40, 41, 42, 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Mộc Ngạn

Đầu tháng chín, sắp gần trưa, trên con đường rộng lớn từ phía bắc Đồng Thành chậm rãi chạy đến một mã xa cực kỳ khí phái. Mà có khí phái lại không có tùy tùng; đi theo xe chỉ có hai con ngựa chiến, và xa phu bất quá chỉ là một tiểu đồng mười hai mười ba tuổi, nhìn bủn xỉn thật.

"Shhh ——" tiểu đồng lôi kéo dây cương, xe ngựa vững vàng đứng ở cách đó không xa cổng thành bắc Đồng Thành.

"Cậu chủ, chúng ta xếp hàng vào thành hay thông tri Tô phủ, để bọn họ tới đón chúng ta?" Tiểu đồng xoay người đối người trong xe ngựa nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy cửa xe được mở, lộ ra một công tử trẻ híp mắt cười nhìn đội ngũ thật dài phía trước, nói:

"Ngươi đi thông báo đi, chờ đợi như vậy chỉ sợ chúng ta phải bỏ qua cơm trưa."

Tiểu đồng đánh tiếng và xuống xe, lướt qua tầng tầng đám người, hướng cửa thành mà đi.

Mục Thánh Thu thấy thị dược nhanh chóng biến mất trong đám người, không khỏi quay đầu lại cười nói với Liễu Mộ Tịch:

"Chúng ta phải chờ một chút rồi."

Rồi hắn nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đang ngồi ăn điểm tâm ở trên tháp, nói:

"Đậu Đậu, để dành bụng nhé, đợi lát nữa vào thành thúc thúc mang con đi ăn một bữa thật lớn."

Nghe xong Mục Thánh Thu nói, Đậu Đậu nhìn một nửa hoa quế cao trong tay, lại nhìn xem Mục Thánh Thu, khuôn mặt non nớt lộ vẻ khó xử; trong lòng thì cân nhắc rằng rốt cuộc là tiếp tục ăn này mỹ thực đã dâng đến bên miệng hay để bụng ăn bữa mỹ vị lớn còn chưa thấy bóng dáng kia?

Thật sự là nan đề.

Đậu Đậu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hoa quế cao dưới mắt hấp dẫn, nhanh chóng ăn hết.

Mục Thánh Thu không có để bụng, chỉ là lắc đầu cười mắng "Ăn hàng quá" .

Qua mấy ngày ở chung, Mục Thánh Thu coi như quen thuộc hai mẹ con. Liễu Mộ Tịch không cần phải nói, hắn đã quyết định dẫn nàng vào Phổ Tể Quan. Đậu Đậu còn nhỏ lại thập phần nhu thuận nghe lời, vừa bị cha ruột bỏ rơi, hắn không khỏi thêm yêu thương, coi cậu bé như con cháu mình. Đậu Đậu hiển nhiên thập phần thân cận này thúc thúc, hai người nhìn giống chú cháu ruột thật.

Liễu Mộ Tịch mỉm cười nhìn ra ngoài xe - đội ngũ phía trước tựa hồ nhìn không thấy đầu; xe ngựa, nhuyễn kiệu, thị vệ, thị nữ nơi nơi đều có, cho thấy những người đó không phú thì quý; hiện tại bọn họ đều thành thật xếp hàng, hơn nữa không hề có sự bất mãn. Xe nàng đi mặc dù là mã hương xa nhưng so với người ta thì là cực kỳ nghèo túng. Với tiếu ý không thay đổi, Liễu Mộ Tịch rũ mắt - đôi mắt đen láy hiển hiện sự phức tạp.

Nàng biết những người này là đến chúc mừng Tô gia chủ thăng cấp Tiên thiên. Chuyện không khó lý giải bởi vì Tô gia đã truyền thừa mấy trăm năm nay, cũng có thăng có trầm nhưng ở Kim Minh Phủ lại luôn có thể chiếm giữ một vị trí nhỏ, có thể nói là thế đại căn thâm ở Kim Minh Phủ.

Kim Minh Phủ tam đại thế gia vốn đã kín đáo lấy Tô gia cầm đầu, hiện tại Tô gia lại thăng cấp Tiên thiên thực lực nhất định nâng cao một bậc. Nếu công bố thêm Tô công tử bái nhập Phổ Tể Quan - Thái thượng trưởng lão môn hạ, Tô gia nhất định ngồi vững địa vị Đệ nhất thế gia - ở Kim Minh Phủ. Đến lúc đó, vô luận là Huệ Thành – của Thượng Quan gia, hay Vân Thành – của Trịnh gia đều không thể không cúi đầu trước Tô gia.

Sự thật đích xác như thế, ít nhất là ở kiếp trước, Tô gia đã áp Thượng Quan gia đến không thở nổi. Nhất là khi Thượng Quan Hoằng vứt bỏ vợ con, đi theo Liễu Mộ Li, địa vị Thượng Quan Phủ tuột dốc không phanh. Nếu không có Thượng Quan Vân đúng lúc chống đỡ, Thượng Quan Phủ không biết sẽ biến thành bộ dáng gì. Dù vậy, cũng không thay đổi được dấu hiệu Thượng Quan Phủ xuống dốc. Mãi cho đến về sau khi Thượng Quan Vân thăng cấp Tiên thiên, Thượng Quan Phủ mới một lần nữa trở lại vị trí tam đại thế gia, thậm chí là càng ngày càng phát triển.

Không thể không nói, ở phương diện quản tộc, Thượng Quan Vân mạnh hơn Thượng Quan Hoằng nhiều.

Và Tô gia, kiếp trước chính là một trong những minh hữu của Liễu Mộ Li... Nếu nàng đã quyết định đối kháng Liễu Mộ Li thì tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ lại trở thành minh hữu của nhau, giúp thế lực Liễu Mộ Li cường hơn. Nếu nàng muốn phá hư bọn họ, Tô Mộc Ngạn là điểm đột phá duy nhất. Nếu không có hắn xe chỉ luồn kim, Tô gia cùng Liễu Mộ Li lại như thế nào thông đồng với nhau nhanh như vậy?

"Liễu cô nương, Liễu cô nương?"

Liễu Mộ Tịch đang xuất thần, đột nhiên nghe Mục Thánh Thu nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Mục Thánh Thu cũng không hỏi, chỉ ôn hòa nói:

"Thị dược vừa trở về, chúng ta nhanh vào thành thôi."

Liễu Mộ Tịch thế mới phát hiện thị dược đã trở lại hồi nào nàng hoàn toàn không hay, trong lòng không khỏi quẫn bách, chỉ phải nói:

"Tốt a, liền theo ý Mục công tử."

Xe ngựa lại chuyển động vào giữa đội ngũ xếp hàng gây ra nho nhỏ xôn xao, đến nỗi Liễu Mộ Tịch còn nghe được có người ghen ghét lặng lẽ nghị luận bọn họ, đại ý là suy đoán thân phận của bọn họ. Chưa bao giờ gặp qua việc ỷ thế như thế này, Liễu Mộ Tịch không khỏi đỏ mặt.

Vào thành rồi, xe ngựa có đi nhanh hơn lại không thấy xóc nảy, nói vậy đường sá trong thành khá bằng phẳng. Xe chạy trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài đột nhiên náo nhiệt, Liễu Mộ Tịch biết đã tới khu phố phồn hoa sầm uất. Nàng áp chế xúc động muốn nhìn xem mà cúi đầu im lặng ngồi. Nàng đã tự do rồi, về sau cơ hội kiến thức ngoại giới sẽ rất nhiều, không cần gấp gáp nhất thời vào lúc này. Nàng còn có một trận đánh ác liệt ở Tô phủ nữa!

Nàng chỉ biết Tô Mộc Ngạn nặng tình với Liễu Mộ Li nhưng lại không biết bọn họ biết nhau khi nào. Vạn nhất bọn họ hiện tại đã tình chàng ý thiếp? Vậy có chút phiền phức. Liễu Mộ Tịch hít thở sâu một hơi, giảm bớt một chút khẩn trương trong lòng mình.

"Liễu cô nương, cô khẩn trương?" Mục Thánh Thu ánh mắt mẫn tuệ, thấy nàng như thế, hỏi.

"Không biết Tô công tử tính tình như thế nào, có thể giúp ta bái nhập Phổ Tể Quan hay không? Ta có chút lo lắng." Liễu Mộ Tịch biết không thể gạt được hắn, thành thật gật đầu, nói.

Hai ngày trước, Liễu Mộ Tịch đã nói mục đích mình muốn gặp Tô Mộc Ngạn cho Mục Thánh Thu, hắn tất nhiên biết ý của nàng. Hắn nghe vậy chỉ cho nàng một ánh mắt trấn an.

Tô phủ ở trung tâm Đồng Thành chứng tỏ địa vị của nó. Với diện tích rất lớn, sân viện tầng tầng lại không hỗn độn, từ tường viện cao cao ở ngoài có thể ẩn ẩn nhìn thấy cao lầu kiến trúc bên trong. Đại môn Tô phủ có vẻ không cao lớn khí phái bằng Thượng Quan Phủ nhưng nhìn hậu trọng giản dị, mang cảm giác cổ kính, làm người ta vừa thấy liền thu liễm tâm thần, trong lòng lập tức sinh ra vài phần kính ý.

Xe ngựa ngừng lại trước cửa Tô phủ, Mục Thánh Thu dẫn đầu xuống trước, đã nhìn thấy Tô Mộc Ngạn đứng ở ngoài nghênh đón. Tô Mộc Ngạn nhìn thấy hắn thế nhưng kích động, bước nhanh nghênh tiến lên, còn chưa cất tiếng đã vái chào Mục Thánh Thu:

"Mục sư huynh, một đường vất vả. Nếu biết huynh đến, sư đệ sẽ ra thành mười dặm đón chào."

"Tô sư đệ khách khí quá, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, còn cần này hư lễ?" Mục Thánh Thu đỡ hắn, nói.

Tô Mộc Ngạn thoải mái cười, thân thiết hơn. "Sư huynh, lễ không thể phế. Huống chi sư đệ thật tâm kính sư huynh. Sư huynh, bên trong mời, tin tưởng cha thấy huynh, nhất định cao hứng."

Mục Thánh Thu dừng một chút, khẽ cười nói: "Ta còn mang đến một vị kiều khách, sư đệ sẽ không để ý đi?"

"Như thế nào sẽ? Mục sư huynh có thể tới đã là sư đệ thụ sủng nhược kinh."

Tô Mộc Ngạn kinh ngạc vạn phần; tuy hắn không ở chung với vị Mục sư huynh này nhiều lắm nhưng vẫn biết sư huynh luôn luôn không thân với bất kì cô gái nào, xứng với danh không gần nữ sắc. Lần này thế nhưng còn dẫn theo một vị, bảo hắn làm sao không kinh ngạc?

Mục Thánh Thu lúc này mới xoay người đối mã xa nói: 

"Liễu cô nương, mời xuống xe."

Tô Mộc Ngạn nghe Mục Thánh Thu xưng "Liễu cô nương ", tâm thần không khỏi vừa động, ánh mắt nhìn xe ngựa không khỏi nóng bỏng hơn vài phần.



Chương 41: Phơi nắng

Nhưng lập tức, trái tim vừa mới bắt đầu nhảy nhót của Tô Mộc Ngạn lại trì hoãn; hắn cười khổ. Hắn khẽ lắc đầu nghĩ mình thật đúng là hết thuốc chữa, nghe nàng họ Liễu liền cho rằng có thể là Li muội, cũng không nghĩ cuộc đời nào có chuyện trùng hợp như vậy? Tô Mộc Ngạn điều chỉnh tốt tâm tính, bình tĩnh nhìn xe ngựa. Hắn phải cẩn thận nhìn xem, nàng nào có thể khiến sư huynh luôn mắt cao hơn đầu kính trọng, nàng đến tột cùng là quốc sắc thiên hương cỡ nào?

Cửa xe từ từ mở, một thân ảnh yểu điệu đi ra.

Dù chưa thấy rõ dung mạo nhưng Tô Mộc Ngạn biết nàng không phải Li muội của hắn. Không tính đến cái khác, chỉ nói đến chiếc váy nguyệt sắc của nàng tuyệt đối không phải Liễu Mộ Li sẽ mặc. Bởi Li muội xưa nay đều mặc hồng y tự hỏa, tư thế oai hùng hiên ngang, và càng sẽ không có tư thái ôn nhu yếu ớt như thế.

Xác nhận Liễu cô nương không phải Li muội, Tô Mộc Ngạn khó nén thất vọng, hứng thú giảm đi rã rời. Rồi khi nàng rốt cục toàn lộ diện mạo, trong mắt Tô Mộc Ngạn là kinh diễm. Thân là thiếu chủ Tô gia, nữ tử xinh đẹp như thế cũng là thập phần hiếm thấy. Hơn nữa nàng này ôn nhu như nước, khí chất phi phàm, vừa gặp tâm đã sinh hảo cảm, nốt ruồi son ở mi tâm làm cho nàng thêm thánh khiết, khiến người ta không đành lòng sinh ý khinh nhờn. Tô Mộc Ngạn âm thầm lấy nàng so sánh cùng Li muội mình ngưỡng mộ, lại phát hiện nếu chỉ luận tướng mạo thì hai người không phân, sàn sàn như nhau, nhưng khí chất thì hai bên khác xa. Một oai hùng hiên ngang, một nhu tình như nước, thật phân không ra ai tốt mà chỉ có thể xem cá nhân yêu thích. Tô Mộc Ngạn đã gặp nhiều người nhu tình như nước như thế này ngược lại đối với kiểu Liễu Mộ Li thần thái hào hứng, tiêu sái không chịu gò bó càng thêm ngưỡng mộ, cho nên hắn cảm thấy Liễu cô nương rất đẹp nhưng chỉ có thưởng thức, tuyệt không có ý nghĩ không an phận, vì trong lòng hắn đã có bóng dáng người khác rồi.

Tô Mộc Ngạn lấy lại bình tĩnh, đang muốn tiến lên tiếp đón đã thấy nàng xoay người lại bế một đứa trẻ ba tuổi xuống. Hắn lúc này mới phát hiện Liễu cô nương ăn mặc như phụ nhân đã kết hôn. Tô Mộc Ngạn há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Mục Thánh Thu, lắp bắp hỏi:

"Sư... Sư huynh... huynh cưới vợ rồi?" Vì sao hắn không thu được tin tức gì?

Mục Thánh Thu hiếm khi nóng mặt, ho nhẹ một tiếng, khẽ mắng:

"Sư đệ, đừng có nói bậy! Việc này rất dài dòng, lúc sau ta từ từ nói cho ngươi."

Tô Mộc Ngạn còn muốn hỏi lại thấy Liễu cô nương đã dẫn đứa nhỏ đi tới, hắn đành phải kiềm chế nghi hoặc trong lòng.

Liễu Mộ Tịch đã nghe qua Tô Mộc Ngạn nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng không dấu vết đánh giá một phen.

Không thể không nói ánh mắt Liễu Mộ Li phi thường không tồi, nam nhân dính dáng tới cô ta ít nhất diện mạo đều thập phần tuấn mỹ. Có điều, Tô công tử này đẹp hơi ngoài ý liệu của nàng. 

Tô Mộc Ngạn có khí chất tương tự Thượng Quan Hoằng, đều là con em thế gia, bề ngoài là ôn hòa hữu lễ, phong độ; về diện mạo thì Tô Mộc Ngạn so với Thượng Quan Hoằng càng thêm xuất sắc, đó là so với nữ tử cũng không quá. Nói khó nghe một chút thì là nam sinh nữ tướng, có vẻ âm nhu.

"Liễu cô nương, vị này chính là Tô Mộc Ngạn Tô công tử, cũng là sư đệ đồng môn của ta. Sư đệ, vị này là bằng hữu ta gặp ở trên đường, ngươi gọi nàng Liễu cô nương là được." Mục Thánh Thu người giới thiệu.

"Gặp qua Tô công tử." Liễu Mộ Tịch rũ mắt, bình tĩnh cúi người.

"Không dám nhận, Liễu cô nương đừng đa lễ, thật sự là chiết sát tiểu đệ."

Tô Mộc Ngạn khách khí hư nâng đỡ một phen, ngôn ngữ thập phần khách khí. Vô luận cô gái này có thân phận gì, chỉ cần là Mục Thánh Thu mang đến hắn đều phải lấy lễ mà đãi.

"Sư huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phủ đi." Tô Mộc Ngạn hàn huyên vài câu rồi mời bọn họ vào phủ.

Mục Thánh Thu không phản đối, Liễu Mộ Tịch tất cũng không dị nghị. Nàng bây giờ không có khẩn trương hay không yên như lúc nãy nữa, chỉ bình tĩnh theo sau Mục Thánh Thu làm người tàng hình mà thôi.

Mục Thánh Thu tới Tô phủ tất phải đi bái phỏng Tô gia chủ, Liễu Mộ Tịch thân phận không rõ không tiện gặp Tô gia chủ, cho nên khi Tô Mộc Ngạn uyển chuyển nhắc nhở thì Liễu Mộ Tịch có vẻ cự tuyệt. Mục Thánh Thu cho nàng một ánh mắt trấn an, nghĩa là Tô Mộc Ngạn xem ở mặt mũi hắn sẽ không làm khó nàng. 

Tô Mộc Ngạn vừa lòng Liễu Mộ Tịch thức thời, khách khí vài câu rồi bảo nha hoàn mang hai mẹ con đi sân khách.

Đưa Liễu Mộ Tịch đến sân khách, nha hoàn liền rời đi. Liễu Mộ Tịch nhìn nhìn chỗ sân tinh xảo này, trong lòng hiểu được Tô Mộc Ngạn là xem ở mặt mũi Mục Thánh Thu mới chuẩn bị cho nàng cái sân xinh đẹp này, bằng không chỉ là một gian khách phòng mà thôi, nàng làm sao ở được sân lớn như thế này?

Liễu Mộ Tịch mới vừa quen thuộc nơi ở mới đã có nha hoàn đưa tới phong phú cơm trưa. Biết Mục Thánh Thu sẽ không quay lại, Liễu Mộ Tịch yên tâm ăn cơm với Đậu Đậu.

Cùng lúc đó, một tuyệt sắc nữ tử mặc hồng y, với phần đông hồng y thị vệ vây quanh cũng đi tới cổng bắc Đồng Thành. Người này là người thừa kế Liễu gia - Liễu Mộ Li. Nàng lúc này đã không còn chật vật như đêm hôm đó, trái lại thần thanh khí sảng, thần thái sáng láng. Song khi nàng nhìn đến đội ngũ thật dài ngoài cửa thành thì không vui nhíu mày, âm thầm hối hận mình vì cho người ta kinh hỉ mà không có thông báo trước. Nếu biết nàng đến, hắn làm sao sẽ để nàng chờ, ra khỏi thành tới đón rồi. Liễu Mộ Li rất tự tin về mị lực của mình.

"Chủ nhân, có muốn nô tỳ thông tri Tô công tử không?" Một hồng y thị nữ tiến lên hỏi.

"Không cần! Như vậy sẽ không có ý nghĩa. Ta muốn hắn tự mình đến đón!" Liễu Mộ Li cười ngạo nghễ nói.

Hồng y nha hoàn há miệng muốn nói lại nghe Liễu Mộ Li nói tiếp:

"Nếu trong lòng hắn có ta, tất sẽ lưu ý hành tung của ta, chúng ta an tâm đợi ở đây là được."

Liễu Mộ Li không biết Tô Mộc Ngạn lúc này đang ăn cơm cùng cha và Mục Thánh Thu, không được thoát thân thì làm sao vội vàng tới gặp nàng? Cho nên nàng cũng chỉ có thể lạnh run dưới gió thu và bị phơi nắng mà chờ.



Chương 42: Mộc Ngạn thăm

Mùa thu, sau giờ ngọ, thái dương trên cao, bầu trời xanh thẳm, gió thu không ngừng thổi qua mang đến cho người ta nhè nhẹ hàn ý.

Tô Mộc Ngạn mới vừa đi ra khách viện Mục Thánh Thu ở, nụ cười trên mặt biến mất. Nghĩ lại những gì Mục Thánh Thu nói, hắn không khỏi nhíu mày.

Chuyện là sau bữa cơm trưa, hắn tự mình dẫn Mục Thánh Thu đi một sân càng thêm tinh xảo khác. Nếu đã biết Mục sư huynh cùng Liễu cô nương không phải vợ chồng hắn tất nhiên sẽ không ngu xuẩn mà an bài bọn họ cùng một chỗ.

Không ngờ Liễu cô nương chính là chị ruột của Li muội muội hắn tâm tâm niệm niệm. Hơn nữa, theo Mục sư huynh nói, Li muội chẳng những đoạt tỷ phu, buộc Thượng Quan Hoằng thôi chị ruột của mình mà còn phái người đuổi giết Liễu cô nương. Nếu không có Mục sư huynh một đường bảo hộ, Liễu cô nương e là đã lao vào Hoàng Tuyền.

Nói thật, hắn không dám tin tưởng Mục Thánh Thu lần này, bởi vì hắn thật sự không tưởng tượng ra được tiểu cô nương năm đó tinh quái, rồi lại kiêu ngạo một cách đáng yêu sẽ biến thành nữ nhân vô liêm sỉ, rồi lại tâm ngoan thủ lạt như vậy. Nếu như là người khác dám nói với hắn như thế hắn đã trở mặt rồi. Mà Mục Thánh Thu thế nào, hắn phi thường hiểu biết - vô luận đối nhân hay đối sự đều phi thường công bình công chính, tuyệt đối sẽ không bịa đặt, nói xấu bất luận kẻ nào, cho dù người nọ đắc tội huynh ấy huynh ấy cũng sẽ quang minh chính đại báo thù, tuyệt sẽ không dùng này đó thủ đoạn không đáng nhắc tới như thế... Cho nên Mục Thánh Thu rất có uy vọng. Và lời của Mục Thánh Thu mặc dù làm hắn không thoải mái nhưng hắn cũng không cách nào có thể không tin. Huống chi Mục sư huynh không biết hắn nhận thức Liễu Mộ Li, trái lại là bởi vì hắn hỏi thân phận Liễu cô nương sư huynh mới nói lại cho hắn. Sư huynh không có lý do gì để lừa gạt hắn cả.

Tô Mộc Ngạn nhìn bình sứ nhỏ trong tay. Liễu Mộ Li không câu thúc, xinh đẹp cùng Mục sư huynh nói ở trong đầu hắn thay nhau hiện ra, cuối cùng khuấy đảo đầu óc hắn hỗn loạn. Hắn đau đầu thở dài, thu hồi bình sứ. Hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại phát hiện sân khách cấp cho Liễu cô nương ở ngay phía trước, hắn khựng lại, không biết nghĩ tới điều gì thần sắc đột nhiên tĩnh lại, rồi nhấc chân hướng sân Liễu Mộ Tịch mà đi.

Đoán tới đoán lui, chẳng bằng đến hỏi đương sự. Nói không chừng hết thảy đều là Liễu cô nương âm mưu!

Tô Mộc Ngạn tin tưởng Liễu Mộ Li, cũng tin tưởng Mục Thánh Thu, không muốn trở mặt với bất kì ai, cho nên mục tiêu hoài nghi chỉ có thể hướng về Liễu cô nương đột nhiên xuất hiện. Nếu hết thảy đều là Liễu cô nương gây ra, vậy vấn đề hắn nghĩ không ra đều dễ dàng giải quyết.

Mục sư huynh không có lừa gạt hắn, nhưng sư huynh lại có thể bị người ta lừa gạt.

Li muội cũng không có làm việc này, có thể là Liễu cô nương ghen tị nên mới đi nói xấu.

Tô Mộc Ngạn càng nghĩ càng cho là như thế, cước bộ cũng càng lúc càng nhanh, cho nên hắn không có phát hiện tùy tùng của mình có vẻ muốn nói lại thôi.

"Các ngươi ở ngoài cửa chờ!"

Tới cổng, Tô Mộc Ngạn mệnh lệnh rồi đi vào.

Bà già giữ cửa nhìn thấy Đại thiếu gia, cả kinh, vội hành lễ; Tô Mộc Ngạn cũng không xem bọn họ, bình tĩnh nhắm thẳng nhà giữa trong viện mà đi.

Lúc này, Liễu Mộ Tịch đã xong bữa trưa, nàng mới vừa dỗ Đậu Đậu ngủ, chợt nghe tiếng nha hoàn ngoài nói:

"Bái kiến Thiếu chủ!"

"Được rồi, các ngươi đi xuống đi." Liễu Mộ Tịch nghe được một giọng nam lãnh đạm nói.

Này tiếng nói nàng biết, là hôm nay vừa mới nghe qua, là Tô thiếu chủ, Tô Mộc Ngạn.

Nàng không biết vì sao Tô thiếu chủ đến tìm, nhưng nàng vẫn là ngửi ra được không khí bất thường rằng: Tô thiếu chủ có vẻ giả lai bất thiện a!

Bất quá bởi vì quan hệ Tô Mộc Ngạn là người yêu Liễu Mộ Li, Liễu Mộ Tịch vốn đã cảnh giác hắn, lúc này đối phương lại bất thiện nàng cũng không thấy luống cuống. Nhìn con ngủ say, nàng đứng dậy đi ra phòng ngủ.

Liễu Mộ Tịch đi vào phòng khách, thấy Tô thiếu chủ đang ngồi ghế thái sư ở đối diện, sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng. Nàng như không có nhìn đến mặt lạnh của hắn, ôn hòa cười nói:

"Tô thiếu chủ vội vã địa tìm đến thiếp thân, là có gì việc gấp thế?"

Tục ngữ nói, không ai đi đánh người đang cười, huống gì người này lại là một nữ nhân phi thường xinh đẹp, ôn nhu? Nam nhân ai cũng có thương hương tiếc ngọc cả.

Tô Mộc Ngạn mang theo lửa giận mà đến, nhìn thấy nàng tươi cười, cơn tức không khỏi tan đi rất nhiều. Tuy nhiên, sắc mặt thì hòa hoãn nhưng ngữ khí lại không thể nào khách khí:

"Liễu cô nương, ta nghe Mục sư huynh nói cô đã hòa ly với Thượng Quan gia chủ, không biết đến tột cùng là vì sao?" Tô Mộc Ngạn hỏi.

Tô Mộc Ngạn nói xong liền nhìn chằm chằm thần sắc Liễu Mộ Tịch, không buông tha bất kì biểu tình biến hóa nào của nàng, chờ nàng lộ ra sơ hở.

Song, không ngờ Liễu Mộ Tịch nghe xong mặt không còn miếng máu, trắng bệch, cả người đều trở nên luống cuống. Tô Mộc Ngạn thậm chí rõ ràng cảm giác được Liễu Mộ Tịch phát ra khí tức sẹo đau bị vạch trần, loại cảm giác nan kham lại bất lực.

Đối với nữ tử, có điều gì nan kham hơn bị trượng phu ruồng bỏ?

Tô Mộc Ngạn kỳ thật cũng không đành lòng, nhưng sự không đành lòng này cùng Li muội của hắn không tính là cái gì, hắn chỉ có thể cứng rắn mà tiếp tục thử.

Vì thế, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Mộ Tịch mạnh mẽ điều chỉnh tốt cảm xúc, miễn cưỡng cười nói rằng:

"Tô công tử nói đúng, thiếp thân quả thật đã hòa ly cùng Thượng Quan gia chủ, về phần nguyên do..." Liễu Mộ Tịch nói tới đây, bỗng ngừng lại.

Tô Mộc Ngạn thấy nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu đi, có vẻ là điều chỉnh tâm tình cùng như đang ngẫm nghĩ nên trả lời như thế nào. Hắn nhíu mày, đôi mắt có vẻ giễu cợt ngay —— Hắn thật muốn nhìn nữ nhân này rốt cuộc sẽ như thế nào nói xấu Li muội của hắn! Mà, đợi nửa ngày cũng không thấy Liễu Mộ Tịch trả lời... Hắn không kiên nhẫn, trực tiếp đứng lên, đi đến bên người nàng, lạnh giọng châm chọc:

"Tại sao Liễu cô nương không nói? Lẽ nào cô chột dạ? Hay không biết nên bịa ra như thế—— "

Tô Mộc Ngạn không tốt đả thương người, song khi nhìn thấy nước mặt trên mặt Liễu Mộ Tịch hắn im bặt.

Lần đầu tiên, Tô Mộc Ngạn cảm thấy hành vi bóc sẹo của người ta thật sự là quá đáng. Nếu Liễu Mộ Tịch đúng như hắn nghĩ thì thôi, người dám can đảm nói xấu Li muội của hắn thì dù chết cũng xứng đáng. Nhưng nếu Liễu cô nương vô tội vậy, cùng lắm thì... Cùng lắm thì về sau hắn bồi thường nàng! Tô Mộc Ngạn nghĩ thầm.

Tuy vậy, khi Tô Mộc Ngạn nhìn đến tình tự áp lực bi thương, không tiếng động nghẹn ngào rơi lệ của Liễu Mộ Tịch, trong lòng hắn bắt đầu bực bội một cách khó hiểu, rồi còn có tự trách, áy náy, rồi còn có cả nhè nhẹ đau lòng ——

Nếu không thương tâm đến mức tận cùng, có ai sẽ ở trước mặt một ngoại nhân thương tâm rơi lệ?

Chương 43: Thân phận

"Thật có lỗi, để Tô công tử chê cười." Liễu Mộ Tịch xấu hổ nói. 

Quẫn thái rơi lệ của mình bị nhìn đến làm nàng ngượng ngùng, sắc mặt vốn tái nhợt dần dần ửng hồng. Đôi mắt to đen láy kia giống như mới vừa thanh tẩy trở nên thêm hắc bạch phân minh, không một tạp chất, khi nàng chuyên chú nhìn ngươi liền giống như có thể trực tiếp nhìn đến lòng dạ của ngươi, khiến lòng dạ ngươi tê dại và đồng thời còn có một loại mềm mại khó tả, những ai hiểu lầm nàng sẽ đều cảm thấy tự biết xấu hổ.

Tô Mộc Ngạn chật vật dời ánh mắt, hít một hơi áp chế sự khác thường, với thần sắc vẫn là lạnh lùng, hắn nói: 

"Không sao! Liễu cô nương đừng để ý, đều là nhân chi thường tình."

"Đa tạ Tô công tử thông cảm." 

Liễu Mộ Tịch lúc này đã bình phục tâm tình, tuy vẫn còn ngượng nhưng nàng áp chế được sự quẫn bách đó, nhẹ giọng cảm tạ.

Giờ khắc này Tô Mộc Ngạn đột nhiên không muốn khó xử nàng. Tuy không dám nói hắn hiểu biết Liễu cô nương nhưng hắn phát hiện nàng không phải hạng người tâm cơ thâm trầm như hắn tưởng tượng. Trái lại nàng là người nhu nhược, dịu dàng, thông tình đạt lý, dù bị ủy khuất cũng chỉ tự mình yên lặng thừa nhận, hoàn toàn là một hiền thê lương mẫu. Hắn không tin một nữ nhân hiền lương như thế sẽ gây ra chuyện như bôi bác thanh danh người khác. Chỉ là còn chưa kịp nói ra ý mình, đã nghe Liễu Mộ Tịch nhẹ giọng nói: 

"Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì không thể nói. Chúng ta hòa ly không có nguyên do gì đặc biệt cả. Chẳng qua là duyên phận vợ chồng chúng ta đã hết, nếu miễn cưỡng ở chung cũng sẽ chỉ có bất hoà, chẳng bằng tách ra, như vậy đối với ai cũng tốt."

Tô Mộc Ngạn nghe vậy không khỏi thầm than, hoàn toàn đánh mất hoài nghi vốn có. 

Liễu cô nương quả nhiên không phải người ác độc như hắn cho rằng. Dù hiện tại từ bỏ cũng không có câu oán hận. Hắn hiện tại bất mãn Thượng Quan gia chủ rồi. Nếu hắn cũng có vợ vừa xinh đẹp vừa hiền lành như vậy, dù hắn sẽ không yêu nàng nhưng cũng tuyệt đối không hờ hững  nàng. Người dịu dàng, thiện người am hiểu ý như vậy đáng giá được che chở.

Tô Mộc Ngạn đã tin Liễu Mộ Tịch vô tội nhưng cũng không có nghĩa hắn liền hoài nghi Liễu Mộ Li. Tình nghĩa bạn bè thuở ngây thơ, trải qua bốn năm nảy mầm đã biến Liễu Mộ Li trở thành chấp niệm, hắn sẽ không bởi vì người ta nói mấy câu mà vứt bỏ đoạn tình cảm này. Có điều, trong tim hắn vẫn không thể tránh khỏi ngờ vực. Dù sao, ai cũng sẽ thay đổi. Bốn năm trôi qua hắn còn chưa gặp nàng, tin tức của nàng đều là hỏi thăm tới, ai biết nàng có còn là tiểu cô nương bốn năm trước làm hắn động tâm? Cho nên Tô Mộc Ngạn đành phải đổ sai lầm lên Thượng Quan Hoằng - chưa gặp mặt. Là do Thượng Quan Hoằng di tình biệt luyến, vì thích Liễu Mộ Li mà vứt bỏ vợ con để theo đuổi Liễu Mộ Li. Li muội của hắn nhất định là vô tội. Tô Mộc Ngạn tự nói với mình như vậy.

Tô Mộc Ngạn tâm sự nặng nề ly khai.

Liễu Mộ Tịch nhìn hắn rời đi, cho đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, nàng mới nhếch miệng cười nhạt.

Nàng biết thế nào hắn cũng sẽ đến làm khó, bởi ý trung nhân bị bôi đen, hắn tất nhiên sẽ không tin, trái lại là sẽ trăm phương nghìn kế biện hộ cho cô ta. Mục Thánh Thu là sư huynh của hắn, hắn có vẻ phi thường tôn kính anh ta nữa, tất sẽ không hoài nghi Mục Thánh Thu. Chỉ còn nàng.

Mục Thánh Thu tuy không tiết lộ thân phận với nàng - trước đó thì nàng cũng không biết thật - nhưng khi nghe Tô Mộc Ngạn gọi hắn là sư huynh, lại nghĩ thêm y thuật xuất thần nhập hóa kia nữa, nếu Liễu Mộ Tịch vẫn còn không đoán ra thân phận của người ta thì nàng có thể thật sự uổng phí một đời. Hiện tại, nàng đã nhớ ra. Khó trách nàng cảm thấy cái tên Mục Thánh Thu quen tai, hóa ra hắn đúng là đại đệ tử trẻ tuổi nhất trong Phổ Tể Quan. Liễu Mộ Tịch sở dĩ biết tên của hắn là bởi vì Mục Thánh Thu từng là Tiên thiên cường giả trẻ tuổi nhất gần trăm năm qua trong phạm vi thế lực Phổ Tể Quan.

Vì sao lại nói là 'từng'?

Trong ghi chép, ba năm sau khi hắn thăng cấp Tiên thiên sẽ bị Liễu Mộ Li đánh vỡ.

Mục Thánh Thu bước vào Tiên thiên ở năm hai mươi tuổi, và ba năm sau Liễu Mộ Li lại lấy mười tám tuổi thăng cấp Tiên thiên.

Thật ra ở năm trăm năm trước, võ giả trước hai mươi thăng cấp Tiên thiên không biết có bao nhiêu, nhưng mấy trăm năm gần đây võ học bắt đầu xuống dốc. Nhất là gần trăm năm qua, ba mươi tuổi thăng cấp Tiên thiên đã coi như thiên tài. Mười tám tuổi thành Tiên thiên ở năm trăm năm trước đã là phi thường vĩ đại, phóng đến hiện tại quả thực có thể nói là yêu nghiệt.

Từ đó về sau, Liễu Mộ Li chính thức danh chấn thiên hạ, thanh danh nhanh chóng truyền tới các phủ khác. Mà Thượng Quan Hoằng cũng là tại lúc đó vứt bỏ hai mẹ con họ, đi theo Liễu Mộ Li.

Nhẩm tính thời gian thấy nhiều nhất còn có mấy tháng, Mục Thánh Thu sẽ thăng cấp Tiên thiên, nổi danh thiên hạ. Đáng tiếc, hắn về sau bị Liễu Mộ Li đoạt đi nổi bật, rồi tin tức liền thưa thớt từ đó.

Kiếp trước, cho đến khi nàng chết, cũng không từng nghe qua tin tức Mục Thánh Thu, cho nên kiếp này khi nghe đến tên của hắn mới không có nhớ ngay. Liễu Mộ Tịch thở dài. Nếu nàng sớm nhớ ra Mục Thánh Thu thì cần gì bỏ gần tìm xa tìm Tô Mộc Ngạn?

Bất quá, như vậy cũng tốt.

Kiếp trước, Tô Mộc Ngạn rất yêu Liễu Mộ Li, là một người hỗ trợ không thể thiếu của cô ta, chịu khó không biết bao nhiêu để làm việc, thậm chí còn suýt phản bội Phổ Tể Quan. Nàng không biết vì sao Liễu Mộ Li không có thu hắn vào hậu cung, nhưng nàng rất vui trợ giúp Tô Mộc Ngạn nhận rõ chân diện mục của Liễu Mộ Li. Tin tưởng sắc mặt Liễu Mộ Li khi đó nhất định sẽ rất tốt để xem.

Có lẽ kiếp này, Liễu Mộ Li thiếu Tô Mộc Ngạn này cường đại giúp đỡ, cô ta có thể vẫn sẽ phong sinh thủy khởi như trước, nhưng có thể làm phiền Liễu Mộ Li, Liễu Mộ Tịch vẫn là rất thích ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro