70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

70

Chương 70

Grace lau môi đầy nước bọt và máu bằng mu bàn tay. Môi cô vẫn nguyên vẹn không bị rách. Cô nghĩ rằng Winston sẽ uống máu của mình giống như cách hắn đã uống máu của cô, nhưng hắn không cắn môi cô nữa.

"Làm tốt lắm."

Winston vỗ vào mông cô như thể khen ngợi một con chó. Hắn mỉm cười hài lòng như một chủ nhân sửa được thói hư cho con chó của mình

Thật đáng tiếc, hắn đã thật sự sửa được "thói hư" của Grace. Bây giờ, khi hắn muốn hôn, cô sẽ không cắn nữa.

Điên dồ.

Grace nhận ra rằng cô đang ở cùng tầm mắt với Winston. Chỗ cô quỳ không phải trên sàn mà là trên bàn. Cô không nhớ nổi khi nào Winston đã nâng cô lên và đặt cô ngồi lên đùi hắn.

Hắn lại nâng Grace lên và đặt cô nằm xuống bàn. Khi cơ thể tiếp xúc với kim loại lạnh, cô phản xạ co người lại, nhưng hai chân thì lại mở rộng ra.

Winston từ từ quan sát giữa hai chân cô. Có phải hắn nghi ngờ cô đã bán mình cho lính gác để thoát ra?

Hắn không chỉ kiểm tra bên ngoài mà còn dùng ngón tay mở rộng và dò xét bên trong. Hắn dùng khớp ngón tay ấn vào bên trong, làm cho da thịt bên trong co lại và phát ra tiếng rên rỉ khi môi cô mở ra.

"Á..."

Winston nhìn Grace với vẻ khinh bỉ khi cô phản ứng một cách dâm đãng. Hắn rút ngón tay ra một cách bất ngờ.

"Hứ!"

Âm thanh "chụt" bang lên khi cơ thể cô cong lưng lên rồi hạ xuống, đập mạnh vào bàn. Sau khi ngón tay rút ra, cô vẫn liên tục co rút như thể đang khao khát cái gì đó đã biến mất.

Khao khát sao? Khao khát cơ thể của hắn. Cô cắn môi để tránh cảm giác xấu hổ.

Khi tay hắn rời khỏi, cô co chân lại và dùng tay che ngực. Cô cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi, như thể việc đứng khỏa thân trước hắn trước đó là một lời nói dối.

Winston lau tay ướt bằng khăn, mắt hắn nhăn lại khi nhìn vào cánh tay của cô.

"Cơ thể của cô thuộc về tôi. Đừng để lại dấu vết ngoài những vết thương tôi tạo ra."

Hắn nhìn vào các vết xước trên cánh tay cô.

Hắn bắt đầu kiểm tra cơ thể Grace từ đầu đến chân để tìm thêm vết thương. Khi ánh mắt hắn dừng lại ở đầu gối, khuôn mặt hắn lại nhăn nhó.

Trên đầu gối của cô có một vết thương do trượt xuống ống thoát nước.Winstonnhinf chằm chàm vào vết thương tròn đỏ,nhếch môi hỏi:

"Có phải em đã quỳ gối trước lính canh và sử dụng kỹ thuật ta dạy không?"

Leon biết rõ rằng các lính mới sợ hãi sẽ không làm vậy.

Nhưng người phụ nữ này khác. Cô không sợ hãi và có thể đã trở nên điên cuồng vì muốn trốn thoát.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng phi lý từ sự chiếm hữu.

Khi sự tỉnh táo trở lại và hắn làm rơi khăn đã sử dụng xuống áo ngực đã thành giẻ rách, Grace mới phản ứng lại.

"Ồ, có một phương pháp hay như vậy à? Tôi sẽ ghi nhớ cho lần sau."

Quả thật. Phản ứng đầu tiên của cô với những suy đoán bẩn thỉu của hắn là sự ghê tởm, sau đó là sự khiêu khích để kích thích sự lo lắng của hắn. Thực sự, cảm xúc thật của cô luôn lộ ra từ phản ứng đầu tiên.

"Lần sau?"

Leon đáp lại sự khiêu khích bằng sự khiêu khích.

"Ta thực sự tò mò xem em có thể trốn thoát khi khỏa thân không, nhất là khi còn bị xích như thế này."

Kích thước nặng nề của xích khiến Grace cảm thấy hoảng hốt ngay khi cô nhìn thấy nó. Mặc dù cô đã quen với việc bị trói chân bằng dây xích, nhưng cô không thể không lo lắng khi thấy xích quấn quanh chân mình.

Một đầu của xích được gắn vào móc sắt trên tường. Điều khiến Grace lo lắng không phải là đầu xích mà là phần giữa. Xích quấn quanh sàn như một con rắn cuộn tròn. Điều này có nghĩa rằng không có đủ chiều dài để di chuyển tự do trong phòng tra tấn.

'Hắn định xích tôi suốt.'

Việc trốn thoát trở nên khó khăn hơn. Thậm chí có thể là không thể.

"Cố gắng lên."

Hắn không che giấu sự thất vọng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô và quay lưng đi.

"Cố gắng để không phụ lòng mong đợi nhé."

"Nhân tiện, đây là lần cuối cùng ta nương tay."

Khi Winston quay lại và cười với cô, Grace cũng đáp lại bằng nụ cười.

Cô không còn sợ Leon Winston nữa.

Dù bị bắt lại khi trốn thoát lần nữa, thì sao? Hắn không thể giết tôi. Hắn đã giam cầm tôi. Hắn đã dẫm đạp lên cơ thể tôi.

Giờ đây, hắn có thể làm gì để khiến tôi sợ hãi?

Có vẻ như sự trừng phạt không nghiêm trọng như cô đã chuẩn bị.

Rất tiếc, có vẻ như tên khốn Winston đã ngửi thấy mùi an tâm từ Grace khi rời khỏi, hắn để lại một câu nói.

"Tất nhiên, hình phạt chỉ mới bắt đầu."

Grace đã bỏ sót một điều. Mặc dù Leon Winston không thể làm cô sợ hãi, nhưng hắn có thể gây đau đớn cho cô.

Một sĩ quan mặc đồng phục đen bước ra giữa những cột đá cẩm thạch khiến người ta liên tưởng đến một đền thờ cổ đại.

Áp lực từ cơ thể to lớn của hắn không khác gì cổng chính của Bộ chỉ huy phương Tây.

Các lính canh đứng nghiêm và chào theo nghi thức khi hắn đến. Đại úy không thèm liếc nhìn và chỉ nhận chào một cách hững hờ, sau đó đi xuống cầu thang xám một cách thoải mái.

Pierce nhanh chóng ra khỏi ghế phụ của xe và mở cửa ghế sau. Mặc dù theo quy tắc ngầm chỉ có các sĩ quan cấp tướng mới được đỗ xe hoặc xe ngựa trước cổng chính, nhưng một trung tá đã nhận chào của đại úy mà không nói lời trách móc.

Khi đại úy lên xe, Pierce cũng lên ghế phụ, tài xế bắt đầu lái xe. Khi xe rời khỏi vùng biên giới của Bộ chỉ huy và ra đường, Pierce quay lại nhìn.

Đại úy cởi mũ và từ từ nghiêng đầu để thư giãn các cơ bắp cứng nhắc. Sắc thái mệt mỏi trên khuôn mặt hắn hiện rõ.

"Dạo này anh thường đến Bộ chỉ huy nhỉ."

"chẳng bao lâu nữa Tân chỉ huy sẽ đến. Mọi người đang bận rộn dọn dẹp bụi bẩn lâu ngày."

Bộ chỉ huy phương Tây đang tiến hành dọn dẹp cuối mùa xuân trễ để chào đón tân chỉ huy.

Hơn nữa, cấp bậc là đại tướng. Việc chỉ huy khu vực do đại tướng đảm nhiệm thay vì trung tướng là điều hiếm thấy. Điều này không chỉ phản ánh sự thất vọng sâu sắc đối với người tiền nhiệm của quốc vương ở miền Tây mà còn thể hiện quyết tâm của ông trong việc thiết lập lại kỷ cương.

"Thưa đại úy, hàng mà ngài đã yêu cầu đã được giao đến hôm nay."

Pierce, người hầu cá nhân của Leon, đưa cho anh một chiếc hộp lớn có kích thước bằng khuôn mặt của mình. Chiếc hộp màu đen được buộc bằng ruy-băng lụa vàng, với tên của một cửa hàng trang sức nổi tiếng được in bằng vàng.

"Đây có phải là quà tặng dành cho công chúa đại công tước không?"

Pierce hỏi với nụ cười đầy ẩn ý. Leon híp mắt lại trước câu hỏi của anh ta. Pierce, người phụ trách các công việc không liên quan đến quân đội, có phần thiếu nhạy cảm hơn Campbell.

Nếu anh ta biết rằng Leon có một gia đình, chắc chắn anh ta đã không hỏi những câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, ngay cả khi không biết điều đó, Campbell cũng sẽ không đặt ra những câu hỏi như vậy.

Khi không nhận được câu trả lời, Pierce nhận ra lỗi lầm của mình và im lặng, quay mặt về phía trước.

Leon lại nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay. Hình ảnh món quà trong chiếc hộp được đeo lên người cô gái làm anh cảm thấy vui vẻ đến mức quên đi sự mệt mỏi của cả ngày.

Tuy nhiên, không lâu sau, anh cảm thấy phần gáy mình bắt đầu căng thẳng.

Sẽ mất ít nhất ba hoặc bốn giờ để trở về dinh thự. Buổi tối mà anh đã không muốn đi giờ càng trở nên phiền phức hơn.

Anh ngả người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ vào cảnh phố xá rực rỡ. Sau ánh nhìn dửng dưng, anh lại tưởng tượng đến hình ảnh của cô gái.

Lần này, anh tưởng tượng đến cảnh cô gái vui mừng khi nhận được một món quà đơn giản như vòng cổ hoặc khuyên tai, thay vì món đồ trong hộp.

Hình ảnh cô gái cười ngượng ngùng khi đeo món quà, sau đó dần dần nhăn nhó khi vòng cổ và khuyên tai bị xô lệch. Tiếng leng keng trong trẻo hòa quyện với hơi thở nặng nề, và cuối cùng, hình ảnh cô gái say mê trong hạnh phúc mờ ảo dưới thân anh, nở nụ cười rực rỡ hơn cả món trang sức, gọi tên anh và hỏi:

"Anh thật sự thích tôi sao?"

Câm miệng đi, Grace.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#19