P1 ~Zhihu~ Có đoạn văn nào vừa đắng vừa ngọt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Zhihu~ Có đoạn văn nào vừa đắng vừa ngọt?

Tác giả: 晚禾吹烟

Nhà thầu: Chỉ Muốn Làm Con Cá Mặn

Editor: Xuri

Đề cử: Bé ổn hông lại đây tui ôm cái nè..ღˇᴗˇ 

Hỗ trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm - 甘いキウイ
---------
Mỗi khi màn đêm buông xuống người chồng què của tôi không khỏi run rẩy.

Lợi dụng thân phận là vợ của hắn, tôi đã làm đủ trò lố bịch.

Tôi bắt hắn đeo chuông và bắt hắn gọi tôi là chủ nhân.

Tôi bóp cổ hắn và nhìn hắn nghẹt thở.

Cho đến một ngày, đôi chân của hắn có thể cử động được và tôi có thai.

Hắn nắm lấy cổ chân tôi rồi kéo tôi xuống dưới thân hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Em vui đủ rồi, cũng đã đến lượt tôi rồi”.
---------
29.

Tuy vậy.

Mục đích tối nay của tôi không phải là khiêu khích, mà là để mọi người biết rằng chuyện người thừa kế còn chưa tới kết thúc và không ai có thể dễ dàng cười được.

Cho dù là khi nó được nhắc tới như là một cuộc trò chuyện để uống trà.

Ngoài ra càng nhiều sự chú ý nhìn về phía Mộ Cẩn Xuyên và càng có nhiều thư mời được xếp chồng lên nhau.

Tôi rút ra hai thư mời trong đống đó, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Cẩn Xuyên nhìn xem, đây có phải à cấp dưới của chú hai không?"

"Em muốn thử họ?"

Mộ Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm tôi, thử thăm dò hỏi.

Tôi cong môi, cười nhạt: "Chau chuốt mối quan hệ cho rõ ràng, để họ thấy rõ điểm tốt ở Tur của chúng ta rồi có thể nói chuyện hợp tác với nhau, phải không?"

Mộ Cẩn Xuyên nhìn tôi, như thể đang xem một con thú hung dữ, rụt rè nói:

"Chúng ta không thể làm vậy với chú hai, nếu ông nội biết sẽ tức giận."

"À, vậy anh nghe lời ông nội, vậy còn tôi thì anh có nghe lời không?"

Tôi chống cằm nhìn về phía Mộ Cẩn Xuyên.
Cơ thể Mộ Cẩn Xuyên gục xuống, hốc mắt đỏ ửng:

"Gia đình chú hai là làm bên mảng chính trị và kinh doanh, chúng ta không phải là đối thủ của họ..."

"Ừ? Lợi hợi như thế sao?"

Tôi mỉm cười nhàn nhạt, bắt đầu nói chuyện vô nghĩa: "Có phải là anh nên cố gắng thêm một chút, còn tôi đã có con rồi, và sẽ có tấm khiên bảo vệ?"

Mặc dù tôi biết rằng cơ thể tôi đã bị canh thuốc làm hư hại rồi nên chuyện sinh con rất khó để nói, nhưng nhìn dáng vẻ của Mộ Cẩn Xuyên, tôi lại không nhịn cười được:

"Anh không muốn cùng tôi có con?"

「……」

Vài giây ngắn ngủi.

Mộ Cẩn Xuyên nghẹn không nói nên lời, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt  hắn đang ửng hồng, hắn vô thức nhìn về phía cánh cửa, như thể tôi đang nói chuyện gì rất ghê gớm, sợ người khác nghe thấy.

Một giây sau.

Tôi để ý cảm xúc đang căng thẳng của hắn, bắt đầu  tiếp tục nói chuyện:

"Chính trị và kinh doanh chiếm tất cả, không chỉ là lái xe. Nhân tiện, anh có mua chiếc xe gây tai nạn ở nhà người ấy không? Hãng gì vậy, nhìn có vẻ chất lượng không tốt..."

Năm đó, tin tức được truyền ra.

Tam thiếu gia của Mộ gia bị tai nạn xe chế.t ngay tại chỗ, sinh nhật của tiểu thiếu gia đã biến thành ngày giỗ.

Nhiều người phát hiện ra nguồn gốc của chiếc xe này là của nhà dì hai.

Thậm chí, có người kiểm tra xe còn giấu tên báo cáo là phanh xe bị hỏng nhưng những bức ảnh rò rỉ đều dính đầy bụi bẩn, kết quả điều tra cho biết đây là một vụ tai nạn.

Nghe những lời đó.

Mộ Cẩn Xuyên giật mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt lơ đãng của anh rồi ném thiệp mời lên bàn.

Việc thuần hóa, kiểm soát có bạo lực đến đâu cũng không thể di chuyển nhiều như lợi ích cốt lõi, nhưng với cách tiếp cận hai mũi tên thì hầu như không ai có thể tự ổn định được.

"Anh nói xem, có biết nội tình tai nạn xe của anh không? Sau tai nạn xe của anh, ai là người được hưởng lợi nhiều nhất?"

Tôi lên tiếng dò hỏi.

Mộ Cẩn Xuyên nắm chặt tay, mím môi run nhẹ:

"Không có chứng cứ chuyện này, không thể nói bậy được."

"Chứng cứ gì?"

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Cẩn Xuyên, cười nhẹ: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Mộ Cẩn Xuyên đột nhiên mất đi tiếng nói.
Tôi giật lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt mình rồi nói nhỏ:

"Này? Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Chính là em nói---"

"Tôi đã nói gì cơ?"

「……」

Tôi bóp chặt tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, anh đang suy nghĩ cái gì nói cho tôi biết, ngoại trừ tôi, anh đâu còn ai để nói đâu?"

Mộ Cẩn Xuyên muốn nói lại thôi, run rẩy bóp chặt lấy tay tôi.

Tôi im lặng nhìn hắn, tận hưởng quá trình anh dần trở nên bất lực và bối rối khi đầu hàng, trong lòng cảm thấy một tia thỏa mãn khó tả.

30.

"Luận văn trước đây của em là về *Pua kiểm soát tinh thần. Đó là một chủ đề hay. Giờ sao lại sửa lại? "

Giáo sư gọi tôi vào đêm khuya.

Tôi liếc qua Mộ Cẩn Xuyên đang ngủ say, đứng dậy đi ra ban công, nhìn chằm chằm về phía giường: "Nếu một ngày nào đó em thật sự không thể khống chế được ai đó nữa, luận văn này sẽ trở thành bằng chứng phạm tội."

"Em đúng là con nít."

Giáo sư dở khóc dở cười rồi thở dài:

"Đừng lộn xộn. Chìa khóa để hòa hợp với người khác là tôn trọng lẫn nhau. Nếu em sử dụng những thủ đoạn quanh co, hãy cẩn thận kẻo em bị cuốn vào vòng xoáy này."

"...Vâng, em biết."

Tôi nhìn chằm chằm vào căn phòng, ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời, không khỏi mỉm cười: “Điều đó chỉ khiến cuộc sống của em trở nên tồi tệ hơn mà thôi.”

Nó thật tệ.

Làm sao nó có thể tệ được nữa?

“Em đang lẩm bẩm cái gì vậy, nói to lên đi.”

Giáo sư la lên và nói một cách nghiêm túc: "Em nghĩ gì về việc học sau khi lên đại học?"

Tôi mỉm cười rồi nói: "Em muốn học lại."

"Cái con bé này nha."

Giáo sư bất lực thở dài: “Thầy giáo bình thường không quan tâm đến chuyện gia đình của học sinh, nhưng cha mẹ các em lại quá vô tâm, trước mặt thầy đã vu khống em đánh em trai của mình. Thầy đương nhiên biết em là người như thế nào. Nhưng lời nói của người khác rất đáng sợ. Em hãy dành thời gian để nói chuyện với gia đình mình đi. Nếu không nói được thì đừng chọc giận họ, cũng đừng trì hoãn tương lai của mình chỉ vì một cơn giận nhất thời, được không?"

Tôi hơi giật mình.

Tôi đoán là do bố mẹ không tìm được tôi và cũng không dám đến nhà họ Mộ nên phải bắt đầu từ giáo sư của tôi.

"Có lỗi với thầy quá, đã làm phiền thầy rồi."

"Không sao! Không có việc gì, thầy biết cha mẹ em thiên vị em trai em, trong cuộc sống có khó khăn gì hãy nói với thầy. Vợ thầy cũng coi em như là con ruột."

Tôi nín thở, gượng cười: “Dạ vâng.”

Cúp máy điện thoại.

Tôi đứng trong gió và im lặng hồi lâu.
-----
(*)Từ này nghĩa là "nghệ sĩ tán tỉnh," đề cập đến những người đàn ông sử dụng các chiêu trò tán tỉnh để lừa gạt phụ nữ. Còn có ý nghĩa là thao túng tâm lý người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro