10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không tới mấy ngày sau, Lee Mục liền đến tỉnh Q, Lee Thế Thành và mẹ hắn không đi theo.

Thật ra Minhyeong cũng không trông chờ lần này cả nhà đều đi hết, chẳng qua tốt nhất là bọn họ có chút tự hiểu lấy mình.

Ngoài dự đoán của mọi người trong công ty là, nửa tháng sau, Dương Chứng lấy lý do giúp đỡ Lee Mục cũng bị phái đến tỉnh Q.

Dương Chứng là ai? Giám đốc điều hành, người mà khi Minhyeong ra nước ngoài du học đã kết bạn, quen biết gần mười năm, Minhyeong tín nhiệm Dương Chứng cả công ty đều rõ như ban ngày, ngay cả khi Minhyeong không có ở đây, công ty nhất định giao cho Dương Chứng.

Mặc dù Minhyeong thật sự muốn giúp Lee Mục đứng vững ở tỉnh Q, phái Dương Chứng đi cũng là dùng dao giết trâu mổ gà.

Không thể không nói, người sống lâu trong thương trường, phỏng đoán trong lòng người đều rất mạnh, trong bàn luận ầm ĩ của nhân viên, người giật mình nhất vẫn là bản thân Dương Chứng.

Khi Dương Chứng nhận được thông báo thì trong lòng hồi hộp một cái, lại giả vờ bình tĩnh đến phòng làm việc của Minhyeong.

Minhyeong đang gọi điện thoại, thấy Dương Chứng đi vào cũng không ngạc nhiên, nở nụ cười như cũ, chỉ chỉ cái ghế đối diện, ý bảo hắn chờ một chút.

Dương Chứng ngồi đối diện Minhyeong, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn không biết Minhyeong đã phát hiện gì rồi, hay thật sự chỉ đơn thuần phái hắn đển tỉnh Q.

Chắc Minhyeong đang nói về hợp đồng, khóe miệng anh hơi cong, trong ánh mắt lộ ra cơ trí, trầm ổn bình tĩnh, trong lời nói lại tự tin ngạo nghễ, giống như đã dự liệu từ trước. Mắt híp lại, anh giống như một vị vua, đốt ngón tay thon dài từ tốn gõ lên bàn có tiết tấu, lại giống như gõ vào lòng Dương Chứng, khiến hắn có dự cảm xấu.

Minhyeong cúp điện thoại, nhìn về phía Dương Chứng đứng ngồi không yên, trong mắt chợt lóe lên lạnh giá.

"Tới rồi à, vụ kiện của Toàn Dương thế nào rồi?" Minhyeong cười hỏi, hoàn toàn không nhìn ra khác thường.

"Sắp phải kết thúc rồi, hai ngày nữa sẽ xong." Dương Chứng trả lời, dừng một chút, lại hỏi: "Chuyện đến tỉnh Q sao không nghe cậu nhắc đến, đột nhiên nhận được thông báo nhân sự tớ còn tưởng là nhầm, Minhyeong không phải là cậu chọc tớ chứ!?" Dướng Chứng giả vờ bình tĩnh cười trêu ghẹo.

"Mới vừa đưa ra quyết đinh," Minhyeong tựa trên ghế xoay, cong môi nhìn Dương Chứng, ngược lại cũng không có gì khác thường, anh luôn luôn tự phụ, nhưng hóa ra cũng có lúc anh không hiểu người khác rõ ràng. Nếu như không phải đêm hôm đó thấy xe Dương Chứng từ trong căn hộ của Lee Mục lái ra, sáng vẻ hai người thân thiết, anh vẫn không biết quan hệ hai người này thân thiết như vậy từ lúc nào.

Vốn muốn để người khác kiểm tra một chút, sau đó lại không giải quyết được gì, giữa anh và Lee Mục như thế nào, người khác không biết, nhưng Dương Chứng lại rõ ràng, cho dù là nguyên nhân gì, phản bội chính là phản bội, anh chỉ nhìn kết quả, những cái khác không quan trọng.

"Cậu cũng biết quan hệ của tớ và Lee Mục, hắn vẫn nghĩ đến Lee thị, để hắn tới tỉnh Q tớ cũng không yên tâm, phái cậu đi bề ngoài là giúp hắn, trên thực tế cũng gần như là giám thị hắn. Cậu đi trông hắn thay tớ, khiến hắn đứng vững ở đó, cũng nhìn hành động tiếp theo của hắn. Nếu hắn an phận thủ thường thì không sao, nếu không, đương nhiên tớ sẽ không khách sáo với hắn. Tớ biết phái cậu đi là có chút lãng phí nhân tài, nhưng tớ cũng chỉ có thể tin tưởng cậu thôi! Ai bảo cậu là anh em của tớ, cậu không thể không giúp tớ chứ!" Minhyeong cười nhìn hắn.

Minhyeong đã nói như vậy rồi, Dương Chứng còn có thể nói gì được? Tuy Minhyeong nói rất có lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an, cười gượng: "Vây cũng không nên vội vã như vậy chứ, trong tay tớ còn có vài vụ kiện."

"Bây giờ Lee Mục vừa đi, không đủ sức có hành động gì lớn, lúc này cậu đi cũng có thể tạo mối quan hệ tốt với hắn trước. Những chuyện khác cậu không cần lo lắng, tớ sẽ để Lý Văn Tân tiếp nhận vụ kiện. Cũng không bao lâu đâu, tối đa nửa năm, đến lúc đó nếu hắn an phận rồi, cậu sẽ quay lại, vị trí tổng giám đốc vẫn là của cậu."

Dương Chứng đúng là nhị bá thủ*, nhưng boss đã lên tiếng, cho dù có không cam tâm nữa cũng không thể không làm. (*người nắm quyền thứ hai trong công ty, chỉ đứng sau Minhyeong)

Ba ngày sau Dương Chứng đến tỉnh Q.

Nếu như ban đầu Dương Chứng còn ôm tâm lý may mắn, Minhyeong không biết chuyện của hắn và Lee Mục, sau khi hắn đi chưa đến vài ngày thì thông qua mạng lưới giao thiệp ở công ty biết được thư ký của Minhyeong đã bị thay đổi, Dương Chứng tin chắc, nhất định Minhyeong đã phát hiện gì rồi.

Hắn và Lee Mục, có lẽ là không trở về được.

Sau khi Minseok biết thì nhào tới trên người Minhyeong, bóp mũi anh buồn bực: "Anh biết gạt người khi nào vậy!"

Minhyeong bắt tay cậu lại hôn một cái, vô tội nói: "Rõ ràng là bọn họ gạt anh trước, anh mới là người bị hại."

Minseok không có bạn bè, không biết mùi vị bị bạn bè phản bội, vậy nên cũng không thể an ủi anh.

Trên thực tế, Minhyeong cũng không cần an ủi. Nói không có cảm giác gì về việc Dương Chứng phản bội là không thể, dù sao nhiều năm như vậy, uống rượu với nhau, làm việc với nhau, năm đó còn cùng giành một nữ sinh, thậm chí khi theo đuổi Minseok cũng là Dương Chứng "bày mưu tính kế", bây giờ lại đến tình trạng này, cũng có thất vọng mất mát. Nhưng dù sao Minhyeong cũng là người trưởng thành, ngoại trừ sẽ mất lý trí trên người Minseok, anh đều có thể duy trì lý trí với những người khác.

Tiền tài, quyền lợi, địa vị... Minhyeong không biết vì sao Dương Chứng lại chọn đứng bên cạnh với Lee Mục, anh tự nhận bản thân đối xử với Dương Chứng không tệ, bây giờ chẳng qua cũng chỉ thấy rõ một người không đáng để kết bạn, không tính là tổn thất với anh.

Theo quan điểm của Minseok, Minhyeong đơn giản là nhân từ với Lee Mục và Dương Chứng, khi biết Dương Chứng phản bội cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, đời trước Minhyeong chết có thể là do hai người kia gây ra, cậu còn đang suy nghĩ, Minhyeong không thể không phòng bị Lee Mục, mặc dù có hắn cản trở nhưng cũng không đến tình trạng mất mạng. Nhưng Dương Chứng thì không giống vậy, đời trước rất nhiều thời gian Minhyeong đều bởi vì cậu dày vò mù quáng nên không thể không ở nhà với cậu, công ty cũng giao vào trong tay Dương Chứng, sao anh lại nghĩ đến chuyện Dương Chứng đã phản bội được? Những chuyện sau này liền có thể giải thích.

Hiện tại Minhyeong đã biết bọn họ phản bội, nhưng cũng không có hành động gì lớn, ngược lại đưa cho Lee Mục mấy công ty, đơn giản là ngu xuẩn! Kẻ đần độn!

Minseok tức giận cắn cằm Minhyeong, vừa cắn vừa mắng.

Minhyeong cưng chiều vuốt tóc của cậu, cũng không phản bác. Đối với Lee Mục và Dương Chứng, thật ra anh có suy nghĩ của bản thân, anh không biết chuyện đời trước, mà đời này bọn họ vẫn chưa gây ra thương tổn thật sự đối với anh và Lee thị, anh đã đưa ra cảnh cáo với Dương Chứng. Anh ngược lại không phải người nhân từ, chỉ là người không phạm ta ta không phạm người, người không quan trọng, anh lười dây dưa. Nhưng nếu người phạm ta, vậy thì không thể thuận theo bọn họ rồi.

Lại nói tiếp, Minhyeong cũng không phải một người tốt, trêu chọc anh, khi trừng trị người đó anh cũng sẽ không để ý có phải là chính nhân quân tử hay không.

Dương Chứng căm phẫn đập phòng làm việc thế nào, Lee Mục luống cuống gọi điện thoại cho Lee Thế Thành ra sao, còn Lee Thế Thành tức giận như nào, những chuyện này Minhyeong không biết, cũng không muốn biết.

Cũng không chỉ có mấy người bọn họ rời khỏi công ty, đây là một lần loại trừ, nếu Dương Chứng đã theo Lee Mục, Minhyeong cũng sẽ không ngu xuẩn mà cho rằng bên dưới hắn không có ai.

Đương Nham là vua của công ty này, anh nắm giữ tất cả quyền lợi trong công ty, trước kia vị vua trẻ dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn sửa trị, thối nát không có chỗ che giấu, người dối trá gian xảo lên án anh tàn bạo, nhưng trong mắt kẻ độc tài không có thương hại.

Trong một tháng, Lee thị đã đổi gần hơn ba mươi giám đốc điều hành, người người trong công ty cảm thấy bất an, luôn luôn trong tư thế mưa gió sắp tới.

Cũng không phải là không có người xuất hiện ngăn lại, thậm chí ngay cả ông cụ từng cùng nhau dốc sức làm việc với ông Lee cũng ra mặt, nhưng cuối cùng hoặc là vẻ mặt tức giận, hoặc là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hoặc là trong miệng nỉ non "già rồi, già rồi" đi ra từ phòng làm việc của Minhyeong, lắc đầu bỏ đi.

Dường như Minhyeong đã ra quyết định gì đó, về phần "chú Từ" trong miệng của Lee Mục, tạm thời còn chưa phải là thời điểm động đến ông ta.

Năng lực của Dương Chứng quả nhiên không tệ, từ sau khi hắn rời đi có thể dễ dàng nhận ra Minhyeong bận rộn thế nào.

Minseok không có việc gì làm tiếp nhận vị trí trợ lý của Minhyeong — trợ lý sinh hoạt, bưng trà rót nước pha cà phê, nắn vai bóp chân làm ấm ổ chăn, thậm chí hôm nào đó còn dùng điện thoại di động đặt thức ăn bên ngoài cho hai người. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua sau khi cậu trùng sinh nói chuyện với người khác ngoại trừ Minhyeong, mặc dù chỉ là thông qua điện thoại di động.

Lúc thấy Minseok giống như hiến vật quý đưa thức ăn bên ngoài cho anh Minhyeong còn kinh ngạc một chút, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống ôm người vào lòng khen thưởng một phen thật trịnh trọng, Minseok nhận được phần thưởng đỏ miệng cọ cọ trong lòng Minhyeong, ngước cằm ý bảo Minhyeong lấy tôm trong hộp đút vào miệng cậu.

Minhyeong cười, đương nhiên phải hầu hạ tiểu tổ tông thật tốt. Sờ sờ lỗ tai bị tóc che khuất của Minseok, trong lòng áy náy, trong khoảng thời gian này công ty quá bận rộn, có đôi khi không thể chú ý Minseok được, cậu cũng không làm ầm ĩ, ngược lại luôn là Minseok ở bên cạnh anh im lặng với anh.

Cái đầu mổ lên đỉnh tai Minseok một cái, "Tóc dài rồi, ăn xong anh cắt cho em."

Minseok quay đầu nghi ngờ nhìn anh một cái, "Không được! Nhất định anh sẽ cắt em xấu xí!"

"Không đâu, khi anh học đại học ở nước ngoài thường tự mình cắt. Em phải tin tưởng anh, anh nhất định giúp em cắt một kiểu tóc hoàng tử!" Minhyeong nói.

Minseok dường như không tin.

Sự thật chứng minh có đôi khi lời nói của Minhyeong thật sự không thể tin được, một giờ sau trong phòng riêng trong phòng làm việc truyền ra tiếng gào của Minseok đầu tiên, sau đó là tiếng Minhyeong kêu thảm thiết.

"Minhyeong, tên khốn nạn! Anh đền tóc cho ông!" Minseok ngồi trên người Minhyeong nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng trực tiếp cắn một miếng lên cổ anh.

Minhyeong hít một hơi, xoay người đè người dưới thân thể, vuốt tóc của cậu, nhìn kiệt tác của mình ho khan một tiếng, vô lương tâm nói: "Anh thấy rất đẹp mắt."

"Anh cút đi! Anh thấy hoàng tử nào trên đầu có ổ gà hả? Ông muốn cắn chết anh!" Minseok rống giận.

Minhyeong cúi người, ngăn chặn cái miệng ầm ĩ của cậu, Minseok giãy dụa mấy cái không giãy ra, trừng mắt liếc anh một cái, cơ thể mềm nhũn ra trong vỗ về của Minhyeong.

"Ưm..."

Minhyeong vừa hôn môi, vừa ôm Minseok ngã xuống giường, cởi giầy của hai người, lần mò cởi nút áo vốn chính anh tự cài lúc sáng trên người Minseok ra.

Không khí xung quanh nóng lên, sau đó là một trận rên rỉ.

Sau đó, Minseok mềm nhũn dán lên trên người Minhyeong, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tóc tai, kéo một nhúm tóc của Minhyeong, bĩu môi: "Em cũng cắt tóc cho anh!"

Minhyeong bắt tay cậu lại, từ trên tóc chuyển lên ngực, cầm đầu ngón tay của cậu ngắm nghía, nói thẳng: "Không được."

"Không công bằng! Anh đã cắt tóc em thành kẻ điên rồi! Em cũng phải cắt cho anh!"

Ngăn chặn Minseok bạo động, khẽ cắn lên cái môi dẩu lên đến có thể treo được một chai nước của cậu, Minhyeong thở dài, lắc đầu, rất không tử tế nói: "Không được, ngày mai anh còn phải gặp khách hàng."

"Anh khốn nạn! Anh phải gặp người, ông không muốn gặp anh nữa! A –! Khốn nạn — ưm — quá — sâu quá!"

"Bảo bối ngoan, em chỉ cần gặp anh là được." Người dưới nặng nề thúc, Minseok dạng chân trên người anh ưm một tiếng, tiếng kêu la trong miệng biến thành rên rỉ vụn vặt, không còn sức lực cắt tóc cho anh nữa.

Sau đó lúc tỉnh táo lại cậu hỏi Minhyeong thật sự có từng cắt tóc mình quá lố chưa, Minhyeong trả lời: "Có một khoảng thời gian anh chơi rock*." (*theo như bạn DenizC comment bên dưới thì có thể vì ảnh chơi rock nên là... mọi người cũng hiểu dân rock thường để đầu tóc kiểu gì rồi đó)

"Minhyeong! Em xx đại gia anh!"

"Fuck you."

Minhyeong bị nghiêm phạt là sáng trưa tối phải nói với mỗi bên cái đầu ổ gà của Minseok hai mươi lần "Tôi yêu Minseok, Minseok đẹp trai nhất thế giới."

Nói một câu, mổ ngoài miệng Minseok một cái, thấy dáng vẻ cậu híp đôi mắt nhỏ đắc ý, Minhyeong cong môi, những lời này đối với anh mà nói không có chút nào khó, bởi vì đây vốn là lời muốn nói trong lòng anh.

Lúc Minhyeong bận rộn, Minseok liền xem ti vi, lên mạng, cuối cùng thích mua đồ online, dùng danh nghĩa của Minhyeong mua rất nhiều thứ linh tinh.

Mỗi ngày thư ký vừa nhậm chức đều phải vội vàng nhận chuyển phát nhanh thay boss, nhiều khi một ngày có thể có mười mấy cái, cũng không phải là thứ gì lớn, ly, dép, khăn mặt, thái quá cũng có thần khí mặt gầy, tóc giả... gì đó. Minhyeong cảm thấy ánh mắt của thư ký nhìn mình hơi khác thường, giống như — nhìn trên đầu anh làm gì đó...

Sau khi tóc của Minseok bị Minhyeong cắt hỏng thì cậu mua rất nhiều nón trên web, nón có vành, bảo vệ đầu, thay đổi hóa trang đầu mình đa dạng.

Vì khách hàng rất không hài lòng với tay nghề của Minhyeong của salon Minseok, quản lý Minseok cuối cùng cũng tiến hành khiếu nại, salon làm tóc của Minhyeong không thể không cắt đất bồi thường, cũng bị quản lý Minseok ra lệnh cưỡng chế trùng tu tay nghề, nếu không sẽ bị sa thải. (cái đoạn này đại loại là hai người này bày trò giả bộ đóng vai này nọ ấy, mình cũng đọc lại cũng thấy kỳ kỳ, mấy bạn thấy phi logic ở đâu thì nói mình nhé)

Minhyeong đáng thương bận bịu làm việc cho xong còn bị ép luyện tay nghề cắt tóc, lúc đó bỗng Minseok chỉ vào một mô hình cơ thể người tóc dài ngồi trước gương, thuận tiện đảm nhiệm tổng chỉ huy việc cắt tóc.


"Bên trái!"

"Bên trái cắt nhiều quá, qua phải một chút!"

"Tay anh run rẩy cái gì? Anh có nhìn thấy anh cắt một mảng lớn như vậy không! Dựa vào tay nghề này của anh, lần sau gia sẽ không chiếu cố anh nữa, để anh thất nghiệp về nhà!"

Minhyeong bất đắc dĩ nắm tay cậu lại, "Đại thiếu gia, cậu không động thì tôi có thể run rẩy không?"

Xoay ghế ngược lại sờ sờ khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng của Minseok, lấy cái gọi là thần khí mặt gầy gì đó trong tay cậu ném ra, "Mặt đang yên lành, em dày vò làm gì!"

Minseok rất biết gió chiều nào theo chiều nấy, thấy sắc mặt Minhyeong không tốt, lập tức biến thành hamster, cọ cọ mặt trong tay anh, chớp đôi mắt to, vẻ mặt tủi thân, "Em chỉ muốn mặt trái xoan, trên mặt nhiều thịt quá."

Minhyeong khom lưng, cắn một cái lên gò má có chút bụ bẫm của cậu, lưu lại dấu răng nhàn nhạt, ngón cái khẽ vuốt vết đỏ bị vật kia chà xát ra, thấp giọng nói: "Em như vầy là đẹp mắt nhất, còn dám dày vò lung tung sẽ đánh đòn."

Minseok nhanh chóng gật đầu, bò lên trên người Minhyeong.

Minhyeong ôm người ra ngoài, gần đây anh quá bận, vừa phải họp, vừa phải đi công tác, phần lớn thời gian không thể ở cạnh Minseok, khó trách cậu lại nhàm chán đến chơi đùa những thứ này.

"Chúng ta đi siêu thị một chút được không?"

"Không cần làm việc hả?"

Hôn lên môi cậu một cái, "Tối nay không cần làm việc, ngày mai em theo anh đi Mỹ công tác."

"Ừ!"

Trong khoảng thời gian này Minhyeong đi công tác rất nhiều, mỗi lần đều đưa Minseok theo, khi Minhyeong họp và xã giao thì Minseok liền đợi trong khách sạn, cũng không ra khỏi cửa.

Minhyeong lại nhớ tới lời nói trước đây của Từ Dịch, chuyện của công ty đột nhiên trở nên nhiều, hơn nữa Minseok không có gì bất thường, chuyện đưa Minseok đến chỗ đông người cũng bị anh quăng ra sau đầu.

Anh hy vọng trong thế giới của Minseok chỉ có một mình anh, nhưng bây giờ lại xuất hiện chuyện như vậy, khi anh bận rộn thì Minseok ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, Minseok chưa từng cãi nhau với anh, tối đa là khi anh xem tài liệu sẽ dán lên lưng anh, im lặng, lại khiến anh cảm thấy không nỡ.

Lúc ra ngoài Minhyeong mặc áo bông dầy cho Minseok, Minseok không vui, thoạt nhìn giống như con gấu ngu ngốc, phản đối bị Minhyeong niêm phong trong miệng.

Đã vào tháng mười hai, khí lạnh trong không khí bức người, tay Minseok giấu trong tay áo quá dài không cảm nhận được ý lạnh. Quay đầu nhìn người đàn ông mặc một thân đồ ở nhà đơn giản cũng không ngăn được vẻ đẹp trai, khóe miệng cong lên thật cao, nắm tay Minhyeong cùng giấu trong tay áo của mình, mười ngón tay đan xen với nhau.

Minhyeong ở bên cạnh cậu, thật tốt!

Minhyeong nhìn gò má Minseok, tùy cậu có chút trẻ con vẫy cánh tay, khóe môi cong lên.

Nếu như không gặp được Minseok, cuộc đời của anh chắc sẽ hoàn toàn khác biệt với hiện tại, anh sẽ trở thành một thương nhân dã tâm bừng bừng, lượn quanh tiệc rượu với đủ loại quần áo đẹp đẽ, trên tay nắm tiểu thư ưu nhã nhà ai. Anh sẽ dẫn dắt Lee thị không ngừng phát triển, hưởng thụ ca ngợi và cái nhìn chăm chú của người khác. Anh sẽ trở thành một con sói cao ngạo, đứng ở chỗ cao nhất mắt nhìn xuống loài người tầm thường thấp kém.

Mà bây giờ, anh mặc quần áo ở nhà bình thường, giống như một người bình thường, nắm tay người yêu của anh, đang trên Lee đi đến siêu thị, không có hoài bão vĩ đại, không có dã tâm nhìn tất cả bằng nửa con mắt, chỉ có cuộc sống chân thật và ấm áp.

Minseok đến, làm mờ đi chí hướng được giáo dục mưu cầu quyền lợi của anh hai mươi năm trước, mà anh cũng bằng lòng nắm tay Minseok làm một người bình thường cùng đi tiếp, anh sẽ không để Minseok chờ quá lâu.

Hai ngày sau là ngày sinh của Khổng Tử, trên Lee đã treo đầy đèn màu, trước cửa các cửa hàng đã để đủ loại cây thông Noel và ông già Noel.

Trong siêu thị tràn đầy không khí vui mừng, bây giờ là lúc rất đông người.

Minseok ôm cánh tay Minhyeong, hận không thể rúc cả người vào trong cơ thể anh.

Một tay Minhyeong đẩy xe mua sắm, một tay ôm trọn cậu, có lẽ có người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, có lẽ không có, nhưng những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Minhyeong. Anh cúi đầu ghé sát bên tai Minseok, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Ngoan, ngẩng đầu nhìn thử xem muốn mua cái gì."

Minseok gác đầu trên vai anh cọ cọ lắc đầu, bây giờ cậu cũng đã không biết vì sao lại bài xích những người khác, rõ ràng Minhyeong đã ở bên cạnh cậu rồi. Loại cảm giác này, không phải là sợ, thật giống như, xung quanh nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Minhyeong thuộc về cậu là có khiến cho cậu có cảm giác mình vẫn còn sống.

Minhyeong gạt đầu cậu từ trên vai anh ra liền đối diện với một đôi mắt to giả bộ đáng thương, suy nghĩ một chút, móc ra cái khẩu trang vừa mượn ở cửa siêu thị từ trong túi mang vào cho cậu, chỉ lộ một đôi mắt ở bên ngoài, lại cầm lấy tay cậu đặt trên tay cầm của xe mua sắm, đặt tay của mình bên cạnh tay Minseok, để sau lưng Minseok dán lên ngực của anh, gần như bị anh ôm vào trong lòng.

"Như vậy được không?"

Thanh âm của Minhyeong ở phía sau vang lên sau tai cậu, hơi thở phả vào lỗ tai cậu, Minseok động động ngón tay, lấy ngón út quấn lấy ngón cái của Minhyeong, khe khẽ ừ một tiếng.

Minhyeong cong môi, cằm cọ cọ lên xoáy tóc ở đỉnh đầu của cậu, cứ đẩy xe mua sắm chậm rãi di chuyển như vậy.

Mang theo đời trước, đã rất nhiều năm rồi Minseok không bước vào siêu thị, lúc Minhyeong ở nước ngoài du học còn đi, nhưng mấy năm nay cũng không đến nữa.

Nhắc tới thì đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi siêu thị, không vội không hoảng sợ, cũng có chút mới mẻ.

Minseok thích ăn đồ ăn vặt, thấy cái gì muốn ăn liền gẩy ngón tay của Minhyeong, lại lắc lắc đầu chớp mắt vẻ mặt nịnh nọt nhìn Minhyeong, thấy Minhyeong gật đầu liền vội vàng lấy lấy từ trên giá hàng xuống ném vào trong xe hàng, sau đó hai người chậm rãi đi.

Minhyeong gần như không có quy định gì về ăn uống với Minseok, đương nhiên thực phẩm chiên dầu rác rưởi có thể ăn ít vẫn ăn ít.

Đi tới chỗ nhiều người, Minhyeong nghiêng thân thể, cánh tay siết chặt, che chở Minseok về phía giá hàng, cố gắng không để người khác đụng cậu.

Cả người Minseok chỉ lộ ra một đôi mắt. nhưng khung xương và người cao cũng không khó nhìn ra là một người đàn ông, cũng sẽ có người chỉ trỏ tư thế thân mật quá mức của bọn họ, khi Minseok nhìn thấy thì miệng dưới khẩu trang bĩu bĩu, nghiêng đầu cọ cọ trên vai Minhyeong, không thèm quan tâm đến, tìm kiếm mục tiêu mới trên giá hàng.

Về phần Minhyeong, thì càng không để ý tới.

Minseok cũng thích ăn hoa quả, khi đến khu hoa quả thì cả người đều bắt đầu vội vã.

Không ít người mua hoa quả, bác gái mặc đồng phục làm việc của siêu thị cũng làm việc không ngớt, kêu trong loa lớn, "Quả hạch, hàng hóa như hoa quả, không được dùng thử, xin các vị khách hàng mua sắm văn minh."

Minhyeong cầm một quả táo xanh từ trên giá hàng, thừa dịp mọi người không chú ý vén khẩu trang của Minseok lên nhét vào trong miệng cậu, lại ra vẻ như chưa có chuyện gì từng xảy ra hơi chớp mắt với Minseok, ghé lại bên tai cậu thấp giọng nói: "Nếm thử một chút xem ngon không? Ăn ngon thì mua về một chút."

Minseok sửng sốt một lúc, nghiêng đầu liếc trộm xem bác gái siêu thị có thấy bọn họ hay không, sau đó cúi đầu bất động, chỉ là quai hàm dưới khẩu trang hơi nhúc nhích, tiếng hạt táo rơi xuống đất bị thanh âm loa lớn "Mua sắm văn minh! Mua sắm văn minh!" che mất.

"Táo này ăn không ngon, không ngọt!" Minseok kéo kéo tay trái của Minhyeong, ngửa người về sau, giống như đặc vụ bàn bạc báo cáo kết quả thưởng thức.

Sau đó hai người giống như phát hiện ra trò chơi mới, vừa tránh né bác gái siêu thị, vừa nếm thử một ngụm toàn bộ hoa quả có thể ăn được trong siêu thị, thậm chí Minseok còn sáng tạo ra một ám hiệu, kéo tay trái là khó ăn không mua, kéo tay phải là ăn ngon có thể mua, kéo cả hai tay, là lén lấy thêm một miếng nữa.

Minseok có khẩu trang và Minhyeong yểm hộ, cảm thấy có chút giống chiến tranh đánh du kích rất kích thích, ăn đến vui không ngừng được.

Minhyeong thấy cậu chuyển động quai hàm giống như hamster và tròng mắt xoay tròn giống như kẻ trộm, cảm thấy buồn cười.

Minseok không nhịn được bắt đầu tự mình cầm hai hạt hạt dẻ cười len lén bỏ vào trong túi của mình, đang vui vẻ, chợ nghe thấy bên cạnh có một đứa trẻ khóc rống lên nói muốn mua hạt dưa, mẹ đứa trẻ trực tiếp lấy một túi hạt dưa to bỏ vào túi của đứa trẻ, nói: "Mua cái gì mà mua! Nhiều như vậy đủ để con ăn chưa!" Rồi liền kéo đứa trẻ đi.

Minseok quay đầu ngây ngẩn nhìn Minhyeong, "Hai chúng ta thật sự cực kỳ trẻ con!"

Minhyeong cũng tán thành gật đầu, lột một hạt hạt dẻ cười, nhét vào trong miệng Minseok.

Đối với người không có khái niệm về tiền bạc giống như Minseok mà nói thì mua sắm rất dễ nghiện, nhất là phía sau còn có một vị đại kim chủ nguyện ý cà thẻ không giới hạn cho cậu.

Lúc ra khỏi siêu thị thì trong tay hai người mỗi bên đã xuất hiện hai cái túi lớn. Về đến nhà thì tủ lạnh nhanh chóng đầy lên, thấy tủ lạnh tràn đầy đồ ăn, sau đó hai người mới nhớ tới ngày mai phải đi Mỹ, đi một lần một tuần, chờ đến về rồi ăn thì cũng không còn tươi nữa.

Cuối cùng Minseok chỉ có thể vẻ mặt đau khổ nhìn Minhyeong bảo Tần Huân cầm đồ đi.

Bạn thân thật sự của Minhyeong chỉ có hai người, một là Dương Chứng, một người khác là Tần Huân, đương nhiên, hiện tại chỉ còn lại một người.

Ông nội của Tần Huân và ông Lee là bạn cũ hơn năm mươi năm, Minhyeong và Tần Huân gần như chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng đều nhận ông nội của đối phương là ông nuôi, trở thành anh em của nhau.

Tần Huân cao to lực lưỡng, chiều cao gần tầm một mét chín, quanh năm vận động tập võ, phía dưới quản lý mấy trăm người, vẻ mặt lại nghiêm túc cứng nhắc, nhìn thấy thật sự có vài phần sát khí. Nhưng vậy mà lại là một kẻ tham ăn, thích nhất là ăn đồ ăn vặt. Hai năm trước cưới một người vợ, một năm trước có con trai, biến thành ôm con của hắn ăn chung.

Tần Huân vừa nghe thấy Minhyeong muốn ra nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là bảo anh mang đồ ăn về, trước đây chỉ cần mình hắn, bây giờ còn tăng thêm sữa bột. Ăn cũng không quên mang theo con của hắn, vậy nên con trai mới vừa đầy một tuổi của hắn ăn đến tròn vo, khiến bà xã hắn giận đến đạp hắn không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc