Không thể cùng nhau suốt kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên do editor đặt: Không thể cùng nhau suốt kiếp

Tác giả: 桃花不煮酒

Nhà thầu: Chỉ Muốn Làm Con Cá Mặn

Editor: Lu

Beta: Xuri

Hỗ trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
--------
Sau khi chế.t, tôi bị mất trí nhớ.

Nhưng linh hồn lại bị giam cầm bên cạnh một bác sĩ pháp y.

Tôi tận mắt chứng kiến anh ta mổ xẻ thi thể chẳng còn nguyên vẹn của mình, không có nhãn cầu, không có ngón tay và… không có nội tạng.

Sau này khi lấy lại được trí nhớ thì ra anh ấy chính là người yêu của tôi.

Cuối cùng, tôi đã đánh đổi suốt đời *phúc báo cuộc đời mình để đổi lấy con đường sống cho hắn.

(*) Phúc báo của một người chính là quả báo tốt đẹp đến với người đó có nguyên nhân xuất phát từ một hành vi lương thiện trong quá khứ.
-------
1.

Là một người đã chết, tôi nghĩ mình chắc chắn rất đau khổ.

Mất hết trí nhớ, không nhớ tên, không nhớ cuộc sống khi còn sống, không biết mình là- không còn có người nhà.

Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã ch.ết như thế nào.

Lẽ ra tôi đã bị bọn *quỷ sai bắt đi từ lâu rồi, uống canh Mạnh Bà và bước lên cầu Nại Hà.

(*)Quỷ sai là kẻ thu hồn của người ch.ết ở phàm trần 

Nhưng hắn chỉ liếc nhìn tôi rồi nói với vẻ đầy đồng cảm:

"Thật đáng thương, ngươi khi còn sống đã ch.ết thảm, lại không nhớ được trước khi ch.ết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiếc là ta không thể mang ngươi đi."

"Một con ma như ngươi, không thể nhớ được kiếp trước của mình thì không thể uống canh Mạnh Bà, không qua được cầu Nại Hà."

"Muốn đầu thai thì phải khôi phục trí nhớ."

Có lẽ là do tôi vừa mới chế.t, đầu óc còn có chút mơ hồ, nửa chừng mới hiểu được lời quỷ sai nói. Tuy nhiên, tôi đã bắt được trọng điểm chính là câu cuối cùng của hắn.

Trong vòng bảy ngày đầu tiên sau khi ch.ết, nếu không thể nhớ ra được những gì đã xảy ra trước khi chế.t thì tôi sẽ biến thành tro bụi.

Nói cách khác, nếu trong vòng bảy ngày không thể khôi phục trí nhớ, tôi sẽ chế.t thật.

Tôi có chút mê man, đối với một con ma như tôi, kẻ thậm chí còn không thể nhớ được tên của mình.

Muốn khôi phục lại ký ức trong vòng bảy ngày thật quá khó khăn.

Có lẽ thấy tôi đáng thương nên tên quỷ sai thở dài.

Hắn nói  tôi nên tìm thi thể mình trước để ít nhất là có thể biết mình đã chết như thế nào.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, tên tôi là gì tôi cũng không biết, ch.ết như thế nào đối với tôi quan trọng sao?

Cho dù biết thì sẽ như thế nào?

Tôi vẫn không thể sống lại.

Có điều, tôi nghĩ hắn nói nên tìm thi thể tôi trước cũng có lý.

Quỷ sai hỏi tôi, có nhớ được nơi nào không, hắn có thể đưa tôi đến đó.

Tôi thấy tên quỷ sai này nói thật sự rất nhiều, nhưng quả thật là tôi có nhớ tôi một nơi.

Không biết tại sao tôi lại mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng trong đầu lại nhớ rõ con đường này.

Dường như có một giọng nói nào đó trong tim bảo tôi nhất định phải trở về.

Nhưng tôi lại không thể nhớ nơi đó là chỗ nào, gọi là gì.

Tôi không biết vì cái gì âm thanh tận trong đáy lòng tôi lại nhất định bảo tôi phải đến nơi đó.

Tôi cứ đi theo con đường trong trí nhớ của mình, trôi đi trên đường, cho đến khi dừng lại trước cửa một đồn cảnh sát.

"Công dân tốt, ta không biết nên khen hay cười cô đây."

"Có chuyện thì phải gọi cảnh sát! Đúng rồi! Nhưng giờ có ích gì? Bây giờ cô là ma rồi!"

"Ma không nằm dưới sự kiểm soát của cảnh sát!"

Không biết tại sao con quỷ này lại phải đi theo tôi, tôi nghĩ hắn rất nhàn rỗi.

Tôi phớt lờ hắn và đi thẳng vào đồn cảnh sát.

Tôi luôn cảm thấy, nơi này có thể tìm được thứ tôi muốn ở đây.

Tôi đi...không, tôi trôi dạt vào đồn cảnh sát.

Theo bản năng tôi muốn tìm một người để hỏi chuyện gì đó, liền dừng lại trước mặt một cô gái trẻ mặc đồng phục, vẻ mặt mệt mỏi khó tả.

Tôi đưa tay định vỗ cô ấy nhưng lại xuyên thẳng qua vai cô ấy.

À, bây giờ tôi là một hồn ma!

Ma không thể chạm vào người sống.

Một bên quỷ sai vỗ vai tôi vẻ mặt đồng cảm.

"Đừng buồn, lúc ta ch.ết cũng vậy."

"Một số người đã ch.ết nhiều ngày mà không ý thức mình đã ch.ết."

"Ừm."

Tôi đáp lại một cách có lệ.

Nhưng tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng bước tới với vẻ mặt lo lắng, đưa tài liệu trên tay cho cô gái trẻ, sau đó sốt ruột nói:

"Chị Tiểu Ngọc, cấp trên đã thúc giục cảnh sát An nộp báo cáo khám nghiệm tử thi rồi."

"Nếu không chị đi gặp bác sĩ Từ? Anh ấy đã ở trong phòng khám nghiệm tử thi rất lâu rồi, chúng tôi muốn giúp đỡ, nhưng hắn không cho chúng ta đi vào."

"Tôi đi xem."

Người phụ nữ tên Tiểu Ngọc thở dài rồi bước vào trong với tập tài liệu trên tay.

Không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến mà tôi đuổi theo, đi theo cô ấy đến trước một cánh cửa.

Cô đưa tay vặn cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Sau khi thử vài lần mà không mở được cửa, lúc này cô bối rối, đập cửa, hét vào trong:

"Từ Bách Lâm, mở cửa!"

"Tôi biết việc Cố Mộng đã ch.ết khiến anh cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng tôi đau đớn không kém gì anh, tất cả chúng tôi đều đau đớn không kém anh!"

"Tôi không tin là anh không biết! Lúc Cố Mộng bị văng ra khỏi xe, cô ấy chỉ còn hơi thở thoi thóp, chống đỡ một hơi, cố gắng mà bò đến đồn cảnh sát xa như vậy vì cái gì!"

"Trên người cô ấy nhất định cất giấu tình báo đưa cho chúng ta, vì tình báo đó cô ấy đã phải trả giá bằng mạng của mình, anh không thể để sự hy sinh của cô ấy trở nên vô nghĩa!"

Tiểu Ngư đập cửa, nghẹn ngào không nói nên lời.

Vừa nói xong, cô không còn kìm nén được cảm xúc nữa, ngồi xổm bên tường, che miệng khóc to.

Lạch cạch một tiếng,cửa phòng giải phẫu mở ra.

Một người mặc áo dài màu trắng, khuôn mặt người đàn ông vô cảm bước ra.

Màu da của người đàn ông rất trắng, là màu trắng quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng nhưng lại không hề có cảm giác lạnh lẽo.

"Cho tôi thêm một chút thời gian, cho tôi thêm một chút thời gian thôi."

Khuôn mặt anh hiện đầy vẻ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn nghe như đang lẩm bẩm nhưng cũng giống như đang cầu xin.

"Từ Bách Lâm, chúng ta không thể để Cố Mộng ch.ết một cách vô ích được."

"Chúng ta muốn đám sú.c sinh đó phải bị pháp luật trừng phạt. Cho dù liều mạng, tôi Lâm Ngọc cũng phải khiến bọn chúng phải trả giá!"

Lâm Ngọc ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy kiên định cùng căm hận, là một loại cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, tràn ngập bi thương cùng phấn chấn, gần như khiến người ta khó thở.

Người đàn ông tên Từ Bách Lâm không nói gì, quay người bước vào lại phòng giải phẫu.

Lâm Ngọc nói hhắ cũng khổ sở như bọn họ, nhưng kỳ lạ thay, tôi không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc khổ sở nào từ anh ấy.

Nhìn Lâm Ngọc lau nước mắt đứng dậy rời đi, tôi chuẩn bị tiếp tục đi theo sau cô ấy.

Nhưng tôi chưa kịp đi bao xa thì một lực hút cực mạnh đã hút tôi trở lại trước cửa phòng giải phẫu.

Tôi có chút buồn bực không biết chuyện gì đang xảy ra, vì thế lại cố bay ra bên ngoài, lại bị một lực hút kì lạ hút trở lại vị trí cũ.

Trong khi tôi đang buồn bực thì quỷ sai đang đi theo bên cạnh đột nhiên trước mắt sáng ngời, nói với tôi với vẻ mặt vui mừng:

"Tìm được rồi, nha đầu này, ngươi thật may mắn."

"Ngươi vừa mới chế.t, hồn vừa rời khỏi thể xác không lâu, hiện tại có lẽ còn có thể cảm ứng được."

"Ngươi không có cách nào rời khỏi đây, điều đó có nghĩa là thi thể của ngươi chắc chắn sẽ ở gần đây. Ngoại trừ phòng khám nghiệm tử thi ở đồn cảnh sát, chắc chắn không có nơi nào khác để đặt thi thể."

"Nhanh vào xem đi."

Rõ ràng là tôi tìm thi thể của mình nhưng quỷ sai bên cạnh rõ ràng còn kích động hơn tôi.

Tôi buồn bực, thời buổi này đãi ngộ ở dưới âm phủ đều tốt như vậy sao?

Làm quỷ sai vẫn có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy khi đang làm việc?

2.

Tôi bị quỷ sai đẩy vào trong.

Đột nhiên bị đẩy vào khiến tôi không kịp phòng ngừa nên tôi không đứng vững được, va vào chiếc bàn ở cửa.

Không, nói đúng ra thì tôi xuyên qua bàn mới phải.

Một tiếng “loảng xoảng” khiến tôi sợ đến mức cả người run lên.

Tôi vừa quay đầu lại thì thấy khung ảnh đặt trên bàn đã rơi xuống mặt bàn.

Người đàn ông tên Từ Bách Lâm chậm rãi quay lại.

Dường như khi nhìn thấy khung ảnh trên bàn đổ xuống, đôi mắt vô cảm đó thoáng qua một tia hoảng loạn, bước nhanh về phía tôi.

Tôi có chút buồn bực, làm sao tôi có thể làm đổ khung ảnh trên bàn khi tôi lại không chạm vào được cái bàn.

Lúc tôi đang nghi hoặc, lại thấy Từ Bách Lâm đã đi xuyên qua tôi, đi đến cạnh bàn.

Hắn dường như cảm nhận được cái gì đó, thân hình mảnh khảnh dừng lại một chút, không lập tức dựng lại khung ảnh lên mà quay lại liếc nhìn một cái.

Cái liếc mắt đó của hắn bỗng nhiên khiến tôi hoảng sợ, hắn ở phía sau nhìn qua, đôi mắt đó cứ như vậy thẳng tắp mà nhìn tôi, tôi hoảng hốt cho rằng hắn nhìn thấy tôi.

Đang lúc tôi sững sờ, tôi bỗng cảm thấy mình bị kéo đi, quay đầu lại thì thấy quỷ sai đang nhìn tôi với vẻ sợ hãi, nói với tôi:

"Là lỗi của ta, ta quên không nói với ngươi là không được đi xuyên qua người hay đồ vật.”

“Tuy rằng ngươi không thể gặp được những thứ kia, nhưng nơi ngươi đi qua đang mang theo âm khí. Nếu ngươi xuyên qua cơ thể một người,  âm khí sẽ vào cơ thể người đó, sẽ làm tổn hại đến Âm đức của ngươi.”

“Nếu như ngươi bị tổn hại Âm đức, cho dù có thể khôi phục trí nhớ, cũng không thể đầu thai!"

Quỷ sai luyên thuyên mãi, tôi phải nghe hắn nói xong đi vào, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc tôi ghét bỏ hắn.

Rốt cuộc, nếu lúc đó không phải hắn đột nhiên đẩy tôi không kịp phòng ngừa vào, làm sao tôi có thể mất thăng bằng và làm đổ khung ảnh.

Nhưng tôi không nghĩ muốn tranh luận với hắn, bay sang một bên nhìn người đàn ông cầm khung ảnh lên, đôi mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn vào bức ảnh trong khung, những ngón tay thon dài thỉnh thoảng sờ lên, tôi không biết suy nghĩ cái gì.

Tôi có chút tò mò, tiến lại gần.

Trong ảnh, một thiếu nữ mặc đồng phục cảnh sát đứng thẳng, tay trái cầm mũ cảnh sát, trên giời mang phù hiệu cảnh sát, mái tóc ngắn gọn gàng khiến cô trông như một người sạch sẽ sáng sủa.

Cô ấy đứng trước đồn cảnh sát, ngẩng cao đầu nhìn lá cờ đỏ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, dù chỉ là một bức ảnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy.

"116866..."

"Này, tại sao trên ngực trái của cô ấy lại có một dãy số?"

Quỷ sai không biết từ khi nào đã tiến lên trước.

“Đó là mã số cảnh sát.”

Tôi buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ.

Quỷ sai kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tất nhiên, hắn không phải là người duy nhất kinh ngạc, tôi cũng bị khiếp sợ.

Tôi không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn dãy số trên ngực trái của cô gái trong ảnh, lẩm bẩm:

"116866..."

"116866..."

"Số cảnh sát của Cố Anh Kiệt, sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm của Cục Công an thành phố xx, đã được khởi động lại và hiện được con gái ông ấy là Cố Mộng kế thừa."

"Tôi sẽ coi số cảnh sát 116866 là niềm vinh dự suốt đời và kế thừa tâm nguyện của cha tôi!"

"116866 Cố Mộng, hôm nay trở lại đơn vị!"

Tôi không biết tại sao những âm thanh và hình ảnh này lại hiện lên trong đầu, tôi như nhìn thấy tôi đã nhận được gì từ ai đó.

Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, có lẽ mọi thứ xung quanh họ đều mơ hồ và không rõ, tôi thậm chí không thể nghe rõ một số âm thanh.

Thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là chiếc huy hiệu màu bạc sáng ngời có khắc dãy số 116866 trên đó.

Họ hét lớn với tôi:

"116866, hoan nghênh trở về đội!"

Âm thanh vang dội, đinh tai nhức óc.

Không biết đã bao lâu, những lời này cứ văng vẳng bên tai, cho đến khi tôi nghe thấy quỷ sai đẩy đẩy tôi, chỉ vào bức ảnh trước mặt và nói:

"Người trong bức ảnh này trông giống ngươi, có thể ngươi từng là cảnh sát khi còn sống?"

"Phải không?"

Tôi định thần lại, nhìn vào khuôn mặt kia trên bức ảnh nhưng, vẫn không nhớ được gì ngoại trừ khung cảnh mờ ảo vừa rồi, cái gì cũng không nhớ rõ.

"Ta nghĩ người đàn ông này nhất định có quen biết với ngươi, nếu ngươi muốn khôi phục trí nhớ, ngươi cũng có thể đi theo hắn, xem ngươi có thể nhớ lại được gì không."

Lý lẽ của Quỷ sai nói rất rõ ràng.

Tuy tôi không lên tiếng nhưng tôi đồng tình với những gì hắn vừa nói.

Nếu cô gái trong bức ảnh là tôi, ánh mắt của Từ Bách Lâm khi anh ấy nhìn bức ảnh vừa rồi, hắn chắc chắn rất quen thuộc với tôi.

Ánh mắt đó khiến tim tôi thắt lại, tôi giống nên cảm thấy, mình không nên quên hắn.

Từ Bách Lâm đặt bức ảnh xuống, đi đến phòng khử trùng và thay áo choàng phẫu thuật màu xanh lam.

Sau đó, như đã hạ quyết tâm, anh bước đến bàn mổ gần đó.

Có một thi thể nằm trên bàn khám nghiệm tử thi, khi nhìn vào thi thể kia, tôi ngẩn người.

Quỷ sai bên cạnh chỉ liếc nhìn rồi thở dài:

"Cô gái, ta làm quỷ sai nhiều năm như vậy, thu thập nhiều quỷ như vậy, nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy có người ch.ết thảm như vậy."

“Lúc ngươi còn sống đã làm điều ác gì?”

Quỷ sai không hề phóng đại, bởi vì toàn bộ cái xác nhìn không ra hình ra dạng.

Toàn thân không có chỗ nào ổn, không có tóc, một mắt bị móc ra, còn  có nhiều chỗ thối rữa...

Dù không cần khám nghiệm tử thi, cũng đủ thấy để nhìn ra, lúc còn sống đã gặp qua tra tấn cực hình như thế nào.

Nếu cảm giác của tôi là đúng...

"Đây hẳn là thi thể của tôi."

Lẽ ra phải tôi cảm thấy vui, nhưng tôi thực sự không thể vui nổi ngay lúc này.

Hỏi thử xem, ai sẽ vui khi nhìn thấy thi thể mình như thế này, ai có thể vui được chứ!

Dường như ý thức được lời mình vừa nói có phần hơi quá đáng, Quỷ sai ho khan vài tiếng rồi nhìn tôi với vẻ đồng cảm:

"Ừ, bây giờ đang là ma rồi, ngươi phải nhìn một chút."

"Ít nhất, cuối cùng chúng ta cũng biết ngươi chế.t như thế nào."

"Chỉ cần ta có thể biết lúc còn sống mình đã làm những gì, như vậy chắc sẽ sớm có thể khôi phục ký ức và đầu thai phải không?"

Chúng ta?

Tôi có quen với hắn sao?

Quỷ sai khuyến khích làm tôi khá hơn, tôi cảm thấy mình đã không bảo hắn cút, đó là phép lịch sự lớn nhất mà tôi có thể dành cho hắn rồi.

Nhưng mà, dù là ma hay là người thì ít nhiều đều giống nhau.

Bị thúc đẩy bởi sự tò mò mạnh liệt, tôi cũng muốn biết, mình đã làm gì trước khi ch.ết, vì sao tôi lại ch.ết thảm thương đến vậy.

Tôi nghĩ chỉ có Từ Bách Lâm mới có thể cho tôi câu trả lời này.

Tôi lơ lửng đối diện với Từ Bách Lâm, người đang đứng bất động trước bàn mổ, vẫn không nhúc nhích.

Hắn cúi đầu nhìn thi thể của tôi, ánh sáng trên bàn khám nghiệm tử thi quá chói mắt, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta lúc này.

Không biết bao lâu sau, anh ta mới ra tay cầm con dao mổ bên cạnh lên, chắc là cuối cùng cũng quyết định bắt đầu m.ổ x.ẻ cơ thể tôi.

Nhưng anh ta dừng lại, bàn tay cầm con dao mổ cũng dừng lại trên thi thể tôi.

Tôi nghe thấy hô hâp của anh ấy ngày càng nặng nề hơn vào giờ phút này và tôi có thể cảm thấy bàn tay cầm dao mổ của anh đang run rẩy.

Tay còn lại của hắn nắm chặt thành nắm đấm, tựa hồ đang đè nén điều gì đó, sau khi hít một hơi thật sâu để đè nén sự run rẩy, con dao mổ cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.

Anh ta dùng dao mổ rạch từng centimet da của tôi, dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng tay hắn vẫn như cũ mà run rẩy kịch liệt.

Tôi nghĩ mình có lẽ là hồn ma đầu tiên trên đời này tận mắt nhìn thấy thi thể của chính mình bị giải phẫu.

Đôi mắt của quỷ sai bên cạnh không ngừng hướng về phía mặt tôi, có lẽ là vì muốn nhìn tôi sẽ tỏ ra biểu cảm như thế nào khi chứng kiến cảnh thi thể của mình bị giải phẫu vào giờ phút này.

Nhưng trước sau tôi vẫn thờ ơ.

Tôi không biết vì cái gì, có lẽ là do mất ký ức lúc trước, mà giờ phút này trong lòng tôi không hề có chút gợn sóng nào.

Động tác của Từ Bách Lâm rất nhẹ nhàng, lại rất thuần thục.

Anh ấy cẩn thận nhìn từng chút trên cơ thể tôi, từ ngoài vào trong, mỗi lần nhìn vào một chỗ, mắt anh ấy đỏ hoe và cơ thể run rẩy mạnh hơn một chút.

Không biết có phải do ánh sáng phía trên đầu hay không, mà ngay cả trong căn phòng hơi lạnh này, trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi, đọng lại ở khóe mắt và chảy xuống.

Không biết qua bao lâu, anh ta đặt con dao mổ trên tay xuống, cả người mất hết sức sống.

Hắn loạng choạng đi đến chiếc bàn làm việc gần đó, chỉ cách đó vài bước mà đã bị ngã ba lần.

Hắn run rẩy tháo găng tay trên tay, cầm cây bút máy trên bàn lên, cổ họng lăn nhẹ vài lần, dừng lại một lúc lâu khi nhìn vào bản báo cáo khám nghiệm tử thi trước mặt, như thể anh ta không biết phải làm thế nào để viết.

Mực thấm vào giấy, không biết là mồ hôi hay là nước mắt chảy ra từ khóe mắt từ từ hòa lẫn vào.

Cuối cùng anh ấy cũng cầm bút lên, nhưng dưới ngòi bút lại xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng gì.

Chữ viết tay của anh ấy chắc hẳn sẽ rất đẹp.

Không hiểu sao câu này lại hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo đứt quãng đó thực sự không liên quan gì đến chữ đẹp.

Những dòng chữ dày đặc lấp đầy toàn bộ trang báo cáo khám nghiệm tử thi.

Cả trang giấy viết là những chữ viết xiêu vẹo, chỉ có cái tên ở cột tên người đã khuất lại được viết vô cùng tinh tế và xinh đẹp.

Cố Mộng.

Đây chắc hắn là tên của tôi.

Anh ngừng bút, cây bút máy trên tay không hiểu sao lại rơi xuống đất.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây bút kia đến xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì.

Mãi đến khi ở ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần.

Anh đứng dậy cầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng lòng bàn tay của anh ta chắc hẳn đã đẫm mồ hôi, vặn mấy lần cũng không mở được cửa, đành phải xoa tay vào quần áo mới mở được cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói Từ Bách Lâm có chút khàn khàn, người cảnh sát trẻ ở cửa có chút lo lắng mà nhìn thoáng qua hắn, sau đó thận trọng nói:

"Bác sĩ pháp y Từ, giám đốc Trương bảo anh lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, tới phòng họp để họp."

"Tôi đã biết, đợi tôi thay quần áo đã."

Sau đó, không đợi người cảnh sát ngoài cửa nói đồng ý, anh ta lại đóng cửa lại.

Sau khi cởi quần áo phẫu thuật và mặc áo khoác trắng, Từ Bách Lâm bước ra khỏi phòng giải phẫu.

Vốn dĩ tôi muốn đi theo anh ấy, nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tốc độ ra khỏi phòng giải phẫu của tôi chậm lại rất nhiều.

"Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao lại lừng khừng như vậy? Tại sao ngươi không nhanh chóng đi theo hắn? Biết đâu họ sẽ nói điều gì đó về chuyện lúc còn sống của ngươi trong cuộc họp đấy?"

Nhìn thấy tôi nán lại trước cửa phòng giải phẫu, quỷ sai có chút sốt ruột.

"Ngươi có chắc là tôi có thể ra ngoài được không?"

Tôi cong môi, không biết ai vừa nói tôi chưa chế.t bao lâu, hồn  vẫn còn kết nối với thể xác.

"Tại sao ngươi không thể đi ra ngoài? Vừa rồi ngươi không thể rời đi nơi này, bởi vì linh hồn của ngươi cảm ứng được vị trí của thi thể, nói cho ngươi biết thi thể ở gần đây thôi."

"Bây giờ thi thể đã được tìm thấy, ta cũng thấy được ngươi đã ch.ết rồi, không có lý do gì ngươi không thể rời đi."

Ừmmm…

Tôi không nghĩ là tôi nghe hiểu, tôi chỉ cảm thấy thế giới của người ch.ết thực sự rất phức tạp.

Nhưng tôi cũng lười hỏi rõ ràng với hắn, dù sao chỉ cần có thể rời khỏi đây là được.

Tôi bay ra khỏi phòng giải phẫu, quả nhiên không còn cảm giác bị lôi kéo vừa rồi nữa, tôi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Từ Bách Lâm, đi theo anh ta vào phòng họp.

Trong phòng họp có rất nhiều người, lúc này trên mặt mọi người đều đầy vẻ mệt mỏi, nhìn thấy Từ Bách Lâm đi vào, người đàn ông có râu xồm xoàm ở phía trước giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

"Tiểu Từ, báo cáo khám nghiệm tử thi Cố Mộng đã có chưa?"

Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy tơ má.u, vừa nhìn qua có thể biết ông ta chắc chắn đã thức mấy đêm dài.

Từ Bách Lâm không nói gì, chỉ gật đầu và đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay ra.

Người đàn ông cầm lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, mở ra, ngẩng đầu nhìn Từ Bách Lâm, thở dài nhưng không nói gì thêm, cúi đầu nhìn bản báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay, cẩn thận kiểm tra.

"Ba xương sườn bị đập vỡ bằng một dụng cụ cùn, tai phải bị cắt bằng một dụng cụ sắc nhọn, nhãn cầu và quả thận bên trái bị mất, tám ngón tay bị chặ.t đứt và xương đùi bị gãy bởi một dụng cụ cùn..."

Người đàn ông đọc hết câu này đến câu khác, toàn thân run lên theo từng câu, cho đến khi đọc hết, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, cả người giận đến phát run.

"Amphetamine...đám sú.c sinh đó đã tiêm amphetamine vào cô ấy!"

Hắn nhìn Từ Bách Lâm như thể không thể tin được, như thể hắn đang xác nhận lại nhiều lần liệu đây có phải là sự thật hay không.

Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung vào Từ Bách Lâm, như muốn nghe một lời phủ nhận từ anh, nhưng anh lại gật đầu.

Hai mắt Lâm Ngọc lại đỏ hoe, ngay khi người đàn ông đọc lại tất cả những vết thương mà tôi phải chịu, Lâm Ngọc đã toàn thân run rẩy và không kìm được khóc lên.

Amphetamine! Cố Mộng, cô—cô ấy…"

"Bọn sú.c sinh! Bọn sú.c sinh căn bản không phải là con người!"

Lâm Ngọc nắm chặt tay và đập mạnh vào bàn, như thể cái bàn là bọn sú.c sinh đã tra tấn tôi đến ch.ết.

Nhưng bàn làm việc không chịu nổi sự tức giận của cô, cả văn phòng cũng không thể đè nén được sự oán giận trong lòng mọi người.

"Amphetamine là gì?"

"Một loại thuốc kích thích thần kinh giúp con người luôn tỉnh táo."

Tôi buột miệng nói ra.

Quỷ sai gật đầu như thể chợt hiểu ra, rồi đột nhiên nhìn về phía tôi.

"Ngươi, ngươi, ngươi---- nói cách khác, ngươi đã tỉnh táo suốt thời gian bị bọn kia tra tấn phải không?”

"Bị móc mắt khi còn sống sờ sờ, xương sườn bị gãy, bị lấy nội tạng,  ngón tay bị chặt đứt!"

"Những kẻ tra tấn ngươi căn bản không phải là con người!"

“Đừng lo lắng, sau khi bọn nó ch.ết, ta nhất định sẽ báo cáo Diêm vương, yêu cầu Diêm vương ném những kẻ đó xuống sông Vong Xuyên, sau đó ném bọn họ xuống tầng thứ 18 của địa ngục, cuối cùng để bọn nó làm sú.c sinh, ta sẽ không bao giờ cho bọn chúng làm người nữa!"

Quỷ sai rất tức giận, vì tôi mà tỏ ra bất bình, mắng bọn sú.c sinh đã tra tấn tôi.

Nhìn bộ dáng này của hắn khiến tôi rất mắc cười, đưa tay che miệng, ý bảo hắn im lặng.

"Không phải ngươi nói mắng chửi người khác là làm tổn hại âm đức sao? Vì một đám sú.c sinh mà đánh mất âm đức của mình, nó không đáng."

Tôi mỉm cười với hắn và quay lại nhìn những người trong phòng họp.

Người đứng đầu đặt bản báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay xuống, như nhớ ra điều gì đó, lại nói với Từ Bách Lâm:

"Tiểu Từ, ngoài những thứ này ra, trên người Cố Mộng còn tìm được thứ gì khác không?"

“Bề ngoài Hàn Bạch phủ làm việc buôn bán vật liệu xây dựng, nhưng đằng sau lại có rất nhiều thứ bẩn thỉu, muốn bắt hết bọn chúng thì phải lấy được bằng chứng quan trọng nhất.”

“Lần trước Cố Mộng liên lạc với cục, cô ấy có nói mình thu được chứng cứ quan trọng, với tính cách của cô ấy, nếu tôi đoán không lầm, cô ấy chắc chắn đã giấu những thứ này trước tiên, một hơi bò đến đồn cảnh sát là để nhắc nhở chúng ta..."

Lời nói của người đàn ông nuốt xuống lại trước khi ông ta nói xong.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào Từ Bách Lâm, nhưng anh lại lắc đầu.

“Trên người Cố Mộng tôi không tìm được bất cứ thứ gì.”

Giọng nói Từ Bách Lâm rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút không bình thường.

Những ánh mắt mong đợi xung quanh anh lúc này đều nhanh chóng nhạt đi.

"Có lẽ cảnh sát Cố chỉ muốn quay lại đồn cảnh sát vào giây phút cuối đời."

Một nữ cảnh sát trẻ đang khóc, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nức nở cúi đầu xuống.

"Không, Cố Mộng không phải loại người làm chuyện vô dụng, cô ấy vào phút cuối cùng mới bò về đồn cảnh sát, nhất định là đã gửi tin tức gì đó cho chúng ta."

Lâm Ngọc đứng dậy khỏi ghế và quay lại nhìn Từ Bách Lâm:

"Bách Lâm, anh biết Cố Mộng mà. Tôi biết Cố Mộng đã thỏa thuận với anh, nếu một ngày nào đó cô ấy hi sinh trong khi làm nhiệm vụ nằm vùng, thi thể của cô ấy phải được anh giải phẫu."

"Anh là người hiểu rõ cô ấy nhất và là người mà Cố Mộng tin tưởng nhất. Chỉ có anh mới có thể hiểu được tin tức mà Cố Mộng muốn truyền đạt cho chúng ta."

Trên mặt Lâm Ngọc tràn đầy thành khẩn và mong đợi, nhưng giống như cầu xin hơn là mong đợi.

"Giữa Từ Bách Lâm và ngươi có quan hệ gì?"

"Nhìn ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc, xem ra quan hệ của hắn với ngươi không bình thường!"

Quỷ sai huých cùi chỏ vào tôi, như muốn nhiều chuyện.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt cụp xuống suy nghĩ, hắn thói quen nghịch ngón tay khi suy nghĩ và lo lắng,  trong đầu tôi lại hiện một hình ảnh.

"Từ Bách Lâm, anh đừng có coi thường tôi, nếu anh còn để tôi thấy cái bản mặt coi thường người khác này? Có tin là tôi sẽ cắn anh không?!"

"Từ Bách Lâm, đừng có không biết tốt xấu thế, bà đây là đang cho anh cơ hội được ở bên tôi đấy."

“Bách Lâm hãy hứa với tôi, nếu một ngày nào đó tôi đi làm nhiệm vụ và không thể quay về thì anh phải là người khám nghiệm tử thi cho tôi.”

"Em biết điều này đối với anh thật tàn nhẫn, nhưng anh là người em tin tưởng nhất trên thế giới này, đồng thời anh cũng là bác sĩ pháp y giỏi nhất trong lòng em."

"Từ Bách Lâm, em nhất định phải đi thực hiện nhiệm vụ này. Tin em đi, em nhất định sẽ trở về nguyên vẹn."

"Khi em trở lại, chúng ta sẽ kết hôn nhé."


Những mảnh ký ức rời rạc, hỗn loạn, nhìn khuôn mặt ngày càng rõ ràng và quen thuộc của người đàn ông trước mặt, lòng tôi vô cớ đau nhói.

Từ Bách Lâm, chắc hẳn là người tôi yêu.

Tôi đưa tay định chạm vào người đàn ông trước mặt, nhưng tôi chưa kịp chạm vào thì anh ấy đã đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt vô cảm.

"Lâm Ngọc, cho tôi xem đoạn phim giám sát Cố Mộng bị ném từ trong xe và bò về đồn cảnh sát."

Anh ta chỉ để lại một câu rồi bước ra khỏi phòng họp, hai tay đút túi quần và không quan tâm tới mọi người.

Lâm Ngọc gật đầu với người đứng đầu rồi bước ra ngoài.

Hai người trở lại văn phòng, Lâm Ngọc mở ra đoạn video giám sát cảnh tôi bị ném ra khỏi xe và bò về đồn cảnh sát, sau đó liếc nhìn Từ Bách Lâm đang chăm chú xem video, muốn nói lại thôi, nói:

"Chiếc xe này không có biển số, chúng ta không tra ra được chủ nhân của chiếc xe này là ai. Họ để Cố Mộng ở đó, chắc là để khiêu khích cảnh sát."

"Không nghi ngờ gì, việc này nhất định là do đám s.úc sinh trong Hàn cung thực hiện. Tôi nghĩ Cố Mộng nhất định đã biết điều gì đó, nếu không bọn chúng đã không tra tấn cô ấy bằng cách đó hơn ba mươi giờ."

"Tôi biết, tôi hiểu cô ấy rõ hơn ai hết."

Tôi lơ lửng phía sau Từ Bách Lâm, nhìn anh ấy nhìn chằm chằm vào máy tính không chớp mắt, như thể anh ấy không muốn bỏ lỡ một hình ảnh nào cả.

Anh ấy nhìn như vậy hết lần này đến lần khác, nhìn tôi trần truồng, bầm tím từ một chiếc xe tải không biển số ném xuống.

Nhìn thấy mình đang bị đám đông trên đường lại nhìn xem, tôi cố gắng hít thở, đỡ lấy cơ thể tàn tạ của mình và bò từng chút một về phía đồn cảnh sát.

Nhìn tôi bò đến trước cửa đồn cảnh sát, vươn tay về phía trước, mở to mắt, trút hơi thở cuối cùng.

"Khó trách ngươi chỉ nhớ đường về đồn cảnh sát, ngay từ đầu đây là nơi cuối cùng ngươi nghĩ đến trước khi ch.ết."

Quỷ sai bên cạnh tôi thở dài, và cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một biểu cảm khác ngoài nhiều chuyện của hắn.

Trong văn phòng không có đèn sáng, nguồn sáng duy nhất chính là chiếc máy tính trước mặt Từ Bách Lâm.

Anh ấy chỉ ngồi trước máy tính, bất động, nhiều lần tôi có thể nghe thấy sự tiếc hận của những cảnh sát ngoài cửa khi nhìn thấy anh.

"Bác sĩ pháp y Từ và sĩ quan Cố thật đáng thương."

"Ai nói không phải? Nghe nói hai người bọn họ còn chuẩn bị giấy đăng ký kết hôn, chờ Cố sĩ quan đi nhiệm vụ về sẽ kết hôn."

Các đồng nghiệp lần lượt đến thuyết phục Từ Bách Lâm nghỉ ngơi, nhưng Từ Bách Lâm vẫn bất động, không nhúc nhích, không để ý người khác.

Tôi cứ ngồi như thế cho tới bình minh.

Khi Lâm Ngọc biết tin và tức giận chạy tới, Từ Bách Lâm vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của anh, Lâm Ngọc tức giận tát vào mặt hắn không thương tiếc.

"Từ Bách Lâm, anh muốn ch.ết phải không?"

“Với hành động này của anh, đợi đến khi bắt được những kẻ đó để báo thù cho Cố Mộng, trước khi có bằng chứng thì anh đã chế.t rồi.”

"Sao anh lại như thế này...."

"Tôi biết Cố Mộng muốn truyền đạt tin tức gì cho chúng ta."

Giọng nói Từ Bách Lâm có chút yếu ớt, hắn liếc nhìn Lâm Ngọc một cái, sau đó quay người đi nhắm mắt lại.

Lâm Ngọc giật mình, sau đó lại vui mừng: "Tin tức gì vậy? Mau nói cho tôi biết!"

“Cô ấy muốn về nhà.”

"Cô ấy không bò đến đây. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hướng cô ấy nằm đó và đưa tay ra không phải là đồn cảnh sát."

“Hướng Bắc, từ hướng đó đi về hướng Bắc, đó là nhà của cô ấy.”

"Sau khi cha mẹ cô qua đời, cô được gửi đến trại trẻ mồ côi và chưa bao giờ trở về nhà."

Từ Bách Lâm cúi đầu, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, khóe mắt lại phiếm hồng.

Anh ấy chậm rãi đứng dậy, đi ngang qua Lâm Ngọc, quay lại phòng giải phẫu, thay quần áo xong, bước sang một bên cầm khung ảnh có ảnh của tôi trên bàn lên, từ phía sau khung ảnh lấy ra một chiếc chìa khóa.

Lấy chìa khóa, Từ Bách Lâm đi ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe về phía bắc ngoại thành.

Tôi thực sự lo lắng, anh hình như đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, mệt mỏi quá độ mà có thể bị tai nạn giao thông.

Nhưng thực tế, là do tôi nghĩ nhiều.

Xe chạy một lúc lâu, cuối cùng dừng lại ở một khu dân cư cũ.

Nhìn thoáng qua là có thể biết những ngôi nhà ở đây đã rất cũ rồi, dây điện cũ kỹ, cửa an ninh cũ bong tróc sơn, rỉ sét.

Mấy ông, bà lớn tuổi đang ngồi trên cầu thang phe phẩy quạt và trò chuyện về chuyện gia đình.

Tôi đi theo Từ Bách Lâm, thong thả đi theo, rẽ vào một dãy nhà, đi lên tầng ba và dừng lại ở cửa.

Chữ “Phúc” trên cửa an ninh đã trôi màu, những câu đối Tết cũng dán đầy những quảng cáo nhỏ khác nhau, nhìn vào là có thể biết căn nhà này đã bị bỏ đi từ lâu.

Từ Bách Lâm lấy chìa khóa từ trong túi ra, đút vào ổ khóa rỉ sét, mở cửa bước vào.

Tôi theo anh ấy bay vào đây, trong nháy mắt vừa bước vào, tôi dường như nghe thấy một giọng nói trầm trầm bên tai gọi đi gọi lại tên mình.

"Mộng Nhi, nhìn cha mẹ mang về cho con cái gì này?"

"Mộng nhi, đừng giận cha mẹ con. Cha mẹ con không giải thích với con rằng chúng ta không phải cố ý không xem con biểu diễn."

"Cha mẹ thật sự rất vội. Chờ công tác này xong, chúng ta sẽ quay lại chơi với con được không?"

"Được rồi được rồi, lần sau cha nhất định sẽ đi xem múa của con, chúng ta nhất trí nhé!"


"Mộng Nhi, trốn vào tủ đi, chỉ cần mẹ gọi, con đừng ra ngoài!"

"Mộng Nhi, con yêu, hãy nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ em vẫn luôn yêu thương con."


"Này, này! Tại sao ngươi lại khóc?”

Quỷ sai ở một bên đưa tay ra quơ quơ trước mắt tôi, những giọng nói và lời nói vừa lạ vừa quen lọt vào tai tôi khiến tim tôi co rút đau đớn.

Tôi mờ mịt quay đầu nhìn quỷ sai đang tò mò nhìn mình, giơ tay lau mặt, lúc này mới nhận ra mình đang khóc.

"Ngươi có nhớ ra điều gì đó không?”

Nhìn đồ đạc trong nhà vô cùng quen thuộc trước mặt, tôi gật đầu.

Nơi mày, hẳn là  nhà của tôi.

Tôi lau nước mắt trên mặt rồi theo Từ Bách Lâm đi vào một phòng.

Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, bao gồm một chiếc bàn làm bằng gỗ, một chiếc giường nhỏ màu hồng và những con búp bê đặt ở đầu giường nhưng đều phủ đầy bụi.

Từ Bách Lâm đi quanh phòng, sờ sờ, nhìn xung quanh, , như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Quỷ sai có chút buồn bực, theo hắn đi quanh phòng, nhưng lại không hiểu gì.

"Hắn đang tìm cái gì vậy?"

“Chắc là đang tìm thứ gì đó tôi đã giấu.”

Tôi đứng ở cửa bay về phía Từ Bách Lâm, không chú ý, vô tình đi xuyên qua giường làm ngã một con búp bê.

Con búp bê lăn dưới gầm giường, Từ Bách Lâm sửng sốt, cúi xuống nhặt lên, nháy mắt, hắn như nhìn thấy thứ gì, mặc kệ trên mặt đất đầy bụi, hắn quỳ trên mặt đất cúi người lấy nó.

Anh kéo một chiếc túi vải đỏ ra khỏi khung giường, Từ Bách Lâm mở túi ra, nhìn thấy bên trong có một ổ USB, ngoài ra còn có một lá thư.

Lấy lá thư từ trong túi ra, tay Từ Bách Lâm không khống chế được mà run rẩy.

Anh gần như không cẩn thận mà xé phong thư, lấy tờ giấy viết thư bên trong ra, mở ra và đọc.

Tôi không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rằng bức thư này hẳn là bức thư cuối cùng tôi gửi cho Từ Bách Lâm.

Nhưng, tôi cũng rất tò mò không biết mình đã viết gì cho anh ấy.

Vì vậy, tôi lại gần anh ấy.

[Gửi Bách Lâm:

Anh không ngờ rằng em sẽ thực sự viết thư cho anh đâu nhỉ.

Thực ra, em không nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ viết thư cho anh thế này.

Em không biết liệu anh có cười nhạo em đã làm theo cách cũ rích này hay không.

Nhưng em không thể quản được nhiều như vậy.

Có lẽ em đã ch.ết khi anh mở lá thư này.

Thực xin lỗi vì không thể thực hiện được lời đã hứa với anh, chắc hẳn đây là điều em hối hận nhất trong cuộc đời này.

Em không phải là người thích nói những lời lẽ buồn nôn, và em biết rằng anh cũng không thích nghe những lời lẽ đó.

Em biết anh là một bác sĩ pháp y và một người theo chủ nghĩa duy vật trung thành.

Nhưng Bách Lâm, em vẫn muốn nói với anh.

Chỉ có anh, em muốn có kiếp sau cùng anh.

Bách Lâm, hãy nhớ lời hứa của chúng ta.

Chúng ta phải xứng đáng với đảng, xứng đáng với nhân dân, xứng đáng với lời thề dưới lá cờ đỏ, xứng đáng với huy hiệu cảnh sát trên ngực.

Em, Cố Mộng, không bao giờ hối hận khi đã gặp được anh trong cuộc đời này.

Hãy tiến về phía trước và đừng nhìn lại.]


Quỷ sai bên cạnh tôi đang khóc không ra gì, nhưng mắt tôi không còn nhìn vào lá thư nữa.

Từ Bách Lâm vẫn không nói một lời, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng mép tờ giấy viết thư đã bị hắn nhào rách.

Anh đưa tay lên chạm vào dòng chữ trên tờ giấy viết thư, đầu ngón tay hơi run lên, sau khi vuốt ve cẩn thận, anh gấp tờ giấy viết thư lại, nhét vào túi áo ngực bên trái.

Anh ấy đứng lên, hẳn là đã quỳ rất lâu, đầu gối không thể chống đỡ được, phải rất lâu sau anh ấy mới đứng thẳng được.

Đưa ổ flash USB vào túi, Từ Bách Lâm không ngừng đi xuống cầu thang và chuẩn bị quay lại đồn cảnh sát.

Tôi đi theo anh ấy, vừa bước ra khỏi cầu thang, tôi nhận thấy có nhiều ánh mắt đang hướng về phía Từ Bách Lâm.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng nên nhìn theo qua tầm mắt đó, đột nhiên trừng mắt mở to.

"Từ Bách Lâm, chạy đi!"

"Chạy mau!"

Tôi hét vào mặt Từ Bách Lâm, nhưng căn bản anh ấy không nghe thấy tôi.

Tôi chưa bao giờ ghét bản thân mình đã ch.ết như lúc này, tôi nhìn quanh bốn phía, muốn tìm cái gì đó để nhắc nhở anh, nhưng đã quá muộn.

Mấy người đàn ông với vẻ mặt hung tợn đã lao về phía Từ Bách Lâm, lúc Từ Bách Lâm nhận ra mình đang bị theo dõi, anh ấy đã bị người ta trùm một tấm vải đen lên đầu và bị trói vào một chiếc ô tô.

Tôi đi theo nhảy lên xe, những người đó đưa Từ Bách Lâm đến một biệt thự ở ngoại ô, lột sạch rồi ném anh ấy vào phòng giam đầy m.áu.

Sau đó một chậu nước đổ lên đầu khiến anh tỉnh dậy.

"Từ Bách Lâm, bác sĩ pháp y Từ."

Khoảnh khắc nhìn thấy tên cầm đầu, toàn thân tôi dần lạnh đi, tôi hoàn toàn không thể kiềm chế được, bởi vì lúc này, những cảnh tượng đang hiện lên trước mắt tôi.

Tôi bị phát hiện thân phận, bị ném đến đây, bị tên s.úc sinh trước mặt tiêm amphetamine.

Mắt bị móc ra, xương sườn bị đánh gãy bằng tấm sắt, bụng bị dao m.ổ và thận bị lấy đi khi còn sống sờ sờ, bị đánh gãy đùi và da bị cắt...

Tôi muốn hôn mê nhưng buộc phải tỉnh táo, cơn đau khiến tôi tê dại, đầu óc trống rỗng, cổ họng không còn phát ra được âm thanh nào, thậm chí tôi còn không tự chủ được *việc đi ngoài, hoàn toàn không thể khống chế được.

(*) đi tiểu, đi cầu

"Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra tất cả rồi!"

Ba năm trước, tôi nhận được nhiệm vụ từ cấp trên là lẻn vào Bắc Hàn cung, địa điểm giải trí lớn nhất thành phố, tìm cách thu thập bằng chứng hình sự cho thấy Thẩm Tam, ông chủ đằng sau Bắc Hàn cung, đang bí mật buôn lậu ma tú.y và buôn người.

Trong những năm qua, tôi đã hợp tác với trong và ngoài nước, bí mật thu thập rất nhiều bằng chứng về tội ác của Thẩm Tam, tôi cũng được thăng chức, thành công bước vào vị trí quản lý cấp cao của Bắc Hàn Cung, và có được tiếng nói nhất định.

Ba tháng trước, tôi nhận được nhiệm vụ cuối cùng mà cấp trên giao cho tôi.

Họ nghe nói trong tay Thẩm Tam có một cuốn sổ cái ghi lại danh sách và số tiền của tất cả những người mà hắn đã hối lộ nhằm mở rộng quan hệ trên dưới trong nhiều năm qua.

Nó cũng bao gồm các thủ đoạn không chính đáng để rửa tiền, rất cụ thể.

Cấp trên yêu cầu tôi phải tìm cách lấy được cuốn sổ, chỉ cần có được cuốn sổ, không chỉ Thẩm Tam mà tất cả những mối liên hệ mờ ám đằng sau Thẩm Tam cũng sẽ bị diệt trừ.

Nhưng đúng lúc tôi đang tìm cách lấy sổ kế toán trong tay Thẩm Tam giấu đi và chuẩn bị liên lạc với cấp trên để thu lưới thì tôi đã bị lộ.

Tôi bị Thẩm Tam bắt, hắn không phải kẻ ngố.c, hắn đương nhiên biết trong tay tôi có hết chứng cứ phạm tội của hắn và đã giấu chứng cứ đi.

Để tìm ra tung tích những thứ đó, Thẩm Tam đã giam tôi vào *thủy lao của biệt thự.

(*)Nhà ngục xây dưới nước.

Suốt ba ngày ba đêm, tôi bị ngâm đến mức toàn thân sưng tấy nhưng vẫn cắn chế.t không chịu nói.

Cuối cùng, đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Tam.

"Bác sĩ pháp y Từ, mày có biết đây là đâu không?"

"Tao đã ở đây tra tấn Cố Mộng!"

"Đồ sú.c sinh!"

Từ Bách Lâm hai mắt đỏ bừng, không còn cách nào đè nén lửa giận trong lòng, gầm lên với Thẩm Tam.

Thẩm Tam cười đ.iên cuồng, ra lệnh cho người treo Từ Bách Lâm lên, sau đó đá mạnh vào bụng Từ Bách Lâm khiến anh bay lên.

"Bác sĩ pháp y Từ, nếu điều tra của tao là chính xác, mày và con nhỏ cảnh sát Cố hẳn là vợ chồng."

"Cô ta thực sự rất thú vị. Cô ta là một cảnh sát chống ma tu.ý giỏi, và cô ta đã tìm được một bác sĩ pháp y."

"Xem ra cô ta biết trước có một ngày mình sẽ chế.t, đã sớm để lại cho mình một lối thoát!"

"Này, tao chỉ muốn hỏi, cảm giác của mày khi mổ xác Cố Mộng thế nào nhỉ?"

"Tao biết mày làm pháp y có năng lực như thế nào. Đáng lẽ mày phải đoán ra tất cả thủ đoạn tao dùng đối với cô ta! Cố Mộng là người đầu tiên tao gặp có thể cầm cự suốt 38 giờ mà không chế.t đấy."

Thẩm Tam hất cằm lên, như đang nhớ lại cảnh tượng tra tấn tôi ngày hôm đó.

Từ Bách Lâm lúc này hoàn toàn bị treo lơ lửng trên không, tay chân đều bị trói, trong tình trạng vô cùng chật vật.

"Thẩm Tam, mày cảm thấy thế nào khi bị Cố Môngh lừa và không lấy được thứ gì từ cô ấy?"

"Tao biết mày vì sao bắt tao, mày muốn chứng cứ Cố Mộng giấu đi, tao cũng biết thứ kia Cố Mộng giấu ở đâu."

"Nhưng tao sẽ không nói cho mày biết!"

Khóe miệng Từ Bách Lâm nhếch lên một nụ cười, khiêu khích Thẩm Tam như đang giễu cợt hắn.

Đúng như dự đoán, Thẩm Tam bị chọc giận và vung nắm đấm về phía Từ Bách Lâm như bao cát, đấm mạnh vào.

"Hai người chúng mày đúng là một đôi!"

"M.ẹ nó, không nói đúng không! Đều m.ẹ nó chúng mày cứng cỏi lắm mà phải không?"

"Tao hôm nay muốn xem xương của mày có cứng bằng Cố Mộng hay không!"

Thẩm Tam vừa nói vừa gọi người kéo Từ Bách Lâm đến.

Tôi có lẽ đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng tôi rất ngạc nhiên vì không biết Từ Bách Lâm vừa ném ổ flash USB ở đâu.

Anh ấy không đã lấy ổ USB đúng không?

"Đừng nghĩ tới chuyện đó, Từ Bách Lâm đã phát hiện có người mai phục sớm hơn ngươi. Trước khi bị bắt cóc, hắn đã nhét ổ USB xuống gầm xe."

"Ngược lại là ngươi, nếu đã khôi phục trí nhớ, cũng nên đi theo ta rồi."

Lúc lấy lại tinh thần, quỷ sai đã kéo tôi ra ngoài, trong phòng giam có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Từ Bách Lâm.

Tiếng kêu làm tôi sợ hãi, cả người run rẩy.

Suy nghĩ của tôi khó có thể dừng lại được, tôi biết thủ đoạn của Thẩm Tam, tôi căn bản không dám nghĩ lúc này Từ Bách Lâm đang phải chịu đựng tất cả những gì tôi đã phải chịu đựng trước đây.

“Với những công đức tích lũy được ở đời này, chắc chắn kiếp sau ngươi sẽ được đầu thai vào gia đình tốt nhất và tận hưởng cuộc sống hạnh phúc mà không cần phải làm gì cả”.

"Nhưng mà, đây đáng lẽ là những thứ ngươi nên nhận được. Ai bảo ngươi--"

"Ngươi làm sao vậy?"

Quỷ sai không giữ được tôi, nên quay lại lải nhải, nhìn thấy bàn tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, những giọt nước mắt không kìm được trên mặt.

Tôi nhìn hắn như đã hạ quyết định, rồi nói từng câu từng chữ cầu xin nói:

"Có cách nào không, tôi có thể cứu anh ấy không?"

"Tôi biết, ngươi nhất định có biện pháp, ta nhất định phải cứu hắn!"

Gương mặt Quỷ sai ngạc nhiên một lúc rồi nhìn tôi chằm chằm, cau mày.

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đã là người ch.ết rồi! Chuyện của người sống đều không liên quan tới ngươi nữa."

“Ngươi vất vả lắm mới khôi phục được trí nhớ, đương nhiên là phải chạy nhanh cùng ta quay lại âm phủ để đầu thai, để tránh mất nhiều thời gian hơn nữa!"

"Ngươi chỉ cần nói cho tôi biết, có cách nào để cứu anh ấy!"

Tôi kiên định nhìn hắn, tôi đã hạ quyết tâm dù trả bất cứ giá nào.

Tiếng kêu thảm thiết của Từ Bách Lâm không ngừng kêu bên tai, thân thể yếu ớt của anh ấy căn bản là không thể chống đỡ được bao lâu, mỗi một chiêu Thẩm Tam ra tay đều là cận kề cái ch.ết, nhưng thực sự sẽ không giết chế.t người.

Tôi giằng co với Quỷ sai trong vài giây, tôi giãy giụa với hắn, cuối cùng thở dài một hơi.

"Nếu biện pháp này yêu cầu ngươi phải trả giá rất lớn, ngươi sẽ không bao giờ hối hận?"

Tôi gật đầu chắc chắn: “Không hối hận.”

"Nó sẽ tiêu hao tất cả phúc báo của ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ được đầu thai nữa, ngươi còn biến mất thành tro bụi!"

“Nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, với công đức ngươi tích lũy được ở kiếp này, kiếp sau ngươi nhất định có thể đầu thai vào gia đình tốt nhất, ngươi sẽ quên đi tất cả những gì đã xảy ra bây giờ và sống hạnh phúc cho đến cuối đời."

"Không cần suy nghĩ!"

Tôi lắc đầu.

"Thẩm Tam là một tai họa, nếu vẫn tiếp tục ung dung trước pháp luật, không biết gia đình nào sẽ cửa nát nhà tan."

"Tôi là cảnh sát. Sứ mệnh của tôi là bảo vệ tổ quốc và bảo vệ nhân dân. Sứ mệnh của tôi là ngăn chặn thêm nhiều gia đình bị tan nát."

"Tôi sẽ không bao giờ hối hận!"

Quỷ sai nhìn tôi, có vài phần khiếp sợ.

Hắn thở dài, cuối cùng gật đầu.

"Ngươi sẽ tạm thời có khả năng biến thành *thực thể, nhưng ngươi chỉ có một giờ. Cách này sẽ tiêu hao cơ hội đầu thai của ngươi từ kiếp này sang kiếp khác. Khi hết thời gian, ngươi sẽ bị xóa sổ."

(*)Là các đối tượng của thế giới thực, bao gồm cả các đối tượng có thể nhìn thấy được hoặc không nhìn thấy được

"Đây là quyết định của ngươi, đừng hối hận."

"Tôi sẽ không bao giờ hối hận!"

Tôi vừa dứt lời, Quỷ sai nhét thứ gì đó vào miệng tôi, chẳng mấy chốc tôi từ từ trong suốt chuyển sang thực thể.

"Ngươi muốn làm gì bây giờ?"

Quỷ sai hỏi.

Tôi không nói gì mà chỉ đi về phía một nơi trong biệt thự.

Đây là căn cứ của Thẩm Tam, tôi đã từng đến đây và đã thăm dò ra tất cả những lối đi bí mật ở đây.

Bao gồm cả vũ khí, thuốc nổ Thẩm Tam giấu ở đây.

Đặt thời gian và đốt chất nổ để gây ra chấn động, tạo ảo giác có cuộc tấn công.

Tất nhiên, lợi thế của việc làm này không chỉ là thu hút sự chú ý của Thẩm Tam mà còn có thể làm nổ tung kho vũ khí của hắn.

Sau đó đưa Từ Bách Lâm trốn thoát khỏi lối đi bí mật, đồng thời liên lạc với đồn cảnh sát gần nhất để dẫn người hỗ trợ tới.

Nghĩ như vậy, tôi  bay nhanh tìm thấy kho vũ khí trong biệt thự của Thẩm Tam, bay vào kho vũ khí nhờ khả năng biến hình theo ý muốn của mình.

Thành thật mà nói, tôi cũng nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng một chút, nhưng bây giờ tôi không thể quan tâm đến nó nữa.

Tìm thấy quả bom hẹn giờ, tôi đặt thời gian nổ là ba phút.

Sau đó tôi bay ra khỏi kho vũ khí và quay trở lại tầng hầm nơi Từ Bách Lâm bị nhốt.

"Cuối cùng thì ngươi cũng đã trở lại."

"Ta vừa thấy tên sú.c sinh đó hình như đã tiêm thứ gì đó vào người hắn”

“Dù sao thì hiện tại tình huống của hắn cũng không được tốt lắm.”

Không biết tại sao tên này còn chưa rời đi, nhưng hiện tại tôi không thể làm gì được hắn.

Tôi bay vào phòng giam nơi trước đây đã bị tra tấn, mũi của Từ Bách Lâm bị gãy, mặt bây giờ đầy m.áu.

Đôi mắt anh ấy mở to đến mức gần như muốn rớt ra khỏi tròng, toàn thân phấn khích đến mức đáng sợ.

Sau một thời gian dài thức khuya và buộc phải thức dậy sau khi bị tiêm amphetamine, Từ Bách Lâm có thể sẽ bị ngừng tim do phấn khích quá mức nếu không được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

Tim tôi như thắt lại, nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, tôi ước gì mình có thể lập tức biến thành thực thể và lao tới liều mạng với Thẩm Tam.

Nhưng không!

Thẩm Tam phải sống!

Hắn ta phải bị thu lưới !

Từ từ, chờ một chút!

Lúc này toàn thân tôi run lên, người ta nói sau khi con người ch.ết không thể cảm nhận được đau đớn, nhưng vào lúc này, tôi có thể cảm nhận được nổi đau của trái tim sắp như bị xé rách.

Tôi bất lực nhìn Thẩm Tam nhặt một con dao găm, cười dữ tợn hướng về phía Từ Bách Lâm.

Con dao găm đã đâm vào ngực anh, tôi đoán hắn sắp làm gì, hắn sắp xé nát nội tạng của Từ Bách Lâm giống như hắn đã làm với tôi.

Từ từ, đợi một chút!

Tôi chưa có lúc nào cảm thấy ba phút này dài đến thế.

Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi lúc này, như thể đang đấu tranh với lý trí.

Cuối cùng, khi tôi không thể kiềm chế được nữa và gầm lên lao về phía Thẩm Tam thì “bùm” một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả biệt thự.

Thẩm Tam giật mình, con dao hắn đang cầm rơi xuống đất.

"Con m.ẹ nó, cái đ.éo gì đang xảy ra vậy!"

Thẩm Tam cảm thấy không ổn và ngay lập tức hét lên, ngay sau đó có người bò vào và nói với Thẩm Tam rằng có một vụ nổ trong kho vũ khí trong biệt thự của Thẩm Tam, không biết ai đã cho nổ quả bom.

"M.ẹ nó!"

Thẩm Tam nghe vậy gầm lên giận dữ, hắn ta không quan tâm đến việc tra tấn Từ Bách Lâm nữa.

Kho vũ khí trong biệt thự này thuộc sở hữu của hắn, hắn dám thể hiện quyền lực của mình trước mặt cảnh sát, những thứ này mang lại cho hắn sự tự tin, không có gì quan trọng hơn những thứ đó.

“Không thể nào, những quả bom đó sao lại tự phát nổ được.”

“Con m.ẹ nó, chắc chắn là do bọn ch.ó kia! Chúng mày đến đây xem đi!”

Thẩm Tam vừa nói vừa đá mạnh vào Từ Bách Lâm, sau đó nhổ nước bọt vào người anh, vội vàng bỏ đi.

Tôi quan sát kỹ Thẩm Tam dẫn những người khác đi, rồi ngay lập tức biến thành một thực thể, thả Từ Bách Lâm xuống, người vốn đã tỉnh táo nhưng tinh thần đã mơ hồ.

Không còn bị trói buộc, Từ Bách Lâm ngã xuống đất, tôi ôm chặt anh ấy trong vòng tay, nước mắt không khỏi chảy xuống.

"Bách Lâm, Từ Bách Lâm——"

Giọng nghẹn ngào, tôi giơ tay lau má.u trên mặt anh.

"Bách Lâm, là em, là em!"

"Hãy nhìn em, em ở đây, em đưa anh chạy đi."

Tôi không có thời gian để nghĩ xem sự xuất hiện của tôi vào lúc này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến anh ấy, một bác sĩ pháp y không bao giờ tin vào ma quỷ và thần thánh, chính là một người theo chủ nghĩa duy vật.

Không có gì sốc hơn việc nhìn thấy người yêu đã ch.ết của mình xuất hiện trở lại trước mặt.

"Mộng Nhi? Cố Mộng?"

"Là em sao?"

Tầm nhìn của Từ Bách Lâm dần dần trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt vốn đã mơ hồ của anh ấy dần lấy lại được ánh sáng ngay khi nhìn thấy tôi.

Anh ấy có vẻ không sợ hãi lắm mà vẫn nắm chặt tay tôi như thể vừa tìm thấy thứ gì đó bị mất và tìm lại được.

"Là em, thật sự là em!"

"Mộng Nhi, em thực sự luôn ở đây!"

Tôi hơi ngạc nhiên, tưởng anh ấy sẽ nói với tôi “Em chưa ch.ết” hay “Anh biết em còn sống!” ngay khi nhìn thấy tôi.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ ngờ rằng anh ấy thực sự sẽ nói rằng tôi luôn ở đó.

Nói cách khác, anh ấy luôn có thể cảm nhận được rằng tôi luôn ở bên cạnh anh ấy.

"Em đã luôn ở đó và sẽ luôn ở đó."

Tôi nắm chặt tay anh ấy, nở một nụ cười trấn an rồi dùng tay nâng anh ấy lên khỏi mặt đất.

"Em sẽ đưa anh ra khỏi đây trước!"

Tôi vừa dứt lời thì trong biệt thự lại có một vụ nổ khác.

Tôi không dám do dự, lập tức đưa Từ Bách Lâm ra khỏi bằng một lối đi bí mật khác dưới tầng hầm, loanh quanh nơi đó lúc lâu, tôi đưa anh ấy ra khỏi biệt thự thông qua một đường ống thoát nước.

"Bách Lâm, anh nhất định phải nhớ kỹ lời em nói!"

"Đi theo con đường này xuống phía trước, ra khỏi rừng và đi về hướng đông 2 km. Đó là đồn cảnh sát gần nhất."

"Sau khi đến đồn cảnh sát, hay gọi điện cho giám đốc Trương, yêu cầu ông ấy huy động thêm nhân lực. Một đội đã bao vây Bắc Hàn Cung. Có một cánh cửa bí mật trong phòng tạp hóa ở tầng một Bắc Hàn cung. Đó chính là cửa ra vào tầng một. Chỉ có một cánh cửa bí mật. Đó là nơi kiếm tiền thực sự của Bắc Hàn cung ”.

"Để Lâm Ngọc lên xe của anh để lấy bằng chứng. Ổ USB đó chứa tất cả các mối quan hệ cá nhân của Thẩm Tam ở Thành phố X trong những năm qua, cũng như số lượng và bằng chứng về việc Bắc Hàn cung hối lộ họ trong những năm qua!"

"Em đã cho nổ tung kho vũ khí của bọn họ. Thẩm Tam là một người thông minh. Em sợ rằng hắn ta sẽ ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn và yêu cầu giám đốc Thẩm cử người đến canh giữ bến tàu. Hắn ta không được phép trốn thoát!"

"Còn có------"

"Em không có gì khác muốn nói với anh sao?"

Từ Bách Lâm cắt ngang lời tôi, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Như nhận ra điều gì đó, anh ôm chặt tôi không cho tôi tiến thêm một bước nữa.

Tôi dùng sức giãy giụa cơ thể, nhưng không chỉ cơ thể tôi đang vật lộn.

Tôi mắng Từ Bách Lâm:

"Từ Bách Lâm, em đang cùng anh nói chuyện công việc!"

Nhưng Từ Bách Lâm càng ôm tôi chặt hơn:

"Cố Mộng, em có thể ích kỷ một lần được không!"

"Hãy để anh ích kỷ một lần thôi!"

“Em phải đi, có phải hay không?”

Giọng anh run lên từng tiếng nghẹn ngào, cả người hắn run rẩy.

Những cảm xúc bị đè nén đó cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, người bình tĩnh như tảng băng trôi, khóc trước mặt tôi.

"Cố Mộng, không có cái gọi là chủ nghĩa duy vật!"

"Mỗi phút và mỗi giây anh dành cho em, anh đều cảm ơn trời cao vì đã cho phép anh được gặp em."

“Mỗi giây phút em thực hiện một nhiệm vụ bí mật, anh đều cầu nguyện với trời cao rằng em có thể bình an trở về.”

"Cố Mộng, em lại làm chuyện ngớ ngẩn sau lưng anh à?"

"Anh biết em sẽ luôn hành động ng.u ngốc khi không có anh ở bên!"

Anh ôm mặt tôi, không biết là m.áu hay nước mắt, nó lăn xuống má anh, nhỏ xuống mặt tôi, nóng đến mức gần như đốt cháy tôi.

"Từ Bách Lâm, chúng ta không có thời gian!"

Tôi cắn răng, cố ý không nhìn những cảm xúc phức tạp trong mắt anh khiến tôi gần như không thở được, bên tai là tiếng Quỷ sai thúc giục tôi.

Tôi bẻ tay anh ấy ta, kéo anh chạy nhanh vào rừng.

Tôi không dám cùng anh nói yêu.

Tôi cũng muốn ích kỷ, tôi cũng muốn hôn anh vào giây phút cuối cùng và nói với anh rằng tôi yêu anh trăm lần, ngàn lần.

Tôi muốn nói hết những lời yêu thương mà cả đời này tôi không có thời gian để nói với anh ấy, nhưng tôi cũng không có thời gian.

Tôi cắn răng và giải thích xong phần còn lại của mình với Từ Bách Lâm.

Cái nắm tay của anh vẫn rất chặt, anh nhìn tôi như muốn khắc tôi vào mắt anh mãi mãi.

Nhưng tôi đã tránh ra khỏi tay anh ấy không vì lý do gì khác ngoài việc tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói với anh, thời gian của tôi đã hết rồi.

Nhìn thấy tôi tránh thoát khỏi tay anh, bước chân Từ Bách Lâm dừng lại, bóng lưng anh vô cùng hoảng loạn, muốn quay đầu lại nhưng bị tôi ngăn lại.

"Từ Bách Lâm, chạy về phía trước đi."

Giọng nói của tôi bình tĩnh đến lạ thường, không biết tại sao, cảm giác sắp bị hồn phi phách tán lúc này không phải là cái gọi là hoảng sợ, mà là bình tĩnh lạ thường.

"Mộng Nhi——"

Từ Bách Lâm dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng một lần nữa, cảm giác của anh luôn chính xác.

Tôi đặt tay lên lưng anh ấy và dùng hết sức đẩy anh ấy ra.

"Từ Bách Lâm, tiến về phía trước, đừng quay đầu lại."

Từ Bách Lâm bị tôi đẩy ra ngoài, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được quay lại nhìn tôi.

"Từ Bách Lâm!"

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần tan biến.

Tôi hét vào mặt anh ấy bằng tất cả sức lực của mình.

"Tiến về phía trước, đừng quay đầu lại!"

Anh ấy hơi giật mình khi quay lại, không biết anh áy đã dùng bao nhiêu sức lực để dừng chuyển động và bước đi cứng ngắc về phía trước.

Dần dần, động tác của anh ấy ngày càng nhanh hơn, như thể anh ấy đang kiềm chế thứ gì đó như là chạy về phía trước như thể đang trốn thoát.

"Đáng giá sao?"

Trước khi ý thức của tôi hoàn toàn tan biến, tiếng thở dài của Quỷ sai hỏi bên tai tôi.

"Đáng."

Tôi gật đầu.

Tôi lớn lên dưới lá cờ đỏ và sinh ra trong gió xuân.

Tôi đã thề dưới lá cờ đỏ, tôi xứng đáng với đất nước và nhân dân, tôi xứng đáng với danh dự trên ngực và xứng đáng với tình yêu của cha tôi.

Người duy nhất tôi có lỗi là người yêu của tôi.

Tôi mong ngày ấy mỗi mùa xuân hoa nở, làn gió xuân đi qua có thể nói cho anh biết.

Tôi yêu anh ấy.

-Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro