1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1- Trùng sinh

Liễu Mộ Tịch vạn vạn không ngờ mình thế nhưng còn có cơ hội tỉnh lại, hơn nữa còn là ở cái năm nàng xấu hổ nhất; cái năm vận mệnh nàng có bước ngoặt; cái năm nàng bắt đầu từ hạnh phúc chuyển sang bi kịch...

- Phu nhân tỉnh chưa? - Bên ngoài truyền đến thanh âm tao nhã nam tử trẻ tuổi.

Thân mình Liễu Mộ Tịch cứng đờ... này thanh âm mặc dù cách đi nhiều năm nhưng nàng vẫn có thể phân rõ chủ nhân là ai ngay lập tức! Dù sao cũng là người chung chăn chung gối ba năm, còn cùng nhau dựng dục một đứa con, há dễ quên?

- Hồi gia chủ, phu nhân chưa tỉnh ạ. - Một giọng nữ thanh thúy nhỏ giọng hồi đáp.

- Ta vào xem nàng.

Giờ phút này, Liễu Mộ Tịch không biết nên đối mặt hắn như thế nào nên vội nhắm mắt lại. Rồi nàng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi tới gần. Rồi trán nàng chợt lạnh... Thượng Quan Hoằng đặt tay lên trán nàng.

- Hết sốt rồi; xem ra không bao lâu nữa có thể tỉnh lại. - Thượng Quan Hoằng vừa nói vừa dịch chăn cho nàng.

- Mộ Tịch, nàng mau tỉnh lại đi; Đâu Đâu tìm không thấy nàng, luôn khóc nháo ầm ĩ làm ta đau đầu quá.

- Đúng rồi, Liễu gia dùng tấn-ưng truyền tin tới, nói ngày mai Mộ Li đến xem nàng. Ta nghe được tin này trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi... Mộ Li có nhiều phương pháp phong phú, năng lực cao siêu, chỉ cần muội ấy muốn là không có gì không thành... chỉ cần muội ấy ra tay, cam đoan nàng có thể thuốc đến bệnh trừ! - Thượng Quan Hoằng ngữ khí có chút tán thưởng và tự hào nói.

Liễu Mộ Tịch nghe vậy không khỏi cười lạnh trong lòng: "Nó tới gặp ta là giả, gặp ngươi mới là thật. Các ngươi không phải đang tằng tịu với nhau sao?"

Thượng Quan Hoằng không biết nàng đang nghĩ gì, nói thêm:

- Nói tới, Mộ Li cũng sắp mười lăm rồi, trưởng thành nhất định là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều đi? Thế mà ta vẫn một mực ấn tượng muội ấy là tiểu nữ quỷ. Thật không biết tương lai nam nhân thế nào mới làm muội ấy khuất phục nhỉ?

Liễu Mộ Tịch nắm chặt tay dưới chăn.

Nàng mười hai tuổi đính hôn với Thượng Quan Hoằng, Thượng Quan Hoằng mười bốn, Liễu Mộ Li còn không đến chín tuổi! Lúc đó, Thượng Quan phu nhân tự mình chỉ định nàng sẽ là con dâu của bà ta, và Thượng Quan gia cùng Liễu gia thế mới từ từ qua lại mật thiết.

Thượng Quan gia không giống những thế gia khác - là truyền thừa từ mấy trăm năm hay hơn một ngàn năm - bọn họ chỉ mới truyền thừa bất quá hơn một trăm năm, tuy quật khởi nhanh chóng, trèo lên được một chi trong Tam-Đại-Thế-Gia ở Kim Minh Phủ nhưng nội tình không đủ. Mà Liễu gia, mặc dù thuộc loại Nhị-Lưu-Thế-Gia ở Kim Minh Phủ nhưng nội tình thâm hậu, nhân mạch rộng rãi... hai nhà sau khi kết hợp ưu việt thế nào không cần nói cũng biết.

Đáng tiếc, Liễu gia chỉ có hai người con gái, không có con trai.

Mặc dù nàng là con gái lớn nhưng kinh mạch bế tắc, trời sinh không thể tập võ. Còn em gái nàng thì là thiên tài. Và Liễu gia đã coi nó như người thừa kế mà bồi dưỡng, tương lai sẽ đỉnh lập môn hộ, nghĩa là kén rể, tuyệt không có khả năng gả đi. Vả lại, do tuổi tác chênh lệch mà hôn nhân này được định ra: nàng - Liễu gia Đại tiểu thư Liễu Mộ Tịch làm hôn thê Thượng Quan Hoằng.

Rồi, sau khi đính hôn hai nhà qua lại thường xuyên hơn. Nhất là Thượng Quan Hoằng, hàng năm đều phải đến Liễu gia vài lần thăm vị hôn thê. Nàng bản tính ôn nhu e lệ, coi trọng nam nữ khác biệt mà rất ít lộ diện, kết quả là thành toàn Thượng Quan Hoằng với Liễu Mộ Li. Vì thế mà về sau bất hạnh...

Nàng thành thân với Thượng Quan Hoằng Liễu Mộ Li mới mười một mười hai tuổi; Thượng Quan Hoằng còn chưa sinh ra tình yêu nam nữ, và nó cũng chưa sáng tỏ tâm ý của nó đối với Thượng Quan Hoằng, bằng không; lấy tính tình bá đạo Liễu Mộ Li tuyệt sẽ không cho phép Thượng Quan Hoằng cưới nàng.

Nàng gả cho Thượng Quan Hoằng năm đầu tiên, Liễu Mộ Li còn thường xuyên dùng các loại lý do đến đây chơi, nhưng khi nàng sinh con rồi, nó dần ít đến, thậm chí là cả năm không tới.

Đến giờ, hai năm trôi qua, Liễu Mộ Li mới nương theo cớ thăm bệnh mà đến Thượng Quan phủ, và nhân cơ hội này cướp đi tâm Thượng Quan Hoằng. Tuy lần này Thượng Quan Hoằng không có đáp lại tình yêu Liễu Mộ Li, khiến Liễu Mộ Li thương tâm mà đi, tiến tới thúc đẩy tình duyên của nó với mấy nam nhân khác, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ Thượng Quan Hoằng không thương Liễu Mộ Li. Có lẽ Thượng Quan gia và Liễu gia đều sẽ không đồng ý, mà Thượng Quan Hoằng cũng có dã tâm, trách nhiệm của mình. Hơn nữa hắn cũng có cảm tình với con trai mình, không phải nói bỏ là bỏ... có lẽ thế mới không có đáp lại tình yêu của Liễu Mộ Li. Nhưng từ đó về sau, Thượng Quan Hoằng không còn chạm qua nàng nữa...... Đến sau này, phát sinh rất nhiều việc, Thượng Quan Hoằng mới rốt cuộc hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi đi theo tiếng gọi con tim. Rồi sau đó, đệ đệ Thượng Quan Hoằng Thượng Quan Vân tiếp nhận vị Thượng Quan gia Gia-chủ. Nhưng này lại khổ tới nàng và con trai Đâu Đâu của nàng. Trưởng bối Thượng Quan gia trách nàng vô năng, không giữ được trượng phu mình; Thượng Quan Vân thì cũng có vợ con, sợ nàng và Đâu Đâu đoạt mất vị trí người thừa kế nên âm thầm chèn ép, tùy ý hạ nhân chà đạp hai mẹ con. Và Liễu gia cũng là không chút do dự mà từ bỏ nàng. Bởi vì Liễu Mộ Li đã nói, hai tỷ muội các nàng Liễu gia chỉ có thể chọn một, bằng không, có ta không nàng, có nàng không ta. Liễu gia tất nhiên biết lựa chọn như thế nào. Huống hồ nàng và Liễu Mộ Li là cùng cha khác mẹ. Liễu phu nhân hiện tại chính xác mà nói thật ra là dì của nàng. Tuy trước kia đối đãi nàng không tệ nhưng làm sao so sánh được với con gái ruột? Phụ thân càng là từ nhỏ đã bất công... và nàng lại là cái không tốt... bị trở thành khí tử cũng trách không được người khác. Sau này, Đâu Đâu bệnh nặng, không ai trị liệu cho, còn nhỏ đã chết non. Nàng cũng vì bị thương thấu tâm cam; sinh không thể luyến, tuổi còn trẻ buồn bực mà chết......

Lần này trùng sinh trở về, nàng chưa bao giờ nghĩ trước khi Thượng Quan Hoằng triệt để thay lòng là vãn hồi tâm hắn. Bởi nàng biết đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nàng phi thường rõ ràng cái chấp niệm của Liễu Mộ Li đối với Thượng Quan Hoằng, và càng biết nó tính cách bá đạo, thủ đoạn độc ác, một nữ nhân không đạt mục đích thề không bỏ qua. Kiếp trước nàng giữ không được Thượng Quan Hoằng, kiếp này cũng sẽ không ngoại lệ. Nàng cũng không muốn thượng cảm thảo nhân ghét bỏ, lãng phí tâm cơ vô ích.

Thượng Quan Hoằng là nam tử đầu tiên Liễu Mộ Li thích; mặc dù sau này bên cạnh có nam nhân khác nhưng Thượng Quan Hoằng tại trong lòng nàng cũng là đặc thù.

Bình tĩnh mà xem xét, Thượng Quan Hoằng diện mạo tao nhã, tính cách cũng rất ôn nhu, hơn nữa không hoa tâm háo sắc, trước khi cưới cũng là giữ mình trong sạch. Tuyệt đối là nhân tuyển phu quân tốt nhất trong mắt phần đông nữ nhân. Nàng cũng không phải luân hãm tại ôn nhu của hắn sao? Huống chi Thượng Quan Hoằng luôn luôn phi thường sủng nịch và bao dung Liễu Mộ Li, quả thật coi nó như con gái mình mà yêu thương, Liễu Mộ Li không động tâm mới là lạ!

Nhưng hiện tại Liễu Mộ Tịch biết Thượng Quan Hoằng ôn nhu chỉ là giả tạo rồi. Hắn một khi lãnh huyết là kẻ nào so ra cũng kém. Con trai bệnh nặng còn không về nhìn một cái nói gì đến vợ cả bị hắn bỏ ở sau đầu tự bao giờ? Cho nên, lúc con trai nàng - Đâu Đâu trúng độc chết đi, nàng cũng đã triệt để hết hy vọng.

Ông trời cho nàng cơ hội làm lại từ đầu một lần nữa, nàng sẽ không lặp lại con đường đời trước, vây khốn bản thân đến chết tại nhà giam đây, cả đời không được giải thoát. Nàng chắc chắn sẽ viết lại vận mệnh của mình: bảo vệ con trai, hai mẹ con sẽ sống tốt tại cuộc đời này.

Tối hôm đó, Liễu Mộ Tịch tỉnh lại. Nàng thật ra chẳng phải bệnh nặng gì, chỉ là cảm lạnh mà thôi, có điều sốt cao không lùi. Kiếp trước cũng là như thế. Chẳng qua kiếp trước nàng bệnh không hết, Liễu Mộ Li chữa cho nàng... Nói vậy, nàng kiếp trước thiếu Liễu Mộ Li một mạng nhỉ? Bất quá, kiếp trước nó đoạt đi trượng phu nàng, coi như là huề đi. Và đời này nàng tuyệt đối không để mình nợ nó cái gì...

Nàng phi thường phi thường nhớ con trai và hiện tại chuyện nàng muốn làm nhất đó là tự tay sờ mặt nó, xác định nó còn sống... nhưng nàng biết bây giờ còn chưa được. Bởi vì nàng sinh bệnh mà mẹ chồng sợ nàng lây bệnh cho Đâu Đâu, nên đã đưa nó sang bên mình nuôi nấng. Nàng nếu muốn gặp Đâu Đâu thì phải chờ tới mình khỏi hẳn mới được. Bởi vì mẹ chồng nàng luôn luôn nói một không hai, tuyệt sẽ không nghe ý kiến của nàng.

Thượng Quan Hoằng biết nàng tỉnh lại phi thường cao hứng, lập tức chạy tới xem nàng. Hỏi một chút thân thể của nàng rồi bắt đầu cao hứng phấn chấn nói cho nàng, muội muội nàng ngày mai sẽ đến.

Thượng Quan Hoằng e là chính hắn cũng không biết mỗi khi nhắc tới Liễu Mộ Tịch là vẻ mặt hắn phấn khởi biết bao nhiêu... Lúc này, Liễu Mộ Tịch mới nhớ trước kia phu quân nàng nói chuyện cũng hai ba câu là không rời Liễu Mộ Li- nàng thế nào chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này?...... Xem ra, Thượng Quan Hoằng đã thích Liễu Mộ Li mà không biết, cho nên khi Liễu Mộ Li chọc thủng quan hệ hắn mới có thể nhanh chóng yêu nó. Hiện tại ngẫm lại, nàng thua kỳ thực cũng không oan.

Ngày hôm sau, Liễu Mộ Tịch bệnh tình tốt hơn nửa. Tuy Thượng Quan Hoằng yêu cầu nàng nằm nghỉ nhưng nàng vẫn quyết định trang điểm, tự mình nghênh đón Liễu Mộ Li tới cửa. Nàng hiện tại đã khỏi bệnh, nàng ngược lại muốn nhìn Liễu Mộ Li còn có thể lấy cái gì lý do lưu lại? Tuy nàng không thương Thượng Quan Hoằng nữa, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ lưỡng tình tương duyệt, thông gian nhau, nàng cũng không mấy gì thích. Nếu Liễu Mộ Li phát hiện thứ mình vất vả cướp về lại là thứ rác rưởi tỷ tỷ nàng dùng qua sau, nó có còn cố chấp như kiếp trước coi hắn là người mình yêu nhất hay không? Nàng thật sự muốn biết.

Chương 2- Liễu Mộ Li đến

Liễu Mộ Tịch ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung nhan quen thuộc trong gương: một gương mặt hình trứng tiêu chuẩn, mi như viễn sơn hàm, da như đào chúm chím, tóc như mây bay, đôi mắt như sao trên trời, xinh đẹp một cách cực kỳ phi phàm, nhất là nốt ruồi son ở mi tâm nhượng nàng thánh khiết hơn vài phần.

Nàng luôn luôn biết mình rất đẹp. Nàng có danh mỹ nhân ở Kim Minh Phủ mà. Tuy hiện tại đã sinh một đứa con song điều đó cũng không tổn hao gì đến sự mỹ lệ của nàng mà ngược lại tăng thêm vài phần phong vận thành thục của phụ nữ, cái mà thiếu nữ thanh thuần không có. Sự đẹp toát ra từ bên trong. Nam nhân sẽ không ngại phiền toái mà thiết tha mơ ước.

Nàng kiếp trước cho rằng mình có được mỹ lệ như vậy mà thầm có chút đắc ý, bởi vì phu quân nàng không tam thê tứ thiếp như bao nam nhân khác; thành thân ba năm cũng chỉ có một mình nàng... có lẽ là vì mĩ mạo của nàng mà hắn chướng mắt những người khác đi.

Không thể không nói suy đoán này khiến nàng nhẹ nhõm.

Cho tới nay, thật ra nàng cũng có tự ti. Bởi vì bản thân trời sinh kinh mạch bế tắc, không thể tập võ: khi ở Liễu gia - mẫu tộc thì không được yêu thương bằng muội muội; khi gả cho Thượng Quan Hoằng rồi thì càng là dè dặt cẩn trọng phụng dưỡng trượng phu và mẹ chồng, sợ bản thân phạm lỗi mà khiến họ bất mãn, để ngoại nhân xem thường.

Cho đến khi nàng sinh con, trượng phu một mực săn sóc nàng, sự tự tin của nàng mới từ từ mà có, nó khiến nàng cảm thấy mình mặc dù không thể tập võ, nhưng có làm sao? Không phải nàng vẫn sống hạnh phúc sao?

Đáng tiếc, hiện thực tát thẳng vào mặt nàng, đánh nát sự đắc chí; sự an ủi bản thân nàng, đem sự tự tin và tôn nghiêm của nàng ném xuống đất và giẫm và giày xéo cho đến khi không còn gì nữa cả nàng mới không thể không thanh tỉnh trở lại.

Trượng phu của nàng tình nguyện làm một trong số những nam nhân của ả kia cũng không thèm liếc nhìn nàng... thân là nữ nhân, trên đời này còn có ai thất bại hơn nàng nữa không?

Cái chính là muội muội nàng không đẹp bằng nàng, vậy tại sao chọc được nhiều nam nhân ái mộ như vậy? Còn không phải là bởi vì võ học thiên phú kinh thải tuyệt diễm của nó cùng với tự tin bá đạo và tính cách mị lực kinh người sao?

Kỳ thật; có đôi khi, nàng không thể không thừa nhận này muội muội thật là nữ nhân có phi thường mị lực. Nó luôn luôn có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người rồi khiến người ta si cuồng, vì nó - sinh/sống, vì nó - chết.

Kiếp trước nàng thua tâm phục khẩu phục. Kiếp này nàng cũng không tính toán báo thù, bởi nghiêm chỉnh mà nghĩ thì kiếp trước ngoại trừ nó đoạt lấy nam nhân của nàng ra thì, nó không có làm gì nàng cả, thậm chí còn cứu nàng một mạng, nàng không có lập trường hận nó.

Vả lại vì một người mình không yêu thương mà chìm đắm trong hận thù cũng không phải chuyện nàng muốn thấy. Thượng Quan Hoằng không đáng giá để nàng làm như vậy. Kiếp trước, cho qua đi thôi!... Kiếp này nàng sẽ chỉ vì chính mình mà sống, sẽ không vì hắn mà lãng phí cảm tình của mình.

Nhưng mà điều đó cũng không tỏ vẻ nàng tha thứ cho bọn họ, và càng không tỏ vẻ nàng sẽ hòa bình ở chung cùng bọn họ. Nhiều lắm là nước sông không phạm nước giếng thôi.

Nếu bọn họ đắc tội nàng nàng sẽ không thủ hạ lưu tình, thậm chí là nàng cũng sẽ rất vui lòng chế tạo một ít phiền toái cho bọn họ, làm một ít gì đó khiến bọn họ cách ứng, hay khó chịu hơn. Oán khí của kiếp trước tích góp lâu năm cũn cần nơi để xả mà.

Tỷ như lần này, bọn họ xem nàng không tồn tại mà tâm sự, nói chuyện yêu đương với nhau như kiếp trước thì phải hỏi nàng xem có cho phép hay không.

Kiếp này nàng không cần nhịn, vô luận gặp chuyện gì cũng chỉ biết buồn ở trong lòng và âm thầm rơi lệ, nàng sẽ cố gắng hơn, đồ của mình tuyệt không để người ta dễ dàng cướp đi! Nếu thứ đó bị cướp thì là bởi vì nàng không hiếm lạ nữa rồi.

- Phu nhân, Liễu nhị tiểu thư sắp đến đại môn, gia chủ nói ngài đi qua nghênh đón kìa. - Nữ tử mặc hồng y cười tự nhiên đi tới nói.

Nàng ta là đại nha hoàn bên người Thượng Quan Hoằng - Lăng Điệp, từ nhỏ đã theo hầu Thượng Quan Hoằng, vô luận thủ đoạn hay võ công đều không tồi, coi như là người Thượng Quan Hoằng rất coi trọng. Dĩ nhiên nàng ta cũng là người sùng bái Liễu Mộ Li. Kiếp trước Liễu Mộ Li có thể ở cùng Thượng Quan Hoằng nàng ta cũng không ít chiếu cố.

- Muội muội đến rồi à? Tốt; ta đã biết, đi qua ngay. - Liễu Mộ Tịch ôn nhu như thường mà gật đầu, để nha hoàn đỡ đứng đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng thong thả đi ra.

Liễu Mộ Tịch không biết võ công đương nhiên không như Lăng Điệp dùng khinh công; Lăng Điệp nôn nóng, sợ nàng chậm trễ mình gặp Liễu Mộ Li mà tiến lên nói:

- Phu nhân, thời gian khẩn cấp, để nô tì mang ngài đi thôi?

Cũng không chờ Liễu Mộ Tịch đáp ứng đã một tay đỡ cánh tay nàng, một tay ôm lưng nàng và vận khởi khinh công, vài cái nhảy đã biến mất trong viện.

Lăng Điệp vừa lòng , nhưng Liễu Mộ Tịch khổ.

Lăng Điệp giỏi nhất là khinh công, hơn nữa vì vội vã gặp Liễu Mộ Li mà tốc độ đương nhiên cực nhanh. Có nội công hộ thể nàng ta không sợ gió...nhưng Liễu Mộ Tịch là một cô gái mỏng manh, nào chịu được tốc độ nhanh như vậy? Nàng thậm chí còn cảm thấy mình bị gió lăng trì!

Thượng quan phủ tọa hướng bắc triều nam, giờ là cuối mùa thu, hôm nay có gió nam, các nàng đi cửa nam đúng là đi ngược. Thân thể của nàng còn chưa khang phục nên càng thêm khó chịu.

Khi Lăng Điệp dừng lại nàng như muốn xỉu, sắc mặt tái nhợt và kinh hoàng, có son môi cũng không che được, đến cả tóc tai quần áo bị gió thổi loạn xạ, cả người nhìn rất chật vật.

Nhưng Liễu Mộ Tịch không trách Lăng Điệp, bởi lực chú ý của nàng giờ đang bị cô gái mặc hồng y cưỡi con ngựa đỏ cách đó không xa hấp dẫn.

Cô gái có tóc đen dài, cột đuôi ngựa, trán buộc hồng trù đái khoảng hai ngón tay, dây buộc thật dài ở sau đầu tung bay theo tóc, lông mày thon dài, cặp mắt dài, nhỏ, sắc bén, cùng với kiều môi hồng nhuận, thần thái phấn khởi, cô gái giống như quả cầu lửa, mỹ lệ muốn tổn thương mắt người nhìn.

Dù cách một đời Liễu Mộ Tịch vẫn nhận ra người chỉ với một cái nhìn.

Nữ nhân như vậy thật sự quá mức đặc biệt, khiến muốn quên cũng không được.

Đó là muội muội nàng —— Liễu Mộ Li.

Nàng có chút kỳ quái là vì sao Liễu Mộ Li, một người ưu tú như vậy lại coi trọng một người đàn ông có vợ? Thậm chí khi có nhiều nam nhân; ưu tú hơn Thượng Quan Hoằng, càng không có vợ con như Thượng Quan Hoằng mà nó lại yêu nhất là Thượng Quan Hoằng? Là bởi vì thanh mai trúc mã? Hay bởi vì Thượng Quan Hoằng lúc nào cũng bao dung nó? Liễu Mộ Tịch nhìn về phía trượng phu mình, phát hiện hắn ngơ ngác nhìn cô gái hồng y trên lưng ngựa, trong mắt là sự si mê không thể ức chế, không phát hiện nàng đang nhìn.

Chương 3- Lần đầu tiên giao phong

Liễu Mộ Li cưỡi trên con ngựa cao to, cười dịu dàng nhìn nam nhân trước mắt người mà nàng tâm tâm niệm niệm đã lâu. Hắn không thay đổi. Vẫn trẻ tuổi, anh tuấn. Chỉ là uy thế trên người ẩn ẩn phát ra cường đại hơn xưa. Có lẽ là vì làm gia chủ. Vậy mà ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn không hề thay đổi; vĩnh viễn bao dung, ôn nhu, thậm chí còn có si mê mà chính hắn không phát hiện. Điều này làm Liễu Mộ Li rất hài lòng, tâm tình cũng không khỏi càng thêm vui vẻ. Từ khi xác nhận tâm ý của bản thân sau nàng đã hạ quyết tâm sẽ đoạt lấy hắn từ trong tay tỷ tỷ. Nếu hắn không có ý gì với nàng nàng tự nhiên sẽ không miễn cưỡng. Nhưng nếu hắn cũng yêu nàng, vậy nàng cần gì phải nhịn? Để hai bên đều khó chịu? Tình yêu là không có đúng sai.

- A Hoằng, ta đến rồi ngươi cũng không lên tiếng gọi; chẳng lẽ xem ta đến ngốc luôn rồi? - Liễu Mộ Li nghịch ngợm về chớp mắt, ngữ khí quen thân chế nhạo nói.

Thượng Quan Hoằng lúc này đã phục hồi tinh thần, nghe vậy không khỏi bật cười, ngữ khí cưng chìu:

- Tiểu muội vẫn không biết lớn nhỏ như trước nha; ta nói muội bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là tỷ phu, vậy mà muội vẫn không vâng lời.

Tỷ phu? Hừ, ta chưa từng thừa nhận. Liễu Mộ Li xoay người xuống ngựa, động tác lưu loát, và đi tới Thượng Quan Hoằng.

Dáng người nàng thon dài, có đường cong. Mặc giao lĩnh y bào đỏ thẫm. Thắt lưng mang yêu đái đỏ đen. Chân mang vân ngoa đỏ đen. Cả người như hoa nở rộ; một màu đỏ mỹ lệ; không ung dung như mẫu đơn, thánh khiết như hoa mai song lại càng thêm thoát tục siêu nhiên, nhiếp nhân tâm phách. Thân thủ nàng thần bí khó lường càng làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà lại mê người... Nhìn thấy nàng cười xấu xa hướng về mình đi tới, Thượng Quan Hoằng đột nhiên cảm thấy trái tim mình không khống chế được mà đập mạnh. Hắn mê muội nhìn chằm chằm người mà hắn vừa quen vừa xa lạ. Tuy biết mình không đúng nhưng hắn luyến tiếc dời mắt. Cho đến khi Liễu Mộ Li đi đến bên và ôm cổ hắn hắn mới hồi thần. Và khi hắn phát hiện hai người đang ôm nhau, hắn luống cuống muốn đẩy ra nhưng nghe đến lời nàng nói, động tác đẩy ra bị đình chỉ ——

- A Hoằng, thật lâu không thấy, ta rất nhớ ngươi!

Những lời này như chú ngữ khiến Thượng Quan Hoằng cả người đều cứng ngắc. Hắn đột nhiên phát hiện khi nghe câu nói như thế con tim hắn lại nhảy nhót và bắt đầu đập loạn xạ. Hắn thuận theo tâm nguyện của bản thân mà ôm đáp trả; ngửi thể-hương của người nàng làm hắn mê muội và nhẹ giọng trả lời:

- Ta cũng rất nhớ muội!

Liễu Mộ Li nghe vậy không khỏi cười ngọt ngào, đang muốn hưởng thụ cái ôm này thì một giọng nói vang lên làm nàng không vui nhíu mày.

- Phu quân, tiểu muội một đường mệt nhọc hẳn là mệt mỏi, không bằng trước hãy mời tiểu muội vào nhà rửa mặt nghỉ ngơi, sau lại tâm tình; thế nào? - Liễu Mộ Tịch nhìn hai người không cố kị sự có mặt của nàng mà thân mật ôm ấp... nàng thật sự là thấy tởm, cũng không để ý hai người đang ôm nhau mà đi lên nhẹ giọng hỏi như không có việc gì xảy ra.

Nghe được tiếng Liễu Mộ Tịch, Thượng Quan Hoằng mới chú ý tới, và không biết vì sao trong lòng đột nhiên chột dạ.

Hắn đẩy Liễu Mộ Li ra, đi đến bên cạnh thê tử, nắm tay nàng, ôn nhu nói:

- Phu nhân, nàng còn bệnh mà, thế nào đi ra đây vậy? Vạn nhất bệnh tình tăng thêm thì làm sao? Lăng Điệp, ta không phải phân phó ngươi chiếu cố phu nhân; không để phu nhân mệt nhọc sao? Ngươi đây là làm việc như thế nào?

Liên tiếp quan tâm làm Liễu Mộ Li bỗng chốc lạnh mặt.

Lăng Điệp quỳ xuống thỉnh tội song trong lòng lại oán thầm: không phải gia chủ ngài phân phó sao? Thế nào lại mắng ta?

Liễu Mộ Tịch biết Thượng Quan Hoằng lúc này còn chưa minh bạch tâm ý của bản thân, cũng còn có tình cảm với mình, lúc này bị mình bắt gặp thân mật với Liễu Mộ Li mà chột dạ và có vẻ phá lệ ân cần. Điều này đối với nàng là chuyện tốt. Đủ để nàng lợi dụng. Đủ để cho Liễu Mộ Li khó chịu ngứa tim ngứa phổi. Nàng vốn suy nhược, lại bị Lăng Điệp dùng khinh công dẫn lại đây, người quả thật khó chịu nên cũng thuận thế ngã vào lòng Thượng Quan Hoằng; ngữ khí suy yếu:

- Phu quân, ngài đừng trách Lăng Điệp, là ta kiên trì muốn đến. Dù sao ta đã thật lâu không có nhìn thấy muội muội; nàng lại vì ta mà đến, cho nên...

- Cho nên nàng sẽ không xem thân thể của mình?

- Phu quân, ta... - Liễu Mộ Tịch xấu hổ cúi đầu, sợ hãi nói.

Thấy nàng như vậy, Thượng Quan Hoằng mềm lòng, ôm nàng chặt hơn, thở dài nói:

- Nàng cố chấp quá. Chuyện gì cũng muốn làm cho chu đáo. Sợ người khác bất mãn. Trước kia thì thôi, nhưng Mộ Li không phải người khác; muội ấy là thân muội muội của nàng; vả lại Mộ Li rộng lượng, nàng làm sai muội ấy sẽ không trách nàng; nàng cần gì khách khí với muội ấy như thế?

- Thực xin lỗi, phu quân, là ta sai, xin chàng tha thứ ta... Khụ khụ...

Thượng Quan Hoằng lập tức khẩn trương, một bên thúc giục hạ nhân nâng nhuyễn kiệu lại, một bên bảo Liễu Mộ Li xem bệnh cho Liễu Mộ Tịch.

Liễu Mộ Li tức nổ phổi, há chịu đi trị liệu cho tình địch? Nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm thì Liễu Mộ Tịch còn khiêu khích nhìn nàng! Cô ta biết chuyện mình cùng Thượng Quan Hoằng?... Hừ, có biết cũng không hề gì, lần này ta đến là để đoạt lấy nam nhân của ngươi. Nếu ngươi biết điều thì ta có thể lưu lại cho ngươi mạng nhỏ. Còn nếu ngươi phá hoại bọn ta, vậy ta cũng chỉ có thể đại nghĩa quên thân. Ta tặng nam nhân của mình cho ngươi ba năm là đã hết lòng, hiện tại ta muốn thu hồi nam nhân của mình, nếu ai dám ngăn trở thì chính là đi tìm chết!

Thượng Quan Hoằng thấy Liễu Mộ Li đứng im thinh, biểu tình lạnh lùng, không có ý xem bệnh cho Liễu Mộ Tịch thì vừa thấy kinh ngạc và vừa mơ hồ hiểu tâm tư nàng. Nghĩ đến vừa rồi hai người ôm nhau bản thân lại rộn ràng, tâm tình kích động, hắn liền biết mình có tình với nàng; thậm chí hiện tại nghĩ lại còn cảm thấy tâm đãng thần trì, khó có thể khống chế. Nhưng nhìn đến thê tử nhu nhược mỹ lệ ở trong lòng mình, hắn nhớ tới trách nhiệm mình phải gánh vác, hắn phải áp chế sự xao động này thôi. Không chỉ như vậy, hắn còn muốn nhanh chóng chặt đứt ý niệm của Liễu Mộ Li... Cho nên, Thượng Quan Hoằng cũng không có cưỡng cầu Liễu Mộ Li xem bệnh, chỉ nói:

- Ta đưa tỷ tỷ muội về trước. Muội về sân mình nghỉ ngơi đi; vẫn là cái sân đó, xưa nay đều để cho muội.

Dứt lời, cũng không cần nhuyễn kiệu mà tự mình ôm Liễu Mộ Tịch đi.

Liễu Mộ Tịch thấy thế âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Liễu Mộ Li không chịu xem bệnh cho nàng là hợp tâm ý nàng rồi. Bởi nàng tình nguyện khó chịu đến chết chứ tuyệt không đồng ý thiếu nợ Liễu Mộ Li!

Chương 4- Dựa vào

Liễu Mộ Li không chịu chẩn trị, Thượng Quan Hoằng chỉ có thể để đại phu đến xem chẩn. Chờ Liễu Mộ Tịch dùng thuốc và ngủ rồi, hắn mới xoay người đi gặp Liễu Mộ Li.

Thượng Quan Hoằng vừa đi, Liễu Mộ Tịch - vốn đã ngủ - tỉnh lại, làm nha hoàn Sơ Liễu đang chiếu cố nàng hoảng sợ.

- Phu nhân, ngài thế nào...

Phu nhân luôn luôn ôn nhu nhàn thục trừng mắt, Sơ Liễu không khỏi ngậm miệng ngay lập tức, không dám hỏi nhiều.

Có ký ức tiền sinh, Liễu Mộ Tịch không có quá nhiều hảo cảm đối với này nha hoàn từ nhỏ đi theo mình. Tuy không có phản bội hay ăn cây táo rào cây sung, nhưng khi nàng hoàn toàn thất thế, khi nàng ở thời điểm khó khăn nhất thì nó rời bỏ nàng về Liễu gia. Nàng có thể lý giải nỗi khổ của nó, dù sao người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng nàng không có cách nào tín nhiệm và trọng dụng nó như trước. Nhưng mà bây giờ không có người dùng, không phải thời điểm trở mặt. Nàng nhàn nhạt nói:

- Ngươi ra ngoài trông chừng, không để ai tiến vào.

Sơ Liễu tuy nghi hoặc Liễu Mộ Tịch muốn làm gì nhưng cũng không có hỏi nhiều. Đầy bụng tâm sự đi ra ngoài.

Sơ Liễu đi rồi, Liễu Mộ Tịch đi vào phòng bên - nơi để đồ cưới của nàng và bắt đầu lục tung. Cho đến khi tìm được một cái rương gỗ xinh xắn, nàng mới yên lòng cười. Nụ cười không lâu. Nàng không để ý đến cơ thể hư thoát của mình mà mở rương ra. Nhìn ba bản tuyến-trang-thư (sách buộc dây) bên trong và mộc bài đen mun khoảng ba ngón tay, nàng nghẹn ngào suýt rơi lệ... Chỉ cần có chúng, cải biến vận mệnh sẽ không là lời nói suông; con trai nàng sẽ không còn nhỏ liền rời bỏ nàng nữa!... Liễu Mộ Tịch cầm quyển trên cùng, mặt bìa trụi lủi, vẫn chưa viết tên sách. Nàng lật sách ra, ập vào mắt nàng là bảy chữ to: "Dùng y kỹ phổ độ chúng sinh" và góc trái phía dưới có một hàng tiểu tự viết: "Phổ Tể Quan ngoại môn đệ tử Trần Dung". Liễu Mộ Tịch nhẹ nhàng vuốt ve tên Trần Dung. Mặt không khỏi hoài niệm và phiền muộn. Nàng không lật tiếp nữa bởi nàng rất quen thuộc nội dung quyển sách này. Vì nó mà nàng tiếp xúc đến y thuật, gầy dựng được y học căn bản hẳn hòi. Nhất là khi con trai bệnh qua đời sau nàng càng điên cuồng; nói thuộc làu nó là cách nói không đủ. Đáng tiếc, trong quyển sách này chỉ là một vài y học căn bản; mặc dù sau này nàng đọc được nhiều sách thuốc nhưng không có sư phụ chỉ dạy thì cũng chỉ là người mới hiểu biết nửa vời.

Liễu Mộ Tịch buông sách xuống, cầm quyển thứ hai, bề ngoài cũng giống quyển đầu nhưng khác nội dung. Quyển này là một bản tâm pháp tên là 《 thanh tâm kinh 》, cũng không phải võ công hay nội công bí tịch mà là tồn tưởng tĩnh công luyện tinh thần là chính, chuyên luyện nhân thể: Tinh, Khí, Thần để có thể trường sinh, xem như là một môn tập dưỡng sinh, một thể với y học tâm pháp. Liễu Mộ Tịch kiếp trước chỉ xem qua rồi không có để ý bởi tất cả tinh lực của nàng đều dồn vào trượng phu và con; để đến cuối cùng trượng phu di tình biệt luyến, con trai chết non, nàng tâm như tro tàn, nào sẽ để ý cái gì tâm pháp? Cuối cùng lại làm bảo châu mông trần. Kiếp này vô luận như thế nào nàng sẽ không bỏ lỡ nó.

Người tập võ sống lâu hơn người bình thường, nhất là Hậu Tiên Thiên, ngoài tuổi thọ gấp đôi thì còn là lâu già. Trùng sinh một đời, nàng phi thường tiếc mệnh. Trời sinh kinh mạch bế tắc đã phá hỏng con đường võ học của nàng, vì sao không thể dùng phương pháp tu hành khác để mình kiện khangvà sống lâu? Nàng không muốn khi mình đã tóc trắng xoá, Thượng Quan Hoằng; Liễu Mộ Li lại còn như trẻ tuổi... điều đó thật quá khó khăn cho nàng đi... nàng trùng sinh cũng không phải làm nền cho bọn họ.

Quyển thứ ba khác với hai quyển trước là nó màu vàng đất, còn rất cũ kỹ. Và nội dung càng khiến Liễu Mộ Tịch không hiểu. Ở trong chỉ vẽ người, làm các loại động tác khác nhau. Những động tác này lại không giống võ công chiêu thức, ngược lại chậm rì rì, mềm mại... nhưng càng xem càng thấy huyền diệu và đẹp đẽ khiến nàng không tự giác mà đắm chìm trong đó.

Cuối cùng, tại cuối sách, nàng tìm được nghĩa của quyển này. Thì ra đây là một bản công pháp luyện thể đặc biệt, thời gian đầu thì không có gì đặc biệt nhưng trường kỳ không gián đoạn kiên trì tu luyện lại có thể từ ngoài vào trong rèn luyện cơ bắp, cốt cách, lục phủ ngũ tạng. Nếu đủ tư chất và ngộ tính thì có khả năng vấn Đỉnh Tiên Thiên. Tuy khả năng này cực kỳ bé nhỏ nhưng Liễu Mộ Tịch vẫn kinh hỉ, bởi nó làm nàng thấy được hi vọng, thấy được mục tiêu của mình. Nàng không thể không cảm thấy mình may mắn và cao hứng bởi đây sẽ là công pháp phù hợp cho nàng.

Không sai, đây là bản công pháp ngoại công cho những ai vô pháp tu tập nội công. Và nó không phải Phổ Tể Quan công pháp, mà là một quyển sách Trần Dung cơ duyên xảo hợp được đến. Lúc đó võ công Trần Dung bị phế, kinh mạch đứt đoạn, thành phế nhân, được đến quyển sách này quả thật mừng rỡ như điên, vội đi tu luyện. Đáng tiếc, cho đến khi bệnh nặng cách thế nàng cũng không luyện được ra trò. Trước khi cách thế nàng tặng sách này cho Liễu Mộ Tịch, hi vọng nó có thể giúp được Liễu Mộ Tịch. Đáng tiếc Liễu Mộ Tịch đương thời không có hứng thú với hết thảy võ học, càng không cho những lời này là thật, nhìn cũng không nhìn, nhét dưới đáy hòm. Hiện tại ngẫm lại thật sự là vô duyên vô cớ lãng phí tâm ý hảo hữu; bỏ lỡ cơ hội trở nên mạnh mẽ. Nếu kiếp trước nàng tu luyện có phải hết thảy sẽ khác đi không? Liễu Mộ Tịch lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ không thực tế. Dù nàng tu luyện thì đã sao? Trước đừng nói thành công hay không, dù thành công, nàng có thể so được với Liễu Mộ Li võ lực biến thái sao? Tại Cửu Châu đại lục, thế giới võ lấy vi tôn thì gì cũng không bằng nắm đấm. Tại nàng còn chưa ra hồn hẳn đã bị Liễu Mộ Li giết đi rồi. Kiếp trước nếu không phải Liễu Mộ Li thấy nàng là phế vật tay trói gà không chặt, nó tuyệt sẽ không để nàng tự sinh tự diệt mà là trảm thảo trừ căn giết ngay lập tức.

Quyển sách này không có tên, Liễu Mộ Tịch liền đặt tên gọi nó là 《 vô danh công pháp 》.... Nàng lưu luyến buông nó xuống, mới lại cầm lấy ô mộc bài kia: một mặt viết "Phổ Tể Quan", một mặt viết chữ "Lệnh", nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Liễu Mộ Tịch biết mộc bài này là giấy thông hành của Phổ Tể Quan. Chỉ cần có mộc bài vô luận tư chất thế nào cũng có thể trở thành ngoại môn đệ tử Phổ Tể Quan. Nếu biểu hiện tốt thì còn có khả năng trở thành nội môn đệ tử. Mặc dù Liễu Mộ Tịch không phải người tập võ, nhưng dù sao cũng là xuất thân thế gia danh môn võ học ở Kim Minh Phủ, đối với các thế lực đại phái trên đại lục đều có nghe thấy.

Phổ Tể Quan tuy không tính là môn phái hạng nhất, đệ tử mấy vạn nhưng so với những môn phái hạng hai thì mạnh hơn rất nhiều. Có thể nói là đứng giữa hạng một và hai. Hơn nữa, bởi vì tính đặc thù của Phổ Tể Quan mà địa vị có thể nói là cách biệt. Những môn phái hạng một cũng rất khách khí với Phổ Tể Quan; bởi Phổ Tể Quan là y đạo đại phái, không chỉ vũ lực bưu hãn mà còn thập phần am hiểu luyện đan; càng có thể cứu người và có thể đoạt mạng người với châm pháp quỷ quyệt. Võ học của họ cũng không tệ. Tổng hợp lại, Phổ Tể Quan tuy không phải môn phái hạng một song lại hơn hẳn môn phái hạng một.

Toàn bộ Cửu Châu đại lục có hai trăm tám mươi ba phủ, Kim Minh Phủ chỉ là một cái bé nhỏ không đáng kể. Với sự khổng lồ như thế, những siêu cấp môn phái và thế gia lánh đời chỉ có vài cái; trong khi những môn phái hạng một cộng lại chỉ có ba mươi sáu cái; nói cách khác, Phổ Tể Quan tại đại lục cũng đủ nằm trên thứ hạng năm mươi. Thứ hạng như thế trên đại lục có thể không gây chú ý, nhưng tại Kim Minh Phủ thì chính là lão đại, bởi Kim Minh Phủ tính cả xung quanh cũng có năm sáu phủ, đều thuộc phạm vi thế lực của Phổ Tể Quan; Kim Minh Phủ nhân khẩu ngàn vạn đều theo lệnh mà làm của Phổ Tể Quan, bao gồm Liễu gia và Thượng Quan gia. Dù Thượng Quan gia thuộc tam đại thế gia trong Kim Minh Phủ nhưng tại Phổ Tể Quan, trước mặt quái vật lớn cũng không coi là cái gì. Nếu Liễu Mộ Tịch vào Phổ Tể Quan, dù chỉ là ngoại môn đệ tử thì vô luận Thượng Quan Hoằng hay Liễu Mộ Li muốn động nàng đều phải cân nhắc suy nghĩ.

Chương 5- Cạm bẫy tình yêu

Kiếp trước nàng không phải không nghĩ đến bái nhập Phổ Tể Quan, nhất là tại thời điểm Đâu Đâu bệnh nặng, nàng cùng đường, đem khối lệnh bài trở thành cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, tính toán mang Đâu Đâu cùng đi Phổ Tể Quan cầu y. Nhưng khi đó nàng bị Thượng Quan Vân giam lỏng, xung quanh có võ sĩ gia tộc canh gác, nàng không ra được sân. Rơi vào đường cùng, nàng đành cầm lệnh bài đưa cho Thượng Quan Vân, yêu cầu duy nhất là nhờ hắn thỉnh danh y cho Đâu Đâu. Ai biết Thượng Quan Vân miệng thì ừ nhưng được đến lệnh bài sau là trở mặt, không chỉ không gọi danh y mà còn bức cung nàng cho đến xác nhận nàng đích xác không còn tàng tư gì nữa vứt bỏ nàng tựa như ném đi rác rưởi vô dụng. Cuối cùng, Đâu Đâu chết vì bệnh. Cho nên lần này trùng sinh Liễu Mộ Tịch hận nhất không phải Thượng Quan Hoằng, cũng không phải Liễu Mộ Li mà là Thượng Quan Vân. Nàng chưa bao giờ đắc tội qua Thượng Quan Vân cả, thậm chí còn cùng thê tử hắn Bạch Như Lâm quan hệ cũng tốt, hắn thế nào lại độc ác với nàng như vậy? Tới giờ Liễu Mộ Tịch vẫn nghĩ mãi không ra. Không phải cùng đường như kiếp trước, nàng không cần giao lệnh bài cho hắn; mà lúc này nàng tuyệt sẽ không để mình rơi xuống nông nỗi kia.

Liễu Mộ Tịch đem ba quyển sách và lệnh bài đặt vào hộp bí mật dưới đệm giường - bộ giường này là của hồi môn của nàng - năm đó mẫu thân vừa sinh nàng sau, biết nàng là con gái đã sai người bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho nàng. Có lẽ... lúc đó bà ấy đã có cảm giác mình sống không được lâu... Một năm sau đó, trước khi cách thế, đồ cưới bà đã chuẩn bị tốt và giao cho người thích đáng bảo quản. Đến khi nàng xuất giá đồ cưới mới được đưa đến tay nàng. Cơ quan trên giường là nàng ngẫu nhiên phát hiện. Cũng chỉ có nàng biết. Chỉ để vật phẩm trân quý: tỷ như chìa khóa, ngân phiếu, kim ngọc trang sức quý trọng, khế đất, khế phòng, giá trang đan tử... Thật ra, nàng không có khái niệm gì với vàng bạc, cũng không từng quá mức coi trọng mấy thứ này, bởi vô luận ở Liễu gia hay Thượng Quan gia đời sống vật chất của nàng đều rất tinh tế, nàng căn bản không cần phải quan tâm. Nàng lưu giữ lại chỉ là để tưởng niệm. Đồ vật của mẫu thân chuẩn bị cho nàng mà. Kiếp trước mấy thứ này không có công dụng. Kiếp này thì là đại ân của nàng. Tương lai nàng nếu rời khỏi Thượng Quan gia có thể sẽ không còn giàu có sung túc, không có bạc thì lấy gì chiếu cố Đâu Đâu?

Làm xong việc này, Liễu Mộ Tịch rốt cục chống đỡ không nối, vừa nằm lên giường đã ngủ. Cho nên, nàng không có phát hiện điếu trụy xanh biếc trước ngực nàng đột nhiên phát ra một tầng lục quang nhàn nhạt. Song chỉ trong chớp mắt, lục quang đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Liễu Mộ Tịch ngủ say sẽ không biết lúc này trượng phu mình tựa như kiếp trước: ngã vào cạm bẫy chìm tình yêu của Liễu Mộ Li...

Li Viên là sân riêng của Liễu Mộ Li tại Thượng Quan Phủ, cách phòng luyện công của Thượng Quan Hoằng rất gần. Thượng Quan Hoằng là võ si, thời gian ở phòng luyện công còn nhiều hơn ở với Liễu Mộ Tịch. Từ nhỏ đã mang thiên tài danh vọng trên đầu, và vì phải lãnh đạo Thượng Quan gia tộc cho nên tại võ học xưa nay hắn không dám buông lỏng. Hiện tuổi còn trẻ cũng đã đạt đến Hậu Thiên Hậu Kỳ. So với nội môn đệ tử môn phái hạng một cũng chẳng thiếu; đủ để ngạo thị quần hùng.

Từ hai năm trước, phụ thân hắn tiến vào Hậu Thiên Đại Viên Mãn, đã truyền vị trí gia chủ cho hắn, chính mình bế quan chuyên tâm tu luyện để đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Nếu ổng thành công tiến vào Tiên Thiên, danh vọng Thượng Quan Phủ khẳng định tăng thêm một tầng.

Đối với võ nhân, bước vào cảnh giới Tiên Thiên là nguyện vọng và mục tiêu cả đời của họ. Thượng Quan Hoằng cũng không ngoại lệ. Cho nên bình thường hắn đúng là rất ít ở cùng thê tử. Nhưng hiện tại lại có một người làm cho hắn buông tha cho thời gian tập võ quý giá của mình một cách vui vẻ chịu đựng.

Li Viên là Thượng Quan Hoằng tự mình làm cho Liễu Mộ Li, từ đình đài lầu các, núi giả lưu tuyền, đến trị giá thiên kim quý báu hoa cỏ và cây cối, thật sự là đại khí và tinh xảo đầy đủ, thậm chí còn có một võ trường tinh tế, ai nhìn cũng thấy hắn dụng tâm. Lúc này, Liễu Mộ Li đứng trong thanh đình. Suối nước xung quanh róc rách, trong thấy đáy. Tuy đang cuối mùa thu, thời tiết hơi lạnh, nhưng đối với Hậu Thiên Hậu Kỳ cao thủ nàng thì không là cái gì.

Phải. Liễu Mộ Li dù mới mười lăm nhưng đã là Hậu Thiên Trung Kỳ Đỉnh Phong cao thủ. Có lẽ không ngoài một năm nàng có thể chính thức bước vào Hậu Thiên Hậu Kỳ. Loại này tốc độ là số một tại Kim Minh Phủ. Thành tựu tương lai tuyệt đối không có giới hạn.

Thượng Quan Hoằng xa xa nhìn đến thân ảnh của nàng, bước chân đột nhiên khựng lại, trong lòng có chút khiếp đảm, lại có sự chờ mong không tên... hắn sợ mình nếu bước thêm thì chuyện sau này hắn sẽ không khống chế được nữa, và đồng thời là con tim nhảy nhót muốn gặp được nàng; chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ dùng đôi mắt ẩn chứa tình ý nhè nhẹ nhìn mình hắn liền kích động và thỏa mãn. cái mà trước nay chưa có. Song... nghĩ đến mình đã có vợ con, Thượng Quan Hoằng lập tức lạnh lẽo; nghĩ đến thê tử ôn nhu mỹ lệ, hắn không khỏi thở dài và áp chế cảm xúc lúc này sôi trào không ngừng.

- A Hoằng, ngươi đứng đó làm cái gì, còn không mau lại đây?!

Liễu Mộ Li đã biết hắn đến, lúc này thấy hắn do dự chần chừ nàng đương nhiên biết hắn nghĩ gì. Trong lòng tuy không vui nhưng vẫn kiềm chế. Bây giờ không phải lúc nổi giận...

Thượng Quan Hoằng không có sức chống cự với Liễu Mộ Li, nghe tiếng triệu hồi là những gì xây dựng trong đầu đều quẳng đi, miệng còn ôn nhu cười, chậm rãi đi tới nữ tử như hỏa diễm.

- Tiểu muội...

Thượng Quan Hoằng vừa mở miệng đã bị Liễu Mộ Li bụm miệng.

- Shh!

Liễu Mộ Li ngẩng đầu nhìn hắn, mắt luôn trầm tĩnh xoẹt qua tí nhàn nhạt không vui, nàng nói:

- Đừng gọi ta tiểu muội; kêu tên của ta.

Tay mềm mại nằm ở môi, hương thơm nhàn nhạt truyền đến, tim Thượng Quan Hoằng đập nhanh, nhìn mắt nàng một cách mê ly, như không khống chế được mà nhẹ nhàng gọi:

- Mộ Li ——

- Thế này mới đúng! - Liễu Mộ Li cười hài lòng. Nàng chuyển tay ôm cổ hắn, và đôi môi đỏ mọng trực tiếp in lên môi hắn.

Thượng Quan Hoằng bị này nụ hôn đột ngột làm cả người cứng lại; cả người cứng ngắc tùy ý Liễu Mộ Li hôn mình. Đến khi hắn phản ứng kịp, muốn đẩy nàng ra thì Liễu Mộ Li lại sớm hơn hắn một bước mà rời khỏi môi hắn; này Thượng Quan Hoằng ngược lại cảm thấy thất lạc.

Bên môi nhanh chóng xoẹt qua nụ cười giảo hoạt, Liễu Mộ Li nghịch ngợm nói:

- Hiện tại ta đã đánh dấu trên người ngươi, về sau ngươi chính là của riêng ta. Ngươi không nên phản bội ta; bằng không ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Thượng Quan Hoằng vừa ngượng vừa có nhàn nhạt vui mừng, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:

- Mộ Li, đừng náo loạn. Ta là tỷ phu ngươi. Ta cũng thật lòng yêu vợ con ta. Cho nên chúng ta tuyệt đối không có khả năng ở cùng nhau.

Ý cười dần dần thu vào, Liễu Mộ Li thật chút mất hứng. Rõ ràng hắn yêu mình, đối với nụ hôn vừa rồi hắn cũng thật say mê, vì sao lại nói dối? Hắn thật sự yêu Liễu Mộ Tịch sao? Không có khả năng nha! Nàng rất có tự tin về mị lực của mình - dù là phương diện kia - nàng còn mạnh hơn Liễu Mộ Tịch gấp mười gấp trăm lần... chỉ cần là người có mắt là sẽ biết lựa chọn như thế nào. Hay là, bởi vì Liễu Mộ Tịch sinh con cho hắn?... Liễu Mộ Li hiện tại thật hối hận lúc trước không ngăn cản hắn cưới Liễu Mộ Tịch. Đáng tiếc lúc đó nàng cũng không rõ cảm tình của mình, coi hắn như huynh trưởng. Bằng không làm sao phiền lòng như hiện tại? Không được! Vô luận như thế nào, nam nhân Liễu Mộ Li nàng nhìn trúng tuyệt không thể tặng cho nữ nhân khác. Lại còn nam nhân đầu tiên nàng thích, càng không có lý do phải cho!

Thượng Quan Hoằng không dám nhìn tới biểu tình Liễu Mộ Li lúc này nên tìm cớ cáo từ, nhưng dáng vẻ hắn nhìn thế nào cũng có vẻ chạy trối chết khiến Liễu Mộ Li không khỏi nheo mắt, lẩm bẩm:

- Liễu Mộ Tịch, không phải muội muội ta cố ý khó xử ngươi, ai bảo trượng phu ngươi là nam nhân ta nhìn trúng đâu!? Chỉ trách vận mệnh trêu người. Vì tương lai hạnh phúc của ta ta cũng chỉ có thể có lỗi với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro