yêu thích của nó. Người nó thích thì nhất định phải có được."

Tôi nhớ đến con gấu bông nhỏ mà Ôn Ngọc Châu có khi còn nhỏ, trong phòng luôn có một món đồ chơi này.

Bố Ôn không khéo léo như mẹ Ôn, ông hứa trực tiếp và rõ ràng sẽ cho tôi rất nhiều tiền miễn là tôi không bỏ đi.

Sau khi trở về, tôi không khỏi đi tới phòng Ôn Ngọc Châu.

Lúc này tôi mới phát hiện phòng Ôn Ngọc Châu chính là một phòng trị liệu hoàn chỉnh.

Lúc này, anh đang nằm bất động trên giường với những chiếc ống kim ghim vào khắp người.

Tôi nhớ lại đêm qua anh ấy đang khóc, giấu mặt vào đầu giường.

Sự thờ ơ của tôi cuối cùng đã đánh gục anh ấy.

Anh liều mạng lắc vai tôi, giọng khàn khàn: “Tôi sắp chết rồi, chị yêu tôi thì có gì sai?”

Rõ ràng trong giọng điệu của anh có sự bất mãn nhưng có vẻ như anh đang cố cầu xin tôi.

Tôi chợt hoảng sợ, không biết tại sao mình lại hoảng sợ.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ dưỡng khí trên mặt anh ấy một lúc lâu.

Tôi lẩm bẩm một mình: "Đó không phải việc của tôi."

12.

Tôi sống trong biệt thự gần một tháng.

Ôn Ngọc Châu luôn đi vắng nên dì Vu đã bí mật trả lại điện thoại cho tôi.

Sau khi xoa dịu bố mẹ, tôi nói dối họ rằng tôi sẽ đi chơi xa để thư giãn.

Sau đó tôi bắt đầu sống một cuộc sống lộn xộn với việc xem video hàng ngày.

Nếu Kim Mậu Thịnh không đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, tôi gần như đã quên mất anh ta.

Tôi cảm thấy ghê tởm và trả lại đồ cưới cho anh ta ngay và luôn.

Tất nhiên sau khi trừ phí trang trí tôi chỉ phải đưa cho anh ta 250 tệ.

Tất nhiên Kim Mậu Thịnh không sẵn lòng nhượng bộ và thỉnh thoảng lại gửi hóa đơn cho tôi.

Nó liệt kê tất cả các loại tiêu dùng trong mối quan hệ của chúng tôi.

Anh ta liên tục xin tiền tôi vì nhiều lý do.

Anh ta thậm chí còn kêu bạn gái hiện tại của mình là một thầy bói.

Người tên Vi Vi đã gửi cho tôi một tin nhắn.

"Tôi đã giúp cô làm việc này, cô mắc nợ tình cảm, nếu không sớm trả hết, sẽ ảnh hưởng vận mệnh tương lai, cô sẽ gặp xui xẻo, tôi khuyên cô nên trả hết tiền. Cô trả nợ cho Kim Mậu Thịnh càng sớm càng tốt, nếu không tôi không ngại, tôi sẽ dùng tu vi của mình để bắt cô cúi đầu."

Những người học Đạo giáo còn có thể bắt người khác cúi đầu?

Tôi tố cáo tài khoản cô ta có vấn đề về khuynh hướng mê tín và sùng bái thời phong kiến.

Làm xong tôi nhớ ra hôm nay dì Vu không gọi tôi đi ăn.

Lúc xuống lầu, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Châu đang bận rộn ở trong bếp.

Tinh thần của anh ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.

Anh một tay cầm thìa và tay kia cầm lọ gia vị.

Nhìn mùi tôi đoán đó là thịt gà ba chỉ.

Càng đến gần, mùi hương càng rõ ràng, bụng tôi đã cồn cào không đúng lúc.

"Đói bụng?"

Ôn Ngọc Châu cười, mời tôi ngồi xuống.

"Đã bắt chị đợi lâu rồi."

Tôi không vô tâm đến mức cần một bệnh nhân để phục vụ nên tôi muốn giúp đỡ.

Đứng hồi lâu, tôi phát hiện mình căn bản không thể làm gì được.

“Anh vẫn nấu được à?”

“Khi ở nước ngoài, tôi không quen ăn đồ ăn của họ nên tôi phải học cách tự làm.”

"Thật không ngờ, đại thiếu gia còn phải tự mình làm."

Anh ấy đã làm cho tôi một bát.

Vừa nhấp một ngụm, mắt tôi đã sáng lên và tôi thốt lên: "Ăn ngon quá! Anh nấu ăn rất ngon!"

Nụ cười của Ôn Ngọc Châu càng sâu hơn, anh múc một bát cho mình, ngồi cạnh tôi dùng thìa nhấp từng ngụm.

So với hành động của tôi, anh ấy trông lịch lãm hơn rất nhiều.

Anh ấy cố gắng tìm một chủ đề với tôi.

"Kim Mậu Thịnh biết nấu ăn không?"

"Có biết một chút, nhưng không ngon bằng anh nấu."

Ôn Ngọc Châu rất hài lòng với câu trả lời của tôi.

Anh ấy thậm chí còn có chút kiêu ngạo.

“Vậy nếu cưới hắn thì chắc chắn chị sẽ đau khổ, phải không?”

"Tôi và hắn ta đã chia tay từ lâu rồi, tên cặn bã đó đã lừa dối tôi."

Chiếc thìa của Ôn Ngọc Châu đột nhiên chạm vào thành bát, phát ra âm thanh chói tai.

Dừng một chút, anh nhanh chóng nhét mấy ngụm canh vào miệng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại cảm thấy trời nóng quá nên nhìn quanh tìm cốc để rót nước.

Nụ cười trên khuôn mặt anh không thể dừng lại.

Tôi không thể nhịn được và cũng bắt đầu cười.

Tôi cảm thấy như mình đang cười trước sự bối rối của anh ấy.

"Anh cao hứng cái gì? Này! Anh cho rằng tôi sẽ cho anh một cơ hội sao? Đừng quên, anh suýt nữa gi.ế.t chế.t tôi."

"Tôi, tôi, tôi không có ý đó."

Ôn Ngọc Châu cúi đầu, gầm gừ như sói bị thương.

“Nghe nói chị sắp kết hôn nên vội vàng chạy đến, nhưng tôi lái xe quá nhanh, không kịp phanh.”

Anh còn nói thêm: "Sau khi nhìn thấy tôi va vào chị, tôi muốn bóp cổ mình cho đến chết! Đừng lo lắng, tôi đã tự trừng phạt mình rồi!"

Tôi không nói gì và tiếp tục uống món súp thịt heo của mình.

Ăn xong một bát, tôi lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu, ngay cả Ôn Ngọc Châu đang nhìn sang bên cũng cảm thấy khá hài lòng.

"Chị có muốn một bát nữa không? Trong nồi vẫn còn nhiều lắm."

"Muốn!"

Ôn Ngọc Châu đứng dậy bưng bát của tôi bưng lên.

Anh ấy trông có vẻ chu đáo và khá ăn ý với tôi.

Tôi cũng không ngại gì với anh ấy.

Yên tâm chờ ăn.

Bụng tôi đã được thỏa mãn, tôi quyết định sau này sẽ lừa Ôn Ngọc Châu nhiều hơn nữa, dụ dỗ anh ấy nấu ăn cho tôi.

Tôi thậm chí còn nghĩ về việc mình sẽ ăn gì cho bữa ăn tiếp theo.

Cho đến khi tiếng bát sứ vỡ vang lên từ trong bếp.

14.

Ôn Ngọc Châu được xe cấp cứu đưa đi.

Tôi cũng đến bệnh viện với mẹ Ôn.

Đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn sáng suốt đêm.

Mẹ Ôn không còn giữ được vẻ ngoài thanh tú tao nhã của mình nữa mà ngồi phịch xuống đất bất chấp vẻ ngoài của mình.

"Con nghĩ xem, Tiểu Châu còn có thể sống sót sao? Một tháng mười lần, mười lần, nhưng mỗi lần nó đều không có ý muốn sống!"

"Bà đang nói nhảm cái gì vậy? Các bác sĩ hàng đầu trong nước đều ở đây!"

Bố Ôn muốn kéo mẹ Ôn nhưng kéo được hai lần thì ông đổ gục xuống giường.

Vẻ ngoài sắc sảo và quyền lực của ông khiến người khác quên mất rằng người đàn ông thống trị trung tâm mua sắm này chỉ là một người bố bình thường.

Đối mặt với sự mất mát sắp xảy ra, ông chỉ còn lại sự tuyệt vọng và bất lực.

Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đều tụ tập xung quanh.

Bác sĩ tháo mặt nạ ra.

Thông thường trong các bộ phim truyền hình, bác sĩ nên mỉm cười và nói: “Chúc mừng, ca phẫu thuật đã thành công.”

Nhưng không.

Ông ấy không cười hay nói lời chúc mừng.

Ông nói: “Người nhà nên đến gặp bệnh nhân lần cuối.”

Ôn Ngọc Châu đã chế.t.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi choáng váng ở hành lang bệnh viện và không biết nên bày tỏ thái độ thế nào.

Mọi người đều chạy vào giường bệnh và khóc lớn.

Chỉ có mình tôi đứng đó ngơ ngác, không rơi nổi một giọt nước mắt.

Dù mẹ yêu thương tôi đến mấy cũng không thể không nói tôi là kẻ độc ác.

Tôi không nên buồn.

Rốt cuộc thì tôi thực sự ghét anh ta.

Tôi ghét việc anh ta đe dọa tôi hết lần này đến lần khác, và tôi ghét việc anh ta buộc tôi phải ở lại với anh ta.

Nếu không bị anh ép buộc thì tôi đã không liên lạc với anh.

Cuộc phẫu thuật kéo dài quá lâu và tôi quá đói.

Tôi muốn uống một bát canh heo nóng.

Sau khi trở về biệt thự, tôi thêm một ít nước vào phần thịt ba chỉ và thịt gà còn lại trong nồi như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó bật lửa và đóng nắp lại.

Nhìn ngọn lửa liều lĩnh bốc lên từ đáy nồi, tôi muộn màng nhận ra.

Món thịt ba chỉ và thịt gà này là bữa ăn cuối cùng của tôi và Ôn Ngọc Châu.

Trong lúc chờ nó nóng lên, tôi trở về phòng thu dọn đồ đạc, định ăn xong rồi rời đi.

Tôi thực sự có thể vứt chúng đi và mua những cái mới.

Bố Ôn cho tôi rất nhiều tiền, đủ để tôi có đủ cơm ăn áo mặc suốt đời.

Nhưng tôi chỉ muốn bận rộn với một cái gì đó.

Một lá thư không biết từ đâu rơi xuống.

Không có tiêu đề và không có chữ ký.

Nhưng tôi biết đây là do Ôn Ngọc Châu viết.

Anh ấy viết:

[Tôi hy vọng kiếp sau sẽ có một trái tim khỏe mạnh.

Có thể nhảy lên nhảy xuống như Thư Ninh.

Thực ra, tôi cũng muốn cùng cô ấy bắt ve và câu cá, cùng nhau trèo dưới gốc cây và thi xem ai có thể chạy nhanh hơn cùng nhau.

Nhưng mẹ tôi nói rằng tôi sẽ chế.t nếu làm như vậy.

Tôi không muốn ch.ết, nếu ch.ết, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Ninh Ninh nữa.

Vì thế tôi chỉ có thể lặng lẽ đọc sách nhìn cô ấy.

Chắc cô ấy nghĩ tôi là một người rất nhàm chán.

Nhưng đối với tôi, tôi chỉ có thể làm như vậy. ]

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Ôn Ngọc Châu.

Anh ấy trắng trẻo và dịu dàng, trên khuôn mặt búi tóc mềm mại rõ ràng vẫn còn nét trẻ con không thể xóa bỏ, nhưng lại thêm vẻ nghiêm túc và ngay thẳng không phù hợp với tuổi tác.

Anh ấy nói một cách nghiêm túc rằng anh ấy muốn làm bạn với tôi.

Lúc đó, tôi nghĩ anh ấy khá dễ thương.

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro