20, 21, 22, 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: Xuất phát

"Thúc thúc kén chọn, điểm này ta không nghi ngờ. Vậy, thúc thúc cũng không muốn cùng phụ nhân ta dây dưa, cho nên, vì tránh nhàn thoại toái ngữ, vẫn là mời thúc thúc mau đi đi, miễn cho đến hiểu lầm không cần thiết!"

"Hiểu lầm? Ai hiểu lầm? Ngươi còn chờ mong đại ca đi? Đừng có nằm mơ. Hắn đã sa vào ôn nhu hương Liễu Mộ Li không thể tự kiềm chế rồi, làm sao còn lo cho ngươi?" Thượng Quan Vân nghe lời xua đuổi cũng không tức giận, cười lạnh nói.

"Mặc kệ hắn!" Liễu Mộ Tịch thản nhiên nói, "Ta chỉ sợ thanh danh thúc thúc bị ta làm xấu, mẹ chồng chỉ biết trách ta, không phải trách ngươi. Nếu thúc thúc còn có một chút tôn kính đại tẩu ta đây thì xin ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó ta!"

Thượng Quan Vân nghe nàng nói những lời này, sắc mặt chìm xuống. Tuy biết nàng nói thật nhưng thấy nàng bài xích, xa cách mình hắn cảm thấy không thoải mái. Người mình chướng mắt đột nhiên lại mạc danh kỳ diệu tạo khoảng cách, thậm chí còn có sự ngầm hận thù khiến hắn không thể không chú ý. Lại thêm khoảng thời gian ở chung nhận thấy cảm giác của mình dành cho nàng có chút không đúng. Hắn trước kia là coi thường, thậm chí là khinh thường nhưng hiện tại thì hắn thương tiếc nàng, nhìn thấy Thượng Quan Hoằng vắng vẻ nàng còn thay nàng không đáng giá, thậm chí là giận sự không tranh đoạt của nàng. Không ngờ là tấm lòng thương hại hiếm khi hắn có bị chà đạp mà hắn lại không thể hạ thủ trừng trị nàng. Loại tâm tình này đối với hắn mà nói thật sự là thập phần xa lạ và nguy hiểm. Thượng Quan Vân không thích chuyện vượt quá kế hoạch bản thân cho nên khi hắn phát hiện mình không đúng là sẽ không có tâm tình lưu lại. Hắn phải về tìm hiểu lòng mình.

Thấy Thượng Quan Vân đi rồi, Liễu Mộ Tịch mới ngã ra ngồi ở trên giường. Không thể không nói, áp lực Thượng Quan Vân gây cho nàng chưa bao giờ giảm bớt. Bất quá xem Thượng Quan Vân phản ứng không giống như là phát hiện ra làm Liễu Mộ Tịch thả lỏng. Chỉ cần Thượng Quan Vân không có phát hiện ra kế hoạch của nàng, Liễu Mộ Tịch liền có niềm tin sẽ mang được Đậu Đậu thoát khỏi nhà giam này. Trong mắt nàng, Thượng Quan Vân khó đối phó hơn Thượng Quan Hoằng, đúng hơn là nàng thấy hắn có năng lực cùng quyết đoán hơn. Kiếp trước khi hắn làm gia chủ, Thượng Quan gia chẳng những không lùi mà còn phát triển không ngừng- đủ để thấy năng lực của hắn. Tuy nhiên, không biết tại sao thanh danh của hắn vẫn không hiện. Ngoại nhân chỉ biết Thượng Quan Hoằng mà không biết Thượng Quan Vân, ngay cả Liễu Mộ Li cũng coi thường hắn, ở trước mặt hắn ăn nhiều thiệt thòi. Liễu Mộ Tịch tuy hận hắn nhưng nàng không muốn lấy thù kiếp trước báo kiếp này. Nàng đi rồi, về sau không liên quan nữa; về sau bọn họ là hai đường thẳng song song, không ai ngăn trở ai.

Liễu Mộ Tịch đi ra, phát hiện Đậu Đậu ghé vào bàn ngủ, nàng vội ôm nó về phòng. Sau này nàng ngủ cùng Đậu Đậu. 

Nàng phân phó Hồng Thược, Hồng Dược chuẩn bị nước ấm, lau mặt cho Đậu Đậu, rửa chân, thay quần áo, xong mới để nó ngủ tiếp. Còn nàng thì may vá một lát, mới rửa mặt nghỉ ngơi. Muốn rời khỏi Thượng Quan phủ tự lập phải chuẩn bị rất nhiều.

Ngày hôm sau, nàng sai Hồng Dược Hồng Thược đi hiệu thuốc - cũng thuộc Thượng Quan phủ - lấy dược liệu, nhân lúc Đậu Đậu chơi đùa liền tự giam mình trong phòng lặng lẽ phối dược mình cần. Ngoài ra, nàng còn sai Hồng Dược ra ngoài mua dược xông đuổi côn trùng, giải độc hoàn, ngoại thương dược vân vân. Nàng không sợ ai biết hết, dù sao nàng cũng sắp đi Tô gia, có lý do ngụy trang, sẽ không ai hoài nghi; dù có chuẩn bị nhiều quá thì cùng lắm người ta sẽ chỉ cho rằng nàng chuyện bé xé ra to.

Thời gian lẳng lặng trôi qua khi nàng chuẩn bị đâu vào đấy. Rất nhanh, đến ngày bọn họ xuất phát.

Kim Minh Phủ rất lớn. Từ Thượng Quan gia đi Tô gia cả ngàn dặm. Nếu là thiên lý mã thì một ngày tất đủ, nhưng nếu là nhiều người tất phải tọa xe mất vài ngày. May mắn đường sá Kim Minh Phủ đích đường thập phần phát triển,  rộng mở và thuận lợi, xa mã đều là ngàn dặm lương câu (2 ngựa trở lên), một ngày đi hai ba trăm dặm cũng phi thường thoải mái. Cho nên, Thượng Quan Hoằng định sáu ngày trước đầu tháng chín xuất phát, thời gian dư dả nhất định kịp, và không cần gấp rút.

Đội ngũ đi Tô phủ tổng cộng có bốn chiếc xe. Thượng Quan Hoằng là gia chủ, một mình một chiếc, sau đó là Liễu Mộ Tịch cùng Đậu Đậu một chiếc. Kỳ thật một nhà ba người bọn họ đị cùng một xe là có thể nhưng Liễu Mộ Li tuyệt sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Thượng Quan Hoằng thì cô ta nói gì nghe nấy, hạ nhân Thượng Quan phủ không phải ngu dốt, tự biết làm sao tốt cho mình nên đối Liễu Mộ Li cung kính hơn Liễu Mộ Tịch - chính quy phu nhân.

Liễu Mộ Li một mình một xe. Dù nàng cuồng vọng song cũng biết chú ý lời đồn.

Xe cuối cùng là xe trống, để tạp vật.

Ngoài bốn chiếc đó ra còn lại hộ vệ, nha hoàn, đầy tớ kỵ mã mà đi, cuồn cuộn không dưới trăm người.

Thượng Quan phủ cùng Tô gia cũng gọi là tam đại thế gia, tất không thể yếu uy thế.

Tất cả đều đứng trước đại môn nguy nga của Thượng Quan phủ. Cả con đường thuộc về nhà bọn họ cho nên không có ai phải đứng chờ.

Liễu Mộ Tịch ôm Đậu Đậu lên xe mình. Hồng Thược, Hồng Dược kỵ mã đi theo hai bên, "Hầu" nàng. Nàng vén rèm, nhìn hai bên, nhìn nơi mình ở mười mấy năm, ánh mắt phức tạp. Nàng từng đem nơi này trở thành nhà của nàng, một nơi cho nàng khoái hoạt, ưu sầu cùng bi thương. Hiện tại nàng phải rời khỏi, hơn nữa vô cùng có khả năng sẽ không bao giờ trở về nữa. Nhưng nàng tuyệt không thấy hối hận hay luyến tiếc. Hãy để cho nàng vào giờ khắc này, cùng của nàng qua đi, hoàn toàn cáo biệt đi! Về sau nghênh đón nàng sẽ là một nhân sinh hoàn toàn mới.

Đậu Đậu không biết mẹ mình đang suy nghĩ gì, nó ngoan ngoãn không có làm phiền mà chỉ ôm nàng, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn xem nàng. Tuy còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu nhưng nó có thể cảm giác được, giờ phút này mẹ nó không hy vọng nó quấy rầy. Mấy ngày nay, nó nhận ra được điều gì đó mà tràn ngập bất an, chỉ có ở trong lòng mẹ nó mới thấy yên tâm. Còn cha... mấy ngày nay nó không nghĩ tới ông ta nữa rồi. Tuy nó sùng bái cha nhưng kém xa mẫu thân trọng yếu.

Lúc này, Thượng Quan Hoằng đang đứng ở đại môn cùng Thượng Quan Vân cùng Lữ Hồng Điệp cáo biệt.

"Nhị đệ, Thượng Quan phủ giao cho ngươi xử lý, hãy chiếu cố mẹ thật tốt."

"Yên tâm đi, đại ca, ta sẽ không để anh thất vọng." Thượng Quan Vân tự tin nói.

Hai huynh đệ huynh hữu đệ cung, thập phần hữu ái, tựa hồ đã vứt bỏ hiềm khích, quên đi xung đột giữa bọn họ.

Lữ Hồng Điệp nhìn thấy hai huynh đệ cảm tình tốt, hết sức hài lòng, hướng Thượng Quan Hoằng nói: "Hoằng nhi, không còn sớm nữa, mau xuất phát đi!"

Rồi lại phàn nàn: "Ta thật không biết con nghĩ như thế nào, đi Tô phủ còn mang theo hai cái vô dụng vướng víu làm cái gì, không làm liên luỵ các ngươi sao."

Thượng Quan Hoằng nghe vậy chỉ cười khổ. Kỳ thật hắn cũng không thích. Lần đó nói mang Liễu Mộ Tịch theo bất quá là nhất thời xúc động. Đáng tiếc đây là Mộ Li đích yêu cầu, hắn có cách nào?

"Quên đi. Ngươi thích mang thì mang, ta không quản." Lữ Hồng Điệp không sao cả nói. Liễu Mộ Tịch đi rồi nàng vừa lúc mắt không thấy tâm không phiền.

Thượng Quan Vân chẳng biết tại sao trong lòng bối rối, hắn cuống quít tìm xe Liễu Mộ Tịch, xúc động muốn giữ nàng lại mãnh liệt. Tuy hắn không hoàn toàn hiểu được lòng mình nhưng hắn biết mình đối Liễu Mộ Tịch đúng là có khác rồi. Điều đó đối với hắn cũng không phải đại sự, hắn chưa nghĩ tới phải cùng Liễu Mộ Tịch có cái gì, lấy hắn tự chủ hoàn toàn áp chế được khúc tâm tư này. Nhưng, hiện tại nhìn thấy nàng phải đi, vì sao trong lòng luống cuống như thế?


 Chương 21: Coi rẻ
Hôm đó trời thu khí sảng, ít mây, thích hợp đi đường. Đoàn người Thượng Quan Hoằng tuy đông nhưng tốc độ cũng rất mau, không bao lâu đã ra Huệ Thành.

Cây cối hai bên đường không ngừng lui về phía sau. Lá cây đã vàng, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống. Liễu Mộ Tịch, xuyên qua màn xe, nhìn cây cối không ngừng lui về sau, lúc này mới cảm thấy chân thật.

Nghĩ mình thực sự ly khai nhà giam vây khốn mình cả đời, nàng thấy mình như đang trong mộng. Vốn đối tương lai không biết tràn ngập không yên, nàng hiện tại dần dần bị như nguyện làm hưng phấn cùng kích động thay thế. Nàng kích động trong chốc lát liền mạnh mẽ áp chế tâm thần, buộc chính mình phải bình tĩnh. Đây chỉ mới là bước đầu tiên, nàng về sau còn phải đối mặt với khó khăn rất nhiều. 


Trong xe, Đậu Đậu đã ngủ say. Hai mẹ con ngồi xe song mã, không gian khá lớn. Có sàng chiếm nửa xe rồi, được trải lông thú mềm mại, còn có hai cái chăn tơ tằm, dù không ngủ được thoải mái nhưng nghỉ ngơi thì tốt lắm.

Đầu sàng có cái tủ, nhiều ngăn, phân loại rất nhiều thứ như trà, rượu, nước, điểm tâm; trang sức, son, xà phòng, khăn; còn có các loại tỷ như nến, hỏa chiết tử linh tinh đủ thứ. Dưới sàng cũng có ngăn thật to bày quần áo và các thứ đồ dùng. Không gian còn lại, hai bên đặt ghế dài. Góc xe khảm đèn dạ quang, tản ra ánh sáng nhu hòa - nó có chốt mở, ban ngày đóng lại, nếu dùng thì mở ra, rất tiện. Góc đó còn có cái lư, tỏa hương sen, không khói, và một ấm nước.

Liễu Mộ Tịch không để cái gì quan trọng trong xe, như ngân phiếu và lệnh bài, nàng để chúng trong hà bao và đeo trên người. Ba quyển sách kia cùng chủy thủ thì nàng để trong bao quần áo. Ngoài ra nàng còn cầm mấy bộ trang sức trân quý mà mẹ để lại cho nàng làm kỷ niệm. Bạc cùng bạc vụn nàng cũng cầm; dù có vẻ nhiều nhưng sẽ không ai hoài nghi.

Đến trưa bọn họ tùy tiện ăn ở trên đường. Hoang giao dã ngoại không có gì. Săn thú thì lãng phí thời gian, không kịp buổi tối tìm nơi ngủ trọ.

Liễu Mộ Tịch ăn điểm tâm, cho Đậu Đậu uống sữa. Thượng Quan Hoằng không có bỏ qua bọn họ, phái người đưa tới một ít thịt. 

Nàng chưa bao giờ đi quá xa nhà - có thể nói trừ lúc xuất giá ra nàng cơ bản chưa từng ra khỏi nhà chồng. Hưng phấn lúc đầu qua đi, nàng không chống đỡ nỗi nữa, ngủ trên tháp rồi.

Liễu Mộ Tịch tỉnh lại, đội ngũ đã dừng. Đậu Đậu thức trước tự mình chơi, không khóc không quấy, ngoan đến thấy thương. Lúc này sắc trời đã đen, bọn họ đến một thôn trấn, trực tiếp bao hết một khách điếm. Nàng cùng Đậu Đậu ở một sân. Ăn xong bữa cơm phong phú, cùng con đi tắm, bồi nó đọc sách biết chữ... Đậu Đậu ngồi xe một ngày chốc lát sau đã buồn ngủ, gục lên gục xuống, đáng yêu cực kỳ. Liễu Mộ Tịch buồn cười, ôm nó lên giường ngủ.

Nàng ngủ cả buổi trưa, không thấy mệt, tính trước khi ngủ đọc 《 thanh tâm kinh 》 một lát. Một ngày không đọc mười hai mươi lần cả người nàng không thoải mái. Mà không ngờ mới vừa lấy ra xem chút Hồng Dược gõ cửa và xông vào.

Hồng Dược nhìn thấy Liễu Mộ Tịch đọc sách cũng chỉ nghĩ là thơ từ ca phú, đối với Đại tiểu thư hoàn hảo nàng vẫn là hiểu biết vài phần, cho nên lơ đểnh, trên cao nhìn xuống thản nhiên nói: 


"Đại tiểu thư, chủ nhân ta gọi ngươi qua." 

Tay cầm sách căng thẳng, Liễu Mộ Tịch bình tĩnh nói: "Ugh. Ta đến."

"Đại tiểu thư tốt nhất là nhanh lên, thời gian của chủ nhân quý giá, chậm trễ không được."

Liễu Mộ Tịch nghe vậy, tuy không vui cũng chỉ có thể áp chế. Cất sách rồi đứng dậy, cùng Hồng Dược đi gặp Liễu Mộ Li.

Người ta nói chủ nào tớ đó, Liễu Mộ Li đâu có biết khiêm cung lễ nhượng là cái gì, thì làm sao nô tài cô ta biết? Nàng không cần tính toán chi li.

Liễu Mộ Li cách sân nàng hơi xa song liền nhau với sân Thượng Quan Hoằng. Nàng cũng lười quản, nàng hiện tại chỉ quan tâm mình rốt cuộc có an toàn rời đi hay không mà thôi.

Đó là sân lớn nhất khách điếm, ngoài cửa có hai hồng y nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang đứng, vẻ mặt lãnh ngạo, nhìn thấy Liễu Mộ Tịch cũng như không thấy, lười nhìn đến.

Đi qua sân, trước cửa cũng có hai hồng y nữ tử, nhìn thấy các nàng, một cái trong đó nhân tiện nói: "Chờ một chút. Ta đi thông báo."

Liễu Mộ Tịch đứng chờ.

Qua một hồi lâu, nàng kia mới đi ra, đối Liễu Mộ Tịch khẽ gật đầu, "Đi theo ta!"

Liễu Mộ Tịch lúc này mới được vào nhà.

Vào cửa là sảnh lớn, Liễu Mộ Li không ở đây, nàng đi theo hồng y thị tỳ vào bên trái, nhìn đến Liễu Mộ Li đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn trên tháp, thủ hạ  hai bên đồng dạng mặc hồng y, thấy nàng tiến vào đều cùng nhau nhìn nàng. Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Liễu Mộ Tịch quả thật cảm thấy co quắp cùng khẩn trương, nhưng khi nàng phát hiện Liễu Mộ Li tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng thì ngược lại khơi dậy lửa giận và không phục, hòa tan hết sự khẩn trương của nàng.

Nàng không thể lùi bước, càng không thể sợ hãi, Liễu Mộ Li không đáng để nàng sợ hãi... Một ngày nào đó nàng sẽ mạnh hơn Liễu Mộ Li.

Nhìn thấy Liễu Mộ Tịch bình tĩnh trở lại, Liễu Mộ Li có ngoài ý muốn thật. Nàng nghĩ loại tiểu trận này đủ để tiện nghi tỷ tỷ chưa quen thuộc tình huống nhũn ra, mà không ngờ biểu hiện của chị ta ngoài ý liệu của nàng, khiến nàng thấy đáng tiếc. Nàng thích nhìn đến Liễu Mộ Tịch ngu ngốc, xấu mặt, điều đó làm cho nàng cảm thấy nàng làm chính xác. Liễu Mộ Tịch không xứng với Thượng Quan Hoằng. Thượng Quan Hoằng cưới Liễu Mộ Tịch không hề được hạnh phúc. Liễu Mộ Tịch một chút cũng không hiểu Thượng Quan Hoằng, cho dù nàng không can dự thì hai người cũng không có tương lai.

Như thế xem ra, Liễu Mộ Tịch tiến bộ không ít.

Liễu Mộ Li lạnh lùng nhìn nhưng mặt cười nói: "Tỷ tỷ nghĩ khi nào rời đi chưa?"

Liễu Mộ Tịch đã có quyết định song lại nói: "Nhị muội nói đùa, ta chỉ là một phụ nhân không có kiến thức, làm sao có cái gì chủ ý? Hết thảy dựa vào nhị muội hỗ trợ. Nhị muội cho rằng ta khi nào nên rời đi thì ta sẽ rời đi."

Liễu Mộ Tịch nói chuyện, Liễu Mộ Li vẫn nhìn vào biểu tình của nàng, thấy không giống giả bộ mới vừa lòng, gật đầu nói: "Ta tính cho ngươi rời đi trước khi đến Tô gia, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn. Chi bằng đến Tô gia rồi nhân lúc họ long ngư hỗn tạp, an bài ngươi rời đi rất dễ dàng. Ngươi nói xem."

Bước thứ hai trong kế hoạch là Liễu Mộ Tịch muốn đi gặp Tô Mộc Ngạn, nghe nói như thế nào có không đồng ý? Nhưng nàng lại không thể biểu hiện quá kích động. Tránh cho Liễu Mộ Li hoài nghi, nàng cúi mắt, 

"Nhị muội làm chủ là tốt rồi."

"Được rồi, không có việc gì, ngươi lui ra đi!" Liễu Mộ Li thấy nàng như thế thấy cũng vô nghĩa, phất tay như cho lui một người hầu.

Liễu Mộ Tịch rời đi rồi, Liễu Mộ Li khinh thường cười lạnh:

"Xem ra là ta đa tâm. Nàng căn bản là cái vì tư lợi lại tầm nhìn hạn hẹp. Chỉ sợ tình yêu trong mắt nàng không tính là cái gì. Nếu không cũng sẽ không vì hai trăm vạn lượng bạc mà chắp tay dâng lên nam nhân của mình. Hừ, người như vậy cố tình là vợ hắn, thật khiến ta vì hắn thấy không đáng giá."

"Chủ nhân, nếu ngài không thích, không bằng..." Một nữ hồng y làm động tác cắt yết hầu, ánh mắt nổi lên sát khí, cho thấy nàng không phải bình hoa mà là từ núi thây biển máu bước ra.

Liễu Mộ Li giơ ngón tay lên nhìn, khinh miệt nói: "Giết nàng, ta sợ ô uế tay của mình. Bất quá, nhìn nàng bỏ A Hoằng như giày cũ, ta khó chịu." Nói tới đây, nàng buông tay, lạnh lùng nói: "Ta sẽ thả nàng đi, nhưng, nàng đừng nghĩ rời đi một cách trong sạch, ta sẽ không để A Hoằng mang ác danh vứt bỏ vợ con."



 Chương 22: Tiểu đồng (1)
Liễu Mộ Tịch đi ra sân Liễu Mộ Li, gió lạnh thổi qua cả người rùng mình, lại phát hiện tay mình đầy mồ hôi.

Vừa rồi nàng thuận theo Liễu Mộ Li ngoài trừ muốn giải trừ cảnh giác của cô ta ra thì nàng còn nhận ra sát ý - từ cô ta. Có lẽ đó là bản năng, dù không phải tính thật sự giết nàng vào lúc này nhưng đó là ý tưởng từ đáy lòng của cô ta. Nàng bây giờ không thể chết. Nàng phải mạnh mẽ để bảo vệ con. Tạm thời chịu chút ủy khuất cùng nhục nhã lại thế nào? Có điều, khuất nhục lần này khiến Liễu Mộ Tịch hận mình yếu đuối vô năng đồng thời đánh mất ý tưởng cùng Liễu Mộ Li nước giếng không phạm nước sông. Dù là tranh đấu đến hơi thở cuối cùng, nàng cùng Liễu Mộ Li, nàng tuyệt đối không thể thua!

Liễu Mộ Li kiếp trước sở dĩ có đại thành tựu, trừ bỏ tư chất cùng vận khí vô cùng tốt ra thì nhóm gian phu của cô ta cũng ra sức không ít. Với thế lực khổng lồ, cho dù nàng tương lai cường đại cũng không thể một mình chống lại được. Có lẽ, nàng nên sửa mục tiêu, trừ bỏ đề cao thực lực, còn phải cố gắng mở rộng nhân mạch, quan hệ, thậm chí là phá hủy đồng minh của cô ta; nếu có thể thì tận lực đem đồng minh kéo bên mình. Nàng không thể trơ mắt nhìn Liễu Mộ Li tiếp tục phát triển. Tất nhiên nàng không biết dùng phương pháp giống Liễu Mộ Li. Dù có sa đọa thì nàng cũng có mấu chốt của mình.

Đối diện khách điếm Liễu Mộ Tịch ở cũng là một cái khách điếm. Trong khách điếm này có một viện phi thường lịch sự tao nhã. Một công tử trẻ, khí độ bất phàm, tuy quần áo bình thường nhưng khách điếm chưởng quầy không chút nào khinh thường, chẳng những cho hắn vào ở nơi lịch sự tao nhã nhất mà một ngày ba bữa đều tự mình đưa lên, ân cần như đang hầu cha mình.

Chỉ vì vị công tử này là thần y từ Bích Đà Sơn xuống. Bích Đà Sơn là địa bàn của Phổ Tể Quan. Là vua của Kim Minh Phủ. Ai gặp bọn họ cũng cung kính. Phổ Tể Quan chẳng những thực lực cao cường mà thanh danh luôn luôn vô cùng tốt. Họ thường xuyên phái thần y xuống núi du lịch cứu người, đã không biết cứu được bao nhiêu mạng người. Hiện tại rất nhiều nhà đều thờ phụng các vị tiên nhân từ Phổ Tể Quan - trường sinh bài đâu!

Người người đều nói thần y Phổ Tể Quan y thuật xuất thần nhập hóa, dù chỉ còn một hơi cũng có thể cứu trở lại, Diêm Vương thấy là nhượng bộ lui binh. Người như vậy ai thấy mà không hầu hạ ? Nói không chừng tiên nhân tâm tình tốt chỉ điểm hai câu đã hưởng thụ vô cùng.

Lưu chưởng quầy nghĩ như thế đó. Huống chi nhà hắn có mẹ già đang bệnh nặng, muốn cầu thần y ra tay tương trợ tất càng thêm không dám chậm trễ. May mắn thần y niệm hắn hiếu tâm, đã trị bệnh cho mẹ hắn, hắn trả giá không có uổng phí, đối vị ân nhân cứu mạng càng ân cần cung kính.

Lúc này, vị thần y trong mắt Lưu chưởng quầy hơi nhướn mày, biểu tình hứng thú.

"Ngươi nói người ở khách điếm đối diện là Thượng Quan gia? Liễu tiểu thư cũng đi theo?"

Đồng tử đứng bên cạnh gật đầu, mắt to mở to hơn, nói: "Đúng thế ạ, chủ nhân, tiểu nô đã tìm hiểu, chẳng những Liễu nhị tiểu thư mà ngay cả Thượng Quan Hoằng phu nhân, Liễu đại tiểu thư cũng đồng hành."

Tuổi trẻ nam tử vẻ bất ngờ, đôi mắt khoan dung, nhu hòa mỉm cười, tuy hắn không tính là cực hạn tuấn mỹ nhưng khiến người ta muốn đến gần. Hắn chậm rãi nói: 


"Có ý tứ. Vừa lúc chúng ta cần xem Liễu nhị tiểu thư. Cơ hội như thế, xem nàng có cầm hay không."

Đồng tử nghe vậy lại mất hứng quyệt miệng, "Tiểu nô thấy Liễu nhị tiểu thư lòng dạ thực cao, sợ là chướng mắt chúng ta."

"Chỉ giáo cho?" Tuổi trẻ nam tử nghe vậy chẳng những không trách ngược lại hưng trí hỏi.

"Hừ, công tử có thể không biết, Liễu nhị tiểu thư ở Kim Minh Phủ có thể nói cực kỳ nổi danh, từ nhỏ thiên tư trác tuyệt không nói, phương diện y thuật cũng có lý giải riêng, rất có tiếng tăm. Như thế cũng không có gì, chỉ là nàng ngàn vạn không nên nói Phổ Tể Quan chúng ta không phải."

"Nàng nói cái gì?" 

"Nàng. . . Nàng phát ngôn bừa bãi nói, Phổ Tể Quan là hạng người  mua danh chuộc tiếng, cầu nàng làm đệ tử  nàng không thèm! Thế mà chủ nhân còn muốn xem nàng, không phải là thật sự muốn mời nàng nhập môn? Thế cũng quá. . . Rất. . ."

"Rất thấp hèn  phải không?" Tuổi trẻ công tử đón lời.

Tiểu đồng không nói.

Tuổi trẻ công tử lắc đầu, "Lời đồn đều là ba phần thật, bảy phần giả, không thể nói nàng bổn ý là như thế. Cho nên lúc này mới cần chúng ta quan sát. Dù sao để vào Phổ Tể Quan trừ bỏ tư chất, tâm tính rất quan trọng. Nếu nàng thật sự cuồng vọng, không coi ai ra gì, vậy nàng dù có tư chất Phổ Tể Quan chúng ta cũng sẽ không nhận."

Tiểu đồng lúc này lại nói: "Vậy nếu nàng đoạt nam nhân của chị mình thì sao? Chúng ta vẫn nhận?"


Chương 23: Mục Thánh Thu (2)


Ngày kế, hạ nhân Thượng Quan Phủ cho ngựa ăn xong rồi chuẩn bị xe, dùng xong điểm tâm là có thể xuất phát. 

Thượng Quan Hoằng cùng Liễu Mộ Li cùng nhau dùng qua điểm tâm và đi tới đại sảnh, thấy tất cả đã chuẩn bị tốt, chỉ là không thấy Liễu Mộ Tịch. Thượng Quan Hoằng cau mày hỏi:

"Phu nhân, tiểu thiếu gia đâu?"

Tất cả đều lắc đầu nói không biết.

Liễu Mộ Li đưa mắt ra hiệu, nữ hồng y bên cạnh nàng lặng lẽ lui xuống.

Thượng Quan Hoằng thấy thế biết Liễu Mộ Li đi thúc giục Liễu Mộ Tịch, cũng không thèm để ý, nói:

"Mộ Li, chúng ta ngồi đợi tỷ tỷ nàng. Vừa rồi nàng không ăn nhiều, giờ dùng thêm điểm tâm, thế nào?"

Liễu Mộ Li tất không lãng phí tâm ý người trong lòng liền thuận thế ngồi xuống và bảo tiểu nhị đem món lên.

Hai người ngươi đút ta ta đút ngươi công khai ân ái dịu dàng thắm thiết lẫn nhau mọi người đã thấy nhưng không quái. Nhưng khiến đôi chủ tớ mới vừa đi vào khách điếm ngây ra.

Công tử này độ khoảng hai mươi, dung mạo coi như không phải nhìn không chớp mắt nhưng nhìn kỹ sẽ cảm thấy càng có hương vị lại muốn xem. Y phục thì mộc mạc. Trường bào nguyên bản màu lam đã bạc màu nhưng hắn vẫn bình thản như không có gì. Lại không có vì bản thân sơ sài mà e dè, tự ti, ngược lại thoải mái mặc cho người ta đánh giá với nụ cười mỉm bên môi. Có thể là ngoài cười trong không cười nhưng lại khiến người ta nhận thấy thiện ý của hắn phát ra từ nội tâm, bất tri bất giác làm người ta dỡ xuống tâm phòng bị.

Đồng tử phía sau hắn độ khoảng mười hai, mười ba tuổi, người tròn, đầu tròn, mắt tròn, vẻ chất phác, cũng có vài phần đáng yêu. Nó đeo hòm thuốc và một cái bao vây, nhắm mắt theo đuôi người phía trước. Nhìn thấy Thượng Quan Hoằng cùng Liễu Mộ Li thân thiết thì không khỏi ngầm xem thường.

Người lạ vào khách điếm Thượng Quan Phủ tất chú ý trước. Thượng Quan Hoằng, Liễu Mộ Li dĩ nhiên cũng đã phát hiện bọn họ.

Hạ nhân Thượng Quan Phủ sẽ tiến lên ngăn trở, không ngờ vị công tử ngừng lại ở cửa, hướng Thượng Quan Hoằng ôm quyền hành lễ: 


"Các hạ đi Đồng Thành Tô gia?"

Hai người này tuy nhìn bần cùng, thậm chí võ công không hiện, nhưng Thượng Quan Hoằng không hề khinh khi. Xuất môn ra ngoài không nên tạo thêm địch nhân, hắn cũng đứng lên đáp lễ, tao nhã cười:

"Đúng vậy. Huynh đài có chuyện gì không?"

"Tốt quá. Tại hạ cũng đang đi Đồng Thành!" Công tử này kích động nói. "Chỉ là... tại hạ đã dùng hết lộ phí, hiện rất túng, nếu các hạ không ngại... có thể mang theo kẻ này đồng hành? Ngài yên tâm. Tô công tử là bạn tốt của tại hạ, tới Tô Phủ rồi tại hạ tất có thâm tạ!" Hắn ngượng ngùng nói thêm.

Thượng Quan Hoằng vốn muốn cự tuyệt, dù sao người này không rõ lai lịch, cho chút bạc là được, nhưng khi nghe đến là bạn tốt với Tô công tử, hắn do dự.

Liễu Mộ Li thì đã chú ý bọn họ từ lúc mới xuất hiện. Nàng xưa nay thích kết giao bằng hữu, thấy người tuy nghèo túng nhưng khí độ bất phàm, thêm nữa là dung mạo tuấn tú, nàng đã có lòng muốn kết giao. Huống hồ người càng điệu thấp mới càng là đại nhân vật, nếu giúp họ khi nghèo một phen về sau nói không chừng có chỗ tốt.

"A Hoằng, ta thấy vị công tử này không giống nói dối, dù sao là nhấc tay chi lao, mang họ đi đi, kết thiện duyên cũng tốt." Liễu Mộ Li nói xong đối hai người kia cười.

"Đa tạ cô nương. Không nghĩ tới cô nương người đẹp tâm còn đẹp hơn. Công tử thật là có phúc khí!"

Thượng Quan Hoằng nghe vậy không khỏi tình ý nhìn Liễu Mộ Li, trong lòng ngọt ngào. Càng ở cùng nàng càng hãm sâu... Nghe người ta đem thành một đôi, hắn đối người ta có vài phần hảo cảm ngay.

"Khụ... Tại hạ Thượng Quan Hoằng, không biết các hạ xưng hô như thế nào?" Hắn vừa nói vừa cho lui người ngăn đón vị công tử trẻ.

Công tử trẻ này kinh ngạc, tiến lên, "Thì ra các hạ là gia chủ Thượng Quan gia, thất kính thất kính. Tại hạ Mục Thánh Thu, là du y. Đây là thị dược của ta." Lại nhìn về phía Liễu Mộ Li, "không biết cô nương hảo tâm này xưng hô như thế nào?"

"Làm càn!"

"Lớn mật!"

Chúng nữ hồng y quát lớn. Chủ nhân các nàng là hắn có thể tùy ý nhìn thẳng? Không nhìn lại xem bộ dáng nghèo kiết hủ lậu kia?

Liễu Mộ Li nhíu mày, "Lui ra!"

"Công tử đừng để ý, bọn họ không có ác ý, chẳng qua bị tôi nuông chiều quen." Liễu Mộ Li áy náy nói.

"Các nàng cũng là nóng lòng bảo hộ, là tại hạ đường đột." Mục Thánh Thu khoát tay, ôn hòa nói.

Liễu Mộ Li nghe vậy không khỏi vừa lòng. Nàng có thể khẳng định người trước mắt nhất định bất phàm, liền đứng lên ôn hòa nói:

"Tiểu nữ Liễu Mộ Li, gặp qua Mục công tử."

Không ngờ Mục Thánh Thu nghe xong tên của nàng lại kích động hơn nghe tên Thượng Quan Hoằng.

"Thì ra là Liễu cô nương. Nghe danh không bằng gặp mặt. Thật sự ngưỡng mộ đã lâu!" Hắn kinh hỉ nhìn Liễu Mộ Li nói.

"Mục công tử biết tôi?" Liễu Mộ Li rất có tự tin đối với thanh danh của mình, thấy hắn như thế cũng không lưu tâm, ý cười nhẹ nhàng hỏi. Và trong lòng càng thêm cân nhắc xem nếu hắn sùng bái mình như thế nàng có thể lợi dụng không, thu về dùng cũng là nhất đại trợ lực.

"Đương nhiên a! Ở Kim Minh Phủ còn có người không biết đại danh Liễu nhị tiểu thư sao? Không nói cái khác, chỉ nói Liễu cô nương y thuật xuất thần nhập hóa không thể không kính nể." Mục Thánh Thu kích động nói.

Liễu Mộ Li nghe khen tặng nụ cười không khỏi thêm hài lòng, chỉ là đang muốn nói lại nghe Mục Thánh Thu nói:

"Tại hạ ngưỡng mộ y thuật Liễu cô nương đã lâu, rất muốn thỉnh giáo, không biết Liễu cô nương cho phép?"

Liễu Mộ Li nghe vậy ý cười cứng đờ. Nàng tự biết mình rõ ràng; nàng nào biết cái gì là y thuật? Bất quá là dựa vào bảo bối mà thôi. Nếu trao đổi y thuật hắn chắc chắn xem ra sơ hở. Chỉ trách mình lúc trước vì mau chóng nổi danh mà khuyếch đại y thuật của mình, thậm chí là lửa cháy thêm dầu, hiện giờ danh lợi song thu cũng đồng nghĩa nàng đâm lao phải theo lao.

Liễu Mộ Li đang muốn lấy cớ cho qua chuyện này lại nghe Thượng Quan Hoằng trợ giúp:

"Liễu muội đích xác y thuật bất phàm. Trong mắt của ta đó là thần y Phổ Tể Quan đến cũng không kịp."

Mục Thánh Thu ý cười càng sâu, khom người thi lễ Liễu Mộ Li, "Tại hạ thành tâm thành ý muốn thỉnh giáo Liễu cô nương, Liễu cô nương xin hãy vui lòng chỉ giáo."

Liễu Mộ Li lúc này thôi không cười nữa, đối Mục Thánh Thu bất mãn rồi. Nàng đang suy nghĩ cự tuyệt như thế nào thì thấy nha hoàn đi nhanh tới...

"Chuyện gì?" Liễu Mộ Li hỏi.

"Chủ nhân, tiểu thiếu gia bị bệnh." Nữ hồng y cung kinh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro