16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Ra mặt.

"Cẩm Chi." Cao Y vừa ngọt ngấy vừa gặp may kêu Ngu Thư Hân, cô bước tới trước mặt Ngu Thư Hân: "Hôm nay cực khổ."

Nhân viên đoàn phim "Cô gái Vi Thành" cũng ít nhiều biết tình huống của Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường, thấy điệu bộ của Cao Y y như là "chánh cung nương nương".

"Tiểu Thiên, đem trà lại nhanh." Nói, Cao Y lại nhìn trợ lý phía sau. Trợ lý xách vài túi đồ uống, hì hục chạy đến. Giọng Cao Y kèm theo chút thân thiết: "Mọi người cực khổ, đến uống nước nghỉ ngơi chút."

"Chắc đây là đạo diễn Dịch?" Cao Y lấy hai bình trong túi, đưa cho Dịch Dịch: "Cám ơn anh chăm sóc..."

Thấy dáng vẻ Cao Y vẫn như trước đây, Ngu Thư Hân kéo tay cô: "Cô qua đây."

Vừa nãy Cao Y sang đây, Ngu Thư Hân vốn định lạnh lùng không đếm xỉa đến Cao Y, nghĩ Cao Y sẽ không tự làm mất mặt. Không nghĩ rằng Cao Y còn cố gắng tự tìm sân diễn cho mình.

"Bà cô ơi." Quản lý xách váy cho Cao Y gọi to, vẻ mặt cầu xin. Nếu bị quản lý lớn biết Cao Y lén lút hẹn hò Ngu Thư Hân ở "nơi công cộng", chắc chắn sẽ mắng hắn chết.

"Mọi người muốn ăn uống gì, cứ việc nói với quản lý của tôi." Cao Y cười cười, lại liếc nhìn quản lý: "Anh chờ ở đây, mọi người muốn ăn gì anh cũng phải mua hết."

Ngu Thư Hân lôi kéo cô, Cao Y cũng thuận thế đi theo nàng, lướt qua Triệu Tiểu Đường cũng không nhìn Triệu Tiểu Đường. Giọng điệu "vợ lớn" rất gây khó dễ. Nét mặt của Triệu Tiểu Đường không có gì thay đổi.

"Cô Triệu đúng không? Cô uống..." Quản lý của Cao Y cầm bình hồng trà, hình như muốn xun xoe đưa cho Triệu Tiểu Đường. Hắn biết Triệu Tiểu Đường, hai hôm wei số liệu* tăng lên, nghe nói vẫn chưa kí hợp đồng với công ty đại diện.

*Wei số liệu: Biểu đồ thổng kê thể hiện mức độ nổi tiếng, lượng người hâm mộ, lượng người theo dõi, sức ảnh hưởng... của weibo với một đối tượng nào đó.

"Cám ơn, tôi không uống những thứ này." Triệu Tiểu Đường cầm chai nước khoáng bên tay mình, cô hớp một hớp nhỏ, nhìn Ngu Thư Hân và Cao Y cách đó không xa.

"Hai hôm nay em không nghe điện thoại của tôi." Cao Y cắn cắn môi, hơi tủi thân nói. Diễn xuất hết sức thích hợp, líu ríu còn kèm theo giọng mũi, có vẻ vô cùng tủi thân.

"Ý của tôi đã rất rõ ràng." Ngu Thư Hân nói rằng: "Cao Y, cô cũng không phải người lằng nhằng."

Trước mặt nàng Cao Y luôn rất thu phóng tự như, Ngu Thư Hân nghĩ đời trước nàng như con rối trong tay Cao Y. Tất cả những hành động của nàng, đều bị hỉ nộ ái ố của Cao Y khống chế.

"Em giận tôi." Cao Y kéo tay Ngu Thư Hân: "Mấy hôm nay tôi đều ở đây, tôi muốn quay phim với em."

Là người trong ngành giải trí, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có tính nhiều chuyện. Nhân viên đoàn làm phim "Cô gái Vi Thành" vô tình hay cố ý nhìn Ngu Thư Hân và Cao Y cách đó không xa, coi Triệu Tiểu Đường có phản ứng gì. Triệu Tiểu Đường là người Ngu Thư Hân tiến cử, nếu không có Ngu Thư Hân, ai biết Triệu Tiểu Đường chứ.

Triệu Tiểu Đường cầm một quyển vở hơi dày, tay còn cầm bút, dường như đã ngăn cách cô với những ánh mắt "có sắc" xung quanh.

Từ trước đến nay Dịch Dịch không quan tâm những thứ này, hắn ngậm một điếu thuốc, quét một vòng xung quanh những người xem trò vui: "Tất cả nghỉ ngơi đủ rồi đúng không?"

Dịch Dịch vừa nói một cái, người xung quanh nín thinh. Thuốc không có châm lửa, hắn ngồi xuống cạnh Triệu Tiểu Đường: "Hai hôm nay thấy cô cầm cuốn vở này, là gì vậy?"

"Nhạc của em trai tôi soạn." Nhắc đến em trai, dường như ánh mắt của Triệu Tiểu Đường cũng trở nên dịu dàng hơn: "Hiện giờ nó học ở Học viện âm nhạc Moscow."

"Em cô bao nhiêu tuổi?" Hắn thấy tuổi của Triệu Tiểu Đường cũng không lớn, nào ngờ còn một người em trai.

"Nhỏ hơn tôi bốn tuổi."

"Nhỏ thật, còn rất giỏi nhỉ, nhỏ vậy đã học ở nước ngoài." Dịch Dịch nói. Hắn lười biếng ngước mặt, hình như muốn nhìn Ngu Thư Hân và Cao Y. Không thấy, chắc là đi rồi: "Cái giới này nói dễ cũng dễ, nó khó cũng khó. Rảnh rỗi nói linh tinh, cô đừng để ý quá."

"Để tôi đi nhấn mạnh với họ lại lần nữa." Dịch Dịch nói. Dịch Dịch tương đối yêu tiếc người tài, hiếm khi coi trọng một diễn viên, dĩ nhiên mong cô có thể thừa phong phá lãng, phù diêu nhi thượng*.

*Thừa phong phá lãng, phù diêu nhi thượng: Thuận gió rẽ sóng tiến tới, thăng tiến nhanh chóng.

"Không sao."

"Sao?"

"Tôi nghe, trong lòng cũng có nhạc. Người khác vụng trộm gì đó sau lưng, ngược lại tôi thoải mái hơn." Triệu Tiểu Đường nói.

Hư tình giả ý không sợ, đáng sợ là tín dĩ vi chân*. Công ty phá sản, chú bác lúc trước tốt bụng, giờ cũng trở mặt đòi nợ. Cha mẹ nói với cô ai là bạn từ thuở không tiền, ai là bạn cùng chung hoạn nạn, càng "thân thiết" thì cắn càng tàn nhẫn, Triệu Tiểu Đường vẫn luôn nhớ rõ tòa nhà cha mẹ nhảy lầu. Cô nhìn chú Chu nói là tự cha mẹ cô nhảy xuống, nóng lòng thoát khỏi diện tình nghi: "Hai vợ chồng nó còn thiếu tiền tôi, làm vậy, sau này chuyện trả nợ cho tôi tính thế nào, coi như gặp họa lớn đi, coi như mấy năm nay làm ăn không công."

*(Hư tình giả ý) sự giả dối nhiệt tình ngoài mặt không đáng sợ, mà đáng sợ là (tín dĩ vi chân) coi điều giả dối là sự thật.

"Con trả."

"Triệu Tiểu Đường con nói gì đó?" Những người thân thích kéo Triệu Tiểu Đường: "Chú Chu của con không cần con trả."

"Con sẽ trả cho chú, cho con thời gian." Đốt tiền giấy xong, Triệu Tiểu Đường chống cánh tay có cột vải đen đứng lên: "Giờ có thể cúi đầu với cha mẹ con chứ."

Tuổi còn nhỏ, nhưng lưng rất thẳng, khuôn mặt cô bình tĩnh, không nhìn được cảm xúc. Chu Phân Thủ ngẩn người, nhìn cô bé trước mặt, tự cảm thấy thất lễ ho một cái. Dù sao cũng ở trong linh đường của người ta, Chu Phân Thủ cúi đầu với hủ tro cốt của cha mẹ Triệu Tiểu Đường một cái.

"Người nhà tạ lễ."

Triệu Tiểu Đường đỡ vai em trai mình, vẫn chưa cúi đầu xong, Chu Phân Thủ vội vàng bỏ đi, lúc đi còn ném lại một câu thế này: "Đừng trách chú làm khó con, đây là tự con nói."

Triệu Tiểu Đường khom lưng đứng lên, nhìn những người đến đây đòi nợ: "Nếu đến, thì từ biệt cha mẹ con đi."

Linh đường Triệu gia, ngay cả người trong dòng họ cũng che mặt mà khóc, Triệu Úc Phong càng khóc không thở được, chỉ có Triệu Tiểu Đường, vẻ mặt bình tĩnh, tấm lưng thon gầy quay vòng giữa chuyện những người đòi nợ và hậu sự của cha mẹ. Đối với tình cảnh nợ nần chồng chất như vậy, Triệu Tiểu Đường xử lý cũng cho cha mẹ qua đời được thể diện.

"Tâm trạng của cô cũng được, tôi chỉ sợ cô chịu đựng quá. Mười mấy tuổi, không nợ ai." Dịch Dịch nói tiếp.

"Ừ."

Dịch Dịch vừa thấy Triệu Tiểu Đường, đã cảm thấy khí chất của Triệu Tiểu Đường cũng khá, không như loại người tước tiêm não* chui vào giới để nổi tiếng. Người như vậy, tại sao bằng lòng trao thân cho người khác?

*Tước tiêm não: Chỉ một người ngụy trang, bề ngoài giả dối, ghê tởm, bán mạng dựa dẫm.

Chỉ lát sau, Ngu Thư Hân đã trở lại. Khi Ngu Thư Hân trở lại, đã đổi một bộ quần áo khác. Lần này thì trong bụng mọi người đều nín cười, thật là kịch liệt.

So với mọi người "nhìn nhau cười", bụng Ngu Thư Hân cực kì bực. Vừa không muốn bị nhân viên đoàn phim nhìn như con khỉ, đương nhiên Ngu Thư Hân cũng không muốn Triệu Tiểu Đường thấy, kẻo Triệu Tiểu Đường nói cái gì gì mà "vì không phải là cô ấy sao" kì kì quái quái. Tìm góc coi như ít người, Cao Y hưng phấn kinh khủng, nói một hai câu thì "động tay động chân" với nàng. Lần trước là sửng sốt không biết làm sao, lần này sao có thể để Cao Y chiếm ưu thế. Hai người lôi kéo đánh nhẹ, Ngu Thư Hân xé váy Cao Y, Cao Y xé tay áo của nàng. Vất vả lắm mới chiếm ưu thế, có thể hung hăng đánh Cao Y rồi, kết quả trợ lý của Cao Y đến, ôm Cao Y đi.

Không được, hôm nào nàng phải tìm lúc không có ai, dùng bao tải trùm đánh Cao Y một trận. Gặp lại cười một cái thù hận bay hết không phải phong cách của Ngu Thư Hân, đánh giẫm mới hả giận.

Tiếp theo là phần diễn của Triệu Tiểu Đường, phần diễn của Ngu Thư Hân qua ngày hôm sau. Hiếm khi có cảnh quay một mình Triệu Tiểu Đường, phim này chủ yếu nói về Vi Thành, phần lớn Cổ tiểu thư là "phông nền". Cảnh này chủ yếu là ly tán, người cha quân phiệt của Cổ tiểu thư đã chết, bọn quân phiệt khác tấn công vào thành. Phó sĩ quan hộ tống Cổ tiểu thư ra khỏi thành, Cổ tiểu thư dừng ở cửa thành, cô bắt đầu chạy trở về. Cô không để ý phó sĩ quan sau lưng, càng chạy càng nhanh. Cảnh này còn có máy quay trên cao, cẩu quay đưa máy quay lên cao.

Ngu Thư Hân nhìn màn hình, trong màn hình Triệu Tiểu Đường mặc áo choàng đỏ, cô quay đầu lại, phó sĩ quan hét lên sau lưng cô, cô chụp chiếc mũ áo choàng lên, mũ che cô rất kín. Sau đó là cảnh từ trên cao quay xuống, người người đều sợ hãi và lo lắng, Triệu Tiểu Đường đóng vai Cổ tiểu thư gạt đám đông ra, đi ngược lại đám đông. Áo choàng màu đỏ và đám đông màu xám, hai hướng tạo thành sự tương phản rõ nét. Cảnh này tương đương phần cuối, đương nhiên Dịch Dịch đã chuẩn bị mấy kết cục, đây chỉ là một trong những kết cục đó.

Nhìn Triệu Tiểu Đường diễn, Ngu Thư Hân cảm khái hỏi một câu: "Cô ấy trở lại tìm Vi Thành sao?"

Dịch Dịch cười, thờ ơ nhún vai: "Ai biết được."

"Kịch bản không phải anh viết sao?"

"Các cô ấy là người, là người thì không thể nghe lời." Dịch Dịch nói, còn hô một tiếng cắt. Cảnh này, một lần qua.

Kì quái bất bình thường, Ngu Thư Hân còn khinh bỉ Dịch Dịch trong bụng, nàng biết không thể hỏi vấn đề của "người làm nghệ thuật". Như kiểu đạo diễn quay phim nghệ thuật, Ngu Thư Hân cũng chia đến nhóm "người làm nghệ thuật". Ngu Thư Hân thuộc kiểu thực dụng, nàng thích nghe chuyện rõ ràng. Như kiểu bình thường không nói lời nào, nói một câu giữ lại một câu, Ngu Thư Hân không thích. Nói cười hiểu ngầm, lỡ nghĩ sai thì sao?

Triệu Tiểu Đường xin nghỉ mấy ngày nên buổi tối đến khách sạn đoàn phim chuẩn bị. Ngày mai Ngu Thư Hân có cảnh quay, cũng không trở về, thấy khách sạn đoàn phim chuẩn bị gần, nàng cũng cầm thẻ phòng đến khách sạn. Gặp Triệu Tiểu Đường trên hành lang, và cùng đi thang máy với Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân nhìn thẻ phòng của mình. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Chắc chắn là trùng hợp, số phòng của Ngu Thư Hân ở cạnh Triệu Tiểu Đường. Càng trùng hợp hơn là, phòng Triệu Tiểu Đường bị rỉ nước, nước ngấm đến hành lang.

Triệu Tiểu Đường liếc mắt nhìn Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân giơ tay lên: "Không phải chị làm."

"Chị mới đến hôm nay." Ngu Thư Hân nói xong lại cảm thấy mình là trí não chậm phát triển, nàng giải thích làm gì? Triệu Tiểu Đường còn không rõ phòng bên cạnh mình có người ở hay không.

Triệu Tiểu Đường gọi điện thoại cho khách sạn, một lúc lâu lễ tân mới nghe. Biết phòng bị rỉ nước, cũng lười biếng nói rằng: "Vậy cô tắt nước lại trước, ngày mai tôi kêu thợ đến."

Thái độ này không được, Ngu Thư Hân vừa đến, lễ tân còn ân cần xin chữ kí của nàng. Đương nhiên nàng biết lễ tân không thích nàng, chỉ là thói quen thỏa mãn cảm giác hư vinh có "sao lớn". Ngu Thư Hân của đời trước, mũi ngước lên trời, người khác xin chữ kí của nàng, nàng cũng không suy nghĩ, không phải người hâm mộ, dân chúng bình thường xin chữ kí có lợi ích gì.

Ngu Thư Hân giành lấy điện thoại của Triệu Tiểu Đường: "Bây giờ, lập tức sắp xếp phòng mới và xin lỗi trước mặt, tạm thời tôi không truy cứu thái độ phục vụ của cô."

Chương 17: Ngủ chung.

Nói xong, Ngu Thư Hân lập tức cúp máy. Uy hiếp người khác, mình ít nói, có thể khiến người ta nghĩ nhiều lo nhiều. Con người là vậy, bạn tận tình khuyên bảo cô ấy, cô ấy càng nghe tai này ra tai kia, xong cô ấy còn hỏi bạn một câu bạn nói đến đâu rồi. Bạn chỉ nói một câu, những thứ khác để cô ấy tự tìm tòi, cô ấy sẽ sợ thái độ của bạn, làm việc cũng tích cực hơn.

Quả nhiên trong chốc lát, lễ tân dẫn thợ đến: "Thực sự rất xin lỗi cô Ngu, những ngày gần đây đoàn phim đến..."

"Cô nói xin lỗi với tôi làm gì?" Ngu Thư Hân liếc lễ tân.

"Xin lỗi xin lỗi..." Lễ tân chắp hai tay trước ngực, liên tục nói xin lỗi hai lần, tiếp theo mới chuyển qua Triệu Tiểu Đường: "Rất xin lỗi cô Triệu, có thể cô phải chờ một chút, tôi bảo thợ..."

"Cô sẽ không để cô Triệu chờ, rồi còn ngủ trong cái phòng bị hỏng của cô chứ?" Ngu Thư Hân chen miệng.

Lễ tân lộ ra vẻ mặt khó xử: "Mấy đoàn quay đến, xung quanh cũng không nhiều khách sạn lắm... Nếu không tôi bảo người, đưa cô Triệu đến khách sạn khu Yến Hải? Cũng là của công ty chúng tôi, điều kiện hoàn toàn..."

"Khu Yến Hải?" Ngu Thư Hân liếc mắt khinh bỉ: "Cô biết đây là khu gì không? Đợi cô đưa cô Triệu đến đó, cô Triệu còn ngủ được không?"

"Rất rất xin lỗi..." Lễ tân cũng vội đến choáng đầu.

"Cô Ngu, hình như phòng của cô có thể ngủ hai người." Thợ sửa cầm thau múc nước lên tiếng.

Im lặng, Ngu Thư Hân cũng im miệng. Nàng nhìn thợ sửa thò đầu ra từ trong phòng. Anh nói nhiều, Ngu Thư Hân nhanh chóng liếc mắt khinh bỉ.

"Cô Ngu, nếu không..."

Cũng tại mình nhiều chuyện. Ngu Thư Hân không hề nghĩ ngợi, mở miệng từ chối: "Phòng nhỏ như vậy, còn không đủ mình tôi ngủ."

"Cô Triệu, cô chờ thêm một chút... Tôi đi xem lại có phòng hủy đặt không..." Lễ tân nói với Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường đã vén tay áo lên, cùng múc nước với thợ.

Lễ tân đi rồi, Ngu Thư Hân cũng quay đầu về phòng. Tắm rửa xong, đắp mặt nạ, nằm trên giường nàng giơ tay mình lên, nhìn chỉ phúc* mười ngón tay, lại ngón tay lên gõ gõ chỉ phúc của mình. Ngu Thư Hân gỡ mặt nạ, ném vào thùng rác.

*Chỉ phúc: Ý chỉ phần thịt đầu mười ngón tay.

Cửa phòng Triệu Tiểu Đường còn mở, trên sàn nhà còn hơi ẩm ướt, Ngu Thư Hân nhón chân bước vào. Hiện giờ Triệu Tiểu Đường ở trong phòng vệ sinh, tay áo của cô vén lên, ngay cả ống quần cũng vén lên, chân trần, lộ ra mắt cá chân nhỏ bé. Nhìn Triệu Tiểu Đường thế này, Ngu Thư Hân ngẩn người, sau đó mới kéo Triệu Tiểu Đường ra ngoài, vẻ mặt Triệu Tiểu Đường có hơi lơ mơ, tay còn cầm dụng cụ. Ngu Thư Hân lấy dụng cụ trong tay cô, ném vào thùng dụng cụ: "Anh thợ, khách sạn của anh lớn vậy, sao sửa này nọ keo kiệt thế này, còn để khách lấy dụng cụ cho anh..."

"À à..." Thợ sửa trông rất chất phác, hắn xấu hổ cười.

"Đừng trách anh Đào, em nói giúp một tay." Triệu Tiểu Đường nói.

"Em cũng là nữ diễn viên đó, em..." Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường ra, lấy dép bông cho Triệu Tiểu Đường mang, Ngu Thư Hân muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì.

"Không sao." Triệu Tiểu Đường mang dép bông vào.

Triệu Tiểu Đường càng vậy, Ngu Thư Hân càng không biết nói thế nào. Nàng nhìn Triệu Tiểu Đường, quần áo của Triệu Tiểu Đường hơi ướt, còn dính dầu nhớt lấm tấm. Suy nghĩ một chút, giữ cổ tay Triệu Tiểu Đường lại, kéo cô đến phòng của mình. Lấy áo choàng tắm treo trong tủ quần áo: "Đi tắm thay đồ đi."

Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân, im lặng cầm áo choàng tắm.

Ngu Thư Hân ngồi trên sô pha, nàng mở tivi lên, đúng lúc là kênh ẩm thực, xem cũng hơi đói. Nàng lia phòng một vòng, mở tủ lạnh khách sạn, đồ ăn la liệt trong tủ lạnh, Ngu Thư Hân thấy ngay mì ăn liền.

Mì ngâm nước sôi rồi, Triệu Tiểu Đường cũng đi ra, cô đang lau tóc. Dưới cái khăn lớn, mặt của cô có vẻ rất nhỏ. Nói ra thì Triệu Tiểu Đường cũng rất kì diệu, khuôn mặt lập thể tinh xảo như thế, còn nhỏ như vậy, hoàn toàn chống được màn hình to. Như Ngu Thư Hân ra khỏi màn hình, người khác thấy nàng đều sẽ vô cùng kinh ngạc: "Cô Ngu, mặt cô nhỏ quá vậy."

Vậy trong ấn tượng của bọn họ, rốt cuộc mặt của nàng lớn bao nhiêu?

Lúc này Triệu Tiểu Đường đã bước đến, cô cúi đầu nhìn Ngu Thư Hân bưng mì ăn liền ngồi trên sô pha. Mì ăn liền ngâm nước sôi sắp xong rồi, Ngu Thư Hân ngậm cái muỗng tràn lan nước bọt. Triệu Tiểu Đường với tay, lấy mì trong tay Ngu Thư Hân.

"Của chị." Ngu Thư Hân vẫn rất cố gắng bảo vệ thức ăn, nhìn tư thế thì nàng gần như đang ôm mì ăn liền.

Triệu Tiểu Đường sửng sốt một chút, nhanh chóng đoạt lấy mì trong tay Ngu Thư Hân: "Đói bụng?"

"Chị đói chết." Ôi trời, sớm biết vậy sẽ không kêu Triệu Tiểu Đường qua. Em mặc áo choàng tắm của chị, còn giành mì của chị, Ngu Thư Hân sắp khóc.

Triệu Tiểu Đường đặt mì ăn liền lên bàn, lấy sandwich ra khỏi tủ lạnh, dùng lò vi sóng hâm nóng lại, quét nước sốt xếp lên dĩa sứ màu trắng, đưa cho Ngu Thư Hân: "Lót dạ, đợi chút nữa là được."

Trong phòng có phòng bếp, bếp phong cách Tây Âu, Triệu Tiểu Đường có vẻ thành thạo. Cô lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra.

Ngu Thư Hân ôm gối dựa trên sô pha, cắn sandwich nhìn Triệu Tiểu Đường cách đó không xa. Triệu Tiểu Đường rất cẩn thận, ngón tay thon dài trắng nõn, lật chiên bò bít tết sắp vượt qua chương trình ẩm thực. Giữa lúc đó, Triệu Tiểu Đường còn bưng phần rau trộn cho Ngu Thư Hân, sợ Ngu Thư Hân bị đói trong quá trình chờ thịt. Rõ ràng là sandwich rất ngon, cũng không biết Triệu Tiểu Đường chế biến làm sao, ăn cực ngon. Ngu Thư Hân ăn xong hết mấy cái, lại gặm rau trộn Triệu Tiểu Đường làm. Đời trước phá sản, vẫn để lại nhiều sự ảnh hưởng cho Ngu Thư Hân, chẳng hạn như hiện giờ, nàng mở tủ lạnh thấy một đống đồ ăn, suy nghĩ đầu tiên là nấu mì ăn liền. Dễ dàng thuận tiện. Hoàn toàn quên mất chất bảo quản và các loại chất tạp nham ảnh hưởng đến nhan sắc. Nàng còn nói Triệu Tiểu Đường là diễn viên phải chú ý, bản thân là diễn viên, hơn nửa đêm lại ăn mì.

Nghiên cứu mấy giây. Ngu Thư Hân nhanh chóng ôm rau trộn lăn qua lăn lại, khi đói, quả nhiên ăn cái gì cũng ngon.

Ăn rau trộn xong, Ngu Thư Hân đến bàn cơm ngồi chờ bò bít tết.

Bò bít tết phải chiên cháy sém ở ngoài bên trong thì mềm. Ngu Thư Hân vẫn cảm thấy dù phong cách Tây Âu hay là phong cách Trung Quốc, đều cần đầu bếp nấu chậm rãi, kĩ thuật có thể nhanh, lửa cũng có thể mở to, nhưng lòng nhất định phải chậm, phải đủ điêu luyện.

"Triệu Tiểu Đường, em có nghĩ sẽ học nấu ăn không?" Trước khi lót dạ, Ngu Thư Hân vẫn có thể từ từ đeo cho mình cái khăn ăn.

"Không có." Triệu Tiểu Đường xoa xoa tay.

"Chị thấy em có tài năng về cái này." Ngu Thư Hân cắn một cái, lại suy nghĩ: "Cũng đúng, em làm gì cũng tài."

"Không có tài."

"Triệu Tiểu Đường em vậy không được, nói chuyện không thú vị, nếu như sau này có phỏng vấn, vậy coi như là sát thủ câu chuyện." Ngu Thư Hân nói.

"Ừ, vậy em phải làm sao?"

Ngu Thư Hân cầm dao nĩa, tâm trạng thật tốt, nói: "Em phải tung chuyện thú vị, phải có mánh. Giải trí mà, phải có tinh thần giải trí."

Ngu Thư Hân rất có "tinh thần giải trí", đời trước phỏng vấn quảng bá, mỗi một câu đều là nhược điểm, khiến mọi người "thích thú". Khi Ngu Thư Hân nổi danh nhất, tham gia đóng phim, người hâm mộ của hai nữ chính cấu nhau không đủ. Cuối cùng đi qua chửi Ngu Thư Hân, hai nhóm người hâm mộ đạt chung quan điểm "phát triển lực lượng vũ trang cách mạng". Ngu Thư Hân cũng không được bạn diễn chung thích, ai cũng không muốn mình bị giành danh tiếng, mọi người đi chửi Ngu Thư Hân, mình chưa quảng cáo thì máy quay đã bị cướp đi rồi. Danh tiếng đấu đá bạn diễn cứ xuất hiện như vậy, còn thêm một câu thế này: "Mặt không thịt làm việc độc ác."

Ăn của người thì mềm yếu*, Ngu Thư Hân cũng ngại đuổi Triệu Tiểu Đường về phòng bên cạnh. Nghĩ, lại kêu người lấy thêm cái chăn.

*Ăn của người thì mềm yếu: Ý nói khi nhận được lợi ích của người khác thì phải làm việc cho người ta, không có gì là miễn phí.

Khi Triệu Tiểu Đường rửa dĩa, Ngu Thư Hân đứng một bên: "Ừ... phòng này có thể ngủ hai người."

"Không sao, thợ cũng sắp sửa xong."

"Phòng kia bị rỉ nước như vậy, chắc là ẩm lắm." Ngu Thư Hân nói.

Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân: "Ừ, vậy em ngủ sô pha."

"Em không muốn ngủ với chị?" Tính Ngu Thư Hân là vậy, người khác phục tùng nàng, ngược lại nàng không thoải mái.

"Sao?"

"Chị cũng không làm gì em." Ngu Thư Hân thốt ra. À... Hình như hai bữa trước thiếu chút nữa là nàng làm Triệu Tiểu Đường ừm...

"Ừ, chị ngủ trước đi, em sẽ lên tới."

Ngu Thư Hân bò lên giường, thấy tivi còn mở, hiện giờ đang chiếu thế giới động vật.

"Em tắt đèn."

"Ừ."

Triệu Tiểu Đường lên giường, động tác vô cùng nhẹ.

Đột nhiên Triệu Tiểu Đường ngừng lại, hình như Triệu Tiểu Đường đang nhìn màn hình tivi, Ngu Thư Hân cũng nhướng mắt nhìn, không nhìn còn được, mới nhìn, Ngu Thư Hân sặc nước bọt một cái. Hiện tại thế giới động vật đang chiếu cảnh giao phối của loài chó, giao phối vô cùng hoang dã sinh động.

Tiếp theo, phong cách thế giới động vật ngày càng kì quái, MC cầm micro đứng đắn nói: "Đây là một cặp tình nhân đến từ cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng, so với các con cùng loài, chúng nó có vẻ rất đặc biệt. Sự cách li sinh sản* hình như không thể ngăn cản chúng nó yêu nhau, đây là một con chó ngao Tây Tạng sinh ở Xigaze, bạn tình của nó là một con mèo Ragdoll..."

*Cách li sinh sản là những trở ngại về mặt sinh học (trên cơ thể sinh vật) làm cho các cá thể không có khả năng giao phối với nhau hoặc có khả năng giao phối nhưng sinh ra thế hệ sau không sinh sản đc.

"..." Cũng không biết Ngu Thư Hân liên tưởng đến điều gì, nhanh chóng tắt tivi.

... Do Hạ Dữu hết, từ khi Hạ Dữu nói Triệu Tiểu Đường là Ngao Tạng. Hai chữ Ngao Tạng này chui vào đầu của nàng, thỉnh thoảng nhìn Triệu Tiểu Đường sẽ nhớ đến. Ngu Thư Hân chột dạ nhìn Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường đã nằm xuống ngủ.

Ngu Thư Hân dừng một chút, trong bóng đêm lại đột nhiên nhớ lại chuyện ban ngày. Ban ngày không ít người cười trộm, bọn họ hẳn là biết ít nhiều chuyện của nàng và Triệu Tiểu Đường. Nàng cứ đi với Cao Y như vậy, chắc Triệu Tiểu Đường cũng nghe không ít chuyện tầm phào: "Em đừng để trong lòng, chị với Cao Y... Quên đi, chắc em cũng không quan tâm đến nó."

Triệu Tiểu Đường không bày tỏ quan điểm gì, chỉ đưa tay ra, chỉnh chăn cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân cúi thấp đầu, lập tức tâm trạng không tốt, ăn no tâm trạng cũng không tốt: "Ừ, chị ngủ."

Ngủ không được? Nửa tiếng trôi qua, Ngu Thư Hân trở mình, vén chăn lên. Vừa vén chăn lên, lập tức bị một đôi tay dài ôm kéo qua. Chủ nhân của đôi tay dài ôm Ngu Thư Hân, dường như đang xoa dịu tâm trạng nóng nảy của Ngu Thư Hân. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Ngủ đi."

***

Kim chủ nước mắt rưng rưng, mếu máo: Chị cũng không làm gì em.

Triệu Tiểu Đường thở dài một hơi: Em sợ em làm gì chị.

Tác giả: Hai bạn muốn làm trò gì vui tôi thêm tôi thêm tôi vào.

Độc giả: Cút (Tác giả này cực kì nhiều đất diễn).

Chương 18: Diễn hôn.

Triệu Tiểu Đường nói hai chữ này có hiệu ứng thôi miên, Ngu Thư Hân vùi trong lòng Triệu Tiểu Đường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nằm trong lòng Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân ngủ rất say. Trên người Triệu Tiểu Đường có một mùi rất dễ chịu, không biết là hương cuối của nước hoa gì. Trọng sinh đến nay, Ngu Thư Hân không có cảm giác an toàn lắm, buổi tối ngủ cũng kì quái, giấc mơ trong quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn với nhau. Có đôi khi giật mình tỉnh giấc, còn phải uống ly nước lạnh để đè ép nỗi sợ. Buổi tối ngủ mơ màng, đột nhiên chân nhúc nhích rồi tỉnh lại ngay lập tức, xung quanh u ám, có đôi khi Ngu Thư Hân không phân rõ là mình trọng sinh, hay là giấc mơ của kiếp trước.

Ngủ trong lòng Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân cảm thấy mình như rơi vào cây kẹo bông màu hồng, mềm mại. Nàng biết mình đang mơ, lại giễu cợt bản thân trong mơ, lại có thể mơ thấy kẹo bông màu hồng, hơn bốn mươi tuổi mà tâm hồn thiếu nữ, thực sự đáng sợ.

Rất nhanh, Ngu Thư Hân cảm thấy gáy mềm nhũn, có bàn tay đang xoa ót nàng. Từ cảnh trong mơ về đến giường lớn khách sạn, đều là mềm mại, đôi mắt đang nhắm của Ngu Thư Hân, lim dim mở ra, cọ cọ lòng ngực mềm mại.

"Phải đến trường quay."

"Chị muốn ngủ..."

"Em bế chị dậy?"

"Chị không muốn dậy... Chị muốn ngủ..."

Đột nhiên, Ngu Thư Hân thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, nàng được Triệu Tiểu Đường bế lên. Sợ đến mức Ngu Thư Hân nhanh chóng ôm cổ Triệu Tiểu Đường, tỉnh ngủ: "Em đang làm gì?"

"Em bế chị đi rửa mặt."

"Chị không muốn em bế, chị có thể tự đi."

"Không phải chị mệt sao?" Triệu Tiểu Đường ước chừng trọng lượng của Ngu Thư Hân, bước hai bước.

"Giờ chị dậy rồi, em để chị xuống đi." Triệu Tiểu Đường bế một cái, sắp bế luôn tâm hồn thiếu nữ của Ngu Thư Hân.

"Không mệt thật?"

Ngu Thư Hân mở mắt thật to: "Chị có tinh thần rồi."

"Ừ." Triệu Tiểu Đường đặt Ngu Thư Hân xuống.

Hạ xuống mặt đất bằng phẳng, Ngu Thư Hân mới thở dài một hơi. Triệu Tiểu Đường rất gầy, nàng rất sợ Triệu Tiểu Đường ném nàng hơn bốn mươi lăm kí xuống sàn nhà vệ sinh. Triệu Tiểu Đường cao hơn nàng một cái đầu, cân nặng chắc xấp xỉ nàng, không chừng còn gầy hơn nàng.

Ngu Thư Hân ngậm bàn chải đánh răng, nhìn Triệu Tiểu Đường rửa mặt bên cạnh. Triệu Tiểu Đường xả nước nóng làm ấm mặt nạ cho nàng.

"Triệu Tiểu Đường, em cao bao nhiêu?" Ngu Thư Hân hỏi, nàng nhớ chiều cao chính thức của Triệu Tiểu Đường là một bảy tám cm. Diễn viên nam diễn với Triệu Tiểu Đường, rất nhiều người phải mang giày tăng chiều cao.

"Lâu rồi chưa đo." Triệu Tiểu Đường nói: "Khám sức khỏe là một bảy năm cm."

Trời ạ! Đại học còn có thể cao thêm ba cm!

Ngu Thư Hân rửa mặt, Triệu Tiểu Đường vòng từ sau lưng nàng, đắp mặt nạ bổ sung nước cho nàng. Mười ngón tay thon dài của Triệu Tiểu Đường, nhẹ nhàng giúp nàng ấn các huyệt vị trên khuôn mặt, Ngu Thư Hân thấy thoải mái, nên tựa lên cánh tay Triệu Tiểu Đường. Rõ ràng cánh tay cũng rất mảnh mai, lại vô cùng mạnh mẽ, Ngu Thư Hân tựa lên cảm thấy rất chắc.

"Triệu Tiểu Đường, bình thường em hay tập gì?"

"Một số bài tập đơn giản."

"Chị không tin, người em có lực như thế."

"Em bắt đầu tập từ năm lên tám."

"..." Thảo nào: "Không chán sao?"

"Không, đây là một kiểu nghỉ ngơi."

"... Triệu Tiểu Đường, lúc em không có chuyện gì làm, có phải em đọc thuộc lòng tám vinh tám nhục* không?"

*Tám vinh tám nhục: Giống năm điều Bác Hồ dạy. Bên đó có tám điều vinh quang, tương ứng với tám điều nhục nhã. Làm thì vinh quang, không làm là nhục.

Nói chuyện với Triệu Tiểu Đường quá chán, như cán bộ kì cựu. Ngu Thư Hân nghĩ nói chuyện với bà nội mình, còn thú vị hơn nói chuyện với Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường không nói gì, cô gỡ mặt nạ cho Ngu Thư Hân, lại xoa bóp đơn giản cho Ngu Thư Hân: "Chị rửa mặt, em làm bữa sáng cho chị."

Sống chung với cán bộ kì cựu, một ngày ba bữa thực sự rất cố định. Ngu Thư Hân rất ít ăn sáng, có ba nguyên nhân lười, lười, lười. Nếu sống chung với Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân nghĩ nàng sẽ bị nuôi thành một đứa mập. Lúc rửa mặt, Ngu Thư Hân cảm thấy ý tưởng của mình bị sai, làm sao mà nàng sẽ muốn sống chung với Triệu Tiểu Đường??

Triệu Tiểu Đường nấu cháo, làm ít đồ ăn. Ngu Thư Hân nghĩ Triệu Tiểu Đường bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần Triệu Tiểu Đường làm đồ ăn xong, còn phải trang trí dĩa ăn. Trang trí ngay ngay ngắn ngắn, không một chút sinh động, khi Triệu Tiểu Đường ngồi xuống, Ngu Thư Hân cầm dĩa trống trên bàn, dùng thức ăn làm một cái mặt cười.

Khi Triệu Tiểu Đường uống sữa, nàng dời cái dĩa trống đến cạnh tay Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường nhấp sữa, cúi đầu nhìn cái dĩa trống: "Không thích ăn sao?"

"Thấy giống cái gì?"

Triệu Tiểu Đường để ly sữa xuống, môi của cô còn dính chút sữa. Trông có vẻ dễ thương ngốc ngốc.

Môi dính sữa, Ngu Thư Hân nhìn không tự chủ. Đặc biệt khi Triệu Tiểu Đường vươn đầu lưỡi béo mập, liếm một cái. Ngu Thư Hân cảm thấy mình như giọt sữa, bị Triệu Tiểu Đường liếm vào tâm trí.

"Mặt cười nhỉ."

Tai Ngu Thư Hân có hơi nóng đỏ: "Tại sao có "nhỉ", bỏ "nhỉ" đi, mỗi lần em lấy lệ với chị, sẽ kèm cái từ này."

Triệu Tiểu Đường đã quen Ngu Thư Hân "cố tình kiếm chuyện" rồi, cô lại cầm ly sữa lên.

Vừa cầm, Ngu Thư Hân lập tức bỏ muỗng xuống: "Chị muốn uống."

"Không phải chị không thích?"

"Chị không thích, em không cho chị uống à?"

Triệu Tiểu Đường cầm bình sữa lên, rót cho Ngu Thư Hân một ly. Ngu Thư Hân nếm nếm, uống không ngon. Mỗi lần nhìn Triệu Tiểu Đường uống gì đó, nàng cảm thấy ngon. Nàng cầm ly thủy tinh, lại ngắm ly thủy tinh trong tay Triệu Tiểu Đường: "Chị muốn uống của em."

Tại sao luôn muốn uống nước của Triệu Tiểu Đường? Ngu Thư Hân nhanh chóng tìm được đáp án từ "Cô gái Vi Thành".

Cảnh này là diễn hôn, khi Triệu Tiểu Đường cúi đầu hôn Ngu Thư Hân, thậm chí Ngu Thư Hân ngửi thấy mùi sữa trên môi Triệu Tiểu Đường. Có vị sữa sao? Đến khi đầu lưỡi Triệu Tiểu Đường dò vào, Ngu Thư Hân kìm lòng không đậu ôm cổ Triệu Tiểu Đường.

"Cắt." Đạo diễn kêu một tiếng: "Cô Ngu, động tác."

Cảnh này Vi Thành cần phải đẩy Cổ tiểu thư ra, bị Cổ tiểu thư ôm hôn, sau khi xô đẩy là hoàn thành cảnh này. Kết quả Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường hôn như thế, quên đẩy ra.

Sau khi hoàn thành cảnh này, Triệu Tiểu Đường lập tức xuất vai: "Chị cố ý sao?"

"Hả?"

Triệu Tiểu Đường nghiêng người, đi khỏi ống kính máy quay. Ngu Thư Hân quay đầu lại, thấy Cao Y, vẻ mặt Cao Y có hơi phức tạp. Đầu óc không quá tốt của Ngu Thư Hân bắt đầu hoạt động, lẽ nào Triệu Tiểu Đường hiểu lầm nàng coi Triệu Tiểu Đường như lá chắn? A này, nàng không biết Cao Y ở phía sau đâu. Ngu Thư Hân bị Cao Y đột nhiên xuất hiện làm tức chết rồi, nàng cũng không biết tại sao mình giận như vậy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vẫy vẫy tay, bảo DC đem Cao Y đi.

Ngu Thư Hân muốn giải thích với Triệu Tiểu Đường, lại không biết giải thích thế nào, giải thích từ đâu. Trông Triệu Tiểu Đường cũng có vẻ như không có gì. Buổi tối lúc ăn cơm, vẫn gắp thức ăn cho nàng, múc canh cho nàng như thường lệ. Vậy hẳn là không có chuyện gì nhỉ? Ngu Thư Hân không đầu không đuôi thở dài một hơi.

"Cuối tuần chị sẽ đến câu lạc bộ kịch Đại Thiên báo danh, em có hứng thú không?" Ngu Thư Hân hỏi, hỏi hơi có cảm giác như lấy lòng Triệu Tiểu Đường.

"Có."

Câu lạc bộ kịch Đại Thiên, là câu lạc bộ có nguồn gốc từ hãng sản xuất phim Đại Thiên, do học trò của bà nội mở. Lúc trước Ngu Thư Hân đến báo danh, chủ tịch cũng không bảo Ngu Thư Hân làm gì, chỉ bảo nàng làm quen với hình thức diễn kịch và luyện lời thoại trước. Lời thoại là thứ cực kì căn bản nhất, hôm đó chỉ thấy chủ tịch Cung đang giáo huấn: "Thực sự bây giờ tiểu sinh tiểu hoa đán "hạnh phúc" lắm, có người cùng tuổi phối hợp thử lời thoại."

Hai hôm nay, chủ tịch thấy nàng không kém lắm, gọi nàng đến diễn thử. Mấy hôm nay là diễn "Nữ Phò mã". Cải biên từ Hoàng mai kịch*, để phù hợp với giá trị quan của hiện tại, cải biên khá nhiều. Phụ thân quan huyện bị bắt vào ngục, nữ chính Phùng Tố Trân dâng cáo trạng nhưng vô ích, cơ duyên trùng hợp, vào kinh dự thi, thi đậu trạng nguyên. Tài hoa kinh diễm, ở trong triều khéo léo đẩy lùi người Man Di, được công chúa mà thánh thượng yêu thương nhất ngắm trúng, làm Phò mã. Sau đó từ chỗ phụ thân lôi ra Liễu Hiền Vương cấu kết với người Man Di, âm mưu rình mò vương vị. Trải qua một phen trắc trở, nữ chính minh oan cho phụ thân, cũng lấy lại thân phận nữ nhi, trở thành nữ trạng nguyên được các triều đại tán dương.

*Hoàng mai kịch còn gọi là Hoàng mai điệu, là một loại kịch vui của địa phương, nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển.

Ngu Thư Hân xem kịch bản suýt ngủ, này có gì thú vị, không phải bình mới rượu cũ, vẫn là mùi vị đó sao?

"Dưới ánh dương quang, không có gì mới mẻ." Chủ tịch Cung vỗ tay một cái, động viên nói rằng: "Xài tới xài lui, vẫn là chuyện đó, khiến mọi người thấy điểm sáng là cách diễn của mấy đứa."

"Xốc tinh thần lên, tướng tá này uổng công tập luyện." Chủ tịch Cung chỉ vào nam sinh hàng phía trước: "Em em, đứng thẳng."

"Chủ tịch Cung, em đứng thẳng này."

"Đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, em vầy cũng có người hâm mộ?"

Nam sinh lập tức nghẹn đỏ mặt, Ngu Thư Hân lò đầu, ồ? Ai nhỉ? Ngu Thư Hân có ấn tượng, à đúng, là nam chính hợp tác với Hạ Dữu, Hoa Dung Mãn Thành Lâu?

Lần này Ngu Thư Hân đã biết, lớp tập luyện này đơn giản là lớp nghiệp dư thôi, chuyên tạo điều kiện cho diễn viên trong ngành giải trí luyện tập.

"Đợi chút kiểm tra kĩ năng cơ bản, hai người ghép thành một nhóm đi lấy số." Ý của chủ tịch Cung, đại khái là tuyển chọn diễn viên.

"Triệu Tiểu Đường, em diễn chung với chị đi."

"Em chưa tiếp xúc với nó." Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Tiểu Đường đến câu lạc bộ kịch.

"Không sao, chị cũng không biết, mình cũng không có nhắm đến nhân vật chính. Diễn tí hoa cỏ..."

"Nói gì." Lúc này thầy Ngô Dịch đã đến, vừa lúc nghe Ngu Thư Hân "động viên" Triệu Tiểu Đường, ông dở khóc dở cười vỗ đầu Ngu Thư Hân: "Không phải bình thường em rất thích chơi trội sao? Tiền đồ."

"Thầy, thầy xuất hiện từ đâu vậy?"

"Nói gì vậy, thầy là chỉ đạo võ thuật ở đây."

"Chào thầy." So với Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường có phép tắc hơn, lập tức chào hỏi giáo viên.

"Triệu Tiểu Đường đúng không?" Ngô Dịch lập tức nhận ra Triệu Tiểu Đường: "Sinh viên năm thứ nhất của trường ta, thầy có thấy em biễu diễn quân sự, rất tốt."

"Thầy Ngô, em từng học lớp chỉ đạo võ thuật của thầy, em rất thích lớp của thầy."

"Ừ, thầy thích học sinh có thái độ nghiêm chỉnh như em. Có thể làm nghiệp lớn."

Ngu Thư Hân nghe khinh bỉ trong lòng, té ra là bắt đầu diễn tình thầy trò ở câu lạc bộ kịch.

"Em Dung, em thực sự muốn ghép đôi với Ngu Thư Hân sao? Thầy sợ..." Nói đến phần sau, Ngô Dịch còn nói thêm.

"Thầy, thầy nói gì vậy? Hóa ra một đàn chị còn có thể kéo chân đàn em?" Ngu Thư Hân chen miệng.

"Tự em cũng biết?"

"..." Người xấu! Toàn là người xấu!

"Không phải." Triệu Tiểu Đường nhìn thoáng qua Ngu Thư Hân: "Đàn chị rất có tố chất chuyên nghiệp."

***

Cao Y bị khiêng đi: Nhưng tôi đã làm sai chuyện gì? Tôi cũng không muốn, là tác giả là tác giả! Tôi muốn...

Ngao Tạng: Câm miệng.

Cao Y:... (Có công lý không? Nữ chính thì ngon à? Chính văn chảnh cũng thôi đi, chuyện hậu trường vẫn muốn kiểm soát tôi? Tôi sẽ nói tôi sẽ nói tôi vẫn nói một đoạn dài hừ.)

Kim chủ:... Tác giả ra đây, ngươi bị trí não chậm phát triển à? Đánh dấu ngoặc thì chúng ta sẽ không thấy đúng không?

Tác giả:... (#Tôi còn một trăm lẻ tám cách để chen chân giành màn ảnh).

Chương 19: Đêm động phòng hoa chúc.

Đợi thầy Ngô đi, Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường lại: "Em mới nói chị gì?"

"Sao?"

"Chị muốn nghe một lần nữa." Ngu Thư Hân hưng phấn muốn chà tay, không được chà tay, nàng là nữ diễn viên phải chú ý cử chỉ.

"Tố chất chuyên nghiệp của chị..."

"Không không em gọi chị là gì?"

"Đàn chị."

Ngu Thư Hân nhướng nhướng mày, thở ra một hơi. Triệu Tiểu Đường gọi nàng là đàn chị, bụng nàng cứ vui vẻ thoải mái thế nào ấy nhỉ?

Triệu Tiểu Đường lia nhanh Ngu Thư Hân, cũng không để ý Ngu Thư Hân tự sướng, tự đi lấy số thứ tự.

Kĩ năng cơ bản của kịch là lời thoại và cách di chuyển, từng diễn mới có thể hiểu một chút chỗ đứng mấu chốt.

"Thật ra không có gì đáng nói." Trước khi vở kịch diễn ra, chủ tịch Cung nhấp một hớp trà: "Mọi người đến câu lạc bộ kịch là muốn nâng cao, hay muốn tô điểm, tôi cũng không quan tâm, tôi cũng không quản được các "tiểu thần tài" như các bạn. Tôi chỉ nói một câu, nếu các bạn thực sự muốn có thành tựu trong nghề diễn xuất, vậy thì phải chịu gian khổ, rất gian khổ. Kĩ năng cơ bản phải vững, một ngày không luyện tập, không lừa được bản thân, hai ngày không luyện tập, không lừa được đồng nghiệp, cứ như vậy mãi, bạn vẫn muốn lừa? Đừng để khán giả bị hư mắt."

Chủ tịch này vẫn luôn không thích diễn viên ngành giải trí lắm, kiêu căng, trình độ kém, khó hầu hạ.

"Biết mọi người đều có mong muốn được thể hiện, tất cả đều có cơ hội, theo số thứ tự từ nhỏ đến lớn..." Chủ tịch đặt ly inox lên bàn: "Từng người một, đừng vội."

"Triệu Tiểu Đường, mình số mấy?" Đi vào hậu trường, Ngu Thư Hân hỏi Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường lật tay, lấy thẻ tre ghi số thứ tự.

Vốn muốn xem số thứ tự, Triệu Tiểu Đường vừa lật tay, động tác vô cùng Đường nhiên, Ngu Thư Hân lập tức nhịn không được ngắm tay Triệu Tiểu Đường. Trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay tròn, móng tay cắt rất ngắn... lại có thể cắt ngắn như vậy. Nhớ hai hôm trước Triệu Tiểu Đường mát xa mặt cho nàng, Ngu Thư Hân nhéo nhéo tai mình, tai có hơi nóng lên. Nàng vẫn nhớ kĩ đêm nàng xin Triệu Tiểu Đường yêu nàng, Triệu Tiểu Đường có hơi trúc trắc, nhưng vẫn cố gắng hết sức làm nàng thoải mái. Ngón tay vào, hôn tai nàng. Cao Y chưa từng chu đáo như thế, có thể Cao Y muốn nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng. Rất khó vật lộn trong ngành giải trí, lòng mỗi người đều bị đè nén, đừng nói chi là người "trong ngoài không đồng nhất" như Cao Y. Rõ ràng là cá tính rất mạnh mẽ, lại phải giả làm yếu đuối. Mỗi người đều có hai mặt, Hạ Dữu cũng vậy, bề ngoài là thiếu nữ văn nghệ, thật ra trong bụng rất đen tối. Hai hôm trước, gửi một đống ảnh huấn luyện kĩ năng tình dục chó ngao Tây Tạng cho nàng: "Cẩm Chi, mình đã nói với cậu, đừng ngại phiền, phải hưởng thụ quá trình huấn luyện này."

Hạ Dữu chắc chắn hiện giờ nàng sẽ không làm gì Triệu Tiểu Đường, nếu làm gì thật, khẳng định Hạ Dữu là người đầu tiên nhảy vào chỉ trích, con bé người ta đã khổ như vậy, cậu còn có thể gì gì gì đó. Ngu Thư Hân tin sau này Hạ Dữu đi dạy không phải là làm dáng, là lòng thánh mẫu phát tác.

"Số tám, chuẩn bị." Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân không phản ứng, mở miệng: "Chúng ta đi lên trước ngồi."

"Ừ... được."

Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường ngồi trong khán phòng phía sau ban giám khảo, trên khán phòng đã ngồi không ít người. Có chờ lên sân khấu, có quản lý, còn có một ít người trong câu lạc bộ kịch.

"Chào cô, cô là cô Triệu nhỉ?" Vài quản lý thấy Triệu Tiểu Đường, giống như ngửi thấy bánh bao thịt gì đó, vội vàng đến đưa danh thiếp. Nhờ vào tạo hình nhân vật và tin tức của đoàn phim, hiện giờ Triệu Tiểu Đường là người đang nổi trên weibo. Khí chất của Triệu Tiểu Đường vô cùng xuất chúng, bộ phim đầu tiên mức độ phủ sóng đã đạt đến như vậy, nếu được tô điểm thì còn khủng hơn.

Ngu Thư Hân lầm bầm hai tiếng, những tên quản lý này lập tức nịnh bợ: "Cô Ngu, có cơ hội thì hợp tác với nhau nhé."

"Bàn sau đi." Trước mặt tôi, đào tường của tôi, thị lực của các anh, rõ là muốn chầu trời mà.

Đợi những tên quản lý này ngượng ngùng trở về chỗ, Ngu Thư Hân lại thấy Triệu Tiểu Đường đang xem danh thiếp: "Mấy công ty này, không có nguồn lực gì cả."

Ngu Thư Hân cũng nhìn những tờ danh thiếp này, ngứa mắt, ngứa mắt, ngứa mắt. Rất muốn nói, tạo ra ngôi sao cũng vô cùng bình thường, lừa đảo cũng không ít.

"Ừ." Triệu Tiểu Đường bỏ danh thiếp vào túi áo, bắt đầu lật kịch bản. Kịch bản là mới được phát, nội dung kịch bản là nội dung sẽ diễn, mọi người đều khác nhau.

Những người diễn trước kĩ năng diễn cơ bản, phản ứng của ban giám khảo bình thường.

"Số tám, Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường." Người gọi số kêu lên.

Thái độ của phó chủ tịch đối với Ngu Thư Hân tốt vô cùng, có lẽ nguyên nhân là vì bà nội của Ngu Thư Hân: "Số tám đúng không? Đoạn các em chọn là "Đêm động phòng hoa chúc" của "Nữ phò mã", nghe nói hai em đều là lần đầu tiên tiếp xúc kịch nói, đừng quá căng thẳng, chủ yếu chúng tôi muốn xem các kĩ năng cơ bản."

"Dạ, cảm ơn thầy. Chỗ nào diễn không đúng, hy vọng các thầy cô có thể chỉ ra giúp."

"Ừ được, bộ phận chiếu sáng."

Cảnh này là đêm động phòng hoa chúc của Phò mã gia, vai của Ngu Thư Hân là công chúa đội khăn voan hồng ngồi trên giường, và Triệu Tiểu Đường đóng vai nữ Phò mã đứng ngồi không yên.

Chỗ ban giám khảo đã có mấy người cúi đầu uống nước, hình như không ôm hi vọng với màn trình diễn của đôi này. Trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc với kịch nói, đừng nói đến kĩ năng cơ bản, nói không chừng có thể có rất nhiều hành động bị hỏng khiến người ta xuất vai.

Đèn mở, sắp xếp vị trí, kịch mở màn. Ban giám khảo cũng lần lượt ngẩng đầu.

Triệu Tiểu Đường ngồi trên ghế, cô nhíu mày, không có đổi phục trang nhưng lại rất chú ý chi tiết vén vén ống tay áo.

"Phò mã, ngươi đang uống nước sao?" Lúc này Ngu Thư Hân đóng vai công chúa mở miệng nói, phát âm rõ ràng, kĩ năng lời thoại* tốt. Ngu Thư Hân mở miệng nói, khiến ban giám khảo đều nhìn về phía sân khấu.

*Kĩ năng lời thoại: Là sự vận dụng kĩ năng cơ bản vững chắc, có thể truyền đạt được cảm xúc, sức cảm hóa qua lời thoại.

"Công chúa, ngươi muốn uống sao?" Triệu Tiểu Đường bưng nước đến trước mặt Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân không hề nhúc nhích.

Triệu Tiểu Đường hỏi lại: "Công chúa?"

Chỉ thấy Ngu Thư Hân sờ tay áo một cái, giọng nói có phần oán trách: "Phò mã, ngươi không vén khăn voan cho ta, làm sao ta uống?"

Động tác vô cùng thích hợp, giọng nói cũng không chút giả tạo, khiến ban giám khảo có hứng thú hơn. Có sự phụ trợ trước đó, cặp Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường thực sự khiến người ta sáng mắt lên.

Khăn voan cũng không có khăn voan, Triệu Tiểu Đường ngồi bên cạnh Ngu Thư Hân, ra vẻ vén "khăn voan" cho Ngu Thư Hân: "Công chúa, mũ này rất nặng, để vi thần lấy xuống giúp công chúa."

"Vi thần?" Ngu Thư Hân ngẩng đầu, cắn môi: "Thiếp không thấy vị đại thần nào ở đây."

Trước đó còn là đào hát Vi Thành phong tình vạn chủng, hiện giờ lại biến thành tiểu công chúa thông minh kiêu ngạo. Ngoại trừ "Cô gái Vi Thành", Triệu Tiểu Đường cũng không có hợp tác diễn cái khác với Ngu Thư Hân, nhìn thần thái của Ngu Thư Hân cô cũng có chút sững sờ, ngược lại rất phù hợp với vẻ mặt của nữ Phò mã.

"Vi phu gỡ xuống giúp ngươi?"

"Cảm tạ phu quân." Ngu Thư Hân mím môi cười.

Uống rượu giao bôi, chính thức chung giường. Biểu cảm của hai người vô cùng có hiệu suất sân khấu, một người lo lắng sợ bị phát hiện thân phận nữ nhi, một người xấu hổ nhưng lại tò mò sự ngập ngừng của phu quân.

"Công chúa, chúng ta ngủ đi." Triệu Tiểu Đường lên tiếng.

"Ừ..." Tiểu công chúa có chút thần thái nữ nhi, xoay người lại lại cảm thấy không giống với bà bà dạy về động phòng hoa chúc nói. Thế nhưng nữ nhi xấu hổ, hỏi ra ngay thì không tốt.

Biểu hiện của Ngu Thư Hân rất Đường nhiên, không có bất kì diễn xuất gượng gạo. Điều này khiến chủ tịch Cung luôn luôn nghiêm nghị nhìn đến. Tiếp theo, là lời thoại "gượng gạo nhất", không nắm chắc là diễn lỗi ngay.

"Phò mã, chúng ta như thế này có thể... sinh con chứ?" Ngu Thư Hân xoay người, do do dự dự, nói còn chưa nói khỏi miệng, gương mặt đã đỏ bừng. Nàng nhẹ nhàng níu ống tay áo Triệu Tiểu Đường.

"Ừ."

"Bà bà dạy phải làm thế này... ừ như vầy..."

"Bà bà dạy?" Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Bà bà dạy có phu quân chứ?"

"Không..."

"Bà ấy không có phu quân, sao biết những thứ này."

Đoạn này vô cùng quan trọng, sai một tí, sẽ diễn công chúa thành một người trí não chậm phát triển không ra khỏi nhà. Nhưng biểu hiện tỉnh tỉnh mê mê của Ngu Thư Hân vừa khít.

"Phò mã chê dung mạo thiếp xấu xí sao?"

"Làm sao như thế, công chúa là tiểu mỹ nhân đẹp nhất thế gian."

"Vậy sao phu quân cách thiếp xa như vậy?"

Nhìn Ngu Thư Hân như vậy, ngược lại Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân diễn có bản sắc riêng, cô không thể làm gì khác là diễn trong diễn ngoài* bất đắc dĩ ôm Ngu Thư Hân.

*Diễn trong: trong quá trình diễn; Diễn ngoài: diễn cả cuộc sống đời thường.

Cảnh này không mất nhiều thời gian, người gọi số nhanh chóng kêu cắt. Khán phòng có tiếng vỗ tay, dường như tiếng vỗ tay chi phối cả cảm xúc của ban giám khảo. Giám khảo tương đối nhỏ tuổi mở miệng nói: "Thật mà không giả, tất loạn. Giả mà không thật, tất thừa. Hai bạn diễn, vừa nhìn là biết có bản lĩnh."

"Cô Ngu, cô quả nhiên là cháu ruột của bà Thẩm đấy." Phó chủ tịch nói nửa là do trong lòng nửa là do hoài niệm.

"Vừa rồi hai vị giám khảo đều khen hai bạn, thực sự rất tốt, tôi đồng ý, giờ tôi nói những thiếu sót của hai bạn." Chủ tịch Cung mở miệng nói.

Chủ tịch Cung không lên tiếng, lên tiếng thì liệt kê cho bạn một hai ba bốn năm điều, xong còn nói với bạn: "Không sao, đây là vấn đề mà lính mới nào cũng bị, về luyện thật giỏi, chuyên cần bổ sung khuyết điểm."

Đương nhiên chủ tịch Cung này nói là nói như vậy, nhưng trở lại cuộc bỏ phiếu hắn lại hết lòng với Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường. Đây là điển hình của nhìn bạn vừa mắt mới mở miệng với bạn, khi Ngu Thư Hân được qua thì a di đà Phật, nghìn vạn lần đừng chia đến nhóm chủ tịch Cung. Thói quen dạy học sinh của chủ tịch Cung, càng coi trọng, càng chửi ác. Tức giận, còn ân cần hỏi thăm cha mẹ ông bà của bạn.

Định luật Murphy*, ngày hôm sau, nàng với Triệu Tiểu Đường đồng thời đều xếp bên nhóm chủ tịch Cung.

*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách nói ngắn gọn hoặc trào phúng được phát biểu: "Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra".

"Học trò yêu quý, đến sớm nhỉ." Chủ tịch Cung mỉm cười vỗ vỗ vai Ngu Thư Hân.

Vai Ngu Thư Hân bị đè nặng, đúng là nghĩ cái gì thì ra cái đó, tự trách mình suy nghĩ lung tung.

Danh sách "Nữ Phò mã" cũng phát đến, Ngu Thư Hân còn cho rằng mình bị hoa mắt. Nàng cầm danh sách hỏi chủ tịch Cung: "Thầy, em họ Trình."

Chủ tịch Cung nhanh nhẹ nhìn lướt qua danh sách: "Tôi biết, em diễn Phò mã, Triệu Tiểu Đường diễn công chúa."

??? Phò mã lùn hơn công chúa nhiều vậy, thực sự ổn?

***

Kim chủ: QAQ tôi muốn diễn Tiểu Công Cử*... quần áo của Tiểu Công Cử đẹp...

*Tiểu Công Cử là một cách gọi của Tiểu Công Chúa. Nhưng sau này dùng để gọi những người con trai tính con gái, nhưng không ẻo lả. Kiểu như thích sử dụng sơn móng tay, mặt nạ, kẻ mày nhưng vẫn nam tính.

Chương 20: Công chúa công.

Triệu Tiểu Đường mặc áo ngủ lụa mỏng, cô nghiêng người nâng tẩu thuốc, động tác hết sức lười biếng. Ngu Thư Hân nhấc đầu kim của máy hát lên, máy quay phát ra âm thanh ê a a ô ngay. Thôn vân thổ vụ * trong phòng có vẻ đặc biệt quyến rũ. Nơi đây lấy cảnh nền hết sức tối tăm.

*Thôn vân thổ vụ: Hình dung người hút thuốc.

Triệu Tiểu Đường phả một làn khói thuốc, vẻ mặt vô lại nhìn Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân mặc váy ngủ màu trắng, bắt đầu cắn ngón tay khi đứng bên máy hát, vuốt ve xương quai xanh và bộ ngực của mình, vuốt ve theo đường cong của mình. Đuôi lông mày của Triệu Tiểu Đường giật giật, Ngu Thư Hân cũng không cởi váy, tay nàng vén làn váy của mình, từ từ kéo quần lót của mình xuống đầu gối, rồi lại xuống gót chân. Lúc này Triệu Tiểu Đường đã chậm rãi ngồi dậy, cô rít một hơi thuốc phiện. Ngón tay thon dài của Ngu Thư Hân tha quần lót của mình, ngón tay khẽ động đậy, quần lót nhẹ rơi xuống đất.

Ngu Thư Hân vừa đi đến bên giường, lập tức bị Triệu Tiểu Đường dẫn lên giường, Triệu Tiểu Đường đã vứt tẩu thuốc phiện, ngón tay bắt đầu tìm kiếm trong váy của Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân ngồi trên đùi Triệu Tiểu Đường, nàng cầm tẩu thuốc hút vài hơi, lúc này máy quay bắt đầu chuyển sang khuôn mặt của Ngu Thư Hân.

Thôn vân thổ vụ như ảo cảnh.

Mê man và sung sướng, phóng lãng và mệt nhoài.

Ngón tay của Cổ tiểu thư tiến vào, Vi Thành ngậm một hơi thuốc phiện, đong đua trên người Cổ tiểu thư. Chìm ngập sung sướng, chìm ngập tội phạt.

"Cắt." Cảnh này diễn một lần qua.

Trông Dịch Dịch rất nhẹ nhàng, đến khi Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân thay quần áo xong, hắn còn đặc biệt kính trà cho Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân: "Thực sự hai cô càng ngày càng ăn ý."

Hai chữ "ăn ý" trong bộ phim này có vẻ hơi ám muội. Ngu Thư Hân nhã nhặn nói cảm ơn, uống một hớp trà.

"Coi như tôi chúc hai cô tiền đồ xán lạn, bay cao vạn dặm đi." Dịch Dịch chạm lỵ.

Còn nửa tháng là phim của Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân đóng máy. Nửa tháng này cũng tương đối căng thẳng, ngay dịp qua năm. Khởi động máy từ tháng mười đến nay, phim quay mất ba tháng.

"Cám ơn đạo diễn Dịch."

Trò chuyện đôi câu, Dịch Dịch đi ngay. Ngu Thư Hân uống một hớp trà, thấy cổ hơi đau, tự sờ sờ, là vết cắn Triệu Tiểu Đường gây ra trong phân cảnh vừa rồi. Khi diễn còn không có cảm giác, sau khi diễn xong thấy hơi đau.

"Đừng đụng." Hình như Triệu Tiểu Đường cũng thấy, cô lấy băng cá nhân từ trong túi ra, kêu người đem thuốc nước đến. Cô khom người, ngón tay thon dài vô cùng nhanh nhẹn xé bao, lấy ra mấy cây tăm bông trắng, tăm bông chấm vào nước thuốc. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng bôi loạn xạ lên vết thương trên cổ Ngu Thư Hân. Khử trùng, Triệu Tiểu Đường lại tiếp tục dán băng cá nhân lên vết thương của Ngu Thư Hân. Ngón tay thon dài cạo cạo băng cá nhân trên cổ Ngu Thư Hân: "Đau không?"

Ngón tay Triệu Tiểu Đường lành lạnh, Ngu Thư Hân nuốt nước bọt một cái. Rất gần nhau, nàng có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Triệu Tiểu Đường. Mùi nước hoa của Triệu Tiểu Đường rất nhẹ, có đôi khi nàng xịt nước hoa, cũng xịt luôn cho Triệu Tiểu Đường, rõ ràng là mùi hoa hồng rất nồng nặc, mà đến người Triệu Tiểu Đường thì lại biến thành mùi khoan khoái thanh nhã.

Ngón tay của Triệu Tiểu Đường thực sự rất lạnh, hoàn toàn khác với lúc nãy. Vừa rồi nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Triệu Tiểu Đường, thực sự rất thần kì, nhập vai, thực sự có thể cải thiện nhiệt độ cơ thể của bản thân.

"Đau... tại em hết."

Triệu Tiểu Đường lại dùng ngón tay cạo vài cái, giống như là vỗ về Ngu Thư Hân: "Hôm nay tắm, để ý chút."

Da Ngu Thư Hân mềm mại, trên cổ nàng lấm tấm vết cắn của Triệu Tiểu Đường.

Lúc cạo, ngón tay của Triệu Tiểu Đường cũng cảm nhận được Ngu Thư Hân nuốt nước bọt. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của Ngu Thư Hân hơi gấp gáp, ngón tay của Triệu Tiểu Đường lập tức rụt lại.

Sau khi quay xong các cảnh trong "Cô gái Vi Thành", Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường vội vã đến nhà hát "Nữ Phò mã". Diễn viên tập kịch "Nữ Phò mã" đa số đều là những sao nhỏ, tuy nói sao nhỏ, nhưng lịch trình của bạn lịch trình của tôi gộp lại cũng có thể làm lỡ không ít thời gian luyện tập. Không có cách để tập trung thời gian, không thể làm gì khác là chia nhóm tập. Một số ít buổi tập không tập được với tập thể thì thời gian tập là nửa đêm. Ban ngày phải làm việc, chỉ có thể hi sinh cuộc sống về đêm của cá nhân.

"Cô Triệu, cô với cô Ngu thực sự là như hình với bóng nhỉ." Những sao nhỏ đều rất thị phi, thấy Triệu Tiểu Đường là nháy mắt chọc ghẹo.

Mặc dù mỹ nữ trong ngành giải trí nhiều như mây, khí chất và dung mạo của Triệu Tiểu Đường cũng cực kì xuất chúng. Hiện giờ đang có Ngu Thư Hân nâng, nổi tiếng là chuyện sớm muộn. Mà bên cạnh Ngu Thư Hân thì càng nhiều những sao nhỏ, nữ diễn viên có tiền có ngốc cũng hiếm thấy, ngành giải trí lớn như vậy, muốn nổi tiếng phía sau phải có kim chủ, Ngu Thư Hân không phải là Ngu Thư Hân, mà là đại thần tài lấp lánh ánh vàng.

"Thời gian gấp gáp, có chuyện gì nói sau đi." Chủ tịch Cung mặc áo đường trang*, vỗ vỗ micro: "Nhóm trưởng báo cáo về tình hình luyện tập."

*Áo đường trang: Áo truyền thống của Trung Quốc, kiểu áo dài tay như mấy người luyện võ trong phim.

Chủ tịch Cung nâng đồng hồ của mình lên: "Giờ là một giờ sáng, một giờ rưỡi bắt đầu tập, nên hóa trang thì hóa trang. Mặc phục trang vào hết cho tôi, phát triển cảm xúc diễn."

"Nữ Phò mã" là một trong những vở kịch đầu năm mới của câu lạc bộ kịch Đại Thiên, kịch đầu năm mới là đặc trưng của câu lạc bộ kịch Đại Thiên. Kéo dài trong một tuần, mùng một tháng giêng là trụ cột "Thiên hạ đệ nhất quan", mùng hai tháng giêng là chiếu "Nữ Phò mã", vé vừa phát hành đã giành mua hết. Dù sao coi kịch cũng ít, muốn coi diễn viên hơn. "Thiên hạ đệ nhất quan" hai ngày mới bán hết vé.

Đây là lần đầu tiên chính thức như vậy, trang điểm mặc phục trang, Ngu Thư Hân thấy Triệu Tiểu Đường còn sửng sốt một chút. Hình như Triệu Tiểu Đường đang chuẩn bị, cô cầm cây quạt tre trong tay, trên mặt quạt là tranh cây mẫu đơn xinh tươi. Cổ tay quay trong quay ngoài, uyển chuyển vẽ nửa vòng tròn, nhẹ nhàng mở quạt ra, che mặt, mắt nháy một cáy, hình ảnh một cô tiểu công chúa được nhận tất cả sủng ái lập tức hiện ra.

Đến cảnh "đêm động phòng hòa chúc", không ít diễn viên xuống đài chạy ra sau màn sân khấu xem. Lời thoại vẫn là bộ lời thoại kia, nhưng cảm giác lại khác rất nhiều. Lúc trước còn có người quay lại công chúa Ngu Thư Hân và Phò mã Triệu Tiểu Đường, so với hiện giờ xem, công chúa Ngu Thư Hân ngây thơ nhiều hơn, mà công chúa Triệu Tiểu Đường, có hơi kèm thêm... phúc hắc*? Đặc biệt khi Triệu Tiểu Đường nhếch môi , nói ra câu: "Phò mã, chúng ta thế này có thể... sinh con sao?"

*Phúc hắc: Chỉ người bề ngoài hiền lành lương thiện vô hại, nhưng thực chất lại là người mưu mô.

Cơ bản cái này là tiểu công chúa phúc hắc biết rõ còn hỏi đang đùa giỡn Phò mã gia ngây ngô dễ thương.

"Phò mã" Ngu Thư Hân, đối đầu với đối thủ công chúa khí thế diễn có hơi yếu, nhưng gặp phải vấn đề đúng sai rõ ràng, thái độ lại cực kì nghiêm chỉnh. Kiểu diễn xuất căng thẳng và thả lỏng, rất dễ phác họa nhân vật, không còn là cố gắng kiên trì giáo dục cảm hóa, phát ra tinh thần chính nghĩa kiên trì và cứng nhắc.

Tập kịch xong, chủ tịch Cung cũng không nói gì, vẻ mặt tương đối thả lỏng, khóe mắt còn có nếp nhăn khi cười. Có thể thấy được, chủ tịch Cung tương đối thỏa mãn với biểu hiện của diễn viên chính.

"Lão Hạ, lần đầu anh đến đây à?"

Lão Hạ tên là Hạ Tây, là một trong những nhân vật đang nổi của chương trình thực tế. Hạ Tây tham gia chương trình thực tế ngôi sao yêu đương "Xin chào, người yêu". Phát sóng đêm thất tịch năm nay, lăng xê thành công vài đôi "vợ chồng ngôi sao", cặp với Hạ Tây chính là Cố A người trong nhóm nữ nổi tiếng trong nước. Hạ Tây với Cố A tạo thành "vợ chồng Dưa Hấu", nguyên nhân là do khi Hạ Tây gọi Cố A, luôn luôn gọi thành "dưa"*. Chương trình tạp kĩ này thực sự rất nổi, ngay cả Ngu Thư Hân cũng biết. Hạ Tây diễn vai thư đồng của Ngu Thư Hân trong "Nữ Phò mã", hai hôm trước còn theo dõi weibo của Ngu Thư Hân.

*Hạ Tây(hè xĩ), Cố A(gùã), Dưa Hấu(xĩgũa).

Lão Hạ đi thẳng đến, cũng không trò chuyện với người xung quanh, trực tiếp đến tìm Ngu Thư Hân, nói chuyện khách mời của "Xin chào, người yêu" với Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân cũng không quan tâm, hai hôm trước khi quản lý DC hỏi nàng, nàng đang chơi game online của điện thoại, thấy chương trình thực tế đó cũng được, cũng đồng ý.

"Cô Triệu cũng đến chung chứ?"

Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường thích yên tĩnh, sẽ không thích kiểu chương trình tạp kĩ thế này. Quả nhiên Triệu Tiểu Đường lên tiếng: "Ừ, để xem thời gian."

Chẳng bao lâu, "Nữ Phò mã" được khởi chiếu ở nhà hát Đại Thiên, đầy những người trẻ tuổi, chỉ còn thiếu giơ bảng đèn LED, gọi tên thần tượng của mình. Một vở kịch, rất có cảm giác như buổi hòa nhạc.

Khi đến cảnh Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường diễn với nhau, trong nhà hát bắt đầu có tiếng nói chuyện rì rầm.

"Trời ạ tôi nhầm người à? Lại có Ngu Thư Hân?"

"Lúc tôi thấy danh sách diễn viên, thấy Ngu Thư Hân đã muốn bỏ vé, nghĩ đến có Tây Tây nên nhịn xuống."

"Mọi người không thấy... diễn rất khá à?" Có cô bé ló đầu hỏi.

Mấy người nói chuyện đồng loạt quay đầu hỏi: "Là diễn tốt, Ngu Thư Hân thực sự diễn được, rất không quen!!"

"Vâng, đã qua một tiếng, Ngu Thư Hân đã xài hết kĩ năng diễn của cuộc đời cô ấy."

"Một tiếng rưỡi, thực sự vẫn còn kĩ năng diễn, mới nãy tôi còn tham gia đăng lên weibo... Chờ tôi len lén xóa, như không có gì xảy ra..."

"Các cậu yên lặng chút, đừng phiền tôi thưởng thức... Má ơi tôi thực sự muốn thành fan của Ngu Thư Hân rồi!?"

"Đừng nói bất cứ điều gì nữa, tôi nhiệt liệt đề cử "Nữ Phò mã" cho bạn tôi, bạn tôi hỏi có phải tôi bị thủy quân* hack nick rồi không."

*Thủy quân: Chỉ những người sau khi nhận tiền sẽ bình luận chửi/khen một người hay một ý kiến lời nói nào đó mục đích để khống chế hướng đi của dư luận. Hoặc là những người được thuê giả làm fan để đi đón hay cổ vũ thần tượng.

Không biết ai quay lại, đăng lên weibo, khoảng hai tiếng mấy bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

"Ngu Thư Hân diễn ngốc tốt quá, công chúa cực kì đẹp cực kì đẹp cực kì đẹp!"

"Chất lượng hình ảnh AV*, ban đầu tôi đã định từ chối... Hiện giờ tôi muốn nói... Tôi phe công chúa công..."

*AV: Video có chất lượng hình ảnh thấp.

""Nữ Phò mã", tên khác là "Quý vi* công chúa công" "Tiểu Phò mã bướng bỉnh của ta"..."

*Quý vi: Là tôn xưng cao quý, đại loại như quý ngài, quý cô, ngài.

"Có lẽ tôi cần thuốc nhỏ mắt, lần đầu tiên thấy Ngu Thư Hân hợp mắt..."

Chẳng bao lâu, vì nguyên nhân video quay lén xâm phạm bản quyền, đã bị weibo xóa. Điều này làm vở kịch "Nữ Phò mã" càng nổi hơn, "nguồn "Nữ Phò mã"" cũng từ từ lên bảng xếp hạng tìm kiếm.

"May xem trước khi xóa rồi... cái bảng xếp hạng tìm kiếm này có hơi khó hiểu... Bảng xếp hạng tìm kiếm trước đó vẫn còn là nguồn của phim mới của anh Thương."

"Tôi chỉ ngủ trưa một giấc, và hình như đã bỏ lỡ cả thế giới."

"Gì!? Ngu Thư Hân quay phim khiêu dâm cổ trang?"

"Tôi biết sau này cô ấy sẽ trở thành diễn viên chuyên nghiệp!"

"..."

***

Kim chủ: Vậy chương sau chúng tôi sẽ tham gia chương trình thực tế?

Tác giả gật đầu.

Kim chủ liếc: Được, hai chương vừa quay điện ảnh vừa kịch nói còn có chương trình thực tế, tôi là chiến sĩ thi đua không cần tiền à?

Phó Tân Bạch: Tôi thấy có thể tôi sắp xuất hiện, đến giờ tôi vẫn chỉ tồn tại trong tin đồn ly hôn! Nói ra tôi cũng không tin tôi là nữ phụ.

Tác giả: QAQ trời ạ, nhánh nội dung truyện còn chưa mở, có thể này là siêu trường thiên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chbcgdfgx