26) Số sao mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi không mong đợi nhiều ở anh ấy." Gun nói. "Ngay cả khi anh ấy hát hay, tôi sẽ giáng anh ấy xuống 0 sao nếu anh ấy không nhảy chút nào"

Hyerin gật đầu. "Điều đó thật công bằng. Các bạn nghĩ sao?"

Jihyun cau mày. "Tuy nhiên, giọng hát của anh ấy không dành cho 0 sao. Nó thậm chí không dành cho hai sao. Anh ấy đã thế hiện rất tốt giọng hát trong các lớp học của chúng tôi."

"Kể cả nếu." Gun nhấn mạnh. "Các học viên được cho là phải toàn diện. Tôi không nghĩ anh ấy sẵn sàng gia nhập những học viên cấp cao hơn nếu kỹ năng của anh ấy chưa hoàn thiện."

Jihyun gật đầu. "Chúng ta hãy xem."

"Thực tập sinh June, cậu có thể bắt đầu."

June gật đầu và đứng ở giữa. Anh nhắm mắt lại và thở một hơi thật sâu. Nhạc nổi lên và anh bắt đầu di chuyển cơ thể. Gun chắc chắn rằng kỹ năng nhày của June không hề cải thiện chút nào. Mới chỉ có một ngày mà cậu ấy không nỗ lực nhiều trong giờ học

Tuy nhiên, khi bài hát tiếp tục, đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi June có thể theo kịp âm nhạc. Động tác của anh ấy không xuất sắc, nhưng anh ấy cũng không tệ chút nào!

Điều một học viên có thể tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong vòng hai ngày không?

Đáng sợ. Thực tập sinh này thật đáng sợ.

Anh ấy đã hoàn thành phần nhảy đầu tiên mà không gặp vấn đề gì. Bây giờ đã đến lúc anh ấy hát.

Khi anh hát những dòng đầu tiên, các cố vấn và học viên đã nhìn anh với vẻ sửng sốt.

Đây có thực sự là thực tập sinh được cố vấn Jihyun khen ngợi trong lớp học của cô ấy không?

Giọng nói của anh ấy đã biến mất - chỉ là một hơi thở. Mọi người đều có thể nói rằng anh ấy đã bị mất giọng.

Hoon nhếch mép cười. Anh ấy đảm bảo đã bật điều hòa trong phòng để June không thể lấy được giọng nói của mình kịp lúc đánh giá lại. Có vẻ như kế hoạch của anh đã thành công.

Ren và Zeth thì thầm với nhau.

"Thật đáng tiếc. Tôi biết anh ấy có một giọng hát hay," Zeth nói.

Ren nhún vai. "Đó là phần tàn khốc của cuộc sống. Những người có vẫn cần đánh giá anh ấy dựa trên những gì họ thấy bây giờ".

Jisung sắp rơi nước mắt! Anh biết rằng June đã nỗ lực vì điều này hơn bất kỳ ai khác, nhưng anh lại trở thành nạn nhân của một số phận tàn khốc. Giá như anh ấy không để June dạy phần điệp khúc của bài hát thì liệu bây giờ giọng hát của anh ấy có ồn không?

Lin Zhi, người đã chú ý đến anh từ khi họ học cùng lớp, nhếch mép cười khi nhìn anh vật lộn vá luôn vui mừng khi thấy những thực tập sinh khác đang gặp khó khăn hơn anh ấy. Anh ấy thậm chí còn cảm thấy tốt hơn vì cách đây không lâu anh ấy đã được thăng cấp lên bốn sao.

Jaeyong cũng rất vui mừng trước diễn biến của sự việc. Đến thời điểm này, anh vẫn không nghĩ June đang coi trọng cuộc sống thần tượng. Anh ấy nghĩ rằng những gì đang xảy ra với June là điều anh ấy đáng phải chịu.

Các cố vấn nhìn nhau với vẻ mặt nhăn nhó. Jihyun có cái cau mày lớn nhất trong số họ. Cô ấy xấu hổ khi khoe khoang về kỹ năng của June, và rồi anh ấy lại xuất hiện như thế này.

Bài hát vẫn tiếp tục và June đã cố gắng hết sức. Tuy nhiên, với chất giọng khàn khàn, anh chỉ có thể thể hiện được phần trình diễn hạn chế.

'Ugh, tôi chỉ muốn chuyện này kết thúc

Cổ họng tôi đang giết chết tôi.'

Đó là những suy nghĩ vang vọng trong tâm trí anh khi anh tiếp tục bài hát. Từ sáng nay, anh đã chuẩn bị tinh thần cho điều tối tệ nhất vì giọng nói của anh vẫn chưa trở lại. Tuy nhiên, vì anh ấy đã trau dồi kỹ năng nhảy của mình nên ít nhất anh ấy quyết định làm tốt ở khía cạnh đó

Gun mím môi khi nhìn June khiêu vũ. Anh ấy vẫn chưa phạm sai lầm vào thời điểm này, điều này khiến anh ấy rất ấn tượng. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa sẽ khiến anh ta thích thú! Anh ấy vẫn không tin rằng một người như June lại nên trở thành thần tượng.

Bài hát kết thúc và June tạo dáng để kết thúc. Anh khó thở, mồ hôi đã ướt đẫm mái tóc bên dưới chiếc mặt nạ.

"Cảm ơn các cố vấn," anh nói với giọng khàn khàn.

Anh ta được chào đón bằng sự im lặng, các giám khảo chỉ liếc nhìn nhau.

Trong phòng của các học viên, có nhiều phản ứng khác nhau. Một số tỏ ra vui mừng, đặc biệt là những người ngay từ đầu đã không thích June. Những người khác thì không quan tâm, trong khi những người khác lại cảm thấy thương hại anh ta.

Những thực tập sinh độc lập khác là những người thích thú nhất. Tuy nhiên, họ không thể hiện rõ ràng điều đó vì máy quay đang ghi lại mọi chuyển động của họ.

Các cố vấn bắt đầu thảo luận lặng lẽ.

"Anh ấy nhảy giỏi hơn tôi nghĩ," Hyerin bắt đầu. "Nhưng giọng hát của anh ấy..."

Jihyun cười ngượng ngùng. "Tôi xin lỗi, các cố vấn. Đúng là anh ấy đã học rất tốt trong lớp học của chúng ta. Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy đã bị mất giọng."

"Vậy chúng ta sẽ đánh giá anh ta như thế nào?" Woo Jin hỏi. "Chúng ta không thể chấm điểm câu ấy dựa trên những gì câu nghe được trong lớp, Jihyun."

"Tôi hiểu"

Gun thở dài. "Tôi nghĩ sẽ tốt nhất nếu chúng ta đặt anh ấy ở cấp độ này. Đúng vậy, anh ấy đã nhảy theo toàn bộ bài hát. Nhưng như tôi đã nói trước đó, thực tập sinh thần tượng phải toàn diện, phải không?"

Gun cho họ xem những gì anh đã viết.

"Anh không nghĩ điều đó hơi quá khắc nghiệt sao?" Bone hỏi. "Các học viên trong lớp này không có kiến thức cơ bản về mọi thứ."

"Tôi nghĩ thế là công bằng." Minho trả lời. "Không có gì để đánh giá cả. Giọng hát của anh ấy hoàn toàn không thể nghe được."

Bone thở dài một tiếng. "Vậy thì tôi sẽ đi theo đa số."

"Hãy đưa cho anh ấy cái này đi." Gun nói, trong lòng có chút phấn khích. Kể từ khi June không khiêu vũ trong lớp, anh ấy đã cảm thấy hơi coi thường học viên này.

Các cố vấn khác gật đầu.

"Thực tập sinh June," Jihyun nói, có chút hối hận.

"Bạn không nhận được sao nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro