Chương 19: Kinh hách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Kinh hách

Li Viên

"Cái gì? Nàng dám đưa ra yêu cầu như thế? Ngươi không nghe lầm chứ?" Liễu Mộ Li ngồi khoanh chân trên bồ đoàn màu vàng nhạt, nghe Hồng Dược hội báo mà không khỏi kinh ngạc, mở mắt ra, hỏi.

"Chủ nhân, nô tỳ không có nghe lầm. Nô tỳ thấy, Liễu Mộ Tịch tính toán chi li, không phóng khoáng, hoàn toàn không có khí độ của một phu nhân, không trách được Thượng Quan gia chủ không thích nàng!" Trong mắt Hồng Dược là sự thù hằn, khinh miệt nói.

"Ít nói bậy, nàng không phải người như vậy." Liễu Mộ Li lắc đầu.

Tuy nàng chướng mắt vị tiện nghi tỷ tỷ này nhưng vẫn có vài phần hiểu biết đối phương. Là một người đối tiền tài không có khái niệm, nếu chị ta đã đưa ra loại yêu cầu này thì hẳn đã dự tính vì cuộc sống sau khi xuất phủ đi! Thuyết minh chị ta không phải lừa gạt nàng mà là thật sự muốn rời đi Thượng Quan phủ. Nghĩ đến đây, tâm tình Liễu Mộ Li tốt lắm. Nàng không phải người bất cận nhân tình, nếu Liễu Mộ Tịch thức thời thì nàng bố thí ít bạc lại thế nào? Nàng còn nhiều bạc mà.

Liễu Mộ Li mong muốn Thượng Quan Hoằng nhanh chóng thoát khỏi vợ con - hai cái đại phiền toái - lại không nghĩ hành vi của nàng không khác gì dùng bạc mua Thượng Quan Hoằng cả. Không biết Thượng Quan Hoằng có cảm tưởng như thế nào khi biết mình bị coi như hàng hóa đây?

"Hồng Lan, đi lấy hai trăm vạn lượng ngân phiếu đến." Liễu Mộ Li mệnh lệnh.

Cô gái mặc hồng y đứng ở sau lưng nàng khụy gối, rồi xoay người vào nội thất, chỉ chốc lát sau cầm ra một chồng ngân phiếu thật dày. Dưới ý của Liễu Mộ Li mà giao cho Hồng Dược. Hồng Dược ngây ra tiếp nhận ngân phiếu, vẻ mặt phức tạp.

Ngân phiếu từ Hưng Thịnh tiền trang phát hành. Từng tờ mười vạn lượng có đại ấn của tiền trang, với chất liệu đặc thù nó có thể thủy hỏa bất xâm, hơn nữa còn ngừa trùng chống phân huỷ, không hư hao, và mệnh giá càng lớn thì chất lượng càng cao, thời gian bảo tồn càng lâu.

Hồng Dược ở bên cạnh Liễu Mộ Li lâu như vậy những thứ quý giá đều gặp qua, chỉ là vuốt chồng ngân phiếu này nàng vẫn cảm thấy tim đập nhanh và xúc động muốn làm của riêng, nhưng lập tức nàng tỉnh táo lại, không phải nàng không thương tài mà là nhớ tới thủ đoạn thiết huyết của chủ nhân- trừ phi ngài ban xuống, bất luận kẻ nào cũng không được tham ô, không thì phạt nặng. Chủ nhân đối đãi hạ nhân bọn họ đã đủ hậu hĩnh, nàng không thể quá tham. Tuy nhiên, muốn số bạc trắng này tặng không cho Liễu Mộ Tịch nàng liền khó chịu không thôi. Chủ nhân nhiều tiền hơn nữa đó cũng là từng giọt mồ hôi kiếm tới, chủ nhân không đau lòng nhưng nô tỳ bọn họ đau lòng a!

"Chủ tử, Liễu Mộ Tịch chỉ có chút ít đồ cưới, sao đáng cho ngài tiêu pha như thế a!" Hồng Dược không nỡ.

"Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, ta không thể quá tính toán." Liễu Mộ Li không đem chút tiền ấy để vào mắt, thản nhiên nói.

Đoạn, nàng híp mắt, "Ta cho nàng bạc là một chuyện; nàng có thể bảo trụ hay không là chuyện khác."

Hồng Dược nghe đến đó liền hiểu, ánh mắt nhìn Liễu Mộ Li tràn đầy bội phục cùng sùng bái: "Nô tỳ đã hiểu, chủ tử anh minh!"

Chiêu này cao a... Cho bạc Liễu Mộ Tịch không chỉ biểu hiện được chủ nhân hào phóng mà dù về sau nếu có bại lộ thì người ta cũng chỉ thấy chủ nhân đã hết lòng. Chỉ cần dẫn dắt dư luận khiến người ta hiểu là do Liễu Mộ Tịch tham tiền tài, chủ động buông tha địa vị - Thượng Quan phu nhân - đến lúc đó thanh danh bị hủy là Liễu Mộ Tịch. Huống chi, Liễu Mộ Tịch có thể sống sót cho đến lúc đó hay không còn không biết! Một người đàn bà không chút võ công sao giữ được tài phú cực đại này? E là còn không ra được Kim Minh Phủ đã bị hủy thi diệt tích!

"Được rồi, ít vuốt mông ngựa, làm việc đi." Liễu Mộ Li nói.

"Vâng, nô tỳ nhất định giám thị Liễu Mộ Tịch nhất cử nhất động, tuyệt không cho nàng có cơ hội gây sóng gió. Nô tỳ cáo lui!"

. . .

Hồng Dược trở về khi trời đã đen. Liễu Mộ Tịch và Đậu Đậu đã ăn cơm chiều, đang cùng Đậu Đậu học chữ. Hồng Thược thì mặt thiu thu dọn bàn. May là thực phẩm do đại trù phòng cung ứng, bằng không là Liễu Mộ Tịch tự mình xuống bếp. Nàng biết một chút trù nghệ nhưng không tinh thông, hơn nữa cái nàng gọi là trù nghệ chỉ là ở phương diện xào rau, còn bổ củi, nhóm lửa không nằm trong phạm vi nàng biết. Có thể nói nếu không ai nhóm lửa cho nàng nàng cũng không cách nào nấu cơm. Chúng tiểu thư bọn họ chỉ cần biết xào một hai món chứng minh mình xuống được nhà bếp là có thể. Còn nấu cơm là việc của đầu bếp. Lúc ăn cơm, Liễu Mộ Tịch lại đột nhiên nghĩ, về sau rời đi Thượng Quan gia, hết thảy đều trông cậy vào mình... Xem ra, mấy ngày này, nàng phải rèn luyện một chút tài nấu nướng. Ít nhất phải học được nhóm lửa và một vài món đơn giản.

Hồng Dược đi qua, thô lỗ thảy ngân phiếu cho Liễu Mộ Tịch, ngạo nghễ nói:

"Đây là hai trăm vạn lượng, chủ nhân thưởng cho ngươi, ngươi cần phải ngàn vạn lần cất kỹ, nếu đánh mất chủ nhân chúng ta không phụ trách. Hmph!" Hồng Dược xoay người bỏ đi. Nàng còn chưa ăn cơm, không rảnh ở cùng bọn họ.

Hồng Thược thu dọn xong cũng theo rời đi, trở về căn phòng tạm của bọn họ.

Liễu Mộ Tịch cúi đầu nhìn chồng ngân phiếu trong tay mà thất thần. Liễu Mộ Li vậy mà dễ dàng đáp ứng khiến nàng cảm thấy không chân thực. Nàng nghĩ Liễu Mộ Li cho nàng một trăm vạn đã không tệ, không ngờ lại gấp đôi so với nàng tưởng tượng. Bất kể Liễu Mộ Li nhân phẩm ra sao,  không thể không nói nó đích xác có quyết đoán. Nếu không như thế thì không hấp dẫn được nhiều vĩ đại nam nhân ái mộ nó đi! Liễu Mộ Tịch khẽ khàng hít sâu, nhìn thoáng qua Đậu Đậu đang ghé vào bàn học chữ, nàng cùng Đậu Đậu nói mình đi phòng ngủ và đem ngân phiếu cùng ba quyển sách cùng lệnh bài đặt ở cùng nhau.

"Ngươi lén lút làm gì đó?"

Liễu Mộ Tịch mới vừa giấu xong, sau lưng lại đột nhiên truyền ra giọng nói của một người đàn ông, Liễu Mộ Tịch sợ hết hồn, tim muốn ngừng đập, nhưng nàng rất nhanh buộc mình trấn định, không nhanh không chậm sửa sang lại chăn đệm, mới xoay người lại nhìn người đàn ông kia, nói:

"Thúc thúc khi nào trở nên không hiểu lễ nghĩa? Nhiều lần đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng đàn bà? Mẹ chồng không có dạy ngươi nam nữ có khác sao?"

Liễu Mộ Tịch cực lực thuyết phục mình phải trấn định nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vân thì nàng lại không kiềm được bối rối cùng e ngại. Có thể bình tĩnh đối thoại đã là cực hạn nàng có thể làm được.

Người tới đúng là Thượng Quan Vân. Hắn được tin hôm nay Liễu Mộ Li tới nơi này đại náo, còn giết hết hạ nhân của nàng. Hắn nghĩ đại tẩu nhất định sẽ bị dọa đến âm thầm rơi lệ hoặc là đi đại ca cáo trạng, không ngờ khi đến chỉ thấy nàng như không có việc gì mà thu dọn đồ đạc. Hắn chỉ thuận miệng dọa nàng chứ không phải thực sự phát hiện Liễu Mộ Tịch giấu đồ. Và lẽ đó, hắn đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện Liễu Mộ Tịch chạy trốn; cho đến khi chuyện xảy ra, hắn vừa nóng vừa giận rất nhiều và bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra mình không phải không có cơ hội ngăn cản nàng rời đi... Đáng tiếc ngay lúc đó đối với ánh mắt nhìn người hắn quá mức tự tin, hoàn toàn không nghĩ tới chị dâu luôn luôn thủ lễ và dịu ngoan có mưu tính điên khùng, phản nghịch như thế! Cũng khiến hắn hiểu được Liễu Mộ Tịch ngay lúc đó bối rối là vì sao! Không phải như hiện tại hắn nghĩ: Liễu Mộ Tịch là bởi vì lo lắng thanh danh nên mới như thế.

"Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ làm vậy sao?" Thượng Quan Vân khinh miệt liếc nhìn nàng, "Thượng Quan Vân ta rất kén chọn. Dù có xinh đẹp như hoa thế nào nếu không thuần khiết cũng không xứng được ta yêu thương."

Liễu Mộ Tịch không có bởi vì lời hắn nói mà thả lỏng. Nàng lo lắng căn bản không phải Thượng Quan Vân coi trọng tư sắc mà là sợ hắn phát hiện kế hoạch của mình. Nàng biết lời Thượng Quan Vân mới vừa nói không giả. Hắn kiếp trước là như thế, lòng dạ cực cao, người hắn thích phải là các cô gái băng thanh ngọc khiết. Liễu Mộ Li hắn còn chướng mắt thì làm sao nhằm vào nàng - phụ nhân đã kết hôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro