Chương 64: Em Sau Này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm điệu của cậu rất bằng phẳng, trong lời nói còn mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Bộ dáng cũng không tính là quá tức giận, nhưng giọng điệu lạnh nhạt của cậu, so sánh với Hoắc Hằng đang co quắp, hiệu quả ở hiện trường tương đối chấn động.

Đám thiếu niên bất lương bên Tam Trung ngơ ngác một lúc, đột nhiên ý thức được, đây đâu phải cuộc chiến một chọi một.

Bọn họ là kéo bè kéo phái đến đánh nhau.

Tuy rằng mục tiêu vốn dĩ là đám da đen, lúc này không hiểu tại sao lại bay ra một Tống Á Hiên, nhưng Tống Á Hiên là Nhất Trung, hơn nữa còn đánh ngã cả Hoắc Hằng, như thế suy ra, Tống Á Hiên chính là kẻ địch.

Mấy nam sinh quan hệ tốt với Hoắc Hằng không nhìn nổi trước, không biết ai la lên một tiếng, cả đám xông tới Tống Á Hiên.

Vừa nãy Tống Á Hiên mới đánh Hoắc Hằng một trận tơi bời, cơn giận bùng lên cũng đã phát tiết đủ. Cậu lùi thẳng về sau một chút, không có ý định hỗn chiến với đám người này.

Nhưng suy nghĩ và tình cảnh trước mặt lại chẳng hề giống nhau, thừa dịp hỗn loạn, Hoắc Hằng từ dưới đất bò dậy, gương mặt xẹt qua một tia lệ khí. Da đen thấy trên người Hoắc Hằng có ánh sáng loé lên, không kịp chạy tới, chỉ có thể lớn tiếng cảnh báo: "Dao! Cậu ta có dao!"

Những vẫn muộn.

Bàn tay trái Tống Á Hiên bị mũi dao đâm vào, giọt lớn giọt bé máu thuận theo da thịt trắng nõn chảy xuống.

Tống Á Hiên cũng không ngờ tới, Hoắc Hằng còn có sức lực đứng lên.

Nhìn Hoắc Hằng giống như chó điên nhào đến, Tống Á Hiên hơi run. Không chỉ cậu, người xung quanh đều không phản ứng kịp.

Thấy máu và không thấy máu là hai việc mang ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, bình thường học sinh cấp ba hỗn chiến, sẽ không ai cố ý mang theo dao. Có dao rất dễ xảy ra chuyện lớn, nghiêm trọng hơn còn thể gây ra việc liên quan đến mạng người.

Vả lại diện tích vết thương trên tay Tống Á Hiên, thoạt nhìn còn rất đáng sợ.

Hoắc Hằng cầm dao, xì xì cười: "Mày tiếp tục giả vờ bức bách xem? Không nói lời nào? Không phải là sợ máu chứ?"

Tống Á Hiên nâng mí mắt, giơ cái tay đang chảy máu lên, thình lình đập vào mặt hắn.

Xoang mũi Hoắc Hằng nóng lên, mới ý thức được máu mũi của mình đang chảy.

Hoắc Hằng thống khổ che mũi, Tống Á Hiên thấy thế, vẩy tay trái bị thương của mình một cái, cười như không cười nói: "Mày nói ông sợ máu sao?"

Phối hợp với vết máu cậu vừa vẩy xuống đất, câu trào phúng này có thể xem là rất xuất sắc.

Hành động này của cậu triệt để bùng lên lửa giận của Tam Trung. Thấy Tam Trung sắp đến "tiếp đón" Tống Á Hiên, da đen vừa mắng vừa bước lên: "Ê lông hồng cậu mau cử động! Cậu xem đủ chưa?"

Nhìn thấy da đen xung phong lên, một đám anh em đi sau hắn cũng gia nhập hỗn chiến.

"Trời đất mẹ ơi, giáo bá của bọn tao mà tụi bay cũng dám đụng, bọn tao đã đồng ý chưa?"

"Kéo bè kéo lũ đánh nhau còn mang dao, có muốn quy củ giang hồ luôn không?"

"Mò giữa mò em trai giữa em trai, thoáng loé lên tiễn cả cụ má mài."

Tóc hồng một cước đạp dao trong tay Hoắc Hằng ra xa, vọt vào đám người gào khóc thảm thiết: "Hoắc Hằng! Cậu vậy mà đâm Tống ca! Tôi gϊếŧ cậu!"

Thấy tóc hồng không phân địch ta tấn công, Tam Trung không nhịn nổi rống: "Quách Tử Duệ cậu làm gì vậy! Cậu đang giúp bên nào đó?"Tóc hồng cây ngay không sợ chết đứng rống trở lại: "Tôi giúp anh tôi là đương nhiên! Nói thật, mấy cậu không thấy cái tên chó Hoắc Hằng cực kì trung nhị* hả? Mấy cậu nghe cậu ta hay nghe tôi?"
(*Bệnh trung nhị: Bố mài đúng, cả thế giới đều sai hết.)

Đầu lĩnh Tam Trung vốn là tóc hồng, lúc này bên trong đã xảy ra mâu thuẫn nội chiến:

"Đệt, thật ra tôi cũng không muốn đánh nhau."

"Tôi con mẹ nó chỉ đến góp náo nhiệt quay cái video xem chơi, ai biết muốn đánh thật đâu."

"Anh của cậu cũng quá mạnh, bị thương còn có thể một đánh hai, chúng ta với bọn họ chính là thua 7 thắng 3."

"Thua 7 thắng 3? Cậu đủ tự tin không?"

"Ăn ngay nói thật, thua 8 thắng 2."

"....Các anh em, có thể đừng đánh không?"

Đàn em da đen dẫn theo đấu tranh anh dũng, ngẩng cao sĩ khí: "Nhất Trung đứng đầu, gϊếŧ!!!!"

Bên Tam Trung vụn vặt truyền ra vài tiếng chửi.

Tống Á Hiên: "...."

Tống Á Hiên đột nhiên cực kì không muốn tham dự vào cục diện này.

Khoảng thời gian này cậu vốn đang tu thân dưỡng tính, thấy những người này đã diễn ra được phong thái đánh hội đồng. Tống Á Hiên nhìn bọn họ hỗn chiến một lát, tự mình đục nước béo cò, chậm rãi ở vị trí chính giữa lủi ra.
Mấy chiến sĩ đang quần chiến ở đây, chật vật nhất là mấy anh em của Hoắc Hằng, đánh đến lúc sau, tóc hồng với da đen đã tìm ra được phương thức liên thủ chung, dẫn dắt Hoắc Hằng với mấy người khác tấn công cả hai phe địch ta.

Suy cho cùng đều là học sinh, lẫn nhau cũng không có thâm cừu đại hận gì. Đánh mãi, hai bên đều có xu thế mềm xuống.Tống Á Hiên nhân lúc thích hợp này khuyên can một câu: "Các anh em đừng đánh nữa, tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi. Nên đến lớp thì đến lớp, nên đi chơi game thì chơi game, đừng đem thanh xuân hoang phế vào trận chiến không có ý nghĩa này."

Tống Á Hiên nói nói, còn lấy cho chiến dịch này một cái tên: "Đánh tiếp nữa cũng không cần thiết, chúng ta cứ một ba cắt xuống một dấu chấm tròn. Ngoại trừ Hoắc Hằng là một tên ngu ngốc, mọi người đều là anh em tốt."
Hoắc Hằng chửi ầm lên: "Tống Á Hiên tao đệt cả nhà mày___"

Da đen với tóc hồng mỗi người tặng hắn một đấm.

Tống Á Hiên nói câu này đột nhiên thấy rất buồn cười, thật ra còn rất có lý. Đánh tiếp nữa, đúng thật chẳng để làm gì.

Dần dần, hai bên thật sự ngừng lại.

Ngoại trừ Tống Á Hiên với Hoắc Hằng chảy máu, những người khác đều chỉ chịu một ít tổn thương da thịt. Dù có cam tâm hay không, đối diện với người đông thế mạnh tình huống hạ dần, Hoắc Hằng cũng đành để mấy tên bạn khác kéo đi, hùng hùng hổ hổ rời khỏi phố sau.

Chờ đám Hoắc Hằng đi, Tống Á Hiên cúi đầu nhìn cánh tay của mình một chút.

Bởi vì diện tích vết thương không nhỏ, hơn nữa cậu còn đánh thêm Hoắc Hằng một quyền, máu vẫn còn chưa dừng lại.

"Tống ca, cậu nên xử lí một chút chứ? Ít nhất phải băng bó vào." Tóc hồng đánh giá vết thương có thể xem là dữ tợn trên mu bàn tay Tống Á Hiên, không nhịn được nói: "Có phải cần vào bệnh viên tiêm một mũi chống uốn ván không?"
Da đen vô cùng quen thuộc với tình huống này: "Tôi biết một phòng khám gần đây, kỹ thuật của ông chủ rất tốt, đi xử lí một chút?"

Tống Á Hiên gật gật đầu.

Phòng khám da đen nói ở ngay cuối phố sau, đi không mấy bước đã đến.

Chủ phòng khám là một người đàn ông trẻ, nhìn thấy da đen, ông chủ thuận miệng hỏi thăm một câu: "Ồ, lại bị thương chỗ nào rồi?"

"Không phải em," Da đen chỉ chỉ: "Bạn của em."

Ông chủ liếc nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt dừng trên mu bàn tay cậu.

"Vết thương của anh bạn đẹp trai này không nhẹ đâu, phải khâu đến bảy, tám mũi đó."

Tống Á Hiên đáp một tiếng.

Lúc kim đâm vào, tóc hồng nhìn cây kim uốn lượn tiến vào mu bàn tay Tống Á Hiên, khâu mảng da khép lại, không khỏi run lên một cái, eo ôi một tiếng mịt lại con mắt.

Da đen buồn bực: "Cậu làm gì vậy?"
Tóc hồng: "Tôi bị hội chứng sợ vật nhọn! Không nhìn nổi kiểu tình cảnh thế này!"

Da đen: "...."

Tóc hồng: "Tống ca! Cậu chịu khổ rồi!"

Bởi vì tiêm thuốc tê, Tống Á Hiên cũng không cảm thấy quá đau. Cậu đang muốn cười tóc hồng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cậu hoàn toàn bỏ quên chuyện ăn cơm ra sau đầu.

Còn có trà sữa, hình như cũng bị cậu nhét vào chỗ đánh nhau vừa nãy.

Trà sữa không phải trọng điểm, quan trọng là Lưu Diệu Văn....

Tống Á Hiên không chút nghĩ ngợi mò tìm di động, ông chủ vốn đang biếng nhác nghiêm mặt lại, ngăn cản cậu: "Đừng lộn xộn!"

Tống Á Hiên dừng tay lại.

Chờ ông chủ khâu xong, cậu vội vã lấy điện thoại ra, cậu nhìn thấy có bảy tám trăm cuộc gọi nhỡ.

Tống Á Hiên kéo xuống, căn bản toàn gọi nhỡ của Lưu Diệu Văn. Cậu nhìn cánh tay đã được xử lý tốt của mình, không tự chủ được trầm mặc.
Đang lúc cậu trầm mặc, WeChat hiện ra một tin nhắn của Chu Hành Sâm:

[ Hiên Hiên, cậu đang ở đâu rồi? ]

[ Cậu còn ăn cơm không? Văn ca đi tìm cậu. ]

[ Cháo của tôi đâu? ]

Tống Á Hiên thầm nói cậu cũng biết cậu đang uống cháo cơ, mới vừa nghĩ như vậy xong, màn hình điện thoại cậu nhảy lên một cái.

Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, trong đầu Tống Á Hiên đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Cuộc gọi ma.

Da đen thấy cậu nhìn di động ngẩn người, mở miệng nhắc nhở: "Tống Á Hiên, cậu choáng váng? Nhân điện thoại đi?"

Tóc hồng: "Điện thoại của ai vậy?"

Da đen liếc mắt nhìn: "Ba tôi."Tóc hồng kinh hãi đến biến sắc: "Cha cậu?!"

Tống Á Hiên phục hồi tinh thần lại, do dự một chút, vừa định ấn vào nút tiếp nhận.

Một âm thanh nhàn nhạt lạnh lẽo, từ cửa phòng khám nhỏ truyền vào.

"Tống Á Hiên." Người nói chuyện giọng điệu không thể miêu tả, giọng nói từ tốn: "Bản lãnh của em thật lớn."
Nam sinh đứng ở ngoài cửa, thân hình cao to thon dài. Đôi mắt đen trầm đảo quanh phòng khám một vòng, cuối cùng dừng lại tay trái bị thương của Tống Á Hiên.

Băng vải màu trắng quấn quanh vài lớp ở bên cạnh. Phạm vi băng bó lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng biết hình dạng vết thương thế nào.

Chú ý tới Lưu Diệu Văn đang nhìn cái gì, cả người Tống Á Hiên hơi cứng đờ.

Tóc hồng bị giọng nói lạnh lẽo của Lưu Diệu Văn làm khó chịu: "Người này là ai? Nhìn có hơi quen mắt. Cậu ta đang khiêu khích ai đó?"

Da đen vội vã đạp hắn một cái: "Ngậm miệng đi."

Tóc hồng không ngừng cần cù: "Người này là ai thế?"

Da đen cũng hết cách, thấp giọng nói: "Người yêu của Tống ca."

Tóc hồng hoảng sợ che miệng lại, từ bên trong năm ngón tay phun ra câu cảm thán: "Đệt, chị dâu?"

Da đen: "????"

Tống Á Hiên không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp tìm đến, sau khi phản ứng lại, đứng lên đi chậm tới cửa.
Lưu Diệu Văn thấy cậu lại đây, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tống Á Hiên.

Hắn nhìn kỹ một chút, xác định chỉ có tay trái Tống Á Hiên bị thương, mới mở miệng: "Đau không?"

Tống Á Hiên vốn muốn nói không đau, cậu mới tiêm thuốc tê, hiệu quả còn chưa hết, cảm giác trên tay cũng không quá lớn lao gì.

Chỉ thấy sắc mặt Lưu Diệu Văn không tốt chút nào, Tống Á Hiên đột nhiên nhanh trí, ham muốn sống sót sai khiến cậu gật đầu: "Đau."

Lưu Diệu Văn ngửi thấy mùi thuốc trên tay cậu, thấp giọng hỏi: "Mấy mũi?"

Tống Á Hiên hơi chột dạ: "Bảy mũi."

"...." Lưu Diệu Văn nhíu nhíu mày.

Tóc hồng thấy bầu không khí giữa hai người cực kì vi diệu: "Cái kia, hỏi một chút, chị dâu tôi___"

Da đen không nhịn được: "Chị dâu cậu cái gì? Gọi ba."

Tóc hồng: "Ba tôi, tôi nhổ vào, tôi không phải cái kia, vị này, vị đẹp trai này, ở cùng Tống ca của tôi bao lâu rồi?"
Da đen liếc mắt nhìn hắn một cái: "Có phải cậu chưa bao giờ lên mạng lướt diễn đàn không?"

Tóc hồng: "Hả?"

Da đen: "Bài viết số 10024 diễn đàn ABO Ninh Thành, click vào để thu hoạch cố sự tình yêu của Tống ca cậu."

Da đen nói nói, tự cảm khái một tiếng: "Tôi lại vẫn còn nhớ tới số bài viết?"

Tóc hồng: "...."

Khác với bầu không khí thoải mái vui vẻ bên hắc da và tóc hồng, Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nắm cổ tay, trong lòng đang loạn tung tùng phèo cả lên.

Cậu thấy Lưu Diệu Văn trầm mặc, kiên trì chủ động nói: "Hồi nãy em đi mua trà sữa, lúc về gặp da đen với bạn học cấp 2 ở đằng sau phố. Bọn họ mang theo một đám anh em tụ họp___"

Thấy đuôi lông mày Lưu Diệu Văn khẽ nhếch, Tống Á Hiên nuốt hai chữ ẩu đả này xuống.

Tống Á Hiên nghiêng đầu, định gọi da đen với tóc hồng đi ra giải thích.
Da đen thấy vẻ mặt cậu không đúng, lập tức nói: "Ba, bọn con đi trước."

Tóc hồng cũng vô cùng hiểu chuyện: "Ba, không quấy rầy hai người. Có chuyện thì nói rõ ràng, đừng động thủ nha."

Tống Á Hiên: "...."

Tống Á Hiên hận không thể đập hai con người này xuống đất.

Cứ mãi đứng ở cửa phòng khám cũng không thích hợp. Chờ da đen với tóc hồng đi, Lưu Diệu Văn kéo cậu, đi tới hướng trường học.

Thấy Tống Á Hiên quy củ để hắn nắm, chẳng khác nào trẻ con mắc lỗi đang đối mặt với người lớn trong nhà. Lưu Diệu Văn đột nhiên hỏi: "Bọn họ tụ hội lại để làm gì?"

"....Làm, làm một ít chuyện nên làm, sau đó em cũng tham gia vào một chút."

Lưu Diệu Văn bổ sung giúp cậu: "Sau đó để tay bị thương."

Tống Á Hiên đang muốn nói bị thương không nặng, ngón tay Lưu Diệu Văn đã đặt lên băng vải trên tay cậu, chậm rãi xoa xoa: "Làm sao lại bị thương?"Cảm nhận được lực xoa nắn nhè nhẹ nơi hắn vuốt qua, Tống Á Hiên thoáng chần chờ: "Dao."
Ngón tay Lưu Diệu Văn khựng lại, cảm xúc trong mắt âm u xuống mấy phần.

Tống Á Hiên thấy hắn như vậy, vội vàng giải thích: "Mới đầu thật sự em cũng không muốn đánh. Hai bên ở phía sau phố đều là người em quen, em mới đi đến nói mấy câu, thế nhưng Tam Trung có người...."

Nhớ đến Hoắc Hằng, Tống Á Hiên ngừng lại.

Cậu không muốn đứng trước mặt Lưu Diệu Văn nhắc lại mấy câu kia, rất khó nghe. Tống Á Hiên hàm hồ nói: "Tam Trung có một nam sinh mang theo dao. Em không nghĩ cậu ta sẽ mang theo cái này, không cẩn thận bị cậu ta đâm phải."

"Cậu ta thế nào? Cũng bị đâm lại?"

"Không có, bên này không có ai mang theo dao." Tống Á Hiên nhớ lại nói: "Mà em đã đánh cậu ta ngừng lại, hình như cậu ta còn bị chảy máu mũi."

"Nhưng em bị cắt thương tổn, cậu ta không bị." Lưu Diệu Văn nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, bất giác hơi dùng sức kéo tay Tống Á Hiên: "Cậu ta nói cái gì, khiến em tức giận như vậy?"
"Cậu ta nói....Nói mấy chuyện điên khùng thôi." Tống Á Hiên muốn xoá bỏ chủ đề này: "Em chỉ động thủ với cậu ta. Lúc sau bọn họ đánh nhau, em đi ra luôn mà."

Cậu nói xong, trong chốc lát cũng cảm thấy mình tả chẳng rõ ràng gì sất, theo bản năng nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn không tiếp tục truy hỏi, mà cũng không nói thêm gì, chỉ kéo tay cậu một đường đi lên phía trước.

Hơn nửa người ở Nhất Trung đều biết cậu với Lưu Diệu Văn, dọc đường đi, hai người bọn họ thu được vô số ánh mắt. Dù Tống Á Hiên là loại da mặt dày, bị kéo một đường cũng cảm thấy không quen lắm: "Văn ca, sắp tới cổng trường, chúng ta còn lôi kéo hả?"

Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn cậu, không buông tay, tiếp tục đi đến hướng lớp 12.

Tống Á Hiên tự biết đuối lý, đàng hoàng để hắn nắm.
Rất nhanh đã đi đến cửa Ban 10, học uỷ lớp bọn họ ôm một chồng bài tập đi ra ngoài, cô gái nhỏ này hơi trượt chân, khiến chồng bài tập cũng chênh vênh sắp trượt xuống.

Tống Á Hiên theo bản năng muốn duỗi tay giúp đỡ, Lưu Diệu Văn kéo cậu về sau, tự mình đi lên lấy tay đỡ.

"Cảm ơn cảm ơn lớp trưởng." Học uỷ nói cảm ơn liên tục, tầm mắt không khỏi dừng trên tay trái quấn băng gạc của cậu: "Ấy, Tống Á Hiên, tay cậu làm sao vậy?"

"Bị thương một chút."

"Nghiêm trọng không?" Học uỷ ân cần nói: "Cẩn thận một chút, may mà không phải tay phải, nếu không chữ cũng không viết được rồi."

Tống Á Hiên đáp một tiếng.

Xảy ra một đống sự tình lớn như vậy, Tống Á Hiên còn chưa kịp ăn tối. Sau khi đi về phòng học, cậu mò mẫm đồ ăn dưới ngăn bàn, vùi đầu từ từ ăn.
Tiết tự học buổi tối, phòng học đang yên tĩnh, Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng cậu ăn trong mấy động tĩnh thưa thớt, nhắm mắt lại, đột nhiên có chút buồn bực.

Vừa nghĩ tới Tống Á Hiên không ăn cơm tối, chịu đói bụng khâu bảy mũi, có thể còn mất không ít máu.

Hắn hận không thể trói cậu vào bên cạnh mình, ở mọi thời khắc đều nhìn chằm chằm cậu, còn giận Tống Á Hiên làm việc quá kích động.

Lòng hắn đang phiền, Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại gõ gõ hắn một cái, Lưu Diệu Văn vừa định hỏi Nghiêm Hạo Tường làm cái gì, đã thấy hắn không tiếng động giơ giơ điện thoại lên trước mặt mình.

Hắn liếc nhìn di động, Nghiêm Hạo Tườngt vừa gửi cho hắn một bài viết: [ Cậu xem cái này đi. ]

Lưu Diệu Văn không có kiên nhẫn liếc nhìn tiêu đề, trực tiếp ấn vào.

[ Chiều tối hôm nay, vào lúc hầu hết các học sinh lớp 12 đều đang vùi đầu ăn cơm chiều, tại phố sau Nhất Trung đã xảy ra một trận hỗn chiến.
Thân là một học sinh Nhất Trung, tôi cảm thấy tất cả những gì bản thân đã chứng kiến rất cần thiết phải nói ra. Cuộc hỗn chiến này bắt nguồn từ giáo bá Nhất Trung bọn tôi và một vị ngu ngốc bên Tam Trung, cứ gọi cậu ta là Hoắc tử đi. Đến cuối cùng, solo biến thành Nhất Trung Tam Trung quần chiến, sử xưng một biến hoá ba.

Mới ban đầu chỉ đơn thuần là xung đột lời nói thôi, nhưng lúc bọn tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy giáo bá tung một ma ảnh W kết hợp với một lệnh F loé đến trước mặt Hoắc tử, thêm một skill E khoá lại tên đó, cuối cùng dùng skill R lặp lại mánh khoé cũ.

LeBlanc đứng đầu Ninh Thành, đánh người chưa bao giờ nói lý.

Như vậy, tại sao giáo bá đột nhiên nổi khùng?

Bởi vì Hoắc tử nói xấu giáo thảo.

Giáo bá giận xanh mặt, ngoại trừ Nice, gϊếŧ, 6666, tôi không còn lời nào khác muốn nói nữa. ]
[ "Nói tao thì được thôi, nhưng nói người yêu tao, đêm nay mày chắc chắn phải chết." hu hu hu hu mẹ sắp rơi lệ vì tình yêu của con rồi. ]

[ Trong tình huống bình thường, chủ yếu đều là A vì O đánh nhau, có mỗi nhà bọn họ là O vì A đánh nhau thôi. ]

[ Trong chốc lát tôi không viết nên hâm mộ ai. Thuận tiện hỏi một câu, Hoắc tử là ai vậy? ]

....

....

Lưu Diệu Văn đọc tới đây, rốt cuộc đã hiểu ra nguyên nhân tại sao Tống Á Hiên đánh nhau.

Trong lòng hắn mềm nhũn, nhưng vẫn giận cậu quá kích động, không biết tự bảo vệ mình.Anh cũng xem cái này?" Không biết từ khi nào Tống Á Hiên đến gần bên cạnh hắn: "Người anh em này nói hơi khoa trương quá, thân thủ của em không có giỏi đến mức đó, nhưng Hoắc Hằng đúng thật là thích ăn đòn, có lẽ trên người cậu ta tự mang theo BUFF khiến người ta ngứa tay."
Nhìn ra được, Tống Á Hiên đang muốn nói chuyện với hắn.

Lưu Diệu Văn liếc nhìn đồ ăn vặt trên tay cậu: "Khoai chiên ăn ngon không?"

"Cũng bình thường." Tống Á Hiên ăn ngay nói thật: "Ăn nhiều hơi ngán."

"Vậy đừng ăn," Hắn ấn ấn di động, nhìn Tống Á Hiên: "Tan học dẫn em đi ăn."

Tống Á Hiên vốn đang định bóc tiếp một gói khoai chiên, nghe đến đó liền ném lại về ngăn bàn, vội vội vàng vàng gật đầu.

Ở chỗ cách Nhất Trung hơi xa, có cửa tiệm thâm niên mở bán rất nhiều món ăn Quảng Đông.

Trong quán ăn ngoại trừ học sinh, còn có rất nhiều nhân viên văn phòng vừa đi làm ca tối về. Ánh sáng vàng ấm chiếu xuống phòng ăn sáng ngời, nhà bếp là kiểu nửa trong suốt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy ngay từng hàng lồng hấp toả ra hơi nước hầm hập bên trong.

"Chu Hành Sâm nói lần trước cậu ta đến quán này ăn khuya." Lưu Diệu Văn đẩy thực đơn lên trước mặt cậu: "Muốn ăn cái gì?"
Tống Á Hiên chọn một phần bún xào, lại chọn thêm mấy phần ăn vặt khác.

Lúc món ăn đi lên, Tống Á Hiên hỏi: "Anh ăn không? Em gọi nhiều lắm, một người ăn không hết."

Lưu Diệu Văn không có đói bụng, nhưng vẫn ăn với cậu một chút.

"Em không nên đánh nhau." Tống Á Hiên thấy bầu không khí không tồi, chủ động thẳng thắn nói: "Thế nhưng Hoắc Hằng nhắc tới anh, cậu ta nói chuyện không có êm tai, em không nhịn được."

Lưu Diệu Văn đối diện với cậu mấy giây, đột nhiên thở dài.

Tống Á Hiên vội vàng nói: "Em sau này sẽ tận lực nhẫn nhịn, nếu như không nhịn được, em sẽ nhìn xem trên người đối phương có dao hay không."

"Em đã sắp thành niên, vẫn luôn sắc bén như thế, cũng không thể nói là không tốt. Có lẽ ban đầu anh chính là bị em như vậy hấp dẫn." Lưu Diệu Văn nhìn cậu, tốc độ nói rất chậm, như là muốn dùng hết mọi khả năng để cậu hiểu rõ hắn: "Thế nhưng bây giờ thì không giống, anh rất sợ."
Tống Á Hiên ngẩn người.

"Anh sợ em bị thương, cũng sợ không bảo vệ được em. Em cùng Đỗ Hứa Thần đánh nhau, cùng Kiều Nam đánh nhau, và hôm nay nổi lên xung đột với mấy nam sinh Tam Trung, cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng anh sợ, sợ sau này sẽ xảy ra chuyện anh không xử lí được."

"...." Tống Á Hiên vốn muốn đùa anh chính là chỗ dựa của em này. Thế nhưng nghĩ đến tình cảm chất chứa sau lời nói kia, cậu liền trở nên trầm mặc.

"Anh cũng rất sợ, coi như anh có thể đắc tội người khác, lúc tìm tới em hết thảy cũng đã muộn." Nhớ tới buổi chiều bất kể làm thế nào cũng không gọi được Tống Á Hiên, âm thanh Lưu Diệu Văn dừng lại. Sau một lát, mới tiếp tục nói: "Lần sau nếu làm cái gì, có thể nói cho anh biết trước được không?"

Tống Á Hiên bị hắn nhìn chăm chú, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh.Mơ mơ hồ hồ, Tống Á Hiên gật đầu.
Qua một lúc lâu.

"Vậy sau này em, động thủ với người ta còn phải báo với anh một tiếng?" Tống Á Hiên phản ứng lại, tưởng tượng đến hình ảnh kia: "Hình như có hơi ngu."

Lưu Diệu Văn liếc xéo cậu một cái: "Ai mới vừa nói sau này sẽ không đánh nhau?"

Tống Á Hiên ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Em nói là tận lực không đánh nhau." Cậu vòng vo với hắn, dùng hết sức nâng hắn lên: "Chủ yếu vẫn là tại tên Hoắc Hằng kia chọc ngay vào điểm yếu của em, em thật sự không thể nhẫn nhịn. Nếu cậu ta mắng chửi em, em cũng không có tức giận như vậy, nhưng cậu ta nói đến anh, em không đánh cậu ta một trận cậu ta sẽ thật sự cho rằng em dễ tính...."

"Nói mới nhớ," Lưu Diệu Văn nhìn bộ dáng nói liên tục không ngừng của cậu: "Còn một chuyện chưa nói với em."

Tống Á Hiên cho là hắn đang muốn nói chính sự gì đó, ngừng lại, nghiêm túc hẳn lên.
Lưu Diệu Văn cười cười: "Cảm ơn em đã đánh nhau vì anh."

Nam sinh cong mắt nhìn cậu, khuôn mặt toả sáng anh tuấn sạch sẽ.

Đôi mắt của hắn là màu đen trong suốt, đuôi mắt hơi cong vào trong, lúc không cười hiện ra rất thờ ơ, cười rộ lên lại cực kì ôn nhu lưu luyến.

Trong nháy mắt đó, Tống Á Hiên đột nghiên xuất hiện một ý nghĩ không rõ nguyên do.

Đây chính là đôi mắt đẹp đẽ nhất cậu từng gặp qua trên đời.

Tống Á Hiên không khỏi gọi: "Lưu Diệu Văn."

Người bị cậu gọi tên đáp một tiếng, yên tĩnh nhìn chăm chú cậu.

Cậu muốn nói rất nhiều, thế nhưng có lẽ những ý nghĩ ngổn ngang kia tập trung hết vào não, giống như pháo hoa nổ bể ra sau đầu, chỉ còn dư lại chút than tro làm người ta loạn lòng.

Thậm chí cuối cùng cậu chỉ có thể thổ lộ một cách vô cùng đơn giản bình thường.
"Tương lai em có thể sẽ không lợi hại như anh, nhưng tiền em kiếm được đều sẽ cho anh hết. Kỳ mẫn cảm của anh, em cùng sẽ trải qua cùng anh."

Tống Á Hiên nói, nắm lấy tay hắn:

"Em cũng sẽ bảo vệ anh."

Tác giả có lời muốn nói: Cũng sẽ đối với anh thật tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vh