24, 25, 26, 27, 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Giết điêu nô


"Bị bệnh? Hôm qua còn tốt mà, như thế nào hôm nay bệnh?" Thượng Quan Hoằng nói, "Không được, ta phải đi xem."

"Thượng Quan huynh, cùng đi thôi, nói không chừng giúp đỡ được." Mục Thánh Thu nói, lại nhìn Liễu Mộ Li.

Liễu Mộ Li biết hắn muốn xem y thuật của nàng, lòng không vui lại không thể lùi bước, suy cho cùng người bệnh là cháu nàng.

"Ta cũng đi theo." Liễu Mộ Li gật đầu nói.

Đoàn người liền đi sân Liễu Mộ Tịch. Nhưng khi vào đã nghe thấy mùi thảo dược nồng đậm. 

Mục Thánh Thu khẽ ngửi, trong mắt là bất ngờ.

Những người khác thì không thấy gì không đúng, chỉ cho rằng Liễu Mộ Tịch đã gọi đại phu.

"Mộ Tịch kỳ quá. Thân muội muội là đại thần y không mời, lại bỏ gần tìm xa gọi lang băm, thật sự là..." Thượng Quan Hoằng bất mãn nói.

Tuy không trực tiếp nhưng ai nghe cũng hiểu ý lời chưa nói hết.

"A Hoằng, ngươi đừng trách tỷ tỷ, có thể là nàng thấy đó là việc nhỏ, không đáng phiền toái ta. Dù sao nàng cũng oán ta, ta có thể lý giải." Liễu Mộ Li áy náy nói.

Nhớ đêm hôm đó Liễu Mộ Tịch nói với hắn, Thượng Quan Hoằng thở dài, không nói gì.

Mục Thánh Thu vốn không tin đồng tử giờ đã tin tám chín phần. Nếu quả thật như thế thì Liễu Mộ Tịch không tránh khỏi quá đáng thương.

Lúc này Liễu Mộ Tịch đang nấu thuốc ở trước hành lang, thường thường bị sặc khói, mặt cũng đầy bụi, cả người chật vật. Mà Hồng Thược, Hồng Dược lại nhàm chán đứng tựa cửa, thỉnh thoảng châm chọc.

"Một cái lão ma ốm mang theo một cái tiểu ma ốm, không hổ là phế vật!"

"Sớm không bệnh muộn không bệnh, lúc này lại bệnh, ta thấy chúng căn bản là cố ý."

"Không phải sao; muốn giả bệnh để hấp dẫn Thượng Quan gia chủ đi, có suy nghĩ lại mình có bổn sự hay không? Đừng có trộm gà không được còn mất nắm gạo!"

"Ta thấy thằng nhãi con đó giả bệnh, mà bệnh tới đại phu cũng không thèm gọi thế nhưng tự mình khai căn? Hừ, chỉ là xem vài quyển y thư liền xem mình là thần y?"

Liễu Mộ Tịch mặc cho bọn họ nhục mạ cũng là mắt điếc tai ngơ. Nàng bây giờ chỉ có Đậu Đậu, làm sao nghe được ai đang nói cái gì. Song, tình cảnh này vừa lúc Thượng Quan Hoằng đám người nhìn thấy. Từ đêm hôm đó trở đi, Thượng Quan Hoằng vẫn luôn trốn tránh Liễu Mộ Tịch. Trong lòng hắn không phải không có vợ mà là hắn không biết mình nên đối mặt nàng như thế nào. Hắn sợ mình sẽ bị bức làm ra quyết định cho nên chỉ có thể theo đuổi Liễu Mộ Li. Hiện tại thấy nàng chật vật như vậy trong lòng hắn co rút đau đớn, thậm chí là muốn giết chết hai đứa nha hoàn ác ngôn nhục mạ vợ hắn kia. Liễu Mộ Tịch nói như thế nào cũng là vợ hắn, đường đường Thượng Quan phu nhân, há dung cho chúng hạ tiện nhục nhã?

"Câm mồm, tiện nhân chết tiệt các ngươi! Vợ của ta, không tới phiên các ngươi lắm miệng!" Thượng Quan Hoằng ra ngoài luôn chú ý phong độ và bình tĩnh lúc này trực tiếp thóa mạ.

Hồng Thược, Hồng Dược bị bất ngờ không kịp phản ứng, vừa thẹn vừa giận; bọn họ tâm cao khí ngạo, ngay cả Liễu Mộ Li cũng rất ít lạnh mặt nói họ; họ cũng không phải hạ nhân Thượng Quan Phủ, Thượng Quan Hoằng dựa vào cái gì mà mắng họ? Hai người căm giận bất bình, muốn cáo trạng với chủ lại nhìn thấy chủ nhân đứng một bên lạnh lùng nhìn họ với sắc mặt hết sức khó coi, lời bên miệng lập tực bị dọa trở về. Lại nhìn thấy kế đó còn đứng một người xa lạ, biết mình trước mặt người ngoài quét bỏ mặt mũi chủ, họ rầm rì không dám nói gì.

Thượng Quan Hoằng giận dữ không muốn buông tha. Hắn không ngờ cuộc sống của vợ lại như thế.

"Được lắm, các ngươi được lắm, thật sự được lắm. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nô tài không để chủ vào mắt đấy."

Hắn biết hạ nhân của vợ mình Liễu Mộ Li giết cho hả giận hết rồi, nhưng Liễu Mộ Li cũng đã đưa hai nha hoàn bồi Liễu Mộ Tịch. Bởi vì tin tưởng cho nên hắn không có hỏi nhiều. Mà không ngờ tới bọn họ đúng là "hầu hạ" Liễu Mộ Tịch như thế. Nếu hắn không phát hiện, Mộ Tịch còn phải chịu thêm khổ bao nhiêu? Lần đầu tiên hắn bất mãn Liễu Mộ Li. Nhưng hắn sẽ không giận chó đánh mèo, hắn vẫn tin tưởng Liễu Mộ Li trong sạch, vô tội.

"Còn không quỳ xuống cho ta!" Thượng Quan Hoằng thấy họ không phục càng khẳng định họ tự chủ trương, buông xuống sự băn khoăn cuối cùng, phẫn nộ quát.

Hai người vẫn chưa nhận thức được tình cảnh của mình, trông mong nhìn Liễu Mộ Li, bởi vì vô luận họ làm sai cái gì chủ nhân cũng đều che chở, chủ nhân bao che khuyết điểm sẽ không để cho họ ủy khuất. Nhưng mà lần này họ phải thất vọng rồi. Liễu Mộ Li không có giúp họ.

Ngay từ đầu Liễu Mộ Li đã thấy không ổn, thầm mắng bọn họ thành sự không đủ bại sự có thừa. Sau khi luôn mãi cân nhắc đã quyết định bỏ xe thủ pháo. Nàng bao che khuyết điểm là không giả nhưng phải xem lúc nào. Nàng sẽ không vì hai đứa nha hoàn mà để Thượng Quan Hoằng hiểu lầm mình.

"A Hoằng, ta không ngờ bọn họ đối xử tỷ tỷ như thế, thật đúng là quá phận, phải khiển trách thôi, ngươi cứ việc động thủ, kết quả như thế nào ta cũng không trách." Liễu Mộ Li nói.

Thượng Quan Hoằng vui mừng nhìn Liễu Mộ Li, ôn thanh nói: "Mộ Li, ngươi không cần giải thích, ta tin ngươi, hiểu ngươi, ngươi ghét nhất loại người sau lưng giở trò này mà, ta sẽ không trách. Nhưng, bọn họ đã động đến mấu chốt của ta, cho nên..." Hắn chậm rãi nhìn về phía Hồng Dược, Hồng Thược lạnh lùng nói: "Loại này bằng mặt không bằng lòng, điêu nô không tu khẩu đức, không cần lưu trữ, miễn cho gây họa."

Dứt lời, không quản Hồng Thược hai người e ngại, hắn chậm rãi đưa tay lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cách không bắn ra hai luồng khí xoáy vô cùng lợi hại. Hồng Thược, Hồng Dược chưa kịp chống cự trên trán đã xuất hiện lỗ máu, không dám tin ngã xuống. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra mình sẽ chết nhẹ nhàng như vậy, bất lực như vậy! Càng không thể tin là chủ nhân dễ dàng vứt bỏ họ như thế. Nàng không phải nói chỉ cần họ trung tâm tuyệt đối, thì vô luận họ có làm gì nàng cũng đều bảo hộ sao? Chính là vì tin tưởng nàng cho nên trong mắt họ chỉ có nàng, họ mới không kiêng nể gì, không coi ai ra gì cùng hung hãn chèn ép đối thủ... Vì cái gì lời nói còn văng vẳng bên tai nhưng thực tế nàng vì nam nhân liền không quan tâm bọn họ? Không chỉ người chết không rõ, những nữ hồng y khác cũng vì vậy mà đối với tín niệm của mình sinh ra dao động. Tuy không đến mức bất mãn Liễu Mộ Li nhưng không tránh khỏi thỏ tử hồ bi.

Đồng tử Liễu Mộ Li co rút, mặt xanh mét, nàng không ngờ Thượng Quan Hoằng nói giết là giết, không cho nàng mặt mũi.

"Họa từ miệng mà ra! Hy vọng kiếp sau các ngươi nhớ rõ chừa khẩu đức." Thượng Quan Hoằng nhìn thi thể, lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn mới nhìn Liễu Mộ Tịch vẫn như cũ yên lặng nấu thuốc, không hề nhìn tới bọn hắn. Mới vừa còn uy phong Thượng Quan Hoằng lúc này thấp thỏm áy náy mà tiến lên vài bước, khẩn trương liếm môi - hơi khô khốc - chậm rãi há mồm:

"Mộ Tịch..."


 Chương 25: Cuồng vọng tự đại

Thượng Quan Hoằng thấy Liễu Mộ Tịch không nhìn tới hắn thì trong lòng khó chịu. Mỗi khi cùng Liễu Mộ Li hắn toàn tâm cũng chỉ có cô ta, không hề nhớ tới Liễu Mộ Tịch, nhưng khi hắn nhìn thấy Liễu Mộ Tịch lại không khống chế được mà quan tâm nàng, thương tiếc nàng, càng không đành lòng thương tổn nàng, đến nổi quẳng Liễu Mộ Li ra sau đầu. Tuy nhiên, vợ hiền gần đây chẳng những luôn bài xích mà còn bức hắn lựa chọn, điều này so với bảo hắn chết còn khó chịu hơn, cho nên hắn trốn tránh, và đồng thời muốn để cho nàng yên tĩnh lại. Song hiện tại gặp mặt, hắn phát hiện nàng vẫn là xa cách- thậm chí là không thèm nhìn. Bất kể cảm tình dành cho nàng hay mặt mũi của một đấng trượng phu đều khiến hắn không tiếp thụ được.

Liễu Mộ Li nhìn thấy Thượng Quan Hoằng chột dạ, lấy lòng Liễu Mộ Tịch thì thầm nghiến răng. Nàng cảm thấy mình đã xem thường Liễu Mộ Tịch. Rõ ràng Thượng Quan Hoằng đã yêu nàng sâu đậm nhưng chỉ cần Liễu Mộ Tịch ra vẻ đáng thương là dễ dàng khiến Thượng Quan Hoằng áy náy cùng thương tiếc cô ta.

Xuất phát từ tự tin vốn có xưa nay, Liễu Mộ Li tuyệt đối không tin Thượng Quan Hoằng còn tình cảm với Liễu Mộ Tịch, nàng chỉ cho rằng Thượng Quan Hoằng là bởi vì thương hại mà thôi.

Bạc cũng cầm rồi, hiện tại lại bày vẻ đáng thương cho ai xem? Cô ta tuyệt đối là cố ý. Đến lúc này còn không quên làm nàng ngột ngạt, đúng là bà chị tốt! Liễu Mộ Li căm ghét Liễu Mộ Tịch, ánh nhìn càng không tốt.

Liễu Mộ Li sẽ không biết Liễu Mộ Tịch bây giờ chỉ lo nấu thuốc, như thế nào sẽ để ý đến bọn họ - những người không liên quan?

Liễu Mộ Tịch kiếp trước thường xuyên nấu thuốc cho Đậu Đậu, coi như là quen việc, nhưng do nàng sợ Đậu Đậu rập khuôn theo kiếp trước, quan tâm sẽ bị loạn, mới luống cuống làm mình chật vật. Thấy thuốc đã nấu xong, nàng mới an tâm mỉm cười. Nàng sẽ rót thuốc vào chén lại nghe đến một giọng nói xa lạ:

"Chậm đã!"

Liễu Mộ Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện một nam tử tuấn tú xa lạ, đối diện nàng gật đầu mỉm cười. Thấy nàng nhìn qua liền chạy đến, nói:

"Phu nhân, có thể để tại hạ xem tiểu công tử chút được không?"

Thấy Liễu Mộ Tịch đề phòng, hắn vội giải thích:

"Tại hạ Mục Thánh Thu, là du y. Ở phương diện y đạo tự nhận có vài phần tâm đắc. Nếu phu nhân không ngại, có thể để tại hạ bắt mạch cho tiểu công tử?"

Hắn thành khẩn, ngữ khí chân thành, cả người thân thiện làm Liễu Mộ Tịch không tự giác buông xuống tâm phòng. Vả lại khi nghe tới tên này nàng nhưng lại cảm thấy quen tai, có điều là nhất thời không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu. Mà điều đó cũng không ảnh hưởng đến nàng cảm thấy người này tốt bụng.

"Như thế, làm phiền Mục công tử." Nàng gật đầu nói.

Mục Thánh Thu nghe vậy, cười ôn hòa hơn. Rồi hắn lại nhìn về phía Liễu Mộ Li, hỏi:

"Liễu nhị tiểu thư, cô muốn đi cùng không?"

Liễu Mộ Li muốn cự tuyệt, lại nghe Thượng Quan Hoằng khẩn cầu:

"Mộ Li, Đậu Đậu dù sao cũng là cháu nàng, nàng đi xem đi, y thuật nàng cao siêu như vậy, tin tưởng nàng nhất định có biện pháp."

Cho đến thời điểm hiện tại, Liễu Mộ Li đã là đâm lao phải theo lao; không muốn đi cũng phải đi; chỉ phải kiên trì thuận theo.

Và đoàn người theo Liễu Mộ Tịch vào phòng.

Trong phòng ngủ, một đứa trẻ hai ba tuổi nằm trên giường. Khuôn mặt đỏ ửng một cách không bình thường. Hô hấp nặng nề và chau mày. Nó ngủ cũng không an ổn.

Mục Thánh Thu thấy thế, không đợi Liễu Mộ Tịch nói chuyện đã vội đi lên sờ trán Đậu Đậu, không cần để tiểu đồng lấy gối (bắt mạch) ra, cầm tay Đậu Đậu mà bắt mạch, một lát sau thì thay tay kia.

Liễu Mộ Tịch thấy hắn nghiêm túc xem cho Đậu Đậu, trong lòng càng thêm tín nhiệm cùng hảo cảm.

Chẩn xong, Mục Thánh Thu đối Liễu Mộ Tịch khẽ gật đầu.

Thực ra khi còn ở ngoài ngửi được dược hương hắn đã đại khái đoán được Đậu Đậu bệnh thế nào, hiện tại chỉ là xác nhận thêm mà thôi. Vì để Liễu Mộ Tịch yên tâm, hắn mới biểu hiện nghiêm túc và cẩn thận- thật là dụng tâm lương khổ.

Hắn nhìn về phía Liễu Mộ Li, ý tứ không cần nói cũng biết.

Liễu Mộ Li chỉ nhíu mi, không có tính động thủ. Nhưng cái hồng y thị tỳ phía sau nàng thấy thế khinh thường nói:

"Chủ nhân là thần y tiếng tăm lừng lẫy khắp Kim Minh Phủ, không biết bao nhiêu người khóc cầu chủ nhân cần y hỏi dược! Vô luận bệnh nặng bao nhiêu, nếu chủ nhân ra tay, căn bản không cần bắt mạch đã chữa khỏi rồi. Huống hồ nó chỉ là phong hàn, một căn bệnh cỏn con làm sao cần chủ nhân động thủ?... Hừ, chỉ có lang băm mới đi nhìn nghe hỏi sờ cái gì tứ chẩn, cuối cùng còn không dựa vào chủ nhân xuất mã!?"

Nàng nói chuyện không chỉ làm Mục Thánh Thu nụ cười tiêu thất mà ngay cả Thượng Quan Hoằng cũng không vui nhíu mày.

Mộ Li rất tốt nhưng chúng thị tỳ bên người lại rất không hiểu quy củ. Chủ nhân bọn họ còn chưa mở miệng, làm sao đến lượt bọn họ nói chuyện? Huống chi Đậu Đậu là con trai hắn, là tiểu bệnh cũng phải trở thành trọng bệnh đến trị, làm sao đến lượt bọn họ nói ba nói bốn? Nhưng, cố kỵ Liễu Mộ Li mặt mũi, hắn cũng khó nói cái gì. Dù sao hắn cũng vừa mới giết hai thị tỳ của nàng, hắn còn đang hối hận đây, lúc này không nên chọc nàng thêm.

Mục Thánh Thu thì không cố kỵ nhiều như vậy, hắn nhếch miệng, vẻ mặt thú vị, tán thưởng nói:

"Liễu nhị tiểu thư thật sự bản lãnh. Đây là lần đầu tiên tại hạ được nghe xem bệnh không cần bắt mạch. Thật sự làm cho tại hạ bội phục. Tại hạ thật càng ngày càng muốn lãnh giáo Liễu nhị cô nương."

Kỳ thật có vài bệnh không cần bắt mạch cũng chẩn đoán được căn bệnh. Nhưng thân là đại phu, dù hiểu rõ song vì cẩn thận nên sẽ bắt mạch. Đó vừa để xác định ý nghĩ trong lòng, vừa để bệnh nhân an tâm. Điều này không chỉ vì trách nhiệm với bệnh nhân mà còn là trách nhiệm với mình. Làm khám bệnh, không chấp nhận được sơ sẩy đại ý, một khi chẩn đoán sai là có thể chôn vùi tánh mạng bệnh nhân, tuyệt đối không được qua loa. Cho nên, hồng y thị tỳ nói chuyện làm cho Mục Thánh Thu phản cảm tới cực điểm, làm cảm tình hắn dành cho Liễu Mộ Li rớt xuống đáy cốc và lòng mến mộ người tài cuối cùng của hắn cũng mất luôn. Việc Liễu Mộ Li không phản bác cái gì chứng minh những lời này là nàng cho phép, nó đại biểu đó là ý tưởng chân thật trong lòng nàng. Mục Thánh Thu không phải không rộng lượng; những người thiên tư cao ai còn trẻ mà không ngông cuồng? Thân là thiên tài, làm sao không có ngạo khí? Ngay cả chính hắn cũng là như thế. Nhưng Liễu Mộ Li không phải trẻ con mười tuổi mà còn ngạo mạn, nàng căn bản là không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại, không để bất luận kẻ nào vào mắt. Quan trọng nhất là nàng không có nhân ái, trong mắt nàng chỉ dối trá, ích kỷ, lạnh lùng. Loại người như thế dù là tư chất tốt bao nhiêu Phổ Tể Quan bọn họ cũng không dung được này tôn đại phật.



 Chương 26: Hành vi tiểu nhân?

Liễu Mộ Li bị sỉ nhục mặt đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ. Nhưng Mục Thánh Thu nói xong lại không nhìn tới nàng, xoay người nói chuyện với Liễu Mộ Tịch nói chuyện làm cho Liễu Mộ Li nghẹn trong lòng, khó chịu hơn.

"Phương thuốc này là người nào mở?" Mục Thánh Thu hỏi.

"Ta... thấy y thuật hứng thú, bình thường tự học một ít, cho nên hiểu sơ sài ngoài da lông. Hôm nay không kịp gọi đại phu cho nên tự mình mở phương thuốc. Mục công tử, phương thuốc này có vấn đề sao?" Liễu Mộ Tịch có vẻ xấu hổ, nói.

Nhìn thấy Liễu Mộ Tịch khẩn thiết và bối rối, Mục Thánh Thu cười trấn an nói:

"Phu nhân đừng gấp, phương thuốc cô mở tốt lắm, chỉ là cần điều chỉnh liều lượng một vài vị, hiệu quả sẽ rất tốt."

Để hắn sửa lại mấy chỗ... Liễu Mộ Tịch không hề cảm thấy mình bị vũ nhục mà ngược lại càng nghe mắt càng sáng, bội phục nhìn Mục Thánh Thu. Nàng biết mình lần này gặp cao nhân rồi. Danh y cùng lang băm khác biệt ở chỗ không phải biết nhiều hơn phương thuốc mà là liều lượng ở mỗi phương thuốc. Danh y cùng lang băm đồng thời xem bệnh, mở phương thuốc vô cùng có khả năng là giống nhau nhưng liều lượng lại hoàn toàn bất đồng- đây là khác biệt. Nàng vốn muốn nhân cơ hội thỉnh giáo một phen, bởi vì nàng có nhiều nan đề muốn hỏi, nhưng nghĩ đến Đậu Đậu bệnh tình nàng phải nhịn khát vọng. Nàng cảm kích hướng hắn gật đầu và sẽ phái người đi lấy thuốc.

"Đứa trẻ bệnh tình không thể kéo dài, dùng thuốc phu nhân nấu đã tốt rồi, tiếp theo dùng phương thuốc mới cũng không muộn. Cô yên tâm, tạm thời ta sẽ không rời đi." Mục Thánh Thu cười ngăn trở nàng, nói.

Liễu Mộ Tịch nghe đến đó mới xem như yên lòng. Hiếm lắm mới gặp thần y, nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội thỉnh giáo.

Thấy Liễu Mộ Tịch đi lấy thuốc cho Đậu Đậu, Thượng Quan Hoằng mới hỏi:

"Mục công tử, cậu mới vừa nói phương thuốc này là tiện nội mở à, thật vậy chăng?"

Sắc mặt hắn là hoài nghi cùng không vui bởi vì hắn phát hiện mình càng ngày càng không biết vợ mình.

"Thượng Quan gia chủ thật sự hảo phúc khí. Phu nhân quả thật biết y thuật, hơn nữa thiên phú vô cùng tốt, chỉ bằng tự học đã được trình độ này thật sự không đơn giản. Nếu được danh y dạy, tương lai thành tựu sẽ không dưới tôi." Mục Thánh Thu tán thưởng nói.

"Mục công tử quá đề cao gia tỷ đi!"

Mục Thánh Thu vừa dứt lời, Liễu Mộ Li đã cười nhạo.

"Liễu nhị tiểu thư, chỉ giáo cho?" Mục Thánh Thu ánh mắt lạnh lùng, nói.

Liễu Mộ Li vừa rồi chịu đủ Mục Thánh Thu châm chọc, nàng không còn muốn mượn sức hắn nữa, lời nói càng không khách khí.

"Tỷ tỷ của ta chỉ là một tiểu thư khuê các đại môn không ra nhị môn không bước, bình thường cũng chỉ hứng thú cầm kỳ thư họa, tự khi nào mà biết học y? Lại còn học được có thành tựu, thực buồn cười! Mục công tử cho dù thưởng thức tỷ tỷ thì cũng không nên khen tặng nàng như thế nha! Ngay cả tỷ phu còn không biết tỷ tỷ hiểu y đâu, mà ngươi nói như vậy, ngươi đặt tỷ phu ta ở đâu đây?"

Liễu Mộ Li cố ý tăng thêm hai chữ "Thưởng thức", trong lòng ai không có quỷ tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng người trong lòng có quỷ thì ý tưởng là bất đồng. Và Thượng Quan Hoằng chính là một trong số đó. Hắn gian díu với Liễu Mộ Li, vốn là thập phần chột dạ. Liễu Mộ Tịch lại đang xa cách hắn, thậm chí còn muốn hòa ly. Cố tình ở trước mặt hắn nàng cùng vị đại phu tuấn tú này mắt đi mày lại, nàng còn có để trượng phu hắn vào mắt hay không? Nhớ tới tình cảnh ngày ấy nhìn thấy Liễu Mộ Tịch cùng Thượng Quan Vân quần áo không chỉnh, hắn quả thực vừa đố kỵ vừa hận, càng cảm thấy Liễu Mộ Tịch lẳng lơ, áy náy cùng thương tiếc nàng trong lòng hắn phai đi nhiều rồi.

Mục Thánh Thu lúc này tức giận. Liễu Mộ Li làm như vậy quả thực chỉ còn kém chỉ thẳng mặt mà mắng Liễu Mộ Tịch câu dẫn dã nam nhân. Lại còn cố ý nói trước mắt Thượng Quan Hoằng. Đây rốt cuộc là người có bao nhiêu ác độc mới có thể làm bại hoại thanh danh thân sinh tỷ tỷ?

"Người tâm tư bất chính thì nhìn cái gì cũng thấy xấu xa thôi. Liễu nhị tiểu thư, tôi xin khuyên cô trước khi châm chọc người khác thì hãy xem xét lại chính mình. Bản thân bất chính, nào có lập trường nói người khác?"

"Ngươi muốn chết..." Liễu Mộ Li từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ đều là người người nịnh hót, từ ngữ nghe được đều là ca ngợi tán dương. Đây là lần đầu tiên có người nói nàng xấu xa, tâm tư bất chính! Sự tức giận cùng hận ý trong lòng không phải hai ba câu là nói rõ, nhưng nàng không cách nào phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn Mục Thánh Thu.

Nếu là người bình thường có lẽ đã bị nàng phóng thích mãnh liệt sát khí mà dọa sợ, nhưng Mục Thánh Thu thì không hề động dung mảy may, thậm chí còn bảo vệ Đậu Đậu, không cho cái sát khí này ảnh hưởng đến nó.

"Mục công tử lời này có ý gì? Mộ Li làm việc xưa nay quang minh chính đại, chưa bao giờ hành xử tiểu nhân, lại càng không từng xin lỗi bất luận kẻ nào, nàng như thế nào dựng thân bất chính, ngươi dựa vào cái gì nói Mộ Li không phải?" Thượng Quan Hoằng ngồi không yên, trầm giọng nói. "Lại nói, Mộ Li chỉ là nói ra nghi vấn của mình, không hề có ác ý, Mục công tử làm gì ngắt lời cắt nghĩa, cố ý hiểu lầm nàng?"

Mục Thánh Thu còn chưa trả lời, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng Liễu Mộ Tịch:

"Phu quân, ngươi nói Mộ Li muội muội chưa bao giờ thực xin lỗi bất luận kẻ nào, chẳng lẽ nàng ở sau lưng ác ngôn chửi bới ta không tuân thủ nữ tắc, lại đoạt trượng phu của ta, sai khiến hạ nhân vũ nhục ta, lẽ nào không phải thực xin lỗi ta? Mà Mục công tử chỉ nói dùm ta hai câu lời hay mà thôi, nàng liền xem không vừa mắt mà chửi ta ngay, này không tính là tiểu nhân hành vi thì cái gì mới tính?"



Chương 27: Che chở

"Liễu Mộ Tịch ——" Liễu Mộ Li nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, rồi oán hận nhìn Liễu Mộ Tịch bưng thuốc đi tới, mắt như muốn nứt ra.

Nó dám như thế?

Một đứa ta tùy ý gọi đến bảo đi, một tiện phụ ngay cả nha hoàn cũng không bằng nó làm sao dám...

Đắc tội ta? Sao dám ở trước mắt bao người chỉ trích ta?

Nó không muốn ta trợ giúp ly khai nữa sao?

Hay là nó đổi ý, không muốn rời đi Thượng Quan Hoằng?

Nhớ tới Liễu Mộ Tịch tối hôm qua còn yếu đuối bất lực, khúm núm chờ an bài, hôm nay dám chống đối, khiến nàng sượng mặt ở trước mặt mọi người, làm Liễu Mộ Li càng cảm thấy Liễu Mộ Tịch đang trêu chọc nàng —— Liễu Mộ Tịch căn bản không muốn rời đi Thượng Quan Hoằng mà là diễn trò trước mặt nàng mà thôi... Liễu Mộ Li tự nhận tìm được đáp án, trong lòng càng hận Liễu Mộ Tịch thấu xương. Vốn xem ở huyết thống nàng sẽ tha nó một con đường sống, nhưng nếu Liễu Mộ Tịch muốn chết, vậy không trách được nàng.

Liễu Mộ Tịch không phải không cảm nhận được sát ý, nó mãnh liệt đến nổi nàng phải run lên, cơ hồ đứng không vững, nhưng đồng thời nó cũng kích phát của nàng quật cường. Vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không cúi đầu trước Liễu Mộ Li; vô luận người có bao nhiêu khó chịu, không khỏe cũng sẽ không thoái nhượng nửa phần. Nàng trong lòng mặc niệm 《 thanh tâm kinh 》, vậy mà trên người dễ chịu và thanh tỉnh không ít. Nàng không có nhìn tới Liễu Mộ Li đang trợn mắt với nàng, mà là lẳng lặng nhìn Thượng Quan Hoằng, hy vọng hắn cho mình một đáp án.

Thượng Quan Hoằng cũng cảm thấy tức giận, tháo xuống tươi cười, hắn xưa nay ưa thể diện, nhìn đến Liễu Mộ Tịch nói ra chuyện giữa hắn cùng Mộ Li trước mặt nhiều người, hắn bất mãn, thế là hắn trách cứ nhìn nàng, lạnh lùng nói:

"Mộ Tịch, Mộ Li là thân muội muội của nàng, nàng có thể nào làm bại hoại thanh danh muội ấy như thế? Nàng nói về sau muội ấy làm người như thế nào đây? Vả lại ta cùng Mộ Li không phải như nàng nói..." Nói đến đây thì hắn hàm hồ rồi lại cường ngạnh: "Chúng ta trong sạch. Nàng không cần vì nha hoàn Mộ Li đắc tội nàng nàng giận chó đánh mèo. Ta không phải đã báo thù cho nàng rồi sao?"

Liễu Mộ Tịch nghe vậy cười lạnh trong lòng. Tuy sớm biết Thượng Quan Hoằng thiên vị Liễu Mộ Li nhưng vẫn không ngờ hắn sẽ vô sỉ như vậy! Theo cách nói của hắn, thì nàng người bị hại thế nhưng trở thành đầu sỏ gây nên sự bại hoại thanh danh của Liễu Mộ Li? Nàng thu hồi ánh mắt, không nhìn tới hắn nữa. May mắn nàng đã hoàn toàn chặt đứt tình cảm, dù nghe xong những lời này trong lòng cũng không còn khổ sở nữa, mà chỉ vì mình đã trải qua không đáng giá.

Thượng Quan Hoằng không xứng làm chồng, không xứng làm cha!

Nàng đi đến trước giường, đút Đậu Đậu uống thuốc.

Liễu Mộ Tịch không để ý đến đôi tiện nhân, Mục Thánh Thu đã nhìn thấy trước đó. Hắn cảm thông Liễu Mộ Tịch nhưng đồng thời hiểu nàng quá mức yếu đuối. Song hiện tại, hắn phát giác Liễu Mộ Tịch thực ra không đáng thương như hắn nghĩ.

Nàng này nhìn như nhu nhược kỳ thật kiên cường hơn bất luận kẻ nào. Nếu là nữ nhân bình thường, gặp tình huống này, nếu không điên hay trở nên cực đoan thì là ân hận, chỉ hy vọng có ai đến giúp nàng. Nhưng Liễu Mộ Tịch đối mặt với hai người kia thì chỉ có bình tĩnh, giống như hai người này dù như thế nào cũng không liên quan đến nàng. Dù là khi nói ra bê bối của bọn họ, nàng cũng chỉ như khách quan luận sự, và làm sáng tỏ trong sạch của mình. Càng thuyết minh nàng kiên cường là hắn đã nhìn ra, Thượng Quan Hoằng - Liễu Mộ Li đã không đáng làm nàng thương tâm khổ sở nữa. Bọn họ đối với nàng chỉ là người xa lạ.

Hắn sẽ thưởng thức người thiện lương, và hắn càng thêm thưởng thức người vừa thiện tâm, trí tuệ, rồi lại kiên cường giống nàng.

"Thượng Quan gia chủ, ta hiện tại hoài nghi rốt cuộc ai mới là vợ anh? Nếu ta có ái thê, nếu có ai thương tổn nàng, cho dù là thân nhân của nàng thì ta cũng sẽ báo thù cho nàng, không để nàng ủy khuất." Mục Thánh Thu nói.

"Thê tử của ta là Mộ Tịch. Nhưng Mộ Li không có tổn hại nàng, tất cả đều là đám tiện tỳ tự ý chủ trương, Mộ Tịch nói năng lỗ mãng không liên quan đến Mộ Li." Thượng Quan Hoằng nghe ra ý ngôn tại ngoại song lại như cũ mạnh miệng.

"Đủ rồi!" Liễu Mộ Li nàng đường đường người thừa kế Liễu gia, há dễ dàng tha thứ người khác nói nàng ba bốn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? "Mục Thánh Thu, ngươi quản được nhiều chuyện như thế. Cho dù A Hoằng thích ta thì cũng là chuyện nhà chúng ta, can hệ gì đến ngươi?"

Thấy Mục Thánh Thu kinh ngạc, Liễu Mộ Li cười, đi đến trước mặt Thượng Quan Hoằng, ôm tay hắn, vô cùng thân thiết nói:

"Ta đoạt nam nhân của nàng lại như thế nào? Ai bảo nàng vô năng, không quản được nam nhân của mình? Hừ, cái loại phế vật nàng không xứng với A Hoằng."

Khoảnh khắc bị ôm tay Thượng Quan Hoằng muốn vẫy lại vẫy không xong. Nghe được Liễu Mộ Li nói thì vừa giận lại vừa vui vẻ, chờ mong một cách khó hiểu. Hắn thích Mộ Li ở chỗ thẳng thắn và gan lớn, cái mà người bình thường kiêng kị thì nàng hoàn toàn không để vào mắt - đạo đức luân lý nàng đều xem như cứt chó. Tuy hắn cảm thấy nàng làm vậy không đúng nhưng vẫn mê muội... Nàng tùy tâm sở dục như vậy thật sự rất mê người! Hiện tại, hắn thậm chí có ý tưởng muốn công khai bọn họ tình cảm lưu luyến, hắn muốn cho tất cả mọi người đều biết kỳ nữ trước mặt này là của hắn!

Mục Thánh Thu bị tức đến buồn cười. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được thứ vô sỉ như vậy, mà còn là người đàn bà quang minh chính đại vô sỉ. Giựt chồng theo như nàng nói chẳng những không phải chuyện gièm pha mà là chuyện đáng kiêu ngạo đáng khoe khoang? E là nàng cướp Thượng Quan Hoằng không phải bởi vì yêu thích hắn mà là khoái cảm cướp đoạt được đồ vật của người khác đi! Loại người vì tư lợi, duy ngã độc tôn, quy củ, đạo đức không nhìn căn bản bất trị, thuyết giáo, cảm hóa vô ích. Nếu có được cường đại võ lực cùng thế lực thì thiên hạ không biết có bao nhiêu người vì nhất thời hứng khởi của nàng mà cửa nát nhà tan, thống khổ cả đời! Mục Thánh Thu cảm thấy Liễu Mộ Li kém tới cực điểm. Đàn bà không biết thẹn dù có xinh đẹp như thế nào cũng sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Lúc này, Liễu Mộ Tịch đã đút thuốc cho Đậu Đậu xong, nghe Liễu Mộ Li n kiêu ngạo mà khiêu khích cũng không tức giận. Nàng bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hoằng nói:

"Ngươi còn có gì muốn nói với ta?"

Thượng Quan Hoằng chột dạ, cảm thấy thẹn, nhưng hắn thật sự không bỏ được Mộ Li.

"Mộ Tịch, ta cùng Mộ Li là thật tâm yêu nhau. Nàng yên tâm, Mộ Li sẽ không lấy vị trí của nàng; nàng vĩnh viễn sẽ là gia chủ phu nhân Thượng Quan Phủ." Hắn nói.

"Ý phu quân là muốn Mộ Li muội muội làm thiếp? Tốt, nếu phu quân thích, ta tuyệt đối không phản đối."

Nàng mỉm cười nhìn Liễu Mộ Li một cách khoan dung rộng lượng.



Chương 28: Rạn nứt

Liễu Mộ Tịch biết ý Thượng Quan Hoằng không phải như thế và càng biết lấy Liễu Mộ Li tâm cao khí ngạo tuyệt sẽ không làm thiếp. Nàng nói những lời này để cho bỏ ghét mà thôi.

Liễu Mộ Li nghe xong tức nổ phổi thật. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ chịu vũ nhục như thế này. Ai nói tới làm thiếp cũng khiến nàng khó có thể chịu được.

"Liễu Mộ Tịch, tiện nhân ngươi!"

Liễu Mộ Li buông tay Thượng Quan Hoằng, sẽ tát Liễu Mộ Tịch. Mà nàng lại quên nơi này còn có nam nhân, không phải ai cũng nằm dưới váy nàng, dù là Thượng Quan Hoằng cũng sẽ không trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh. Và, Thượng Quan Hoằng tuy cũng muốn ngăn cản Liễu Mộ Li lại phát hiện có người nhanh hơn.

Mục Thánh Thu nhẹ nhàng nắm cổ tay Liễu Mộ Li - tất nhiên là cách quần áo – người khác có lẽ nhìn thấy mỹ nữ bực này sẽ nghĩ cách tìm chút tiện nghi nhưng hắn thì ngoài việc chưa bao giờ có ý nghĩ xấu xa như thế thì mỹ nữ trước mắt đây là người hắn cực kỳ chán ghét. Hắn còn sợ nàng tới chiếm tiện nghi mình a!

Hắn đứng trước Liễu Mộ Tịch, mỉm cười nhìn Liễu Mộ Li trước mắt tức giận mắt trừng trừng, nói:

"Liễu nhị tiểu thư thật là nóng nảy, một lời không hợp liền động thủ đánh người, hơn nữa còn là thân tỷ tỷ, tương lai có thể là chủ mẫu, thân làm thiếp, cô không khỏi quá không hiểu quy củ?"

Một câu chủ mẫu, một câu làm thiếp vũ nhục mình - Liễu Mộ Li nghe mà tức đến không còn lý trí, thực muốn giết người, nhưng tay Mục Thánh Thu như kìm sắt, chẳng những nắm cổ tay mà còn ngăn chặn mạch môn của nàng, làm nàng không có biện pháp vận khí đả thương người.

"Khốn kiếp! Dù ta có chết cũng không làm thiếp. Nàng là cái thá gì mà muốn làm chủ mẫu của ta? Si tâm vọng tưởng!" Liễu Mộ Li mắng.

"Không phải cô thích Thượng Quan gia chủ sao? Làm thiếp của hắn có làm sao? Lẽ nào hắn sẽ bạc đãi cô? Đối với cô mà nói làm thiếp có lẽ ủy khuất nhưng so với không danh không phận đi theo người ta tốt hơn nhiều." Mục Thánh Thu lại nhàm chán nói.

Thượng Quan Hoằng vốn muốn bảo Mục Thánh Thu buông Liễu Mộ Li ra mà nghe xong hắn nói lại tâm động, không khỏi chờ mong nhìn Liễu Mộ Li, muốn nghe nàng trả lời như thế nào. Nàng không phải thích mình sao? Vì mình ủy khuất một chút lại thế nào? Huống hồ Mộ Tịch nhu nhược, tương lai nàng cũng không chịu thiệt cái gì. Hai người bọn họ không cần tách ra đây là chuyện tốt cỡ nào a!

Liễu Mộ Li nghe vậy lại giống như bị vô cùng nhục nhã. Nàng đường đường thiên kiêu chi nữ, đường đường người thừa kế Liễu gia, đó là dâng vài nam nhân tuấn tú làm phu thị cũng không quá đáng, thế nhưng còn có người muốn nàng làm thiếp, thật sự là suy nghĩ kỳ lạ. Hừ, Liễu Mộ Li nàng cho dù thích một người nam nhân, thì nam nhân kia cũng chỉ có thể nhân nhượng nàng chứ không phải nàng nhân nhượng hắn. Tuy nàng thích Thượng Quan Hoằng, dây dưa hắn không ngừng, nhưng đó là bởi vì tính thích giữ của của nàng mà thôi.

Nếu muốn tính thì Lạc Minh vẫn luôn bất ly bất khí nàng đó. Bất kể võ công, dung mạo hay năng lực đều không kém Thượng Quan Hoằng. Nàng còn phi thường thích hắn, thậm chí là tín nhiệm hơn Thượng Quan Hoằng. Đó còn là người nàng tương lai nhất định thu vào hậu cung của mình, cớ sao lại vì Thượng Quan Hoằng mà bồi mình vào, quá không đáng giá. Nàng tuyệt không thể vì một cái cây mà buông tha cho cả cánh rừng rậm. Còn bảo nàng cúi mặt làm thiếp trước mặt Liễu Mộ Tịch, mệt bọn họ cũng nghĩ ra! Vì thế, Liễu Mộ Li nén giận, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cuồng vọng nói:

"Thiên hạ này không ai xứng bảo ta làm thiếp cho hắn!"

Thượng Quan Hoằng nghe vậy sắc mặt trắng nhợt. Hắn cảm thấy Liễu Mộ Li khẩu khí có vẻ xem thường hắn.

"Chẳng lẽ Thượng Quan Hoằng cũng không xứng?" Mục Thánh Thu nghiền ngẫm nhếch miệng, hỏi.

Liễu Mộ Li không vui nhíu mày, tuy cảm giác không đúng nhưng vẫn nói:

"Ta nói là bất luận kẻ nào. Các ngươi đừng quên ta là người thừa kế Liễu gia, lại võ học kỳ tài, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì một nam nhân mà vứt bỏ thân phận, địa vị của mình sao? Các ngươi không khỏi quá coi thường ta đi!"

Liễu Mộ Li liếc nhìn Mục Thánh Thu, khẩu khí không khó nghe ra ngạo khí của nàng.

Mục Thánh Thu thán trong lòng, hắn rất muốn hỏi: ngươi đã kiêu ngạo như thế, vì sao còn đoạt nam nhân người khác? Nhưng hắn không có hỏi bởi vì hắn biết có hỏi cũng vô dụng. Bởi vì người như Liễu Mộ Li tuyệt đối sẽ không cho là mình sai.

"Thượng Quan gia chủ, anh có nghe được? Liễu nhị tiểu thư không tính làm thiếp, lẽ nào anh vẫn muốn sống cùng nàng? Hoặc là anh vì Liễu nhị tiểu thư mà, hòa ly Liễu đại tiểu thư?" Mục Thánh Thu hỏi.

Thượng Quan Hoằng lúc này vẫn ngơ ngẩn. Hắn rất tự tin với bản thân, cho rằng Liễu Mộ Li yêu hắn một cách độc nhất vô nhị, bất kể hắn làm gì cũng nguyện ý. Nhưng nghe xong lời nàng nói hắn không dám nghĩ như vậy nữa. Mộ Li... không hề giống như hắn nghĩ! Một khi đã như vậy, cớ sao nàng còn trêu chọc hắn? Nếu nàng không đến trêu chọc hắn hắn có thể vĩnh viễn sẽ không bước đi bước kia, càng sẽ không hãm sâu mà yêu nàng si cuồng, sẽ không thương tổn Mộ Tịch mà mỗi ngày trốn tránh không dám đối mặt hiền thê... Hắn kinh ngạc nhìn Liễu Mộ Li, muốn nhìn ra lòng dạ nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Song Liễu Mộ Li lúc này chỉ lo trợn mắt nhìn Mục Thánh Thu đối diện, làm sao chú ý tới hắn? Trong lòng lạnh lẽo, Thượng Quan Hoằng thờ ơ nói:

"Không, vô luận như thế nào ta cũng không hòa ly. Mộ Tịch vào phủ ba năm vẫn hiền lương thục đức, cần cù chịu khó, không có công lao cũng có khổ lao, ta thế nào nhẫn tâm vì tình yêu của mình mà vứt bỏ nàng? Huống hồ chúng ta còn có môt đứa con trai."

Liễu Mộ Li thần sắc lạnh lùng, không nói gì.

Liễu Mộ Tịch nghe xong lời này lại nhịn không được, nàng từ phía sau Mục Thánh Thu đi ra, nói:

"Thượng Quan Hoằng, ta không cần ngươi thương hại. Nếu ta gả cho ngươi thì ta sẽ làm tròn bổn phận làm vợ, đó là điều một người vợ phải làm."

"Mộ Tịch..." Thượng Quan Hoằng áy náy.

"Tuy nhiên, " Liễu Mộ Tịch không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Ngươi ngưỡng mộ Mộ Li đã lâu, ta đây cũng không muốn làm nhân vật phản diện chắn giữa các ngươi, chia rẽ đôi tình nhân. Quân đã vô tình thì ta thôi. Ngươi đã không còn tâm ý với ta, thì ta đây cũng sẽ không mặt dày mày dạn quấn quít lấy ngươi. Ta tự biết lui xuống!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro