12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ đi, cuối cùng Minseok lại nhàn rỗi, nhưng hiện tại cậu tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, xem ti vi, cọ trong lòng Minhyeong một chút, thoải mái hơn so với hầu hạ tiểu ma tinh.

Mặc dù Minseok nói cậu không cần bạn bè, nhưng cũng không ngăn cản hứng thú của cậu với người khác, đương nhiên, người có thể dụ dỗ Minseok dưới mí mắt của Minhyeong không nhiều lắm, vậy mà lại thật sự có một người như vậy.

Từ đêm giao thừa khi Tirena liếc mắt nhìn thấy "chị dâu nhỏ" trong camera liền thường xuyên quấn quít lấy Minseok. Đương nhiên, loại người nguyên thủy không có điện thoại di động cũng không dùng phần mềm tán gẫu, sống khép kín như Minseok là không thể liên lạc được. Vậy nên điện thoại di động của Minhyeong liên tục rung lên.

"Em muốn nói chuyện với chị dâu nhỏ!"

"Em tìm chị dâu nhỏ!"

"Chị dâu nhỏ của em đâu?"

...

Minhyeong đưa điện thoại di động cho Minseok nằm trên đùi anh, vừa mới bắt đầu Minseok còn có chút không quen, không nói tình huống của cậu, cho dù là từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chưa từng quá thân thiết với con gái gì đó, ban đầu cầm điện thoại di động ngơ ngác, căn bản không biết nói gì với Tirena, hết lần này tới lần khác cô bé bên kia đầu điện thoại còn líu ríu, Minseok chỉ có thể vẻ mặt đau khổ cầu cứu Minhyeong.

Minhyeong bóp mặt của cậu, nhưng một chút ý tứ muốn giúp một tay cũng không có. Tirena vẫn là một cô bé hoạt bát sáng sủa, ban đầu khi biết mình có một người anh trai cũng quấn quít lấy anh như thế, lúc đó cô còn nhỏ, tiểu loli máu lai nãi âm bập bẹ kêu anh trai trong điện thoại, con bé từ nhỏ lớn lên ở Pháp, cũng được dạy song ngữ, gọi điện thoại cho anh cũng kích động dùng tiếng Trung, tiếng Pháp lộn xộn. Có một lần còn gọi điện thoại cho anh nói đứa bé trai nhà hàng xóm luôn kéo tóc cô, bảo anh đi đánh người ta một trận.

Nói ra cũng châm chọc, quan hệ của Minhyeong với mẹ anh bên kia còn tốt hơn so với Lee Thế Thành bên này nhiều.

Năm đó ông Lee biết không trông cậy gì vào Lee Thế Thành được liền đặt mục tiêu lên người đời thứ ba, chọn một người phụ nữ xuất thân sạch sẽ mang thai người thừa kế Lee thị, đương nhiên người phụ nữ này là mẹ Minhyeong, Tô Nhã.

Khi ông Lee chọn người cũng có tính toán, không cần phải nói xuất thân trong sạch, nhất định phải thông minh sắc sảo, dáng dấp cũng không thể quá kém, hơn nữa tốt nhất là con gái nhà bình thường, Lee thị dù thế nào đi chăng nữa cũng là để dành cho họ Lee, nếu như nhà gái quá mạnh mẽ, nổi lên dã tâm, vậy không dễ giải quyết.

Tô Nhã không nghi ngờ gì là thích hợp nhất. Khi Tô Nhã sinh Minhyeong chỉ mới hai mươi tuổi, đã là nghiên cứu sinh đại học thủ đô của Trung Quốc, tướng mạo cũng là đẹp nhất, quan trọng nhất là cha mẹ của cô đều là giáo sư chuyên môn, dòng dõi thư hương, ông Lee cực kỳ thỏa mãn về điều này.

Mà sở dĩ Tô Nhã đồng ý sinh người thừa kế cho Lee Thị, thật sự là bất đắc dĩ, cả nhà bọn họ lái xe trên Lee cao tốc xảy ra tai nạn giao thông, cô được mẹ che chở cứu sống, ba mẹ cô lại chết ngay tại chỗ, mà em trai Tô Nhiên nhỏ hơn cô bảy tuổi hôn mê ba năm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bị bác sĩ chẩn đoán là người thực vật.


Tô Nhã gần như suy sụp, em trai trên giường bệnh là lý do sống duy nhất của cô, cô tuyệt đối không thể để cho người thân cuối cùng của mình cũng rời xa mình, nhưng phí tổn như nước chảy khiến Tô Nhã mệt mỏi.

Vào đúng lúc này ông Lee tìm thấy cô, nhìn em trai hôn mê bất tỉnh sắc mặt tái nhợt cắm đầy các loại ống trên người, sao cô có thể lựa chọn được? Vì vậy t*ng trùng được chọn lựa kỹ càng được đặt vào trong cơ thể cô, sau năm lần thất bại cuối cùng cũng thành công mang thai, sau này mới có Minhyeong.

Có lẽ Tô Nhã yêu Minhyeong, nhưng cũng có thể là áy náy, tóm lại là vì tiền mà sinh con, cho nên mặc dù ông Lee không cấm cô thăm hỏi Minhyeong, Tô Nhã cũng rất ít khi gặp anh.

Khi Minhyeong hai tuổi thì Tô Nhiên tỉnh lại, nhưng trở thành một đứa ngốc, chỉ số IQ vĩnh viễn dừng lại ở năm tuổi.

Ai cũng nói cháu ngoại trai giống cậu, Minhyeong và Tô Nhiên có sáu phần giống nhau, Minhyeong mạnh mẽ hơn Tô Nhiên, Tô Nhiên thì đẹp hơn Minhyeong, không sai, là xinh đẹp, xinh đẹp tinh xảo vô song.

Sau này Tô Nhã làm du học sinh ở Pháp bảy năm lặng lẽ mang theo Tô Nhiên di dân sang Pháp.

Sinh Tirena ra khiến Tô Nhã nhớ tới những thiệt thòi Minhyeong phải chịu đựng, khi đó Minhyeong đã tám tuổi, Lee Thế Thành làm nghệ thuật của gã ở khắp nơi trên thế giới, trong nhà chỉ có anh và ông Lee, vào một ngày nào đó nhiều hơn một người phụ nữ để anh gọi là mẹ.

Cho đến khi Minhyeong mười hai tuổi ra nước ngoài trong bốn năm, mỗi tháng Tô Nhã đều sẽ từ Pháp bay về ở với anh vài ngày.

Tính tình Minhyeong có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không đến tình trạng lạnh lùng, có lẽ liên quan đến ông Lee và Tô Nhã cho anh tình yêu.

Tirena cảm thấy rất hứng thú về Trung Quốc, nguyện vọng luôn muốn đến Trung Quốc đến khi lên đại học vẫn chưa đạt được, tự nhận là tạo mối quan hệ tốt với Minseok sau này cả ngày quấn quít lấy Minseok nghiên cứu thảo luận văn hóa Trung Quốc, ặc, văn hóa ẩm thực chiếm phần lớn.

Thế giới của kẻ tham ăn có chút đơn giản, khi Minseok nhận được một hộp thức ăn lớn Tirena gửi từ Pháp về thì hai người liền kết thành đồng minh.

Có qua có lại, Minseok đóng gói một hộp cổ vịt Vũ Hán, Lão Can Ma, xúc xích Shuanghui, mì khô giòn, sợi cay Trung Quốc... chuyển phát qua Pháp.

Minhyeong nhìn Minseok ôm máy tính ngồi trên chân anh đang kịch liệt thảo luận sợi cay ngon hay cổ vịt ngon với Tirena cười đến bất đắc dĩ, đồng thời cũng vừa phát hiện tiếng Pháp của Minseok vậy mà lại tốt hơn so với anh.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Tirena thích Minseok, cô kích động nói tiếng Trung, tiếng Pháp, thậm chí là dùng đến tiếng Anh lộn xộn, tiếng Pháp của Minhyeong chỉ là trình độ căn bản, có đôi khi căn bản không biết cô đang nói gì. Minseok thì không giống vậy, đời trước cậu nói được sáu thứ tiếng, trong đó bao gồm cả tiếng Pháp, không nói có thể đuổi kịp nhịp điệu nói chuyện của con bé kia, có đôi khi cũng điên cuồng dùng ba thứ tiếng theo cô.

Minseok học đại học vốn là chuyên ngành ngoại ngữ, Minhyeong cũng không cảm thấy kỳ lạ vì cậu biết tiếng Pháp.

Không lâu sau khi qua năm mới Lee thị liền tuyên bố đưa thị trường ra Mỹ, dẫn tới chấn động không nhỏ trên thương trường, Minhyeong vội vàng gây dựng lại công ty lần cuối, hai kẻ tham ăn xúm lại cũng nhạc kiến kỳ thành*, trong khoảng thời gian này anh cũng không thể để ý tới Minseok, có người theo cậu cũng là chuyện tốt. (*vui mừng khi thấy chuyện gì đó phát triển hay thành công)

Vậy nên Minhyeong cũng không biết hai đời Minseok tới nay có một việc quan trọng nhất.

Minseok nói muốn thử kiếm tiền mua một món quà sinh nhật cho Minhyeong, Tirena nghĩ kế, còn giúp cậu nhận công việc phiên dịch, dùng danh nghĩa của cô nhận từ các giáo sư ở trường học của cô, phiên dịch một quyển tác phẩm tiếng Trung thành tiếng Pháp, lương dịch tiếng Pháp không thấp, chỉ là yêu cầu tính chuyên nghiệp cao, may mắn trình độ tiếng Pháp của Minseok thật sự không tệ, không biết thì tra ngay trên mạng, hơn nửa tháng sau nhận được phần tiền lương đầu tiên trong đời này.

Minseok vui vẻ ôm chăn lăn lộn trên giường, Minhyeong thấy thế không hiểu sao lòng lại ngứa ngáy, nhào tới đè người dưới cơ thể, liếm liếm mặt cậu, "Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Minseok ra sức lắc đầu.

"Tiểu xấu xa, cũng có bí mật không nói với anh. Có phải liên quan đến Tirena không? Anh ghen tị!" Minhyeong cố ý giận tái mặt.

Minseok liếc mắt, ôm cổ Minhyeong gặm mặt anh một cái, "Anh ghen cái rắm, con nhóc kia, cũng không phải anh không hiểu! Hôm qua còn giựt dây em, khi hai chúng ta lên giường thì mở video đặt lên đầu giường, nó muốn quan sát ngay tại chỗ chúng ta ooxx trên giường thế nào! Thảo nào là em gái anh, tư tưởng quá không lành mạnh!"

"Liên quan gì đến anh? Anh cũng không có sở thích xem người khác lên giường, anh chỉ thích... lên giường với em." Minhyeong cười, tay đã vói vào trong quần áo Minseok, đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng gảy một cái ở rốn cậu.

"Ngứa!" Minseok run rẩy một cái, hóp bụng lại, thân trên nâng lên dán lên người Minhyeong.

Tay Minhyeong đi xuống theo cái bụng xẹp xuống của cậu, dễ dàng đưa vào lưng áo hơi rộng luồn vào trong quần.

"Ưm..." Minseok ngửa đầu hôn môi với Minhyeong, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ.

Minhyeong dừng lại một chút, dường như nghĩ đến gì đó, khóe môi cong lên, tay rút từ trong quần Minseok ra dưới ánh mắt bất mãn của cậu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

"Anh làm gì đó?"

Minhyeong cười với cậu, trong điện thoại truyền đến tiếng bíp bíp đang gọi điện.

Minhyeong đặt điện thoại di động bên giường, tay tiếp tục động tác vừa rồi.

"Ưm... Điện... điện thoại..." Minseok còn đang băn khoăn điện thoại đang gọi đi, lỡ như kết nối rồi...

Minhyeong cúi người liếm một cái lên đậu đỏ trên ngực cậu, khiến cho Minseok run rẩy và rên khẽ, ý cười càng sâu, "Không phải là con nhóc kia muốn xem hai chúng ta ân ái sao? Không thể xem được, ngược lại nghe một chút thì có thể, nhớ kỹ chút nữa kêu lớn tiếng một chút."

"Khốn nạn... A..." Minseok nhanh chóng che miệng tại, ánh mắt hung ác trợn mắt cố ý nhìn người đàn ông giở trò xấu trên người cậu, vừa cầu nguyện trong lòng, đừng nhận! Đừng nhận!

Cạch! Điện thoại kết nối!

"Ai vậy hả? Trễ như vậy còn đánh thức bản tiểu thư muốn chết hả! (tiếng Pháp... Ặc không biết (?_?))" Hiển nhiên Tirena chênh lệch thời gian nửa đêm bị đánh thức rất nén giận, nhưng nhanh chóng biến thành tiếng hét chói tai.

"A! Nham Nham anh đang lên giường với chị dâu nhỏ hả?"

Trả lời cô là tiếng tiếng va chạm kéo dài và tiếng Minseok rên rỉ.

Mắt Minseok hiện lên hơi nước, liều mạng muốn nhịn tiếng xuống, nhưng tên khốn trên người mỗi một cái đều đâm vào chỗ sâu nhất của cậu, còn xấu xa đặt tay cậu ở đầu giường không cho cậu che miệng.

"Ưm... A..."

Trong loa truyền ra tiếng thét chói tai hưng phấn, Minseok cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người nữa! Ngẩng đầu hung hăng cắn lên vai Minhyeong một cái.

Minhyeong hít một hơi, cười nói: "Mèo hoang nhỏ." Tay giữ tại thắt lưng của cậu siết chặt, kéo xuống một cái, nặng nề đâm vào.

"A... ư..." Minseok cảm thấy ruột suýt chút nữa bị đâm xuyên, hơi đau một chút, nhiều hơn là vui vẻ ngập đầu bắt đầu dâng lên trong cơ thể, bao phủ ý thức của ậu.

Vậy mà đột nhiên Minhyeong lại cố tình bất động, chống trong người cậu nhìn cậu vặn vẹo dưới thân, rên rỉ.

"Ưm ưm ư ha..." Chân Minseok quấn chặt hông của Minhyeong hơn, ánh mắt cầu xin.

"Nói, muốn anh làm em."

Tiếng Tirena thét chói tai còn ở bên tai, Minseok cũng không nhịn được, mang theo tiếng khóc nức nở, "Làm... làm em! Em muốn!"

Minhyeong cúi người hôn lên khóe mắt ngấn lệ của cậu, chậm rãi rút ra, nặng nề đâm vào.

"A... ưm..."

Loại phương thức giày vò người này khiến Minseok hoàn toàn tan vỡ, còn để ý điện thoại gì nữa, ôm bả vai Minhyeong, ô oa bật khóc.

"Nhanh... nhanh lên một chút... ư..."

Minhyeong cười, "Kêu ông xã, nói ông xã làm em anh liền thỏa mãn em."

"Ông... ông xã... A... ông xã làm em... Ưm a..."

Tiếng thét chói tai của Tirena trong điện thoại càng kích động, Minhyeong cũng cười càng sâu, hôn nhẹ đôi mắt khóc đến đáng thương của Minseok, dụ dỗ, "Ngoan, dùng tiếng khác nói ông xã chơi em."

Minseok nào còn có lý trí, vừa khóc vừa gọi, đối với Minhyeong nói gì nghe nấy, "Ông... A... xã, chơi em... A... Nhanh... (tiếng Pháp... Ặc không biết (?_?))"

Minhyeong cười thỏa mãn, lại nhìn xuống điện thoại di động, nắm eo của Minseok bắt đầu nhanh chóng làm.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở rên khẽ của Minseok và tiếng va chạm nặng nề, cộng thêm tiếng nữ sinh cười mờ ám truyền ra từ trong loa.

Chờ Minhyeong bắn vào trong Minseok lần thứ ba, cuối cùng mới thỏa mãn ngừng lại, Minseok đã không còn một chút sức lực, mặc cho Minhyeong tư thế chôn trong cơ thể cậu ôm cậu, trở mình dựa vào đầu giường ngồi dậy.

"Này này! Vậy là đã xong rồi hả?" Tirena ở đầu bên kia tiếc nuối kêu to.

Dường như bây giờ Minhyeong mới nhớ tới điện thoại, cầm đến bên tai, "Sao điện thoại lại kết nối? Em nghe được gì rồi?"

Tirena cười mờ ám một trận, còn thật sự cho rằng là trong lúc vô ý đè vào điện thoại, "Cái gì em cũng nghe thấy hết! Thanh âm của chị dâu nhỏ thật dễ nghe! Quá quyến rũ rồi! Chẳng qua Nham Nham anh cũng quá túng rồi! Sao nhanh như vậy đã xong rồi! Không phải Trung Quốc có một câu là một đêm làm bảy lần sao? Có phải anh không được không? Có muốn em gửi cho anh chút thuốc cường dương hay không?"

Vẻ mặt Minhyeong đen thui, "Không phải ở chỗ đó của em đã ba giờ sáng rồi sao? Em đi ngủ tiếp đi!"

Tút! Cúp điện thoại!

Sờ sờ mặt của Minseok đến bây giờ vẫn chưa hết tức giận trong lòng, cười nhẹ, "Bảo bối, có muốn ông xã một đêm làm bảy lần không?"

"Khốn... khốn nạn!" Minseok vô lực chửi nhỏ, thanh âm đã khàn khàn, ghé vào trên vai Minhyeong muốn cắn, lại biến thành mệt mỏi gặm nhẹ.

"Bảo bối!"

Thanh âm Minhyeong nguy hiểm, Minseok cảm thấy thứ gì đó khảm trong cơ thể lại dần dần lớn lên, suýt chút nữa lại bật khóc, đẩy ngực anh giãy dụa, "Không được... không muốn..." Sẽ chết người đó!

"Đừng nhúc nhích!" Minhyeong ôm sát cậu, ghé lên đầu cậu thở sâu, "Anh ôm một chút hòa hoãn đã."

Minseok không dám cử động nữa, ôm hông của anh dán mặt lên ngực anh, trong lòng đã sớm rơi lệ đầy mặt, Minhyeong khốn nạn này, sau này sao cậu dám vui vẻ chơi đùa với Tirena nữa?

Minhyeong thì ăn no uống đủ, lại thêm thực hiện được âm mưu, hài lòng nheo mắt lại. Thiếu chút nữa anh đã quên rồi, Tirena sắp mười chín tuổi, sớm đã đến tuổi yêu đương rồi, Minseok cũng mới hai mươi hai, tuổi tác hai người vốn gần, trước khi Minseok bị anh mạnh mẽ bẻ cong queo còn là một trai thẳng, tai họa ngầm lớn như vậy suýt chút nữa bị anh quên mất!

Bây giờ, Minhyeong cười, yên tâm.

Khi Tirena gọi điện đến tìm Minseok thì Minseok nhìn Minhyeong dùng sức lắc đầu, dùng khẩu hình nói với anh: Nói em không ở đây! Em không ở đây!

Bây giờ cậu không muốn nói chuyện với Tirena, một cô bé rất tốt, ặc, tuy tư tưởng không thuần khiết gì mấy, bị Minhyeong không biết xấu hổ này hơn nửa đêm trù tính nghe một trận đùa giỡn trên giường, thật sự là... thật sự là bản thân cậu cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, người được đề cập đến này đương nhiên là Tirena.

Minhyeong cong môi nhìn Minseok gấp gáp, nhưng lại rất phối hợp nói trong điện thoại cậu không ở đây.

Minseok vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy anh nói thêm: "Em ấy mang thai, đang dưỡng thai..."

"Cút đại gia anh đi!" Minseok xông lên cướp lấy điện thoại di động.

Rõ ràng đời trước cảm thấy Minhyeong là một người rất đứng đắn mà! Sao bây giờ hết hãm hại em trai đến hãm hại em gái, bây giờ lại hãm hại tới mình, không biết xấu hổ cộng thêm không có liêm sỉ, thật là, thât là... Nếu không phải yêu anh, thật sự muốn đè cái mặt xảo trá này lên cửa chính của công ty bọn họ, để tất cả mọi người nhìn thử, boss của bọn họ vô sỉ bao nhiêu!

Minseok trừng mắt nhìn anh một cái, ôm điện thoại chạy xa khỏi ghế sô pha của anh nói chuyện với Tirena.

"Chị dâu nhỏ! Nham Nham nói anh đang mang thai đó!"

Minseok đơ ra, cắn răng trừng mắt nhìn người đang vùi đầu vào công việc, "Ặc... Anh là nam, sao có thể mang thai được? Anh ấy nói bậy."

"À–"

Minseok tin chắc nghe thấy một chút tiếc nuối trong một từ này là xảy ra chuyện gì?

"Thật ra hiện tại đàn ông cũng có thể mang thai, cần phải cải tạo thân thể một chút, đặt một tử cung trong cơ thể, chịu chút hormone sinh dục nữ kích thích đặc trưng phái nữ, sau đó..."

"Ngừng lại đã! Anh sẽ gửi cho em một hộp thức ăn, em muốn bún gạo Vân Nam hay vịt quay Bắc Kinh?" Minseok vội vàng gấp gáp ngắt ngang cô.

Không thể để cô nói tiếp nữa, cậu không muốn sinh con, càng không muốn cải tạo cơ thể, cậu cực kỳ vô cùng cùng thỏa mãn đối với cơ thể hiện giờ của mình, rõ ràng cậu và Minhyeong là yêu đương bình thường thuần khiết (ngoại trừ lên giường), sao đến chỗ Tirena lại một hồi hỏi cậu có hứng thú với SM hay không, một hồi lại truyền bá chuyện đàn ông sinh con cho cậu, cậu thật sự không có những sở thích này, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới, quen biết Tirena, luôn cảm thấy mở ra một cánh cửa thế giới mới cho cậu, đương nhiên cậu không định bước vào cánh cửa này!

Dời đi lực chú ý của kẻ tham ăn thì dùng đồ ăn là có tác dụng nhất, quả nhiên, đề tài của Tirena đã chuyển đến trên vịt quay Bắc Kinh.

Minseok lặng lẽ thở phào một hơi, lần nữa dùng mắt bắn ra hai đạo phi đao, mục tiêu trúng ngực Minhyeong! Tên khốn nạn này!

Tirena đâu chỉ mở ra cho cậu một cánh cửa này, bắt đầu từ khi nhận được phần tiền lương đầu tiên, cuối cùng Minseok cũng tìm thấy chìa khóa thoát khỏi số phận ăn bám.

Internet hiện tại phát triển như vậy, có vài công việc căn bản không cần phải ra ngoài. Tirena sẽ nhận một ít công việc phiên dịch cho cậu ở Pháp, đương nhiên, chính cậu cũng học được tìm một ít trên mạng.

Trong hiện thực cậu không quen lui tới với mọi người, nhưng thế giới internet hư cấu dùng chữ viết lại dần dần không có nhiều ngăn cách như vậy.

Tiền lương phiên dịch cũng không cao, nhưng Minseok làm cực kỳ có tình cảm mãnh liệt, nhiều loại ngôn ngữ đời trước cuối cùng cũng có đất dụng võ. (Cam: nhớ là tác gỉa bảo tiền lương phiên dịch tiếng Pháp cũng không thấp?? Khó hiểu ghê)

Minseok thấy số tiền bên trong tài khoản dần dần nhiều lên, đắc ý tính toán làm thế nào để chúc mừng sinh nhật hai mươi bảy tuổi sắp tới của Minhyeong.

So sánh lẫn nhau, Minhyeong ngược lại không thoải mái như vậy.

Từ khi tuyên bố Lee thị niêm yết tới nay, đủ loại chuyện lũ lượt kéo tới, đánh giá và cải cách công ty của anh chuẩn bị từ năm trước, trong đó không phải không có một chút phiền phức.

Lee thị là do một tay ông Lee sáng lập, có lịch sử hơn năm mươi năm, gần như mỗi tỉnh toàn quốc đều có công ty chi nhánh, xây dựng thương hiệu trên các tuyến Lee chính, trong mỗi ba hoặc bốn tuyến Lee thành phố cũng có nhà cung cấp, tiếng tăm không thể nói là không lớn, vậy mà cứ có một chút vấn đề, Lee thị không niêm yết.

Theo sự phát triển kinh tế của thị trường, rất nhiều công ty lớn đều nhao nhao lựa chọn niêm yết để mở rộng danh tiếng và tài chính thị trường, nhưng Lee thị là doanh nghiệp lâu năm từ đầu đến cuối lại không có động tĩnh niêm yết, bên ngoài thảo luận ầm ĩ, thật ra nguyên nhân chân chính không phải là ông Lee không đồng ý niêm yết.

Ông Lee trải qua thời kỳ nghèo khó, tuy khi sáng lập Lee thị đầu óc khôn khéo, nhìn xa trông rộng, nhưng trong xương vẫn có tư tưởng truyền thống, công ty nhà mình, đương nhiên muốn phải bị khống chế trong tay người nhà, Lee thị không thiếu tiền, lại không thiếu danh tiếng, cần gì phải niêm yết công ty chia cổ phần trong công ty ra ngoài, bị người khác giám thị quản thúc!

Huống hồ gì khi đó ông Lee cũng đã lớn tuổi, không có nhiều sức lực dứt khoát cải cách công ty hẳn hoi như vậy, chỉ muốn cứ như vậy ổn định truyền Lee thị vào trong tay Minhyeong.

Nói ông Lee khôn khéo không phải là không có lý, chính tư tưởng bảo thủ của ông, cố thủ công ty, nhưng cũng không bắt ép Minhyeong giống như ông.

Ông Lee biết, Minhyeong không giống với ông, thanh niên còn trẻ tuổi lực tráng, tư tưởng tiên phong, nhất định sẽ tiến hành cải cách chế độ cũ kỹ của công ty. Công ty giao vào trong tay Minhyeong, đó chính là thế giới của người trẻ tuổi rồi, ông cũng không phải người không bỏ xuống được, sớm muộn gì ông cũng phải chết, vừa chết là hết, Minhyeong muốn làm gì cũng không liên quan đến ông nữa.

Ông Lee cũng biết, cổ đông cùng nhau dốc sức làm việc với ông trong công ty nhất định sẽ không đồng ý cách làm của Minhyeong, để lót Lee cho Minhyeong, trước khi chết ông đã viết di chúc, do luật sư bảo quản thay.

Tin tức Lee thị muốn niêm yết vừa xuất hiện, vài lão cổ đông trong công ty quả nhiên đã đại náo công ty, ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi còn chống gậy đến phòng làm việc của Minhyeong mắng to anh.

Minhyeong chỉ bình tĩnh nhìn.

Trước đây lúc thành lập công ty ông Lee đã một mình chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần công ty, ba mươi phần trăm khác ở trong tay các cổ đông bỏ vốn khác, công ty này rõ ràng là họ Lee, từ ông Lee truyền vào trong tay Minhyeong.

Nhiều năm như vậy những người này lấy được không ít lợi ích từ Lee thị, không nói cầm hoa hồng Lee thị chia cho, còn xếp không ít người vào Lee thị, ông Lee có giao tình với bọn họ, chỉ cần không có lỗi gì nặng, mở một mắt nhắm một mắt.

Nhưng những người này lại cố tình xem Lee thị thành cây rụng tiền rồi, liều chết ôm không thả, Lee thị niêm yết, cổ phần của bọn họ nhất định giảm xuống, ông cụ bảy tám chục tuổi, còn có thể có sức lực chỉ vào Minhyeong mắng to anh, vong ân phụ nghĩa! Ăn cháo đá bát! Trước đây nếu như không có bọn họ bỏ vốn, sao sẽ có Lee thị bây giờ!

Minhyeong chỉ cười nhạt nhìn bọn họ, mấy năm nay Lee thị báo đáp bọn họ đâu chỉ gấp mười, sợ là gấp trăm lần cũng có! Anh không phải ông, không có giao tình với bọn họ, vậy nên cũng không có ý định phí công vô ích nuôi bọn sâu mọt này!

Gọi tất cả cổ đông đến, luật sư đọc di thư của ông trước mặt bọn họ. Theo lý thuyết hiện tại Minhyeong mới là ông chủ của Lee thị, muốn làm gì căn bản không cần báo cáo với bọn họ, cũng không cần lấy di thư của ông ra.

Mà Minhyeong làm vậy chẳng qua là vì hình tượng của công ty, chuyện này rất quan trọng, hình tượng công ty cực kỳ quan trọng, nếu để bọn họ truyền ra bên ngoài nói anh lộng hành gì gì đó, không có chỗ nào hay với chuyện công ty niêm yết.

Đồng thời cũng để cho bọn họ thấy rõ, quyết định niêm yết này, bọn họ không cản được, nếu như quá rảnh rỗi, không bằng nhanh chóng chuẩn bị tiền, đến lúc đó mua thêm một chút cổ phiếu, nói không chừng đến lúc đó đại hội cổ đông sẽ có vị trí của bọn họ.

Đâu chỉ có những cổ đông này nóng nảy, người ngồi không yên nhất là Lee Mục, mặc dù biết vị trí phó tổng giám đốc mà Minhyeong hứa hẹn là một cái bẫy, ít nhất hiện tại công ty còn có một cái họ với hắn, hơn nữa có Lee Thế Thành ở đó, không phải hắn không có cơ hội vào tổng công ty. Nhưng nếu công ty niêm yết thì sẽ có nhiều người giám thị hơn, càng nhiều cổ đông, họ Lee này của hắn liền không có ý nghĩa gì nữa, quan trọng nhất là, trong di chúc của ông Lee vậy mà lại không nhắc đến tên của hắn, ngay cả Lee Thế Thành còn có mười phần trăm cổ phần ban đầu.

Lee Mục cắn răng, cũng đều họ Lee, dựa vào cái gì mà trong mắt lão già đáng chết kia chỉ có Minhyeong!

Thật ra không phải Minhyeong chưa từng giữ lại Lee sống cho Lee Mục, không bao gồm tài sản công ty ước định khi đến tỉnh Q của năm công ty bên trong, bằng năm công ty được vạch ra khỏi Lee thị này, không có liên quan đến Lee thị, là tài sản cá nhân của Lee Mục.

Đối với em trai không có tình cảm này, Minhyeong thật sự đã rất khoan dung rồi, không ngờ rằng hắn không nhận phần tình cảm tốt đẹp đó.

Vào loại thời điểm này, sự ích kỷ của Lee Thế Thành liền thể hiện ra, chính gã có mười phần trăm cổ phần, kiếp sau không lo ăn uống nên chuyện gì cũng không xía vào, bị Lee Mục ồn ào nóng nảy liền gọi điện thoại cho Minhyeong, tùy tiện hỏi hai câu, tranh thủ chút lợi ích cho Lee Mục. Thái độ của Minhyeong vừa kịch liệt gã liền co rúm lại, trực tiếp nói với Lee Mục đang ầm ĩ là bảo vệ tốt năm công ty là được, đừng nhớ thương Lee thị nữa! Cuối cùng dứt khoát mặc kệ tất cả, khiến Lee Mục tức đến nghiến răng!

Lee Thế Thành chính là như vậy, quan tâm nhất vĩnh viễn là bản thân gã, con trai thì đáng là gì!

Minseok không hiểu chuyện của công ty, vậy nên cũng không quan tâm, cậu quan tâm là sinh nhật hai mươi bảy tuổi sắp tới của Minhyeong.

Trước một ngày Minseok đã len lén đặt một nhà hàng Tây cao cấp, còn đặc biệt dặn phải có bữa tối dưới ánh nến, trải thảm hoa hồng, cậu muốn tặng Minhyeong một niềm vui bất ngờ.

Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ cùng ra ngoài du lịch ra, đây là hành động lãng mạn đầu tiên của hai người!

Lần lãng mạn đầu tiên trong hai đời đều do cậu tạo ra, Minseok ngẫm lại liền kích động, tuy là một bữa cơm tối tốn mất ba tháng tiền để dành của cậu, cậu vẫn vui vẻ. Trước đây đều là Minhyeong chăm sóc cậu, đối xử tốt với cậu, có thể làm chút gì đó cho Minhyeong khiến cậu cực kỳ thỏa mãn!

Nghĩ đến Minhyeong có thể có ánh mắt ngạc nhiên vui mừng, trong lòng Minseok có cảm giác tự hào không rõ!

Mà trên thực tế, Minhyeong cũng thật sự rất ngạc nhiên vui mừng.

Trong khoảng thời gian này Minhyeong bận rộn chuyện của công ty, căn bản ngay cả sinh nhật mình cũng quên, Minseok cũng nói đưa anh đến nhà hàng, chỉ nói muốn ra ngoài ăn cơm.

Minhyeong ôm lấy cậu hôn, lại mổ hôn đôi mắt sáng ngời của cậu, trong lòng rất áy náy, mấy ngày nay không thể ở bên cạnh cậu thật tốt.

"Bảo bối, đợi anh thêm một khoảng thời gian nữa, chờ công ty niêm yết xong, chúng ta liền đi du lịch, tất cả những chỗ em ghi trên sổ anh đều đi với em một lần."

"Được! Được!" Minseok dùng sức gật đầu, kéo anh liền đi ra ngoài, "Đi mau, em đói rồi!"

Minhyeong cười khẽ, mặc cậu kéo anh ra ngoài.

Khi đến nhà hàng Minseok đưa số hóa đơn cho người bán hàng, đương nhiên có người mang bọn họ đi.

Minhyeong cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ ôm Minseok cùng đi theo, khi tới cửa lại bị Minseok kéo.

"Anh chờ bên ngoài, em vào xem trước!"

Lúc này Minhyeong mới có chút nghi hoặc, quan sát xung quanh, nhà hàng Tây xa hoa giá cả lại đắt đỏ, đây là nơi Minseok không thích nhất, sao hôm nay lại dẫn anh tới đây? Còn thần thần bí bí không cho anh đi vào?

Minhyeong ở bên ngoài nghi hoặc, Minseok bên trong lại vội vàng bày hoa hồng và nến mà nhà hàng cố ý chuẩn bị ra, châm lửa, kiểm tra thêm một lần, hoa hồng, có, nến, có, rượu đỏ, có, đèn màu, có, nến hình trái tim, có!

Hoàn hảo!

Mặc dù có chút thiếu nữ, nhưng lúc này chính là muốn lãng mạn được thế nào thì làm thế ấy, nếu như không phải tiền cậu kiếm được không đủ mua một cái nhẫn kim cương, cậu thật sự muốn quỳ xuống đất cầu hôn một trận, chuyện có khí phách đàn ông như thế, phải để mình làm!

Trên giường và dưới giường, luôn có một người giống đàn ông như thế!

Lặng lẽ tính toán vào lúc này sang năm cậu mới có thể gom đủ tiền mua một cái nhẫn kim cương, Minseok đi tới, kéo cửa phòng ra, đầu tiên nhào qua che mắt Minhyeong.

"Trước đừng nhìn, đi vào theo em!"

"Làm gì vậy? Thần bí thế." Minhyeong cười, nắm lấy tay cậu, đi theo cậu từng bước một vào trong, còn có thể nghe thấy Minseok không nhịn được cười mờ ám.

"Đến rồi!" Minseok đứng trước ngọn nến hình trái tim, trước khi buông mắt Minhyeong ra, nói: "Anh phải giữ lấy em, cảm động quá cũng đừng bật khóc!"

Minhyeong đang cảm thấy buồn cười, Minseok đã buông tay anh ra.

Cảnh tượng trước mắt quá mộng ảo, luôn xuất hiện trong mơ của thiếu nữ chưa trưởng thành, trong bóng tối chuỗi ánh sáng bạc lấp lánh trên vách tường, tạo thành "sinh nhật vui vẻ", đèn màu bên cạnh tạo thành "I love U", bên chân là ngọn nến xếp thành hình trái tim, trên cái bàn cách đó không xa phủ kín cánh hoa hồng, hai bên đều đặt hai cái giá cắm nến kiểu Tây.

Minhyeong nhìn mọi thứ trước mắt, lại nhìn đôi mắt phát sáng chớp chớp nhìn anh chăm chú của Minseok, giơ tay lên che mắt.

"Sinh nhật vui vẻ! Có cảm động hay không? Che mặt làm gì? Không phải là thực sự cảm động đến khóc chứ!!" Minseok nhào qua ôm lấy cổ anh, cắn lên cằm anh một cái, cười đùa.

Minhyeong thả tay xuống, nào có dấu vết khóc? Ôm eo của Minseok, cười đến bất đắc dĩ, "Em làm những thứ này..." Thở dài ra một hơi, "Anh không phải phụ nữ."

Tuy nói như vậy, trong mắt anh lại vui vẻ rõ ràng.

Đương nhiên Minseok cũng nhìn ra được, treo trên cổ anh ngửa đầu, có chút đắc ý, "Em biết anh không phải phụ nữ, nhưng anh là vợ em!"

"Tiểu xấu xa, ai là vợ?" Minhyeong cúi đầu, hôn một cái lên môi cậu, đánh lên mông cậu một cái.

Minseok không sợ chết nhìn anh, "Anh là vợ em! Em cũng là đàn ông, sao lại không thể có vợ được? Mặc kệ thế nào, dù sao trong lòng em, anh chính là vợ của em!"

Minhyeong cười gật đầu, "Được, nhưng chỉ có thể ở trong lòng em, nhưng ra khỏi miệng phải gọi anh là ông xã."

Minseok trợn mắt nhìn ba giây, nhếch miệng cười, "Em vừa nhìn anh trong lòng kêu "vợ! vợ!", anh không phản đối!"

Minhyeong cong môi, như tin như không nhìn cậu một cái, tay ôm nâng eo cậu trượt xuống, dùng sức, nâng mông Minseok bế lên, kề sát trán của cậu, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh rất vui, cám ơn em! Còn nữa, anh yêu em!" Hướng về phía trước, hôn môi Minseok.

Chân Minseok vòng quanh lưng anh, cánh tay vịn bả vai Minhyeong, mở miệng, không chút khách sáo đón nhận.

Rượu đỏ, hoa hồng, thịt bò, ánh nến.

Hai cái ghế ban đầu ở hai đầu bàn được Minseok dời đến cùng một chỗ, dựa trên người Minhyeong há miệng chờ Minhyeong cắt miếng thịt bò gọn gàng đưa vào trong miệng cậu, khoe khoang với Minhyeong tiền bữa cơm này hoàn toàn do cậu tự kiếm. Đương nhiên, chuyện cậu làm phiên dịch trên mạng được giấu kín.

Dù sao sinh nhật Minhyeong đã qua, Minseok cũng không có ý định gạt anh, đời trước lòng tự ái của cậu hại anh, đời này cái gì cũng không quan trọng, sẽ không rầu xoắn xuýt về vấn đề tiền bạc. Cậu nguyện ý được Minhyeong nuôi, cũng không quan tâm làm tiểu bạch kiểm, tiền của Minhyeong chính là tiền của cậu, chuyện này không có gì không tốt.

Minhyeong đút cậu uống một hớp rượu nho, sờ mặt cậu một cái, đối với chuyện cậu kiếm tiền, chỉ nói một câu, "Chơi một chút là được rồi, đừng để mệt mỏi."

Minseok liếc mắt, hừ một tiếng, cậu sẽ không nói cho Minhyeong biết cậu còn chuẩn bị sang năm sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc