Chương 1 (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Kỳ cảm thấy lý do này so với lý do Chúc Anh Đài tư thông với Mã Văn Tài còn dễ tiếp nhận hơn một chút, cô đồng ý với đối sách của Du Vi Vi: Kiên quyết giữ bí mật, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhất thiết không được làm cho mâu thuẫn giữa ông chủ Mã và cô giáo Chu trở nên gay gắt, yên ắng đợi hai người bọn họ hòa hợp trở lại là được.

Có Du Vi Vi chia sẻ và khuyên giải, tâm trạng của Hồng Kỳ đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào mà gió không thổi qua được, bất kể chuyện gì chỉ cần một người biết, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba, người thứ một trăm biết.

Khi vết thương ở chân hồi phục, Hồng Kỳ quay trở lại trường học, cô dần phát hiện ra tin đồn về chuyện của cô giáo Chu và thấy hiệu phó Hoàng đã ngấm ngầm lan ra khắp trường.

Chắc chắn cô giáo Chu cũng phát hiện ra điều này. Có lần Hồng Kỳ tình cờ gặp cô Chu ở hành lang, ánh mắt cô Chu nhìn cô rất phức tạp, vừa có chút lúng túng như muốn tránh né, lại vừa như mang cả chút trách móc oán hận.

Nếu hỏi việc gì khiến Hồng Kỳ ăn năn hối hận cả đời, thì chắc chắn việc này xếp đầu tiên.

Từ đó về sau, miệng của cô trở nên câm như hến.

Tuy Du Vi Vi đã thể sống thể chết với cô là không tiết lộ nửa lời, nhưng bản thân cô cũng tự hiểu, cô giáo Chu và thầy hiệu phó Hoàng bị cô bắt gặp ở trường học, thì đương nhiên cũng có thể bị người khác bắt gặp.

Cô không trách Dư Vi Vi, cô chỉ cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, là cô không nên lén lút trèo vào ban công phòng làm việc để tình cờ phát hiện ra bí mật của cô giáo Chu, càng không nên vì không nhẫn nhịn được mà tiết lộ ra điều đó.

Cô thà để bản thân phải chịu trách móc nhiều, chứ không muốn tiếp nhận sự giải thích rằng: sở dĩ Tiểu Anh gặp phải nhiều cực khổ như vậy là do số mệnh của cậu quá bất hạnh.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, cô đều cảm thấy như có một mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim mình.

Tiểu Anh rõ ràng là thiện lương đến thế, vậy tại sao cậu lại phải gánh chịu nhiều như vậy. Còn cô, ngoài việc buồn phiền hối hận ra thì cũng không làm được việc gì.

Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, nếu như buổi chiều thứ bảy hôm đó cô không giục Tiểu Anh quay về nhà lấy sách mà giữ cậu ở lại trường lâu hơn một chút, tùy ý làm cái gì đó cũng được, chẳng hạn như quét dọn phòng học, giúp thầy giáo dạy toán xếp bài kiểm tra, hay chỉ là đi ra sân vận động chơi thôi, thì những tổn thương mà Tiểu Anh phải nhận có lẽ sẽ ít đi một chút.

Mỗi sự việc, mỗi tình tiết diễn ra ngày hôm đó, cho đến rất nhiều năm sau này, Hồng Kỳ vẫn nhớ rõ từng chi tiết một.

Cô nhớ đó là ngày thứ bảy tuần thứ ba của tháng đầu tiên năm học cuối cấp, lớp sắp tốt nghiệp cuối tuần phải bổ sung bài vở, đến trường học vào lúc ba giờ chiều.

Tiết cuối cùng là tiết số học, phải làm một bài trắc nghiệm nhỏ. Thầy giáo dạy toán nhờ cô ở lại để sắp xếp bài kiểm tra, cô mượn có từ chối nói rằng phải đi đến nhà Mã Chu Dận mượn quyển sách tham khảo mà bố cậu mới mua cho cậu. Thầy giáo đồng ý.

Bộ sách đó có tên là "Bộ đề thi giải tích số học của trường Hoa La Canh", tổng cộng có ba quyển, giá bìa là 30 đồng. Lúc đó giá tiền này cũng không phải là nhỏ.

Cô hào hứng kéo Mã Chu Dận đi lấy sách. Sân nhà cậu được
quây bằng một hàng rào sắt đúc, hai cánh cổng sắt to lớn giống như
cánh cổng trường học, còn cái cổng thì đủ rộng để cái xe con của ông chủ Mã đi ra đi vào. Ngày hôm đó cánh cổng đã mở một nửa.

Xe ô tô của ông chủ Mã đỗ trong sân, cánh cửa xe đang mở toang, hình như sau khi ông chủ Mã về đến nhà đã không kịp đóng cửa xe mà vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng luôn.

Cánh cửa lớn trong phòng cũng mở một nửa.

Tuy sau này nhớ lại, Hồng Kỳ cảm thấy tình cảnh hôm đó đúng thật chỗ nào cũng thấy kỳ lạ, nhưng lúc đó cô lại chẳng hề để ý quan sát chút nào. Thậm chí lúc cô bước vào phòng ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ, cô còn chun mũi hỏi: "Có phải bố cậu đang giết rắn và rùa ở trong nhà không vậy? Tanh quá à!"

Mã Chu Dận nói: "Có lẽ là ông ấy đã làm xong mà chưa dọn dẹp, để tớ đi xuống bếp xem sao."

Hồng Kỳ hỏi: "Sách ở trong phòng của cậu à? Tớ đi lên lầu

trước nhé!"

Mã Chu Dận vừa mở cửa sổ vừa nói: "Ở trên bàn học của tớ, cậu tự đi lấy đi!"

Trong nhà của Mã Chu Dận, Hồng Kỳ khá thông thuộc, cô đeo ba lô lên lưng, bước hai bước một đi lên lầu.

Cái mùi tanh kỳ dị đó càng ngày càng nồng nặc.

Đi đến góc cầu thang, cô đột nhiên có chút hoảng loạn, cô dừng lại, quay xuống phía dưới gọi to: "Tiểu Anh, cậu đang làm gì vậy?"

Mã Chu Dận ở dưới lầu đáp: "Ở trong bếp rất sạch sẽ, không có gì cả. Cậu tìm thấy sách chưa? Tớ lên ngay đây."

Hồng Kỳ vịn vào tay vịn cầu thang từ từ đi lên. Lên đến tầng hai, rẽ phải là một lối đi nhỏ, phía Nam là phòng ngủ của ông chủ

Mã và cô giáo Chu, phòng của Mã Chu Dận ở phía Đông.

Cô bước chậm lại, lúc đến bậc cầu thang cuối cùng vẫn không vội bước hẳn lên sàn, mà cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Tầm nhìn bị góc tường chặn lại, cô chỉ thấy một đôi chân cũ người phụ nữ đi giày cao gót màu trắng sữa, mặc váy màu xanh trời dài đến đầu gối, để lộ đôi chân mềm mại đi tất.

Đó là cái váy mà cô giáo Chu hay mặc, có vừa nhìn là đã nhận ra ngay. Đôi chân của cô giáo Chu đặc biệt rất đẹp, cang được tôn ra ngay đôi giày trắng và chiếc váy xanh, giống như hai khác ng sen trắng ngần. Đám học sinh nữ thường xuyên nhìn theo bong dáng thướt tha của cô tấm tắc khen ngợi.

Nhưng có điều không giống với bình thường vì lúc đó hai chân có đặt ngang từ góc tường bên kia thò ra.

Lúc này, trong đầu óc Hồng Kỳ vẫn chẳng nghĩ gì khác, cô tiếp tục bước lên trước thăm dò,

Và khi có tận mắt nhìn thấy cả người cô giáo Chu nằm thẳng đo ở trên sân, hai mắt trợn trùng nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên ngực găm một con dao nhọn chưa lút đến cán, dòng máu tím đen chảy ra thấm ướt chiếc váy, tạo thành một vũng hình tròn máu đen đặc trên sân nhà, thì lúc này có mới đột nhiên bừng tỉnh và kịp hiếu chuyện gì đã xảy ra.

Cô vô thức lùi lại phía sau một bước thì đụng ngay phải một người ở sau lưng. Quay lại nhìn thì thấy Mã Chu Dận sắc mặt tái mét, người lảo đảo đổ ra phía sau.

Cô thò tay túm lấy cậu, hét lên một tiếng: "Tiểu Anh!"

Ông chủ Mã đang quỳ bên cạnh cô giáo Chu, những vệt máu dính trên mặt trên người đã khô. Nghe thấy tiếng động, ông ấy từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt thất thần đờ đẫn ngoạc ra một nụ cười kỳ dị vô cùng: "Tiểu Dận, con về rồi à!"

Hồng Kỳ nắm thật chặt bàn tay lạnh ngắt của Mã Chu Dận, nghiêng người đứng chắn trước mặt cậu.

Hình như trạng thái tinh thần của ông chủ Mã không được bình thường, đầu nghiêng nghiêng, biểu hiện vừa giống như đang khóc, lại vừa giống như đang cười.

"Tiểu Dận, lúc nãy mẹ con vừa nói với ta, bà ấy không cần chúng ta nữa, bà ấy muốn rời đi. Ta đã cầu xin bà ấy, nhưng bà ấy nhất định không ở lại... ta đã giết bà ấy..." Ông ấy cúi đầu đưa tay sờ lên khuôn mặt cô giáo Chu rồi ấn ngực cô ấy rút con dao ra, "Tiểu Dận... con đừng sợ... cha sẽ đưa con đi đoàn tụ với mẹ con. Ba người một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia ly..."

Mã Chu Dận đờ đẫn nhìn cô giáo Chu nằm trên đất, máu từ vết đâm trên ngực vẫn ổ ạt chảy ra ngoài, đặc quánh một vũng.

Ông chủ Mã thò tay túm lấy Mã Chu Dận nhưng Hồng Kỳ đã

kịp xông lên chặn ông ta lại, miệng hét lên: "Tiểu Anh! Chạy mau!"

Ông chủ Mã bị Hồng Kỳ ôm chặt hai chân lại, muốn đá cũng không đá được, liền chửi: "Tiểu nha đầu đáng chết, con dao này không có mắt, muốn sống thì mau cút khỏi đây nhanh!"

Không biết sự nhanh trí và dũng khí của Hồng Kỳ từ đâu mà có, trong lúc cấp bách cô ngẩng đầu lên nói với ông chủ Mã: "Chú không thể giết cháu, ông nội cháu đã từng cứu mạng chú! Lẽ nào chú muốn lấy oán báo ân sao?"

Ông chủ Mã bị lời nói của Hồng Kỳ làm cho khựng lại, trong lòng chấn động, động tác chậm lại một bước, lúc này nhanh như cắt Hồng Kỳ tước lấy con dao đang cầm trong tay ông ta, rồi xoay người đạp Mã Chu Dận xuống lầu.

Mã Chu Dận lăn đến góc cầu thang, cuối cùng cũng bừng tỉnh: "Tiểu Kỳ! Cha!", cậu bò dậy và muốn xông lên.

Hồng Kỳ liều mạng kéo ông chủ Mã ngăn lại, cả người cô bám chặt lấy cánh tay của ông ta: "Tiểu Anh chạy mau! Chạy đi gọi người! Chạy mau lên!"

Rốt cuộc cô người nhỏ lực yếu, ông chủ Mã chỉ cần vung tay là
đã hất được cô ra, mũi dao sắc sượt qua mặt cô, trong tích tắc đã
rạch một vệt trên trán, cô cảm thấy đau rát, máu chảy đầy mặt.

Lúc này, cô không thể mở mắt ra được, cô chỉ có thể quờ quạng
túm lấy những thứ trong tầm tay ném chúng về phía trước, cố gắng
ngăn chặn ông chủ Mã trong chốc lát để Tiểu Anh có cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Tiểu Anh... Tiểu Anh...!

Trong lúc hoảng loạn cô sờ được một chiếc giày da, cô dùng hết sức lực ném nó đi, chỉ nghe thấy "coong" một tiếng, giống như đã đập vào một thứ gì đó bằng sắt.

Dần dần dưới lầu có tiếng người vang lên, hình như có rất nhiều người đã tụ tập lại, có tiếng la hét, có tiếng bước chân, các kiểu cấu loại âm thanh hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.

Sau đó cô nghe thấy tiếng của cha mẹ cô hỏi ở lầu dưới: "Tiểu Kỳ đâu? Tiểu Kỳ nhà tôi ở đâu?", rồi lại nghe tiếng bọn họ chay thình thịch lên lầu, mẹ khóc ôm chầm lấy cô vào lòng, luôn miệng an ủi: "Con gái ngoan đùng sợ! Không sao rồi, không sao rồi... Đừng sợ... đừng sợ...!"

Giọng của cô vẫn còn run rẩy: "Mẹ, còn chú Sa?"

Mẹ vỗ nhẹ vào đầu cô nói: "Đừng sợ! Mọi người đã trói ông ta lại rồi, cũng đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi."

"Vậy, vậy còn Tiểu Anh? Tiểu Anh có bị thương không?"

Bố cô nói: "May mà mọi người đến kịp thời, Tiểu Anh không sao."

Máu chảy cả vào mắt, khiến mắt cô rất đau, vết thương ở trên trán cũng đau, cô không chịu được ôm chặt lấy mẹ khóc to. Cô bị ông chủ Mã đạp cho một cái, bị rạch một vết thương ở trán, nhưng có cha mẹ ở bên, lại có ông nội nữa, nên cô sẽ nhanh ổn thôi.

Nhưng còn Tiểu Anh, Tiểu Anh phải làm sao bây giờ?

Thị trấn Hồng thành chưa bao giờ xảy ra đại án lớn như vậy, người dân trong thị trấn xúm thành vòng trong vòng ngoài ở nhà

Mã Chu Dận để xem. Thành phố Lan Lăng đã cử cảnh sát hình sự xuống. Hơn chục chiếc xe cảnh sát quây thành vòng tròn vây quanh nhà Mã Chu Dận, phong tỏa hiện trường, chụp ảnh làm bằng chứng.

Hồng Kỳ là nhân chứng chứng kiến tận mắt, sau khi về nhà băng bó vết thương xong thì được cảnh sát mời đi lấy khẩu cung.

Nơi ghi âm khẩu cung là ở trên một chiếc xe cảnh sát, lúc cô đến thì Mã Chu Dận đã ở trong đó, một đồng chí cảnh sát trẻ mặt không biểu cảm đưa cho cậu xem bức ảnh chụp hiện trường và hỏi: "Người chết là Chu Vũ Tinh có quan hệ gì với cậu?"

Ảnh chụp rất nét, một tập dày, tất cả đều là các bức ảnh chụp thi thể cô giáo Chu ở các góc độ khác nhau. Mỗi bức ảnh lật qua giống như là cô giáo Chu chết không nhắm mắt đang thay đổi các tư thế ở trước mặt lật qua lật lại, nhìn vô cùng thương tâm.

Mã Chu Dận mở trừng mắt nhìn những bức ảnh đó rất lâu không nói lời nào, viên cảnh sát giục: "Chu Vũ Tinh là mẹ cậu đúng không?"

Mã Chu Dận gật đầu.

"Đúng thì nói đúng, gật đầu không thể xem là chứng cứ, tôi còn cần phải ghi âm."

Mã Chu Dận đờ đẫn lặp lại một lần: "Người chết Chu Vũ Tinh là mẹ của tôi."

Hồng Kỳ nhìn bộ dạng của cậu, trong lòng bỗng nhiên nhói đau, nước mắt thiếu chút nữa thì lăn xuống.

Viên cảnh sát lại hỏi: "Cậu hãy kể lại việc cậu phát hiện ra người chết như thế nào, ngồi đối diện với cái máy ghi âm, cần nói rõ ràng."

Mã Chu Dận không cử động, vẫn cúi gằm nhìn tập ảnh đang cầm trong tay.

Viên cảnh sát đang định giục thì Hồng Kỳ nhảy lên xe, cắt ngang: "Là tôi phát hiện ra trước, có vấn đề gì anh cứ hỏi tôi là được."

Cô ngồi xuống bên cạnh Mã Chu Dận, lặng lẽ nắm chặt tay cậu.

Ngón tay cậu lạnh toát và vẫn đang run rẩy. Có vẻ như cậu muốn rút tay lại nhưng đã bị cô nắm chặt, ép trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, ướt sũng.

Viên cảnh sát mặt chẳng chút biểu cảm đưa mắt nhìn cô: "Cậu ta là cậu ta, cô là cô, lần lượt từng người một. Tiếp tục nói!"

Hồng Kỳ nổi sung lên: "Người chết là mẹ cậu ấy, hung thủ là cha cậu ấy, anh còn muốn cậu ấy nói lời gì nữa, anh không cân phải quá đáng như vậy chứ!"

Cô gào lên làm cho vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự phải chạy qua, thấp giọng nói với vị cảnh sát trẻ vài câu: "Vụ án này không có gì để nói, chứng cứ xác thực, bản thân kẻ tình nghi cũng đã thừa nhận, hãy nhìn vào đó và nhớ để ý đến cảm xúc của người nhà họ

Viên cảnh sát trẻ đến lúc này mới thôi không tiếp tục hỏi cung nữa, đưa cho Hồng Kỳ tờ ghi khẩu cung, bảo hai người ký tên vào đó, dặn dò hai người trong mấy ngày này có thể được gọi đến bắt cứ lúc nào.

Lúc xe cảnh sát rời đi thì trời cũng bắt đầu tối, cả thi thể và hung thủ đều bị mang đi, hiện trường bị phong tỏa, những người hàng xóm vây quanh để xem cũng lần lượt rời đi.

Hồng Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh Mã Chu Dận, khi mọi người đi hết, cậu vẫn còn đứng một mình ở cửa, ngơ ngẩn nhìn cái dấu niêm phong dán trên cửa lớn.

Buổi sáng cô đến rủ cậu đi học, cậu còn rất vui vẻ chạy từ trong đó ra, vậy mà buổi tối cậu đã không thể nào quay trở vào đó được nữa. Chỉ trong chớp mắt, cậu đã trở thành người có nhà mà không thể về.

Cô giáo Đinh chạy qua gọi hai đứa: "Tiểu Kỳ, con dẫn Tiểu Dận đến nhà chúng ta đi."

Hồng Kỳ bước đến kéo tay cậu: "Đúng rồi, Tiểu Anh về nhà tớ."

Tiểu Anh bị cô kéo qua cầu, lúc bước lên trên cầu, cậu không
cầm lòng được ngoái đầu nhìn về phía sân nhà mình.

Hồng Kỳ an ủi cậu: "Tiểu Anh, sau này cậu sẽ ở nhà tớ nhé. Ông
nội tớ lúc nào cũng muốn có một đứa cháu trai, mọi người sẽ đối
xử với cậu giống như người trong nhà vậy. Tớ... tớ cũng sẽ đối xử
với cậu như người nhà...", nói đến đây mặt cô chợt đỏ lựng lên, cô
vội vã nói thêm: "... sẽ đối đãi với cậu như một người em trai mới."

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro