Đồng nhân văn 10 : ( Nhiếp x Dao )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#ĐNV10
#NhiếpDao

" Mạnh Dao !!!" Giọng nói đanh thép khiến dòng suy nghĩ của y trì trệ. Mạnh Dao không dám ngoáy đầu nhìn lại. Bởi vì trong lòng y nhận biết quá rõ ràng người này là ai.

Nhiếp Minh Quyết toan vung bảo đao Bá Hạ lên. Nếu một đao này hạ xuống, chắc chắn sẽ mang đầu Mạnh Dao rơi theo, tất cả những thứ mà y đánh đổi cũng sẽ tan biến vào hư ảo. Y không cam tâm ! Vĩnh viễn không cam tâm.

" Đại ca !" Một tiếng này đủ mềm mại để luồn lách vào nội tâm có phần lung lay của Nhiếp Minh Quyết, Mạnh Dao biết những lời tiếp theo đều là dùng mạng sống của y để cá cược. " Đại ca, hãy nghe đệ nói !"

Chớp lấy thời cơ Nhiếp Minh Quyết thu đao, Mạnh Dao chậm rãi đứng dậy. Y xoay người đối mặt với hắn, trên gương mặt ôn hoà lại nở nụ cười thường trực, dường như có thể nhìn thấy được chính gương mặt này đã vươn đầy máu tươi. Một hành động rất nhẹ nhưng cũng dễ dàng lộ rõ mấy phần khó xử, cam chịu , Mạnh Dao nhíu mày :

" Gã, ức hiếp ta ." Gã mà Mạnh Dao nhắc đến chính là cái xác chết tu sĩ đã nguội lạnh kia.

Quả nhiên câu này vừa thốt ra liền khiến cho mắt Nhiếp Minh Quyết trợn lên dữ tợn, nửa tin nửa ngờ hỏi lại :" Hàm hồ ! Vì sao hắn ức hiếp ngươi ? Chẳng lẽ hắn ta là cái dạng đoạn tụ đáng ghê tởm kia sao ?"

Nhiếp Minh Quyết vốn không định cho Mạnh Dao đường lui, song vì lòng dạ ngay thẳng nghĩ gì nói đó mà vô tình vẽ đường cho hươu chạy. Mạnh Dao nhanh nhẹn bắt được thời cơ, mang vạt vén ra để lộ một vết thương giữa da thịt trắng nõn : " Đúng ! Gã có ý với ta, ta không chấp nhận gã đã rút kiếm muốn đả thương ta, ta chỉ tự vệ."

Vốn dĩ người thực sự vì tự vệ mà đả thương người khác là gã tu sĩ kia, chỉ trách gã đã hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn chịu đựng của Mạnh Dao. Kẻ vạn lần đáng chết là gã.

Đồng tử Nhiếp Minh Quyết kịch liệt co rút, đối với lời của Mạnh Dao tin tưởng hết 8 phần cũng chẳng thèm nghĩ thêm, chỉ là cảm giác với Mạnh Dao đề phòng gấp bội. Lại nhìn sang lòng ngực của hắn, một vết cắt thật mảnh vừa mới liền miệng nổi bật trên da thịt non mềm quả thực mang vài phần gợi dục. Nhiếp Minh Quyết tiến lên phía trước.

Mạnh Dao đối với người đối diện nửa đề phòng nửa sợ hãi, cứ người kia tiến một bước hắn liền lùi lại , đến khi không lùi được nữa trong ống tay áo bất đắc dĩ cầm lấy một cây chuỷ thủ. Vạn lần không ngờ Nhiếp Minh Quyết lại nhẹ nhàng kéo vạt áo cho Mạnh Dao, sau đó mới xoay lưng nói với hắn :

" Xử lí cho tốt !"

=============

« Kế Phụ Từ Bi »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro