chap 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé ngước lên nhìn anh và nghiêng đầu. Có vẻ như cô bé không biết Norden là gì. Thế là anh hỏi đứa trẻ ở Norden nó học được từ này ở đâu, và đứa trẻ hào hứng trả lời bằng tiếng Norden. Cô bé đã học được điều đó từ những người hàng xóm của cô bé.

hàng xóm? Chẳng lẽ cô đã trốn tới Norden?

"Vậy trước đây con sống với mẹ ở đâu?"

"Ờ... ."

Đứa trẻ suy nghĩ một lúc và mô tả đặc điểm của nơi cô bé sống. Khi cô bé hít một hơi thật sâu, cô bé ngửi thấy mùi muối, và buổi sáng, có những chú chim trắng mỏ vàng, thân hình to lớn ngồi cạnh cửa sổ.

"Con chim đó kêu như thế nào?"

"Tôi ngưỡng mộ con như thế này."

Đúng như dự đoán, đó là một con mòng biển. Nó có nghĩa là sống gần biển. Ở Norden không có biển. Hơn nữa, không có lý do gì để trốn sang nước khác rồi quay lại đây. Khu vực xung quanh Bãi biển Abington đã được tìm kiếm kỹ lưỡng nên dường như không có ở đó.

Đây có phải là thành phố cảng nơi những người nhập cư Norden sống cùng nhau không?

Cô sống ẩn náu giữa những người chậm biết tin tức ở một quận dành cho người nhập cư, nơi quyền lực công cộng chưa được tiếp cận đầy đủ.

Cô đã sử dụng bộ não của mình rất tốt.

anh đã lãng phí hai năm vì anh thậm chí còn không nghĩ đến điều này. Một đứa trẻ đột nhiên chạy về phía anh, anh cảm thấy thất bại cay đắng.

"Làm sao một đứa bé có thể khóc vì đói?"

Sau đó anh lại con thỏ nhồi bông và bình sữa em bé đang cầm.

Chỉ sau khi biết đứa trẻ là con gái, anh mới nhận ra. Anh đang thầm tưởng tượng về con trai mình. Anh đoán là anh đã mong chờ ngày anh có thể làm cho con trai anh những điều giống như cha anh đã làm cho anh.

Vì thế mà anh không biết phải đối xử với con gái mình như thế nào.

"Cha không biết cách tặng em bé cho mẹ mình à?"

Anh biết được một điều khi thấy cô bé mắng anh như mẹ anh và cho búp bê sữa.

Nó thật đáng yêu.

Đứa trẻ quấn con búp bê đã uống sữa xong vào chăn rồi đặt xuống cạnh mình rồi vỗ nhẹ cho nó ngủ.

Đứa bé cựa quậy.

Leon chợt nhớ ra một ý nghĩ và lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc mũ ca-pô.

"Đây là của con. "con không nhớ à?"

Anh cởi vương miện ra khỏi đứa trẻ đang lắc đầu và đội mũ lên. Chiếc mũ ca-pô đã nhỏ nên có cảm giác như nó đã lớn hơn rất nhiều.

"Này, ngột ngạt quá."

Đứa trẻ rên rỉ, cởi mũ ra và ném nó vào lòng. Đây là em bé đã cởi mũ ở bến cảng. Một nụ cười buồn nở trên khuôn mặt Leon.

"Ba chán à?"

Đứa trẻ hỏi và bắt đầu tìm kiếm dưới tủ đầu giường cạnh ghế sofa. An đang băn khoăn không biết phải làm gì thì thấy cô bé đang thút thít lấy ra một cuốn sách dày. Khi Leon lấy nó ra, đứa trẻ đặt nó lên đùi anh.

"Cha có gặp Ellie khi con còn bé không? Ba không thể nhìn thấy sao? "Con chán quá, chúng ta đi gặp bé Ellie thôi."

Thứ mà đứa trẻ đưa cho anh là một cuốn album. Sau đó cô bé đặt ngón trỏ dài lên môi và thì thầm như thể đó là một bí mật.

"Ellie, con không còn là em bé nữa nên đừng kể với mẹ nhé. "Mẹ nghĩ Ellie vẫn còn là một đứa bé."

Đó là một đứa bé phải không? Leon bật cười và véo nhẹ vào đôi má mềm mại của đứa trẻ.

Đứa trẻ lại bắt đầu lục lọi giỏ đồ chơi, Leon mỉm cười vui vẻ nhìn xuống cuốn album.

Elizabeth?

"Ellie."

"Hửm?"

"Elizabeth có phải tên con không?"

" Đúng vậy"

Phía sau đầu anh cảm thấy cứng và căng. Leon lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt.

"Mẹ con thực sự..." ."

"Mẹ ơi, mẹ xinh quá!"

"... "Điều đó đúng."

Mặc dù đó không phải là điều anh muốn nói. Không biết gì, đứa trẻ trở nên phấn khích và bắt đầu khoe khoang về mẹ mình.

"Mẹ cảm thấy mềm mại khi được con ôm."

"Điều đó cũng đúng."

"Mẹ ơi, mẹ cũng có mùi hôi quá."

"Đúng."

"Mẹ hát cũng hay lắm."

"Ra vậy"

Anh không biết điều đó. Nhưng cô bé sẽ không biết rằng mẹ cô bé là một thiên tài trong việc trêu chọc cha cô bé

" hazz."

anh đoán anh nên đổi tên. Leon thở dài và mở cuốn album ra.

Trong mỗi bức ảnh, một câu chuyện được viết tỉ mỉ bằng nét chữ của người phụ nữ, cùng với ngày tháng và tuổi của đứa trẻ. Lúc đầu chỉ có ảnh chụp trong studio nhưng dần dần ngày càng có nhiều ảnh được chụp ngoài trời.

Lúc 19 tháng, cô bé bật khóc trong lòng ông già Noel tại một cửa hàng bách hóa. Lúc 23 tháng tuổi, lần đầu tiên trong đời cô bé cưỡi ngựa con ở sở thú. 24 tháng, cô bé tự tay chọn chiếc bánh sinh nhật thứ hai cho mình. Lúc 25 tháng, lần đầu tiên cô bé đi nhà trẻ xa mẹ.

Khi điểm ký ức càng tiến gần đến hiện tại, nụ cười của người phụ nữ và đứa trẻ trong ảnh càng tươi sáng hơn. Tuy nhiên, biểu cảm của Leon dần tối sầm lại.

Đây là tất cả thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại. Cuốn album nhắc nhở anh một cách đau đớn hơn bất cứ điều gì khác về việc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc quý giá.

Khi những trang trống bắt đầu xuất hiện, Leon quay lại phía trước. Thật không may, không có bức ảnh nào từ khi cô bé chưa đầy 6 tháng.

Bức ảnh đầu tiên Ellie chụp cùng mẹ tại một studio ảnh. Trong ảnh, em bé đang cười rất tươi nhưng khuôn mặt của Grace trông như đang cố gắng mỉm cười nhưng không thành công. Khi nhìn lại ngày tháng, anh nhận ra tại sao cô không thể mỉm cười. Phải một lúc lâu sau cô mới định gửi đứa trẻ cho anh .

Khi anh phát hiện ra Ellie, mới sáu tháng tuổi, trông rất giống anh, sự hối tiếc của anh càng sâu sắc hơn. Lẽ ra anh nên ôm con trên chuyến phà ngày hôm đó. Leon muốn chụp một tấm nên hỏi đứa trẻ đang quỳ trước bàn đang bận kể chuyện của mình.

"Cha có thể có cái này được không?"

"KHÔNG." "Đó là của mẹ."

"Vậy còn chuyện này thì sao?"

"Ngay cả điều đó cũng không."

Anh khó chịu vì bị từ chối liên tục nên đã bế đứa trẻ lên, đặt nó vào lòng và hỏi.

"Vậy còn Ellie thì sao?"

"Mẹ, tất nhiên là ra khỏi đó rồi!"

Đứa trẻ đã quyết tâm một cách đáng thất vọng. Sau đó cô bé nhìn vào mặt Leon, nói điều này và nhảy ra khỏi lòng anh .

"Thay vào đó, cha hãy mua của Ellie."

Cô bé gọi anh là cha. Như thế vẫn chưa đủ, nó là của anh. Ở đâu trên trái đất này người ta học cách vuốt ve một con cáo ngay khi nó chạm đến trái tim của một người? Trong khi Leon suy nghĩ hàng chục lần về lời nói của con gái thì đứa trẻ lại quay lại chơi trò chơi làm nhà.

"Ừ. "Ăn ngon quá!"

Một thời gian sau, chiếc bàn trà đơn giản nhưng quý giá nhất trong đời anh đã được bày trên chiếc bàn cà phê nhỏ.

"Cha có định uống gì không?"

"Ờ... cà phê?"

"Đừng lo lắng về điều đó. "Uống trà dâu."

Đứa trẻ đổ chiếc ấm vào một tách trà đồ chơi và đưa nó cho anh. Leon cầm lấy tách trà rỗng. Khi đứa trẻ quan sát với đôi mắt xanh ngọc lấp lánh đầy mong đợi, anh cảm thấy áp lực không nói nên lời và lúng túng nghiêng chiếc cốc rỗng của mình.

"Mashisu?"

"hả."

"Vậy thì ăn bánh Ellie nướng đi."

Lần này đứa trẻ đặt một chiếc nĩa lên chiếc đĩa trống và đưa nó ra.

"Mashisu?"

"Ừ, nó rất ngon. "Không có gì Ellie không thể làm được."

"ra vậy... ."

Ban đầu anh rất lúng túng nhưng dần dần trò chơi trẻ con này trở nên thú vị hơn. Căn nhà nhỏ trông có vẻ tồi tàn bỗng trở nên ấm cúng hơn.

Bằng chứng về việc sống với trái tim rộng lượng, dù ví tiền không lớn, hiện rõ khắp nhà. Ngôi nhà này chứa đầy những thứ mà tiền không thể mua được. Một thứ mà anh không có ở nhà.

Leon nhìn xuống tách trà đồ chơi trên tay. Thay vì tách trà đắt tiền, anh có cảm giác như cảm nhận được hơi ấm từ tách trà tràn ngập yêu thương.

"Ăn cái này nữa đi. "Cha phải ăn một chế độ ăn uống cân bằng."

Đứa trẻ đưa cho anh một chiếc đĩa đồ chơi, lần này có chứa hai miếng sô cô la thật.

"Cảm ơn, Ellie."

Anh hôn lên trán cô bé và đứa trẻ lại cười.

Ellie không rời mắt khỏi anh sau khi dọn 'bàn trà'. Rồi cô bé cứ mỉm cười và hào hứng hỏi anh có thích món mình đã chuẩn bị không. Anh không ngờ mình lại bị đối xử khắc nghiệt như mẹ cô bé, nhưng anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại được đối xử một cách hiếu khách như vậy. Leon hỏi, đưa sô cô la cô bé đưa cho anh vào miệng đứa trẻ, bảo nó ăn cho đều.

"Ellie, con có vui khi cha đến không?"

Đứa trẻ đỏ mặt và gật đầu lia lịa. Trước những lời nói tươi sáng được thêm vào, trái tim Leon đập rộn ràng.

"Cha hiện đang ở nhà Ellie."

Thực sự, anh đã cảm thấy cô đơn kể từ khi đến đây. Dù không có anh, người phụ nữ và đứa trẻ vẫn sống hạnh phúc mãi mãi. Anh cảm thấy như bị một chiếc đinh đóng vào tim khi nhận ra rằng họ không cần anh chút nào.

Nhưng đứa trẻ cần anh. Cô bé đã thừa nhận anh như một thành viên trong ngôi nhà nơi cô bé sống chỉ với mẹ .

Leon đặt đĩa xuống, ôm thiên thần, bắt cô bé ngồi vào lòng rồi hỏi.

"Ellie, con có muốn có một người cha không?"

"hả."

"Vậy con có thích cha không?"

Đứa trẻ nhìn anh, ngượng ngùng mút ngón tay rồi gật đầu. Nó đáng yêu đến mức khiến anh nghẹt thở.

"Ellie, cha con chưa bao giờ ở nhà à? con đã bao giờ gọi người đàn ông khác là cha chưa?

Nếu ai dám nghe con gái anh gọi người khác là cha, anh sẽ găm một viên đạn vào tai họ. (💀)

"Có người đàn ông nào khác từng đến à?"

Đứa trẻ lắc đầu trước cả ba câu hỏi. Leon hôn lên má đứa trẻ và thì thầm.

"Làm tốt lắm, con gái của cha."

Anh đã xác nhận trong nhà không có đồ đạc của đàn ông. Khi Ellie xác nhận một lần nữa rằng Grace chưa bao giờ để người đàn ông nào khác bước vào cuộc sống của cô và con cô, Leon đã thư giãn được một lúc.

"Khi mẹ đến, mẹ nói ước cha ở lại nhà Ellie. hứa."

"hứa."

Anh không thể tin rằng cô bé đã nghe lời anh tốt đến vậy. Không có thiên thần riêng biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro