Chương 65: Sinh Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Lê mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Điện thoại của cô vẫn rung không ngừng, nhìn thấy tin tức bắn ra liên tục, cô duỗi tay mở khoá.

[ Hồ ly! Hồ ly! Ngày hôm nay phát kẹo rồi! ]

[ Tiểu Tống đánh nhau vì Văn ca nha, đánh đến lúc sau biến thành Nhất Trung Tam Trung quần chiến luôn. Xung quan nhất nộ Tống Á Hiên, lam nhan hoạ thuỷ Lưu Diệu Văn. ]

(*Xung quan nhất nộ: nổi giận đùng đùng. Bắt nguồn từ câu Xung quan nhất nộ vi hồng nhan (nổi giận đùng đùng vì mỹ nữ), ở trường hợp trên, câu này được biến tấu thành Xung quan nhất nộ vi lam nhan (nổi giận đùng đùng vì mỹ nam):))))

Lam nhan hoạ thuỷ: Ý nói sắc đẹp của người đàn ông tỉ lệ thuận với tai hoạ mang đến. Gốc là Hồng nhan hoạ thuỷ.)

[ Nhưng mà nghe nói hình như tay Tống Á Hiên bị thương, không biết có nghiêm trọng không…. ]

Cố Lê nhìn đám người mồm năm miệng mười thảo luận, nhấn vào bài viết kia, đang ăn kẹo ngọt đến vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy một ID quen mắt.

[ Hèn gì chiều nay thấy cậu ta chạy đi đâu. Cái kia, đến cùng Hoắc tử là ai vậy? ]

[ Tay bị thương? Không tính là quá nghiêm trọng đâu, thấy tay cậu ta quấn băng vải, vẫn nhảy nhót tưng bừng bình thường. ]

Là ID Chu Hành Sâm.

Cô nhớ tới lần liên hệ cuối cùng, hắn rất thật lòng hỏi:

Sau khi kết thúc thi đại học, còn có thể thử một lần nữa không?

Cô cười cười, ánh mắt cũng ảm đạm đi.

Nhiệt độ từng ngày từng ngày dần hạ xuống. Sau khi bắt đầu mùa đông, sắc trời còn rất sớm đã tối sầm lại, trường học cũng đổi lại thời gian biểu cho học sinh học tập nghỉ ngơi, điều chỉnh thời gian tan học sớm hơn trước.

Sinh nhật Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên đều trong mùa đông, sinh nhật năm nay qua đi, hai người bọn họ sẽ một trước một sau thành niên. Hạ Tuấn Lâm mỗi lần nhắc tới cái này, đều mờ mờ ám ám cười Tống Á Hiên.

“Tiểu Tống, lúc nào cậu đi đến bệnh viện làm kiểm tra đi? Tuyến thể của cậu chắc cũng nhanh phát dục hoàn chỉnh nhỉ?”

Omega có chứng kích ứng, thông thường tuyến thể đều trưởng thành hơi muộn, trước khi thành niên không thể chịu đựng việc quá kịch liệt. Sau khi qua độ tuổi này, tuyến thể sẽ dần phát dục thành thục, cũng mang ý nghĩa là không cần kiêng kỵ việc kết hợp nữa.

Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt không có ý tốt của Hạ Tuấn Lâm, không nặng không nhẹ vỗ vào gáy người này một cái: “Cậu đang suy nghĩ cái gì đó?”

Hạ Tuấn Lâm bị vỗ, tiếp tục vòng vo với cậu: “Cậu không định đi kiểm tra?”Tống Á Hiên không lên tiếng.

Hạ Tuấn Lâm cười xấu xa: “Vậy lớp trưởng của bọn tôi dẫn cậu đi kiểm tra nhé.”

Tống Á Hiên nghe đến thế, không nhịn được cười đạp ghế tựa Hạ Tuấn Lâm một cái.

Hai người bọn họ đang vật lộn, Hạ Tuấn Lâm lại nói: “Cuối tuần này là sinh nhật lớp trưởng? Tôi chưa qua nhà cậu ấy bao giờ, có hơi căng thẳng.”

Lễ thành niên của Lưu Diệu Văn tổ chức ở nhà họ Lưu. Ngoại trừ mời bạn bè của hắn, hầu hết khách được mời đều là hào môn thế gia đến từ Ninh Thành. So với để chúc mừng bình thường, sinh nhật hắn càng giống ăn uống linh đình để xã giao hơn, thậm chí có người cố ý từ bên ngoài tới để dự tiệc.

Tống Á Hiên há miệng, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lưu Diệu Văn không ở trong lớp, Tống Á Hiên gọi Nghiêm Hạo Tường một tiếng: “Nghiêm tổng.”

Nghiêm Hạo Tường vừa làm xong bài tập Vật Lý, nghe thế nghiêng đầu qua: “Tống chỉ đạo.”

Tống Á Hiên hỏi: “Cuối tuần cậu đến nhà Lưu Diệu Văn, mặc chính trang hả?”
Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một chút: “Chắc là mặc? Dù sao cậu ta thành niên, dì Khương mời rất nhiều khách khứa. Nghe nói còn có phòng viên truyền thông muốn tới, dì Khương đều từ chối hết.”

Hạ Tuấn Lâm với Tống Á Hiên liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nhau đều chứa biểu cảm trời mẹ phô trương lớn quá phức tạp chết đi được.

Ngày sinh nhật Lưu Diệu Văn, không trung rơi xuống mưa phùn dày đặc.

Phố nhỏ bên Cảnh Sơn an ninh rất nghiêm, để cho tiện, tài xế nhà Lưu Diệu Văn đến trường đón Tống Á Hiên với Hạ Tuấn Lâm. Mới vừa xuống xe, gió bắc se lạnh xộc vào mặt.Dì trong nhà nhận ra Tống Á Hiên, vừa nhìn thấy cậu, liền dẫn cậu với Hạ Tuấn Lâm đi vào trong. Hạ Tuấn Lâm một đường đi một đường nhìn. Ngôi nhà ngói đen tường trắng diện tích rộng, mưa bụi nhỏ xuống hồ nước gần hành lang, bắn lên bọt nước trong suốt.
Hạ Tuấn Lâm nhìn một chút, thật tình rung động hỏi: “Cậu có cảm giác chúng ta giống như đang tiến cung hay không?”

Tống Á Hiên cũng thật tình có cảm giác chân thực: “Cậu có cảm thấy bản thân diễn vô cùng sâu không?”

Hạ Tuấn Lâm há miệng, còn muốn nói chuyện, Tống Á Hiên đột nhiên bước nhanh hơn.

Hạ Tuấn Lâm không có gì bất ngờ nhấc mắt lên, nhìn thấy Lưu Diệu Văn cách đó không xa.

Alpha trẻ tuổi cao to đứng dưới cửa. Hắn mặc chính trang màu đen, vai rộng chân dài, mơ hồ đã có bóng dáng đàn ông trưởng thành.

Hắn giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, bộ dáng suy tư lạnh nhạt.

Nghe được tiếng bước chân, Lưu Diệu Văn nghiêng mắt. Nhìn thấy người đi tới, trong mắt hắn chậm rãi có độ ấm.

Hắn quan sát áo khoác mỏng manh trên người Tống Á Hiên, duỗi tay nắm tay cậu: “Có lạnh không?”
Tống Á Hiên lắc đầu.

Cậu có chút mới mẻ nhìn Lưu Diệu Văn. Nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải lần đầu tiện cậu nhìn thấy hắn mặc chính trang, nhưng lúc đó chỉ xem Lưu Diệu Văn là bạn, vẫn chưa có tâm tư thân mật như bây giờ.

Lúc trước Lưu Diệu Văn nói, bọn họ không cần mặc chính trang. Cho nên Tống Á Hiên với Hạ Tuấn Lấm đều mặc đồ bình thường.

Tống Á Hiên nhìn đủ rồi, tán dương: “Văn ca, đẹp trai lắm.”

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Lưu Diệu Văn xoa xoa đầu Tống Á Hiên.

Một áo mũ chỉnh tề, một toả ra hơi thở học sinh.

Hình ảnh còn rất thú vị.

“Anh với mẹ đã thương lượng, anh trước tiên đi xã giao với bọn họ trước, lát nữa sẽ về ăn cơm với bọn em.” Lưu Diệu Văn kéo cậu vào trong nhà: “Như thế bọn em cũng tự nhiên.”

“Được,” Tống Á Hiên phối hợp nói: “Đều nghe Văn ba của chúng ta an bài.”
“?”

“Ngày hôm nay sinh nhật anh, anh chính là ba em, em làm cẩu liếm* anh một ngày.”

(*Thuật ngữ trên internet, chó liếm người để biểu hiện chúng đang nịnh nọt, yêu thương, phục tùng con người.)

Lưu Diệu Văn: “Cẩu liếm làm sao? Cứ thể nhắm mắt thổi phồng?”

Tống Á Hiên nhập diễn cực nhanh: “Ngài không cần lo lắng về việc này, tôi thổi phồng ngài là được rồi.”

Lưu Diệu Văn: “….”

Đi vào trong nhà, Tống Á Hiên thấy không ít nam sinh cùng lớp, mấy nam sinh thường cùng chơi bóng thấy bọn họ đi vào, tụm năm tụm ba chào hỏi.

“Tống ca.”

“Chào Tống ca.”

“Phỏng vấn Tống ca một chút,” có người hì hì cười: “Nhìn thấy lớp trưởng mặc chính trang, có động lòng hay không?”

“Ngược lại nhìn thấy cửa nhà lớp trưởng, tôi động lòng.”

“Tôi khinh, Alpha cậu làm màu cái quỷ gì? Giáo bá mau tới đây gϊếŧ chết cậu ta.”
Tống Á Hiên cười đi tới: “Ai động lòng? Ra đây tôi nhìn chút xem.”

Nghiêm Hạo Tường thấy bọn họ ầm ĩ, lấy di động.

“Nhận được người rồi, cậu có muốn đến phòng yến hội luôn không?” Thấy Lưu Diệu Văn đáp ứng, Nghiêm Hạo Tường đứng lên: “Tôi đi với cậu, mẹ tôi vừa nãy hối tôi.”Hắn nói, thuận tiện đá Chu Hành Sâm đang chơi game: “Cậu có đi hay không?”

Chu Hành Sâm: “Tôi không đi, không ai hối tôi.”

Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dáng bất tài vô dụng này của hắn, chậc lưỡi: “Nếu không có anh cậu chống lưng, sớm muộn gì cậu cũng bị mẹ cậu niệm chết.”

Chu Hành Sâm tranh thủ ngước đầu lên: “Cậu hâm mộ sao?

Nghiêm Hạo Tường lười nói chuyện với hắn.

Thấy Nghiêm Hạo Tường với Lưu Diệu Văn phải đi, không biết ai nói một câu: “Nghiêm tổng đi thong thả, Lưu tổng cũng chậm rãi đi. Xã giao xong về đây uống rượu.”
“Cậu đừng nói, Văn ca thì được. Chứ Nghiêm tổng nhà chúng ta mặc âu phục cũng ra dáng lắm, đứng ở đấy một phút đã có thể thảo luận đến cả trăm triệu công việc làm ăn rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, mặt người dạ thú.”

Nghiêm Hạo Tường nghe bọn họ vô nghĩa, quay đầu lại cười mắng một câu.

Chờ ra đến phòng chính, hắn liếc nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh, đột nhiên mở miệng.

“Anh em, vừa nãy lúc xuống xe tôi nhìn thấy bà chị nhà họ Vệ kia.” Nghiêm Hạo Tường dừng một chút: “Tuổi bà chị đó cũng gần gần chúng ta, tuy rằng nhà họ Vệ vẫn có chút chênh lệch so với nhà cậu, nhưng mà ngọn nguồn gia tộc cũng rất lớn. Hơn nữa tôi nghe nói, người ta còn có cảm tình đối với cậu.”

“Không đến nỗi chứ, anh em.” Lưu Diệu Văn chẳng để ý chút nào: “Tôi chưa từng nghe nói ai có cảm tình đối với tôi.”
“Tôi nhắc nhở cậu trước một chút. Người ta không biết tim cậu đã có chốn về,  lỡ gì muốn làm quen cậu thì sao?”

Nghiêm Hạo Tường nói mãi, không nhịn được trêu chọc: “Lam nhan hoạ thuỷ.”

Lưu Diệu Văn lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ài, đúng rồi.” Nghiêm Hạo Tường nói: “Cậu cứ dùng vẻ mặt này nhìn bà chị đó, chị ta đảm bảo bị cậu doạ chạy.”

Ánh đèn đan xem ở đại sảnh yến hội, ban nhạc diễn tấu âm nhạc êm dịu. Khách mời lui tới trò chuyện, một mảnh phù hoa hào nhoáng.

Khương Dao mặc một bộ lễ phục nhạt màu, dáng vẻ tao nhã. Bà đứng bên cạnh Lưu Hoằng Xuyên âu phục giày da, người đàn ông tuổi bốn mươi lưng thẳng tắp, gương mặt giống Lưu Diệu Văn mấy phần.

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn, Khương Dao ra hiệu hắn cầm ly champagne từ chỗ phục vụ bên cạnh, đi đến trước mặt Lưu Hoằng Xuyên.
“Xem con anh kìa, cũng không nỡ đi qua đây.” Khương Dao trêu ghẹo: “Nếu không phải đồng ý với nó chỉ cần đi một vòng là có thể trở lại, chắc chắn nó chẳng muốn tới bên này đâu.”

Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ: “Mẹ.”

Lúc thường Khương Dao rất dịu dàng đoan trang, vừa đến trước mặt ba hắn, sẽ lộ ra một mặt phụ nữ nhỏ bé như vậy.

“So với tham dự xã giao, ở bên người trong lòng còn thú vị hơn nhiều.” Lưu Hoằng Xuyên ôn hoà nói: “Ba còn chưa được thấy mặt đứa trẻ kia.”

“Chốc nữa em bảo Lưu Diệu Văn dẫn qua cho anh nhìn, lớn lên rất tốt.” Khương Dao cười kéo Lưu Hoằng Xuyên: “Không khác chúng ta ngày trước lắm, cũng đều là bạn học.”

Lưu Diệu Văn không kịp chuẩn bị đột nhiên bị tú ân ái trước mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Khương Dao thấy thế, dịu dàng vỗ nhẹ hắn một cái: “Bắt đầu từ Quý gia trước, nhanh chút, một hai tiếng là có thể xong.”
Thế hệ nhà họ Lưu đều là thương gia, nguyên quán nhà họ Khương ở phía nam, cũng là một thế gia nhà giàu. Nhưng đến đời Khương Dao, địa vị lâu năm có xu hướng dần suy yếu, mãi đến tận khi Khương Dao với Lưu Hoằng Xuyên kết thành vợ chồng.

Hai nhà này thông gia tượng trưng cho tài phú và thanh danh kết hợp, Lưu gia cũng mượn quan hệ thông gia đi lên như diều gặp gió, trong khoảng thời gian ngắn, thế lực trong giới vươn lên đứng đầu.

Lễ thành niên của Lưu Diệu Văn không chỉ để các thế gia xã giao, Khương Dao với Lưu Hoằng Xuyên còn mượn cơ hội này giới thiệu hắn tiến vào vòng tròn trong giới.

Làm quen với từng nhà, so với thời gian Khương Dao dự tính còn lâu hơn. Lưu Diệu Văn hạ thấp con ngươi nhấp một ngụm rượu, đốt ngón tay hơi rũ xuống, champagne trong suốt trong ly cuộn xoáy.
Khương Dao nhìn hắn có chút mất tập trung, nhỏ giọng nói: “Chỉ còn Vệ gia.”

Lưu Diệu Văn sau khi nghe xong, mặt mày giãn ra, gật gật đầu với Khương Dao.Chờ đến khi hai nhà trò chuyện đã xong, bà chủ nhà họ Vệ đột nhiên liếc mắt, ra hiệu cô gái chờ đợi phía sau đã lâu đi lên.

Bà Vệ cười với Khương Dao: “Tuyết Lam mới từ nước ngoài trở về, ở bên này chưa có bạn bè nào. Lưu Diệu Văn nhà chị cũng không kém nó bao nhiêu tuổi nhỉ? Lúc thường có thể liên hệ nhiều một chút, có thời gian thì đi đâu đó chơi đùa.”

Lưu Diệu Văn nhìn cô gái mặc trang phục lộng lẫy trước mặt, mới nhớ tới nhắc nhở vừa nãy của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng bên này, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà quơ quơ ly rượu trong tay, giống như xem trò vui nở nụ cười với hắn.
“Việc cần làm.” Khương Dao bất động thanh sắc đáp lại: “Diệu Văn lớn lên trong nước, bạn bè cũng nhiều, dẫn theo Tuyết Lam đến chỗ thú vị để vui chơi cũng không thành vấn đề.”

Bà nói, nghiêng đầu vỗ nhẹ Lưu Diệu Văn không có biểu tình gì. Thừa dịp nhà họ Vệ không nhìn thấy, bà nháy mắt với Lưu Diệu Văn: “Ở với chúng ta lâu như vậy, bọn trẻ các con đi chơi đi.”

Biết Khương Dao đang để bản thân hắn lét lút xử lý, Lưu Diệu Văn tiện tay đặt ly champagne xuống bên cạnh, ra hiệu Vệ Tuyết Lam cùng rời đi với mình: “Vệ tiểu thư?”

Cô gái phía sau thấy thế, đôi mắt sáng ngời, cùng đi tới cửa đại sảnh với hắn.

Chị ta mặc một mặc một bộ váy ngang ngực, gương mặt sáng rực rỡ.

Vệ Tuyết Lam đánh giá nam sinh bên cạnh, thân hình người này kiên cường, khuôn mặt sạch sẽ. Cũng bởi vì hắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều như có như không tập trung lại hai người bọn họ.
Chị ta được nhiều tầm mắt nhìn theo như vậy, lòng hư vinh thoả mãn, nhìn đường nét gò má anh khí của nam sinh, trong lòng không khỏi bay lên một tia thiếu nữ yêu kiều.

Người thừa kế nhà họ Lưu, so với lời đồn còn ưu tú hơn.

Gia thế của những người trẻ tuổi cùng lứa không ai qua được hắn, không nghĩ tới bên ngoài so với dự đoán của chị ta còn trưởng thành hơn rất nhiều. Trước khi đến đây dự tiệc, mẹ chị ta đã nhắc nhở, có thể thử ở chung với Lưu Diệu Văn nhiều một chút.

Lưu gia với nhà chị ta xem như môn đăng hộ đối, thêm vào người nhà xem trọng, tương lai hai nhà trở thành thông gia gần như là chuyện vô cùng rõ ràng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt chị ta nhìn Lưu Diệu Văn càng thêm mềm mại ấm áp.

“Có thể đi chậm một chút không?” Vệ Tuyết Lam nhẹ giọng nói: “Gót giày tôi hơi cao.”
“….” Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn gót giày nạm kim cương của chị ta, thả chậm bước chân.

“Chờ qua năm, có phải cậu cũng sắp tốt nghiệp trung học? Nghe mẹ tôi nói, thành tích của cậu luôn rất tốt, rất lợi hại.”

“Vệ tiểu thư cũng rất ưu tú.”

“So với cậu vẫn chênh lệch một chút.” Vệ Tuyết Lam cười cười: “Thật ra tôi trực tiếp ra nước ngoài cũng là vì tôi không muốn thi vào trường đại học, phương thức giáo dục trong nước tôi không quen lắm.”

Lưu Diệu Văn đáp một tiếng, không nhìn ra cảm xúc.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới cửa hông của phòng yến hội.

“Bên này hình như không giống hướng lúc nãy tôi đi vào.” Vệ Tuyết Lam nhìn xung quanh: “Chúng ta muốn đi….?”

Lưu Diệu Văn dừng chân lại.

Giọng hắn nhàn nhạt: “Cô theo tôi đi ra, chắc cũng chỉ vì ứng phó với trưởng bối trong nhà?”
Vệ Tuyết Lam hơi run run.

Không chờ chị ta nói chuyện, Lưu Diệu Văn tiếp tục nói: “Tôi có việc phải đi trước, Vệ tiểu thư cứ tuỳ ý.”

Thấy hắn thật sự rời đi không quay đầu lại, Vệ Tuyết Lam lúng túng, lại có chút không cam lòng.

Vệ Tuyết Lam nhìn thân ảnh hắn đi xa, tầm mắt xẹt qua trạch viện tao nhã khí thế nhà họ Lưu, do dự chốc lát, vẫn cất bước đi lên phía trước.

Mưa phùn dần ngừng lại, sắc trời cũng tối rồi.

Có lẽ bởi vì vừa mưa, đêm nay có rất nhiều sao. Mặt trăng vùi bên dưới mây xám, lộ ra đường viền giống như một lưỡi câu bạc.

Lưu Diệu Văn mới vừa đi vào nhà chính, đã nhìn thấy Tống Á Hiên ở một bên vườn hoa.

Hắn không nghĩ tới, Tống Á Hiên không ở trong phòng khách, trái lại còn chạy ra ngoài sân: “Sao em lại đi ra?”“Chu Hành Sâm gọi em chơi Pubg.” Tống Á Hiên nhìn thấy hắn, hai, ba bước chạy tới: “Cậu ta thật sự rất vô dụng, nhìn thấy zombie còn nhắm mắt nữa? Em sợ chơi tiếp sẽ phải cho cậu ta trải nghiệm tuyệt địa cầu sinh chân thật.”
Thật ra là cậu ngồi mãi trong nhà đến phát chán, muốn ra ngoài nhìn xem Lưu Diệu Văn đã trở lại hay chưa, không nghĩ tới vừa vặn gặp được hắn. Cách rất gần, Tống Á Hiên ngửi được mùi hương trôi nổi trong không khí, cậu thuận miệng nói: “Trên người anh mùi rượu rất nặng.”

Lưu Diệu Văn nhìn cánh mũi cậu rung động nhẹ, không khỏi nheo mắt lại, nở nụ cười: “Ghét bỏ anh?”

Tống Á Hiên đang muốn gật đầu, đột nhiên nhớ tới hôm nay mình phải làm cẩu liếm. Tống Á Hiên biết nghe lời né đi: “Thứ mùi này vốn khiến người khác ghét bỏ, nhưng ở trên thân thể anh liền trở nên rất được.”

Lưu Diệu Văn nhìn cậu há miệng nói, ý cười trong mắt sâu hơn mấy phần.

Đang muốn trả lời, đột nhiên hắn liếc thấy một thân ảnh xinh đẹp.

Tống Á Hiên đưa lưng về phía Vệ Tuyết Lam, không biết cách chỗ bọn họ đang đứng không xa, có một cô gái đang nhìn về hướng bên này.
Phòng yến hội cách phòng chính không xa, chị ta vòng đến đây, cũng không có gì kỳ quái.

Lưu Diệu Văn hờ hững liếc mắt nhìn chị ta một cái, trong đầu xẹt qua đề nghị lúc nãy của Nghiêm Hạo Tường.

Tìm một biện pháp doạ chị ta chạy.

Vệ Tuyết Lam nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy hơi nghi hoặc.

Lưu Diệu Văn từ đại sảnh yến hội rời đi, chạy tới chỗ này, chỉ cùng cái vị kia tán ngẫu?

Người này không mặc chính trang, nhưng cũng không giống người hầu nhà họ Lưu. Cao cao gầy gò, thân hình cực đẹp đẽ. Vệ Tuyết Lam không thấy mặt đối phương, trong chốc lát, chị ta đoán không ra người này là Omega hay Beta.

Chị ta đang kỳ quái, liền thấy Lưu Diệu Văn đưa tay ra, ôm người kia vào lồng ngực.

Vệ Tuyết Lam không khỏi mở to hai mắt.

Dưới ánh trăng và ánh đèn, hắn hôn xuống cổ.Từng chỗ từng chỗ một, từ cằm kéo đến cần cổ da thịt trắng nõn.
Rất khó chia lìa.

Có lẽ là bởi vì không thích ứng, người bị hắn hôn hơi ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức bị đè lại gáy, hơi cưỡng bách mà kéo trở về.

Khác xa vừa nãy khách khí với mình, người này bây giờ vừa trìu mến vừa cẩn thận hôn cổ một người khác.

Trong chốc lát chị ta rõ ràng nguyên nhân Lưu Diệu Văn rời đi, vừa kinh ngạc, vừa không khỏi cắn cắn môi dưới.

Thấy Vệ Tuyết Lam quay người rời khỏi, Lưu Diệu Văn dừng lại hành động thân mật. Tống Á Hiên bị hắn ấn vào, tuy rằng bên này không có người, vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi làm loạn nơi đông người.

Tống Á Hiên không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngài gặm vui vẻ lắm sao?”

“Rất vui vẻ.”

“….” Tống Á Hiên gật gật đầu, thầm nói được thôi: “Vậy tôi cũng vui vẻ.”

Lúc cậu nói chuyện, đôi môi mở ra đóng lại, một đoạn răng trắng nhọn lộ ra.
Nhớ lại cảm giác đụng chạm da thịt cậu lúc nãy, Lưu Diệu Văn có chút ngứa ngáy trong lòng.

“Lúc nãy đúng thật anh uống rất nhiều rượu,” hắn nói, không nặng không nhẹ chạm môi Tống Á Hiên: “Có muốn nếm thử hay không?”

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên môi, Tống Á Hiên nháy mắt, liền nghe thấy Lưu Diệu Văn nhẹ giọng khuyên: “Há miệng ra.”

Tống Á Hiên sững sờ, eo bị bấm một cái. Kìm lòng không được, cậu nghe theo Lưu Diệu Văn.

Môi răng quấn quýt, mang theo vị champagne chưa tản đi.

Giống như bọt biển chạy vào não.

Tác giả có lời muốn nói: Lừa vợ uống rượu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vh