Chương 1(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ của Hồng Kỳ đều là giáo viên, hy vọng tương lai cô cũng làm nghề giáo. Ông nội là thầy thuốc Đông y gia truyền, luôn 18 làm nghé cảnh trong lòng không có người kế thừa từ đời này sang đời khác, ông hy vọng có thể cách đời truyển nghề lại cho cháu gái. Nhưng bản thân Hồng Kỳ lại cảm thấy với nghề giáo, mình hay đánh lộn như vậy, nhỡ ra trong lúc nóng nảy lại đánh học sinh; còn với nghề thấy thuốc, nhiều lúc hấp ta hấp tấp không khéo lại khiến bệnh nặng thêm, làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng.

"Tớ viết là tớ muốn làm nhà khoa học, nghiên cứu cái gì tó cũng đều muốn làm thật tốt, cân bằng sinh thái bảo vệ trái đất, cậu thấy thế nào? Không tệ chứ? Còn cậu?"

"Tớ muốn học kiến trúc."

"Bố cậu làm kiến trúc, con nối nghiệp cha, tốt quá còn gì!"

Cậu đá đá đống cát nhỏ dưới chân: "Không, không phải kiểu kiến trúc đó, mà là kiến trúc sư, làm kiểu kiến trúc thiết kế ấy!"

"Kiến trúc sư thiết kế? Cần phải vẽ bản vẽ trên giấy đúng không? Nghề đó thật tuyệt, cậu vẽ đẹp như vậy, chắc chắn sẽ trở thành một kiến trúc sư giỏi."

Hai đứa lặng lẽ đi bên nhau, được một lát, cậu lại nói: "Từ nhỏ tớ đã mong ước lớn lên sẽ trở thành kiến trúc sư để thiết kế một cái... lô cốt của riêng mình, nó giống như cái gò trước đây ấy, cậu còn nhớ không?"

Mỗi lần Hồng thành chủ dẫn đám trẻ con trèo lên đống cát chơi
trò đánh thành cướp đất, Mã Chu Dận luôn một mình lặng lẽ ngồi
xổm ở bên cạnh đắp một cái lô cốt bằng cát.

Cô bật cười: "Đương nhiên là nhớ, đám trẻ hồi đó luôn cười trêu
cậu giống như con gái, cả ngày chỉ biết đắp cát. Sau này cái lô cốt
cát cậu đắp rất to, có khi to bằng cả cái bàn bóng bàn ấy, bên trong
có rất nhiều phòng, giống như cái thành lô cốt trong đồng thoại, làm
tất cả cho mọi người đều ngạc nhiên. Lúc đó cậu còn nói..."

Cô đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói đến đây thì ngưng bặt.

Cậu quay lại nhìn cô. Trời bắt đầu nhá nhem tối, cô nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, chỉ có ánh mắt cậu sáng lên: "Tớ còn nói cái gì?"

Cậu còn nói cái gì? Một cô bé vẫn còn học tiểu học, chưa hiểu gì, cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa nên gãi gãi đầu cười với cậu thật lâu.

be Cậu nói: "Tiểu Kỳ, sau này tớ sẽ làm một cái thành lô cốt như vậy để cưới cậu, có được không?"

Mặt Hồng Kỳ phút chốc đỏ lựng lên.

Cô vội xoay người bỏ chạy, lấy cớ để che giấu sự lúng túng của mình: "Lâu thế rồi ai còn nhớ rõ chứ! Thôi muộn rồi mau về nhà đi, mẹ tớ đang đợi tớ về ăn cơm!"

Nhiều năm sau đó, Hồng Kỳ vẫn thường nhớ về chuyện này, không khống chế được bản thân đưa ra giả thuyết: Nếu như những chuyện sau đó không xảy ra, Tiểu Anh có thể đã thi vào trường đại học giống như cô, trở thành một kiến trúc sư mà cậu ấy mơ ước; khoa Kiến trúc của trường đại học mà cô học là một trong những nơi giảng dạy tốt nhất cả nước, có thể cậu ấy cũng thi vào đây; có thể họ cũng sẽ có một câu chuyện đẹp của những người bạn thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, sau đó yêu nhau, cùng vào trung học, cùng lên đại học, và cuối cùng là đến với nhau, ở mãi bên nhau đến trọn đời.

Luôn mãi bên nhau, không bao giờ xa cách.

Đó thật sự là một câu chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu!ug

Nếu như những việc sau đó không xảy ra, nếu bắt đầu lại tất cả của tất cả, từ buổi chiều ngày chủ nhật hôm đó, cô không lén lút lẻn vào trường học...

Nguồn gốc của sự việc rất đơn giản, Dư Vi Vi hết lần này đến lần khác trốn dưới gầm bàn để đọc tiểu thuyết ngôn tình trong giờ tự học, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, một lần cô ấy bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, tịch thu luôn cuốn truyện.V

01 Du Vi Vi lại mè nheo Hồng Kỳ cứu thêm một lần nữa, hy vọng cô sẽ giống như lần trước, lần trước nữa, thừa dịp ngày nghỉ ở trường không có ai, từ cây sồi xanh bên cạnh ban công phía Bắc phòng giáo viên, trèo vào trong phòng, lén lút lấy lại cuốn truyện. Dù sao thì giáo viên cũng tịch thu rất nhiều truyện tranh tiểu thuyết, thiếu đi một cuốn cũng sẽ không phát hiện ra.

Phòng làm muốn đột nhập vào đó chỉ có một cách là leo lên cây sồi xanh bên cạnh cửa sổ nh treo qua. Cây sồi xanh cách bệ cửa sổ khoảng một mét, thân cấ không to, chỉ ai có trọng lượng cơ thể nhẹ nhưng lại khỏe và nhan khen giống như Hồng thành chủ thì mới có thể trèo vào được.

Việc này Hồng Kỳ đã làm không chỉ một hai lần nên thông thuộc đường lối. Chủ nhật, cô và Du Vi Vi hẹn nhau lẻn vào trường, Du Vi Vi đứng dưới canh gác, Hồng Kỳ trèo lên cây, bò đi lấy sách.

Đúng lúc cô trèo lên đến bệ cửa sổ, chuẩn bị leo vào trong phòng thì đột nhiên ở hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa nghe "cạch" một tiếng.

Hồng Kỳ phản ứng nhanh, nghiêng người giẫm lên cục nóng điều hòa bên cửa sổ, tay bám vào khung cửa sổ cố gắng đứng ép sát vào vách tường, đưa mắt nhìn xuống thấy Dư Vi Vi đang đứng ở dưới, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

Người đi trước vừa vào đã đóng sầm cửa lại, người đi sau lại cố đẩy cửa ra, cánh cửa bị kéo ra kéo vào cọ sát qua lại trên mặt đất phát ra những tiếng kẹt kẹt. Tiếng một người phụ nữ vừa khóc vừa như la lên: "Anh đi đi! Đi mau! Đừng theo tôi nữa! Từ giờ trở đi, giữa hai chúng ta coi như đoạn tuyệt!"

Người đàn ông nói: "Cho anh vào!"

Người phụ nữ nhất định không để người đàn ông bước vào, nhưng cuối cùng không thể nào đọ nổi với sức lực nam giới, cánh cửa bị đẩy ra va ầm vào bức tường phía sau, hai người giằng co nhau.

Hồng Kỳ nghe tiếng nói của người đàn ông thấy rất quen thuộc, không nén nổi tò mò liền thò đầu qua cửa sổ nhìn trộm.

Hóa ra người phụ nữ là cô giáo Chu, còn người đàn ông chính là thầy hiệu phó Hoàng. Hai người vướng vào nhau, va vào cái bàn bên cạnh ban công, làm cho một số sách rơi xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của Hồng Kỳ khi thấy thầy hiệu phó Hoàng uy hiếp cô giáo Chu là túm lấy khung cửa sổ định nhảy vào trợ giúp. Tuy nhiên thầy hiệu phó Hoàng đã chiếm thế thượng phong, đè cô giáo Chu xuống bàn, ấn chặt đầu cô ấy xuống để... hôn.

Hai tay của cô giáo Chu còn đang chới với trong không trung, từ từ thôi không vùng vẫy nữa, thả lỏng hạ xuống, vòng qua ôm lấy thắt lưng của thầy hiệu phó Hoàng.

Hồng Kỳ đứng bên ngoài bậu cửa sổ hóa đá luôn!

Trong chớp mắt cô thấy đầu óc mình trống rỗng, có chút không thể tiêu hóa được cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.

Cô giáo Chu... thầy hiệu phó Hoàng... Cô giáo Chu... ông chủ Mã... Mã Chu Dận... từng gương mặt một thoáng hiện lướt qua trước mắt cô.

Không thể! Là cô giáo Chu bị ép buộc. Thầy hiệu phó Hoàng đang vô lễ với cô giáo Chu, thật đúng là kẻ mặt người dạ thú! Mình có nên nhảy vào trợ giúp cô giáo Chu không?

Hai tay hai chân cứng đờ, cô xoay người định trèo lên bậu cửa sổ nhưng không nhúc nhích nổi.

Một lúc sau, phó hiệu trưởng Hoàng mới buông cô giáo Chu ra, hai người vẫn giữ nguyên tư thế nằm đè lên nhau ở trên cái bàn làm việc.

Cô giáo Chu nghẹn ngào hỏi: "Làm thế nào bây giờ? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Thầy hiệu phó Hoàng khẽ vuốt má cô trả lời: "Em đừng lo, giờ đã là thời đại nào rồi chứ! Chỉ cần chúng ta muốn ở bên nhau, thì thể nào cũng có cách thôi."

Cô giáo Chu nói: "Không được! Không được! Anh không biết tính tình của hắn, một khi đã nổi xung lên thì việc gì cũng có thể làm được... Em vốn không muốn để cho hắn biết, nên mỗi ngày đều phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gắng gượng cười, em sắp không cố nổi nữa rồi, em sợ... còn gia đình anh nữa..."

Hồng Kỳ nghe hai người bọn họ bàn bạc nhỏ to kỹ lưỡng xem làm cách nào để thoát khỏi vợ, chồng của từng bên, rồi nghe một mạch đến đoạn họ dự định sau khi ly hôn sẽ cùng nhau rời khỏi thị trấn Hồng Mã lên thành phố làm việc, thầy hiệu phó Hoàng đã liên hệ xong với cô Vân Vân là bạn học trước đây, thì mới không thể không thừa nhận một sự thực là: Cô giáo Chu và thầy hiệu phó Hoàng đang yêu đương ngoài luồng.

Cô giáo Chu muốn ly dị với ông chủ Mã, cô giáo Chu muốn quay về thành phố, cô giáo Chu không cần chồng và con trai của cô ấy...

Vậy, Tiểu Anh thì làm thế nào?

Một Tiểu Anh rất ngoan, rất biết nghe lời, rất dịu dàng, rất đẹp trai, rất ưu tú... sau này sẽ không có mẹ ở bên nữa sao? Cô giáo Chu làm sao có thể nhẫn tâm không cần cậu nữa cơ chứ?

Du Vi Vi ở dưới đất không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng
làm việc của giáo viên, chỉ thấy Hồng Kỳ đứng ngẩn ra nhìn vào phía trong, liền nghển cổ gào lên: "Này! Nhanh chút đi, cậu làm cái gì thế?"

Tiếng hét này làm kinh động đến thầy hiệu phó Hoàng và cô giáo Chu ở trong phòng. Cả hai lập tức bật dậy, quay đầu lại nhìn thì thấy nửa cái đầu của Hồng Kỳ đang nhô lên bên cửa sổ.

Cô giáo Chu sợ hãi kêu lên một tiếng, lùi lại phía sau một bước; Hồng Kỳ cũng sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lùi lại phía sau một bước...

Từ bên bệ cửa sổ tầng ba, Hồng Kỳ rơi bịch xuống đất.

May mắn là xương cốt của Hồng thành chủ cũng cứng cáp lạ kỳ, thêm nữa bên dưới cửa sổ là một bãi cỏ xanh bằng phẳng, nên ngoài việc bị gãy chân trái ra thì những chỗ khác đều không có tổn thương nghiêm trọng.

Cú ngã này khiến cô phải nằm trên giường hơn hai tháng.

Hồng Kỳ như muốn phát điên!

Dư Vi Vi không biết ngày hôm đó trong phòng làm việc giáo viên đã xảy ra chuyện gì, sau đó còn bị vết thương của Hồng Kỳ làm cho hoảng sợ, nên không nhìn ra được sự khác thường của cô giáo Chu và thầy hiệu phó Hoàng.

Còn Hồng Kỳ căn cứ vào rất nhiều lần quan sát và thăm dò Mã Chu Dận thì thấy rằng cậu ấy cũng không phát hiện ra điều gì.

Chuyện này ngoài những người trong cuộc ra thì đại khái chỉ có mình cô biết.

Hồng Kỳ vốn là cô gái vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng chân lại bị bó bột phải nằm trên giường hơn hai tháng không vận động được nên đã đủ chán muốn chết, thế mà trong lòng lại có thêm một bí mật động trời, không thể nói ra được cùng ai, quả thực là ngột ngạt giống như bị ủ bệnh.

Trời càng ngày càng nóng, miệng vết thương bắt đầu lành lên da non ngứa ngáy, cô muốn gãi nhưng cái chân bị bó thạch cao không thể nào gãi được. Nó thường xuyên khiến cho cô cả đêm lăn qua lộn lại trên giường. Một phần vì bị vết thương trên thân thể hành hạ, một phần do bí mật trong lòng giày vò, cô không có cách nào ngủ được.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi vẫn không thông, ban đầu chẳng phải cô giáo Chu đã từ bỏ tất cả để đi cùng ông chủ Mã sao? Nghe nói cô ấy còn vì việc này mà đoạn tuyệt với cha mẹ không qua lại thăm nom họ. Dịp lễ tết hằng năm chỉ có một mình Mã Chu Dân lên tỉnh thăm ông bà ngoại. Cương quyết đến mức như vậy thì tình cảm của bọn họ nhất định phải rất sâu đậm, giống như nội dung trong cuốn tiểu thuyết của Du Vi Vi miêu tả, tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm đến chết cũng không thay đổi.

Nhưng hiện tại thì sao? Cô ấy sao có thể lén lút ngoại tình với thầy hiệu phó Hoàng, thậm chí còn định vứt bỏ cả chồng con để đi theo tình nhân? Việc này giống như chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài vậy, phải trải qua rất nhiều khó khăn trở ngại, cuối cùng hai người yêu nhau mới trở thành vợ chồng. Vậy mà được vài năm, Chúc Anh Đài lại tư thông với Mã Văn Tài làm người khác khó mà chấp nhận.

Thế giới của người lớn quả thật là phức tạp! Một cô bé mới lớn mù mà mù mờ như Hồng Kỳ đương nhiên không thể lý giải nổi.

Hồng Kỳ từ nhỏ đã là người có tính tình thẳng như ruột ngựa, chả cất giấu điều gì trong lòng, giờ phải giấu một chuyện lớn như vậy khiến cô giống như nuốt phải một cục sắt to, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng trôi, đúng là ăn không ngon ngủ không yên.

Cô một mặt vừa cảm thấy chuyện này không thể nói ra được, nếu không cả thầy hiệu phó Hoàng và cô giáo Chu sẽ thân bại danh liệt; nhưng mỗi lần đối diện với Mã Chu Dận chẳng mảy may biết tí gì thì đều cảm thấy bản thân như đang phạm tội, cảm thấy nên nói cho cậu biết, mẹ cậu không cần cậu nữa, bà ta sắp bỏ đi cùng người đàn ông khác rồi.

Hai luồng suy nghĩ này cứ giằng xé trong đầu cô, kết quả là khiến cô nghĩ mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh, nên nhất quyết làm một việc ác là đuổi Mã Chu Dận đi chỗ khác, miễn là mỗi ngày cậu dùng lảng vảng trước mắt cô.

Cô giáo Đinh mẹ của Hồng Kỳ thấy việc cô làm không hợp lý liền góp ý: "Tiểu Dận có ý tốt đến giúp con ôn bài, nha đầu con sao lại chẳng có chút lịch sự nào như vậy?"

Tiếc rằng tính tình của Mã Chu Dận lại quá tốt, cậu không chỉ không tức giận, mà trái lại còn nói giúp cho cô: "Tiểu Kỳ xưa nay yêu thích vận động, giờ phải nằm trên giường lâu như vậy nên chắc tâm trạng có chút không thoải mái, cô giáo Đinh đừng trách cô ấy ạ. Tiểu Kỳ, bây giờ thời tiết bên ngoài rất dễ chịu, có muốn tôi lấy xe đẩy đưa cậu ra ngoài đi dạo chút không?"

Hồng Kỳ có nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được, đành tự hậm hực với bản thân mình.

Ông chủ Mã cũng ù ù cạc cạc chẳng biết tí gì, lúc Hồng Kỳ tái khám ở phòng khám của ông nội có gặp ông ấy. Ông ấy đến phòng khám của ông nội để bốc thuốc bổ não an thần cho cô giáo Chu. Ông ấy nói mấy tháng gần đây cô giáo Chu thường xuyên mất ngủ, giọng ông vô cùng quan tâm lo lắng.

Ông chủ Mã đối với cô giáo Chu rất tốt, không chút mảy may nghi ngờ nguyên nhân vì sao mà vợ mình mất ngủ.

Chính điều này lại càng làm cho Hồng Kỳ cảm thấy hổ thẹn với bốn chữ "nghĩa, dũng, tín, hiếu" mà ông chủ Mã hay khen tặng cô.

Ngày hôm nay cô thực không thể nhịn được nữa, kéo tay Du Vi Vi lại nói: "Vi Vi, có chuyện này tớ cứ phải giấu mãi ở trong lòng nên cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tớ, được không?"

Dư Vi Vi tưởng rằng cô lại giận dỗi anh người yêu bé nhỏ nên
hỏi: "Có phải là chuyện liên quan đến Mã Chu Dận không?"

"Cứ coi là như vậy đi!" Bây giờ Hồng Kỳ chẳng còn tâm trí đâu
mà để ý đến mấy chuyện tình cảm trẻ con, "Cái hôm mà tớ bị ngã
gãy chân ấy, cậu còn nhớ không, hôm đó là ngày cô giáo Chu trực
ban, cô ấy và thầy Hoàng hiệu phó cùng đưa tớ đến bệnh viện. Cậu
có biết vì sao tớ lại bị ngã từ trên lầu xuống không?"

"Không phải là do cậu lật người định trèo vào phòng làm việc thì vừa đúng lúc bị cô giáo Chu bắt gặp, dọa cậu sợ đến nỗi rơi xuống sao?"

"Thật ra hôm đó, trong phòng làm việc không chỉ có một mình cô giáo Chu đâu, còn có cả thấy Hoàng hiệu phó."

Dư Vi Vi không nghĩ tới phương diện khác nên hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Hai người bọn họ..." Hồng Kỳ khó khăn lắm mới mở miệng ra được, "... ôm nhau, bị tớ nhìn thấy."

"Hả!" Du Vi Vi nhảy lên, bĩu môi tỏ vẻ không thể tin được, "Cậu nói... họ, hai người bọn họ..., nhưng bọn họ đều đã có gia đình, đã có con rồi mà, đó chẳng phải là hôn nhân... tình yêu ngoài hôn nhân sao?"

Tâm trạng của cả hai cô gái đều chùng xuống.

Đối với một cô gái luôn say mê thể loại tiểu thuyết ngôn tình 'ãng mạn, luôn tin tưởng vào câu chuyện tình yêu ngọt ngào anh hùng cứu mỹ nhân của ông chủ Mã và cô giáo Chu là Dư Vi Vi thì những lời Hồng Kỳ vừa thốt ra thật khó mà tin được. Cô ấy cứ đi đi lại lại liên tục ở phía trước giường của Hồng Kỳ, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Không thể... không thể... nhất định có nội tình..."

Sau khi đã lập luận rất kỹ càng, Dư Vi Vi - người có kinh nghiệm về yêu đương - đã từng thấy nhiều ca vướng mắc tình cảm sâu đậm
rút ra kết luận: Chắc chắn tình cảm của cô giáo Chu dành cho ông
chủ Mã tạm thời đang xuất hiện những vết rạn nứt, nhất thời hồ
đồ bị thầy hiệu phó Hoàng thừa nước đục thả câu, thầy hiệu phó
Hoàng chỉ là chút gia vị xì dầu thôi, cuối cùng cô giáo Chu vẫn sẽ
bị tình cảm sâu đậm của ông chủ Mã làm cho cảm động, quay trở lại hòa giải êm đẹp với ông ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro