~Zhihu~ Hy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Zhihu~ Hi sinh [Hoàn]

Tác giả: 猪里猪气 ( Trư Khí Trư Lý)

Nhà thầu: Chỉ Muốn Làm Con Cá Mặn

Edit: Chi

Beta: Xuri

Hỗ trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
-----------
Sau khi bị lừa bán đến một sơn thôn, các dân làng muốn đem ta như một tế phẩm mà hiến tế.

Nhưng họ không biết, tôi là so với thần bọn họ hiến tế, càng khủng bố hơn nhiều.
-------
1

Tôi đã chiếm lấy cơ thể của một cô gái vừa mới chế.t.

Cô ấy chế.t do tự sát.

Cổ gần như bị cắt làm hai đoạn.

Tôi tùy tiện bẻ, nó đã trở lại ban đầu.

"Nha đầu chết tiệt kia! Thì ra mày chạy tới đây, có biết tao tìm mày lâu lắm không!"

Một giọng nói dồn dập vang lên từ phía sau tôi.

Tôi xoay đầu lại.

Một phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng mà chạy đến trước mặt tôi, đột nhiên bắt lấy tay tôi.

"Tao đã giới thiệu cho mày một công việc tốt, vậy mà mày lại bỏ chạy không nói một lời. Tao làm sao có thể giải thích với những người đó chứ! Mày không phải là không biết, gần đây anh trai mày nhất quyết muốn học cái gì đó mà mà dương cầm...... Một khóa cũng cần vài ba trăm......"

"Mày cũng đừng trách mẹ mày tàn nhẫn, mày là con gái, không cần phải học, anh trai mày còn phải nối dõi tông đường, không học thì không tìm được việc làm tốt. Nếu anh trai mày không tìm được việc làm tốt, anh mày còn không thể lấy được vợ.....

Người phụ nữ kéo tôi lại và liên tục lải nhải cái miệng.

Tôi hơi nhíu mày.

Một người phụ nữ ồn ào.

Không bằng ăn bà ta luôn cho rồi.

Trong miệng bà ta cứ như cũ không ngừng mà lại nhải mãi, nhưng bà ta không hề hay biết, phía sau bà ta, khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn bị biến dạng.

Một xúc tu dày màu đỏ từ miệng tôi vươn ra, lặng lẽ đưa đưa tới cái ót của người phụ nữ đó.

Giây tiếp theo, bà ta đột nhiên hưng phấn vẫy tay về phía trước: "Này! Tôi tìm thấy con gái tôi rồi, nó ở đây. Các người mau lại đây!"

Tôi thu hồi những cái xúc tu trở về miệng.

Người phụ nữ nửa kéo nửa túm tôi ra khỏi ngõ nhỏ.

Một vài người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đứng trước mặt chúng tôi.

Người dẫn đầu vẻ mặt hung dữ, lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi mắt hình tam giác ngược mà đánh giá tôi.

Người phụ nữ đẩy tôi thật mạnh, tôi lảo đảo và phải người đàn ông đó.

Hắn nắm lấy cằm tôi.

"Đau......" Tôi bật khóc.

Yết hầu của người đàn ông đó khẽ chuyển động.

Người phụ nữ vội vàng lấy lòng mà nở nụ cười nịnh nọt nói: "Tôi chỉ nói thôi, anh Tần, con gái của tôi lớn lên rất xinh đẹp......"

Lão Tần nhẹ thả lỏng tay, lạnh lùng nói: "Tiền đã chuyển vào thẻ của bà rồi, từ nay về sau cô ta và bà không liên quan gì nhau nữa."

"Ai da! Chắc chắn rồi lão Tần, con gái tôi từ nay sẽ thuộc về anh. Anh muốn làm gì với con nhỏ đó cũng được......"

Người phụ nữ gương mặt tươi cười nói.

Tôi kinh hãi nhìn bà ta: "Mẹ, không phải mẹ nói mẹ đã tìm được 1 việc làm tốt cho con sao?"

Bà ta có chút chột dạ quay mặt đi: "Mày đừng trách mẹ, muốn trách thì cứ trách mày là con gái đi."

Nói xong liền vội vã bỏ đi.

Nhưng bà ta không biết rằng, trước khi rời đi, một xúc tu nhỏ đã lặng lẽ chui vào ống quần của bà ta.

Giây tiếp theo, một chiếc khăn ướt bịt miệng tôi lại.

Tôi mất đi ý thức.

2

Tất nhiên là...... giả vờ.

Tôi giả bộ mơ mơ màng màng mà mở mắt thì phát hiện thấy mình đang ở trong một chiếc xe vận tải thùng.

Tay và chân của tôi bị trói bằng những sợi dây dày.

Không khí trong xe vô cùng ẩm ướt và oi bức.

Nhiệt độ chắc gần bốn mươi độ.

Có một mùi khó chịu.

Một cô gái choáng váng ngã xuống đất.

Ngực cô ấy phập phồng dữ dội, hai má đỏ bừng bất thường.

"Nước......" Cô gái ấy phát ra một giọng khàn khàn và đứt quãng.

Tôi từ từ cởi sợi dây và bước đến bên cô ấy.

Tôi ngồi xổm cạnh cô ấy và nhìn cô ấy một cách tò mò.

Rõ ràng là cô ấy sắp ch.ết.

Như 1 con cá đang ở ngưỡng cửa biển bị ném vào bờ, cô gái ấy phát ra tiếng kêu cứu cuối cùng.

Tôi đưa một ngón tay ra và chạm vào trán cô ấy.

Trong giây lát, ký ức về cô gái tràn vào tâm trí tôi.

Cô ấy cố ý đến đây.

Để tìm kiếm người chị gái song sinh bị mất tích của mình.

Cô ấy tìm được người đóng kịch và bán mình với giá 10 000 nhân dân tệ.

Cô ấy bị nhốt trong 1 chiếc xe nhỏ ngột ngạt này, suốt ngày đêm không có thức ăn hay nước uống.

Nhưng giờ đây, sinh mạng của cô gái ấy đang trôi qua rất nhanh.

Ở thời khắc sinh mệnh cuối cùng dần cạn kiệt, cô ấy dường như đã tỉnh lại một chút, cô ấy tuyệt vọng mở to 2 mắt, cầu xin nhìn tôi.

Tôi cười cười.

"Nếu ta cứu ngươi, ngươi sẽ nguyện ý vì ta mà làm bất cứ chuyện gì, vĩnh viễn thuộc về ta, vì ta mà sống, vì ta mà chết không ?"

Tôi ghé sát vào tai cô ấy, thì thầm nhẹ nhàng mà mê hoặc.

Trên mặt cô ấy có chút do dự trong giây lát, nhưng ngay sau đó, cô gật đầu bằng chút sức lực cuối cùng còn sót lại.

Tôi tự cắn vào cổ tay mình.

M.áu chảy trên môi cô gái.

Cô ấy thèm khát mà liếm láp.

Chẳng bao lâu, nước da của cô ấy trở lại bình thường rõ thấy và hô hấp cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Cô ấy thấp thỏm ngồi dậy và nhìn tôi vừa lo lắng vừa biết ơn.

"Tôi nên gọi ngài thế nào đây?" Cô gái cảm kích nhìn tôi và khẩn trương nói.

Tôi nghĩ.

Thực ra cách đây rất lâu, có người đã định nghĩa tôi là một con quái vật không thể diễn tả được.

Tôi không có tên.

Nhưng tên ban đầu của cơ thể này là Khương Nặc.

"Có thể gọi tôi là Tiểu Nặc cũng được."

Tôi khẽ mỉm cười.

"Tiểu...N... Nặc?" Vẻ mặt cô gái có chút cứng ngắc.

Cô sợ hãi lắc lắc đầu: "Tôi không thể gọi trực tiếp tên của ngài được, tốt nhất nên gọi ngài là Chủ nhân đi."

Sau đó, cô ấy tựa vào chân tôi, trông cô ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều nhưng cử chỉ lại như một chú gấu con yếu
ớt.

"Tôi tên Tống Viễn, tôi là cố ý bị bọn họ bắt đi, chị của tôi đã mất tích một năm trước."

"Tôi đã tìm kiếm chị ấy rất lâu, gọi cảnh sát và dán thông báo tìm người khắp nơi nhưng bất luận manh mối gì cũng không có."

"Cho đến cách đây một tuần, tôi đã mơ thấy chị ấy. Chị nằm trên mặt đất, tay chân bị trói. Xung quanh chị có rất nhiều người, đeo khẩu trang và nói những lời mà tôi không hiểu được."

"Tôi có thể cảm nhận được chị ấy đang sợ hãi, tôi hét lên tên của chị, chị ấy nghe thấy rồi ! Chị khó nhọc quay đầu về phía tôi và nói với tôi hai chữ......"

"Chạy mau !!!"

3

Môi Tống Viễn khẽ run nhẹ.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, như thể vừa mới nhớ lại điều gì đó cực kỳ tồi tệ.

"Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng có thể cảm thấy có thứ gì đó rất đáng sợ đang nhìn tôi."

"Điều tiếp theo tôi thấy là, họ dùng dao sắc đâm vào tay và chân của chị tôi, cơ thể chị ấy không thể ngừng run lên vì đau đớn."

"Tôi hét lên tên của chị ấy, nhưng giây tiếp theo, tôi liền tỉnh dậy từ trong giấc mơ, tay chân đau nhức như bị dao đâm."

"Tôi biết đây không phải là một giấc mơ bình thường. Từ khi tôi còn nhỏ, tôi và chị gái đã có khả năng thần giao cách cảm tuyệt vời. Mỗi khi chị ấy bị thương, tôi sẽ cảm thấy đau đớn."

"Cho nên tôi biết, chị gái tôi nhất định đã xảy ra chuyện !"

"Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi đã sắp chế.t trên đường trước khi tìm thấy chị gái mình. May mắn thay, ngài đã cứu tôi."

"Tôi phải tìm chị ấy, ngay cả khi chị ấy có thể...đã..."

Tống Viễn cúi đầu, nhưng những lời còn lại vậy mà không dám nói ra.

Thực ra trong thâm tâm cô ấy biết rằng, chị gái mình đã lành ít dữ nhiều.

Khi cô ấy ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt cô ấy ánh lên sự ngưỡng mộ vô tận đối với tôi.

Tôi biết dù tôi có yêu cầu cô ấy chế.t vào lúc này thì cô ấy cũng sẽ không ngần ngại dâng hiến mạ.ng sống đó cho tôi.

Tôi chạm vào đầu cô ấy, một mảnh vỡ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Từ thuở nào, cũng đã từng có người nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm như thế.

Hắn quỳ dưới chân ta, hôn ngón chân ta, hắn nói rằng, hắn là tín đồ trung thành nhất của ta, hắn cầu xin ta, hãy cho hắn thêm 1 cái liếc nhìn 1 lần nữa.

Nhưng lúc đó tôi có quá nhiều tín đồ nên từ lâu đã quên mất hắn trông như thế nào rồi.

4

Tống Viễn cuối cùng cũng ngủ trên chân tôi.

Một giờ sau.

Chúng tôi bị ném ra khỏi xe một cách thô bạo.

Đây là một sơn thôn xa xôi và hẻo lánh.

Chúng tôi bị lão Tần và những người khác kéo vào một ngôi nhà.

"Trưởng làng, giao bọn họ cho ông đấy."

"Đừng phạm sai lầm nào trước khi hiến tế."

Một ông già gầy gò với khuôn mặt nhăn nheo mỉm cười gật đầu.

Ông ta nhìn Tống Viễn, sửng sốt vài giây.

"Tại sao người này trông giống với vật hiến tế vừa rồi nhỉ......"

Thân thể Tống Viễn đột nhiên run lên.

Lão Tần đi đến trước mặt Tống Viễn, nhéo cằm cô cười.

"Cô chắc chắn có quan hệ huyết thống với lần hiến tế trước đó nhỉ? Để tôi đoán xem, cô là chị? Hay là em gái?"

Tống Viễn cắn chặt môi.

"Không nói cũng không sao, dù sao ngươi cũng sắp chế.t rồi."

Lão Tần mặt lạnh nói.

Ông ta dường như còn có việc khác phải làm nên sau khi nói với trưởng làng vài lời thì rời đi.

Đôi mắt đục ngầu của trưởng làng nán lại trên đôi chân trần của tôi thêm vài giây nữa.

Tôi hoảng sợ co rúm người lại.

Cuối cùng, tôi và Tống Viễn bị ném vào kho chứa củi.

Kho chứa củi cực kỳ đổ nát và bẩn thỉu.

Cửa sổ duy nhất bị đóng kín, chỉ lọt vào một chút ánh sáng yếu ớt.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, trưởng làng đã thả chúng tôi ra.

Khi dây trói được nới lỏng, đôi bàn tay nhăn nheo đó cố tình sờ vào đùi tôi và dừng lại rất lâu.

Trưởng làng siết chặt eo tôi và di chuyển các ngón tay lên trên một cách ái muội.

"Con gái trong thành phố da thịt mềm mại, đáng tiếc lại sắp ch.ết rồi, cô hẳn là vẫn còn thành niên nhỉ? Ông chú già này tại sao không để cho cô vui vẻ 1 chút trước khi ch.ết nhỉ ?"

Tôi hơi giãy giụa một chút.

Ông ta càng hưng phấn hơn.

Ông ta thở hổn hển, cười toe toét: "Thành thật với tôi đi và đừng la hét. Những hiến tế trước đó đều rất không biết điều, tôi đành phải đánh gãy tay chân bọn họ......"

"Này tay nhỏ chân bé, tôi chỉ cần dùng lực 1 chút thôi, sẽ gãy hết đó ~"

Đột nhiên, lạch cạch--

Trưởng thôn theo bản năng mà ngẩng đầu lên, một chất lỏng nhầy nhụa từ trên trần nhà nhỏ giọt chảy xuống mặt hắn.

"M.ẹ nó! Cái quái gì vậy!"

Hắn ghét bỏ mà vội vàng lau đi chất nhầy dính trên mặt.

Nhưng hắn không nhìn lên trên 1 lần nữa, dường như có thứ gì đó rất nhỏ, rất rất nhỏ đang chuyển động trong đống chất nhầy kia.

"Thật đen đủi."

Trưởng thôn lẩm bẩm, đang định nói tiếp thì đột nhiên vẻ mặt ông ta cứng lại, sự sợ hãi được dâng lên từ đáy mắt hắn.

Cô gái mảnh khảnh dưới cơ thể hắn đã biến thành một con quái vật cực kỳ đáng sợ.

Khuôn mặt nó được bao phủ bởi hàng ngàn đôi mắt dày đặc, mỗi nhãn cầu đều gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn ta.

Trưởng làng liên tiếp thốt ra vài lời ch.ửi rủ.a t.hô tụ.c và hét lên kinh hãi.

Nhưng...

Giây tiếp theo, hắn ta nhận ra hình như mình lại nhìn nhầm.

Quái vật ở đâu?

Rõ ràng trước mặt hắn chỉ có hai vật tế yếu đuối.

Nhưng lần này, hắn đột nhiên mất hứng.

Trưởng thôn âm trầm liếc nhìn tôi: "Buổi tối tao lại qua đây."

Nói xong câu đó, hắn liền rời đi.

5

Tôi bước về phía những bức tường.

Nó đầy những vết xước sâu và nông.

Nó trông rất giống những vết xước do ai đó dùng móng tay để liều mạng cào .

"Đ...Đây là... của chị tôi......"

Tống Viễn run rẩy ngồi xổm xuống, nhặt một cái móng tay màu hồng từ dưới đất lên.

"Chị ấy thích làm móng tay và thường chia sẻ những bức ảnh về bộ móng mới của chị với tôi."

"Bộ móng tay mà chị ấy chia sẻ với tôi trước khi mất tích giống hệt như thế này......"

Tống Viễn cầm chặt móng tay, đôi mắt đỏ hoe nói.

Trong những móng tay đó đều là m.áu ......đều là m.áu...... thứ sắc tố màu đỏ sẫm đó.

Bàn tay tôi từ từ lướt qua những vết xước.

Trong khoảnh khắc, một đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.

Một cô gái trông rất giống Tống Viễn đang co ro trong góc với vẻ mặt sợ hãi.

"Đừng đến đây......làm ơn......"

Những đàn ông trong làng có vẻ ngoài ghê tở.m đều nở nụ cười quỷ dị mang theo dụ.c vọ.ng trên khuôn mặt.

"Tuy rằng ngày mai mày sẽ là vật hiến tế, nhưng trước hết để chúng ta vui vẻ trước cũng chẳng có sao nhỉ ?"

Tiếng khóc của cô gái hòa lẫn với tiếng thở dốc của những người đàn ông.

Mùi của những ham muốn xấu xa nhất của nhân loại đang phả vào mặt tôi.

Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của trưởng làng.

Ông ta cầm trong tay một cành cây rất sắc, rất nhọn, và nở một nụ cười điên cuồng.

"Tao đã muốn thử điều này từ lâu rồi. Những cô gái trước đây thân thể quá yếu đuối, làm vài cái đã ch.ết rồi......"

"Mày xem, thân thể mày trông khá mạnh mẽ, nên thỏa mãn chú 1 chút nhé~"

Những cành cây sắc nhọn từ từ đâm tới dưới thân cô gái.

Tiếng hét thảm thiết của cô gái vang lên.

Tôi hưởng thụ thở dài, thỏa mãn mà híp lại đôi mắt.

Dục vọng, đáng ghê t.ởm và sợ hãi.

Đều là thứ yêu thích nhất của tôi ~

Tôi nhìn đến cô gái vừa mới vượt qua một đêm địa ngục kia.

Cô nằm trên đất, hơi thở thoi thóp, đôi mắt tê dại và trống rỗng.

Đến tối, cô gái bị lão Tần và những người khác kéo ra ngoài.

Cô ấy đang nằm trên mặt đất với một vòng tròn ma thuật kỳ lạ được vẽ dưới thân.

Tất cả dân làng đều đeo mặt nạ.

Họ đang niệm chú bằng 1 ngôn ngữ cổ xưa.

Khoảnh khắc tiếp theo, lão Tần bước tới chỗ cô gái.

Hắn ta giơ cao chiếc dùi trong tay.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô gái bộc phát vào lúc này.

Chiếc dùi cắm thẳng vào lòng bàn tay cô ấy.

Má.u dày đặc chảy ra.

Ngay sau đó, chiếc dùi đâm vào bụng cô gái, từ dưới lên trên, từ từ cắt mở ngực của cô.

Nhưng cô ấy quay đầu lại và nhìn chằm chằm về một hướng.

Cô ấy dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình và phát ra một âm thanh yếu ớt.

"Chạy......mau......"

Cuối cùng, cơ thể cô gái co giật vài lần và ngừng cử động hoàn toàn.

Lão Tần lấy trái tim ra, giơ lên cao.

"GỬI CHO VỊ THẦN VĨ ĐẠI CỦA CHÚNG TÔI !"

Hắn cẩn thận mà đặt trái tim của cô ấy vào giữa pháp trận.

M.áu tươi của cô gái tụ lại với nhau một cách kỳ lạ.

Cuối cùng, một hình người từ từ hiện ra ở giữa pháp trận.

Mọi người đều cúi đầu sợ hãi.

"Không đủ......cần thêm một chút nữa......"

Da đầu họ tê dại, tiếng nhấm nuốt vang lên.

Kèm theo là một giọng nói khàn khàn cổ quái.

Tôi hơi nheo mắt lại.

Còn tưởng rằng là một thứ gì đó thú vị.

Ai ngờ là thứ này.

Nhàm chán ! Nhạt nhẽo !

Chờ tới lúc hiến tế liền đem cả thôn ăn hết luôn nhỉ ?

Lúc tôi vừa định lấy lại ý thức thì đột nhiên--

Tôi có cảm giác như mình đang bị thứ gì đó theo dõi.

Một ánh mắt cực kỳ mãnh liệt mà gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau đó, một tiếng cười trầm thấp khúc khích vang lên bên tai tôi.

6

Tôi rút lại suy nghĩ, cau mày.

Nhìn thấy tôi khó chịu, Tống Viễn hoảng hốt hỏi: "Chủ nhân, sao vậy?"

Tôi lắc đầu.

Đó không phải là vấn đề lớn.

Nhưng loại cảm giác này khiến tôi rất khó chịu.

Đây là lần đầu tiên một ý thức khác xâm chiếm vũ trụ nhận thức của tôi.

Tôi thậm chí không thể tìm ra nguồn gốc của nhận thức này.

Nhất định ở đây có thứ gì đó mạnh mẽ ngang tôi.

Hàng vạn năm trước, tôi quả thực là vị thần quyền năng nhất thế giới.

Nhưng tất cả các vị thần đều có một điểm chế.t.

Chúng ta cần những tín đồ.

Yêu cầu tín đồ cường đại và tín ngưỡng vô điều kiện.

Nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền.

Nếu như không ai nhớ đến chúng ta, không ai tôn thờ chúng ta thì sức mạnh của chúng ta sẽ giảm dần theo thời gian.

Thậm chí cuối cùng, nó có thể chết đi.

Khi tôi tỉnh dậy, nhiều tín đồ đã quên mất tôi.

Vì vậy, sức mạnh của tôi cũng yếu hơn trước.

Nhưng dù sao thì tôi cũng là vị thần lâu đời nhất của nguồn gốc của vũ trụ.

Nên không có loài nào có thể mạnh hơn tôi trên thế giới này.

Tôi cau mày.

Và ý dường như ý thức đó rất gần gũi với tôi.

Chẳng lẽ là......Tống Viễn ?

Tôi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tống Viễn.

Tống Viễn căn bản không dám đối diện nhìn tôi, run rẩy cúi đầu.

"Ch...chủ nhân......"

Không thể là cô ấy được.

Tôi đã nhìn thấy ký ức của cô ấy.

Rốt cuộc là thứ gì?

Tôi hơi cáu lên rồi đấy.

Tôi nói Tống Viễn ở lại đây đợi tôi ra ngoài tìm manh mối về chị gái cô ấy.

Tống Viễn cảm kích hôn lên mu bàn tay tôi, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy.

Chị gái cô ấy đã chế.t.

Bởi vì không có gì thú vị hơn bằng vẻ mặt của bạn khi bạn đã đặt rất nhiều hy vọng nhưng lại thấy nó tan vỡ.

7

Tôi bước ra khỏi kho củi.

Trưởng thôn đứng trong sân, cúi đầu lẩm bẩm: "Sao ngứa thế này...... Chẳng lẽ bị côn trùng cắn sao..."

Hắn dùng sức gãi mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Những vết trầy và m.áu nhanh chóng xuất hiện trên cánh tay gầy gò, nhăn nheo của hắn.

Nhưng điều này không làm hắn bớt ngứa chút nào.
Hắn dường như mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó đang chậm rãi di chuyển dưới cánh tay của hắn.

Trên làn da rám nắng, các nang trong suốt dày đặc phình ra.

Trong mỗi nang có những chấm đen nhỏ ngoằn ngoèo mấp máy.

Tôi lặng lẽ đứng cạnh trưởng thôn.

Nhìn biểu tình của hắn càng ngày càng đi.ên cuồng.

Bây giờ hắn ta không thể nhìn thấy tôi.

Theo nghĩa đen, không ai có thể nhìn thấy tôi nếu tôi không muốn họ nhìn thấy tôi.

Và hắn, cũng nằm trong phạm vi dự tính của tôi.

Đây là khả năng độc nhất của tôi.

Tôi có thể hạ mức độ tinh thần của một người xuống mức thấp nhất trong một khoảng thời gian ngắn.

Nó còn thường được gọi là giá trị điên rồ : San.

Con người có thể trở nên giống như bị thôi miên và mất trí, nhìn thấy ảo giác và cuối cùng bị suy sụp tinh thần hoàn toàn.

Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất về khả năng của tôi.

Điều đáng sợ nhất của khả năng này là sự đồng hóa và lây lan.

Chỉ cần một người bị nhiễm bệnh, hắn ta có thể lây nhiễm cho những người bình thường khác.

Một tiếng thở khò khè thô ráp phát ra từ cổ họng của hắn, giống như một chiếc quạt bị hỏng.

Hai mắt hắn trợn to đến cực điểm: "CÓ TRÙNG !!! CÓ BỌ BÒ BÊN TRONG TAY TÔI !!"

Hắn lao vào nhà, cầm kéo đ.âm mạnh vào tay.

Hắn ta cứ đ.âm vào những thể nang đó như thể đang phát điê.n.

Xì~~

Âm thanh của nang bị thủng vang lên.

Chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra.

Hắn ta lại cứ như thể không cảm nhận được đau.

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt hài lòng.

Cánh tay của hắn m.áu tư.ơi đầm đìa và đầy những cái lỗ gớ.m gh.iếc.

Từ miệng vết thương, thậm chí có thể nhìn thấy xương cố.t bên trong.

Đột nhiên, một bà lão gầy gò từ ngoài bước vào nhà.

Bà kinh ngạc nhìn trưởng thôn, sững sốt mấy giây mới phản ứng lại, lao tới.

"Lão già, ông đi.ên rồi à?"

Không khí tràn ngập mùi má.u t.ươi.

Trưởng thôn nhìn vợ với vẻ mặt đờ đẫn: "Trong cơ thể tôi có trùng...... Tôi phải gi.ết chúng......"

Bà lão lo lắng vội giật lại kéo: "Đi.ên rồi, điê.n rồi! Nào có cái gì mà trùng!"

Tôi khẽ ghé vào tai trưởng làng, thì thầm: "Nhìn xem, người đứng trước mặt ngươi là thứ gì vậy? Bà ta thực sự là vợ ngươi sao? Hay là người bị ngươi sỉ nhục nhiều lần, bị chính ngươi dâng lên đàn tế? Tống Loan?"

Thân thể trưởng thôn run rẩy kịch liệt.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào vợ mình trước mặt, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.

Người vợ quen thuộc của hắn ở đâu?

Rõ ràng chính là người đã bị hắn nhiều lần l.ăng nh.ục mà chết!

Vật hiến tế đứng trước mặt hắn.

Khuôn mặt trắng xanh đó đầy những lổ thủng lồi lõm.

Trong lỗ nào cũng có giòi bọ dính nhớp nháp bò

Điều làm hắn sợ nhất chính là cô ta đang ở đối diện hắn, đang mỉm cười với hắn.

Mỗi 1 lần cô mở miệng, liền có 1 chất lỏng màu đen hôi hám chảy ra từ miệng cô.

8

Tôi hưởng thụ xem tất cả điều này như 1 thú vui tao nhã và kịch tính.

Ngồi xổm trên mặt đất, tôi chấm chấm ngón tay vào m.áu của họ, vẽ một vòng tròn.

Người phụ nữ trên mặt đất đã sớm bị thọc thành tổ ong bắp cày, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.

Nhưng trưởng làng dường như là chưa đủ.

"Ngứa quá...... ngứa...... ngứa quá a......"

Hắn tập trung ánh mắt vào cổ mình, ánh mắt trống rỗng : "Ở đây cũng có bọ...... Tao hải đem chúng nó gi.ết sạch......"

9

Sau khi nghe thấy tiếng hét, lão Tần vội đi đến.

Hắn bước vào sân, liền cau mày.

Mùi má.u ở đây quá nồng.

Nhưng sân sạch sẽ và không có gì cả.

Lão Tần lập tức đi đến kho củi,mở khóa trước.

Trong góc, có một cô gái đang cố gắng thu mình lại.

"Tế phẩm kia đâu rồi ?"

Lão Tần bực mình hỏi.

Môi Tống Viễn mấp máy nhưng lại không nói gì.

Lão Tần cau mày, bóp cổ Tống Viễn, hạ giọng nói: "Tôi không đùa với cô, cô ta đi đâu rồi?"

Cô gái mặt đỏ bừng, cố gắng kiếm không khí để thở mà khó chịu, nước mắt sinh lý chảy khắp mặt.

Nhưng cô vẫn không nói gì.

Lão Tần thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại bị lão già kia bắt đi?

Nhìn cô gái trên tay mình từ đỏ chuyển sang xanh, hơi thở của cô càng ngày càng yếu đi.

Lão Tần sau đó buông Tống Viễn ra với vẻ mặt u ám.

Nhưng vào lúc này, hắn tựa hồ nhìn thấy trên mặt cô gái đang hoảng sợ ấy, nở nụ cười tươi rói~

10

Khi bị trưởng thôn kéo vào, lão Tần rõ ràng còn choáng váng.

Ngay sau đó hắn vẻ mặt ủ rũ bước nhanh tới, túm lấy cổ áo trưởng thôn nói: "Con mọe nó ông đang làm cái quái gì vậy ! Tao không phải đã bảo ông làm ở đây, đừng tùy tiện lấy tế phẩm ra ngoài sao hả !!"

"Ông còn cho rằng đây là xã hội cũ của năm mươi năm trước sao? Ở đây lão tử bắt cóc người dễ dàng lắm hả? Trong thôn chúng ta có nhiều người chế.t như vậy mà không bị phát hiện, còn không phải tao vất vả đi giải quyết !"

"Ông đã cứu cha tao, cho nên tao mới chịu đựng ông. Trước đây ông đã chơi chế.t những người phụ nữ đó, tao cũng không nói gì. Giờ ông lại làm trái quy tắc, tốt nhất là ngươi giờ mang theo ai chơi rồi cuốn xéo m.ẹ nó luôn đi !!"

Sau khi thốt ra một chuỗi lời chửi rủa, hắn đã bình tĩnh lại một chút.

Trưởng thôn khác thường không phản bác mà nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lão Tần có vẻ hơi sợ hãi trước cảnh tượng này, chậm rãi buông trưởng thôn ra.

Hắn quay lại nhìn tôi.

Thấy quần áo của tôi gọn gàng, không có gì khác thường, hắn càng cau mày hơn.

"Chúng ta phải chuẩn bị cho lễ hiến tế tối nay, vì vậy đừng làm điều gì n.gu ng.ốc nữa."

Lão Tần lạnh lùng nói.

Khi hắn quay người rời đi, trưởng làng bất ngờ nắm lấy tay hắn.

Trong chốc lát, lão Tần dường như đã bắt được thứ gì đó rất trơn, rất rất trơn.

Nó không có cảm giác giống như da người.

Ngược lại, nó giống như 1 khối miếng xà phòng dính nhớp nháp.

Cơ thể hắn đông cứng lại.

Sau đó trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Trưởng làng trông xa lạ hơn bình thường.

Sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, nhãn cầu lồ.i ra quá mức, càng quan trọng hơn là...

Đôi mắt của ông ta luôn nhìn hắn.

Lão Tần đã tự tay gi.ết ch.ết nhiều cô gái như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.

Hắn quay người định rời đi thì bất ngờ giẫm phải thứ gì đó dưới chân.

Xì~

Lão Tần nhìn xuống, một quả bóng dính đầy má.u, nhiều lỗ trùng xung quanh.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ hơn, rõ ràng đó không phải là bóng.

Mà là một nhãn cầu của con người.

Sắc mặt của lão Tần đột nhiên tái nhợt.

Hắn ta lắc đầu dữ dội, dưới đế giày lại không có gì cả.

Cứ như thể những gì hắn vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

Lão Tần mắng vài tiếng rồi lại vội vàng rời đi.

11

Ban đêm.

Tống Viễn dựa vào người tôi, nhắm mắt lại.

Trên khuôn mặt cô có dấu vết mờ nhạt của nước mắt.

Đột nhiên, cô thở hổn hển như thể vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Lập tức, sắc mặt của Tống Viễn trở nên trắng bệch với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Cô ấy nói với tiếng nước mắt bị kìm nén: "Chủ nhân, tôi cảm thấy chị gái của tôi có thể đã chế.t rồi."

"Tôi chỉ mơ thấy cô ấy đến từ biệt tôi và mong tôi sống một cuộc sống tốt đẹp."

Tống Viễn cuối cùng cũng không nhịn được, ôm lấy tôi khóc lớn.

Tôi tưởng cô ấy sẽ mất hy vọng, nhưng không ngờ cô ấy lại nghiêm túc nói với tôi: "Tôi không thể để chị gái tôi chế.t 1 cách vô ích, tôi muốn những người này phải bị pháp luật trừng phạt......"

Tôi không thể nhịn được cười.

Bị pháp luật trừng phạt ?

Tôi mới không cần.

Tôi chỉ muốn ăn hết bọn chúng thôi ~

12

Vào đêm khuya vắng vẻ.

Tôi và Tống Viễn bị trói đưa tới *Từ Đường của thôn*.

(*) nơi thờ phụng tổ tiên, những trưởng làng trước đó của thôn

Một tượng thần khổng lồ được thờ phụng ở đây.

Vị thần là một người phụ nữ có ngũ quan nhu mì, nét mềm mại.

Tống Viễn sợ hãi nắm chặt lấy tay tôi.

Tất cả thôn dân đều đeo 1 cái mặt nạ giống nhau, bọn họ quỳ gối trước bức tượng, bày ra những tư thế cầu nguyện kỳ lạ.

Trên mặt đất, một pháp trận cổ đại màu đỏ, chói lóa được vẽ trên sàn của Từ Đường.

Tôi nghĩ, có lẽ nó được làm từ m.áu tư.ơi chăng ?

Lão Tần ra hiệu cho vài thôi dân đưa tôi vào giữa trận pháp.

Tôi sợ hãi mà khóc lớn lên, cầu xin hắn ta hãy để tôi đi.

Đôi mắt lạnh băng dưới chiếc mặt nạ của lão Tần nhìn chăm chăm tôi.

"Thả ngươi đi? Trừ phi chúng ta không muốn sống nữa......"

Tôi thấy hắn ta vô thức gãi tai theo thói quen.

Một dòng chất lỏng màu đen dinh dính chảy ra từ tai hắn ta.

Sau đó, một con bọ đen với những xúc tu rậm rạp chui ra khỏi tai hắn.

Lão Tần sợ hãi hét toáng lên.

Hắn ta cầm mạnh con bọ, ném nó xuống đất rồi đi.ên cuồng dùng chân giẫm lên nó.

Tôi cười nhẹ.

Sự lây nhiễm, đã bắt đầu ~

Thôn dân khó hiểu nhìn lão Tần, như thể - họ không hiểu hắn đang làm cái quái gì.

Một ông lão bước tới trước mặt lão Tần nói: "Tiểu Tần, chuyện gì vậy? Mười phút nữa tế lễ sẽ bắt đầu, không thể để xảy ra chuyện gì được, nếu không......"

Trong giọng nói của lão cất giấu sự sợ hãi thật sâu.

Lão Tần điều chỉnh lại hơi thở, khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, trùng trên mặt đất lại biến mất.

Nhưng trong lỗ tai của hắn, lại tựa hồ có tiếng sột xoạt và sột xoạt do côn trùng quằn quại tạo ra.

Hắn buộc chính mình phải bình tĩnh lại.

Tôi được cố định ở trung tâm của pháp trận.

Lão Tần bước đến trước mặt tôi và giơ lên con dao sắc, đâ.m vào lòng bàn tay của tôi.

Tôi rùng mình, kêu lên một tiếng đau đớn.

M.áu tư.ơi từ lòng bàn tay tôi chảy ra.

Các thôn dân vây quanh tôi, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.

Lúc này, một nữ thôn dân đột nhiên hét lên: "Thứ đang chảy không phải là m.áu, mà là những con trùng!"

"Cái quái gì vậy, ngươi đi.ên à......"

"Đúng rồi, rõ ràng chính là má.u......"

Cơ thể lão Tần đột nhiên run lên.

Bởi vì hắn cũng đã nhìn thấy nó......

13

Trùng.

Những sinh vật mềm mại trông cực kỳ đáng yêu đó lao ra khỏi lòng bàn tay cô gái.

Cô gái nằm ở trung tâm pháp trận, cô ấy mở to mắt, mỉm cười quái dị với ông ta. Nhưng kì lạ là, khi cô ấy cười, miệng của cô ấy kéo dài đến tận mang tai, rất dài, rất rộng, như có thể 1 lần nuốt chửng ông ta xuống bụng.

KHÔNG !!!

Đó không hẳn là một cô gái mà là một con quái vật không thể diễn tả được.

Bề mặt cơ thể cô được bao phủ bởi vô số mủ dịch, dường như là những con mắt.

Đôi mắt này hơi ánh lên màu xanh lục lấp lánh. Không chớp mắt và chăm chú nhìn hắn như những con mồi ngon ngọt.

Vô số xúc tu ngoằn ngoèo trên bề mặt cơ thể cô, tiết ra chất lỏng dính màu đen.

"Gi.ết......gi.ết quái vật......GI.ẾT CHẾ.T NÓ !!!"

Lão Tần giơ cao con dao trong tay lên, đ.âm cô gái một cách điê.n cuồng.

Nhưng thứ hắn ta đâ.m không phải là cô gái ấy mà là một thôn dân bình thường.

Tiếng dao đ.âm vào th.ịt vang lên.

Phập ! Phập. Phập phập......

A~

Âm thanh này nghe sướng làm sao ~

Thôn dân lần lượt hét lên.

Tôi đứng dậy, nhìn đám thôn dân trước mặt đ.iên cuồng chém giết lẫn nhau.

Họ hoàn toàn phát điê.n rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, bức tượng đột nhiên nứt ra.

Một vật thể hình người đẫm m.áu xuất hiện từ bên trong.

Đây là vị thần được thôn dân tôn thờ nhỉ ?

Bất quá cũng chỉ là một linh hồn yếu đuối đã tu luyện vạn năm mà thôi.

Thứ như vậy sao có thể xứng đáng được gọi là thần?

Khoảnh khắc nó nhìn thấy tôi, nó trở nên sợ hãi.

Nó muốn trốn thoát.

Nhưng làm sao tôi có thể để nó chạy mất chứ ~

Vô số xúc tu trên cơ thể tôi trói chặt nó lại.

Nó phát ra những tiếng la hét và vùng vẫy để thoát ra.

Nhưng nó chẳng giúp ích gì cả.

Cuối cùng bị ta ăn đến không còn một mảnh hồn.

14

Không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Xá.c chế.t đẫm m.áu của thôn dân nằm rải rác trên mặt đất.

Tôi thỏa mãn mà liếm liếm xúc tu của mình.

Vì đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng nên các xúc tu trở nên sáng bóng và mịn màng.

"Xin lỗi, tôi đã để họ không bị pháp luật trừng phạt......"

Tôi nhặt một cái ruột dưới đất lên và vui vẻ thưởng thức.

Tống Viễn đứng ở nơi đó, vẻ mặt có chút sững sờ.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ không quen với những cảnh đẫm m.áu như vậy.

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi đột nhiên cười lớn.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tống Viễn không thể nào có gan nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.

Lúc này, lão Tần trên mặt đất chỉ còn 1 chút hơi bất chợt trợn to hai mắt, dùng hết sức lực nói: "Tao......nhớ......nhớ ra rồi...... cô......cô ta đã......chết từ lâu rồi!"

Nói xong, một ngụm m.áu lớn từ trong miệng trào ra, hắn hoàn toàn tắt thở.

Tôi cau mày, dùng xúc tu khám phá ký ức của lão Tần.

Tống Viễn bị lão Tần ném ở trong xe cũng không phải một ngày.

Mà là suốt ba ngày.

Cơ thể của cô ấy đã có dấu hiệu hư thối do nhiệt độ cao.

Lão Tần và những người khác đã quyết định ném cô ấy xuống đất, vứt ra khỏi xe.

Nhưng không biết từ khi nào, cô gái đã sống lại.

Và trí nhớ của lão Tần đã thay đổi.

Hắn ta bị một loại sức mạnh nào đó chiếm hữu và xóa đi ký ức rằng cô gái đã ch.ết từ lâu.

Hóa ra Tống Viễn cũng là một cái túi da giống như tôi.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ thích thú.

"Ngươi là ai? Rất ít người có thể đủ trình để lừa gạt được ta......"

Tống Viễn bật cười khúc khích.

Tiếng cười của cô ấy giống hệt âm thanh tôi đã nghe thấy lúc ý thức của tôi bị xâm chiếm trước đây.

Trầm thấp......và khàn khàn.

Đó là giọng của một người con trai.

Vẻ mặt của tôi dần trở nên nghiêm túc.

Ngoại hình của Tống Viễn trong phút chốc bỗng thay đổi.

Cổ họng cô ấy liên tục truyền ra những âm thanh đứt quãng: "Rốt cuộc...... cũng đã tìm được ngài......"

Một người con trai với ngoại hình cao lớn xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn có gương mặt rất xinh đẹp.

Người con trai ấy bước đến trước mặt tôi, quỳ xuống, giữ chân tôi và hôn nhẹ lên ngón chân của tôi.

"Ngài vẫn là giống như trước đây, nghịch ngợm."

"Ta tìm ngài đã lâu, rất lâu rồi......"

"Lâu đến mức chính ta cũng không thể nhớ nổi, ngài nhất định đã quên ta rồi......"

Hắn si ngốc mà ngắm nhìn tôi.

15

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy trong vài giây, đột nhiên một số mảnh ký ức nhỏ như được chảy về, ào ào bắt đầu quay trở lại với tôi.

Vạn năm trước, đích thân tôi đã mang về một nhóm tín đồ từ thế giới loài người.

Họ quỳ gối trước mặt tôi mỗi ngày và thành kính cầu nguyện với tôi.

Trong số những thanh niên nam nữ này, chỉ có một chàng trai mà tôi yêu thích và sủng ái nhất.

Bởi vì hắn có một làn da vô cùng đẹp.

Thiếu niên mỗi ngày đều sẽ quỳ gối bên chân tôi, dụi má vào bắp chân tôi và ngước nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt.

"Chủ nhân, xin hãy nhìn tôi thêm một chút nữa......"

"Nếu ngài nhìn tôi thêm một giây nữa, tôi sẽ rất hạnh phúc......"

"Cầu ngài hãy liếc nhìn lại tôi thêm 1 lần nữa......"

"Tôi không cần cái gì mà vinh hoa phú quý, tôi khác với bọn họ, tôi chỉ yêu ngài......"

"Tôi chỉ cần tình yêu của ngài, xin hãy thương xót tôi, chủ nhân của tôi......"

Nhưng dù khuôn mặt có đẹp đến mấy thì nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán.

Tôi nhanh chóng mất hứng thú với nhóm tín đồ này.

Tôi để họ đi.

Nhưng tôi cũng cho họ vinh quang và sự giàu có.

Duy chỉ có thiếu niên đó sống ch.ết cũng không chịu rời đi.

"Chủ nhân, ngài không còn thích khuôn mặt của tôi nữa sao?"

"Cho dù có ch.ết, tôi cũng không muốn rời xa chủ nhân......"

16

"Vì vậy đó là ngài."

Tôi có chút bất ngờ.

Bởi vì thiếu niên rõ ràng là con người, nhưng hắn đã sống được một vạn năm.

Hắn cũng đã từ một thiếu niên thanh tú và xinh đẹp ngày ấy thành một người con trai trưởng thành.

"Tôi biết tôi là con người, làm bạn với ngài không được lâu......"

"Tôi đã tìm kiếm ngài rất lâu sau khi ngài biến mất."

"Tôi thực sự sợ hãi, nếu một ngày nào đó tôi chế.t đi, tôi vẫn không thể thấy được ngài......"

"Vì vậy, tôi bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào để sống lâu hơn, tôi nỗ lực tu luyện và tôi đã giế.t rất nhiều người."

"Trước đây, những người mà ngài khen quá đẹp và ngắm nhìn họ, tôi đều gi.ết, thực xin lỗi, nhưng tôi thực sự ghen tị với họ."

"Sau này tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn không tìm thấy được ngài, tôi biết ngài thích chuyện thú vị, cho nên tôi đã truyền sức mạnh của mình cho một số linh hồn, yêu cầu chúng thu hút con người đến hiến tế."

"Tôi biết ngài sẽ đến mà. Thật tốt quá......"

Một luồng khí đen dày đặc tỏa ra từ cơ thể người đàn ông và bao bọc tôi thật sâu.

Anh cẩn thận ôm mặt tôi và đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt, tựa như trên thế gian này tôi chính là trân bảo tốt nhất.

Hóa ra nỗi ám ảnh mười vạn năm nay đã biến anh thành một thứ tà vật mạnh mẽ.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Thành thật mà nói, tôi chán ghét cảm giác bị tính toán này.

Không bằng......

Gi.ết chế.t anh ta luôn cho rồi.

Ánh mắt tôi nhìn hắn với vẻ ôn nhu, dịu dàng.

"Vậy mà ngươi đã đợi ta lâu như vậy......Thực sự xin lỗi......"

Nghe tôi nói như vậy, khuôn mặt trắng trẻo của người con trai ấy dần trở nên đỏ bừng.

"Chủ nhân, tôi rất vui, tôi thật sự rất vui."

Nhưng trước khi hắn kịp nói xong, những xúc tu của tôi đã xuyên qua ngực hắn.

Người con trai cúi đầu nhìn thoáng qua, lại không chút để ý mà ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt hắn ý cười càng đậm hơn.

"Thật tốt, chủ nhân muốn giế.t tôi......"

"Tôi cũng muốn bị chủ nhân gi.ết chế.t, đáng tiếc không thể nhìn thấy chủ nhân, cho nên không thể ch.ết......"

"Tôi sẽ luôn ở bên ngài......

"Tôi sẽ đến tìm ngài lần nữa, ngài hãy đợi tôi nhé......"

Bóng dáng người con trai dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.

Tôi nói thầm: "Thật là một kẻ biến thái."

17

Tôi theo trí nhớ của Khương Nặc và trở về nhà cô ấy trong thành phố.

Người mở cửa cho tôi là một thiếu niên có vẻ ngoài hơi giống Khương Nặc.

Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, một biểu cảm khó tin xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy.

"Chị? Chị không phải.......không phải bị mẹ bán cho ông lão nào đó sao?"

Thiếu niên này là em trai của Khương Nặc, Khương Thần.

"Chị trốn thoát sao? Trốn thoát cũng không sao, tôi cũng không biết mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì, bà ta nổi điê.n, ch.ém cha tôi trọng thương, nói cái gì mà đã nhìn thấy rất nhiều trùng......

"Mẹ vào bệnh viện tâm thần, cha cũng thành người thực vật, tôi sợ thấy ông khó chịu nên đành dứt khoác từ bỏ việc điều trị......"

"Năm mươi nghìn tệ đó !"

"Tôi đã tiêu gần hết rồi, chị biết tiếp theo tôi sẽ cần rất nhiều tiền phải không? Chị nhanh đi làm kiếm tiền cho tôi đi."

"Không có chị ở đây, việc nhà cũng không có ai làm, trong nhà đều bẩn thỉu muốn ch.ết."

Giang Thần đi tới, không thèm để ý mà kéo tôi vào nhà.

Trong ký ức của hắn, tôi vẫn là Khương Nặc hèn nhát, người đã làm việc chăm chỉ và hy sinh tất cả vì gia đình.

Nhưng thật đáng tiếc, Khương Nặc ban đầu đã ch.ết.

Những xúc tu màu đỏ thịt xuyên qua thái dương của Giang Thần.

Giang Thần vẻ mặt sửng sốt còn chưa tỉnh táo lại, cứ như vậy ngã xuống đất.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi lưu loát mà đá thẳng th.i t.hể Khương Thần vào phòng rồi mở.

Đứng ngoài là ba cô gái trạc tuổi Khương Nặc.

Bọn họ vừa nhìn thấy tôi liền cười lạnh nói: "Khương Nặc, mày hai ngày nay không đến trường, sợ à?"

"Nếu mày không muốn ảnh của mình bị lan truyền khắp trang web của trường thì nhanh chóng quay lại trường học cùng tụi tao......"

"Nếu không có mày chạy việc vặt cho tụi tao, cuộc sống sẽ có chút nhàm chán đó~"

Tôi ngoan ngoãn đi theo ba cô gái, nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên.

Không ngờ rằng thế giới loài người lại trở nên thú vị đến thế.

Không cần thiết phải ngủ.

-Kết thúc-

18

Lời cuối truyện

Người con trai anh tuấn được bao bọc trong một quả cầu hắc khí, năng lượng đen bắt đầu chữa lành chỗ bị xúc tu đâm thẳng ngực của anh.

Những làn sóng thì thầm bị kìm nén phát ra từ cổ họng anh: "Chủ nhân......Tôi đến tìm ngài......"

-Kết hết truyện-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro