Phần 1 Chúng tôi thuở bé Chương 1 Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Hồng Mã mười mấy năm trước vẫn còn là một thôn quê nhỏ bình thường ở vùng sông nước Giang Nam. Thôn này có một con kênh đào hình chữ nhân xuyên qua. Những hộ gia đình họ Hồng sống ở phía Tây kênh, những hộ gia đình họ Mã sống ở phía Đông kênh, do vậy người ta gọi đây là thôn Hồng Mã. Vì là nơi con kênh đổ vào, nên dần dần nhiều người tụ về đây sinh sống, tạo thành một thị trấn khá sầm uất.

Hồng Kỳ là một trong số mấy trăm người họ Hồng ở thị trấn đó.

Thị trấn Hồng Mã bắt nguồn từ những con tàu đến và đi trên kênh đào để vận chuyển cát, xi măng. Những đống cát đầy ụ ở bãi sông trông giống như những núi cát nhỏ, đó cũng chính là chỗ vui chơi của lũ trẻ con. Không những thế, cô còn tin rằng, bên ngoài thị trấn càng có nhiều cát thì càng giống cảnh trong bộ phim "Nhà trọ Tân Long Môn", sa mạc cát mênh mông rộng lớn, đưa mắt nhìn không thấy đâu là bến bờ, thật tuyệt quá đi!

Niềm vui lớn nhất của cô là khoác chiếc khăn của mẹ làm áo choàng, tay cầm thanh bảo kiếm bằng gỗ ông nội đẽo cho, dẫn theo một đám trẻ điên khùng chiếm lĩnh "đỉnh núi" bên bờ sông, dùng kiếm gỗ chỉ thẳng về phía đối thủ nói: "Ta là thành chủ thành Hồng Mã, từ nay về sau chỗ này là địa bàn của thành chủ, kẻ nào muốn nhập bọn đều phải cống nạp cho ta"

Thế là những đứa trẻ thua cuộc đều lần lượt dâng lên các kiểu "bảo bối" của mình. Thực ra "bảo bối" không có gì khác ngoài c loại dây cao su, viên bị thủy tính và những thứ tương tự. Cũng c loc dụng phải trò tinh nghịch, mấy thằng nhóc cười hi hi ha ha túm một đứa dẫn đến, đá lông nheo nói: "Thành chủ đại nhân, bọn ta tặng ngài một mỹ nhân để làm áp trại phu nhân!"

Thẳng bé bị nhất thị trấn. đẩy ra đó tên là Mã Chu Dận, nó có đôi mắt đẹp

Hồng thành chủ nhìn thấy nó, cái mặt dày không khống chế được đỏ ửng lên, lúng túng nhổ một bãi nước bọt nói: "Hừ! Cái đồ không biết xấu hổ! Mày mới là kẻ suốt ngày chỉ muốn lấy vợ ấy!" rồi quay ngoắt tiếp tục nghênh ngang đi cướp "đỉnh núi" kế tiếp.

Sau lưng cô vắng lại chuỗi cười ha ha quái lạ của đám con trai.

Ở thị trấn Hồng Mã ai mà chẳng biết, bố Mã Chu Dận lúc nào cũng có câu nói cửa miệng: "Tiểu Kỳ, lớn lên làm vợ Tiểu Dận nhà ta nhé!" ind

Thỉnh thoảng bọn chúng cũng thay "mỹ nhân" khác để hiến cho Hồng thành chủ, ví dụ như Lý Minh Chí hoặc Hoàng Uyên cùng trường. Nhưng những lần đó Hồng thành chủ đều tức giận nổi trận lôi đình, cẩm mộc kiếm đuổi theo đám con trai đánh cho bọn chúng phải kêu la oai oái. Lý Minh Chí và Hoàng Uyên bị đánh đập tàn nhẫn nhất, vì Hồng thành chủ cho rằng bọn chúng là thủ phạm chính khiến cho tên họ lẫy lừng của mình bị hổ thẹn.

Lâu dần lũ trẻ cũng mò ra quy luật, chỉ có Mã Chu Dận mới khiến cho Hồng thành chủ trong lòng vui vẻ nhất, hiến cậu thì cả bọn sẽ không bị đánh. Dần dần cậu trở thành "Hồng thành chủ phu nhân" chính thất.

Hồng thành chủ đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy căm ghét trò chơi hiến mỹ nhân này đến tận xương tủy, nhưng trước sau lại không có cách nào để đánh Lý Minh Chí và Hoàng Uyên cả, nên đành quyết tâm trút hận lên Mã Chu Dận.

Ai bảo bọn chúng là hàng xóm, hai nhà chỉ cách nhau một cái cầu, của đối của chứ. Mà Mã Chu Dận lại nhỏ hơn cô nửa tuổi, bố mẹ cậu khá bận nên thường xuyên nhờ Hồng Kỳ trông nom cậu, bởi vậy Hồng Kỳ cảm thấy mình đương nhiên phải che chở cho cậu.

Bất cứ nam tử hán nào chỉ cần có chút tự tôn thì chẳng bao giờ chịu làm chiến lợi phẩm để dâng cho kẻ khác làm áp trại phu nhân cả. Bởi thế Lý Minh Chí và Hoàng Uyên đã cãi nhau với Hồng thành chủ không biết bao nhiêu lần về chuyện này.

Dựa vào quan sát của bản thân, Hồng thành chủ cũng nhận ra kỳ thực Mã Chu Dận không phải cam tâm tình nguyện làm thân phận này, tuy nhiên cậu lại không để lộ điều đó qua sắc mặt cho cô nhìn thấy. Trái lại, cậu giúp cô thu dọn quần áo, đồ dùng học tập, ba lô vứt tản mát trên mặt đất lại, đợi cô chơi xong thì cùng nhau đi về.

Mỗi lần như vậy, cô thường không nhịn được thầm than thở trong lòng: Có lẽ tên Tiểu Anh này là người nhẹ nhàng điểm đạm nhất quả đất, ngoại trừ cô giáo Chu - mẹ của cậu.

Đương nhiên, những lời văn nghệ sến sẩm đến mức buồn nôn như thế Hồng thành chủ sao có thể thốt ra được cơ chứ, cô nhiều lắm cũng chỉ dám nói: "Tiểu Anh, cậu vẫn là tốt nhất!"

Mã Chu Dận nhẫn nại đến một nghìn lẻ một lần để chỉnh sửa cho cô: "Đã nói với cậu không ít lần rồi, chữ đó đọc là yin (Dận), chứ không phải là ying (Anh)."

Cô cẩn thận đọc đi đọc lại để phân biệt một hồi hai từ đó, nhưng

rốt cuộc vẫn không nghe ra được chỗ khác biệt. "Không phải là

"ying (Anh)" hả? Mã Chu Anh, Tiểu Anh, tớ đâu có đọc sai!".

"Một từ là âm mũi trước thanh 4, một từ là âm mũi sau thanh 1."

"Biết rồi! Biết rồi! Mẹ tớ là cô giáo ngữ văn, không cần cậu dạy!"

Phương ngữ ở đây không phân biệt âm mũi trước sau, cho dù cô giáo Đinh, mẹ của Hồng Kỳ là cô giáo ngữ văn giỏi nhất trường trung học của thị trấn, thì khi nói tiếng phổ thông cũng không tránh khỏi trong giọng nói có mang chút ngữ âm địa phương. Trong thi trấn này, chỉ có duy nhất hai người có thể phát âm chuẩn từng chú tiếng phổ thông, đó là Mã Chu Dân và cô giáo Chu , mẹ của cậu

Nói về cô giáo Chu, đó là một người nổi tiếng mà ở thị trấn Hồng Mã này không ai không biết, không ai không hiểu. Cô ấy là Hôm so dạy tiếng Anh duy nhất của thị trấn Hồng Mã, cũng là cô giáo có văn hóa, có trình độ cao nhất ở đây. Trong trường cấp hai ở thị trấn này chỉ có một bộ phận giáo viên là tốt nghiệp trung học, còn lại đa số đều giống như mẹ của Hồng Kỳ, sinh ra và lớn lên ở đất này, tự học thành tài. Chỉ duy nhất có giáo Chu là có bằng của trường đại học sư phạm nổi tiếng.

Những điều này đều do người lớn nói lại, còn đối với trẻ con, chúng nghe vậy biết vậy, mấy từ đó đối với chúng thật sự mơ hồ khó hiểu, không bằng những nhận thức mà chúng biết được từ trực quan của mình. Ví dụ cô giáo Chu nói dễ nghe nhất, cô giáo Chu xinh đẹp nhất, cô giáo Chu ăn mặc trang điểm đẹp hơn người khác, cô giáo Chu mãi mãi là một người xinh đẹp dễ thương khiến người khác xúc động.

Tóm lại, một câu mà mọi người đã tổng kết rất thẳng thắn và thường hay nói nhất về cô giáo Chu là: Cô giáo Chu là người thành phố, không mộc mạc giống như người nhà quê chúng ta.

Quê cô giáo Chu ở thành thị, nếu dựa vào điều kiện của bản thân thì cô ấy hoàn toàn có thể làm giáo viên ở một trường cấp hai trọng điểm trong thành phố. Còn nguyên nhân khiến cô ấy đến thị trấn Hồng Mã này dạy học lại là một giai thoại lãng mạn, khiến người ta nói về nó say sưa - đó là vì cô ấy lấy cha của Mã Chu Dận.

Tên của cha Mã Chu Dận là gì, Hồng Kỳ chưa bao giờ hỏi cho rõ, chỉ biết ở thị trấn này mọi người đều gọi ông ấy là ông chủ Mã, cách gọi này lâu dần đã trở thành tên gọi duy nhất của ông ấy.

Ông chủ Mã có rất nhiều tiền, đi lại bằng xe hơi, trên thắt lưng luôn giắt một chiếc điện thoại di động, cổ tay đeo một sợi dây chuyển vàng to và thô hơn cả sợi dây thừng. Những núi cát vàng lớn nhỏ trên bến sông đều là hàng hóa của ông ấy. Bên ngoài thị trấn, ông ấy còn có ba cái lò gạch cũ và một xưởng nghiên xi măng. Mỗi lần ô tô của ông ấy rú còi ầm ĩ đi qua, những người hàng xóm nhìn đám bụi bốc tung lên từ phía sau đuôi xe đều không kiểm chế được, hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo. Nhưng rồi ngay lập tức bọn họ lại hướng ánh mắt ra chỗ khác, dùng giọng điệu mia mai, châm biếm nói với những người khách không thật thân thuộc với thị trấn Hồng Mã rằng: "Nhìn thấy không, đấy chính là ông chủ nhiều tiền nhất ở thị trấn chúng tôi đấy! Trước đây hắn chỉ là một tên lưu manh, còn chưa tốt nghiệp tiểu học! Giờ thì kinh doanh xây dựng phát tài rồi, lại còn cưới được cô vợ xinh như hoa như ngọc, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nữa chứ!"

Hồng Kỳ cũng thấy khó hiểu. Vì sao cô giáo Chu và ông chủ Mã chẳng có gì phù hợp với nhau mà lại ghép thành một đôi, thậm chí cô giáo Chu còn từ bỏ những điều kiện tuyệt vời ở thành phố để về một trường trung học thị trấn ở vùng quê hẻo lánh làm giáo viên dạy học.

Theo con mắt của cô, phù hợp với cô giáo Chu ít nhất cũng phải là một người đàn ông lịch thiệp, nho nhã. Chưa nói đến trường đại học danh tiếng, chí ít cũng phải là một người có văn hóa, chẳng hạn như phó hiệu trưởng Hoàng của trường trung học. Lúc trẻ, thầy ấy là một người anh tuấn lịch sự, được rất nhiều nữ sinh thâm theo đuổi.

Lẽ nào lại đúng như mọi người phỏng đoán, cô giáo Chu thích tiền của ông chủ Mã?

"Cô giáo Chu làm sao có thể là người như vậy được! Đừng
nghe bọn họ nói bừa!" cô bạn cùng bàn với Hồng Kỳ - Du Vi Vi đã
tức giận khi nghe những lời đồn nhảm đó. "Ông chủ Mã được xem là người có tiền ở thị trấn chúng ta, nhưng nếu đem so sánh với người có tiền ở thành phố thì còn thua kém hơn rất nhiều. Cô giáo Chu nếu thật sự muốn lấy người có tiền thì tại sao không tìm người ở thành phố, mà phải về tận vùng quê này làm gì? Rõ ràng cô ấy không lấy ông chủ Mã chỉ vì ông ta có tiền!"

Hồng Kỳ cũng cảm thấy cô giáo Chu nho nhã cao quý như vậy, là người có văn hóa như vậy, sao có thể kết hôn vì tiên được.

"Vậy là vì cái gì?"

"Bởi vì ông chủ Mã đã từng cứu cô giáo Chu!" Dư Vi Vi hai mắt sáng rực đứng lên, vừa nói vừa khoa chân múa tay, "Lúc cô giáo Chu học đại học ở thành phố, có một lần đi làm gia sư về muộn, khi đi qua một con ngõ nhỏ rất vắng, đã bị mấy tên côn đồ lưu manh chặn lại định sàm sỡ, vừa khéo đúng lúc đó ông chủ Mã đi qua. Không nói lời nào, ông ấy vớ lấy cây gậy sắt tả xung hữu đột 'roạt! roạt! roạt!' cứu cô giáo Chu khỏi tay đám lưu manh. Tuy nhiên, bọn lưu manh đó cậy đông hiếp yếu, đồng loạt xông lên tấn công ông chủ Mã, làm cho ông ấy bị thương. Phía sau cổ ông ấy có một vết sẹo rất dài, chính là do lần ẩu đả đó để lại. Cô giáo Chu mỗi ngày đều đến chăm sóc cho ông ấy, chăm sóc, chăm sóc, chăm sóc rồi dần dần nảy sinh tình cảm, vừa tốt nghiệp, cô ấy đã liền kết hôn với ông chủ Mã, chuyển về trường của chúng ta dạy học. Câu chuyện chính là như vậy!"

"Thật hả? Đúng là tớ còn nhớ vết sẹo ở trên cổ ông chủ Mã là do ông nội tớ khâu giúp ông ấy. Cho nên ông ấy luôn nói ông nội là ân nhân cứu mạng của mình."

Du Vi Vi nghẹn lại một chút: "Có thể không phải là chỉ có vết sẹo trên cổ đâu, mà còn có những vết sẹo khác nữa! Nghe nói trên
người ông chủ Mã có rất nhiều vết sẹo cũ, phần lớn đều là do trước
đây hay đánh nhau. Haizzz, dù sao cũng khẳng định một điều là ông ấy đã cứu cô giáo Chu!"

Hồng Kỳ có chút hoài nghi: "Từ đâu mà cậu lại biết được tường tận như vậy?"

"Điều này cũng cần phải nói à! Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay, trong sách đều viết như vậy!" Du Vi Vi mở ngăn kéo ra, cầm quyển sách quăng lên bàn, "Bố mẹ nữ chính trong cuốn sách này, một người là đại ca trong giới xã hội đen, một người là cô giáo, giống hệt ông chủ Mã và cô giáo Chu! Hai người bọn họ cũng quen biết nhau như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân, rất lãng mạn đúng không?"

Hồng Kỳ thinh lặng dòm quyển sách trên bàn, chính là cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà trong giờ tự học Du Vi Vi đã lén giấu dưới ngăn bàn để đọc.

Mặc kệ việc ông chủ Mã và cô giáo Chu rốt cuộc là vì sao mà đến được với nhau, nhưng chí ít có một điểm mọi người đều công nhận, đó là ông chủ Mã đối xử với vợ rất tốt. Ở bên ngoài ông chủ Mã luôn mạnh mẽ, oai phong như hổ, nhưng ở trước mặt cô giáo Chu, ông ấy lại trở thành con mèo hiền lành, biết ngoan ngoãn vâng lời.

Ngay cả con trai của họ - Mã Chu Dận, đến cả Hồng Kỳ người chuyên đọc sai chữ "Dận" cũng biết tên của cậu có nghĩa là "hậu duệ của họ Mã và họ Chu".

Ông chủ Mã hận mình không thể lúc nào cũng ở nhà để biểu lộ tình yêu với người bên cạnh,

Hồng Kỳ cảm thấy ông chủ Mã yêu vợ mình nhiều như vậy, thì đương nhiên sẽ thích những cô gái yếu đuối, trầm mặc dịu dàng như cô giáo Chu, tìm con dâu tương lai cũng sẽ tìm những mẫu người như vậy, nhưng vì sao ông ấy lại rất nhiệt thành nói chuyện hôn nhân của trẻ con với ông nội cô lâu nay?

Ông chủ Mã giải thích thế này: "Nếu như Tiểu Dận nhà tôi tính khí giống tôi, thì sau này đương nhiên tìm một người con dâu giống như mẹ nó là tốt, nhưng tính khí của nó giống như mẹ nó, thì chắc chắn phải tìm một người có tính khí như tôi mới phù hợp!"

Lúc đó Hồng Kỳ đang ngồi bên cạnh cái cối giã thuốc, nghe thấy vậy bỗng trong lòng như có vô số con ngựa có bùn chạy die thống: Tôi là một đứa trẻ ngoan, cả học vấn và phẩm hạnh đều tốt đẹp! Học kỳ nào cũng là học sinh ba tốt! Trong các kỳ thi luôn đúng top 3 của lớp! Tôi nào có giống ông!

Ông nội tuổi tác đã cao, cúi người lâu nên họ khụ khụ. Hồng Kỳ vội đứng dậy đi đến bên cạnh đấm đấm lưng cho ông, thuận tay vo nắm dược liệu ở dưới tay ông nội đến trước mặt mình nói: "Ông nội, ông đi bốc thuốc cho chú Sa đi, ở đây để con".

Ông chủ Mã cười híp mắt nhìn có nói: "Hồng đại phu ông xem, đứa trẻ này tuy là một bé gái, nhưng cốt cách lại lộ rõ nghĩa khí. Nghĩa dũng tín hiếu, những điều này mà có được ở một bé gái là rất khó đấy nhé!"

Hồng Kỳ lúc đó còn không hiểu "nghĩa dũng tín hiếu" có ý nghĩa gì, nhưng nghe ngữ khí của ông chủ Mã, cô đoán là ông ta khen mình.

Ông chủ Mã nói cô có nghĩa khí, Hồng thành chủ nghĩ đi nghĩ lại, về điểm này có xác nhận là có giống ông ta, vì đều là người lưu lạc giang hồ mà!

Khi tuổi ngày một nhiều hơn, Hồng Kỳ dần bước vào thời thiếu nữ. Ở thời kỳ này, không phải cô không có những ảo mộng màu hồng.

Mã Chu Dận thừa hưởng được nét tướng mạo của cô giáo Chu, trở thành một cậu bé rất đẹp trai. Do từ nhỏ đã được cô giáo Chu khai trí, nên ở cậu lúc nào cũng toát ra một luồng khí chất không biết phải nói thế nào cho chuẩn xác, nhưng vừa nhìn đã thấy rất khác so với mọi người; thân hình của cậu lại cao to uy vũ giống như ông chủ Mã, chứ không hôi mùi sữa giống như những nam sinh khác; việc học hành của cậu cũng rất tốt, cậu là một trong những đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Hồng Kỳ trong năm đầu tiên. Nhưng Hồng thành chủ tự vấn bản thân mình ngoài thành tích học tốt ra, thì đại khái chỉ còn tài nghệ đánh lộn và võ nghệ cao cường là có thể đem ra so sánh, còn Mã Chu Dận từ nhỏ đã được cô giáo Chu dạy dỗ tinh thông cầm kỳ thi họa, đặc biệt là cậu vẽ rất giỏi, năm nào cũng đạt giải thành phố, khiến cho Hồng thành chủ thở dài xấu hổ.

Tóm lại, nếu nói như Dư Vi Vi thì Mã Chu Dận chính là nhân vật nam chính lấp lánh ánh vàng bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình mùi mẫn. Càng hiếm thấy hơn là một nam sinh xuất sắc như vậy mà không hề có chút đồn thổi nào, đủ thấy lòng si mê trung thành của cậu đối với Hồng Kỳ trước sau như một, giữ mình trong sạch, tiến thoái hợp lý, kiểu người giống như trong tiểu thuyết như vậy đâu phải dễ tìm.

Lúc Dư Vi Vi trêu chọc cô như vậy, Hồng Kỳ ngoài việc thẹn quá hóa giận đuổi đánh Dư Vi Vi, thì trái tim thiếu nữ mới chớm biết yêu của cô cũng đập thình thịch liên hồi.

Cô biết Tiểu Anh đối với cô rất tốt, kiểu tốt đó khác hẳn với kiểu nho nhã lễ độ mà cậu vẫn đối xử với các bạn nữ sinh khác. Cô cũng biết sau khi cậu vào trung học, bước vào giai đoạn dậy thì, giọng nói ồ ồ, phía trên môi mọc ra một hàng râu lún phún, thì ánh mắt cậu nhìn cô dường như cũng mang những ý tứ khác. Cô cũng biết thỉnh thoảng cậu vô ý chạm phải cơ thể cô thì mặt cậu đỏ bừng lên, ánh mắt long lanh vội nhìn ra hướng khác. Thậm chí có lần tan học về nhà, đi đến bãi đất bên sông Hồng Mã, cậu đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Kỳ, bài luận hôm nay bàn về chí nguyện, cậu viết thế nào? Cậu đã nghĩ đến việc tương lai sẽ làm gì chưa?"

Hồng Kỳ cũng mù mà mù mờ giống như đại đa số các bạn nữ sinh khác, những lý giải về vấn đề này vẫn chỉ dừng lại ở trong sách vở mà thôi, không gì khác hơn ngoài một bác sĩ, giáo viên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro