11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này công ty hợp tác đồ án với Mỹ thật ra chỉ cần ba ngày, những người khác trong công ty mang theo hợp đồng về nước, Minhyeong và Minseok ở lại một mình.

Lễ giáng sinh ở Trung Quốc không có gì, ở những quốc gia này thì là một ngày lễ lớn, trên phố xá rất náo nhiệt.

Khoảng thời gian trước Minhyeong bận bịu, tranh thủ mấy ngày nay vừa khéo đến sinh nhật hai mươi hai tuổi của Minseok, mang theo Minseok xem như là chơi thỏa thích vài ngày.

Quà sinh nhật đương nhiên không phải ít, nhưng Minseok cần nhất là phải có anh bên cạnh.

Bốn ngày, ngắm phong cảnh, mua đồ, quan trọng nhất là có người bên cạnh, Minseok chơi đến vui vẻ, Minhyeong cũng có chút vui đến quên cả trời đất, lúc ngồi trên máy bay trở về, hai người đều có chút không nỡ, vừa nghĩ tới sau khi trở về lại bận rộn làm việc, Minhyeong thở dài.

Trở lại công ty, Minhyeong liền bắt đầu làm việc như ngựa không ngừng vó, thậm chí còn bận hơn so với trước đây.

Minseok biết mình không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm là nắn bóp vai cho Minhyeong lúc mệt mỏi, kể vài ba chuyện buồn cười cậu thấy trên mạng.

Minhyeong chôn mặt trong cổ cậu hít sâu một hơi, mổ lên mặt cậu một cái, "Bảo bối, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này anh sẽ luôn ở cạnh em."

"Luôn luôn? Mặc kệ công ty sao?"

"Mặc kệ, chỉ ở cạnh em."

Ánh mắt Minseok sáng lên, mặc dù một khoảng thời gian ngắn trước đã nhận rõ Minhyeong cũng có một mặt lừa người, nhưng cậu luôn tin lời Minhyeong nói vô điều kiện, cũng không nghĩ tới ý tứ và tính khả thi trong lời nói của Minhyeong.

"Nhiệm vụ bây giờ của em là nghĩ xem chúng ta sẽ đi đâu, làm gì. Lập ra lộ tuyến." Minhyeong bóp bóp cằm của cậu, cong môi nói, cũng coi như để cậu không quá buồn chán.

Minseok rất nhiệt tình với nhiệm vụ này, ôm máy vi tính lên mạng tìm tòi, dùng vở để ghi lại.

"Chúng ta ra nước ngoài chơi đi! Trên web nói hải sản của Australia rất ngon!"

"Canada có thể trượt tuyết!"

"Đến Thụy Sĩ xem cực quang nhé!!

"Trong nước cũng phải đi xem, đến Cáp Nhĩ Tân xem tạc băng trước! Rồi đi Tân Cương ăn nho!"

...

Minseok nói gì Minhyeong cũng gật đầu, Minseok tràn đầy phấn khởi ghi đầy một quyển vở.

Chờ khi Minseok xếp xong lịch trình ba năm thì cuối cùng cũng sắp bước qua năm mới rồi, công ty của Minhyeong chỉ nghỉ một tuần.

Hai người lại đi siêu thị lần nữa, lúc trở về lại là bốn túi lớn, bày đầy cả một tủ lạnh, lần này đều vào bụng Minseok đang vùi trong lòng Minhyeong.

Vào lúc khác thì hai người đều không ra khỏi cửa mà ở nhà với nhau.

Khi Minhyeong du học ở nước ngoài ngược lại đã từng làm cơm, chỉ là nhiều năm như vậy không làm cơ bản đã quên sạch. Minseok càng không cần phải nói, đã bao nhiêu năm cậu chưa vào phòng bếp rồi.

Chẳng qua sủi cảo trong tủ lạnh thì vẫn biết nấu, đương nhiên, còn có lẩu đơn giản nhất.

Sau khi ăn sủi cảo cộng thêm lẩu liên tục ba ngày, cuối cùng thì Minhyeong cũng mặc tạp dề vào phòng bếp, cau mày, vừa nhìn sách dạy nấy ăn trên web, vừa vụng về bắt tay cắt cải trắng, nghiêm túc trên mặt như đối mặt với kẻ địch lớn mạnh.

Minseok ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, ló đầu ra nhìn động tác của anh, "Không tệ không tệ, rất có tiềm năng!" Nhìn cũng có chút ý tứ hả hê.

Thật ra Minseok thật sự rất có lòng tin với Minhyeong, đời trước của cậu sau này đều ăn cơm do Minhyeong nấu, đã quên mùi vị, nhưng cuối cùng cậu cũng không phải chết đói, mùi vị cũng không tính là quá kém.

"Ngửi cũng tạm được! Sau này cơm nhà chúng ta đều giao cho anh, anh phải phụ trách... khụ khụ... cho ăn no... khụ khụ..." Lời còn sót lại của Minseok vẫn chưa nói xong đã bị khói nồng nặc mùi khét sặc chạy ra ngoài.

Cuối cùng cải trắng biến thành đồ ăn đen thui, Minseok vỗ vỗ khuôn mặt thất bại của Minhyeong, "Chàng trai, em xem trọng anh, tiếp tục cố gắng!" Sau đó bị Minhyeong đá một cước đuổi ra khỏi phòng bếp.

Chờ Minseok bưng sủi cảo đã nấu xong ra, Minhyeong đã vọt đi tắm rửa thay một bộ quần áo khác.

Đêm giao thừa, Minseok làm ổ trên sô pha, dựa trên người Minhyeong xem đêm xuân*, điện thoại di động của Minhyeong vang lên tít tít không ngừng, đều là tin nhắn ngắn chúc Tết, phần lớn là khách hàng hợp tác, Minhyeong vừa ôm eo Minseok, vừa động ngón tay gửi trả lời, lễ phép khách sáo vẫn nên có. (*mấy chương trình Tết này nọ trên ti vi)

Trong lòng Minseok có chút không cân bằng, cậu ngay cả điện thoại di động cũng không có, Minhyeong lại ngồi bên cạnh cậu gửi tin nhắn với người khác, cho dù biết là lời khách sáo, Minseok cũng rất bất mãn!

Lỗ tai Minhyeong đau nhói, điện thoại di động trong tay bị Minseok cướp mất, "Anh phải xem đêm xuân với em!!"

Minhyeong hôn lên mí mắt trừng lớn của cậu một cái, cười nói: "Đều là khách hàng... Được được được, anh tắt điện thoại được chưa."

"Em tắt máy cho anh!" Minseok đang muốn tắt máy, một tin nhắn đã được gửi đến một ngày, còn là giọng nói, Minseok không cẩn thận nhấn mở.

"Nham Nham yêu dấu, sao anh lâu như vậy cũng không đến gặp em, em rất nhớ anh! Năm mới vui vẻ! Moah!"

Giọng nữ trong trẻo khiến Minseok trợn to mắt, vẻ mặt hung ác nhìn Minhyeong.

Minhyeong đỡ trán, vừa muốn giải thích lại nhận một tin khác.

"Đã lâu em không gặp anh, chúng ta video nha!! Love you!"

Bên dưới còn có hiện ra hình ảnh của một cô gái trẻ xinh đẹp, tay đưa hình trái tim, nụ cười trên mặt xán lạn.

Hô hấp của Minseok hơi chậm lại, Minhyeong còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã từ ghế sô pha nhảy dựng lên, "Minhyeong, anh khốn nạn!"

Minhyeong trơ mắt nhìn điện thoại di động của mình bị ném đến thi thể tách ra, chẳng qua cũng không quan tâm nó, thấy sắc mặt Minseok tức đến trắng bệch thì rõ ràng là đã hiểu lầm rồi, trong lòng mắng con nhóc chết tiệt kia một lần, vội vàng đi qua ôm lấy người không để ý Minseok giãy dụa.

"Em hiểu lầm rồi, nghe anh giải thích!"

Minseok cũng biết cậu nên lý trí, từ khi cậu trùng sinh đến nay trên cơ bản Minhyeong vẫn ở bên cạnh cậu, gọi điện thoại, cũng chưa từng lén gọi điện gì đó sau lưng cậu, căn bản không có khả năng dính líu đến người phụ nữ khác.

Sống lại một đời, cậu biết Minhyeong yêu cậu rất nhiều, cũng biết phải tin tưởng Minhyeong. Nhưng cô gái đó rõ ràng là gọi Minhyeong, còn thân thiết mờ ám như vậy, cậu tin chắc hai đời cậu cũng chưa từng thấy cô gái trong ảnh kia, Minhyeong quen biết cô ta lúc nào cậu cũng không biết!

Trong lòng Minseok khủng hoảng, từ lúc trùng sinh cậu cho rằng đời này chỉ sống vì Minhyeong, cũng xác định Minhyeong là của mình cậu, chưa từng hoài nghi. Nhưng, nếu như xuất hiện sai lầm, nếu như... Cậu nên làm gì bây giờ?

Cảm thấy thân thể Minseok đang run rẩy, Minhyeong ôm người chặt lại, không ngừng vuốt lưng cậu, hôn mặt cậu, "Bảo bối, đừng như vậy! Đó là em gái anh, Tirena!"

"Tirena? Em gái?"

Minhyeong nâng mặt cậu, thấy đôi mắt vô thần của cậu thì rất đau lòng, "Đúng vậy, em gái ruột của anh, sau khi mẹ anh sinh anh thì lấy một khoản tiền của ông nội anh đi, Tirena là con gái bà sinh sau khi gả cho một người Pháp, nhỏ hơn anh tám tuổi, bây giờ cả nhà bọn họ ở Pháp. Trước đây anh đã nói với em rồi, em quên hả?"

Minseok đã khôi phục lý trí, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được.

Minhyeong hôn lên môi cậu một cái, "Khi chúng ta vừa ở chung đã nói rồi, lúc đó em còn lười nói chuyện với anh, chắc là không nhớ rõ. Không sao cả, đừng suy nghĩ."

Chuyện đó đối với Minseok mà nói đã sắp mười năm rồi, lúc đó lại không để ý, đương nhiên hiện tại càng không nhớ ra.

Ôm cổ Minhyeong cọ cọ, bĩu môi, có chút tủi thân nói: "Em cho là... Xin lỗi."

"Ngốc nghếch! Sau này không được ghen bậy bạ nữa. Tuy thấy em giận anh anh rất vui, nhưng em tức giận có nguy hiểm gì thì sao bây giờ? Còn nữa, em cứ không tin tưởng anh như vậy? Anh rất tức giận!"

"Em sai rồi, em cam đoan sẽ không nghi ngờ anh nữa! Anh tha thứ cho em lần này được không?"

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, sao Minhyeong tức giận cho được, biết cậu vừa nãy thật sự bị dọa, trấn an mà vuốt lưng của cậu, hôn môi cậu một cái, thấp giọng nói: "Được, anh không giận, nhưng em phải nhớ kỹ, anh yêu em, chỉ yêu em, cả đời Minhyeong chỉ yêu một mình Minseok. Còn quên nữa sẽ không dễ dàng tha thứ cho em như vậy!"

"Ừ!" Minseok nhanh chóng gật đầu, lấy lòng hôn lên mặt Minhyeong.

Minhyeong ôm cậu đứng dậy, đi về phía thư phòng, "Video với con nhóc kia, để cho em yên tâm, đúng lúc để nó gặp "chị đâu" của nó một chút."

Qua hết Tết Nguyên Tiêu, Minhyeong chính thức lại thành dân đi làm bận rộn.

Đáng nhắc tới chính là, trong năm Lee Mục trở về thành phố Z ăn tết, dùng danh nghĩa Lee Thế Thành mời Minhyeong về ăn cơm, đương nhiên bị Minhyeong tìm lý do từ chối.

Sau đó lúc không có ai Lee Mục lại gọi điện thoại cho Minhyeong mấy lần, đều bị Minhyeong lãnh đạm qua loa bỏ qua.

Đến sau này giọng điệu của Lee Mục rõ ràng không tốt, Minhyeong cũng không để ý, năm ngoái động tác anh chỉnh đốn công ty lớn như vậy, có thể nhịn đến giờ cũng xem như không tệ, nhìn dáng vẻ của hắn thì hiển nhiên không cam lòng buông tha cục thịt Lee thị béo bở này, vậy thì luôn có ngày nào đó sẽ chó cùng rứt giậu, Minhyeong cũng không lo lắng, ngược lại rất thích nhìn thấy ngày đó tới.

Thật ra theo ý của Minhyeong, đấu với Lee Mục thật sự không có gì thú vị, mèo vờn chuột còn phải vây bắt chạy quanh căn nhà hai vòng, Lee Mục với anh là một con chuột mới sinh chưa dứt sữa ngay cả mắt cũng không mở ra được, anh ngay cả móng vuốt cũng không cần duỗi, một chút tính khiêu chiến cũng không có.

Về phần anh lửa cháy thêm dầu, trên thực tế cũng không phải nhằm vào Lee Mục, anh chỉ gác lại kế hoạch của hắn thôi, nói cách khác, Minhyeong căn bản không đặt Lee Mục vào mắt.

Kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của Minseok đã sắp xếp đến mười năm sau, tưởng tượng càng đẹp thì hiện thực càng cô đơn, nhất là khi Minhyeong liên tục bay ra nước ngoài công tác.

Minhyeong cũng sợ cậu lẻ loi, để cho cậu ra ngoài chơi thì lại lo lắng, không thể không nói, Minhyeong đã xem Minseok thành con nít.

Một ngày nào đó Minhyeong thật khó khăn rảnh rỗi trong chốc lát, vuốt Minseok nói giới thiệu một người bạn với cậu.


Ban đầu Minseok đã từ chối, bây giờ cậu đã có thể cách điện thoại đặt thức ăn bên ngoài, nhưng cuối cũng cũng không quen nói chuyện với người khác, chứ đừng nói chi là loại mặt đối mặt này. Huống hồ, cậu cũng không nghĩ muốn bạn bè gì đó, cậu chỉ cần Minhyeong là đủ rồi, tuy là Minhyeong luôn bận rộn nhiều việc.

Minhyeong ôm Minseok, áp lên trán cậu, thấp giọng nói nhỏ nhẹ, có thể anh vẫn bận rộn một khoảng thời gian, tìm người chơi với Minseok, anh không muốn thấy Minseok quá cô đơn.

Minseok bác bỏ, cậu không còn là con nít nữa.

Chờ khi Minseok nhìn thấy "người bạn" Minhyeong muốn giới thiệu với cậu thì hô hấp nghẹn lại một chút, Minhyeong thật sự coi cậu là con nít, hơn nữa còn là loại con nít ngây ngô kia!

Minseok nhìn "bạn " một chút, rồi nhìn Minhyeong, không biết là anh ngu ngốc hay điên rồi, hoặc là trêu đùa cậu, trợn mắt há mồm, "Nó chính là bạn bè mà anh muốn giới thiệu với em đó hả? Có phải anh đùa giỡn em không!?"

"Sao anh lại vô vị như vậy chứ? Em không quen nói chuyện với người khác, vừa khéo nó cũng không nói nhiều, để nó chơi đùa với em, vừa đúng không buồn chán."

Chơi đùa với cậu? Không để ý tới trong phòng còn có những người khác, Minseok nhảy một cái lên người Minhyeong, vừa cọ vừa gào, cảm thấy hơi có chút dở khóc dở cười.

Tần Huân đối diện mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ cuối cùng cũng mở miệng, "Thương lượng xong chưa? Cuối cùng được không?"

Minhyeong ôm Minseok gật đầu với hắn, "Được, để cho hai người bọn họ làm bạn."

Tần Huân cúi đầu nhìn con trai đang trong mắt liếc nhìn lung tung tích tích trong lòng, vỗ vỗ lưng bé, "Con ở chỗ này của cha nuôi mấy ngày, mấy ngài sau cha sẽ tới đón con."

Bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ tuy nhỏ tuổi nhưng lá gan lại rất lớn, không sợ người lạ chút nữa, hơn nữa cha nuôi Minhyeong này mỗi lần gặp bé đều mua một đống thức ăn ngon, vậy nên lúc Tần Huân rời khỏi chưa từng khóc lóc, chỉ là thấy anh trai nhỏ giống như bé bị cha nuôi ôm vào trong ngực a a hai tiếng, ha ha ha cười khanh khách.

Không sai, người bạn mà Minhyeong giới thiệu với Minseok là con trai một tuổi rưỡi của Tần Huân bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ, dở khóc dở cười là câu duy nhất có thể hình dung tâm trạng của Minseok vào giờ phút này.

Minhyeong cũng suy nghĩ đến tình huống của Minseok mới có ý tưởng này, không khiến cậu quá buồn chán, tiếp xúc người khác lại có trở ngại, cuối cùng chỉ nghĩ tới con trai của Tần Huân.

Trên thực tế, Minhyeong chỉ nói chuyện với Tần Huân một chút, thật ra anh cũng hiểu được có chút không đáng tin cậu, Minseok có thể chăm sóc con nít hay không cũng là vấn đề.

Nhưng Tần Huân vừa nghe thấy đã lập tức đồng ý, tuy hắn rất yêu con của hắn, nhưng từ khi có vật nhỏ này, hắn và vợ hắn lại chưa từng một mình ra ngoài ăn cơm được, vừa nghe thấy lời của Minhyeong, không nói hai lời liền đóng gói con trai đưa đến, trên Lee trở về đã mua vé đi Maldives du lịch hai người năm ngày. Về phần bà xã của hắn có đồng ý không, khiêng lên, mang đi!

Tần Huân không lo lắng con hắn ở chỗ Minhyeong có vấn đề gì một chút nào, phải biết rằng đối con trai của hắn mà nói, người ba ruột luôn nghiêm mặt này còn không có sức hấp dẫn bằng người ba nuôi thích trêu chọc bé kia. Lại nói, Minhyeong dầu gì cũng cũng là một ông chủ, bản thân không biết chăm sóc con nít thì còn có thể không có tiền mời bảo mẫu à!

Tần Huân không hề chịu trách nhiệm mà buông con trai ôm lấy bà xã bay đi nghỉ phép, nhưng để lại cho Minseok một gánh nặng lớn.

Minhyeong nghĩ không sai, Minseok không hề có một chút bài xích nào đối với bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ như người khác, ngược lại chung sống, ặc, thật náo nhiệt.

Minhyeong thấy bạn nhỏ bò loạn trên đất và người lớn nhanh chóng chạy lại bắt bé, cong môi lên, xem ra quyết định của anh không sai.

"Minhyeong, nó chui xuống dưới bàn của anh rồi cuối cùng anh có quản hay không!" Minseok tức giận trừng mắt nhìn Minhyeong vẻ mặt xem trò vui, thằng nhóc này giống như một con cá trạch, cậu đuổi nửa ngày, lại sợ làm bé bị thương, ngực phập phồng rất nhanh, trên trán đã nổ lên một lớp mồ hôi mỏng.

Minhyeong cười sờ mũi một cái, "Anh còn chưa xem xong tài liệu, hai người các em chậm rãi chơi đi."

"Chơi em gái anh!"

Minhyeong xoay người tiếp tục xem tài liệu của anh, phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng con nít ô oa không rõ của thằng nhóc kia và tiếng Minseok hổn hển chửi bới không thể làm gì, không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh một chút nào, ngược lại khóe miệng còn cong lên.

Minseok trải qua năm ngày này quả thật có thể dùng rối loạn để hình dung, sau khi Minhyeong giao thằng nhóc kia cho cậu liền hoàn toàn mặc kệ buông tay rồi. Nếu như nói trước đây cậu cảm thấy trẻ con là thiên sứ hồn nhiên, vậy bây giờ là ác ma. Trước đây Minseok không mang theo đứa trẻ lớn như vậy, chưa bao giờ biết trông trẻ lại mệt đến thế, thật là một phút đồng hồ cũng không thể thả lỏng, bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ luôn bò loạn, một phút đồng hồ không chú ý tới đã không biết dập đầu ở chỗ nào.

Minhyeong thật vất vả rảnh rỗi trong chốc lát, Minseok vùi trong ngực anh hít một hơi dài, cả hai đời cậu chưa từng mệt như vậy, Minhyeong cười hôn lên môi cậu một cái, "Bây giờ không buồn chán đi."

Minseok vô lực cho anh một ánh mắt xem thường, "Minhyeong, anh thật sự là quá khốn kiếp!" Hiện tại cậu khá hoài niệm cuộc sống buồn chán, ba ngày ngắn ngủi, giống như ba trải qua ba tháng! May mắn hai người bọn họ không có con!

Bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ ở sô pha bên kia lập bập lập bập bò qua, nhìn Minhyeong, nhìn Minseok, sau đó kéo cánh tay Minseok cũng ngồi vào trong ngực anh.

Minhyeong nhéo cái mũi nhỏ của bé một cái, cánh tay duỗi một cái, ôm bé lên đùi, mỗi bên một đứa.

Minseok trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, thằng nhóc kia cũng nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng a a hai tiếng, hướng về phía Minseok "thất thất!" (*đại loại là con nít nói không rõ chữ)

Minseok đỡ trán, kêu ôi một tiếng, dùng sức cắn một cái lên cổ Minhyeong, "Đều do anh! Khốn nạn!" Sau đó nhận mệnh đứng lên pha sữa bột cho thằng nhóc kia.

Minhyeong khẽ cười điểm mũi thằng nhóc kia một cái, "Gọi cha nuôi."

"A a!"

"Là cha nuôi."

"Ba ba!"

Minhyeong cười càng sâu hơn, "con trai ngoan." Anh thật thích tên nhóc con này, thằng nhóc này ngoại trừ thích di chuyển thích quậy còn lanh lợi, chí ít không giống những đứa trẻ khác động một chút là khóc.

Hôm đó bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ bị đưa đi Minseok kích động đến khóc ròng, đương nhiên, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, dù sao khi đó cậu đang bị Minhyeong đè xuống giường làm hoạt động nào đó.

Lúc thằng nhóc kia ở đây không thể vận động, Minhyeong nhịn vài ngày đã sớm tích một đống lửa, mỗi một cái đâm vào cơ thể Minseok đều vừa vội vừa nặng.

Minseok vịn chặt bờ vai của anh theo anh đâm vào người dưới cậu thì lắc lư, trong miệng phát ra tiếng kêu khóc khàn khàn lại đứt quãng, tiếng kêu càng lúc càng lớn, uyển chuyển thay đổi giọng điệu, quyến rũ đến khiến lòng người ngứa ngáy.

"Không được... đừng... Ưm..."

Minhyeong lật cậu lại, đệm gối đầu dưới bụng của cậu, liếm cắn lỗ tai mềm đỏ của cậu, lần nữa đỡ thứ còn chưa ngừng xuất ra ở miệng huyệt, nặng nề đẩy thẳng thắt lưng, Minseok lại kêu lên.

Bàn tay gian xảo di chuyển trước người cậu đã sớm ướt nhẹp một mảnh, liếm vành tai cậu cười khẽ, "Là đàn ông sao có thể nói không được?"

Một vòng chiến đầu kịch liệt mới bắt đầu duy trì liên tục đến khi sắc trời ngoài cửa sổ chuyển trắng, hai người mới ôm nhau dần dần ngủ.

Sau khi tỉnh dậy cả người vô lực, Minseok chỉ có thể nằm lỳ trên giường gào khóc đòi ăn trừng mắt nhìn Minhyeong giả trang lão sói vẫy đuôi ăn no uống đủ hung hăng nện giường, "Em không muốn người bạn như vậy chút nào! Anh còn làm vậy nữa em sẽ cắn chết anh!"

"Dùng miệng nhỏ phía dưới cắn, đêm qua anh bị em cắn suýt chút nữa thoải mái đến chết." Vẻ mặt Minhyeong dư vị.

"Khốn nạn! Con sói háo sắc! Lưu manh!" Minseok buồn bực mắng to, "Sao anh lại vô sỉ như vậy!"

Thấy Minseok sắp bùng nổ tới nơi, Minhyeong đút cậu ăn cháo, dịu dàng trấn an: "Ngoan ngoan ngoan, sau này không để em chăm sóc vật nhỏ kia nữa, đừng nóng giận, ăn chút cháo rồi ngủ một giấc,"

Cho dù Minseok không nói, anh cũng sẽ không làm vậy nữa, tuy thằng nhóc kia ở đây thì náo nhiệt, nhưng, mùi vị cấm dục thật sự không chịu đựng nổi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc