166.170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166
Lục Lưu trở về nhà thay đổi quần áo rồi cùng thê tử đến xem nhi tử. Tiểu tử đã rất hoạt bát , được cha ôm vào trong ngực,đôi mắt to trong suốt nhìn cha mẹ, có lúc mỉm cười, có lúc ha ha tay nhỏ của mình, nhìn là một tiểu tử khả ái rất bướng bỉnh. Giang Diệu nhìn mặt bụ bẫm thịt của nhi tử mập của mình, thấy bé đang cười khúc khích, nhân tiện nói: "Triệt nhi rất thích cười."
Hài tử thích cười đều đặc biệt được người yêu thích.
Lục Lưu "Ừm" một tiếng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực
đang ăn tay nhỏ, cũng mỉm cười. Tiểu tử thấy cha cười với hắn, cũng ngây ngốc mỉm cười theo,lát sau đầu nhỏ cọ cọ trong ngực cha, làm ra một bộ dáng muốn bú sữa.
Giang Diệu xem vui vẻ, lo lắng trên áo choàng Lục Lưu vừa mới đổi dính nước dãi của nhi tử, liền ôm tiểu tử đưa cho vú em.
Buổi tối dùng xong cơm, hai vợ chồng ở dưới giàn cây nho trong sân hóng mát. Giang Diệu ngồi ở trên bàn đu dây , lắc qua lặc lại, mà dáng người Lục Lưu đứng thẳng tắp đứng ở sau lưng nàng, giúp nàng
một chút một chút nhẹ nhàng đẩy. Gió đêm thổi qua lẫn trong đó là mùi sen trong ao ở cách đó không xa.
Giang Diệu híp mắt hưởng thụ, nhàn nhã đung đưa hai chân nhỏ, nói: "Bảo Lục ở bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm như vậy, lúc này nàng theo Lê Tùng, ta cũng coi như yên tâm ..."
Lúc đầu Giang Diệu cảm thấy Lê Tùng không đáng tin cậy, tính tình Bảo Lục đơn thuần,là tiểu cô nương dễ bị lừa gạt, làm sao có thể là đối thủ của Lê Tùng? Thường xuyên qua lại,trái tim đã bị lừa gạt đi. Nhưng Lê Tùng vì muốn cưới Bảo Lục, cũng coi như có thành ý, cầu hôn nhờ được bà mối nổi danh nhất Dân Châu, định được lễ, ra tay cũng hào phóng. Giấy bán thân của Bảo Lục, nàng đã sớm cho nàng(BL) ,được vào lương tịch, gả cho Lê Tùng trở thành phu nhân tướng quân, chính là việc hôn nhân mà nhiều tiểu như quan gia cũng ước ao mà không được.
Giang Diệu nói một lúc, thấy Lục Lưu không nói gì, liền biết hắn không có hứng thú, lập tức xoay đầu nhìn hắn, nói: "Ta đang cùng chàng nói chuyện đấy."
Lục Lưu mỉm cười, nói: "Ta nghe."
Được, biết hắn không thích nghe những việc này, liền kệ nàng tự mình thích lo những chuyện vô bổ . Thấy
hắn không có hứng thú, việc kia nàng cũng không
nói nữa. Giang Diệu nhíu lông mày suy nghĩ một chút, cố gắng chọn việc hắn yêu thích để nói chuyện. Nghĩ như vậy, liền nhớ tới hôm nay Hứa ma ma nhắc nhở việc của nàng... Nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ
một chút.
Giang Diệu mím môi, ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn
không biết, lúc này mới do dự một chút, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy... Chúng ta trở về phòng đi."
Lần này Lục Lưu liền đáp lại .
Giang Diệu đỏ mặt không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ bày ra bộ dáng tiểu tức phụ e thẹn đi theo Lục Lưu, cùng hắn trở về phòng.
Sau đó ở tịnh trong phòng cọ tới cọ lui giặt sạch thật lâu.
Đặt mình vào trong sương mù nóng hổi, Giang Diệu cúi đầu nhìn một chút trước ngực vì sinh con mà trở nên đặc biệt đẫy đà, lại đưa tay sờ hông của mình.
Vẫn còn có chút thịt.
Nhất thời lông mày liền cau lại.
Sững sờ giặt sạch hồi lâu, đợi Bảo Cân nhắc nhở, Giang Diệu mới từ trong thùng nước tắm đứng lên, lau chùi sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài...
Do trời nóng nực, Giang Diệu tùy ý mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm rộng rãi.
Dân Châu có tơ lụa vô cùng tốt, Giang Diệu rất yêu thích, bộ quần áo ngủ hôm nay mặc trên người là mấy ngày trước mới vừa làm xong đưa tới. Phụ nhân
đã xuất giá, ở phương diện ăn mặc hầu hết đều là đoan trang bảo thủ, có bộ hình thức đẹp đẽ một chút cũng không thể mặc, cũng là một loại tiếc nuối, sở dĩ đại đa số người sẽ làm một chýt đa dạng ở trên cái yếm của quần áo ngủ để đỡ nghiền,nên những cái yếm của quần áo ngủ rất đa dạng hình thức. Trước đây Giang Diệu cũng không biết những việc này , nhưng sau khi thành thân, cũng tự nhiên biết được nhiều hơn trước, bây giờ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử trong gương, mặc quần áo mỏng manh gò má ửng đỏ, chính là lộ ra da thịt, bởi vì ngâm nước nóng thời gian lâu dài, mà trở nên hơi mềm mại hơn.
Giang Diệu nhìn chính mình mà xấu hổ, thật có loại cảm giác trở lại đêm động phòng hoa chúc .
Ăn mặc quá mỏng manh, Giang Diệu duỗi tay lôi kéo.
Nhưng lôi kéo phía trên, phía dưới liền...
Kéo phía trên liền không lo được dưới, gò má Giang Diệu nóng bỏng, vừa định nhỏ giọng gọi Bảo Cân hầu hạ nàng đổi bọ quần áo ngủ khác, vậy mà quay sang
một bên, liền đụng tới gương mặt ấm áp của nam nhân .
Giang Diệu sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ .
Lục Lưu từ phía sau ôm lấy nàng, đầu đặt ở bả vai của nàng, nàng thoáng hơi động, mặt của hai người liền thân mật dính sát vào nhau. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, liền xuyên qua dưới nách của nàng, gắt gao ôm vòng lấy nàng.
Giang Diệu cắn môi, có chút thẹn thùng, nói: "Lục Lưu..."
"... Ừm." Lục Lưu đáp lại, hơi thở ra nóng rực hơn mấy phần.
Giang Diệu bị ôm khiến lòng ngứa ngáy, liền quyết tâm, cấp tốc xoay người, ôm cổ hắn hôn tới. đã là phu thê , mỗi lần đều là hắn chiếm thế chủ động,tâm trạng của Giang Diệu khó tránh khỏi không cân bằng, liền muốn chủ động một chút, để hắn cũng biết nàng
không động một chút là thẹn thùng.
Nàng muốn nắm giữ quyền chủ động, nhưng vẫn quá sốt sắng, dùng sức quá mạnh, không hôn được miệng, hàm răng lại mạnh mẽ va một phát vào cằm của Lục Lưu.
Ai dục.
Giang Diệu kêu rên một tiếng, liền che miệng nhíu lông mày.
Lục Lưu cũng bị nàng dọa sợ hết hồn, tựa như cằm
hắn bị mẻ , cũng không quan tâm, thấy thê tử che miệng, vội vàng nắm cổ tay của nàng lấy ra, nói: "Đụng phải , ta xem một chút?"
Giang Diệu cảm thấy có chút đau, nhưng cũng chịu đựng được, thấy có người đau lòng, cả người liền trở nên đặc biệt mảnh mai, liền thoáng ngẩng đầu để
hắn cẩn thận nhìn một chút. Nhưng trong lòng biết, miệng không có mùi máu tanh, sẽ không có chuyện gì.
Lục Lưu trầm mặt chăm chú nhìn một chút, thấy
không chảy máu, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm. Thê tử ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt có chút ướt nhẹp,
đang oan ức nhìn nàng, một bộ dáng mềm mại khiến người thương yêu, từ khuôn mặt cười tươi rói của nàng nhìn xuống phía dưỡi, chính là một đoạn cổ tinh tế trắng như tuyết , cho đến đôi tuyết phong run rẩy đập vào mi mắt...
Lục Lưu cười. Thế này là bộ quần áo gì? Là một mảnh vải mỏng lại ít, coi như mặc, cũng có thể nhìn thấy hồng mai kiều diễm ở trên tuyết phong mềm mại.
Lập tức hô hấp hơi ngừng lại, nắm chặt eo nhỏ dịu dàng của thê tử, đem người ôm lên.
Giang Diệu mỉm cười, ôm lấy cổ của hắn, lắc đôi chân nhỏ tùy hắn ôm đi.
Lúc này Lục Lưu không trực tiếp ôm nàng tới trên giường.
Thấy không phải đi về phía giường, Giang Diệu nghiêng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy phía trước cửa sổ mở rộng, vốn là vị trí của giường nhỏ, chẳng biết lúc nào đã đặt cái ghế này.
Cái ghế này...
hắn dĩ nhiên lưu lại .
Giang Diệu nhìn Lục Lưu một chút. Nàng tất nhiên biết cái ghế này để dùng làm gì, nói thật, kỳ thực trong lòng cũng không bài xích, nhưng nghĩ đến ở chỗ này làm việc tình thú nơi khuê phòng. Ghế tựa là Lê Tùng đưa tới cố ý lấy lòng Lục Lưu, lập tức liền rất xấu hổ. Đôi mắt đẹp của Giang Diệu nhất thời mở lớn, nhìn Lục Lưu nói: "Chúng ta đi lên giường..."
Lục Lưu không đáp ứng, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói: "Diệu Diệu, chúng ta thử xem..."
Người này...
Ai muốn thử cùng hắn a.
Nhưng đến cùng phản kháng vẫn vô hiệu, trực tiếp bị
hắn ôm vào trên ghế, ở phía dưới đã lót nhiều vải mềm , ngồi cũng thoải mái. Trời mùa hè, hai người làm vận động ở trên giường, cũng rất là nóng, lúc này ở bên cửa sổ mở rộng, không chỉ có từng cơn gió mát thổi vào, hơn nữa lại có ánh trăng sáng nhàn nhạt, mũi thở , giống như còn có mùi hoa cỏ... Giống như là bên hoa dưới ánh trắng.
Bởi vậy,ở bên hoa dưới ánh trắng ròng rã hơn nửa đêm.
Ngày kế Giang Diệu rất mệt mỏi, cầm cánh tay vắt ngang bên hông cuả nàng hung hăng cái một cái.
Lục Lưu đã tỉnh liền giơ tay ôm người tới, mặt đối mặt, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng , trên gương mặt tuấn tú tràn đầy thoả mãn. Tâm tình của hắn đặc biệt tốt, ôm lấy người hôn mấy lần, mới vỗ về mặt nàng nói: "Thế nào?"
Cái gì như thế nào... Muốn khen hắn hùng tráng uy vũ? Lời này nàng không nói ra được. Gò má Giang Diệu vùi ở trong ngực của hắn, nghĩ tối hôm qua hai người hồ đồ một phen, trong lòng cũng hài lòng. Sau khi thành thân hai người bọn họ cũng ân ái, Lục Lưu cường tráng, tiền vốn rất lợi hại, nhưng mỗi lần đều quan tâm đến nàng, cũng ôn nhu chút. Tối hôm qua kẻ này giống như kiềm chế đã lâu, ăn được thịt... Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, chính mình cũng rất hưởng thụ , lại không cần nàng ra sức.
Giang Diệu mỉm cười , ôm eo hẹp của hắn cứ như vậy ngủ trong ngực của hắn, lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng chàng không ghi nhớ đấy..." Mấy ngày nay,
hắn cùng nàng chăm sóc nhi tử, cũng không đề cập tới chuyện đó. Nàng tất nhiên cho rằng, hắn không ngại đợi thêm ít ngày.một mặt Giang Diệu có chút hổ thẹn, dù sao thê tử bình thường, nên chủ động giúp
hắn nạp thông phong mới đúng; một mặt lại mịt mù lo lắng, cảm thấy hắn không thèm khát nàng .
Mặt Lục Lưu ôn nhu, tay để ở sau gáy của nàng, xoa xoa giúp nàng,môi đang hôn ở trán,chậm rãi chuyển qua bên tai của nàng, thấp giọng nặng nề nói: "Diệu Diệu, ta mỗi ngày đều đếm ngày trôi qua..."
Chuyện như vậy,cũng không ngại ngùng mà nói ra... Giang Diệu ngẩng đầu lên, cắn một cái vào cằm hắn. Cuối cùng không nỡ, tất nhiên không cắn mạnh, nới lỏng hàm răng a, chỉ ý tứ cắn một chút, mới nghiêm trang chỉ trích nói: "không biết xấu hổ."
Giang Diệu cong khóe môi, lập tức ôm người thật chặt, cong môi cười.
Là một nam nhân không biết xấu hổ như vậy,làm sao nàng lại yêu thích như thế......
18/9/17
Edit : Ngân Phương
Chương 167
Đến cuối tháng bảy, ở Vọng Thành , Cảnh Huệ đế đã ra ý chỉ, phải gọi Lục Lưu trở về Vọng Thành.
Như lúc trước Lục Lưu đã bàn với Cảnh Huệ đế, Lục Lưu sẽ ở Dân Châu ít nhất trên hai năm. Đợi qua hai năm,khi Cảnh Huệ đế ở trong triều đã có lực uy hiếp nhất định, lúc đó sẽ gọi Lục Lưu trở về. Lúc này Cảnh Huệ đế đột nhiên hạ chỉ, không còn giống như ngày xưa,mọi chuyện đều phải dò hỏi vị đường ca quen thuộc Lục Lưu này, mà trực tiếp tự mình ra quyết định.
Cảnh Huệ đế có chủ kiến, là điều Lục Lưu hi vọng nhìn thấy. Nhưng trong lòng Giang Diệu che chở Lục Lưu, cũng có chút bất mãn với an bài của Cảnh Huệ đế.
Luôn cảm thấy,giống như là tiểu hài tử giận dỗi với Lục Lưu.
Nhưng Lục Lưu ở Dân Châu cách xa Vọng Thành, làm sao lại trêu chọc đến hắn?
Chính Giang Diệu cũng nhận ra điều đó , với hiểu biết của Lục Lưu đối với Cảnh Huệ đế làm sao lại không hiểu? trên mặt chỉ hờ hững, đùa với nhi tử mập mới được một trăm ngày, nói với thê tử : "không cần lo lắng." Đối với Lục Lưu ,Cảnh Huệ đế vẫn là hoàng tử thẳng thắn đơn thuần lúc trước,được bào tỷ che chở ,chỉ là tính khí tiểu hài tử náo loạn.
Giang Diệu lầm bầm vài câu, cũng không nói gì .
Nàng biết Lục Lưu đối xử với Cảnh Huệ đế như thân huynh đệ, Cảnh Huệ đế cùng trưởng công chúa, là người hiếm thấy mà hắn thân cận từ lúc nhỏ, hắn nhìn như vô tình, nhưng lại là một người coi trọng tình cảm, nếu không phải như vậy, lúc trước hắn cũng không toàn lực trợ giúp Cảnh Huệ đế. Giang Diệu cũng cảm kích hai người bọn họ, khiến bên người Lục Lưu vẫn có người để nói chuyện. Giờ nàng là thê tử của Lục Lưu, tất nhiên cũng đứng về phía
hắn(LL).
Nhìn thấy nhi tử mập ngồi ở trên đùi Lục Lưu, bị cha mình chọc cười khanh khách không ngừng, cau mày
nói: "Triệt nhi vẫn như thế tiểu..."
Nghe được tên của mình, tiểu tử toét miệng nhìn về phía mẫu thân.
Lục Lưu cũng ngẩng đầu nhìn thê tử.
Dáng dấp hai cha con giống nhau, Giang Diệu nhìn động tác hai người ngẩng đầu cùng thần thái giống nhau như đúc, chỉ là một bản phóng to ,một bản thu
nhỏ lại.
Giang Diệu không nói tiếp nửa câu sau, nhưng Lục Lưu vẫn hiểu được.Khó trách Giang Diệu sẽ lo lắng, lần trước đi đường thủy đến Dân Châu, trên đường đi Giang Diệu nôn đến đất trời tối tăm, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn sợ hãi,làm sao nhi tử vừa qua một trăm ngày có thể theo nàng bôn ba?
Lục Lưu cũng đã suy nghĩ , nói: "Khi đó chúng ta ngồi xe ngựa."
Giang Diệu lắc đầu một cái, không đồng ý. Nàng
không thể ngồi thuyền, ngồi xe ngựa tất nhiên sẽ tốt hơn một chút, nhưng nhi tử còn nhỏ, ngồi thuyền thoáng có thể vững vàng một chút, nếu ngồi xe ngựa, coi như có vững vàng, cũng không bằng đường thủy -- nàng không nỡ để nhi tử đi đường bị xóc nảy, liền nói với Lục Lưu: "Vẫn nên đi đường thủy."
Lúc đầu Lục Lưu không đồng ý, Giang Diệu nhõng nhẽo đòi hỏi, mới khiến hắn gật đầu.
Sau khi có ý chỉ, Tuyên Vương phủ liền bắt đầu động tác.
Chờ ở Dân Châu một năm, thời gian không lâu, nhưng Giang Diệu cũng đã dần thích ứng , mà ở Dân Châu lại sinh một nhi tử, đối với Dân Châu ,Giang Diệu cũng có tình cảm. Lúc tháng bảy,mấy ngày trước Lục Lưu đã bàn giao tốt công việc, lúc này liền cùng thê nhi(vợ con) lên đường, nhìn lại thành.
Đường anh có quan hệ tốt với Giang Diệu , ngày hôm đó cùng với Chu Gia Hòa đến đưa tiễn, lôi kéo tay Giang Diệu không muốn buông. Giang Diệu ngước mắt Chu Gia Hòa mi thanh mục tú đứng cách đó
không xa,nói với Đường anh: "Chu công tử tài hoa xuất chúng, nếu ngày sau có thể đỗ đạt, cố gắng có thể làm quan ở Vọng Thành,lúc đó hai chúng ta có thể gặp nhau ."
Chu Gia Hòa đúng là xuất chúng, nhưng ở Đại Lương rất nhiều nhân tài, Chu Gia Hòa cũng rất khó bộc lộ tài năng. Làm thê tử, tất nhiên hi vọng phu quân sẽ
không chịu thua kém, Đường anh cũng không ngoại lệ, nhưng có thể làm quan dưới chân thiên tử hay
không,Đường anh cũng không có nhiều chấp niệm,chỉ cảm thấy vị trí đó ở Vọng Thành quá phức tạp khó khăn,không bằng ở Dân Châu được ung dung tự tại. Đường anh nhìn Giang Diệu , nhớ tới lần đầu gặp gỡ ở Trấn Quốc Công phủ, hai nàng vẫn còn là tiểu cô nương chưa gả, chớp mắt đã đều xuất giá, nàng(GD) cũng đã làm mẫu thân ... Nghĩ tới điều gì, Đường anh đỏ mặt, chia sẻ một chuyện vui với Giang Diệu .
Ở ngày chia tay,nghe được tin Đường anh có thai, từ trong đáy lòng Giang Diệu cảm thấy vui mừng cho nàng(ĐA).
"Đây là chuyện tốt."
Nhớ tới kiếp trước,lúc Đường anh mang thai, trước mặt mọi người Tam ca nàng liền ôm thê tử xoay vòng quanh,tính tình hai vợ chồng giống như trẻ con.Bây giờ thấy Đường anh cùng Chu Gia Hòa ân ái, tất nhiên sẽ cố gắng làm một người con dâu ngoan ngoãn hào phóng, theo mẹ chồng học tập công việc ở nội viện, cũng hiền lành hơn nhiều.
trên mặt Đường anh ngọt ngào, ngại ngùng mỉm cười,
nói: "Vốn muốn chậm một chút mới nói, không nghĩ Diệu Diệu muội lại phải đi ." Giọng điệu có chút tiếc nuối, Đường anh luôn cảm thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc đối với Giang Diệu, vừa gặp mặt, liền muốn kết bạn với nàng.
Đường anh lại nói chuyện với Giang Diệu một lúc, liền nhìn nàng lên thuyền, nhìn theo nàng rời đi.
Đứng ở bến tàu, Đường anh nhìn nữ tử trên boong thuyền,vẫy tay với nàng ,theo phu quân bên cạnh cùng tiến vào khoang thuyền.
Đường anh giơ cao tay vẫy, vẫn chưa hạ xuống, nhìn nàng đi, trong lòng thật không muốn. Mãi đến khi có
một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt tay nàng,gắt gao bao lấy. Đường anh nghiêng đầu,đôi mắt đã phủ nước có chút mơ hồ, trêu ghẹo Chu Gia Hòa nói: "Nếu lúc trước ta ở Vọng Thành gả cho người khác, đời này vẫn có thể làm hảo tỷ muội với Diệu Diệu."
Lập gia đình.
Chu Gia Hòa hạ ánh mắt. Lúc trước nhạc phụ lên chức, thê tử cũng đi theo tới Vọng Thành, do nhà hai người quan hệ tốt, mẫu thân hắn cũng biết, theo tính tình của Đường phu nhân Tôn thị, nhất định sẽ tìm cho Đường anh một thế gia công tử hình dạng xuất chúng. Dân Châu tuy là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng làm sao so được với Vọng Thành phồn hoa? hắn cũng lo lắng, tiểu cô nương đi tới Vọng Thành, sợ sẽ
không muốn trở về địa phương nhỏ Dân Châu này... Nhưng hắn vẫn đi tìm. hắn biết cô nương hắn yêu thích, tuyệt đối không phải loại người ham muốn vinh hoa phú quý. Thậm chí hắn có một loại cảm giác mãnh liệt --ở nơi đó nàng sẽ lập gia đình sinh con,
sẽ không trở về .
Chu Gia Hòa không nhịn được ôm lấy nàng, trong lòng mãnh liệt nảy sinh cảm giác mất mà lại được.
Đường anh ngẩn ra, vội vàng mắc cỡ đẩy hắn ra.
Nơi này nhiều người như vậy...
Đường anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chu Gia Hòa..."
Chu Gia Hòa không chịu nới lỏng tay, chậm rãi nói: "A anh, ta sẽ cố gắng, để nàng có được thể diện phong quang."
Đường anh biết,chuyện nàng đi Vọng Thành, vẫn khiến Chu gia Hòa bất an. Đều nói cô nương gia tâm tư mẫn cảm, nhưng nam tử cũng như thế. Đường
anh chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo nam tử bên cạnh, liền ngoan ngoãn dịu dàng dựa vào trong lồng ngực, nghiêng mặt, nhìn thuyền dần dần đi xa.
"... Kẻ ngốc, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi. Vọng Thành giống như một giấc mộng, Dân Châu mới là nhà của ta. Đường anh ta, đời này đều là thê tử của Chu Gia Hòa, chàng không cố gắng, cũng
không phải là chuyện quan trọng nhất... Ta chỉ muốn cùng chàng thành thật sinh sống."
Chu Gia Hòa ngớ ngẩn, bộ dáng dấp có chút si ngốc, cúi đầu nhìn thê tử, môi giật giật, nói: "A anh..."
Cuối cùng Đường anh liếc mắt nhìn chiếc thuyền đi Vọng Thành trên mặt sông sau đó ngẩng đầu mỉm cười với hắn: "Chúng ta về nhà đi."
Chu Gia Hòa gật đầu cười, cầm chặt tay thê tử, mười ngón liên kết, cùng thê tử đi về nhà.
"Hôm nay ta muốn ăn vịt nướng của Minh Nguyệt lâu."
"Được, chúng ta đi."
"Nhưng mẫu thân không cho ta ăn đồ nhiều dầu mỡ."
"Vậy ăn ít một chút, chúng ta không cho mẫu thân biết."
"Ừm. Ta làm cho chàng một chiếc áo choàng, lát nữa trở về chàng thử xem."
"Được."
...

Thuyền ở trên sông đi ròng rã nửa tháng.
Lúc Giang Diệu và Lục Lưu đến Vọng Thành, liền thấy ngọn đèn dầu của Vạn gia cách đó không xa, pháo hoa nở rộ chói sáng lóa mắt trong bầu trời đêm chiếu toàn bộ Vọng Thành giống như ban ngày.
Hóa ra trở về đúng vào dịp Trung thu.
Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu ngước đầu, mắt to nhìn pháo hoa óng ánh trên trời, vui vẻ hoa tay múa chân, thân thể mập mạp mềm mại cũng vặn vẹo, "Nha nha nha..."
Giang Diệu hôn lên gò má tiểu tử, nói: "Chúng ta phải về nhà ."
Rời đi đã một năm, trở về, lại có thêm một tiểu tử như thế.
Tuy hôm nay trở về , nhưng sắc trời đã tối, đoàn người cũng đã bôn ba mấy ngày, cần phải nghỉ ngơi, Giang Diệu dự định, ngày mai sẽ tới Trấn Quốc Công phủ. Lục Lưu cũng có ý này, trong thời gian nửa tháng đi về, ở trên thuyền thê tử cũng không có phản ứng kịch liệt giống như lần trước, khiến sự lo lắng của Lục Lưu cũng hạ xuống .
không lâu lắm, xe ngựa đã đến Tuyên Vương phủ.
Mấy ngày trước Tuyên Vương phủ đã nhận được tin , biết mấy ngày này Vương gia Vương phi sẽ trở về.
Là buổi tối,lúc xuống xe ngựa Lục Lưu cũng không để ý nhiều, trực tiếp ôm thê tử cùng nhi tử xuống xe, đợi thê tử đứng vững , liền cẩn thận từng chút một nhận lấy nhi tử mập ngủ say như chết trong lồng ngực của thê tử ,đi về phía cửa lớn.
Lục nhị gia cùng Điền thị nghe được tin, liền ra nghênh đón .
Lục nhị gia chân có tật, đi chậm rãi, khi một nhà ba người Lục Lưu đi vào Ảnh Bích mới vừa vặn gặp gỡ.
Lục Lưu khẽ vuốt cằm, nói: "Nhị ca."
Giang Diệu cũng gọi theo một tiếng.
Lục nhị gia rất vui mừng, cười khanh khách gật gật đầu, nhìn tiểu tử được bao bọc chặt chẽ trong ngực Lục Lưu, biết được đây chính là tiểu chất nhi mới ra đời, tuy đang ngủ , nhưng Lục nhị gia vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa từ ái, nói với Lục Lưu: "Cuối cùng cũng
đã trở về ... Có thêm đứa nhỏ thật là tốt." Lục nhị gia từng thấy bộ dạng Lục Lưu khi còn bé, tất nhiên biết rõ tên tiểu tử này và Lục Lưu khi còn bé giống như là được khắc ra từ một khuôn mẫu.
Sau lại nói: "Đêm nay sắc trời không còn sớm , các ngươi đi đường cũng vất vả rồi, sớm chút nghỉ ngơi."
Lục Lưu "Ừm" một tiếng, nói: "Nhị ca Nhị tẩu cũng
đi nghỉ ngơi sớm chút."
Nghe vậy, Lục nhị gia cũng ngơ ngẩn, rốt cục phát
hiện, Tam đệ có chút không giống lúc trước . Lúc trước vị Tam đệ này cũng kính trọng hắn, nhưng do tính tình, trên mặt chỉ lãnh đạm, không có nhiều vẻ mặt, bây giờ một năm không gặp, thấy hắn vẫn thành thục thận trọng,nhưng giữa hai lông mày, thấy ôn hòa thân mật hơn so với trước đây... Chắc là đã làm cha.
Đây chính là chuyện tốt.
sự thay đổi rất nhỏ này, Giang Diệu sớm chiều ở chung cũng không phát hiện được.
Lục nhị gia gật đầu nói được, nhìn theo cả nhà bọn họ trở về viện của mình, sau đó nói với Điền thị bên cạnh: "Chúng ta cũng trở về thôi." Nụ cười trên mặt,so với lúc ra nghênh đón cũng sâu hơn chút..
Giang Diệu có chút nhớ cơm nước ở Vọng Thành, lúc này đói bụng, muốn ăn uống một phen . Nhưng cuối cùng quá mệt mỏi ,sau khi tắm rửa thay quần áo, Giang Diệu liền đi tới trên giường ngủ, chỉ còn Lục Lưu đang tự tay chăm sóc tiểu tử vừa tỉnh lại.
Tiểu tử a a a a muốn kêu, Lục Lưu vội vàng dỗ dành, nhìn trên thê tử giường nhỏ vừa dính vào gối liền ngủ, hai cánh tay lộ ra dưới áo ngủ bằng gấm.
Lục Lưu liền đi qua,thoáng nhấc chăn lên, đặt cánh tay thê tử vào trong, kín mít đắp lại. Bàn tay lớn vuốt tóc đen trên trán thê tử, nhất thời lộ ra một gương mặt đẹp giống như kiều hoa. Lục Lưu mỉm cười , thấy mặt nàng uể oải, cũng đau lòng, mà tiểu tử trong lồng ngực, cũng vươn tay nhỏ, nha nha muốn mẫu thân. Lục Lưu bất đắc dĩ, liền đặt nhi tử mập tới bên cạnh thê tử, sau đó tự mình nằm ở mép giường.
Nhìn nhi tử ôm cánh tay mẫu thân dần dần ngủ yên, và thê tử trong giấc mộng cũng mỉm cười, Lục Lưu mới an tâm nhắm mắt ngủ...
một đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày kế, Lục Lưu đi vào trong cung gặp Cảnh Huệ đế, còn Giang mang theo nhi tử đi Trấn Quốc Công phủ.
Hôm nay tiểu tử tinh thần vô cùng tốt, được mẫu thân ôm vào trong ngực, liền a a a a nói chuyện với mẫu thân, tuy Giang Diệu nghe không hiểu, nhưng vẫn bị tâm tình sung sướng của nhi tử cảm hoá , rất nể tình nghe hắn nói chuyện. Mẫu thân nể tình, tiểu tử tất nhiên càng hăng say nhi nha , tay nhỏ còn vung vẩy. Giang Diệu cảm thấy, nếu qua ít ngày nữa, nhi tử mập này không biết sẽ nghịch ngợm cỡ nào.
Lúc này trong cửa hàng đồ trang sức ven đường,Tạ Nhân mặc một thân tơ lụa,trang phục tinh xảo,đang từ bên trong đi ra. Ả giơ tay, sờ trâm hồng mai trên búi tóc mới vừa đượ phu quân mua cho, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
đang nói chuyện với phu quân,đột nhiên phát hiện
hắn không chú ý , Tạ Nhân cười khanh khách ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy ánh mắt hắn thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt có chút xuất thần.
Tạ Nhân nhìn theo ánh mắt Lục Hành Chu, thấy một chiếc xe sang trọng dừng ở giữa đường, phía đằng trước xe ngựa có một chút việc , liền dừng ở nơi đó.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tạ Nhân nhìn bài tử treo
trên xe ngựa-- chính là bài tử của Tuyên Vương phủ.
Đó là...
Đôi mắt Tạ Nhân nhất thời trợn to.
Năm ngoái Tuyên Vương vô cớ bị phái đến Dân Châu, ở Vọng Thành mỗi người đều đã xôn xao, đều nói Cảnh Huệ đế là muốn lập uy, trước tiên khai đao với Tuyên Vương quyền khuynh triều chính. một năm qua, Tuyên Vương với Tuyên Vương phi đi tới Dân Châu vẫn không có tin tức gì, ở Vọng Thành có đồn đại -- sợ là cả đời này Cảnh Huệ đế sẽ không để Tuyên Vương trở về .
Khi đó trong lòng Tạ Nhân có chút thoải mái. Giang Diệu kia gả cho một Vương gia có quyền thế thì làm sao? không phải là cùng tới Dân Châu chịu tội?

Chương 168
Tạ Nhân thành thật không nghĩ tới, Giang Diệu nhanh như thế đã trở về. Lại xem tư thế Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu , sao có thể là ánh mắt của chất nhi nhìn thẩm thẩm ?
Lập tức trên mặt Tạ Nhân không còn cảm giác vui sướng vừa rồi.
Từ khi ả gả cho Lục Hành Chu, liền không lý do bị
hắn lạnh nhạt, ả nuốt giận vào bụng, cố gắng làm tốt, cuối cùng hắn coi như cũng ôn nhu đối với mình. Nhưng mẹ chồng Mạnh thị của ả cũng không dễ trêu ? Nghĩ biện pháp nhét người vào phòng của Lục Hành Chu,một chút cũng không nhìn được Lục Hành Chu đối tốt với ả.
Nam nhân nào trong phòng không có ai? Tạ Nhân cũng nhịn, nhưng ở tháng thứ hai, Mạnh thị để Lục Hành Chu nạp cháu gái Mạnh Miểu mà bà rất thích làm thiếp.Vốn Tạ Nhân nghĩ Lục Hành Chu sẽ không đồng ý, không ngờ Lục Hành Chu lại gật đầu . không chỉ nạp Mạnh Miểu, sau khi Mạnh Miểu vào cửa, Lục Hành Chu rất sủng ái nàng ta,khiến cho Tạ Nhân có cảm giác nguy hiểm.
hiện nay Tạ Nhân cũng đã hiểu.
Lục Hành Chu làm sao yêu thích Mạnh Miểu? Chỉ là Mạnh Miểu mềm mại thuận theo, một đôi mắt to long lanh nước, có mấy phần giống Giang Diệu.Tạ Nhân tức giận đến cắn răng, nhưng cũng không dám
nói gì, làm gì.
Đợi khi nghe được một loạt tiếng vó ngựa, nhìn lại, liền thấy một thanh niên trẻ mặc bộ áo gấm màu nâu ,tuấn mỹ đến không giống người. Nam tử ghìm dây cương, dừng lại ở bên cạnh xe ngựa, sau đó giơ tay nhấc mành lên.
Giang Diệu cũng kinh hỉ, không nghĩ tới Lục Lưu nhanh như vậy đã từ trong cung trở về , ngẩng đầu nhìn hắn trên mặt liền nở nụ cười, nói: "Ta tưởng chàng muốn nói nhiều chuyện hơn với hoàng thượng đấy."
Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu nhìn thấy cha, cũng vung vẩy hai tay a a a a gọi, ý tứ là muốn ôm
một cái.
Giang Diệu cúi đầu dụ dỗ tiểu tử, nói: "Triệt nhi ngoan, đợi một lát cha sẽ trở lại ôm con."
Tiểu tử không hiểu, chỉ muốn ôm một cái.
Đợi Giang Diệu dỗ xong nhi tử, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Lưu mới nhìn thấy Lục Hành Chu và Tạ Nhân ở đối diện cửa hàng phía trước, nụ cười cứng đờ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Diệu , Lục Hành Chu mới phục hồi tinh thần, lúc này mới nghiêng đầu
nói với Tạ Nhân bên cạnh: "Ngươi nhìn bên kia có phải là tam thúc cùng tam thẩm thẩm, nghĩ đến tam thúc vừa mới trở về, chúng ta đi qua gặp gỡ bọn họ
đi."
Tạ Nhân gật đầu, theo Lục Hành Chu đi gặp hai người.
Lục Hành Chu đi tới bên cạnh xe ngựa, đầu tiên là hành lễ với Lục Lưu gọi một tiếng tam thúc, sau mới khéo léo hỏi: "Tam thúc trở về lúc nào? Chất nhi nên tự mình đi đón tam thúc thím ba."
Giữa hai lông mày Lục Lưu không còn cảm giác ôn hòa với người nhà, ngồi trên lưng ngựa, ở trên cao nhìn xuống nói: "Tối hôm qua vừa mới trở lại."
Lục Lưu vốn ít nói, Lục Hành Chu sớm đã biết . Khi còn bé hắn đã kính trọng vị tam thúc này, sau lại có chút sợ hãi hắn, khi ở trước mặt Giang Diệu, hắn đột nhiên có chút căm ghét chính mình không lý do lại lộ ra cảm giác sợ hãi ở trước mặt Lục Lưu. Mắt thấy mành xe ngựa đã hạ xuống, hắn không nhìn thấy người bên trong, nhưng ngờ ngợ có thể nghe được
âm thanh của trẻ con a a a a bên trong.Lúc nãy ở cách đó không xa hắn nhìn thấy bộ dáng của tiểu đường đệ béo trắng hoạt bát này,khuôn mặt rất giống tam thúc của hắn.
Màn xen ngựa bị một bàn tay nhỏ trắng nõn nà nắm chặt,phía sau liền lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đáng yêu
Đôi mắt đen láy của tiểu tử nhìn Lục Hành Chu, nha nha kêu vài tiếng, giống như không sợ người lạ, liên tiếp cười với hắn.
Lần đầu tiên Lục Hành Chu nhìn thấy hài tử này, cũng cảm thấy hắn rất được người yêu thích, liền cười mỉm cười nói: "Tiểu đường đệ thực sự đáng
yêu."
Tạ Nhân cũng phụ họa nói: "Đúng đấy,nhìn cảm giác còn lớn hơn so với Tề anh em một chút."
Tề anh em trông miệng Tạ Nhân, là nhi tử Lục Tư Tề của Tạ Nhân và Lục Hành Chu . Nếu không phải ả vào cửa không lâu đã truyền ra tin tức có thai, Mạnh thị không biết sẽ gây khó dễ cho ả như thế nào? May mà ả sinh được nhi tử, Mạnh thị kia dù không thích ả, nhưng cũng coi tôn nhi béo trắng là bảo bối...
Nhưng mỗi lần Tạ Nhân nhìn thấy mặt hài tử kia
không có chút nào giống Lục Hành Chu, tâm trạng liền lo lắng, chỉ sợ sẽ bị người phát hiện. Nhưng Mạnh thị kia lại là người ngu xuẩn, ôm tôn nhi ở trước mặt thân thích khoe khoang, nói tôn nhi và Lục Hành Chu khi còn bé giống như đúc...
Tạ Nhân nhìn Lục Lưu ngồi trên lưng ngựa một chút,cảm thấy nam nhân như thế này, mới là tuấn mỹ dung nhân thế gian hiếm có. Lại nhìn Lục Hành Chu, cũng biết rõ người ta không muốn để ý hắn, vẫn còn câu được câu không nói chuyện với người ta, cũng cảm thấy mất mặt.
Đợi phía trước con đường lưu thông , Lục Lưu mới ý tứ gật đầu, kẹp chặt bụng ngựa cùng xe ngựa đi về phía Trấn Quốc Công phủ.
Lục Hành Chu chỉ có thể thu lại ánh mắt, nói với Tạ Nhân: "Ngươi về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý."
Làm gì có chuyện gì! Trong lòng Tạ Nhân tức giận, xoắn khăn ở trong tay, nhưng biết Lục Hành Chu yêu thích nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn, cũng gật đầu căn dặn một phen, cũng không hỏi điều gì khác, trực tiếp lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng đi về phía Trấn Quốc Công phủ, vừa nãy nhìn thấy Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, tâm trạng tốt của Giang Diệu cũng bị ảnh hưởng một chút.
Giang Diệu nắm tay nhỏ mềm mại của nhi tử trong lồng ngực,tùy ý hắn nắm đầu ngón tay của mình chơi .
Tuy Giang Diệu ở Dân Châu,nhưng cũng biết một ít tin tức trong Vọng Thành, Lục Hành Chu này, theo bối phận, là chất nhi của nàng. Nàng tất nhiên biết lúc thi điện Lục Hành Chu thể hiện xuất sắc, được Cảnh Huệ đế phong là Thám Hoa, bây giờ vào hàn lâm hiên, cũng coi như cho Mạnh thị một ít thể diện. Nếu không phải Lục Hành Chu đã thú Tạ Nhân, với tài học của hắn, sợ là bà mối đều đến xé rách ngưỡng cửa ...
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy việc với Lục Hành Chu đã là chuyện cũ trước kia. Nếu không phải lúc ở Tuyên Vương phủ,ngôn từ của Lục Hành Chu đối với nàng không tốt, nàng đã sớm coi hắn là người qua đường.
Giang Diệu nắm bàn tay nhỏ của nhi tử, đưa đến bên miệng mình hôn một cái,cong môi cười.
Tiểu tử hơi nhếch miệng,đôi mắt to ướt nhẹp nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân hôn tay của mình, cũng có chút thèm ăn, nước dãi chảy ra, liền đặt một tay nhỏ khác vào trong miệng,mắt híp lại,chẹp chẹp mút ngón tay cái.
18/9/17

Chương 169
đã một năm không gặp,từ trước đến nay Giang Chính Mậu luôn luôn thận trọng nội liễm, nhìn thấy khuê nữ con rể mang theo ngoại tôn đến nhà thì tâm tình cũng có chút kích động.
Giang Chính Mậu xưa nay nghiêm khắc đối với ba con trai. Khi còn bé ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng cũng rất sợ ông, nhưng nay Giang Chính Mậu nhìn tiểu ngoại tôn mập mạp trắng trẻo này cũng không nhịn được mà ôm hài tử vào trong ngực cười đùa,rất từ ái. Tiểu tử dễ tính, thích cười, rất cho ngoại tổ phụ mặt mũi, hưng phấn kêu vài tiếng nha nha với ông, rồi nắm lấy đầu ngón tay của ngoại tổ phụ để chơi.
Kiều Thị ở một bên nhìn, mỉm cười nói với Giang Diệu : "Cũng chưa thấy cha con nhiệt tình đối với Quan nhi như vậy."
Giang Diệu mỉm cười, biết cha chính là yêu ai yêu cả đường đi , nhưng nàng cảm thấy nhi tử mập của nàng đúng là rất được người yêu thích ,sợ là không ai gặp hắn mà không thích. Lúc này nghe Kiều thị nói như thế,Giang Diệu liền nhìn đại tẩu Tống Loan đang ôm hài tử ở bên cạnh.
Tống loan đoan trang hào phóng, sinh hài tử, càng có thêm mấy phần nhàn tĩnh. Cũng khó trách Kiều Thị sẽ hài lòng con dâu trưởng này như vậy .
Giang Diệu nhìn Tống Loan ôm Quan nhi, mặc tiểu bào màu xanh ngọc, cũng khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng hơn phân nửa giống đại ca nàng, nhưng mặt mũi cũng có mấy phần giống Tống Loan.
Giang Diệu vốn yêu thích hài tử, sau khi làm mẫu thân thì càng thích, mà tên tiểu tử này lại là tiểu chất nhi của nàng, lập tức liền ôn nhu nói với tiểu tử: "Quan nhi, ta là cô cô."
Quan nhi đã được một tuổi, cũng được dạy dỗ tốt,không có cảm giác khiếp nhược(sợ hãi,yếu đuối) của hài tử bình thường, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn Giang Diệu,giương cái miệng nhỏ nhắn gọi: "cô..."
Đôi mắt Giang Diệu sáng ngời,vui mừng nói: "thật thông minh."
nói xong liền lấy lễ vật đã chuẩn bị chu đáo ra. Là
một miếng ngọc hồ lô được chế tạo rất tinh xảo,đồng nhất với tiểu hà bao được thêu bằng sợi tơ đủ mọi màu sắc được đeo ở trên cổ Quan nhi,cái hà bao kia là tự tay Giang Diệu thêu,thêu phía trên là cầm tinh tuổi của Quan nhi.Ở Dân Châu một năm,việc thêu thùa của Giang Diệu tiến bộ không ít.
Tiểu hài tử thích đồ chơi nhỏ màu sắc tươi đẹp, lập tức vươn tay cầm lên thưởng thức, cười khanh khách nhìn Giang Diệu , liên tiếp nói, "cô, cô..."
Trong lòng Giang Diệu an ủi,tuy không được dự buổi tiệc tròn một tuổi của tiểu chất nhi, nhưng tiểu chất nhi vẫn yêu thích nàng.
Giang Diệu đang nói chuyện với tiểu chất nhi,bỗng nghe được âm thanh tiểu hài tử khóc nháo từ ngoài cửa truyền đến. Tiểu hài tử đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, Quan nhi nghiêng đầu nhỏ qua nhìn, tiểu tử
đang ngồi ở trong lồng ngực Giang Chính Mậu cũng ngẩng đầu lên xem.
Giang Diệu nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân trẻ đẫy đà xinh đẹp ,vội vàng bước vào,đôi mắt sáng ngời nhìn khắp phòng, tầm mắt nhìn tới khuôn mặt Giang Diệu ,trong đôi mắt xuất hiện nước,hiển nhiên là muốn khóc. Phía sau nàng,là Nhị ca xưa nay lạnh lẽo nội liễm, ôm tiểu nữ oa béo trắng mặc quần áo hoa hồng đang khóc ầm ĩ.
Giang Diệu mỉm cười với nàng nói: "Nguyệt tỷ."
Người đến chính là Tiết Kim Nguyệt.
Thấy Giang Diệu đứng ở trước mặt của nàng như vậy, Tiết Kim Nguyệt không nhịn được mắt liền đỏ, lập tức đi tới, nhìn Giang Diệu vui vẻ nói: "Diệu Diệu, cuối cùng muội cũng trở về ." Liền ôm nàng giống như trẻ con,giống như đã chia lìa từ rất lâu.
Giang Diệu không nghĩ tới, vị Nhị tẩu này của nàng cũng đã làm mẫu thân,tính còn trẻ con như vậy. Nàng(GD) giơ tay vỗ lưng nàng (KN), nói, "Nhìn tỷ kìa, Hinh nhi đang nhìn tỷ đấy."
Hinh nhi là khuê nữ của Tiết Kim Nguyệt và Giang Thừa Hứa, lúc này đang được Giang Thừa Hứa ở phía sau ôm vào trong ngực, oan ức nức nở .
Các trưởng bối đều ở đây, Tiết Kim Nguyệt lại nhớ mong Giang Diệu,cũng rất nhanh buông lỏng tay, dùng khăn lau mắt, mỉm cười nhìn Giang Diệu một chút, liền hành lễ với lão phu nhân ngồi ở chủ vị,cha chồng,mẹ chồng,rồi quy củ nói với Kiều Thị: "Mẫu thân, con dâu thất lễ ."
Người mẹ chồng Kiều Thị cũng rất yêu thích con dâu Tiết Kim Nguyệt này,một phần nguyên nhân là nhìn lớn lên từ nhỏ,còn một phần,chính là ba con dâu của bà đều xuất sắc. Con dâu cả và con dâu thứ ba tính cách có chút giống nhau,đều là đại gia khuê tú đoan trang hào phóng,ở Vọng thành,cũng rất xuất sắc. Có con dâu hoạt bát như Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị cũng cảm thấy trong phủ náo nhiệt hơn một chút. Mà đứa con thứ hai của bà sau khi thành thân,trên mặt tươi cười nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.Đây là điều Kiều thị hài lòng nhất đối với con dâu thứ hai.
Lúc này liền nói giúp con dâu thứ hai: "Con và Diệu Diệu cùng lớn lên bên nhau, giống như thân tỷ muội, kích động một chút cũng bình thường. Vừa rồi ta cũng giống như con, sao trách con làm gì?"
Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới nín khóc mỉm cười.
Kiều Thị nhìn tiểu hài tử đáng thương đang kéo kéo trong lồng ngực đứa con thứ hai của bà , vội nói: "Đưa Hinh nhi cho ta, để tổ mẫu ôm một cái."
Ba người con dâu sau khi xuất giá, dâu trưởng Tống Loan sinh một nam hài, con dâu thứ hai Kim Nguyệt sinh một nữ oa, nhưng Kiều Thị cũng không thiên vị, hơn nữa khuê nữ bảo bối duy nhất lại không ở bên người, nhìn gò má béo mập của tôn nữ, liền khiến Kiều Thị nhớ tới bộ dạng khuê nữ khi còn bé, lại thường xuyên ôm tôn nữ.
Hinh nhi cũng muốn gần gũi với tổ mẫu Kiều Thị, được tổ mẫu ôm, lập tức nín khóc .
Giang Diệu đi qua, đưa lễ vật đã chuẩn bị chu đáo cho tiểu chất nữ, thấy tiểu chất nữ béo mập đáng
yêu, bộ dáng đơn thuần yếu ớt, giống mẫu thân bé như đúc, là một bản thu nhỏ của tiểu khóc bao,không nhịn được,yêu thích hôn lên mặt của tiểu chất nữ.
Giang Diệu đã gặp đại ca và Tam ca , còn Nhị ca Giang Thừa Hứa, vì thân thể nhạc mẫu Lâm thị
không khỏe, cố ý cùng thê tử đi qua thăm bệnh, bây giờ mới vừa trở về. Lúc ở cửa, Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy xe ngựa Tuyên Vương phủ, vừa nghe mới biết là Giang Diệu và Tuyên Vương lại đây , lập tức liền kích động, ngay cả nữ nhi cũng không muốn , nhét Hinh tỷ vào trong lồng ngực phu quân của mình, trực tiếp đi vào gặp tiểu cô tử đã lâu chưa thấy.
Giang Diệu nhìn Nhị tẩu được nuôi dưỡng mập hơn
một vòng, còn có tiểu nữ oa đáng yêu, mới chậm rãi kêu một tiếng với Giang Thừa Hứa: "Nhị ca."
Tính tình Giang Thừa Hứa có chút giống với Lục Lưu, là người không dễ dàng biểu lộ tâm trạng, lúc này thấy muội muội đã một năm không gặp,bộ dáng đột nhiên trở nên ôn hòa, cũng có chút kích động, sau mới mở miệng ôn hòa nói: "Trở về là tốt rồi."
Hôm nay cả nhà đoàn tụ, Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.
Giang Diệu cùng lão phu nhân, mẫu thân, thẩm thẩm,các tẩu tẩu ngồi ở một bàn. Tiết Kim Nguyệt nhớ nhung tiểu cô tử, liền ngồi bên cạnh nàng, hai người vừa nói vừa cười. Giang Diệu cũng sẽ tình cờ ngẩng đầu nhìn Lục Lưu một chút, thấy Lục Lưu cùng cha nàng và các ca ca nói chuyện, thái độ khiêm hòa(khiêm tốn,hòa nhã), cử chỉ khéo léo, nhưng thái độ của cha nàng với Lục Lưu,còn tốt hơn so với ba đứa con trai ...
thật tốt.
Cha mẹ nàng cũng là cha mẹ của Lục Lưu. Cha mẹ thương yêu nàng như vậy, tất nhiên cũng coi Lục Lưu như con ruột.Những điều trống trải trong cuộc sống của Lục Lưu giống như dần dần được bù đắp,không phải sao?
Giang Diệu cong khóe miệng, lại bị Nhị tẩu hoạt bát bên cạnh vừa vặn bắt gặp, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Chỉ chốc lát đã không thể rời bỏ ?"
Tất nhiên là nói Giang Diệu và Lục Lưu .
Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt nói tới đỏ mặt, không có nói tiếp, nhìn thấy trong chén của nàng chỉ có rau dưa mà không có thịt,lúc này mới nói: " không phải tỷ thích ăn nhất là thịt đông pha sao? Sao hôm nay
một miếng cũng không ăn."
Còn nói sao.
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi nói: "Đều do Nhị ca tốt của muội, nhìn ta xem, đã thành một người béo ..." Lúc nàng mang thai, được Giang Thừa Hứa chăm sóc quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa vẫn nói với thê tử "Lúc mang thai nên ăn nhiều, mập chút cũng không sao, sau khi sinh xong hài tử sẽ lại gầy " lý luận, chính là để ăn nhiều, kết quả chính là sinh được Hinh tỷ mập mạp.... Còn nàng, tất nhiên cũng thành một mẫu thân mập mạp.
Giang Diệu cẩn thận nhìn, phát hiện Nhị tẩu của nàng tuy gò má đầy đặn, cũng hơi hơi mập, nhưng thân thể này, có thêm mấy phần phúc thái, chính là dáng người khi còn bé Giang Diệu mong muốn nhất.
Giang Diệu nói: "Rất tốt, chắc chắn Nhị ca ta không muốn tỷ gầy như cũ."
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe, có chút mặt đỏ. Nghĩ tới phu quân của nàng bề ngoài nhã nhặn nhưng rất mạnh mẽ trên giường nhỏ, cũng nói yêu thích dáng vẻ mềm mại có thịt của nàng, khiến Tiết Kim Nguyệt có chút do dự,nên giảm hay không nên giảm, nhưng vừa xuống giường , liền khôi phục lý trí, cảm thấy vẫn muốn giảm.
Nàng vốn dễ mập, nếu sau này lại mập lên,sợ là Giang Thừa Hứa sẽ không cần nàng nữa...
Trong lòng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy,giống như đã trở thành người phụ nhân lắm chuyện bị phu quân ghét bỏ, nhỏ giọng nói: "không đâu, nếu ra mà gầy đi,chỉ sợ hắn sẽ ghét bỏ."
Giang Diệu mỉm cười, muốn nói Nhị ca coi nàng(KN) như bảo bối đấy.
Sau khi ăn xong Tiết Kim Nguyệt muốn lôi kéo Giang Diệu đi tản bộ ở viện tử để tiêu cơm. một năm không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói.
Ba tẩu tẩu của Giang Diệu , chỉ có Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt là gần gũi với nàng nhất.
Giang Diệu thấy cha và Lục Lưu vẫn còn uống rượu,tửu lượng Lục Lưu cũng tốt, nhưng cũng không bằng cha nàng. Hôm nay cha nàng rất vui, cùng Lục Lưu nói chuyện uống rượu, nhạc phụ nâng chén, là con rể tất nhiên sẽ uống. Nay gò má Giang Chính Mậu đã ửng hồng, cũng đã hơi say, Lục Lưu cũng có chút dáng vẻ say rượu, nhưng hành động lời nói vẫn rất ung dung.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Hôm nay các ngươi trở lại, cha mẹ hài lòng,lúc này cha cùng em rể uống nhiều hơn mấy chén cũng bình thường.Đợi một lát trở về phòng nghỉ ngời là được rồi,muội nha,đừng bận tâm như vậy."
Giang Diệu hiểu rõ việc này.
Lúc ở Dân Châu, Lục Lưu lo lắng nàng cô đơn, mỗi ngày chỉ cần xong việc, liền ở cùng một chỗ với nàng như hình với bóng. Bây giờ, nàng đã dần dần quen thuộc việc luôn ở cùng Lục Lưu. Lúc này Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy đã trở về Vọng Thành, không nên suốt ngày ở cùng nhau, nàng chỉ cần quản lý tốt việc trong nội viện, để Lục Lưu an tâm là được rồi.
Giang Diệu liền ừ một tiếng, theo Tiết Kim Nguyệt đi dạo trong viện tử một chút.
Giang Diệu nói rất nhiều việc ở Dân Châu, tất nhiên cũng nhắc tới Đường anh.
Tiết Kim Nguyệt lại nói với nàng những chuyện đã xảy ra ở Vọng Thành. Tuy phần lớn Giang Diệu đã biết,nhưng đến cùng vẫn là đợi ở Dân Châu,có một số việc là lần đầu tiên nghe được. Ví dụ như Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, vốn sinh được một nam hài, nhưng nam hài kia sinh ra không lâu liền sinh bệnh mất sớm.Vệ Bảo Linh bị đả kích mạnh,Cảnh Huệ đế ngày xưa thương yêu nàng ta cũng không ra mặt,chỉ phái thái giám bên người đi qua động viên.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Lúc trước chúng ta đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Hoàng hậu, cảm thấy sau khi nàng vào cung , nhất định sẽ bị Vệ Bảo Linh đoạt danh tiếng, ai có thể ngờ kết quả sẽ là như thế. Lần trước ở tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, ta cùng mẫu thân,đại tẩu,tam muội tới, muội lại không nhìn thấy, hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như thế nào... Trước mắt tiểu Hoàng Tử đã được lập làm Thái tử, Bình tân Hầu phủ được hoàng sủng,còn phong quang hơn so với Vệ phủ ngày trước."
Tiết Kim Nguyệt cùng Giang Diệu như vậy, là đứng về phía của Hoắc Tuyền, trong nhóm tiểu cô nương chưa lập gia đình hơn nửa mọi người đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh,từ đầu tới cuối Tiết Kim Nguyệt luôn quan hệ tốt với Hoắc Tuyền. Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt hài lòng giống như chính tỷ muội của mình đạt được hoàng sủng.
Bên này Tạ Nhân không nghe lời Lục Hành Chu hồi phủ, mà lại đến Trấn Quốc Công phủ gặpTạ di nương.
Tạ di nương nhìn thấy muội muội tất nhiên hài lòng, vội vàng nói ả ngồi xuống, sau đó tỷ muội hai người cùng nhau đi tản bộ nói chuyện ở bên ngoài.
Hôm nay Tuyên Vương và Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ đãi tiệc gia đình, Giang tam gia tất nhiên cũng tới. Tạ di nương dù được sủng ái cũng chỉ là thiếp, huống hồ một năm này, Giang tam gia sủng ái Tạ di nương cũng không giống mấy năm trước.
Tạ di nương trong lòng hiểu rõ, biết được có lẽ Giang tam gia phong lưu này có ngoại thất ở bên ngoài, ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp giỏi hầu hạ người,mạnh mẽ hơn nhiều so với nàng ta. Tạ di nương cũng có chút bất mãn, nhưng biết rõ Giang tam gia tuyệt đối sẽ không sửa tính tình phong lưu này, bây giờ hắn vẫn sủng ái nàng ta, nàng ta mắt nhắm mắt mở, không suy nghĩ đến việc ngoại thất kia nữa.
Dù sao, chuyện này vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng mặc kệ.
Lại nói muội muội nàng ta có thể phong quang xuất giá, Giang tam gia cho muội muội nàng ta tiền đồ cưới ,cũng khiến trong lòng Tạ di nương cảm động, biết Giang tam gia là muốn tạo niềm vui cho nàng ta, mới thương yêu chăm sóc muội muội của nàng ta như vậy.
Vốn Tạ Nhân cảm thấy hổ thẹn với Tạ di nương, trong lòng cũng mang oán hận với Giang tam gia, nhưng đến cùng hai người cũng có nhi tử,nên đối xử với Giang tam gia cũng không còn căm hận giống như lúc chưa lấy chồng.
Mang thai mấy tháng, chuyện nam nữ Tạ Nhân cũng chưa hiểu rõ, sau khi ở cữ xong, thấy Lục Hành Chu đối với thiếp thất Mạnh Miểu ôn nhu săn sóc, trong cơn tức giận, liền lại cùng Giang tam gia lăn lộn với nhau. Tạ Nhân đã gả làm vợ người, Lục Hành Chu ở
trên giường nhỏ hành sự, cũng giống như tính tình của hắn bình thường nhã nhặn cứng nhắc, sao so được với cao thủ như Giang tam gia? Tạ Nhân được hưởng ngon ngọt trong việc đó, tất nhiên cũng bạo dạn, thường xuyên lén lút gặp gỡ với Giang tam gia, lúc ở biệt viện, lúc ở chùa miếu,ngay cả ở tửu lâu nhiều người nhiều mắt phức tập,hai người cũng đã bạo dạn đi tới đó....
Tạ di nương hiểu rõ muội muội, thấy lúc này lông mày ả ta hơi cau lại ,giống như có tâm sự, mà hôm nay lại đột nhiên tới đây gặp nàng ta, liền ân cần nói: "Mạnh thị kia lại khó dễ muội ?"
Tạ Nhân lắc đầu, nói: "Đối phó bà ta, muội tự có biện pháp."
Lúc này Tạ di nương mới yên tâm. May mà Lục Hành Chu kia cũng coi như không chịu thua kém, không để muội muội chịu tội.
Vốn Tạ Nhân muốn nói gì, lại nhìn thấy Giang tam gia tuấn mỹ phong lưu cách đó không xa chậm rãi đi tới, mới chột dạ hạ mắt.
Mà Giang Diệu vốn cùng Tiết Kim Nguyệt tản bộ dọc theo bên hồ, xa xa nhìn tới, liền thấy Tạ di nương cùng Tạ Nhân đang nói chuyện -- hai người thấy tam thúc của nàng lại gần, liền hơi quỳ gối thi lễ. Tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương, liền ôn nhu đỡ cánh tay Tạ di nương.
Tiết Kim Nguyệt thuận thế nhìn lại, trên mặt nhất thời lộ ra bất mãn, nói: "Từ lúc Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên, sống lưng Tạ Nhân đúng là thẳng hơn một chút. Nhưng lão tổ tông vẫn không thích nàng ta, nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương, chỉ có thể vào bằng cửa sau..."
Giang Diệu biết tính tình của tổ mẫu, không thích Tạ Nhân, dù ngày sau Tạ Nhân có phong quang, tổ mẫu nàng cũng sẽ không cho nàng ta nhìn sắc mặt tốt .Đối với đôi tỷ muội này,Giang Diệu không muốn nhìn thêm,liền nói với Tiết Kim Nguyệt: "Chúng ta trở về đi thôi..." Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng có chút lo lắng.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu , hai người giống như trở lại lúc chưa lấy chồng.
Chỉ là quỷ thần xui khiến, Giang Diệu quay đầu liếc mắt nhìn --
Lại thấy tam thúc của nàng nửa ôm hờ Tạ di nương,cùng Tạ di nương nói chuyện,cái tay phải phía sau thuận thế lướt xuống,nhưng lại đặt ở trên mông Tạ Nhân ở bên cạnh Tạ di nương,mờ ám bóp một cái.....
19/9/17

Chương 170
Lục Lưu uống rượu say, Kiều Thị oán giận Giang Chính Mậu vài câu, cũng không an bài phòng khách, chỉ đơn giản để hắn đi tới Cẩm Tú viện của Giang Diệu trước khi xuất gia nghỉ ngơi. thật vất vả mới trở về, đôi tiểu phu thê cũng muốn ở một đêm tại Trấn Quốc Công phủ. Nàng cũng muốn gần gũi với tiểu ngoại tôn hơn một chút.
Lục Lưu đang ngồi trên ghế bành bằng gỗ hoàng lê . Do uống hơi nhiều, đang giơ tay xoa xoa ấn đường.
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh,cũng không thấy vị Tuyên Vương này tính tình lạnh lùng như đồn đại, trong bữa tiệc trò chuyện với quốc công gia và mấy vị công tử thật vui, nhìn bộ dạng quý công tử trơn bóng như ngọc,sao có thể lại là hoạt Diêm Vương giết người không chớp mắt?
Nha hoàn đánh bạo nhìn một chút, nhìn gò má của Tuyên Vương Tuấn mỹ vô song gương mặt hiển ửng đỏ, lúc này lại thấy quốc công phu nhân đang chăm sóc quốc công gia,bên người vị Tuyên Vương này cũng không có ai, liền lấy dũng khí tiến tới, vươn tay chuẩn bị dìu hắn: "Vương gia, để nô tỳ dìu vương gia trở về phòng nghỉ ngơi thôi."
nói xong, ngón tay trắng nõn tinh tế liền muốn đụng tới ống tay áo thêu cây trúc hào hoa phú quý của Tuyên Vương.
Giang Diệu đang cùng Tiết Kim Nguyệt đi vào. Vừa vào nhà, đã thấy bên người Lục Lưu có thêm một tiểu nha hoàn. Lại nhìn nha hoàn này, khuôn mặt hạt dưa nhỏ đầy đặn, da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, là người dung mạo không tầm thường.
Giang Diệu đứng ở đó không có đi qua.
Liền thấy nha hoàn kia muốn dìu Lục Lưu lên, nhưng đầu ngón tay của nha hoàn kia còn chưa đụng tới, liền nghe âm thanh lạnh lùng của Lục Lưu nói: "đi ra."
Say rượu , nha hoàn tiến lên đỡ, cũng là việc đúng. Nhưng Lục Lưu là người không thích thân cận với người khác. Tính tình hắn lạnh lùng, may là ở Trấn Quốc Công phủ, nếu ở trong phủ của mình, sợ là sẽ
không dễ nói chuyện như vậy .
Nha hoàn nghe xong đầu tiên là sợ, thân thể bỗng nhiên run rẩy, đằng sau lại truyền đến một âm thanh dễ nghe.
"... Để ta làm."
Vội vàng đón lấy, liền thấy bàn tay xanh miết như ngọc của người kia đỡ cánh tay của Tuyên Vương. Mà Tuyên Vương, lại giống như một hài tử ngoan ngoãn,tùy ý để nàng đỡ.
Nha hoàn giương mắt, nhìn nữ tử cao quý xinh đẹp đứng trước mặt, lập tức có chút tự ti mặc cảm, thuận theo cúi đầu, lui sang một bên.
Giang Diệu nói với Giang Chính Mậu và Kiều Thị: "Cha, mẹ, con đỡ Vương gia trở về phòng nghỉ ngơi
một chút."
Kiều Thị gật đầu. Nhưng nữ nhân thận trọng, một màn nho nhỏ vừa rồi, tất nhiên là rơi vào trong mắt của bà, nhất thời đối với người con rể Tuyên Vương này, lại càng hài lòng. Đợi khuê nữ đỡ con rể đi ra ngoài,bà mới đi tới, nói với nha hoàn mỹ mạo: "Ngươi tên là gì?"
Nha hoàn dù có ngốc, cũng có thể nghe ra sự không thích trong giọng nói của quốc công phu nhân. Nàng ta đến Trấn Quốc Công phủ cũng chưa lâu, đã có thể đến hầu hạ ở trước mặt chủ nhân,là mong ước của nha hoàn bình thường cũng không được.. Mà nàng ta cũng có chút hiểu rõ vị quốc công phu nhân này, biết được tính tình của bà giống như hòa hợp,kì thật lại thủ đoạn,lập tức liền quỳ xuống, vội vã dập đầu nói: "Phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa ..."
Kiều Thị vốn cũng không tức giận, lúc này thấy nha hoàn hành động như vậy , nhất thời tức giận, lập tức dặn dò ma ma bên người, đem nha hoàn không biết quy củ này đuổi ra phủ.
Hôm nay là ngày tốt như vậy,sao có thể để một đứa nha hoàn phá hoại bầu không khí!
Kiều Thị đối với người thân luôn tốt, đặc biệt là khuê nữ đặt ở trên đầu quả tim,nếu có người dám chọc khuê nữ của bà không vui,chính là động vào vảy ngược của Kiều thị.
Xử trí xong nha hoàn, Kiều Thị mới đi tới bên cạnh Giang Chính Mậu, nhìn bộ dáng hắn say khướt, tuy biết hắn hiếm khi cao hứng như vậy, nhưng cũng
không nhịn được chỉ trích nói: "Chàng nhìn con rể bị chàng rót rượu kìa, cao hứng liền cao hứng, uống rượu sao lại không có chừng mực như vậy ?" nói xong, liền trầm mặt cúi xuống đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Giang Diệu dặn dò Hứa ma ma chăm sóc tốt nhi tử, liền đỡ Lục Lưu đi tới Cẩm Tú Viện.
Tiến vào phòng ngủ, vòng qua bình phong, Giang Diệu đỡ người ngồi xuống mép giường,thấy hắn vẫn cau mày,gương mặt tuấn tú ửng hồng, mới vươn tay vỗ, đau lòng nói: "Sao lại uống nhiều như vậy..." Ngón tay như ngọc miêu tả tinh tế lông mày của hắn,sau
một khắc liền bị nam nhân bắt được,đưa đến bên miệng.Đôi môi mỏng nóng rực,hôn một hồi ngón tay của nàng,rất thành kính,lẩm bẩm nói "Diệu Diệu..."
Giang Diệu "Ừm" một tiếng, thấy nam nhân chậm rãi mở mắt ra,đôi mắt thâm thúy đen láy lẳng lặng nhìn nàng, tính trẻ con mỉm cười.
Sau đó một tay liền ôm chặt vòng eo mềm mại,đặt người nằm trên giường nhỏ,thân thể nam nhân nặng nề liền che kín lên.
Giang Diệu suýt chút nữa kêu ra tiếng, đã thấy Lục Lưu chỉ nằm ở trên người nàng, vẫn chưa làm gì khác, đến nỗi vừa mở mắt ra, lại lần nữa nhắm lại. Quá nặng , Giang Diệu cảm thấy mình giống như bị đặt dưới Ngũ Chỉ sơn như Tôn Ngộ không,không cách nào giãy dụa thoát thân.. Giang Diệu nằm thở dốc, nghỉ ngơi một chút, sau đó nhấc tay vỗ vỗ khuôn mặt Lục Lưu, nhớ tới chuyện vừa rồi.
Nàng biết tam thúc nàng phong lưu,nhưng những năm gần đây, tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương như vậy, cũng coi như si tình . Nhưng Tạ Nhân kia... Nếu Tạ Nhân bị tam thúc chiếm tiện nghi thì cũng thôi, nhưng Tạ Nhân lại đỏ mặt cúi đầu, bộ dạng e thẹn, nghiễm nhiên đã sớm cùng tam thúc nàng qua lại...
Giang Diệu nhớ đến,cả người liền không thoải mái.
Vốn tưởng Tạ Nhân và Lục Hành Chu là nhân duyên trời định, đời này giữa hai người không có nàng, có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau , lại không nghĩ đến Tạ Nhân cùng tam thúc nàng có mờ ám . Chuyện này, nhất thời Giang Diệu không biết nên xử lý thế nào, hay trước tiên nói với mẫu thân một chút? Dù sao việc của Lục Hành Chu nàng cũng không muốn quản, nhưng việc này lại dính dáng đến tam thúc của nàng thì không thể coi như không thấy...
Nghĩ đến đó, Giang Diệu cảm thấy gò má có chút ẩm ướt, lúc này mới cúi đầu, nhìn nam nhân đang hôn mặt nàng...
Người này... Giang Diệu mỉm cười, liền vươn tay xoa bóp mặt hắn, làm ngũ quan tuấn lãng của hắn có chút biến dạng,mới hôn môi hắn một cáu,ôn nhu nói: "Trước tiên chàng nằm đi,ta giúp chàng xoa mặt một chút, chàng nên nghỉ một lúc."
Lục Lưu đáp lại.
Giang Diệu mới từ dưới người hắn dậy, giúp hắn nằm ngay ngắn, sau đó ngồi xổm ở phía dưới, giúp hắn cởi giầy.
Hành động này, vốn là thê tử chăm sóc phu quân phải làm, nhưng xưa nay Lục Lưu không cho nàng làm.Lúc nàng mang thai thời, hắn lại thường xuyên tự mình hầu hạ nàng rửa chân. Lúc này nàng cởi giày cho hắn, cũng không có loại cảm giác thấp kém. Có, chỉ hoàn toàn là một thê tử hiền lành chăm sóc phu quân.
Giang Diệu cong khóe miệng, biết nha hoàn ở bên ngoài, liền thu thập quần áo một chút, để nha hoàn mang nước nóng vào.
Nha hoàn đi vào là Mặc Cầm, vì Bảo Lục đã xuất giá ở Dân Châu, hôm nay Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, liền để Bảo Cân và Mặc Cầm đi cùng.Nhớ đến bộ dạng khóc sướt mướt của tiểu nha hoàn kia khi xuấ giá,Giang Diệu cảm thấy hơi buồn cười,nhớ đến, Lê Tùng tất nhiên sẽ cố gắng đối tốt với Bảo Lục.
Giang Diệu nhận khăn mặt sạch sẽ, đặt vào bên trong chậu nước cho ấm áp, mới hầu hạ Lục Lưu lau mặt lau tay, sau đó đỡ Lục Lưu uống canh giải rượu.
Mà Tạ Nhân sau khi trở lại Lục gia, liền đi gặp Mạnh thị. Trong phòng Mạnh thị đúng là náo nhiệt, hóa ra Lục Linh Lung trở về .Cuối năm ngoái Lục Linh Lung
đã thành thân, gia đình chồng cũng gần với Lục gia, Lục Linh Lung cũng thường xuyên trở về.
Lúc này Lục Linh Lung đang nói chuyện với Mạnh thị và Mạnh Miểu,đối với di nương Mạnh Miểu còn tốt hơn nàng ta là tẩu tẩu. Trong lòng Tạ Nhân tức giận,nhưng vừa rồi mới cùng Gia tam gia lăn lộn hai hồi , trong lòng tức giận nhưng cũng không có sức lực. Tạ Nhân tiến lên, thi lễ với Mạnh thị.
Mạnh Miểu mặc quần áo màu sắc ngẫu hà bối tử,dung mạo thanh lệ,cũng gọi ả ta một tiếng: "Tỷ tỷ
đã về ."
Mạnh miểu tuy là thiếp thất của Lục Hành Chu, nhưng cũng là biểu muội của Lục Hành Chu, vì quan hệ như vậy, Tạ Nhân là thê tử cũng không làm gì được nàng ta. Ai bảo Mạnh Miểu này khá được Mạnh thị yêu thích.
Mạnh thị liếc mắt nhìn Tạ Nhân, hỏi: "Sao chỉ có một mình ngươi? Chu nhi đâu?" Sáng nay Mạnh thị nghe được tin nhi tử cùng Tạ Nhân đi ra ngoài, trong lòng rất không thích.
Tạ Nhân quy củ đáp lời, nói: "Phu quân nói muốn đi xử lý một ít chuyện, để con dâu về trước về. Con dâu mới vừa đi tới Trấn Quốc Công phủ gặp tỷ tỷ, liền trở về chậm một chút."
Vừa nghe là Trấn Quốc Công phủ, xưa nay Lục Linh Lung thấy Tạ Nhân là khó chịu cũng nổi lên hứng thú, đôi mắt sáng ngời nói: "Nghe nói tam thúc thím ba trở về , hôm nay hình như là đi tới Trấn Quốc Công phủ, tẩu tẩu có gặp phải ..."
Nhà chồng Lục Linh Lung tuy cũng là Quốc Công phủ, nhưng cũng không hiển hách,so với Trấn Quốc Công phủ thì kém cả một đoạn dài, mà nàng ta gả lại là con thứ của Nhị phòng không có bản lãnh gì.
Hôm nay nghe được tin Tuyên Vương trở về, mẹ chồng Lục Linh Lung liền tìm nàng ta nói chuyện, Lục Linh Lung nghe mẹ chồng nói xong, cũng cảm thấy có lý -- cha chồng không bản lĩnh, đại bá lại không chịu hỗ trợ, nàng ta làm thê tử, tất nhiên sẽ giúp phu quân mưu tính một tiền đồ tốt. Dù sao gả cho người chính là phu thê một thể, phu quân có tiền đồ , nàng ta làm thê tử cũng mở mày mở mặt.
Tam thúc bên kia khó chơi, nhưng có thể làm cho thím ba vui vẻ, nhất định có thể thuyết phục tam thúc.
Vậy mà Lục Linh Lung vừa dứt lời, Mạnh thị liền cười
một tiếng, nói: "Vốn tưởng con gả cho người là có thể thông minh hơn chút, hóa ra lại càng lúc càng hồ đồ,Tạ di nương kia chỉ là thiếp thất, nàng ta muốn đi vào thăm viếng, cũng chỉ có thể đi cửa sau, làm sao có thể nhìn rõ tam thúc thím ba của con?"
Lục Linh Lung "Ồ" một tiếng thật dài, không chú ý tới sắc mặt Tạ Nhân dần dần trắng bệch cùng hai tay nắm chặt trong tay áo.
Mạnh thị bởi vì việc nhi tử bị thương lại rất hận Lục Lưu.Nhưng sau khi ở riêng tự đánh giá,đại gia đình bọn họ trai qua cũng không dư dả.Vì việc đó mà Mạnh thị còn đuổi không ít người hầu,tuy Lục Hành Chu cũng không chịu thua kém,nhưng cũng chỉ mới vào Hàn Lâm hiên,bổng lộc mỗi tháng cũng chỉ có ngần ấy,có thể nuôi sống thê nhi cũng là tốt rồi,vốn
không thể nuôi nổi một đại gia đình...Bởi vậy Mạnh thị luôn tưởng niệm thời gian ở Tuyên Vương phủ,không phải lo ăn uống,tháng ngày phong quang luôn có người nịnh bợ.
Khi ở riêng,các phụ nhân thế gia bình thường quan hệ tốt,dù ngẫu nhiên tụ họp nhỏ,cũng không gọi Mạnh thị tới. Trong lòng Mạnh thị càng tức giận, chỉ mong nhi tử sớm ngày có thể thăng chức, sớm cho bà ta mặt mũi , đến lúc đó liền muốn những phụ nhân kia từng người một chủ động tới nịnh bợ bà ta.
Bây giờ Lục Lưu trở về , tất nhiên cũng không nhịn được chủ ý đánh tới Tuyên Vương phủ. Dù sao đây cũng là một đường tắt.
Lục Linh Lung suy nghĩ một chút, nói với Mạnh thị: "Mẫu thân, mấy ngày nữa không phải đại thọ bốn mươi của cha sao? Nếu tam thúc thím ba đều ở đây, chúng ta phải đưa thiếp mời cho Tuyên Vương phủ,
đã lâu không gặp,gặp gỡ cũng tốt."
Mạnh thị cong môi nở nụ cười,khuê nữ này của bà ta cũng không tính là quá ngốc,bèn gật đầu nói: "Hừm, như vậy rất tốt."
Tạ Nhân cũng nói: "Mẫu thân, có cần con dâu giúp đỡ viết thiếp mời?" Tạ Nhân sinh ra trong thư hương thế gia, tất nhiên chữ viết cũng đẹp.
Mạnh thị nói: "Chữ của ngươi không được phóng khoáng,nếu đưa thiếp mời đi, là muốn bị người cười nhạo?" Dừng một chút, liền không kiên nhẫn phất tay
một cái , nói, "Mau mau trở về nhà làm việc đi, chớ đứng ở chỗ này khiến chướng mắt."
Tạ Nhân cắn răng, nói: "Vậy con dâu đi xem Tề nhi."
nói xong, liền ung dung hành lễ lui ra, đến khi xoay người quay lưng về phía Mạnh thị thì gương mặt
đang ngoan ngoãn mỉm cười liền nghiến răng nghiến lợi không nhịn nổi sự tức giận.
Giang Diệu và Lục Lưu mang theo nhi tử mập nghỉ ở Trấn Quốc Công phủ một đêm, ngày thứ hai liền trở về .Tiểu tử ở cùng ngoại tổ phụ,ngoại tổ mẫu một ngày liền có chút không nỡ,tiểu tử tuy nhỏ,nhưng chơi cùng tiểu biểu ca,tiểu biểu tỷ rất tốt. Hôm qua ba tên tiểu gia hỏa bò quanh ở trên giường la hán, tiểu tử còn quá nhỏ, chỉ có thể vươn mình, nhìn chăm chú, hâm mộ hai tiểu oa nhi kia .
Lúc trở về, Lục Lưu cũng không cưỡi ngựa, mà cùng thê tử lên xe ngựa.
Thấy nhi tử mập không nỡ, Lục Lưu ôn hòa nắm tay
nhỏ của hắn, nói: "Sau này chúng ta sẽ tới."
Tiểu tử a a a a ồn ào vài tiếng, liền ngủ ở trong lồng ngực mẫu thân.
Khi về Tuyên Vương phủ, tiểu tử còn đang ngủ. Trở về phủ, Giang Diệu đặt nhi tử vào trong nôi, rồi đi tới bên cạnh Lục Lưu, nói: "Hôm qua hoàng thượng gọi chàng, cùng chàng nói những gì?"
Hôm qua tới Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu cùng đại gia đình nói không hết chuyện, cũng không nhớ việc này , bây giờ trở về , liền nhớ tới.
Thấy thê tử đi qua hỏi, Lục Lưu mới nghĩ đến bộ dáng đàng hoành trịnh trọng hôm qua của tiểu hoàng đế , giữa hai lông mày không còn sự ỷ lại giống như thường ngày. Lục Lưu không để ở trong lòng, lạnh nhạt nói: "Tùy tiện nói chuyện vài câu, cũng không
nói gì khác."
không nói gì, mới là lạ.
Giang Diệu biết mình là phụ nhân bên trong, không quản những việc này, cũng mơ hồ cảm thấy bất an, cẩn thận nói: "Có phải là... Hoàng thượng có thành kiến đối với chàng? Nếu không -- ta đi tìm trưởng công chúa nói một chút?" Cảnh Huệ đế cáu kỉnh, ở trước mặt trưởng công chúa, cũng là một đệ đệ ngoan ngoãn.
Mà nàng đã một năm không gặp trưởng công chúa, bây giờ trưởng công chúa đã thay Tiết Đằng sinh
một nhi tử mập mạp, nàng có chút nhớ nhung, tiện đường đi qua nói một chút.
Lục Lưu không lên tiếng, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn thê tử trước mặt.
Giang Diệu chỉ ngây ngốc sờ mặt của mình, nói lầm bầm: "trên mặt ta có gì sao?"
Lục Lưu mỉm cười, vươn tay nắm tay nhỏ của nàng vuốt nhẹ một hồi, nói: "không có. Thấy nàng quan tâm ta như vậy, ta..."
hắn làm sao? Cảm động sao?
Trong lòng Giang Diệu cười hắn ngốc, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, gò má lẳng lặng dán vào, nói: "Ta là thê tử của chàng, quan tâm chàng là thiên kinh địa nghĩa." Sau lại nghiêm túc
nói, "Chàng phải quen với việc đó, biết không?"
"... Ừm."
Lục Lưu nhàn nhạt đáp một tiếng, nghĩ đến hôm qua ở Trấn Quốc Công phủ, nhạc phụ đối với hắn cũng giống như thân nhi tử , ít đi sự câu nệ của ngày thường. Mà thê tử của hắn, chính là lớn lên ở hoàn cảnh ấm áp sung sướng này... Lục Lưu càng cảm thấy là mình thú được một bảo bối,liền cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng.
Đêm qua ở Trấn Quốc Công phủ, hai vợ chồng chỉ quy củ ngủ,không có hồ đồ, mà trước đó về Vọng Thành cũng đã muộn, vừa lên giường liền ngủ say như chết, nào có thừa tinh lực? Lại nói trước đây ở
trên thuyền,số lần hai vợ chồng hành phòng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc này Giang Diệu bị hôn đến động tình, suối nước róc rách, hai chân mềm nhũn,sắp không đứng vững , vẫn là Lục Lưu nâng mông nàng lên, trực tiếp ôm nàng mặt đối mặt, cứ hôn như vậy liền dời bước đi vào bên trong.
Lục Lưu bước chân mới vừa động, bên trong nôi liền truyền đến âm thanh khóc nháo vang dội, oa oa
không thôi.
Lục Lưu thất bại thở dài.
Thấy hắn tính trẻ con như vậy, Giang Diệu không tử tế mỉm cười, sau đó nâng gò má của hắn, hôn một cái lên chóp mũi anh tuấn của hắn, vốn bị hắn nâng mông, chân không chạm đất , liền đong đưa hai chân nhỏ, nói: "Triệt nhi khóc, mau mau thả ta xuống..."
Lục Lưu ở ngoài miệng thê tử hung hăng hôn một cái, lúc này mới bóp mấy cái, đặt người vững vàng
trên mặt đất.
Giang Diệu thu dọn quần áo hỗn loạn một hồi, vội vàng chạy đến bên chiếc nôi,ôm vật nhỏ bên trong vừa mới tỉnh ngủ,khóc đến náo động lên.
Lúc này, Lục Lưu không thể yêu thích nhi tử mập này,bàn tay to giống như trừng phạt đánh một cái vào mông nhỏ của hắn.
Bị đánh, tiểu tử chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên,đôi mắt to ướt nhẹp vô tội nhìn cha, mếu máo, sau đó tội nghiệp dựa vào trong lồng ngực mẫu thân, cọ cọ cái mũi nhỏ, liền chen về phía lồng ngực của mẫu thân.
Chính vào lúc này, Hứa ma ma lại đây . Đến khi nghe được âm thanh của Giang Diệu , Hứa ma ma mới vòng qua bình phong, chậm rãi đi vào, hành lễ với Giang Diệu, nói: "Vương phi, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đến rồi."
Giang Diệu tất nhiên biết, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân trong miệng Hứa ma ma là Mạnh thị cùng Tạ Nhân.
Hai người kia, đều là người nàng không muốn gặp nhất.
Nhưng Giang Diệu cũng cảm kích đối với Lục đại gia, thân là thê tử của Lục Lưu, nàng cũng hiểu rõ, mấy ngày nữa chính là đại thọ bốn mươi của Lục đại gia.
Lục Lưu thu lại nụ cười, ôn hòa nói với thê tử ôn hòa: "không muốn gặp thì không gặp chỉ là..." nói xong, liền dặn dò Hứa ma ma để hai người kia trở về.
"Ai..." Giang Diệu vội vàng ngăn cản,đưa nhi tử mập mặt mũi mờ mịt vào trong lồng ngực của Lục Lưu ,nói, "Ta vẫn nên ra gặp một chút." Nàng không muốn vẫn được Lục Lưu che chở, có một số việc, nàng nên làm, vẫn phải đi làm.
Coi như là luyện tay nghề một chút cũng được.
Giang Diệu đi vào nhà, thay đổi một bộ quần áo, lại trang điểm một lần nữa, trang phục thoải mái hào phóng, lúc này mới đi ra ngoài gặp Mạnh thị cùng Tạ Nhân.
20/9/17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ydbdbdj